Chương 469: cường nỏ
Đình Vũ
19/07/2017
- Tại hạ không cảm thấy có cái gì không tất cả, thân là quân nhân Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, trung thành với Nữ Vương đương nhiên là chuyện phải tuân thủ, hiện tại hai bên giao chiến, thân là quân nhân thì phải đầu tàu gương mẫu, hơn nữa một trận tại Hải Lam Tinh đã khiến cho quân đoàn Thiên Dực số 5 phải chịu sỉ nhục trước nay chưa từng cố, chỉ có quay giáo một kích, đánh tan Bối La quân đoàn, thì nôi sỉ nhục này mới có thể rửa sạch được, về phần thả ta, đó là do Nam Du Quận yếu thế và lấy lòng, Thụy Lạp Tinh Quần Quốc sẽ nhân từ nương tay với một con chó chỉ biết vây đuôi mừng chủ hay sao?
Trát Gia Lạc đáp, hiển nhiên, đối với việc được thả ra thì hắn cũng không có chút cảm kích nào.
Hiện tại ở trong mắt Trát Gia Lạc, chỉ có báo thù, rửa sạch sỉ nhục bị bắt, thì mới là thứ trọng yêu nhất.
- Ngươi đã quyết tâm như vậy, được rồi, ta sẽ cho ngươi 1000 binh sĩ quân đoàn Thiên Dực số 5, nhớ kỹ, lần này quân đoàn Thiên Dực số 5 đã không tổn thất thêm được nữa, nếu này 1000 binh sĩ này cũng bị mất, thì quân đoàn Thiên Dực số 5 sẽ không còn có địa vị của quân đoàn cấp A nữa.
A Tư Mạc Đan cẩn thận nói.
- Tướng quân yên tâm đi, lần này ta dùng cái đầu để đảm bảo, chắc chắn một đường thắng lợi.
Trát Gia Lạc đáp, trong mắt đã toát ra một chút vẻ hung tàn.
Mà ở bên kia, cố Hoành Thần và Chu Băng tự nhiên cũng không rõ ràng lắm, Trát Gia Lạc căn bản là không có ý cảm kích, trên thực tế, hiện tại bọn họ quan tâm nhất chính là sinh tử của Tiêu Hoằng.
Giờ phút này, cổ Hoành Thần và Chu Bằng, đang ở trong phòng chỉ huy, toàn lực chỉ huy ước chừng 500 chiếc Sưu Cửu Hạm được phái ra, tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm trong ba khu vực mà Tiêu Hoằng có thể tồn tại, cho dù là có chút dấu vết để lại, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tìm kiếm kiểu này được tiến hành trong mấy ngày rồi, từ thế cục trước mắt mà nói, vẫn không có chút thu hoạch nào.
- Báo cáo Tướng quân, có tình huống!
Bỗng nhiên một chiếc Sưu Cứu Hạm báo cáo cố Hoành Thần, chiếc Sưu Cứu Hạm này đúng là ở trong khu vực không xác định giữa Bắc Áo và Gia Đô liên hợp the.
Nghe vậy, cố Hoành Thần vốn đang ngồi trước cái bàn xa hoa, cỏ vẻ phi thường nhàn nhã, bỗng hơi biển sắc, hai chân đặt trên bàn cũng đột nhiên hạ xuống.
Chu Bằng ngồi trên trường kỷ cũng hơi đổi sắc mặt.
- Có tình huống gì?
Cố Hoành Thần mở miệng hỏi.
- Báo cáo Tướng quân, chúng ta ở khu vực không xác định giữa Bắc Áo và Gia Đô, phát hiện hợp kim Vi Mễ tàn phiến.
Hạm trưởng của chiếc Sưu Cứu Hạm này báo cáo cho cố Hoành Thần, củng lập tức gửi hình ảnh cho cố Hoành Thần.
Trên màn hình bỗng xuất hiện hình ảnh một miếng họp kim Vi Mê nhỏ đang trôi nổi trong hư không mênh mông, hình dạng bất quy tắc, đôi lúc còn phát ra văn lộ hình sáu cạnh mờ nhạt dưới ánh sáng của hằng tinh chiếu tới.
Nhìn thấy thứ này, cố Hoành Thần đột nhiên ngồi dậy, hấn tự nhiên rõ ràng, cảnh tượng như vậy rốt cuộc có nghĩa là gì, đó chính là Cụ Phong Hảo của Tiêu Hoằng chắc chắn đã bị truyền tống tới khu vực không xác định rộng mênh mông này.
