Chương 676: Có đủ cứng hay không?
Đình Vũ
09/09/2017
Trong đầu có một loạt suy nghĩ, Tiêu Hoằng không khỏi mỉm cười nhàn nhạt, nói:
- Ta vừa đáp ứng chế tạo cho Bội Gia một cái, chỉ lấy 5000 kim tệ chi phí. Nếu quốc vương Khang Du tìm ta, ta cũng không ngoại lệ, tính thêm cả ngài đi, 5000 kim tệ chi phí, chế tạo cho ngài một cái Chiến Văn Thủy Vực. Đương nhiên chỉ có thể một cái, ta không thể so với Ân Lạc, có lẽ 1 tiếng là hắn sẽ chế tạo ra 1 cái Chiến Văn Hỏa Vực, ta phải mất đến cả ngày.
- Ngươi! Ý Ngươi vừa nói gì? Chiến Văn có thể so sánh với Ân Lạc, là ngươi chế tạo? Khang Du nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, trước đó hắn nghĩ Chiến Văn này là Hồng Lượng chế tạo, nhưng luôn cảm thấy khó tin. Cho nên, khi Tiêu Hoằng tự thừa nhận, trong lòng vẫn cảm thấy kinh hãi.
- Đúng thế.
Tiêu Hoằng đáp lại.
- Vậy ngươi rốt cuộc là ai? Hồng Lượng chỉ là ngụy trang phải không.
Khang Du thoáng kinh ngạc nói.
- Điều này, có lẽ quốc vương bệ hạ đã hiểu được, không cần Hồng mỗ nhiều lời, có một số chuyện, Hồng mỗ thấy không nên chọc thủng thì tốt hơn.
Tiêu Hoằng cười khẽ, bình thản nói.
Khang Du nghe thế, quan sát Tiêu Hoằng một lúc, ngừng một hồi, cũng mỉm cười khẽ gật đầu.
- Được rồi, ta không hỏi nhiều, về phần Chiến Văn Thủy Vực, tính là ta thiếu ngươi một ân tình.
Khang Du nói.
- Chiến Văn phải vài ngày nữa, đợi hạm vận tải của Công ty vận tải liên hành tinh Thợ Săn đi ngang qua, ta sẽ chuyển cho quốc vương bệ hạ, chi phí 5000 kim tệ cứ giao cho nhân viên là được.
Tiêu Hoằng nói xong, liền tắt liên lạc.
Chỉ là vừa tắt xong, Tiêu Hoằng lại thấy Ma Văn thông tin rung lên, người gọi lần này là Mạn Kiều, quan tổng chỉ huy quân đoàn 15, cũng là đồ đệ của Liệt Nông.
Tiêu Hoằng tiếp xúc với Mạn Kiều không tính là nhiều, nhưng vì quan hệ với Liệt Nông, Mạn Kiều này coi như một nửa người nhà.
- Mạn Kiều, có chuyện gì? Nhận cuộc gọi, Tiêu Hoằng bình thản lên tiếng hỏi.
- Sư thúc, ngài phải giúp ta.
Lúc này, Mạn Kiều thật sự sắc mặt tràn đầy lo lắng.
- Có chuyện gì thế? Nhìn sắc mặt của Mạn Kiều như thế, Tiêu Hoằng thoáng kinh ngạc hỏi.
- Ta vừa nhận được tin tức, Hắc Trạch Sâm đã phát thư hàm cho bộ tư lệnh lục quân Gia Đô Đế Quốc, hy vọng Vận Trung có thể nhậm chức ở quân đội Gia Đô Đế Quốc, làm cống hiến cho thể liên hợp Gia Đô, hơn nữa muốn bắt đầu làm từ quan tổng chỉ huy quân đoàn 15 Gia Đô Đế Quốc.
Mạn Kiều tố khổ với Tiêu Hoằng, cái này rõ ràng là muốn đầy Mạn Kiều đi ra. Kỳ thật trước đó Mạn Kiều đã tìm Liệt Nông, nhưng Liệt Nông trực tiếp bảo đi tìm Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nghe thế, cũng không trả lời ngày, mà quay sang bản đồ không gian Gia Đô Đế Quốc, vị trí quân đoàn số 15 quản lý là Vĩnh Ngạn Tinh, Ngự Phu Tinh, thậm chí có Liệp Lang Tinh mà tàu Phổ Hưu Tư đang thả neo, cùng phạm vi lớn khu vực xung quanh.
