Chương 675: Chiếm lấy Phạm Cương Tinh!
Đình Vũ
09/09/2017
- Tiêu... Tiêu Hoằng. Ngươi phải nghĩ kỹ, giết ta, ngươi cũng không có kết cục tốt.
Đông Lộc run sợ nói, da mặt không ngừng rung lên.
- Ta có kết cục tốt hay không, không cần ngươi quan tâm.
Tiêu Hoằng nói xong, lưỡi băng trên tay không chút do dự hay chần chờ, đi tới một bước, dùng sức chém lên bả vai Đông Lộc.
Khoảng khắc, vết thương thật dài từ vai trái xỏ xuyên tới sườn Đông Lộc, máu tươi phun ào ạt.
Đông Lộc không kịp phản ứng, Tiêu Hoằng nhấc tay, chém tiếp đao thứ hai lên người hắn, một đao này trực tiếp xé tan cái bụng béo phệ của Đông Lộc.
Kế đó là đao thứ hai, đao thứ ba, đao thứ tư...
Giống như muốn một lần phát tiết hết phẫn hận trong lòng, đến cuối cùng, đã không còn là giết chóc nữa, rõ ràng là phanh thây mà! Thẳng đến khi bằm nát thi thể Đông Lộc thành mảnh nhỏ, Đông Lộc đã chết đến không thể chết hơn nữa, Tiêu Hoằng mới ngừng chặt chém, áo dài màu trắng đã dính đầy máu tươi.
Kỳ thật Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể một đao lấy mạng Đông Lộc, nhưng vì cái gì không làm thế? Nhìn Đông Lộc thành một đống bầy nhầy, Tiêu Hoằng thoáng trở nên dữ tợn mới hơi thu lại một chút, sau đó ném Ma Văn quyền hạn tổng quản của Đông Lộc vào túi mình, kéo lưỡi băng đẫm máu bỏ đi.
Người ở quảng trường trung tâm nhìn Tiêu Hoằng toàn thân đẫm máu đi ra, trong lòng run lên, bọn họ tự hiểu được Tiêu Hoằng đã làm gì với Đông Lộc, đó là hành hạ đến chết, hoặc là làm một lần chém hết cả nhà ở tổng bộ Phạm Cương Tinh.
t r u y e n c u a t u i N e t
Cách làm đó hung tàn cỡ nào, không chút kiêng nể gì, không cần nói thêm nữa.
Đó cũng như tấm gương của họ, người chống cự, giết không tha. Đây là một lần chấn nhiếp tâm lý đối với người Phạm Cương Tinh, hoặc là cảnh cáo: Làm trái Hắc Trạch Sâm là chết, làm trái Tiêu Hoằng, sẽ là chết thảm.
Nhìn Tiêu Hoằng nhìn sang bên này, mấy ngàn người Phạm Cương Tinh đồng loạt quỳ xuống, không khỏi phát run.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới họ, quay đầu dẫn Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn rời đi.
Lần này, phương hướng của Tiêu Hoằng là Nhân sự các.
Tuy rằng Triệu Quần không biết tin tức Đông Lộc chết thảm, nhưng cùng cảm nhận được không khí Phạm Cương Tinh có chút không đúng. Dựa theo lẽ thường, lúc này hẳn là Triệu Quần đã sớm chạy trối chết rồi.
Nhưng mà chạy đi đâu? Hiện giờ phần lớn địa khu Phạm Cương Tinh đều nằm dưới khống chế của Tiêu Hoằng, khe nứt không gian đi Vĩnh Ngạn Tinh đã bị đóng tạm thời, dù cho Triệu Quần có thực lực tiến vào Vĩnh Ngạn Tinh, vậy thì có ích gì? Vĩnh Ngạn Tinh cũng là địa bàn của Tiêu Hoằng, tất cả tàu thuyền ra vào Vĩnh Ngạn Tinh đi hành tinh khác cũng bị Tiêu Hoằng nắm giữ.
