Ma Ngân

Chương 463: chuẩn bị đi săn

Đình Vũ

11/07/2017

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoằng thức dậy sớm hơn thường lệ, trời vừa tờ mờ sáng, Tiêu Hoằng tới bàn chế tạo Chiến văn và Khí văn tương ứng, những Khí văn này đều là lò rèn đưa tới.

Trải qua nhiều ngày điên cuồng chế văn, những tài liệu thu thập trước đó cũng giảm mạnh.

Đến 7 giờ rưỡi sáng, Tiêu Hoằng mới ngừng chế văn, ăn một chút liền chạy đi đại sảnh trưởng giả, tiếp tục nhận chi đạo của Đại trưởng giả, tiến hành huấn luyện điên cuồng.

Đến đại sảnh trưởng giả, Đại trưởng giả vẫn đang chờ đợi, đã hẹn trước 8 giờ sáng, Tiêu Hoằng liền xuất hiện đúng giở trước mặt Đại trưởng giả.

Tiếp tục huấn luyện ngày hôm qua, chuyện Tiêu Hoằng phải làm tiếp theo là tiếp tục duy trì tơ Ngự lực dạng bộ lông kéo ra ngoài thân thể.

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Đại trưởng giả, bắt đầu thăm dò thử tiếp xúc với kỹ xảo ẩn độn chân chính, dùng Ngự lực điều động, phân giải, che đậy mùi của thân thể, cùng sóng Ngự lực vô tình phát tán ra không khí. Ngoài ra, còn phải dùng Ngự lực dạng sợi tơ chuyển vào mũi, phân giải không khí thở ra, làm cho lúc thở ra sẽ không khiến không khí chấn động.

Nói cách khác, là bao bọc một lớp vỏ Ngự lực cách nhiệt, cách âm, cách mùi quanh người.

Nói thì đơn giản, nhưng mà làm thì không hề dễ như thế, cần phải tiến hành khống chế đủ chi tiết lên mỗi sợi tơ Ngự lực, khiến chúng nắm bắt được sóng Ngự lực cùng hạt mùi tản ra.

Huấn luyện hết buổi sáng, cuối cùng Tiêu Hoằng có thể bảo trì được Ngự lực dạng sợi tơ lưu lại lâu trên làn da.

Tiếp theo, Tiêu Hoằng phải huấn luyện khống chế Ngự lực dạng sợi tơ trên làn da phát ra dao động mỏng mảnh, giảm xóc không khí, thu lại hạt mùi, thậm chí ngân cách nhiệt lượng thân thể phát ra.

Đây tuyệt đối là một hạng khiêu chiến cực kỳ gian khổ.

Thẳng đến giữa trưa, Tiêu Hoằng mới đứng lên, lau mồ hôi, vẫn có cảm giác cực kỳ mệt mỏi, Ngự lực xương cốt trên người đều không muốn động đậy.

Đối với việc luyện tập nâng cao độ chính xác Ngự lực, vũ trụ Thái Cách hiện giờ đã ít lại còn thiếu, mọi người đều theo đuổi liều mạng tăng cường cấp bậc Ngự lực, do đó bỏ qua huấn luyện độ chính xác Ngự lực.

vẫn coi trọng độ chính xác Ngự lực ở mức cao, có lẽ chỉ có nơi này thôi.

- Đại trưởng giả, máy bắn lưới của ta đã chế tạo sắp xong, không biết ngài cảm thấy khi nào mới thích hợp đi săn Kim quan điêu?

Tiêu Hoằng hỏi Đại trưởng giả.

Không thể phủ nhận, trải qua thời gian tiếp xúc lâu dài, Tiêu Hoằng đã bắt đầu quen thân với Đại trưởng giả.

- Chỉ cần ngươi cảm thấy thích hợp, lúc nào cũng được. Nhưng mà, ta đề nghị tốt nhất là lúc mặt trời xuống núi hãy đi săn, bởi vì theo ta quan sát lâu ngày, ban đêm thường là lúc tính cảnh giác của Kim quan điểu kém nhất, hoạt động cả ngày, trạng thái thân thể cũng mệt mỏi nhất, dễ xuống tay.

Đại trưởng giả ngẫm nghỉ một lát, nổi.

Tiêu Hoằng gật đầu, hàn huyên vài câu với Đại trưởng giả, hẹn buổi tối gặp lại, liền nhanh chóng rời đại sảnh trưởng giả đi về chia kho hàng.

Đi vào kho hàng, Tiêu Hoằng thấy nòng súng đã được cải tạo đang đặt trên giá gỗ. Dựa theo bản thiết kế của Tiêu Hoằng, phần trước nòng súng đã bị bổ ra như cánh hoa, mở ra một khối giống cái loa, bên trong nòng súng được cải tạo theo Tiêu Hoằng yêu cầu.



Kiểm tra tỉ mỉ nòng súng một hồi, xác định mọi thứ đạt Tiêu chuẩn, Tiêu Hoằng phân phó nhân viên gắn nòng súng vào, tuyên bố máy bắn lưới đã hoàn thành.

Đánh giá cái thứ xấu xí này một hồi, Tiêu Hoằng quay sang dùng những linh kiện và Ma Văn phản lực còn lại, khâu thành ghế nổi Ma Vãn.

Cấu tạo đơn giản, chỉ là một tấm kim loại, bên trên gắn ghế ngồi, phía dưới gắn 6 cái Ma Văn phản lực, chi rộng hu, dài 2 m.

Thấy Tiêu Hoằng dùng linh kiện lắp ráp thứ này, các nhân viên cũng kinh ngạc.

- Trưởng quan, cái thứ này dùng để làm gì.

Có nhân viên hỏi.

- Không làm gì cả.

Tiêu Hoằng tùy tiện nói, tiếp theo phủi tay rời phòng, đi về phía chỗ ở của mình. Trên đường, lúc đi ngang bãi đất trống, Tiêu Hoằng thấy được vốn là vùng đất trống bỏ hoang, giờ đã mọc đầy những mầm xanh, đã thấy được mầm lúa trên đó. Giữa đồng ruộng, mấy chục cô gái đang nói cười, Hạ Lục Đế cùng có trong đó, chẳng qua vẫn không có vẻ hòa hợp, cùng linh thú bảo bối của mình tự trồng một mảnh ruộng.

Thấy Tiêu Hoằng đi ngang qua, chúng nữ đều cười hì hì chào hỏi Tiêu Hoằng, có tính cách hướng ngoại còn trực tiếp vứt hôn gió về phía Tiêu Hoằng, chỉ riêng Hạ Lục Đế liếc Tiêu Hoằng một cái, liền quay sang làm việc với mảnh đất nhỏ của mình. So sánh với những đồng ruộng sạch sẽ khác, khu ruộng nhỏ của nàng lại có vẻ lộn xộn.

Tiêu Hoằng chỉ khoát tay, tỏ vẻ thân thiện, liền đi thẳng về chỗ ở của mình, thông báo mấy chục binh lính Bối La cùng thành viên Thích Khách Mình, 7 giờ tối tập hợp.

về phần Tiêu Hoằng quay về chỗ ở, liền bắt đầu vội vàng chế tạo Chiến văn, Lưu văn và Khí văn.

Bởi vì huấn luyện khắc khổ mấy ngày qua, độ chính xác Ngự lực của Tiêu Hoằng tăng mạnh, tốc độ chế văn, cùng chất lượng đều được tăng mạnh.

Nhất là Khí văn tạo hình không phức tạp, cơ bản chỉ vài phút một cái, không tới một giờ, Tiêu Hoằng đã chế tạo ra cả một thùng chùy thủ Ma Văn.

Ngoài ra, còn có mấy cây lưỡi lê dài bằng cẳng tay, so với loại lưỡi lê hình lưỡi dao mà Thích Khách Mình sử dụng trước kia, lần này Tiêu Hoằng trực tiếp cải tạo thành lưỡi lê ba cạnh, tạo thành tổn thương lớn hơn lên kẻ địch, vết thương khó khép lại, căn bản là công cụ lấy máu.

Tiêu Hoằng cũng điêu khắc lên một loại Khí văn có chứa độc tố mạn tính, thúc đẩy vết thương nhiễm trùng, ức chế miệng vết thương lành lại.

Thẳng đến 7 giờ tối, Tiêu Hoằng mới ngừng chế tạo Ma Văn, bên cạnh đã có thêm mấy thùng Ma Văn.

Thu hồi dụng cụ chế văn, Tiêu Hoằng bảo hai nhân viên vác thùng theo xuống lầu. Đã sớm căn dặn, 70 binh lính Bối La cùng với ,thành viên Thích Khách Mình đã vào chỗ, dẫn đầu là Bì Nặc, Ngả Nhĩ Văn cung Nặc Lâm.

