Chương 517: chặn lại
Đình Vũ
28/06/2017
Cầu Cầu xuất hiện, Tiêu Hoằng không kềm được vẻ kiên nghị trên gương mặt như nham thạch kia hoàn toàn hòa tan mất, Ngay sau đó Tiêu Hoằng liền rất nhanh ngồi xuống.
Lại nhìn cầu cầu đã giống như trước đây, dang ra móng vuốt ôm chặt lấy đầu Tiêu Hoằng, lần này nó có vẻ hành động rất nhanh.
Còn Tiêu Hoằng dường như cũng về lại quá khứ, dùng sức giãy ra, sau đó dùng cái mũi huých huých mũi cầu cầu, đây cũng là một loại thói quen trao đổi ngày trước.
Không hề nghi ngờ, trải qua thời gian dài lâu như vậy, Tiêu Hoằng đã thay đổi, Cầu Cầu cũng lớn lên rồi, duy chỉ có ánh mắt của Tiêu Hoằng không có đổi. Lúc này nó giống như một đứa trẻ nhìn thấy phụ thân xa nhà đã lâu, bên trong ánh mắt tràn ngập vui mừng, cũng có chút ưu thương mờ nhạt.
Cầu Cầu không ngốc, nó tự nhiên có thể hiểu được, hiện giờ gặp lại Tiêu Hoằng chỉ là chút ngắn ngủi.
Đồng dạng, cầu cầu xuất hiện, dường như cũng nói rỏ một người khác đang ở cách đó không xa.
Giống như trước đây, Tiêu Hoằng ôm lấy cầu cầu đứng lên, nhìn quanh bên trong biển người bốn phía. Quả nhiên, ở bên trong biển người mờ mịt, Tiêu Hoằng phát hiện bóng dáng của nàng.
Mộ Khê Nhi.
Giờ phút này Mộ Khê Nhi đang đứng ở phía sau đám đông người, thoạt nhìn ít nhiều có chút rụt rè. Dung mạo so với vẻ ngây thơ sáng lạn trước đây, hiện giờ, bên trong ánh mắt tràn ngập một tia thành thục và tang thương, đối mặt với ánh mắt của Tiêu Hoằng nàng lại có một chút rụt rè và khiếp đảm.
- Nàng... Nàng gần đây khỏe chứ?
Đi tới trước mặt Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi, lại nhìn cầu cầu hai cái chân nhỏ ôm chặt lấy cổ Tiêu Hoằng.
- Muội... luôn luôn chờ huynh! Hiện tại muội đã học được cách sống kiên cường!
Mộ Khê Nhi nhẹ ngẩng đầu, khẽ nói, nước mắt cực lực kiềm chế rốt cục lại lần nữa chảy ra, hai tay luôn vò vò vạt áo.
Tiêu Hoằng nhíu mày, chính là bên trong ánh mắt kia lóng lánh vô tận đau thương. Tiếp theo hắn chậm rãi từ bên trong túi chiến bào, lấy ra cái Ma Văn hình ảnh kia, nhìn qua đã có hơi cũ kỹ:
- Nó, ta vẫn còn giữ!
Mộ Khê Nhi tự nhiên biết, trong tay Tiêu Hoằng đang cầm rốt cuộc là cái gì, trong lòng đang lạnh giá của nàng chợt có một luồng hơi ấm thổi qua. Nàng biết rằng, Tiêu Hoằng cũng không có hoàn toàn quên nàng và cầu cầu. Mộ Khê Nhi không dám hy vọng xa vời nhiều lắm, như vậy là đủ rồi.
- Muội biết, hôm nay muội không nên tới, nhưng muội thật sự không kiềm chế được lòng mình!
Mộ Khê Nhi tiếp theo nói nhỏ. Nàng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa nàng và Tiêu Hoằng, nhưng ở sâu trong nội tâm nàng, lại vĩnh viễn không thể quên Tiêu Hoằng, giống như hai con nhím yêu nhau, thân cận quá sẽ bị đối phương đâm bị thương.