Quan trọng hơn, trước kia còn có chút tiểu đệ, nhưng bây giờ sợ bị liên lụy, đồng loạt giữ khoảng cách với hắn, càng không có ai mật báo với hắn biết hướng đi cụ thể của Tiêu Hoằng.
Thậm chí lúc này Triệu Quần còn muốn báo lên Di Đã Tinh, hy vọng có thể được bảo vệ. Nhưng lại bị Di Đã Tinh cự tuyệt vô tình, hơn nữa còn không cho lý do. Nếu muốn tìm một lý do, đó là Triệu Quần đã mất đi giá trị.
Đông Lộc cùng vậy, mất đi quyền lực tổng quản Phạm Cương Tinh, đã không khác gì rác rưởi đối với Hắc Trạch Sâm. Về phần Tần Nhược Bạch, thì là nước xa không cứu được lửa gần.
Lúc này, Hắc Trạch Sâm lạnh băng vô tính thể hiện rõ ràng ở trên người Triệu Quần.
Ầm ầm! Triệu Quần đang dùng Ma Văn thông tin không ngừng hy vọng có thể tìm được viện trợ, cửa đại sảnh Nhân sự các trực tiếp bị Tiêu Hoằng dùng tay đấm bay, nháy mắt Nhân sự các hơi u ám trở nên sáng ngời.
Nhìn bóng người Tiêu Hoằng chầm chậm tới gần, trong bình thản phát tán ra lạnh băng, Triệu Quần đã cùng đường liền cứng nhắc ở chỗ ngồi.
Vết máu loang lổ trên quần áo, khỏi cần nói đại biểu cái gì, đã có người chết trên tay Tiêu Hoằng, hơn nữa có thể khiến Tiêu Hoằng tự ra tay, không phải là hạng người thường được.
- Đông Lộc tổng quản, vì làm lụng vất vả quá độ, vừa bất hạnh qua đời. Ở đây, Tiêu Hoằng ta tiếc thương sâu sắc, còn Triệu Quần ngươi, là bạn tốt của Đông Lộc, có phải rất bi thương hay không, là cực kỳ bi thương, cuối cùng bi thương quá độ mà chết.
Tiêu Hoằng nói xong, chầm chậm rút ra Tập Tố chiến đao.
Triệu Quần lúc này tự nhiên hiểu được Tiêu Hoằng nói có ý gì, Tiêu Hoằng đã giúp hắn lấy cái cớ sẵn rồi.
Bùm! Tiêu Hoằng vừa rút Tập Tố chiến đao ra, Triệu Quần trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng, hoảng sợ cầu xin:
- Tiêu... Tiêu đại nhân! Không! Là Tiêu tôn giả, xin ngài tha mạng. Trước đó chỉ đổ thừa tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm tới ngài, xin ngài đại nhân có đại lượng, tha cho ta một mạng, sau này ta cam nguyện đối đầu với Tần Nhược Bạch và Hắc Trạch Sâm, xin theo hầu hạ ngài.
Không nói quá, chuyện đến lúc này, Triệu Quần đã cùng đường chỉ còn một cách này để giữ được cái mạng nhỏ.
Cho tới bây giờ, Triệu Quần thật khó tưởng tượng nổi, tên nhãi con khi mới vào Thánh Đàn, bây giờ đã biến thành bộ dạng này, quả thật là ác ma mà.
- Nói như vậy, ngươi cam nguyện làm con chó của ta? Tiêu Hoằng cười khẽ, vuốt đầu Triệu Quần hỏi nhỏ.
- Phải! Phải! Chỉ cần ngài không giết ta, tha cho ta đi.
Triệu Quần vội vàng gật đầu, trán toát mồ hôi lạnh.
Phập! Triệu Quần mới nói thế, Tập Tố chiến đao trong tay Tiêu Hoằng đã chọc thẳng vào cổ họng hắn. Sắc mặt Triệu Quần vốn cho rằng có thể giữ được cái mạng mà thả lỏng chợt cứng lại, mắt trợn to, mất mạng ngay.