- Tiêu đại nhân, Đại trưởng giả nói ngài :ấy đã chuẩn bị xong, hỏi ngài lúc nào xuất phát?

Nặc Lâm tới gần Tiêu Hoằng hỏi nhỏ.

- Lập tức.



Tiêu Hoằng nói xong, khoát tay, ý bảo hai nhân viên phân phát trang bị vừa chế tạo xong xuống dưới, sau đó tự tay giao một bộ trang bị vào tay Nặc Lâm.

Trọn bộ trang bị bao gồm 4 cây chùy thủ Ma Văn, hai thanh lưỡi lê Vi Mễ, cùng một Chiến văn lưỡi đao, có phần đơn giản, nhưng cũng tăng cường trang bị cho mọi người nhanh nhất. Sau khi trang bị xong, mới nghĩ cách cường hóa thêm nữa.

Thấy Tiêu Hoằng tự tay đặt trang bị vào tay mình, không biết vì sao, Nặc Lâm lại có chút cảm động, dù sao bình thường hẳn rất ít tiếp xúc với Tiêu Hoằng.

- Cảm tạ Tiêu đại nhân.

Nặc Lâm nói.

- Không cần cảm ơn, ngươi cũng là người Thích Khách Mình, vậy là người một nhà, đối với người một nhà, ta cũng không đối xử bình đẳng, ta chỉ để ý thực lực. Người thực lực cao, phải được ưu đãi tuyệt đối, người thực lực thấp, cảm thấy bất công, vậy phải cố gắng nâng cao sức chiến đấu.

Tiêu Hoằng nói, trên thực tế đây cũng là đạo trị quân quen thuộc của quân đoàn Bối La - kẻ mạnh đứng đầu.

Phân phát trang bị xong, Phùng Triết Mình cũng điều khiển máy bắn lưới tới cửa, mặt sau là ghế nổi Ma Văn.

Nhìn máy bắn lưới vào chỗ, Tiêu Hoằng không nói nhiều, ra hiệu xuất phát. Chừng 70 người cuồn cuộn đi về phía đại sảnh trưởng giả.

Lúc này, ở trước cửa đại sảnh trưởng giả, Đại trưởng giả cũng đổi bộ áo dài thường ngày, thay bằng trang phục Tống Táng kỹ sĩ đoàn cũ nát. Bởi vì quá lâu, giáp vải màu trắng đã ố vàng, bên hông đeo băng vải màu bạc, kiểu cách y như Thích Khách Mình.

Chỉ là những món vũ khí không theo thời gian trôi đi mà mục nát, vẫn sáng rực rỡ, mỗi một món vũ khí của Đại trưởng giả đều là trân phẩm. Trên thực tế Đại trưởng giả cũng hy vọng có thể truyền lại bộ trang bị này cho người sau, đáng tiếc trang bị của hắn kém nhất cũng là cấp Đại Ngự sư, người thường căn bản không sử dụng được.

Thấy đoàn người Tiêu Hoằng tới đây, ánh mắt Đại trưởng giả lại phát ra tia sáng, trên khuôn mặt già nua cũng mơ hồ xẹt một chút ý cười.

Chinh chiến hơn nửa đời, không thể phủ nhận là Đại trưởng giả vẫn tràn đầy mong chờ khi mặc lại bộ quần áo chiến đấu này.

Mặc dù lão biết, ngày như thế ngày càng ít, đồng thời lão cũng biết đã không nhảy được cao, không chạy được nhanh, nhưng lão vẫn còn có Ngự lực mạnh mẽ.

- Đại trưởng giả, chúng ta đã chuẩn bị xong.

Đến trước mặt Đại trưởng giả, Tiêu Hoằng cung kính nói.

- Chúng ta xuất phát đi.

Đại trưởng giả nói xong, phất tay, liền bước xuống đài, chuẩn bị xuất phát theo đại bộ đội.

- Đại trưởng giả, ta sợ đi đường xa quá, lão gia ngài không chịu được, vãn bối đã chuẩn bị sẵn công cụ đi đường cho ngài.

Tiêu Hoằng nói xong, chỉ vào ghế nổi Ma Vãn to bằng chiếc xe kia.

Lần này, mấy người Ngả Nhì Văn mới hiểu được cái thứ kỳ lạ theo sau máy bắn lưới kia dùng để làm gì, đồng thời cũng phải thừa nhận Tiêu Hoằng làm việc rất cẩn thận.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook