Chương 518: chạy thoát kiếp nạn
Đình Vũ
28/06/2017
Sau một lát, hình ảnh Lạc Tuyết Ninh liền xuất hiện ở trước mặt Lôi Cách, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, cộng thêm một thân quân trang Tướng quân thuần một màu trắng kia, càng làm cho Lạc Tuyết Ninh nổi bật khí chất phi phàm. Chỉ là trên mặt vẫn lạnh như băng và nghiêm túc.
Điều này cũng phù hợp với lời đồn đãi đặc tính lãnh diễm trước sau như một trong các Tướng quân.
- Không biết Lạc Tuyết Ninh Tướng quân ngăn chặn Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào, có chuyện gì?
Lôi Cách hỏi với giọng điệu cẩn thận, cả người có vẻ hơi căng thẳng. Điều này cũng không kỳ quái, không có người nào biết rõ hơn so với hắn, hiện giờ bên trong Đại Mầu Hạ giam giữ tù chiến tranh, rốt cuộc khó giải quyết biết bao, không thể chấp nhận có chút sơ suất nào.
- Ta cũng không muốn, chỉ là phụng theo ý chỉ của sư phụ A Di La ta, ở chỗ này chờ các vị. Có một chút sự việc muốn giao phó cho chư vị!
Lạc Tuyết Ninh nhẹ giọng nói, rồi phất tay ra hiệu cho viên tài công bên cạnh tiến lên phía trước.
Chỉ thấy Lạc Tuyết Ninh đáp trên Ma Văn chiến hạm Trân Ny Hào, liền tách rời Hạm đội Tây Điểm chiến lược, chậm rãi tới gần Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào, đồng thời phát ra tin thỉnh cầu nối tiếp.
Nhận tin tức như thế, Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào tự nhiên không tiện cự tuyệt, đồng dạng Lôi Cách dường như cũng cảm nhận được Lạc Tuyết Ninh tới nơi này, cũng không phải là đánh tiếng chào hỏi đơn giản như vậy, bằng không, sẽ thông qua Ma Văn thông tin nói rõ ý đồ đến đây rồi.
Nửa tiếng qua đi, liền thấy Lạc Tuyết Ninh đã xuất hiện bên trong Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào. Nơi nàng đi qua, làm cho người ta có cảm giác tràn ngập hương thơm.
Vẻ cao gầy xinh đẹp bề ngoài, thân phận bất phàm, còn trẻ đã trở thành thực lực Đại Ngự Sư, trên cơ bản ưu điểm của tất cả nữ nhân trên thế giới, đều tụ tập vào một thân nàng.
- Lúc này, Lạc Tướng quân có thể nói rõ ý mình đến rồi chứ?
Thấy Lạc Tuyết Ninh đứng ở trước mặt mình, Lôi Cách lộ vẻ nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi, trong lời nói tràn ngập cảnh giác.
- Rất đơn giản! Sư phụ A Di La ta muốn gặp mặt Tiêu Hoằng một lần, nên ra lệnh cho ta đưa Tiêu Hoằng về Thánh Đàn!
Lạc Tuyết Ninh khẽ nói.
Nghe nói như thế, lại nhìn trên mặt Lôi Cách không kềm được hiện lên một chút cảnh giác. Tiêu Hoằng này rốt cuộc làm thế nào khống chế được, bọn họ tự nhiên rõ ràng, hoàn toàn là mất sức của chín trâu hai hổ, một ngày một đêm lo lắng đề phòng, vận dụng vô số kể nhân lực vật lực mới bắt được.
Hiện tại Lạc Tuyết Ninh nhẹ nhàng nói một câu, sẽ mang hắn đi? Trong lòng Lôi Cách không thể nghi ngờ tràn ngập ý kháng cự.
Hắn biết rất rõ, một khi Tiêu Hoằng tiến vào Thánh Đàn, trên cơ bản không khác gì lấy được tự do. Điều đó đối với Phục Thản Đế Quốc, sẽ có hình tượng như thế nào? Chuyện này không thể đo lường được.
- Thật có lỗi! Lạc Tuyết Ninh Tướng quân! Tiêu Hoằng là tù chiến tranh của đế quốc, hơn nữa đã trải qua toà án quân sự xử án và phán quyết, Phục Thản Đế Quốc là sẽ không...