Một mảnh hợp kim Vi Mễ vặn vẹo này chính là mình chứng tốt nhất, thử nghĩ một chút, toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ thì hợp kim Vi Mễ cũng là vô cùng quý báu, làm gì có ai lại ném khối hợp kim Vi Mẹ này vào trong hư không, mà trọng yếu hơn là, từ dấu vết vặn vẹo mà xem, rõ ràng hồ đã trải qua xé rách hoặc bị tấn công cực kỳ mãnh liệt.
Có phân tích như vậy, Cố Hoành Thần có thể nói là khá quả quyết, bởi vì điều này quan hệ đến tiền đồ của hắn, hắn ngay lập tức quả quyết hạ mệnh lệnh:
- Truyền lệnh, 500 chiếc vận binh hạm cùng lúc chạy tới khu vực không xác định này, toàn lực tìm cứu Tiêu Tướng quân, nếu phát hiện một chút dấu vết nào để lại, tức khắc dùng phương thức truyền tin tuyệt mật để báo cáo, tránh bị quân địch thu được.
- Vâng, Tướng quân.
Hạm trưởng nhẹ giọng đáp, sau đó cắt liên lạc.
Ở tinh cầu màu vàng đất, thời gian đã tới chính ngọ, hoàn thành huấn luyện buổi sáng, tiến cảnh của Tiêu Hoằng có thể nói là khá rõ ràng, tuy rằng vẫn có chút không xong, nhưng trên cơ bản đã có thể ngồi trên dây thừng để tiến hành huấn luyện Ám Ân rồi.
Điều này chủ yếu là đo đêm qua Tiêu Hoằng còn huấn luyện thêm ba giờ đồng hồ nữa.
Nhanh chóng quay về phòng ở, Tiêu Hoằng liền trực tiếp gọi Nặc Lâm tới, hắn có thể nói là kẻ sử dụng Ma Văn nỏ xuất sắc nhất trong Thích Khách Mình, lúc trước tên mập trắng còn không phục, ý đồ so một chút, kết quả là hiện tại đã trực tiếp bái Nặc Lâm làm thầy rồi.
- Không biết Tiêu đại nhân tìm ta có chuyện gì?
Nặc Lâm đi vào trong đại sảnh, cung kính hỏi Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng đã mang một bộ dáng vô cùng lo lắng, hôm nay là Tiêu Hoằng đã trở thành Ngự Sư cấp ba, làm sao mà không vội đây?
- Đây là thứ mà ta vừa mới chế tạo ra, ngươi cầm đi thí nghiệm một chút đi, có cái gì cần cải tiến, thì nói lại cho ta.
Tiêu Hoằng nói xong, trực tiếp cầm Ma Văn nỏ Vi Mễ trong tay, đưa cho Nặc Lâm.
Không đợi Nặc Lâm đề ra nghi vấn, Tiêu Hoằng đã khu động Lưu Văn, nhanh như chớp biến mất trong tầm mắt của hắn, đi thẳng đến huyệt động Mặc Ngân, chỉ để lại một mình Nặc Lâm trong đại sảnh.
Hơi cúi đầu, nhìn Ma Văn nõ trong tay, thần sắc Nặc Lâm không kiềm vừa động.
- Cái này... cái này...
Nặc Lâm liên tục lắp bắp, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, Ma Văn nỏ trong tay hắn được chế tác cực kỳ tinh tế, cấu tạo lại cũng phi thường kỳ lạ, là thiết kế có hai dây, trên thân nỏ tràn ngập Ma Văn có màu sắc rực rỡ và dị thường tinh tế.
Tuy rằng so với Ma Văn nỏ Xuyên Vân thì còn kém hơn một ít, nhưng nếu ngang cấp, thi đã có thể nói là vô cùng hoa lệ rồi.
Cầm cái nỏ nhẹ nhàng vung một cái, Ma Văn nỏ hình trụ được mở ra, hơi nâng cánh tay, làm vài động tác ngắm bắn, có vẻ phi thường thuận tay, sức nặng, góc độ đều rất phù hợp.
Không kiềm được, Nặc Lâm đi ra cửa, hơi nhìn bốn phía một cái, phòng không có người ở thì rất nhiều, tuy nhiên, được mọi người dọn dẹp, nên các căn phòng này đều trơn bóng như mới, ước chừng trải qua một ngàn năm mà vẫn còn có thể giữ được bộ dáng thế này, điều này cũng đủ để biết được trình độ chăm sóc của mọi người thế nào rồi.