- Thật có lỗi, Tiêu Hoằng ta chỉ cần huynh đệ, không cần chó theo đuôi.
Tiêu Hoằng nói xong, một chân đạp lên ngực Triệu Quần, rút Tập Tố chiến đao ra.
Tiếp theo Tiêu Hoằng dùng khăn tay trắng lau Tập Tố chiến đao, gỡ lấy Ma Văn quyền hạn của Triệu Quần, dẫn thành viên Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn bỏ đi, thẳng tới Vạn thảo viên...
Một một buổi chiều, Tiêu Hoằng tiến hành một lần “đại quét dọn” Phạm Cương Tinh, 10 người xếp top thành tựu, ngoại trừ bản thân Tiêu Hoằng ra, 9 người còn lại đều bị xử tử! Phần lớn những người này đều có địa vị cao, hơn nữa là người trong phe phái Hắc Trạch Sâm, Ân Lạc hay Tần Nhược Bạch.
Kể từ đó, 10 cái Ma Văn quyền hạn cao nhất Phạm Cương Tinh, đều rơi vào tay Tiêu Hoằng.
Những người này ngã xuống, tất cả quyền lực trên Phạm Cương Tinh đã bị Tiêu Hoằng dùng thủ đoạn cực đoan nhất, tàn bạo nhất, tụ tập vào tay mình, kẻ phản đối Tiêu Hoằng, không có ngoại lệ, giết không tha.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, có được hậu thuẫn hùng hồn từ Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng triệt để thu giữ Phạm Cương Tinh.
Đồng thời nắm giữ 10 Ma Văn quyền hạn trong tay, Tiêu Hoằng bắt đầu sử dụng quyền hạn này, cho 20.000 binh lính Thợ Săn có giấy thông hành đi vào Phạm Cương Tinh không hạn chế, có thể tiếp viện Phạm Cương Tinh bất kỳ lúc nào.
Hơn nữa còn lợi dụng Ma Văn quyền hạn của tổng quản Đông Lộc, tuyên bố mệnh lệnh trên đài tin tức Phạm Cương Tinh, tất cả ngoại đồ và đệ tử Phạm Cương Tinh, 10 giờ sáng mai tập hợp ở quảng trường trung tâm, không được phép tới trễ vì bất kỳ lý do gì, ký tên không phải Đông Lộc, mà là ghi rõ: Thay mặt tổng quản Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tự phong thay mặt tổng quản, toàn bộ người Phạm Cương Tinh không ai dám phản bác, đồng thời ngoại đồ và đệ tử chính quy thấy thông báo đỏ, trong lòng chợt căng thẳng, nhưng không dám có ý nghĩ bậy.
Tiêu Hoằng một ngày trực tiếp giết 9 người, sử dụng võ lực đã khống chế 8 chức vị quan trọng, không cần phải nói có ý nghĩa gì.
Đến bây giờ, còn ai dám có lòng đấu đá đối nghịch với Tiêu Hoằng nữa.
Đến đêm, khi Tiêu Hoằng trở về Vạn Tôn Cốc, nhìn bề ngoài không có gì khác thường, thậm chí người ta cảm thấy như không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng khi Tiêu Hoằng trở về nhà, Ma Văn thông tin lại rung lên, ban đầu Tiêu Hoằng tưởng là Bác Sơn, nhưng khi lấy ra xem, sắc mặt hơi đổi. Một dãy số xa lạ, nhưng khi Tiêu Hoằng định tìm nơi phát ra dãy số, ánh mắt chợt đổi.
Số này là bên phía hành Tinh Thủ đô Gia Đô Đế Quốc.
Nhưng Tiêu Hoằng tự nhận là không có người quen ở thủ đô Gia Đô Đế Quốc, nếu có chuyện làm ăn muốn bàn, sẽ trực tiếp tìm Bác Sơn hay chủ quản khác.
Do dự một lát, Tiêu Hoằng liền đội nón đeo kính, bấm nghe.