- Muội không biết lần này huynh đi bao giờ mới có thể trở về. Tuy nhiên muội và Cầu Cầu đều sẽ chờ huynh, cho dù là trả giá cả một đời!
Mộ Khê Nhi nhìn Hải Nhân Sách, Mã Khảo cách đó không xa, lau nước mắt nơi khóe mắt, nói tiếp.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chỉ khẽ gật gật đầu, tiếp theo vươn bàn tay hơi thô ráp nhẹ nhàng chạm hai má Mộ Khê Nhi, dùng ngón cái khẽ lau nước mắt cho nàng:
- Không nên rơi lệ nữa, chỉ có kiên cường mới có thể thoát khỏi số mệnh!
Nói xong, Tiêu Hoằng khẽ hôn một cái trên mặt cầu cầu, sau đó đặt nó trong lòng Mộ Khe Nhi.
- Cảm tạ nàng hôm nay đến gặp ta, ít nhất cũng cho ta biết rằng: trên thế giới này còn có người nhớ đến ta! Đối với vận mệnh của Tiêu Hoằng ta mà nói vậy là đủ rồi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo từ bên trong Ma Văn túi hành trang, lấy ra hai ống nghiệm máu Kim quan điêu cùng với một bộ tài liệu trở thành Ngự Sư đặt vào tay Mộ Khê Nhi. Sau đó lại lấy ra chuỗi trang sức liêm đao gác chéo trên bộ xương khô của Đại trưởng giả lưu lại, treo trên cổ cầu cầu.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không có nhiều lời, liền lui về phía sau hai bước, sau đó thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, lại ngắm nhìn hình dáng Mộ Khê Nhi, ý đồ ghi tạc hình bóng nàng trong óc, rồi xoay người đi tới hướng Tuyết Văn Hào.
- Tiêu Hoằng! Muội sẽ chờ huynh, dù là chờ cả đời!
Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng chuẩn bị rời đi, Mộ Khê Nhi nói với theo.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, chỉ là bước chân hơi dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu nhìn, tiếp tục đi tới chỗ Tuyết Văn Hào.
Đi đến cửa khoang Tuyết Văn Hào, thời điểm này, Tiêu Hoằng liền trông thấy, Ngả Nhĩ Văn đang cầm hộp tro cốt của Đại trưởng giả, cùng với cây xích tùng đi tới trước mặt Tiêu Hoằng.
- Chủ tử! Đây là tro cốt của Đại trưởng giả, nếu có thể đưa đến an táng ở Ma Duệ Tinh đi!
Ngả Nhĩ Văn nhẹ giọng nói xong, liền giao hai vật này cho Tiêu Hoằng.
-Ta biết!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, thật cẩn thận tiếp nhận hộp tro cốt Đại trưởng giả cùng với cây xích tùng. Đồng thời ngay trong nháy mắt tiếp nhận hộp tro cốt, nhét vào trong lòng bàn tay Ngả Nhĩ Văn một tờ giấy gấp nhỏ, sau đó làm như không có gì phát sinh, đi vào bên trong Tuyết Văn Hào. ^
Hành động cực kỳ bí mật của Tiêu Hoằng như vậy, Hải Nhân Sách thật đúng là không phát hiện gì. Theo cửa khoang Tuyết Văn Hào rất khanh đóng lại, Hải Nhân Sách bỗng nhiên nhẹ giọng nói với Tiêu Hoằng:
- Cảm ơn ngươi vừa rồi vươn ngón tay trỏ! 1 '
- Đừng cảm ơn sớm như vậy! Qua thời gian không bao lâu, ngươi không mắng
ta đã là không tệ rồi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, bên trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia sáng quỷ dị, sau đó liền tự đi về hướng phòng giam giữ mình.
