Ma Ngân

Chương 462: huy hoàng ngày xưa

Đình Vũ

11/07/2017

- Cảm giác thế nào?

Đại trưởng giả thấy Tiêu Hoằng không có thần sắc khác thường, hỏi nhỏ.

- Cũng được, có thể cảm nhận được trong làn da có những cái lỗ nhỏ.

Tiêu Hoằng đáp lại.

- Tốt lắm, bây giờ thử điều động Ngự lực của ngươi, tái hiện hình dạng bộ lông, thử làm Ngự lực thẩm thấu ra từ trong lỗ chân lông.

Đại trưởng giả nhắc nhở.

- Được.

Tiêu Hoằng đáp lại, liền làm theo lời Đại trưởng giả, bắt đầu điều động Ngự lực thành sợi tơ, sau đó thẩm thấu ra từng chút một từ lỗ chân lông.

Điều này yêu cầu kỹ xảo độ chính xác Ngự lực cực cao, trước kia chỉ là làm thành nhỏ như sợi tóc, không cần yêu cầu gì, bây giờ phải điều khiển Ngự lực nhỏ như sợi tóc nhắm vào lỗ chân lông, sau đó thẩm thấu ra. cũng giống như tập bắn, trước kia chỉ là bắn phá trên đất bằng, bây giờ phải ngắm chính xác vào bia, không thể lệch lạc được.

Thử chừng mấy chục lượt, Tiêu Hoằng mới từ từ đẩy Ngự lực ra được, chỉ là thẩm thấu ra không phải một sợi tơ Ngự lực, mà là những quả cầu Ngự lực không có quy tắc, giống như toát mồ hôi.

- Không đúng, Ngự lực chảy ra như thế căn bản không đạt được hiệu quả, hoàn toàn vô dụng. Làm lại, nhớ kỹ không lúc nào được thả lỏng khống chế Ngự lực cực mạnh, phải ra sức bảo trì khống chế từng cổ Ngự lực trong người, như vậy mới có thể phát huy được 100% Ngự lực.

Đại trưởng giả đứng cạnh Tiêu Hoằng chi bảo.

-Rồ.

Sắc mặt Tiêu Hoằng vẫn không dao động, đáp lời, lập tức làm lại.

Lần này tốt hơn lần trước một chút, nhưng mà Ngự lực dạng lông tơ chỉ duy trì vài giây trên da, Tiêu Hoằng vừa thả lỏng liền trực tiếp tan rã, rõ ràng đẩy ra là một vấn đề, duy trì là vấn đề khác.

- Vừa rồi ngươi làm rất khá, cứ thế đi, chẳng qua phải ổn định lại, làm dần sẽ quen tay, không cần quá gấp gáp. Nhớ kỹ, mặc kệ học tập kỹ xảo nào, đều phải có tâm tình phẳng lặng.

Đại trưởng giả kiên nhẫn nói, giọng điệu không có chút xa lạ với Tiêu Hoằng, giống như Tiêu Hoằng chính là người một nhà.

Huấn luyện cả buổi sáng, Tiêu Hoằng không nhớ được mình điều động Ngự lực bao nhiêu lần, tóm lại cảm giác Ngự lực hay thân thể đều muốn rã rời.

Nhưng hiệu quả cũng rõ rệt, Tiêu Hoằng đã có thể duy trì Ngự lực hình sợi tơ chảy ra ngoài thân thể lâu tới 1 giờ.

Mở mắt, Tiêu Hoằng thở phào một hơi dài, tiếp theo dựa vào bãi đá, không ngừng điều chỉnh thân thể mỏi mệt.

Lúc này, Đại trưởng giả đưa tới khăn mặt được xả nước lạnh.

- Cám ơn.

Tiêu Hoằng tôn kính nói:

- Hỏi thử, lúc trước ngài cỡ ta, huấn luyện cũng mệt mỏi như thế hay sao?

- Đương nhiên, thành công chưa từng có đường tắt. Đại trưởng giả đáp.



- Có thể nói cho ta những chuyện về Tống Táng kỹ sĩ đoàn không? Ta rất hiếu kỳ.

Tiêu Hoằng nói chuyện phiếm với Đại trưởng giả.

- Ngươi muốn nghe cái gì?

Đại trưởng giả hỏi.

- Như là nhân số, sức chiến đấu gì đó, những người khác... đều có thực lực biến thái giống như ngài không?

Tiêu Hoằng hỏi.

- Nhân số, Tống Táng kỹ sĩ chỉ có con số này.

Đại trưởng giả nói xong, vươn ra 5 ngón tay khô quắt.

- 5000?

Tiêu Hoằng không rõ.