Rất nhanh, Nặc Lâm liền tìm được một chỗ, nơi này đang chuẩn bị dỡ bỏ để xây dựng sân huấn luyện, nó vẫn có kiến trúc khung đỉnh điển hình, cao khoảng một tòa nhà năm tầng.
Thật cẩn thận lấy ra một mùi Ma Văn tiễn cực kỳ bình thường, lắp lên Ma Văn nỏ Vi Mê, Nặc Lâm liền nhanh chóng khu động Ma Văn nỏ, nhắm vào một cái ngũ giác tinh cách đó 50 thước.
Gần như ngay khi Nặc Lâm khu động Ma Văn nỏ, hắn liền vô cùng rõ ràng cảm nhận được, Ngự lực trong cơ thể đã toàn bộ rót vào trong Ma Văn nỏ, không cảm thụ được chút cản trở nào, mà phía trên Ma Văn nỏ cũng phát ra ánh sáng nhiều màu.
Ẩn?
Trong phút chốc, Nặc Lâm không kiềm được thốt lên, chỉ thấy trên dây nỏ trước mắt đã được bao phủ bởi một tầng Ngự lực màu tím.
- Cái này... cái này... Vậy mà lại để cho Ngự lực thẩm thấu vào trong dây nỏ được ư?
Nặc Lâm có chút kinh ngạc, đối với Ma Văn nỏ của Đại trưởng giả, Nặc Lâm tự nhiên biết rõ, nhưng hấn nắm mơ cúng không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại có thể mô phỏng hoàn toàn theo thử. đó được, ngay cả Ngự lực dây nỏ cũng được mô phỏng ra, nên biết rằng, một khi Ngự lực có .thệ thẩm thấu đến bên trong dây nỏ, như vậy gần cũng có nghĩa là, chiếc Ma Văn nỏ này đã hoàn toàn có thể thông qua Ngự lực để thao túng, không có bất kỳ góc chết nào, hơn nữa có thể phát huy trình độ Ngự lực đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Tận khả năng áp chế rung động trong lòng đến mức thấp nhất, Nặc Lâm liền nắm chật Ma Văn nỏ, nhắm ngay về phía khung đỉnh kia, chuẩn bị thí nghiệm một chút độ chính xác của chiếc Ma Văn nỏ này cùng với uy lực của nó, khoảng cách 150 thước khi sử dụng Ma Văn tiễn bình thường, nếu có thể bắn xuyên qua khung đinh, vậy thì uy lực đã đạt tới hiệu quả làm người ta mãn ý rồi.
Không chút tạm dừng, đợi Nặc Lâm nhắm chính xác về phía khung đinh cách xa kia, đồng thời từ từ làm cho Ngự lực của bản thân thông qua Ma Văn nỏ, tụ tập đến trên mũi tên, nhưng lúc này Nặc Lâm lại kinh ngạc phát hiện, đầu mũi tên lại bình thành một luồng năng lượng dạng vòng xoáy, dường như là đang súc tích lực lượng cho mũi tên vậy.
Vù...
Đại khái chi sau ba giây đồng hồ, Nặc Lâm liền bóp cò Ma Văn nỏ, trong nháy mắt một tiếng vang do mũi tên kịch liệt va chạm với không khí phát ra đột nhiên vang lên, thanh âm hơi có chút chói tai.
Mũi tên được phóng ra ngoài thì lại điên cuồng xoay tròn, mang theo làn sóng Ngự lực giống như lốc xoáy, lập tức bắn về khung đinh phía xa xa!
Ầm...
Ngay sau đó, ngay khi Ma Văn tiễn vừa mới tiếp xúc đến ngũ giác tinh trên khung đinh, toàn bộ khung đinh dưới sức công phá của sóng năng lượng này, đà nổ tung ra, khung đinh vốn có đường kính khoảng hơn mười thước, đã trực tiếp bị nổ tung, nửa kiến trúc này cũng bị dập nát!
Đá vụn trên khung đinh văng lên khắp nơi, sau đó rào rào rơi xuống, may mà phụ cận không có người, nếu không chắc chắn đã có người bị thương rồi.