Kết quả, sắc mặt Tiêu Hoằng liền khẽ thay đổi, bên trong hình ảnh hiện ra không ai khác, chính là bản thân Khang Du, quốc vương Gia Đô Đế Quốc.
- Ngươi chính là Hồng Lượng ở Tập đoàn Thợ Săn? Vừa tiếp nhận cuộc gọi, Khang Du nhìn Tiêu Hoằng trong màn hình, giọng điệu lạnh nhạt nói, cũng không có bộ dạng tự cao tự đại, chỉ mặc quần áo bình thường.
- Phải, có chuyện gì? Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều cung kính với Khang Du, coi như lễ độ nói chuyện.
- Vừa nghe nói Chiến Văn Thủy Vực của ngươi đã được Quách Tương Võ trả giá trên trời 120 triệu kim tệ lấy đi, chúc mừng Tập đoàn Thợ Săn, làm được một vố mua bán lớn.
Khang Du hơi mỉm cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng liếc ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút, sau đó lại nhìn vào Khang Du:
- Quốc vương bệ hạ, đừng vòng vo nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
- Không ngờ ông chủ Hồng còn là người thẳng thắn, vậy được, ta nói dứt khoát, ta hy vọng ngài có thể giúp ta làm ra một cái Chiến Văn tính năng không kém Chiến Văn Thủy Vực, còn giá cả, bao nhiêu tùy ngài, chỉ hy vọng có thể thương lượng một chút.
Khang Du nói thẳng thắn, không pha trò với Tiêu Hoằng nữa.
Tiêu Hoằng tự nhiên không ngốc, biết Khang Du coi trọng Chiến Văn Thủy Vực, hơn nữa Tiêu Hoằng cũng biết dựa vào thân phận của Khang Du, há mồm sư tử ngoạm là không thể. Bây giờ Tiêu Hoằng đối địch với Hắc Trạch Sâm đã đến hồi gây cấn, Tiêu Hoằng cũng không hy vọng gây sự không vui với Gia Đô Đế Quốc.
Đông Lộc run sợ nói, da mặt không ngừng rung lên.
- Ta có kết cục tốt hay không, không cần ngươi quan tâm.
Tiêu Hoằng nói xong, lưỡi băng trên tay không chút do dự hay chần chờ, đi tới một bước, dùng sức chém lên bả vai Đông Lộc.
Khoảng khắc, vết thương thật dài từ vai trái xỏ xuyên tới sườn Đông Lộc, máu tươi phun ào ạt.
Đông Lộc không kịp phản ứng, Tiêu Hoằng nhấc tay, chém tiếp đao thứ hai lên người hắn, một đao này trực tiếp xé tan cái bụng béo phệ của Đông Lộc.
Kế đó là đao thứ hai, đao thứ ba, đao thứ tư...
Giống như muốn một lần phát tiết hết phẫn hận trong lòng, đến cuối cùng, đã không còn là giết chóc nữa, rõ ràng là phanh thây mà! Thẳng đến khi bằm nát thi thể Đông Lộc thành mảnh nhỏ, Đông Lộc đã chết đến không thể chết hơn nữa, Tiêu Hoằng mới ngừng chặt chém, áo dài màu trắng đã dính đầy máu tươi.
Kỳ thật Tiêu Hoằng hoàn toàn có thể một đao lấy mạng Đông Lộc, nhưng vì cái gì không làm thế? Nhìn Đông Lộc thành một đống bầy nhầy, Tiêu Hoằng thoáng trở nên dữ tợn mới hơi thu lại một chút, sau đó ném Ma Văn quyền hạn tổng quản của Đông Lộc vào túi mình, kéo lưỡi băng đẫm máu bỏ đi.
Người ở quảng trường trung tâm nhìn Tiêu Hoằng toàn thân đẫm máu đi ra, trong lòng run lên, bọn họ tự hiểu được Tiêu Hoằng đã làm gì với Đông Lộc, đó là hành hạ đến chết, hoặc là làm một lần chém hết cả nhà ở tổng bộ Phạm Cương Tinh.
t r u y e n c u a t u i N e t
Cách làm đó hung tàn cỡ nào, không chút kiêng nể gì, không cần nói thêm nữa.