Không đợi Lôi Cách nói dứt lời, chỉ thấy Lạc Tuyết Ninh đã đưa một cánh tay tới trước mặt Lôi Cách, trong tay cầm chính là một cái Ma Văn thông tin. Ngay sau đó, bên trong Ma Văn thông tin liền xuất hiện một bức ảnh của A Di La.
Tuy rằng chỉ là một tấm ảnh, nhưng cái này là đại biểu mệnh lệnh cao nhất của Thánh Đàn, phía dưới tấm ảnh ghi thêm một câu: “Mang Tiêu Hoằng đến Thánh Đàn!”
- Nếu muốn cự tuyệt linh tinh, đừng nói với ta, hãy nói với sư phụ ta! Ta chỉ là một tiểu nhân vật chấp hành mệnh lệnh mà thôi!
Lạc Tuyết Ninh sâu kín nói.
Nhìn thấy hình ảnh A Di La trước mặt, sắc mặt Lôi Cách không kềm được lại lần nữa phát sinh biển hóa: vẻ kháng cự biến thành kiêng kị. A Di La là thân phận gì, chẳng lẽ Lôi Cách không biết rõ sao?
Ngay cả Tần Nhược Bạch nhìn thấy A Di La, cũng không phải ngoan ngoãn sao?
- Đương nhiên, Lôi Cách Đại tướng quân có quyền cự tuyệt, không sao cả!
Cùng lắm thì ngài cứ áp giải Tiêu Hoằng đi, ta quay đầu lại nói cho sư phụ ta biết, Lôi Cách Tướng quân thậm chí Phục Thản Để Quốc, quyết định từ nay về sau phân rõ giới hạn với ngài, quyết định thoát ly Gia Đô liên hợp thể, không muốn có chút lui tới với Thánh Đàn thế thôi!
Lạc Tuyết Ninh sâu sắc nói.
Lời nói tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng dù là kẻ ngốc đều có thể đủ nghe ra được, lời nói này rốt cuộc có bao nhiêu âm độc. Nếu Phục Thản Đế Quốc thật sự quyết liệt với A Di La, vận mệnh của Phục Thản Đế Quốc sắp tới phải đối mặt có thể tưởng tượng mà biết, xác định vững chắc sẽ bị các Gia Đô liên hợp thể khác dòm ngó. Lâu nay các thế lực lớn đó vẫn luôn thèm nhỏ dãi Phục Thản Đế Quốc sao có thể bỏ qua cơ hội.
Trên trán Lôi Cách không khỏi toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
- Ta cũng không thể quyết định, phải xin chỉ thị của Gia Lạc Tư Quốc vương, hoặc là Tần Nhược Bạch chủ soái!
Lôi Cách nói, biểu tình nghiêm trọng.
- Thế nào, xem ra ở trong mắt Lôi Cách Đại tướng quân, sư ca ta cùng với Gia Lạc Tư bệ hạ, mặt mũi còn lớn hơn cả sư phụ ta! Có phải quý quốc cảm thấy được lông cánh đầy đủ rồi, có thể không cần dựa vào sư phụ ta cũng có thể bay riêng một mình phải không? Đừng nên quên, Phục Thản Đế Quốc vốn trước kia tên gọi là gì? Chỉ kêu là Phục Thản Công Quốc mà thôi. Một quốc gia chỉ có bốn quận nho nhỏ, đến tột cùng là ai bồi dưỡng cho Phục Thản Để Quốc phát triển đến ngày nay?
Lạc Tuyết Ninh nheo mắt nói.
- Tóm lại, hiện tại chỉ có hai con đường, hoặc là giao Tiệu Hoằng cho ta mang
đi, hoặc là ta cứ như vậy rời khỏi!
Lạc Tuyết Ninh hùng hổ dọa người nói, không để cho Lôi Cách có mảy may cơ hội chuyển biến. Đây cũng là tác phong đối ngoại trước sau như một của Lạc Tuyết Ninh.
- Cái này... Được rồi, nếu A Di La thượng tôn muốn gặp Tiêu Hoằng, Phục Thản Đế Quốc đương nhiên chấp nhận vô điều kiện
Lôi Cách rốt cục thỏa hiệp nói.
-Cảm tạ!
Lạc Tuyết Ninh đáp lại một tiếng, rồi rạ hiệu bảo trợ thủ của Lôi Cách dẫn đường. Thấy Lạc Tuyết Ninh ngẩng cao đầu hiên ngang đi ra phòng điều khiển chính, Lôi Cách liền ngựa không dừng vó ,phát ra lời kêu gọi Tần Nhược Bạch, đồng thời vội báo cáo tình tiết cho Tần Nhược Bạch một lần.
Lại nhìn Tần Nhược Bạch tinh,thần uể oải, thần tình bất đắc dĩ, nhẹ phất tay áo, ý nói cứ để mặc cho nàng mắng Tiêu Hoằng đi thôi.
Hiển nhiên, Tần Nhược Bạch cũng đã biết được tin tức do Tát Già gửi tới. Đối với chuyện này, Tầm Nhược Bạch không thể kháng cự, cũng không dám kháng cự. Tuy rằng A Di La/chưa bao giờ tức giận, nhưng nguyên nhân chính vì thế, mới có vẻ thâm tàng bất lộ, vô cùng đáng sơ.
Cáp Thụy Sâm vừa chết đi, không người nào biết trải qua thời gian một ngàn năm, A Di La khô tọa phía trên vân thạch, thực lực rốt cuộc đạt tới mức nào? Ngay cả Tát Già cũng không biết.
Thời điểm này Tiêu Hoằng, như trước giam mình trong phòng giam Tuyết Văn Hào, thần sắc bình thản nghiên đọc kỹ thuật Để Văn của A Di La. Trải qua nhiều ngày tĩnh tâm nghiên cứu, đối với kỹ thuật Để Văn năm hướng, Tiêu Hoằng đã bắt đầu thông hiểu đạo lí, chỉ là không có điều kiện thí nghiệm mà thôi.
Bỗng nhiên, tiếng khóa mở bên ngoài cửa truyền vào, theo bản năng, trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên một chút cảnh giác, một bàn tay đã đặt trên túi Ma Văn.
Chỉ là theo cánh cửa phòng hợp kim rất nặng mở ra, Tiêu Hoằng lại kinh ngạc đến ngây người tại đương trường.
Chỉ thấy đứng ngoài cửa đúng là Lạc Tuyết Ninh một thân chế phục Tướng quân màu trắng, trên mặt hơi lộ ý cười.
- Sao cô lại tới đây?
Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc hỏi, không hề nghi ngờ Lạc Tuyết Ninh xuất hiện, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Tiêu Hoằng.
- Như thế nào? Tiêu Tướng quân! Chẳng lẽ ta không thể tới đây sao?
Tuy rằng Lạc Tuyết Ninh nói có vẻ rất nghiêm túc, nhưng vẻ cười mỉm kia, dường như đã bán đứng ý tưởng trong nội tâm của nàng.
- Vậy thật ra không phải! Chỉ là không nghĩ tới cô thật đúng là nhớ tới tình cũ,
từ thật xa chạy tới tiễn đưa lão bằng hữu ta này!
Tiêu Hoằng đáp lại giọng điệu thoải mái.
- Không phải tiễn đưa, là tiếp đón huynh!
Lạc Tuyết Ninh nhẹ giọng nói, sau đó phân phó hai gã sĩ quan phụ tá bên cạnh:
- Người đâu a! Dọn hết hành trang của Tiêu Tướng quân vào Trân Ny Hào đi!
- Rõ! Tướng quân!
Hai gã sĩ quan phụ tá đáp lại một tiếng, liền thật cẩn thận cầm lên hộp tro cốt và cây xích tùng bên cạnh Tiêu Hoằng, đồng thời ra ý bảo Tiêu Hoằng có thể rời đi.
Đối với hành động như vậy, Tiêu Hoằng thật sự có chút mơ hồ: điều này hoàn toàn ra ngoài dự đoán của hắn.
Tuy nhiên, đối với chuyện tốt này Tiêu Hoằng cũng không đấu tranh nhiều, chỉ có thể xách túi hành trang tùy thân, chậm rãi đứng lên đi ra khỏi phòng giam giữ.