Bộ đội chiến đấu tổng cộng 50.000 người.
Lúc này, không ai hiểu rõ hơn Tiêu Hoằng cách làm của Hắc Trạch Sâm, nếu để cho Vận Trung ngồi yên cái ghế quân trưởng quân đoàn 15, sẽ có ý nghĩa gì với Tập đoàn Thợ Săn.
Quan trọng hơn, Vận Trung có thể dựa vào thân phận đệ tử cao cấp Thánh Đàn muốn làm gì thì làm, 50.000 người, đúng thế, không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ít.
Chỗ chết người, là nó còn nắm giữ yếu hại của Tập đoàn Thợ Săn.
- Ta đã biết chuyện này, yên tâm, cứ giao cho ta. Bây giờ chuyện mà ngươi phải làm là quan hệ tốt với bộ hạ, xác lập uy tín tuyệt đối trong quân.
Tiêu Hoằng không đổi sắc, gằn giọng ra lệnh.
- Cái này là tự nhiên, quan hệ giữa ta với thủ hạ luôn luôn tốt.
Mạn Kiều lau mồ hôi nói.
Kỳ thật Vận Trung tiến vào nhậm chức ở Gia Đô Đế Quốc, toàn bộ quân đội Gia Đô đều không muốn, thậm chí rất khó chịu, cá biệt còn có phản cảm.
Có rất nhiều nguyên nhân, chủ yếu là: Thứ nhất, Vận Trung căn bản không có kinh nghiệm dẫn binh đánh trận, dù sao yêu cầu quan chỉ huy không phải là cấp bậc Ngự lực, quan trọng là tài năng chỉ huy? Cái này Vận Trung có hay sao? Thứ hai, đó là xuất thân đệ tử cao cấp Thánh Đàn, cái này giống như công chúa, phải được nâng niu khắp chốn, không dám hà khắc quá mức, chỉ bổ nhiệm làm Thượng tướng, dù cho Lam y Chủ soái cũng không dám tùy tiện chỉ huy.
Mọi người đều biết, Gia Đô Đế Quốc là quân đội không có đặc quyền, vận hành quân sự tuyệt đối tốt đẹp. Nguyên nhân trực tiếp tạo ra hiện tượng này, vẫn là ở trong Gia Đô Đế Quốc tạm thời không có đệ tử cao cấp Thánh Đàn.
Ngay cả Bộ tổng chỉ huy lục quân, cũng có thể dự cảm được, Vận Trung tới đây, sẽ không có hiệu quả gì, sẽ chỉ thêm phiền mà thôi.
Nhưng khác với Tần Nhược Bạch, tốt xấu gì Tần Nhược Bạch cũng có tài năng chỉ huy.
Vướng tay chân, đó là Thánh Đàn lên tiếng, thể liên hợp Gia Đô làm sao từ chối được? Không thể không nói, nhận được thư yêu cầu của Hắc Trạch Sâm, Y Vạn Thống soái Gia Đô Đế Quốc cũng rất khó chịu, lại to cả đầu, quân sự Gia Đô Đế Quốc đều do hắn toàn quyền quản lý, hắn tự nhiên biết Vận Trung đến sẽ đại biểu cái gì.
Lúc này, Y Vạn và Áo Thác quan tổng chỉ huy không gian, cùng Lôi Mạn quan tổng chỉ huy lục quân, tiến hành cuộc họp chung.
Vấn đề chủ yếu, là thương thảo công việc liên quan tới Vận Trung, nhưng ba đầu sỏ quân sự Gia Đô Đế Quốc, lúc này lại nhìn lẫn nhau.
Nếu đối phó kẻ thù, bọn họ có cả chục ngàn biện pháp, nhưng đối với với hạng người như Hắc Trạch Sâm hay Thánh Đàn, bọn họ ít nhiều lực bất tòng tâm. Bọn họ đều là quân nhân, không am hiểu kết giao qua lại.
Nhất thời, ba người cực kỳ dũng mãnh trên chiến trường, nhìn màn hình, một đám âm trầm, không có biện pháp hay.