Đó cũng như tấm gương của họ, người chống cự, giết không tha. Đây là một lần chấn nhiếp tâm lý đối với người Phạm Cương Tinh, hoặc là cảnh cáo: Làm trái Hắc Trạch Sâm là chết, làm trái Tiêu Hoằng, sẽ là chết thảm.
Nhìn Tiêu Hoằng nhìn sang bên này, mấy ngàn người Phạm Cương Tinh đồng loạt quỳ xuống, không khỏi phát run.
Tiêu Hoằng cũng không để ý tới họ, quay đầu dẫn Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn rời đi.
Lần này, phương hướng của Tiêu Hoằng là Nhân sự các.
Tuy rằng Triệu Quần không biết tin tức Đông Lộc chết thảm, nhưng cùng cảm nhận được không khí Phạm Cương Tinh có chút không đúng. Dựa theo lẽ thường, lúc này hẳn là Triệu Quần đã sớm chạy trối chết rồi.
Nhưng mà chạy đi đâu? Hiện giờ phần lớn địa khu Phạm Cương Tinh đều nằm dưới khống chế của Tiêu Hoằng, khe nứt không gian đi Vĩnh Ngạn Tinh đã bị đóng tạm thời, dù cho Triệu Quần có thực lực tiến vào Vĩnh Ngạn Tinh, vậy thì có ích gì? Vĩnh Ngạn Tinh cũng là địa bàn của Tiêu Hoằng, tất cả tàu thuyền ra vào Vĩnh Ngạn Tinh đi hành tinh khác cũng bị Tiêu Hoằng nắm giữ.
Quan trọng hơn, trước kia còn có chút tiểu đệ, nhưng bây giờ sợ bị liên lụy, đồng loạt giữ khoảng cách với hắn, càng không có ai mật báo với hắn biết hướng đi cụ thể của Tiêu Hoằng.
Thậm chí lúc này Triệu Quần còn muốn báo lên Di Đã Tinh, hy vọng có thể được bảo vệ. Nhưng lại bị Di Đã Tinh cự tuyệt vô tình, hơn nữa còn không cho lý do. Nếu muốn tìm một lý do, đó là Triệu Quần đã mất đi giá trị.
Đông Lộc cùng vậy, mất đi quyền lực tổng quản Phạm Cương Tinh, đã không khác gì rác rưởi đối với Hắc Trạch Sâm. Về phần Tần Nhược Bạch, thì là nước xa không cứu được lửa gần.
Lúc này, Hắc Trạch Sâm lạnh băng vô tính thể hiện rõ ràng ở trên người Triệu Quần.
Ầm ầm! Triệu Quần đang dùng Ma Văn thông tin không ngừng hy vọng có thể tìm được viện trợ, cửa đại sảnh Nhân sự các trực tiếp bị Tiêu Hoằng dùng tay đấm bay, nháy mắt Nhân sự các hơi u ám trở nên sáng ngời.
Nhìn bóng người Tiêu Hoằng chầm chậm tới gần, trong bình thản phát tán ra lạnh băng, Triệu Quần đã cùng đường liền cứng nhắc ở chỗ ngồi.
Vết máu loang lổ trên quần áo, khỏi cần nói đại biểu cái gì, đã có người chết trên tay Tiêu Hoằng, hơn nữa có thể khiến Tiêu Hoằng tự ra tay, không phải là hạng người thường được.
- Đông Lộc tổng quản, vì làm lụng vất vả quá độ, vừa bất hạnh qua đời. Ở đây, Tiêu Hoằng ta tiếc thương sâu sắc, còn Triệu Quần ngươi, là bạn tốt của Đông Lộc, có phải rất bi thương hay không, là cực kỳ bi thương, cuối cùng bi thương quá độ mà chết.
Tiêu Hoằng nói xong, chầm chậm rút ra Tập Tố chiến đao.
Triệu Quần lúc này tự nhiên hiểu được Tiêu Hoằng nói có ý gì, Tiêu Hoằng đã giúp hắn lấy cái cớ sẵn rồi.
Bùm! Tiêu Hoằng vừa rút Tập Tố chiến đao ra, Triệu Quần trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng, hoảng sợ cầu xin:
- Tiêu... Tiêu đại nhân! Không! Là Tiêu tôn giả, xin ngài tha mạng. Trước đó chỉ đổ thừa tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm tới ngài, xin ngài đại nhân có đại lượng, tha cho ta một mạng, sau này ta cam nguyện đối đầu với Tần Nhược Bạch và Hắc Trạch Sâm, xin theo hầu hạ ngài.
Không nói quá, chuyện đến lúc này, Triệu Quần đã cùng đường chỉ còn một cách này để giữ được cái mạng nhỏ.
Cho tới bây giờ, Triệu Quần thật khó tưởng tượng nổi, tên nhãi con khi mới vào Thánh Đàn, bây giờ đã biến thành bộ dạng này, quả thật là ác ma mà.
- Nói như vậy, ngươi cam nguyện làm con chó của ta? Tiêu Hoằng cười khẽ, vuốt đầu Triệu Quần hỏi nhỏ.
- Phải! Phải! Chỉ cần ngài không giết ta, tha cho ta đi.
Triệu Quần vội vàng gật đầu, trán toát mồ hôi lạnh.
Phập! Triệu Quần mới nói thế, Tập Tố chiến đao trong tay Tiêu Hoằng đã chọc thẳng vào cổ họng hắn. Sắc mặt Triệu Quần vốn cho rằng có thể giữ được cái mạng mà thả lỏng chợt cứng lại, mắt trợn to, mất mạng ngay.
- Thật có lỗi, Tiêu Hoằng ta chỉ cần huynh đệ, không cần chó theo đuôi.
Tiêu Hoằng nói xong, một chân đạp lên ngực Triệu Quần, rút Tập Tố chiến đao ra.
Tiếp theo Tiêu Hoằng dùng khăn tay trắng lau Tập Tố chiến đao, gỡ lấy Ma Văn quyền hạn của Triệu Quần, dẫn thành viên Thích Khách Minh và Đoàn tinh anh Thợ Săn bỏ đi, thẳng tới Vạn thảo viên...
Một một buổi chiều, Tiêu Hoằng tiến hành một lần “đại quét dọn” Phạm Cương Tinh, 10 người xếp top thành tựu, ngoại trừ bản thân Tiêu Hoằng ra, 9 người còn lại đều bị xử tử! Phần lớn những người này đều có địa vị cao, hơn nữa là người trong phe phái Hắc Trạch Sâm, Ân Lạc hay Tần Nhược Bạch.
Kể từ đó, 10 cái Ma Văn quyền hạn cao nhất Phạm Cương Tinh, đều rơi vào tay Tiêu Hoằng.
Những người này ngã xuống, tất cả quyền lực trên Phạm Cương Tinh đã bị Tiêu Hoằng dùng thủ đoạn cực đoan nhất, tàn bạo nhất, tụ tập vào tay mình, kẻ phản đối Tiêu Hoằng, không có ngoại lệ, giết không tha.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, có được hậu thuẫn hùng hồn từ Tập đoàn Thợ Săn, Tiêu Hoằng triệt để thu giữ Phạm Cương Tinh.
Đồng thời nắm giữ 10 Ma Văn quyền hạn trong tay, Tiêu Hoằng bắt đầu sử dụng quyền hạn này, cho 20.000 binh lính Thợ Săn có giấy thông hành đi vào Phạm Cương Tinh không hạn chế, có thể tiếp viện Phạm Cương Tinh bất kỳ lúc nào.
Hơn nữa còn lợi dụng Ma Văn quyền hạn của tổng quản Đông Lộc, tuyên bố mệnh lệnh trên đài tin tức Phạm Cương Tinh, tất cả ngoại đồ và đệ tử Phạm Cương Tinh, 10 giờ sáng mai tập hợp ở quảng trường trung tâm, không được phép tới trễ vì bất kỳ lý do gì, ký tên không phải Đông Lộc, mà là ghi rõ: Thay mặt tổng quản Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng tự phong thay mặt tổng quản, toàn bộ người Phạm Cương Tinh không ai dám phản bác, đồng thời ngoại đồ và đệ tử chính quy thấy thông báo đỏ, trong lòng chợt căng thẳng, nhưng không dám có ý nghĩ bậy.
Tiêu Hoằng một ngày trực tiếp giết 9 người, sử dụng võ lực đã khống chế 8 chức vị quan trọng, không cần phải nói có ý nghĩa gì.
Đến bây giờ, còn ai dám có lòng đấu đá đối nghịch với Tiêu Hoằng nữa.
Đến đêm, khi Tiêu Hoằng trở về Vạn Tôn Cốc, nhìn bề ngoài không có gì khác thường, thậm chí người ta cảm thấy như không xảy ra chuyện gì cả.
Nhưng khi Tiêu Hoằng trở về nhà, Ma Văn thông tin lại rung lên, ban đầu Tiêu Hoằng tưởng là Bác Sơn, nhưng khi lấy ra xem, sắc mặt hơi đổi. Một dãy số xa lạ, nhưng khi Tiêu Hoằng định tìm nơi phát ra dãy số, ánh mắt chợt đổi.
Số này là bên phía hành Tinh Thủ đô Gia Đô Đế Quốc.
Nhưng Tiêu Hoằng tự nhận là không có người quen ở thủ đô Gia Đô Đế Quốc, nếu có chuyện làm ăn muốn bàn, sẽ trực tiếp tìm Bác Sơn hay chủ quản khác.
Do dự một lát, Tiêu Hoằng liền đội nón đeo kính, bấm nghe.
Kết quả, sắc mặt Tiêu Hoằng liền khẽ thay đổi, bên trong hình ảnh hiện ra không ai khác, chính là bản thân Khang Du, quốc vương Gia Đô Đế Quốc.
- Ngươi chính là Hồng Lượng ở Tập đoàn Thợ Săn? Vừa tiếp nhận cuộc gọi, Khang Du nhìn Tiêu Hoằng trong màn hình, giọng điệu lạnh nhạt nói, cũng không có bộ dạng tự cao tự đại, chỉ mặc quần áo bình thường.
- Phải, có chuyện gì? Tiêu Hoằng cũng không có quá nhiều cung kính với Khang Du, coi như lễ độ nói chuyện.
- Vừa nghe nói Chiến Văn Thủy Vực của ngươi đã được Quách Tương Võ trả giá trên trời 120 triệu kim tệ lấy đi, chúc mừng Tập đoàn Thợ Săn, làm được một vố mua bán lớn.
Khang Du hơi mỉm cười nói.
Nghe vậy, Tiêu Hoằng liếc ngoài cửa sổ, suy nghĩ một chút, sau đó lại nhìn vào Khang Du:
- Quốc vương bệ hạ, đừng vòng vo nữa, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
- Không ngờ ông chủ Hồng còn là người thẳng thắn, vậy được, ta nói dứt khoát, ta hy vọng ngài có thể giúp ta làm ra một cái Chiến Văn tính năng không kém Chiến Văn Thủy Vực, còn giá cả, bao nhiêu tùy ngài, chỉ hy vọng có thể thương lượng một chút.
Khang Du nói thẳng thắn, không pha trò với Tiêu Hoằng nữa.
Tiêu Hoằng tự nhiên không ngốc, biết Khang Du coi trọng Chiến Văn Thủy Vực, hơn nữa Tiêu Hoằng cũng biết dựa vào thân phận của Khang Du, há mồm sư tử ngoạm là không thể. Bây giờ Tiêu Hoằng đối địch với Hắc Trạch Sâm đã đến hồi gây cấn, Tiêu Hoằng cũng không hy vọng gây sự không vui với Gia Đô Đế Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.