Trái lại Nặc Lâm tay cầm Ma Vãn nỏ Vi Mễ, toàn thân đã hoàn toàn hóa đá, thân thể vẫn duy trì tư thế phóng ra mũi tên, không chút nhúc nhích, ánh mắt dại ra nhìn về khu nhà bị nổ đi một nửa, tay nắm Ma Văn nỏ đã không kiềm được phát run lên.
Nặc Lâm có chút không thể tin được hai mắt mình, càng không thể tin được Ma Văn nỏ trong tay này lại có uy lực lớn như vậy, trước đây mùi tên trong tay Nặc Lâm nhiều lắm cũng chỉ bắn thủng một khối đá cầm thạch dày nửa thước, đây đã là phi thường không tồi rồi.
Nhưng mà trước mắt, chiếc tới Ma Văn nỏ trong tay do Tiêu Hoằng chế tạo ra này lại trực tiếp bắn nát cả nửa khu nhà.
- Hơi... hơi có chút khoa trương thì phải!
Nặc Lâm thất thần tự nhủ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy da đầu có chút run lên, phía sau lưng truyền đến một cảm giác hơi mát, hắn có chút không dám tưởng tượng, người có tên là Tiêu Hoằng kia rốt cuộc có kỹ thuật chế văn thâm hậu tới mức nào, hơn nữa từ một loạt hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng, Nặc Lâm cũng nhìn ra được, Tiêu Hoằng căn bản không quá để ý đến Ma Văn nỏ Vi Mễ trong tay này, điều này dường như cũng chứng thật một việc, đó chính là Tiêu Hoằng cũng không dùng toàn lực để chế tác.
Bình thường đã như thế này rồi, vậy nếu vận dụng toàn lực, thi sẽ có bộ dáng gì nữa? Nặc Lâm thầm nghĩ trong lòng, sau lưng lại lần nữa truyền đến một cảm giác hơi mát.
Hiện tại Nặc Lâm còn có một loại cảm giác, đó là cảm ơn trời đất, Tiêu Hoằng là người phe bọn họ, nếu như hắn chạy đến quân doanh của địch nhân, thì hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi, thậm chí là tai nạn.
Nặc Lâm trong lòng rất rõ ràng, đơn thuần từ sức chiến đấu mà nói, hiện tại Tiêu Hoằng cũng chưa quá nổi tiếng, ở Thích Khách Mình thì có rất nhiều người có cấp bậc Ngự lực cao hơn Tiêu Hoằng, nhưng nếu từ kỹ thuật chế văn và sức sáng tạo mà nói, thì người kia tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.
Trát Gia Lạc đáp, hiển nhiên, đối với việc được thả ra thì hắn cũng không có chút cảm kích nào.
Hiện tại ở trong mắt Trát Gia Lạc, chỉ có báo thù, rửa sạch sỉ nhục bị bắt, thì mới là thứ trọng yêu nhất.
- Ngươi đã quyết tâm như vậy, được rồi, ta sẽ cho ngươi 1000 binh sĩ quân đoàn Thiên Dực số 5, nhớ kỹ, lần này quân đoàn Thiên Dực số 5 đã không tổn thất thêm được nữa, nếu này 1000 binh sĩ này cũng bị mất, thì quân đoàn Thiên Dực số 5 sẽ không còn có địa vị của quân đoàn cấp A nữa.
A Tư Mạc Đan cẩn thận nói.
- Tướng quân yên tâm đi, lần này ta dùng cái đầu để đảm bảo, chắc chắn một đường thắng lợi.
Trát Gia Lạc đáp, trong mắt đã toát ra một chút vẻ hung tàn.
Mà ở bên kia, cố Hoành Thần và Chu Băng tự nhiên cũng không rõ ràng lắm, Trát Gia Lạc căn bản là không có ý cảm kích, trên thực tế, hiện tại bọn họ quan tâm nhất chính là sinh tử của Tiêu Hoằng.
Giờ phút này, cổ Hoành Thần và Chu Bằng, đang ở trong phòng chỉ huy, toàn lực chỉ huy ước chừng 500 chiếc Sưu Cửu Hạm được phái ra, tiến hành tìm kiếm kiểu rải thảm trong ba khu vực mà Tiêu Hoằng có thể tồn tại, cho dù là có chút dấu vết để lại, thì tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Tìm kiếm kiểu này được tiến hành trong mấy ngày rồi, từ thế cục trước mắt mà nói, vẫn không có chút thu hoạch nào.