- Vận Trung này định vào quân đoàn 15, rõ ràng là quấy rối mà. Nói khó nghe một chút, Vận Trung hắn biết cái gì là dẫn quân đánh trận hay sao? Áo Thác có vẻ phản cảm nói.
- Ta nói chủ soái Áo Thác, chẳng lẽ ngài còn không nhìn ra hay sao? Vận Trung đi tới, rõ ràng là diễn biến từ tranh đấu trong Thánh Đàn, Hắc Trạch Sâm muốn thông qua quân đội Gia Đô Đế Quốc, tăng cường quyền lợi của hắn trong Thánh Đàn. Dù sao Tập đoàn Thợ Săn và Tiêu Hoằng kia, uy hiếp Thánh Đàn quá lớn.
Lôi Mạn nghiêm mặt nói.
Lôi M�� biết rõ, Hắc Trạch Sâm vốn chọn Tần Nhược Bạch, nhưng Tần Nhược Bạch nắm giữ lãnh thổ nam bộ Phục Thản Đế Quốc, căn bản không có sức, bởi vậy đành phái ra Vận Trung.
Đáng tiếc, làm họ không cam lòng là chẳng lẽ trụ cột của thể liên hợp Gia Đô sẽ phải bị liên lụy.
Đúng thế, trước đó những người này chú ý tới Tập đoàn Thợ Săn, nhưng Tập đoàn Thợ Săn phát triển thì phát triển, nhưng chưa hề tác động tới chủ lực quân sự Gia Đô Đế Quốc, chỉ phát triển về kinh tế, hơn nữa nhiều lần cung cấp hỗ trợ quân đội không hoàn lại đáng kể. Quân đội có qua lại với Tập đoàn Thợ Săn, đều tôn trọng có thừa.
Hơn nữa lại còn gánh vác rất nhiều thương binh cho Gia Đô Đế Quốc, còn chữa khỏi cho Áo Thác.
Trái lại Hắc Trạch Sâm thì không giống, dựa vào thói quen cưỡng bức, trực tiếp muốn đánh vỡ hệ thống quân sự Gia Đô Đế Quốc.
Theo ba đầu sỏ Gia Đô Đế Quốc thấy, Hắc Trạch Sâm rõ ràng là không tiếc để cho Gia Đô Đế Quốc lọt vào trạng thái nội hao, cũng phải diệt trừ đối lập.
Đây là điều Gia Đô Đế Quốc tuyệt đối không chịu được, càng làm họ kỳ quái là trước kia A Di La luôn cứng cỏi, mấy năm qua đột nhiên yếu thế, lại để cho Hắc Trạch Sâm tiến bước nhảy vọt.
Đám người Y Vạn thật khó tưởng tượng, giả thiết cho Hắc Trạch Sâm nắm hết quyền hành, sẽ như thế nào? Trong khi Áo Thác đang nhìn màn hình, suy nghĩ làm sao đối phó, Ma Văn thông tin trong người bỗng rung lên, người gọi tới là Tiêu Hoằng.
Nhìn tên Tiêu Hoằng, sắc mặt Áo Thác chợt động, nhưng cũng không ngừng lại, liền bấm nghe, cũng không cố kỵ gì. Thân thể Áo Thác được Tiêu Hoằng trị khỏi, điều này Y Vạn và Lôi Mạn đều biết, chỉ là không có truyền ra ngoài mà thôi.
Trên màn hình, Tiêu Hoằng sắc mặt bình thản thêm lạnh băng, từ từ hiện lên.
- Tiêu lão đệ, có chuyện gì thế? Áo Thác không cố kỵ quan hệ với Tiêu Hoằng, dứt khoát hỏi.
Tiêu Hoằng không trả lời ngay, mà liếc Y Vạn và Lôi Mạn ở hai bên, Tiêu Hoằng không có xã giao gì với hai người, nhưng Tiêu Hoằng cũng biết được mặt mũi của họ.
- Như thế, Áo Thác lão ca và hai vị trưởng quan đã biết chuyện của Vận Trung rồi chứ? Im lặng khoảng 10 giây, Tiêu Hoằng mới nói.
- Đương nhiên, 1 tiếng trước đã biết.
Áo Thác đáp.