- Lần này thì sao? Huynh cần phải cảm tạ ta đó nha! Sư phụ lão nhân gia muốn gặp huynh, phỏng chừng là chiến thuật con muỗi của ta dẫn tới hiệu quả rồi!
Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới đi ra khỏi phòng giam giữ, Lạc Tuyết Ninh đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, tranh công nói, đồng thời một bàn tay thật tự nhiên nắm lấy cánh tay Tiêu Hoằng.
Lại nhìn Lôi Cách, Hải Nhân Sách cùng đám người phía sau, nhìn thấy tay của Lạc Tuyết Ninh như vậy, thần sắc không kềm được lại biển đổi.
Hai người kia có vấn đề a.
Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ trong lòng.
Hiển nhiên, Lạc Tuyết Ninh vừa rồi còn lạnh như băng, nhìn thấy Tiêu Hoằng lập tức liền mặt mày hớn hở, hai người kia còn có thể là quan hệ trong sáng thanh bạch được sao? Quả thực chính là vô nghĩa.
Chỉ là khiến Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách nằm mơ đều không nghĩ tới chính là, Tiêu Hoằng này còn thật lợi hại a, không thể tưởng được đến nước này còn có thể bị hắn chạy ra thoát được kiếp nạn.
Ở trong mắt Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách xem ra, phỏng chừng Tiêu Hoằng này hết tám phần đều đã tính toán đâu vào đấy: sau cơn quấy phá điên cuồng, mỹ nhân tiếp đi. Bọn họ thậm chí là toàn bộ Phục Thản Đế Quốc hoàn toàn là thua trắng tay.
- Chiến thuật con muỗi? Cái gì kêu chiến thuật con muỗi?
Tiêu Hoằng trong lòng có chút kỳ quái.
- Chính là thường thường đi tới rù rì ong ong bên tai sư phụ, đại sư huynh bọn họ đấy! Để bọn họ chịu thu huynh làm đồ đệ. Cứ như vậy, ta đã có thể thành sư tỷ của huynh rồi!
Lạc Tuyết Ninh không coi ai ra gì, nhẹ giọng nói. Một chút cũng không thèm để ý tới, mối hận trong lòng Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách.
Kỳ thật bọn họ không biết rằng, thời điểm này Tiêu Hoằng cũng có chút phát mộng. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tiêu Hoằng. Duy nhất may mắn chính là biến cố này, chỉ ảnh hưởng tới một mình hắn, mà không có ảnh hưởng đến đám huynh đệ ở Nam Du Quận kia.
Không hề chờ đợi lâu, Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiêu Hoằng đi lên Trân Ny Hào của Lạc Tuyết Ninh, sau đó nghênh ngang hội hợp cùng Hạm đội Tây Điểm chiến lược, một đường hiên ngang rời đi giống y hệt như quan chỉ huy của chúng. Rồi cùng bay về hướng Thánh Đàn.
về phần Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào, thời điểm này cũng ở vào vị trí khó xử, Tiêu Hoằng cũng không có đi tới Ma Duệ Tinh, đã không còn có ý nghĩa gì.
Chuyến về? Phía sau bọn họ cũng y như trước không có Hạm đội siêu cấp Tây Cương đoàn kết tụ tập cùng một chỗ. Giờ phút này những hạm đội này toàn bộ đều tụ tập ở phụ cận Vũ Nhuận Tinh.
Dường như có mưu đồ gì đó không thể cho ai biết. Trên thực tế, tuy rằng Đại Mầu Hạm sức chiến đấu bưu hãn, nhưng chính cái gọi là một con hổ không chịu nổi bầy sói! Đối mặt với sức chiến đấu của cả một quận, Đại Mầu Hạm cộng thêm hơn 50 chiếc Ma Văn chiến hạm hộ tống, thật đúng là vị tất đánh thắng được Hạm đội siêu cấp Tây Cương.
Trên thực tế, sức chiến đấu của một chiếc Đại Mầu Hạm, đại khái tương đương với sức chiến đấu của 30 chiếc Ma Văn chiến hạm.
Đối mặt với sức chiến đấu của hơn 100 chiếc Ma Văn chiến hạm của chiến tuyến Tây Cương, rõ ràng vẫn còn yếu kém một chút.
Điều này cũng phù hợp với lời đồn đãi đặc tính lãnh diễm trước sau như một trong các Tướng quân.
- Không biết Lạc Tuyết Ninh Tướng quân ngăn chặn Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào, có chuyện gì?
Lôi Cách hỏi với giọng điệu cẩn thận, cả người có vẻ hơi căng thẳng. Điều này cũng không kỳ quái, không có người nào biết rõ hơn so với hắn, hiện giờ bên trong Đại Mầu Hạ giam giữ tù chiến tranh, rốt cuộc khó giải quyết biết bao, không thể chấp nhận có chút sơ suất nào.
- Ta cũng không muốn, chỉ là phụng theo ý chỉ của sư phụ A Di La ta, ở chỗ này chờ các vị. Có một chút sự việc muốn giao phó cho chư vị!
Lạc Tuyết Ninh nhẹ giọng nói, rồi phất tay ra hiệu cho viên tài công bên cạnh tiến lên phía trước.
Chỉ thấy Lạc Tuyết Ninh đáp trên Ma Văn chiến hạm Trân Ny Hào, liền tách rời Hạm đội Tây Điểm chiến lược, chậm rãi tới gần Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào, đồng thời phát ra tin thỉnh cầu nối tiếp.
Nhận tin tức như thế, Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào tự nhiên không tiện cự tuyệt, đồng dạng Lôi Cách dường như cũng cảm nhận được Lạc Tuyết Ninh tới nơi này, cũng không phải là đánh tiếng chào hỏi đơn giản như vậy, bằng không, sẽ thông qua Ma Văn thông tin nói rõ ý đồ đến đây rồi.
Nửa tiếng qua đi, liền thấy Lạc Tuyết Ninh đã xuất hiện bên trong Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào. Nơi nàng đi qua, làm cho người ta có cảm giác tràn ngập hương thơm.
Vẻ cao gầy xinh đẹp bề ngoài, thân phận bất phàm, còn trẻ đã trở thành thực lực Đại Ngự Sư, trên cơ bản ưu điểm của tất cả nữ nhân trên thế giới, đều tụ tập vào một thân nàng.
- Lúc này, Lạc Tướng quân có thể nói rõ ý mình đến rồi chứ?
Thấy Lạc Tuyết Ninh đứng ở trước mặt mình, Lôi Cách lộ vẻ nghiêm túc, nhẹ giọng hỏi, trong lời nói tràn ngập cảnh giác.
- Rất đơn giản! Sư phụ A Di La ta muốn gặp mặt Tiêu Hoằng một lần, nên ra lệnh cho ta đưa Tiêu Hoằng về Thánh Đàn!
Lạc Tuyết Ninh khẽ nói.
Nghe nói như thế, lại nhìn trên mặt Lôi Cách không kềm được hiện lên một chút cảnh giác. Tiêu Hoằng này rốt cuộc làm thế nào khống chế được, bọn họ tự nhiên rõ ràng, hoàn toàn là mất sức của chín trâu hai hổ, một ngày một đêm lo lắng đề phòng, vận dụng vô số kể nhân lực vật lực mới bắt được.
Hiện tại Lạc Tuyết Ninh nhẹ nhàng nói một câu, sẽ mang hắn đi? Trong lòng Lôi Cách không thể nghi ngờ tràn ngập ý kháng cự.
Hắn biết rất rõ, một khi Tiêu Hoằng tiến vào Thánh Đàn, trên cơ bản không khác gì lấy được tự do. Điều đó đối với Phục Thản Đế Quốc, sẽ có hình tượng như thế nào? Chuyện này không thể đo lường được.
- Thật có lỗi! Lạc Tuyết Ninh Tướng quân! Tiêu Hoằng là tù chiến tranh của đế quốc, hơn nữa đã trải qua toà án quân sự xử án và phán quyết, Phục Thản Đế Quốc là sẽ không...
Không đợi Lôi Cách nói dứt lời, chỉ thấy Lạc Tuyết Ninh đã đưa một cánh tay tới trước mặt Lôi Cách, trong tay cầm chính là một cái Ma Văn thông tin. Ngay sau đó, bên trong Ma Văn thông tin liền xuất hiện một bức ảnh của A Di La.