- Báo cáo Tướng quân, có tình huống!
Bỗng nhiên một chiếc Sưu Cứu Hạm báo cáo cố Hoành Thần, chiếc Sưu Cứu Hạm này đúng là ở trong khu vực không xác định giữa Bắc Áo và Gia Đô liên hợp the.
Nghe vậy, cố Hoành Thần vốn đang ngồi trước cái bàn xa hoa, cỏ vẻ phi thường nhàn nhã, bỗng hơi biển sắc, hai chân đặt trên bàn cũng đột nhiên hạ xuống.
Chu Bằng ngồi trên trường kỷ cũng hơi đổi sắc mặt.
- Có tình huống gì?
Cố Hoành Thần mở miệng hỏi.
- Báo cáo Tướng quân, chúng ta ở khu vực không xác định giữa Bắc Áo và Gia Đô, phát hiện hợp kim Vi Mễ tàn phiến.
Hạm trưởng của chiếc Sưu Cứu Hạm này báo cáo cho cố Hoành Thần, củng lập tức gửi hình ảnh cho cố Hoành Thần.
Trên màn hình bỗng xuất hiện hình ảnh một miếng họp kim Vi Mê nhỏ đang trôi nổi trong hư không mênh mông, hình dạng bất quy tắc, đôi lúc còn phát ra văn lộ hình sáu cạnh mờ nhạt dưới ánh sáng của hằng tinh chiếu tới.
Nhìn thấy thứ này, cố Hoành Thần đột nhiên ngồi dậy, hấn tự nhiên rõ ràng, cảnh tượng như vậy rốt cuộc có nghĩa là gì, đó chính là Cụ Phong Hảo của Tiêu Hoằng chắc chắn đã bị truyền tống tới khu vực không xác định rộng mênh mông này.
Một mảnh hợp kim Vi Mễ vặn vẹo này chính là mình chứng tốt nhất, thử nghĩ một chút, toàn bộ Thái Qua Vũ Trụ thì hợp kim Vi Mễ cũng là vô cùng quý báu, làm gì có ai lại ném khối hợp kim Vi Mẹ này vào trong hư không, mà trọng yếu hơn là, từ dấu vết vặn vẹo mà xem, rõ ràng hồ đã trải qua xé rách hoặc bị tấn công cực kỳ mãnh liệt.
Có phân tích như vậy, Cố Hoành Thần có thể nói là khá quả quyết, bởi vì điều này quan hệ đến tiền đồ của hắn, hắn ngay lập tức quả quyết hạ mệnh lệnh:
- Truyền lệnh, 500 chiếc vận binh hạm cùng lúc chạy tới khu vực không xác định này, toàn lực tìm cứu Tiêu Tướng quân, nếu phát hiện một chút dấu vết nào để lại, tức khắc dùng phương thức truyền tin tuyệt mật để báo cáo, tránh bị quân địch thu được.
- Vâng, Tướng quân.
Hạm trưởng nhẹ giọng đáp, sau đó cắt liên lạc.
Ở tinh cầu màu vàng đất, thời gian đã tới chính ngọ, hoàn thành huấn luyện buổi sáng, tiến cảnh của Tiêu Hoằng có thể nói là khá rõ ràng, tuy rằng vẫn có chút không xong, nhưng trên cơ bản đã có thể ngồi trên dây thừng để tiến hành huấn luyện Ám Ân rồi.
Điều này chủ yếu là đo đêm qua Tiêu Hoằng còn huấn luyện thêm ba giờ đồng hồ nữa.
Nhanh chóng quay về phòng ở, Tiêu Hoằng liền trực tiếp gọi Nặc Lâm tới, hắn có thể nói là kẻ sử dụng Ma Văn nỏ xuất sắc nhất trong Thích Khách Mình, lúc trước tên mập trắng còn không phục, ý đồ so một chút, kết quả là hiện tại đã trực tiếp bái Nặc Lâm làm thầy rồi.
- Không biết Tiêu đại nhân tìm ta có chuyện gì?
Nặc Lâm đi vào trong đại sảnh, cung kính hỏi Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng đã mang một bộ dáng vô cùng lo lắng, hôm nay là Tiêu Hoằng đã trở thành Ngự Sư cấp ba, làm sao mà không vội đây?
- Đây là thứ mà ta vừa mới chế tạo ra, ngươi cầm đi thí nghiệm một chút đi, có cái gì cần cải tiến, thì nói lại cho ta.