- Không biết, Áo Thác lão ca cùng hai vị trưởng quan có thái độ gì với chuyện này? Tiêu Hoằng hỏi tiếp, hơn nữa nhìn sang Y Vạn và Lôi Mạn.
Y Vạn và Lôi Mạn cũng không lập tức nói ngay, mà cẩn thận quan sát Tiêu Hoằng. Bọn họ tự nhiên biết xung đột giữa Tiêu Hoằng và Hắc Trạch Sâm, thậm chí con Hắc Trạch Sâm rất có thể vì đối phó Tiêu Hoằng mà chuẩn bị đạt Vận Trung vào quân đoàn 15.
Y Vạn và Lôi Mạn không có cảm giác gì với Tiêu Hoằng, ít nhiều lại phản cảm với Hắc Trạch Sâm, nhưng giận mà không dám nói gì, đây là thái độ của bọn họ.
- Khó xử.
Thấy Y Vạn và Lôi Mạn không bày tỏ, Áo Thác suy nghĩ một chút, trả lời.
- Ta có cách giải trừ khó xử của các người, chỉ cần các người không can thiệp, không biết ý các vị thế nào? Tiêu Hoằng không đổi sắc, bình thản nói.
Mà Y Vạn nghe vậy, trong lòng bỗng mơ hồ phát lạnh, từ trong lời nói của Tiêu Hoằng, Y Vạn nghe ra chuyện không hay.
- Giải trừ khó xử của chúng ta, Tiêu Hoằng phải nghĩ kỹ, sau lưng Vận Trung là Hắc Trạch Sâm, hơn nữa chuyện này liên lụy quá lớn, lông cánh của ngươi còn chưa đủ cứng cáp.
Lôi Mạn thận trọng nói, Tiêu Hoằng đúng là nhân tài, nhưng theo Lôi Mạn thấy thì còn quá trẻ tuổi, thủ đoạn còn non nớt.
Xoạt! Lôi Mạn mới lên tiếng, Tiêu Hoằng bỗng nhấc tay, 10 cái Ma Văn quyền hạn trên Phạm Cương Tinh treo trên ngón tay Tiêu Hoằng.
- Cộng thêm mấy thứ này, có đủ cứng hay không? Tiêu Hoằng hỏi.
Xoát!
- Ta vừa đáp ứng chế tạo cho Bội Gia một cái, chỉ lấy 5000 kim tệ chi phí. Nếu quốc vương Khang Du tìm ta, ta cũng không ngoại lệ, tính thêm cả ngài đi, 5000 kim tệ chi phí, chế tạo cho ngài một cái Chiến Văn Thủy Vực. Đương nhiên chỉ có thể một cái, ta không thể so với Ân Lạc, có lẽ 1 tiếng là hắn sẽ chế tạo ra 1 cái Chiến Văn Hỏa Vực, ta phải mất đến cả ngày.
- Ngươi! Ý Ngươi vừa nói gì? Chiến Văn có thể so sánh với Ân Lạc, là ngươi chế tạo? Khang Du nghe vậy, sắc mặt hơi đổi, trước đó hắn nghĩ Chiến Văn này là Hồng Lượng chế tạo, nhưng luôn cảm thấy khó tin. Cho nên, khi Tiêu Hoằng tự thừa nhận, trong lòng vẫn cảm thấy kinh hãi.
- Đúng thế.
Tiêu Hoằng đáp lại.
- Vậy ngươi rốt cuộc là ai? Hồng Lượng chỉ là ngụy trang phải không.
Khang Du thoáng kinh ngạc nói.
- Điều này, có lẽ quốc vương bệ hạ đã hiểu được, không cần Hồng mỗ nhiều lời, có một số chuyện, Hồng mỗ thấy không nên chọc thủng thì tốt hơn.
Tiêu Hoằng cười khẽ, bình thản nói.
Khang Du nghe thế, quan sát Tiêu Hoằng một lúc, ngừng một hồi, cũng mỉm cười khẽ gật đầu.
- Được rồi, ta không hỏi nhiều, về phần Chiến Văn Thủy Vực, tính là ta thiếu ngươi một ân tình.
Khang Du nói.
- Chiến Văn phải vài ngày nữa, đợi hạm vận tải của Công ty vận tải liên hành tinh Thợ Săn đi ngang qua, ta sẽ chuyển cho quốc vương bệ hạ, chi phí 5000 kim tệ cứ giao cho nhân viên là được.
Tiêu Hoằng nói xong, liền tắt liên lạc.
Chỉ là vừa tắt xong, Tiêu Hoằng lại thấy Ma Văn thông tin rung lên, người gọi lần này là Mạn Kiều, quan tổng chỉ huy quân đoàn 15, cũng là đồ đệ của Liệt Nông.
Tiêu Hoằng tiếp xúc với Mạn Kiều không tính là nhiều, nhưng vì quan hệ với Liệt Nông, Mạn Kiều này coi như một nửa người nhà.
- Mạn Kiều, có chuyện gì? Nhận cuộc gọi, Tiêu Hoằng bình thản lên tiếng hỏi.
- Sư thúc, ngài phải giúp ta.
Lúc này, Mạn Kiều thật sự sắc mặt tràn đầy lo lắng.
- Có chuyện gì thế? Nhìn sắc mặt của Mạn Kiều như thế, Tiêu Hoằng thoáng kinh ngạc hỏi.
- Ta vừa nhận được tin tức, Hắc Trạch Sâm đã phát thư hàm cho bộ tư lệnh lục quân Gia Đô Đế Quốc, hy vọng Vận Trung có thể nhậm chức ở quân đội Gia Đô Đế Quốc, làm cống hiến cho thể liên hợp Gia Đô, hơn nữa muốn bắt đầu làm từ quan tổng chỉ huy quân đoàn 15 Gia Đô Đế Quốc.
Mạn Kiều tố khổ với Tiêu Hoằng, cái này rõ ràng là muốn đầy Mạn Kiều đi ra. Kỳ thật trước đó Mạn Kiều đã tìm Liệt Nông, nhưng Liệt Nông trực tiếp bảo đi tìm Tiêu Hoằng.
Tiêu Hoằng nghe thế, cũng không trả lời ngày, mà quay sang bản đồ không gian Gia Đô Đế Quốc, vị trí quân đoàn số 15 quản lý là Vĩnh Ngạn Tinh, Ngự Phu Tinh, thậm chí có Liệp Lang Tinh mà tàu Phổ Hưu Tư đang thả neo, cùng phạm vi lớn khu vực xung quanh.
Bộ đội chiến đấu tổng cộng 50.000 người.
Lúc này, không ai hiểu rõ hơn Tiêu Hoằng cách làm của Hắc Trạch Sâm, nếu để cho Vận Trung ngồi yên cái ghế quân trưởng quân đoàn 15, sẽ có ý nghĩa gì với Tập đoàn Thợ Săn.
Quan trọng hơn, Vận Trung có thể dựa vào thân phận đệ tử cao cấp Thánh Đàn muốn làm gì thì làm, 50.000 người, đúng thế, không nhiều lắm, nhưng tuyệt đối không ít.
Chỗ chết người, là nó còn nắm giữ yếu hại của Tập đoàn Thợ Săn.
- Ta đã biết chuyện này, yên tâm, cứ giao cho ta. Bây giờ chuyện mà ngươi phải làm là quan hệ tốt với bộ hạ, xác lập uy tín tuyệt đối trong quân.
Tiêu Hoằng không đổi sắc, gằn giọng ra lệnh.
- Cái này là tự nhiên, quan hệ giữa ta với thủ hạ luôn luôn tốt.
Mạn Kiều lau mồ hôi nói.
Kỳ thật Vận Trung tiến vào nhậm chức ở Gia Đô Đế Quốc, toàn bộ quân đội Gia Đô đều không muốn, thậm chí rất khó chịu, cá biệt còn có phản cảm.
Có rất nhiều nguyên nhân, chủ yếu là: Thứ nhất, Vận Trung căn bản không có kinh nghiệm dẫn binh đánh trận, dù sao yêu cầu quan chỉ huy không phải là cấp bậc Ngự lực, quan trọng là tài năng chỉ huy? Cái này Vận Trung có hay sao? Thứ hai, đó là xuất thân đệ tử cao cấp Thánh Đàn, cái này giống như công chúa, phải được nâng niu khắp chốn, không dám hà khắc quá mức, chỉ bổ nhiệm làm Thượng tướng, dù cho Lam y Chủ soái cũng không dám tùy tiện chỉ huy.