Tuy rằng chỉ là một tấm ảnh, nhưng cái này là đại biểu mệnh lệnh cao nhất của Thánh Đàn, phía dưới tấm ảnh ghi thêm một câu: “Mang Tiêu Hoằng đến Thánh Đàn!”
- Nếu muốn cự tuyệt linh tinh, đừng nói với ta, hãy nói với sư phụ ta! Ta chỉ là một tiểu nhân vật chấp hành mệnh lệnh mà thôi!
Lạc Tuyết Ninh sâu kín nói.
Nhìn thấy hình ảnh A Di La trước mặt, sắc mặt Lôi Cách không kềm được lại lần nữa phát sinh biển hóa: vẻ kháng cự biến thành kiêng kị. A Di La là thân phận gì, chẳng lẽ Lôi Cách không biết rõ sao?
Ngay cả Tần Nhược Bạch nhìn thấy A Di La, cũng không phải ngoan ngoãn sao?
- Đương nhiên, Lôi Cách Đại tướng quân có quyền cự tuyệt, không sao cả!
Cùng lắm thì ngài cứ áp giải Tiêu Hoằng đi, ta quay đầu lại nói cho sư phụ ta biết, Lôi Cách Tướng quân thậm chí Phục Thản Để Quốc, quyết định từ nay về sau phân rõ giới hạn với ngài, quyết định thoát ly Gia Đô liên hợp thể, không muốn có chút lui tới với Thánh Đàn thế thôi!
Lạc Tuyết Ninh sâu sắc nói.
Lời nói tuy rằng nhẹ nhàng, nhưng dù là kẻ ngốc đều có thể đủ nghe ra được, lời nói này rốt cuộc có bao nhiêu âm độc. Nếu Phục Thản Đế Quốc thật sự quyết liệt với A Di La, vận mệnh của Phục Thản Đế Quốc sắp tới phải đối mặt có thể tưởng tượng mà biết, xác định vững chắc sẽ bị các Gia Đô liên hợp thể khác dòm ngó. Lâu nay các thế lực lớn đó vẫn luôn thèm nhỏ dãi Phục Thản Đế Quốc sao có thể bỏ qua cơ hội.
Trên trán Lôi Cách không khỏi toát ra một lớp mồ hôi mỏng.
- Ta cũng không thể quyết định, phải xin chỉ thị của Gia Lạc Tư Quốc vương, hoặc là Tần Nhược Bạch chủ soái!
Lôi Cách nói, biểu tình nghiêm trọng.
- Thế nào, xem ra ở trong mắt Lôi Cách Đại tướng quân, sư ca ta cùng với Gia Lạc Tư bệ hạ, mặt mũi còn lớn hơn cả sư phụ ta! Có phải quý quốc cảm thấy được lông cánh đầy đủ rồi, có thể không cần dựa vào sư phụ ta cũng có thể bay riêng một mình phải không? Đừng nên quên, Phục Thản Đế Quốc vốn trước kia tên gọi là gì? Chỉ kêu là Phục Thản Công Quốc mà thôi. Một quốc gia chỉ có bốn quận nho nhỏ, đến tột cùng là ai bồi dưỡng cho Phục Thản Để Quốc phát triển đến ngày nay?
Lạc Tuyết Ninh nheo mắt nói.
- Tóm lại, hiện tại chỉ có hai con đường, hoặc là giao Tiệu Hoằng cho ta mang
đi, hoặc là ta cứ như vậy rời khỏi!
Lạc Tuyết Ninh hùng hổ dọa người nói, không để cho Lôi Cách có mảy may cơ hội chuyển biến. Đây cũng là tác phong đối ngoại trước sau như một của Lạc Tuyết Ninh.
- Cái này... Được rồi, nếu A Di La thượng tôn muốn gặp Tiêu Hoằng, Phục Thản Đế Quốc đương nhiên chấp nhận vô điều kiện
Lôi Cách rốt cục thỏa hiệp nói.
-Cảm tạ!