Ánh mắt của Tiêu Hoằng như vậy, không thể nghi ngờ làm cho trong lòng Hải Nhân Sách lập tức căng thẳng. Hắn không biết ánh mắt của Tiêu Hoằng đó rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Duy nhất có thể khẳng định là Tiêu Hoằng còn có chuẩn bị về sau không muốn cho ai
Quay về đến phòng giam giữ, Tiêu Hoằng liền thật cẩn thận đặt hộp tro cốt của Đại trưởng giả cùng cây xích tùng ở bên cạnh, ánh mắt mong chờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ phút này Mộ Khê Nhi đang có vẻ cô quạnh ôm Cầu Cầu đi tới chiếc Ma Văn Xa cũng thỉnh thoảng nhìn lên phía Tuyết Văn Hào. Tiêu Hoằng thấy thế cũng chỉ có thể nhắm hai mắt lại, hơi nhíu mày, có hơi xúc động cũng có tru sầu.
Hết thảy có lẽ đều là số mạng.
Rất nhanh, gần như không có dừng lại lâu trên Vũ Nhuận Tinh, Tuyết Văn Hào và các Ma Văn vận binh hạm của Gia Vương Quận, đồng loạt bay lên không trung, rất nhanh hội hợp với Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào.
Tiếp theo Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào liền một khắc không ngừng, bay đi theo hướng chính đông Nam Du Quận, về phần Hạm đội siêu cấp Tây Cương, lần này cũng không có bay theo, tất cả Đoàn trưởng Nam Du Quận bắt đầu tiến vào căn cứ quân sự Bối La, tiến hành hội nghị chiến lược khẩn cấp.
Đã không có Tiêu Hoằng, các Đoàn trưởng quân đoàn Nam Du Quận, không thể nghi ngờ có chút luống cuống, nếu còn Tiêu Hoằng thì hết thảy nghe theo Tiêu Hoằng chỉ huy, nhưng hiện tại Tiêu Hoằng không có, nên làm cái gì bây giờ? Thực hiển nhiên Phục Thản Để Quốc là không có khả năng dễ dàng buông tha cho họ, mặc dù Tiêu Hoằng đã một mình gánh hết trách nhiệm.
Nếu làm không tốt, bọn họ sẽ bị mất chức tập thể, sau đó bị đế quốc điên cuồng chèn ép là không thể tránh được. Tuy nhiên, hội nghị chiến lược lần này là theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, không thể nghi ngờ cũng trở thành một bước ngoặc trọng yếu cứu bọn họ.
Tiêu Hoằng sao có thể nhìn huynh đệ theo mình vào sinh ra tử bị hãm hại chứ? Ở trước khi tình thế còn chưa có phát sinh, Tiêu Hoằng cũng đã an bài tốt hết thảy mọi việc.
Thời gian ba ngày vội vàng mà qua.
Tại Thánh Đàn.
A Di La khô tọa trên vẫn thạch, thần sắc vẫn bình thản như mọi khi, không nhìn thấy mảy may vẻ khác thường. Tát Già ở bên cạnh đang báo cáo với A Di La tình hình gần đây, kỳ thật Tát Già cũng biết cho dù không báo cáo, phỏng chừng A Di La cũng có thể biết được đại khái.
- Tiêu Hoằng cuối cùng lựa chọn đầu hàng, tránh khỏi một hồi chiến đấu sinh linh đồ thán. Đồng thời ở trên Vũ Nhuận Tinh, Tiêu Hoằng cũng ngăn cản kế hoạch của thuộc hạ nghĩ cách cứu viện hắn. Hiện tại Tiêu Hoằng đang trên đường bị áp giải tới Ma Duệ Tinh.
Tát Già nhẹ giọng báo cáo với A Di La.
Kỳ thật ở trong lòng Tát Già, Tiêu Hoằng là một đại ma đầu, không sai! Nhưng nếu bình tĩnh nghĩ lại, so với sự ngu xuẩn của Phục Thản Đế Quốc, mỗi một bước đi của Tiêu Hoằng nhìn như điên cuồng, nhưng đều có đạo lý của chính mình, tận khả năng không để cho một thuộc hạ nào chết uổng mạng.