Tiêu Hoằng nói xong, trực tiếp cầm Ma Văn nỏ Vi Mễ trong tay, đưa cho Nặc Lâm.
Không đợi Nặc Lâm đề ra nghi vấn, Tiêu Hoằng đã khu động Lưu Văn, nhanh như chớp biến mất trong tầm mắt của hắn, đi thẳng đến huyệt động Mặc Ngân, chỉ để lại một mình Nặc Lâm trong đại sảnh.
Hơi cúi đầu, nhìn Ma Văn nõ trong tay, thần sắc Nặc Lâm không kiềm vừa động.
- Cái này... cái này...
Nặc Lâm liên tục lắp bắp, trong mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên, Ma Văn nỏ trong tay hắn được chế tác cực kỳ tinh tế, cấu tạo lại cũng phi thường kỳ lạ, là thiết kế có hai dây, trên thân nỏ tràn ngập Ma Văn có màu sắc rực rỡ và dị thường tinh tế.
Tuy rằng so với Ma Văn nỏ Xuyên Vân thì còn kém hơn một ít, nhưng nếu ngang cấp, thi đã có thể nói là vô cùng hoa lệ rồi.
Cầm cái nỏ nhẹ nhàng vung một cái, Ma Văn nỏ hình trụ được mở ra, hơi nâng cánh tay, làm vài động tác ngắm bắn, có vẻ phi thường thuận tay, sức nặng, góc độ đều rất phù hợp.
Không kiềm được, Nặc Lâm đi ra cửa, hơi nhìn bốn phía một cái, phòng không có người ở thì rất nhiều, tuy nhiên, được mọi người dọn dẹp, nên các căn phòng này đều trơn bóng như mới, ước chừng trải qua một ngàn năm mà vẫn còn có thể giữ được bộ dáng thế này, điều này cũng đủ để biết được trình độ chăm sóc của mọi người thế nào rồi.
Rất nhanh, Nặc Lâm liền tìm được một chỗ, nơi này đang chuẩn bị dỡ bỏ để xây dựng sân huấn luyện, nó vẫn có kiến trúc khung đỉnh điển hình, cao khoảng một tòa nhà năm tầng.
Thật cẩn thận lấy ra một mùi Ma Văn tiễn cực kỳ bình thường, lắp lên Ma Văn nỏ Vi Mê, Nặc Lâm liền nhanh chóng khu động Ma Văn nỏ, nhắm vào một cái ngũ giác tinh cách đó 50 thước.
Gần như ngay khi Nặc Lâm khu động Ma Văn nỏ, hắn liền vô cùng rõ ràng cảm nhận được, Ngự lực trong cơ thể đã toàn bộ rót vào trong Ma Văn nỏ, không cảm thụ được chút cản trở nào, mà phía trên Ma Văn nỏ cũng phát ra ánh sáng nhiều màu.
Ẩn?
Trong phút chốc, Nặc Lâm không kiềm được thốt lên, chỉ thấy trên dây nỏ trước mắt đã được bao phủ bởi một tầng Ngự lực màu tím.
- Cái này... cái này... Vậy mà lại để cho Ngự lực thẩm thấu vào trong dây nỏ được ư?
Nặc Lâm có chút kinh ngạc, đối với Ma Văn nỏ của Đại trưởng giả, Nặc Lâm tự nhiên biết rõ, nhưng hấn nắm mơ cúng không nghĩ tới, Tiêu Hoằng lại có thể mô phỏng hoàn toàn theo thử. đó được, ngay cả Ngự lực dây nỏ cũng được mô phỏng ra, nên biết rằng, một khi Ngự lực có .thệ thẩm thấu đến bên trong dây nỏ, như vậy gần cũng có nghĩa là, chiếc Ma Văn nỏ này đã hoàn toàn có thể thông qua Ngự lực để thao túng, không có bất kỳ góc chết nào, hơn nữa có thể phát huy trình độ Ngự lực đến mức vô cùng nhuần nhuyễn.
Tận khả năng áp chế rung động trong lòng đến mức thấp nhất, Nặc Lâm liền nắm chật Ma Văn nỏ, nhắm ngay về phía khung đỉnh kia, chuẩn bị thí nghiệm một chút độ chính xác của chiếc Ma Văn nỏ này cùng với uy lực của nó, khoảng cách 150 thước khi sử dụng Ma Văn tiễn bình thường, nếu có thể bắn xuyên qua khung đinh, vậy thì uy lực đã đạt tới hiệu quả làm người ta mãn ý rồi.
Không chút tạm dừng, đợi Nặc Lâm nhắm chính xác về phía khung đinh cách xa kia, đồng thời từ từ làm cho Ngự lực của bản thân thông qua Ma Văn nỏ, tụ tập đến trên mũi tên, nhưng lúc này Nặc Lâm lại kinh ngạc phát hiện, đầu mũi tên lại bình thành một luồng năng lượng dạng vòng xoáy, dường như là đang súc tích lực lượng cho mũi tên vậy.
Vù...
Đại khái chi sau ba giây đồng hồ, Nặc Lâm liền bóp cò Ma Văn nỏ, trong nháy mắt một tiếng vang do mũi tên kịch liệt va chạm với không khí phát ra đột nhiên vang lên, thanh âm hơi có chút chói tai.
Mũi tên được phóng ra ngoài thì lại điên cuồng xoay tròn, mang theo làn sóng Ngự lực giống như lốc xoáy, lập tức bắn về khung đinh phía xa xa!
Ầm...
Ngay sau đó, ngay khi Ma Văn tiễn vừa mới tiếp xúc đến ngũ giác tinh trên khung đinh, toàn bộ khung đinh dưới sức công phá của sóng năng lượng này, đà nổ tung ra, khung đinh vốn có đường kính khoảng hơn mười thước, đã trực tiếp bị nổ tung, nửa kiến trúc này cũng bị dập nát!
Đá vụn trên khung đinh văng lên khắp nơi, sau đó rào rào rơi xuống, may mà phụ cận không có người, nếu không chắc chắn đã có người bị thương rồi.
Trái lại Nặc Lâm tay cầm Ma Vãn nỏ Vi Mễ, toàn thân đã hoàn toàn hóa đá, thân thể vẫn duy trì tư thế phóng ra mũi tên, không chút nhúc nhích, ánh mắt dại ra nhìn về khu nhà bị nổ đi một nửa, tay nắm Ma Văn nỏ đã không kiềm được phát run lên.
Nặc Lâm có chút không thể tin được hai mắt mình, càng không thể tin được Ma Văn nỏ trong tay này lại có uy lực lớn như vậy, trước đây mùi tên trong tay Nặc Lâm nhiều lắm cũng chỉ bắn thủng một khối đá cầm thạch dày nửa thước, đây đã là phi thường không tồi rồi.
Nhưng mà trước mắt, chiếc tới Ma Văn nỏ trong tay do Tiêu Hoằng chế tạo ra này lại trực tiếp bắn nát cả nửa khu nhà.
- Hơi... hơi có chút khoa trương thì phải!
Nặc Lâm thất thần tự nhủ, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy da đầu có chút run lên, phía sau lưng truyền đến một cảm giác hơi mát, hắn có chút không dám tưởng tượng, người có tên là Tiêu Hoằng kia rốt cuộc có kỹ thuật chế văn thâm hậu tới mức nào, hơn nữa từ một loạt hành động vừa rồi của Tiêu Hoằng, Nặc Lâm cũng nhìn ra được, Tiêu Hoằng căn bản không quá để ý đến Ma Văn nỏ Vi Mễ trong tay này, điều này dường như cũng chứng thật một việc, đó chính là Tiêu Hoằng cũng không dùng toàn lực để chế tác.
Bình thường đã như thế này rồi, vậy nếu vận dụng toàn lực, thi sẽ có bộ dáng gì nữa? Nặc Lâm thầm nghĩ trong lòng, sau lưng lại lần nữa truyền đến một cảm giác hơi mát.
Hiện tại Nặc Lâm còn có một loại cảm giác, đó là cảm ơn trời đất, Tiêu Hoằng là người phe bọn họ, nếu như hắn chạy đến quân doanh của địch nhân, thì hậu quả thiết tưởng sẽ không chịu nổi, thậm chí là tai nạn.
Nặc Lâm trong lòng rất rõ ràng, đơn thuần từ sức chiến đấu mà nói, hiện tại Tiêu Hoằng cũng chưa quá nổi tiếng, ở Thích Khách Mình thì có rất nhiều người có cấp bậc Ngự lực cao hơn Tiêu Hoằng, nhưng nếu từ kỹ thuật chế văn và sức sáng tạo mà nói, thì người kia tuyệt đối là vô cùng đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.