Mọi người đều biết, Gia Đô Đế Quốc là quân đội không có đặc quyền, vận hành quân sự tuyệt đối tốt đẹp. Nguyên nhân trực tiếp tạo ra hiện tượng này, vẫn là ở trong Gia Đô Đế Quốc tạm thời không có đệ tử cao cấp Thánh Đàn.
Ngay cả Bộ tổng chỉ huy lục quân, cũng có thể dự cảm được, Vận Trung tới đây, sẽ không có hiệu quả gì, sẽ chỉ thêm phiền mà thôi.
Nhưng khác với Tần Nhược Bạch, tốt xấu gì Tần Nhược Bạch cũng có tài năng chỉ huy.
Vướng tay chân, đó là Thánh Đàn lên tiếng, thể liên hợp Gia Đô làm sao từ chối được? Không thể không nói, nhận được thư yêu cầu của Hắc Trạch Sâm, Y Vạn Thống soái Gia Đô Đế Quốc cũng rất khó chịu, lại to cả đầu, quân sự Gia Đô Đế Quốc đều do hắn toàn quyền quản lý, hắn tự nhiên biết Vận Trung đến sẽ đại biểu cái gì.
Lúc này, Y Vạn và Áo Thác quan tổng chỉ huy không gian, cùng Lôi Mạn quan tổng chỉ huy lục quân, tiến hành cuộc họp chung.
Vấn đề chủ yếu, là thương thảo công việc liên quan tới Vận Trung, nhưng ba đầu sỏ quân sự Gia Đô Đế Quốc, lúc này lại nhìn lẫn nhau.
Nếu đối phó kẻ thù, bọn họ có cả chục ngàn biện pháp, nhưng đối với với hạng người như Hắc Trạch Sâm hay Thánh Đàn, bọn họ ít nhiều lực bất tòng tâm. Bọn họ đều là quân nhân, không am hiểu kết giao qua lại.
Nhất thời, ba người cực kỳ dũng mãnh trên chiến trường, nhìn màn hình, một đám âm trầm, không có biện pháp hay.
- Vận Trung này định vào quân đoàn 15, rõ ràng là quấy rối mà. Nói khó nghe một chút, Vận Trung hắn biết cái gì là dẫn quân đánh trận hay sao? Áo Thác có vẻ phản cảm nói.
- Ta nói chủ soái Áo Thác, chẳng lẽ ngài còn không nhìn ra hay sao? Vận Trung đi tới, rõ ràng là diễn biến từ tranh đấu trong Thánh Đàn, Hắc Trạch Sâm muốn thông qua quân đội Gia Đô Đế Quốc, tăng cường quyền lợi của hắn trong Thánh Đàn. Dù sao Tập đoàn Thợ Săn và Tiêu Hoằng kia, uy hiếp Thánh Đàn quá lớn.
Lôi Mạn nghiêm mặt nói.
Lôi M�� biết rõ, Hắc Trạch Sâm vốn chọn Tần Nhược Bạch, nhưng Tần Nhược Bạch nắm giữ lãnh thổ nam bộ Phục Thản Đế Quốc, căn bản không có sức, bởi vậy đành phái ra Vận Trung.
Đáng tiếc, làm họ không cam lòng là chẳng lẽ trụ cột của thể liên hợp Gia Đô sẽ phải bị liên lụy.
Đúng thế, trước đó những người này chú ý tới Tập đoàn Thợ Săn, nhưng Tập đoàn Thợ Săn phát triển thì phát triển, nhưng chưa hề tác động tới chủ lực quân sự Gia Đô Đế Quốc, chỉ phát triển về kinh tế, hơn nữa nhiều lần cung cấp hỗ trợ quân đội không hoàn lại đáng kể. Quân đội có qua lại với Tập đoàn Thợ Săn, đều tôn trọng có thừa.
Hơn nữa lại còn gánh vác rất nhiều thương binh cho Gia Đô Đế Quốc, còn chữa khỏi cho Áo Thác.
Trái lại Hắc Trạch Sâm thì không giống, dựa vào thói quen cưỡng bức, trực tiếp muốn đánh vỡ hệ thống quân sự Gia Đô Đế Quốc.