- Là 500 người mà thôi, nhưng sức chiến đấu của chúng ta tuyệt đối làm bất cứ quốc gia nào sợ vỡ mặt, có lẽ vũ trụ Thái Cách bây giờ còn có bây giờ còn có liên minh quốc gia như thế liên hiệp, nói là quần thể ích lợi cũng đúng. Giống như ban đầu, là vì đề phòng Tống Táng kỹ sĩ đoàn, liền ôm chung một đoàn như gà con, liền nghĩ rằng có thể chống lại con cọp lớn.

Đại trưởng giả nói, khuôn mặt từng trải sương gió hiện ra chút khinh thường, lại như trào phúng.

- Lúc đó, hẳn các người là quân cấp A chứ?

Tiêu Hoằng thử hỏi.

- Quân cấp A? Nó ở trong mắt chúng ta chỉ là cừu non yếu ớt mà thôi, lúc trước bọn họ giết chủ tử, là các thể liên hiệp gom góp 200.000 quân cấp A vây giết 500 người chúng ta, kết quả không phải ta vẫn đứng ở chỗ này sao? Chúng ta khác với những quân đội Lạc Đan Luân khác, thường thường đều ở trong bóng tối, chỉ phục tùng mệnh lệnh của môi chủ tử. Mỗi người đều có mang tuyệt kỹ, ẩn nấp ở trong góc vũ trụ Thái Cách không ai biết, chỉ cần Cáp Thụy Sâm ra lệnh một tiếng, kẻ chết tiếp theo sẽ là quốc vương quốc gia đó. Không ai là đối thủ của chúng ta, không ai có thể ngăn cản bước đi của chúng ta.

Đại trưởng giả nói tiếp, ánh mắt lóng lánh tia sáng, giống như trở về thời đại "trẻ tuổi", tùy tùng Cáp Thụy Sâm đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Tuy rằng Tuy rằng đề cập rất ít về Cát Thụy Sâm, nhưng Tiêu Hoằng cảm nhận được Cáp Thụy Sâm hẳn là một đại ma đầu có mị lực nhân cách rất mạnh.

Tiêu Hoằng không khỏi cúi đầu, nhìn chuỗi trang sức Hoàng Ky trước ngực, đây là di vật của Cáp Thụy Sâm.

Chuyện về Tống Táng kỹ sĩ đoàn, Đại trưởng giả hàn huyên hơn 1 tiếng với Tiêu Hoằng, cũng làm Tiêu Hoằng có được hiểu biết tuyệt đối về Tống Táng kỹ sĩ đoàn.

Tổng kết ra chỉ có một câu: hùng mạnh tới mức khiến cho bất cứ kẻ nào cũng đứng ngồi không yên, cùng trung thành tuyệt đối với Cát Thụy Sâm, với Lạc Đan Luân để quốc, mỗi người đều là cấp bậc Ngự hồn.

Không thể phủ nhận, 500 lão quái Ngự hồn liên hợp một chỗ, chỉ nghĩ thôi cũng đã đáng sợ. Nhắc lại, toàn bộ thể liên hợp Gia Đô mới có bao nhiêu lão quái cấp bậc Ngự hồn chứ, nhìn bề ngoài chỉ không quá 20 người.

Nhìn đồng hồ Ma Văn, đã tới 1 giờ chiều, Tiêu Hoằng mới phải đi, nhưng lúc Tiêu Hoằng rời đi, bỗng nhiên lại nghĩ tới vấn đề, quay đầu lại hỏi Đại trưởng giả:

- Đại trưởng giả, ta có một ý tưởng, muốn săn bắt Kim quan điêu, ngài có đề nghị gì không?

- Săn bắt Kim quan điêu? Mấy trăm năm trước ta cũng có ý muốn bắt lấy, đáng tiếc tuổi ta đã cao, căn bản không có sức vật lộn với nó. Nhưng nếu ngươi có biện pháp khống chế được, ta sẽ có biện pháp đánh chết nó. Chỉ là tuyệt đối đừng đụng tới Kim quan điêu biến dị, dù ta ở trạng thái đỉnh cao cũng không thể chiến thắng được nó.

Đại trưởng giả ngẫm nghĩ một lát, nói.

- Vây khốn nó?



Tiêu Hoằng lầm bẩm, gật đầu đứng dậy từ biệt.

Rời đại sảnh trưởng giả, Tiêu Hoằng cũng không trở về chỗ ở, mà lập tức chạy đi kho hàng, tới trước hai thanh súng trường cự liên, sau đó mở ra phần giáp bảo vệ mặt ngoài, vuốt cằm suy nghĩ.

Ngầm nghĩ nửa tiếng, sắc mặt Tiểu Hoang chợt động.

- Vây khốn? Lưới năng lượng??