Nghe được Tát Già liên tiếp báo cáo, thần sắc A Di La vẫn như trước không có mảy may biển hóa, cũng không có lập tức ứng tiếng, dường như thật sự đang suy nghĩ, lại dường như đang do dự điều gì.
Ước chừng qua vài phút, A Di La mới nhẹ lên tiếng:
- Hiện tại... lệnh cho Tây Điểm Chiến lược sư của Lạc Tuyết Ninh chặn lại Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào, đưa Tiêu Hoằng về chỗ ta nơi này!
- Sư phụ, ngài đây là...
Tát Già nghe A Di La nói như vậy, giờ khắc này, rốt cục hiểu được nguyên nhân phái Lạc Tuyết Ninh ra ngoài. Chỉ có điều là không biết A Di La vì sao lại làm như vậy, định thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ hay sao? Tát Già thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không chắc lắm.
- Đi đi! Truyền lệnh của ta xuống!
A Di La không có giải thích nhiều, nhẹ giọng phân phó.
Cùng lúc đó, Lôi Cách ở bên trong Đại Mau Hạm Gia Thái Hào, nhìn biên giới Nam Du Quận ở phía sau càng lúc càng xa, đồng thời đã băng qua An Ni Á Vương Quốc. Mấy ngày qua hắn vẫn đeo nặng nỗi lo âu trong lòng, xem như giờ này mới hoàn toàn buông lỏng.
May mà hết thảy thuận lợi, cảm ơn trời đất!
Thế nhưng ngay lúc Lôi Cách tâm vừa mới buông lỏng tâm thần, nghĩ rằng hết thảy bình an vô sự, bỗng nhiên hướng dẫn viên lại báo cáo với Lôi Cách:
- Hạm trưởng! Có tình huống: một chi hạm đội ngăn đường trước mặt chúng ta, dường như là Tây Điểm Chiến lược sư của Tân Cách Công Quốc!
- Tây Điểm Chiến lược sư? Lạc Tuyết Ninh? Nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Nghe báo như thế, Lôi Cách không kềm được lẩm bẩm tự hỏi, trên mặt tràn
ngập vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc. Dựa theo lẽ thường mà nói, thời điểm này Tây Điểm Chiến lược sư hẳn là đang ở trên Ngả Mỹ Tinh phối hợp cùng Phục Thản Đế Quốc đối phó với Thụy Lạp Tinh Quần Quốc mới đúng, như thế nào lại xuất hiện ở địa phương này.
Nên biết rằng phía Đông Nam Du Quận, cách Tân Cách Công Quốc chính là cách xa vạn dặm đấy.
Đồng dạng, thời điểm này Lôi Cách cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng Hạm đội Tây Điểm Chiến lược sư, từng chút từng chút hiện ra trước mắt hắn, tất cả trọng pháo trên Ma Văn chiến hạm đều ở trạng thái thu hồi, hiển nhiên cũng không có ý dùng vũ lực. Chỉ có điều là liên tiếp dùng tư thái mệnh lệnh, phát tin tới bảo Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào ngừng lại.
Dù sao, Tân Cách Công Quốc cũng giống như Phục Thản Đế Quốc, cùng thuộc về Gia Đô liên hợp thể. Hơn nữa Lạc Tuyết Ninh còn là tiểu đồ đệ của A Di La, mặc dù quân hàm của Lạc Tuyết Ninh có chênh lệch nhất định so với Lôi Cách, nhưng Lôi Cách vẫn phải nhượng bộ Lạc Tuyết Ninh vài phần.
Vì thế, Lôi Cách cẩn thận suy nghĩ một lát, liền hạ lệnh cho Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào cùng với các Ma Văn hạm khác bảo trì cảnh giác, ngừng di chuyển, tiếp theo Lôi Cách phát ra lời kêu gọi tới Lạc Tuyết Ninh.
Lại nhìn cầu cầu đã giống như trước đây, dang ra móng vuốt ôm chặt lấy đầu Tiêu Hoằng, lần này nó có vẻ hành động rất nhanh.
Còn Tiêu Hoằng dường như cũng về lại quá khứ, dùng sức giãy ra, sau đó dùng cái mũi huých huých mũi cầu cầu, đây cũng là một loại thói quen trao đổi ngày trước.
Không hề nghi ngờ, trải qua thời gian dài lâu như vậy, Tiêu Hoằng đã thay đổi, Cầu Cầu cũng lớn lên rồi, duy chỉ có ánh mắt của Tiêu Hoằng không có đổi. Lúc này nó giống như một đứa trẻ nhìn thấy phụ thân xa nhà đã lâu, bên trong ánh mắt tràn ngập vui mừng, cũng có chút ưu thương mờ nhạt.
Cầu Cầu không ngốc, nó tự nhiên có thể hiểu được, hiện giờ gặp lại Tiêu Hoằng chỉ là chút ngắn ngủi.
Đồng dạng, cầu cầu xuất hiện, dường như cũng nói rỏ một người khác đang ở cách đó không xa.
Giống như trước đây, Tiêu Hoằng ôm lấy cầu cầu đứng lên, nhìn quanh bên trong biển người bốn phía. Quả nhiên, ở bên trong biển người mờ mịt, Tiêu Hoằng phát hiện bóng dáng của nàng.
Mộ Khê Nhi.
Giờ phút này Mộ Khê Nhi đang đứng ở phía sau đám đông người, thoạt nhìn ít nhiều có chút rụt rè. Dung mạo so với vẻ ngây thơ sáng lạn trước đây, hiện giờ, bên trong ánh mắt tràn ngập một tia thành thục và tang thương, đối mặt với ánh mắt của Tiêu Hoằng nàng lại có một chút rụt rè và khiếp đảm.
- Nàng... Nàng gần đây khỏe chứ?
Đi tới trước mặt Mộ Khê Nhi, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi, lại nhìn cầu cầu hai cái chân nhỏ ôm chặt lấy cổ Tiêu Hoằng.
- Muội... luôn luôn chờ huynh! Hiện tại muội đã học được cách sống kiên cường!
Mộ Khê Nhi nhẹ ngẩng đầu, khẽ nói, nước mắt cực lực kiềm chế rốt cục lại lần nữa chảy ra, hai tay luôn vò vò vạt áo.
Tiêu Hoằng nhíu mày, chính là bên trong ánh mắt kia lóng lánh vô tận đau thương. Tiếp theo hắn chậm rãi từ bên trong túi chiến bào, lấy ra cái Ma Văn hình ảnh kia, nhìn qua đã có hơi cũ kỹ:
- Nó, ta vẫn còn giữ!
Mộ Khê Nhi tự nhiên biết, trong tay Tiêu Hoằng đang cầm rốt cuộc là cái gì, trong lòng đang lạnh giá của nàng chợt có một luồng hơi ấm thổi qua. Nàng biết rằng, Tiêu Hoằng cũng không có hoàn toàn quên nàng và cầu cầu. Mộ Khê Nhi không dám hy vọng xa vời nhiều lắm, như vậy là đủ rồi.
- Muội biết, hôm nay muội không nên tới, nhưng muội thật sự không kiềm chế được lòng mình!
Mộ Khê Nhi tiếp theo nói nhỏ. Nàng có thể cảm nhận được khoảng cách giữa nàng và Tiêu Hoằng, nhưng ở sâu trong nội tâm nàng, lại vĩnh viễn không thể quên Tiêu Hoằng, giống như hai con nhím yêu nhau, thân cận quá sẽ bị đối phương đâm bị thương.
- Muội không biết lần này huynh đi bao giờ mới có thể trở về. Tuy nhiên muội và Cầu Cầu đều sẽ chờ huynh, cho dù là trả giá cả một đời!
Mộ Khê Nhi nhìn Hải Nhân Sách, Mã Khảo cách đó không xa, lau nước mắt nơi khóe mắt, nói tiếp.
Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chỉ khẽ gật gật đầu, tiếp theo vươn bàn tay hơi thô ráp nhẹ nhàng chạm hai má Mộ Khê Nhi, dùng ngón cái khẽ lau nước mắt cho nàng:
- Không nên rơi lệ nữa, chỉ có kiên cường mới có thể thoát khỏi số mệnh!
Nói xong, Tiêu Hoằng khẽ hôn một cái trên mặt cầu cầu, sau đó đặt nó trong lòng Mộ Khe Nhi.
- Cảm tạ nàng hôm nay đến gặp ta, ít nhất cũng cho ta biết rằng: trên thế giới này còn có người nhớ đến ta! Đối với vận mệnh của Tiêu Hoằng ta mà nói vậy là đủ rồi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói, tiếp theo từ bên trong Ma Văn túi hành trang, lấy ra hai ống nghiệm máu Kim quan điêu cùng với một bộ tài liệu trở thành Ngự Sư đặt vào tay Mộ Khê Nhi. Sau đó lại lấy ra chuỗi trang sức liêm đao gác chéo trên bộ xương khô của Đại trưởng giả lưu lại, treo trên cổ cầu cầu.
Tiếp theo sau, Tiêu Hoằng không có nhiều lời, liền lui về phía sau hai bước, sau đó thở phào một hơi thật dài nhẹ nhõm, lại ngắm nhìn hình dáng Mộ Khê Nhi, ý đồ ghi tạc hình bóng nàng trong óc, rồi xoay người đi tới hướng Tuyết Văn Hào.
- Tiêu Hoằng! Muội sẽ chờ huynh, dù là chờ cả đời!
Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng chuẩn bị rời đi, Mộ Khê Nhi nói với theo.
Tiêu Hoằng không có đáp lại, chỉ là bước chân hơi dừng lại một chút, sau đó cũng không quay đầu nhìn, tiếp tục đi tới chỗ Tuyết Văn Hào.
Đi đến cửa khoang Tuyết Văn Hào, thời điểm này, Tiêu Hoằng liền trông thấy, Ngả Nhĩ Văn đang cầm hộp tro cốt của Đại trưởng giả, cùng với cây xích tùng đi tới trước mặt Tiêu Hoằng.
- Chủ tử! Đây là tro cốt của Đại trưởng giả, nếu có thể đưa đến an táng ở Ma Duệ Tinh đi!
Ngả Nhĩ Văn nhẹ giọng nói xong, liền giao hai vật này cho Tiêu Hoằng.
-Ta biết!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, thật cẩn thận tiếp nhận hộp tro cốt Đại trưởng giả cùng với cây xích tùng. Đồng thời ngay trong nháy mắt tiếp nhận hộp tro cốt, nhét vào trong lòng bàn tay Ngả Nhĩ Văn một tờ giấy gấp nhỏ, sau đó làm như không có gì phát sinh, đi vào bên trong Tuyết Văn Hào. ^
Hành động cực kỳ bí mật của Tiêu Hoằng như vậy, Hải Nhân Sách thật đúng là không phát hiện gì. Theo cửa khoang Tuyết Văn Hào rất khanh đóng lại, Hải Nhân Sách bỗng nhiên nhẹ giọng nói với Tiêu Hoằng:
- Cảm ơn ngươi vừa rồi vươn ngón tay trỏ! 1 '
- Đừng cảm ơn sớm như vậy! Qua thời gian không bao lâu, ngươi không mắng
ta đã là không tệ rồi!
Tiêu Hoằng nhẹ giọng đáp lại, bên trong ánh mắt thoáng hiện lên một tia sáng quỷ dị, sau đó liền tự đi về hướng phòng giam giữ mình.
Ánh mắt của Tiêu Hoằng như vậy, không thể nghi ngờ làm cho trong lòng Hải Nhân Sách lập tức căng thẳng. Hắn không biết ánh mắt của Tiêu Hoằng đó rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Duy nhất có thể khẳng định là Tiêu Hoằng còn có chuẩn bị về sau không muốn cho ai
Quay về đến phòng giam giữ, Tiêu Hoằng liền thật cẩn thận đặt hộp tro cốt của Đại trưởng giả cùng cây xích tùng ở bên cạnh, ánh mắt mong chờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Giờ phút này Mộ Khê Nhi đang có vẻ cô quạnh ôm Cầu Cầu đi tới chiếc Ma Văn Xa cũng thỉnh thoảng nhìn lên phía Tuyết Văn Hào. Tiêu Hoằng thấy thế cũng chỉ có thể nhắm hai mắt lại, hơi nhíu mày, có hơi xúc động cũng có tru sầu.
Hết thảy có lẽ đều là số mạng.
Rất nhanh, gần như không có dừng lại lâu trên Vũ Nhuận Tinh, Tuyết Văn Hào và các Ma Văn vận binh hạm của Gia Vương Quận, đồng loạt bay lên không trung, rất nhanh hội hợp với Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào.
Tiếp theo Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào liền một khắc không ngừng, bay đi theo hướng chính đông Nam Du Quận, về phần Hạm đội siêu cấp Tây Cương, lần này cũng không có bay theo, tất cả Đoàn trưởng Nam Du Quận bắt đầu tiến vào căn cứ quân sự Bối La, tiến hành hội nghị chiến lược khẩn cấp.
Đã không có Tiêu Hoằng, các Đoàn trưởng quân đoàn Nam Du Quận, không thể nghi ngờ có chút luống cuống, nếu còn Tiêu Hoằng thì hết thảy nghe theo Tiêu Hoằng chỉ huy, nhưng hiện tại Tiêu Hoằng không có, nên làm cái gì bây giờ? Thực hiển nhiên Phục Thản Để Quốc là không có khả năng dễ dàng buông tha cho họ, mặc dù Tiêu Hoằng đã một mình gánh hết trách nhiệm.
Nếu làm không tốt, bọn họ sẽ bị mất chức tập thể, sau đó bị đế quốc điên cuồng chèn ép là không thể tránh được. Tuy nhiên, hội nghị chiến lược lần này là theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, không thể nghi ngờ cũng trở thành một bước ngoặc trọng yếu cứu bọn họ.
Tiêu Hoằng sao có thể nhìn huynh đệ theo mình vào sinh ra tử bị hãm hại chứ? Ở trước khi tình thế còn chưa có phát sinh, Tiêu Hoằng cũng đã an bài tốt hết thảy mọi việc.
Thời gian ba ngày vội vàng mà qua.
Tại Thánh Đàn.
A Di La khô tọa trên vẫn thạch, thần sắc vẫn bình thản như mọi khi, không nhìn thấy mảy may vẻ khác thường. Tát Già ở bên cạnh đang báo cáo với A Di La tình hình gần đây, kỳ thật Tát Già cũng biết cho dù không báo cáo, phỏng chừng A Di La cũng có thể biết được đại khái.
- Tiêu Hoằng cuối cùng lựa chọn đầu hàng, tránh khỏi một hồi chiến đấu sinh linh đồ thán. Đồng thời ở trên Vũ Nhuận Tinh, Tiêu Hoằng cũng ngăn cản kế hoạch của thuộc hạ nghĩ cách cứu viện hắn. Hiện tại Tiêu Hoằng đang trên đường bị áp giải tới Ma Duệ Tinh.
Tát Già nhẹ giọng báo cáo với A Di La.
Kỳ thật ở trong lòng Tát Già, Tiêu Hoằng là một đại ma đầu, không sai! Nhưng nếu bình tĩnh nghĩ lại, so với sự ngu xuẩn của Phục Thản Đế Quốc, mỗi một bước đi của Tiêu Hoằng nhìn như điên cuồng, nhưng đều có đạo lý của chính mình, tận khả năng không để cho một thuộc hạ nào chết uổng mạng.
Nghe được Tát Già liên tiếp báo cáo, thần sắc A Di La vẫn như trước không có mảy may biển hóa, cũng không có lập tức ứng tiếng, dường như thật sự đang suy nghĩ, lại dường như đang do dự điều gì.
Ước chừng qua vài phút, A Di La mới nhẹ lên tiếng:
- Hiện tại... lệnh cho Tây Điểm Chiến lược sư của Lạc Tuyết Ninh chặn lại Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào, đưa Tiêu Hoằng về chỗ ta nơi này!
- Sư phụ, ngài đây là...
Tát Già nghe A Di La nói như vậy, giờ khắc này, rốt cục hiểu được nguyên nhân phái Lạc Tuyết Ninh ra ngoài. Chỉ có điều là không biết A Di La vì sao lại làm như vậy, định thu Tiêu Hoằng làm đồ đệ hay sao? Tát Già thầm nghĩ trong lòng, nhưng cũng không chắc lắm.
- Đi đi! Truyền lệnh của ta xuống!
A Di La không có giải thích nhiều, nhẹ giọng phân phó.
Cùng lúc đó, Lôi Cách ở bên trong Đại Mau Hạm Gia Thái Hào, nhìn biên giới Nam Du Quận ở phía sau càng lúc càng xa, đồng thời đã băng qua An Ni Á Vương Quốc. Mấy ngày qua hắn vẫn đeo nặng nỗi lo âu trong lòng, xem như giờ này mới hoàn toàn buông lỏng.
May mà hết thảy thuận lợi, cảm ơn trời đất!
Thế nhưng ngay lúc Lôi Cách tâm vừa mới buông lỏng tâm thần, nghĩ rằng hết thảy bình an vô sự, bỗng nhiên hướng dẫn viên lại báo cáo với Lôi Cách:
- Hạm trưởng! Có tình huống: một chi hạm đội ngăn đường trước mặt chúng ta, dường như là Tây Điểm Chiến lược sư của Tân Cách Công Quốc!
- Tây Điểm Chiến lược sư? Lạc Tuyết Ninh? Nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Nghe báo như thế, Lôi Cách không kềm được lẩm bẩm tự hỏi, trên mặt tràn
ngập vẻ nghi hoặc cùng kinh ngạc. Dựa theo lẽ thường mà nói, thời điểm này Tây Điểm Chiến lược sư hẳn là đang ở trên Ngả Mỹ Tinh phối hợp cùng Phục Thản Đế Quốc đối phó với Thụy Lạp Tinh Quần Quốc mới đúng, như thế nào lại xuất hiện ở địa phương này.
Nên biết rằng phía Đông Nam Du Quận, cách Tân Cách Công Quốc chính là cách xa vạn dặm đấy.
Đồng dạng, thời điểm này Lôi Cách cũng có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng Hạm đội Tây Điểm Chiến lược sư, từng chút từng chút hiện ra trước mắt hắn, tất cả trọng pháo trên Ma Văn chiến hạm đều ở trạng thái thu hồi, hiển nhiên cũng không có ý dùng vũ lực. Chỉ có điều là liên tiếp dùng tư thái mệnh lệnh, phát tin tới bảo Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào ngừng lại.
Dù sao, Tân Cách Công Quốc cũng giống như Phục Thản Đế Quốc, cùng thuộc về Gia Đô liên hợp thể. Hơn nữa Lạc Tuyết Ninh còn là tiểu đồ đệ của A Di La, mặc dù quân hàm của Lạc Tuyết Ninh có chênh lệch nhất định so với Lôi Cách, nhưng Lôi Cách vẫn phải nhượng bộ Lạc Tuyết Ninh vài phần.
Vì thế, Lôi Cách cẩn thận suy nghĩ một lát, liền hạ lệnh cho Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào cùng với các Ma Văn hạm khác bảo trì cảnh giác, ngừng di chuyển, tiếp theo Lôi Cách phát ra lời kêu gọi tới Lạc Tuyết Ninh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.