Theo ba đầu sỏ Gia Đô Đế Quốc thấy, Hắc Trạch Sâm rõ ràng là không tiếc để cho Gia Đô Đế Quốc lọt vào trạng thái nội hao, cũng phải diệt trừ đối lập.
Đây là điều Gia Đô Đế Quốc tuyệt đối không chịu được, càng làm họ kỳ quái là trước kia A Di La luôn cứng cỏi, mấy năm qua đột nhiên yếu thế, lại để cho Hắc Trạch Sâm tiến bước nhảy vọt.
Đám người Y Vạn thật khó tưởng tượng, giả thiết cho Hắc Trạch Sâm nắm hết quyền hành, sẽ như thế nào? Trong khi Áo Thác đang nhìn màn hình, suy nghĩ làm sao đối phó, Ma Văn thông tin trong người bỗng rung lên, người gọi tới là Tiêu Hoằng.
Nhìn tên Tiêu Hoằng, sắc mặt Áo Thác chợt động, nhưng cũng không ngừng lại, liền bấm nghe, cũng không cố kỵ gì. Thân thể Áo Thác được Tiêu Hoằng trị khỏi, điều này Y Vạn và Lôi Mạn đều biết, chỉ là không có truyền ra ngoài mà thôi.
Trên màn hình, Tiêu Hoằng sắc mặt bình thản thêm lạnh băng, từ từ hiện lên.
- Tiêu lão đệ, có chuyện gì thế? Áo Thác không cố kỵ quan hệ với Tiêu Hoằng, dứt khoát hỏi.
Tiêu Hoằng không trả lời ngay, mà liếc Y Vạn và Lôi Mạn ở hai bên, Tiêu Hoằng không có xã giao gì với hai người, nhưng Tiêu Hoằng cũng biết được mặt mũi của họ.
- Như thế, Áo Thác lão ca và hai vị trưởng quan đã biết chuyện của Vận Trung rồi chứ? Im lặng khoảng 10 giây, Tiêu Hoằng mới nói.
- Đương nhiên, 1 tiếng trước đã biết.
Áo Thác đáp.
- Không biết, Áo Thác lão ca cùng hai vị trưởng quan có thái độ gì với chuyện này? Tiêu Hoằng hỏi tiếp, hơn nữa nhìn sang Y Vạn và Lôi Mạn.
Y Vạn và Lôi Mạn cũng không lập tức nói ngay, mà cẩn thận quan sát Tiêu Hoằng. Bọn họ tự nhiên biết xung đột giữa Tiêu Hoằng và Hắc Trạch Sâm, thậm chí con Hắc Trạch Sâm rất có thể vì đối phó Tiêu Hoằng mà chuẩn bị đạt Vận Trung vào quân đoàn 15.
Y Vạn và Lôi Mạn không có cảm giác gì với Tiêu Hoằng, ít nhiều lại phản cảm với Hắc Trạch Sâm, nhưng giận mà không dám nói gì, đây là thái độ của bọn họ.
- Khó xử.
Thấy Y Vạn và Lôi Mạn không bày tỏ, Áo Thác suy nghĩ một chút, trả lời.
- Ta có cách giải trừ khó xử của các người, chỉ cần các người không can thiệp, không biết ý các vị thế nào? Tiêu Hoằng không đổi sắc, bình thản nói.
Mà Y Vạn nghe vậy, trong lòng bỗng mơ hồ phát lạnh, từ trong lời nói của Tiêu Hoằng, Y Vạn nghe ra chuyện không hay.
- Giải trừ khó xử của chúng ta, Tiêu Hoằng phải nghĩ kỹ, sau lưng Vận Trung là Hắc Trạch Sâm, hơn nữa chuyện này liên lụy quá lớn, lông cánh của ngươi còn chưa đủ cứng cáp.
Lôi Mạn thận trọng nói, Tiêu Hoằng đúng là nhân tài, nhưng theo Lôi Mạn thấy thì còn quá trẻ tuổi, thủ đoạn còn non nớt.
Xoạt! Lôi Mạn mới lên tiếng, Tiêu Hoằng bỗng nhấc tay, 10 cái Ma Văn quyền hạn trên Phạm Cương Tinh treo trên ngón tay Tiêu Hoằng.
- Cộng thêm mấy thứ này, có đủ cứng hay không? Tiêu Hoằng hỏi.
Xoát!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.