Lạc Tuyết Ninh đáp lại một tiếng, rồi rạ hiệu bảo trợ thủ của Lôi Cách dẫn đường. Thấy Lạc Tuyết Ninh ngẩng cao đầu hiên ngang đi ra phòng điều khiển chính, Lôi Cách liền ngựa không dừng vó ,phát ra lời kêu gọi Tần Nhược Bạch, đồng thời vội báo cáo tình tiết cho Tần Nhược Bạch một lần.
Lại nhìn Tần Nhược Bạch tinh,thần uể oải, thần tình bất đắc dĩ, nhẹ phất tay áo, ý nói cứ để mặc cho nàng mắng Tiêu Hoằng đi thôi.
Hiển nhiên, Tần Nhược Bạch cũng đã biết được tin tức do Tát Già gửi tới. Đối với chuyện này, Tầm Nhược Bạch không thể kháng cự, cũng không dám kháng cự. Tuy rằng A Di La/chưa bao giờ tức giận, nhưng nguyên nhân chính vì thế, mới có vẻ thâm tàng bất lộ, vô cùng đáng sơ.
Cáp Thụy Sâm vừa chết đi, không người nào biết trải qua thời gian một ngàn năm, A Di La khô tọa phía trên vân thạch, thực lực rốt cuộc đạt tới mức nào? Ngay cả Tát Già cũng không biết.
Thời điểm này Tiêu Hoằng, như trước giam mình trong phòng giam Tuyết Văn Hào, thần sắc bình thản nghiên đọc kỹ thuật Để Văn của A Di La. Trải qua nhiều ngày tĩnh tâm nghiên cứu, đối với kỹ thuật Để Văn năm hướng, Tiêu Hoằng đã bắt đầu thông hiểu đạo lí, chỉ là không có điều kiện thí nghiệm mà thôi.
Bỗng nhiên, tiếng khóa mở bên ngoài cửa truyền vào, theo bản năng, trên mặt Tiêu Hoằng hiện lên một chút cảnh giác, một bàn tay đã đặt trên túi Ma Văn.
Chỉ là theo cánh cửa phòng hợp kim rất nặng mở ra, Tiêu Hoằng lại kinh ngạc đến ngây người tại đương trường.
Chỉ thấy đứng ngoài cửa đúng là Lạc Tuyết Ninh một thân chế phục Tướng quân màu trắng, trên mặt hơi lộ ý cười.
- Sao cô lại tới đây?
Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc hỏi, không hề nghi ngờ Lạc Tuyết Ninh xuất hiện, hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Tiêu Hoằng.
- Như thế nào? Tiêu Tướng quân! Chẳng lẽ ta không thể tới đây sao?
Tuy rằng Lạc Tuyết Ninh nói có vẻ rất nghiêm túc, nhưng vẻ cười mỉm kia, dường như đã bán đứng ý tưởng trong nội tâm của nàng.
- Vậy thật ra không phải! Chỉ là không nghĩ tới cô thật đúng là nhớ tới tình cũ,
từ thật xa chạy tới tiễn đưa lão bằng hữu ta này!
Tiêu Hoằng đáp lại giọng điệu thoải mái.
- Không phải tiễn đưa, là tiếp đón huynh!
Lạc Tuyết Ninh nhẹ giọng nói, sau đó phân phó hai gã sĩ quan phụ tá bên cạnh:
- Người đâu a! Dọn hết hành trang của Tiêu Tướng quân vào Trân Ny Hào đi!
- Rõ! Tướng quân!
Hai gã sĩ quan phụ tá đáp lại một tiếng, liền thật cẩn thận cầm lên hộp tro cốt và cây xích tùng bên cạnh Tiêu Hoằng, đồng thời ra ý bảo Tiêu Hoằng có thể rời đi.
Đối với hành động như vậy, Tiêu Hoằng thật sự có chút mơ hồ: điều này hoàn toàn ra ngoài dự đoán của hắn.
Tuy nhiên, đối với chuyện tốt này Tiêu Hoằng cũng không đấu tranh nhiều, chỉ có thể xách túi hành trang tùy thân, chậm rãi đứng lên đi ra khỏi phòng giam giữ.
- Lần này thì sao? Huynh cần phải cảm tạ ta đó nha! Sư phụ lão nhân gia muốn gặp huynh, phỏng chừng là chiến thuật con muỗi của ta dẫn tới hiệu quả rồi!
Ngay khoảnh khắc Tiêu Hoằng vừa mới đi ra khỏi phòng giam giữ, Lạc Tuyết Ninh đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, tranh công nói, đồng thời một bàn tay thật tự nhiên nắm lấy cánh tay Tiêu Hoằng.
Lại nhìn Lôi Cách, Hải Nhân Sách cùng đám người phía sau, nhìn thấy tay của Lạc Tuyết Ninh như vậy, thần sắc không kềm được lại biển đổi.
Hai người kia có vấn đề a.
Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách trao đổi ánh mắt, thầm nghĩ trong lòng.
Hiển nhiên, Lạc Tuyết Ninh vừa rồi còn lạnh như băng, nhìn thấy Tiêu Hoằng lập tức liền mặt mày hớn hở, hai người kia còn có thể là quan hệ trong sáng thanh bạch được sao? Quả thực chính là vô nghĩa.
Chỉ là khiến Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách nằm mơ đều không nghĩ tới chính là, Tiêu Hoằng này còn thật lợi hại a, không thể tưởng được đến nước này còn có thể bị hắn chạy ra thoát được kiếp nạn.
Ở trong mắt Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách xem ra, phỏng chừng Tiêu Hoằng này hết tám phần đều đã tính toán đâu vào đấy: sau cơn quấy phá điên cuồng, mỹ nhân tiếp đi. Bọn họ thậm chí là toàn bộ Phục Thản Đế Quốc hoàn toàn là thua trắng tay.
- Chiến thuật con muỗi? Cái gì kêu chiến thuật con muỗi?
Tiêu Hoằng trong lòng có chút kỳ quái.
- Chính là thường thường đi tới rù rì ong ong bên tai sư phụ, đại sư huynh bọn họ đấy! Để bọn họ chịu thu huynh làm đồ đệ. Cứ như vậy, ta đã có thể thành sư tỷ của huynh rồi!
Lạc Tuyết Ninh không coi ai ra gì, nhẹ giọng nói. Một chút cũng không thèm để ý tới, mối hận trong lòng Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách.
Kỳ thật bọn họ không biết rằng, thời điểm này Tiêu Hoằng cũng có chút phát mộng. Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự tính của Tiêu Hoằng. Duy nhất may mắn chính là biến cố này, chỉ ảnh hưởng tới một mình hắn, mà không có ảnh hưởng đến đám huynh đệ ở Nam Du Quận kia.
Không hề chờ đợi lâu, Lôi Cách cùng Hải Nhân Sách cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiêu Hoằng đi lên Trân Ny Hào của Lạc Tuyết Ninh, sau đó nghênh ngang hội hợp cùng Hạm đội Tây Điểm chiến lược, một đường hiên ngang rời đi giống y hệt như quan chỉ huy của chúng. Rồi cùng bay về hướng Thánh Đàn.
về phần Đại Mầu Hạm Gia Thái Hào, thời điểm này cũng ở vào vị trí khó xử, Tiêu Hoằng cũng không có đi tới Ma Duệ Tinh, đã không còn có ý nghĩa gì.
Chuyến về? Phía sau bọn họ cũng y như trước không có Hạm đội siêu cấp Tây Cương đoàn kết tụ tập cùng một chỗ. Giờ phút này những hạm đội này toàn bộ đều tụ tập ở phụ cận Vũ Nhuận Tinh.
Dường như có mưu đồ gì đó không thể cho ai biết. Trên thực tế, tuy rằng Đại Mầu Hạm sức chiến đấu bưu hãn, nhưng chính cái gọi là một con hổ không chịu nổi bầy sói! Đối mặt với sức chiến đấu của cả một quận, Đại Mầu Hạm cộng thêm hơn 50 chiếc Ma Văn chiến hạm hộ tống, thật đúng là vị tất đánh thắng được Hạm đội siêu cấp Tây Cương.
Trên thực tế, sức chiến đấu của một chiếc Đại Mầu Hạm, đại khái tương đương với sức chiến đấu của 30 chiếc Ma Văn chiến hạm.
Đối mặt với sức chiến đấu của hơn 100 chiếc Ma Văn chiến hạm của chiến tuyến Tây Cương, rõ ràng vẫn còn yếu kém một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.