Bỗng nhiên trong đầu Tiêu Hoằng hiện lên từ này, tiếp theo như có được ý tưởng, nhìn vào cơ cấu cường hóa uy lực súng trường cự liên, toàn bộ cơ cấu có 5 Ma Văn cấu thành, tác dụng là chuyển hóa Ngự lực thành đạn năng lượng có sức phá hoại rất lớn.

Nếu thay đổi cơ cấu này thành bắn ra lưới năng lượng chắc chắn, tình huống sẽ như thế nào?

Có ý tưởng này, Tiêu Hoằng liền vội vàng chạy trở về.

Quay về chỗ ở, Tiêu Hoằng lục lọi tìm kiếm trong đống tài liệu, tìm kiếm tài liệu cần dùng, sau đó nằm lên bàn tiến hành vẽ bản thiết kế.

Lăn lộn thời gian dài với Mạc Hi, cộng thêm cũng là người chế tạo Ma Văn khung máy móc, Tiêu Hoằng cũng có chút trình độ thiết kế máy móc. Quan trọng hơn là lúc này chỉ tiến hành cải tạo Ma Văn bèn trong súng trường cự liên, không có tinh công kích, mà là bắn ra lưới năng lượng cực kỳ bền chắc.

Cải tạo súng trường cự liên như thế, dựa vào sức một mình Tiêu Hoằng thì vẫn làm được.

Tốn hết buổi chiều, thẳng đến 6 giờ tối, Tiêu Hoằng mới chế tạo xong Ma Văn súng trường cự liên cải tạo, cần phải thay thế hơn chín cái.

Trong đó một cái Ma Văn cự liên cuối cùng, bị Tiêu Hoằng thay thế thành Ma Văn tạo ra tấm lưới lớn, so với Ma Văn cự liên, Ma Văn tạo lưới vận dụng toàn bộ kỹ thuật sở trường của Tiêu Hoằng, như là kỹ thuật văn trong văn, kỹ thuật Đế văn hoàn chỉnh...

Đặt 9 cái Ma Văn vào ba lô, Tiêu Hoằng khởi động Lưu văn chạy đi kho hàng.

Tiêu Hoằng biết rõ, hút máu Kim quan điêu, phối hợp với Hắc tinh sa, có lẽ chỉ cần 1 tuần, không, có lẽ chỉ vài ngày là có thể đẩy Ngự lực của mình lên đến Ngự sư cấp ba, thẳng tới Ngự sư cấp bốn cũng không còn là giấc mộng xa xôi.

Đây cũng là nguyên nhân trực tiếp khiển Tiêu Hoằng tích cực cải tạo súng trường cự liên, muốn bắt được Kim quan điêu.

Quay lại kho hàng, Tiêu Hoằng đi tới trước súng trường cự liên, bắt đầu dùng công cụ nhặt được, tiến hành tháo dỡ súng trường cự liên, sau đó thay thế bằng Ma Văn mới chế tạo.

Tiếp theo Tiêu Hoằng bắt đầu tìm kiếm phụ kiện cần dùng ráp thành cơ cấu, tiếp hành lắp ráp. Phần lớn những phụ kiện này đều là tháo dỡ từ Ma Văn khung máy móc, vừa lúc có thể cho Tiêu Hoằng sử dụng.

Thẳng đến 12 giờ khuya, một cái máy móc vô cùng xấu xí quái dị, dưới sự cố gắng của Tiêu Hoằng cùng hai mươi mấy nhân viên tàu Cụ Phong, cuối cùng tuyên bố hoàn thành.

Nhìn toàn bộ máy móc, chỉ là một cục máy móc chắp vá, hai cái chân cơ giới rách tung toé, bên trong không có nòng súng, phía trên súng trường cự liên còn có một khoang điều khiển dùng mảnh sắt cũ khâu vá thành, chỉ có hệ thống nhắm còn coi như được, cái đó được tháo dỡ từ Ma Văn khung máy móc xuống.

- Trưởng quan, cái thứ nát bét này thật sự có thể săn được Vũ thú hung hãn như Kim quan điêu?

Một nhân viên đánh giá bộ máy móc xấu xí cao 2 m này, khó tin hỏi.

- Đúng là phải dựa vào nó, thì nhất định không được, không phải còn có Đại trưởng giả hay sao? Thứ này chi vây khốn Kim quan điêu một lúc, chút nhiệm vụ như thế thì nó sẽ không có vấn đề.

Tiêu Hoằng lau mồ hôi, nói:

- Bây giờ chỉ còn cải tạo lại nòng súng.

Nói xong, Tiêu Hoằng ra lệnh nhân viên sử dụng xe gỗ chờ nòng súng nguyên vẹn đi lò rèn trong Mặc Hoàng thành, tiến hành cải tạo theo bản thiết kế, tranh thủ hoàn thành sáng mai, trễ một chút, đợi thí nghiệm xong, liền tiến hành kế hoạch săn bắt Kim quan điêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook