Chương 711: Đại bảo tàng của Hắc Trạch Sâm!
Đình Vũ
09/09/2017
Bỏ Ma Văn thông tin xuống, Tiêu Hoằng không nói gì thêm, tập trung nghiên cứu tâm đắc Để Văn tám chiều của Ân Lạc.
Tuy rằng Ân Lạc không tính là người tốt gì, nhưng cũng không thể phủ nhận tài năng của Ân Lạc, tâm đắc Để Văn tám chiều của hắn tuyệt đối giúp ích rất lớn cho Tiêu Hoằng, thậm chí có thể coi như một con đường tắt.
Trong khi Tiêu Hoằng tập trung nghiên cứu, ở phía bên kia, Hắc Trạch Sâm thấy 11 tiểu quốc đã bắt đầu điều động, sắc mặt âm trầm mới thả lỏng một chút.
Tối thiểu nếu Tiêu Hoằng muốn liều mạng, có 11 tấm khiên đỡ đòn này, cũng bảo đảm mình bình yên vô sự.
Chỉ cần vượt qua nguy cơ trước mắt, Hắc Trạch Sâm sẽ có được thời gian thở dốc.
Đương nhiên, Hắc Trạch Sâm còn không thể không cân nhắc một vấn đề, đó là Tát Già cùng Ma Sở.
Hai người kia đa số thời gian nhìn như vẫn duy trì trung lập, chỉ có bảo vệ Tiêu Hoằng, mà không xung đột chính diện với Hắc Trạch Sâm.
Nhưng Hắc Trạch Sâm có thể nhìn ra, hai người kia nhìn như nhu nhược, kỳ thật càng âm hiểm hơn. Một khi Hắc Trạch Sâm đại thương nguyên khí, hai người kia chắc chắn sẽ nhảy ra, trực tiếp áp chế Hắc Trạch Sâm, chiếm cứ quyền chủ động Thánh Đàn, hơn nữa còn có thể che chở thêm cho Tiêu Hoằng.
Bởi vậy, trong mắt Hắc Trạch Sâm, có được quân đội của 11 tiểu quốc còn chưa đủ, còn phải nghĩ hết cách đề phòng hai tên âm hiểm Tát Già và Ma Sở.
Bây giờ Hắc Trạch Sâm cùng Tần Nhược Bạch chống lại Tát Già cùng Ma Sở, thắng thua gần như 5: 5, muốn nắm chắc lớn hơn nữa, Hắc Trạch Sâm chỉ có thể tăng lên Ngự lực, tăng thêm một cổ, sẽ nắm chắc thêm một phần.
Nghĩ vậy, Hắc Trạch Sâm liền đứng lên, rời phòng nghỉ, bước trên bậc thang đá đi xuống kho hàng ngầm dưới cổ bảo.
Trên đường vệ đội thiếp thân của Hắc Trạch Sâm cung kính cúi người.
Đi xuyên qua con đường đá nhỏ hẹp, Hắc Trạch Sâm tới trước cánh cửa đá, cửa đá cổ xưa, tính phòng hộ không nghiêm ngặt như những hộ nhà giàu, nguyên nhân là bởi Ngộ Giác Tinh cùng với cổ bảo của hắn vốn đã là chỗ cực kỳ an toàn.
Vệ đội thiếp thân cùng với người hầu đều là tâm phúc trong tâm phúc, cộng thêm thực lực cấp Ngự hồn của Hắc Trạch Sâm, ai dám không có mắt đi chú ý tới hắn? Đẩy cửa đá ra, phía sau là kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu, trong căn phòng khoảng 30 mét vuông tràn đầy chí bảo.
Chỉ riêng Chiến Văn vĩnh cửu có tính năng nổi trội cũng đã có mười mấy cái, Ngự linh thủy hơn mấy chục, Văn khí, tài liệu cấp bậc cao, tùy tiện lấy ra đều là trân bảo hiếm thấy, một loạt đặt trong lông ánh sáng hoa lệ, trên những chiếc giá hoa mỹ, tản ra ánh sáng chói lọi dưới đèn Ma Văn...
Không quá đáng, nơi này chính là bảo tàng không thể đánh giá hết giá trị, Gia Đô Đế Quốc cũng không ai vượt qua được.
Cũng khó trách, Hắc Trạch Sâm nắm giữ quyền lớn Thánh Đàn nhiều năm, nhất là mấy năm gần đây, càng đạt tới đỉnh cao, các quốc gia cung phụng Thánh Đàn, những gì tốt nhất gần như đều rơi vào trong tay Hắc Trạch Sâm.
Nhìn lại bảo tàng âu yếm của mình, Hắc Trạch Sâm đi tới góc, mở ra một cái rương gỗ, bên trong xếp ngay ngắn to nhỏ các tài liệu cực kỳ quý giá.
Những tài liệu này toàn là có giúp ích cực lớn cho tu luyện hoặc tẩm bổ Ngự lực, trong đó cũng có máu Kim quan điêu biến dị do Hạng Văn Sâm đưa đến.
Nhìn quét qua rương gỗ, Hắc Trạch Sâm lấy ra mỡ ếch Lâm tuyết, 3 bình máu Kim quan điêu biến dị tích góp từ lâu, cùng bảy tám loại tài liệu, đặt vào túi vải đen. Sau đó đóng rương gỗ, nhìn quanh các bảo vật, mới đi ra ngoài.
3 bình máu Kim quan điêu biến dị, có 1 bình do Hạng Văn Sâm đưa đến, đây cũng là toàn bộ máu Kim quan điêu biến dị của Hắc Trạch Sâm.
Đương nhiên, bởi vì Vận Trung đã chết, Hắc Trạch Sâm vẫn không phòng bị máu Kim quan điêu biến dị mà Hạng Văn Sâm đưa, dù sao thủ đoạn của Tiêu Hoằng như thế thật quá khủng khiếp, dễ khiến người ta không ngờ tới.
Quay lại phòng, Hắc Trạch Sâm khép kín cửa, khoanh chân ngồi trên giường trải bằng da Hắc cảnh long. Da Hắc cảnh long, là Vũ thú gần cấp Ngự không, da của nó là chất liệu đặc thù, có thể để người tu luyện Ngự lực củng cố được Ngự lực, giảm khả năng tạo ra vết thương Ngự lực tới mức thấp nhất.
Mở túi ra, mở chai mỡ ếch Lâm tuyết, đổ ra một nhúm, đặt ở trên ngực phải, Hắc Trạch Sâm dần dần nhắm mắt. Nhìn lại nhúm mỡ ếch Lâm tuyết, bị Ngự lực của Hắc Trạch Sâm bao bọc dần dần hòa tan, sau đó dung hợp vào Ngự lực của hắn.
Loại mỡ ếch Lâm tuyết này không có hiệu quả gì cho tăng lên Ngự lực, nhưng có hiệu lực kỳ diệu tẩm bổ Ngự lực.
Đây cũng là vì sao Hắc Trạch Sâm chỉ có Ngự hồn cấp bốn, đã dám so kè với Tát Già. Một mặt Hắc Trạch Sâm là Ngự văn giả chuyên nghiệp, chủ yếu chiến đấu. Mặt khác, đó là những thiên tài địa bảo này không ngừng tẩm bổ.
Nửa tháng trôi qua, quân Tập đoàn Thợ Săn vẫn không có động tĩnh, vẫn cứ neo đậu giữa Vĩnh Ngạn Tinh và Ngự Phu Tinh, luôn nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, các loại tiếp tế luôn đầy đủ, nhưng cố tình vẫn không tiến hành tấn công.
Về phần hạm đội Gia Đô Đế Quốc và Phục Thản Đế Quốc, vẫn đang kìm chế lẫn nhau, cứ neo đậu ở trong lãnh thổ, luôn chú ý hành động của đối phương.
Thực ra quan hệ giữa Gia Đô Đế Quốc cùng Phục Thản Đế Quốc nhìn bề ngoài không có trở ngại, kỳ thật sau lưng ai cũng chướng mắt bên kia.
Bằng không, Phục Thản Đế Quốc bị Duy Lâm công quốc tập kích, Gia Đô Đế Quốc sao không xuất quân? Lần này hay rồi, Tiêu Hoằng giống như một tay trực tiếp xé rách hữu nghị dối trá giữa hai bên.
Nhưng lúc này, Phục Thản Đế Quốc vẫn còn chỗ dựa, đó là hạm đội tiểu quốc nghiêng sang Hắc Trạch Sâm đã dần dần tập kết trong Phục Thản Đế Quốc, tụ tập thành hạm đội khổng lồ, 50 chiến hạm Ma Văn đối với thế cục trước mắt, cũng không phải con số nhỏ.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn ở trong Vạn Tôn Cốc, mấy ngày nay khiển người ta cảm thấy như đang tu luyện, gần như rất ít khi điều động hạm đội Thợ Săn khổng lồ. Theo người ngoài thấy, Tiêu Hoằng dường như mất hết khí thế, đang ở trong hoàn cảnh tiến lùi không xong.
Thực tế là thế nào? Chỉ có Tiêu Hoằng mới biết.
Trải qua nửa tháng tu luyện ngày đêm, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã lên đến14. 722 cổ, còn không tới 300 nữa.
Lúc này, trước mặt Tiêu Hoằng đang đặt một bình nhỏ máu Kim quan điêu bình thường, còn là do Áo Thác tốn rất nhiều sức, Tập đoàn Thợ Săn còn chi trả 5 triệu kim tệ mới lấy được.
Thực ra máu Kim quan điêu biến dị hoàn toàn chỉ có gặp mà không cầu được, tài liệu Vũ thú cấp Ngự hồn trở lên đều rất khan hiểm.
Mà một bình nhỏ này chỉ có 3 ngụm, nhưng đã đủ cho Tiêu Hoằng tiết kiệm thời gian tu luyện 1 tháng, dù sao bây giờ thời gian là cực kỳ quý giá đối với Tiêu Hoằng.
Ngồi trên ghế, cầm máu Kim quan điêu, ánh mắt Tiêu Hoằng không ngừng nhìn màn hình, bên trên là toàn bộ xếp đặt của Tiêu Hoằng, toàn bộ đã vào chỗ.
Ở màn hình khác, đặt đạn tín hiệu Ma Văn, 2 chiếc đèn sáng chói.
- Đến rồi, lại có người không kìm chế được? Bỗng nhiên Tiêu Hoằng khẽ nói, thần sắc lạnh nhất, cầm ba lô, cầm máu Kim quan điêu bình thường, rời nhà đi tu luyện điên cuồng.
Bây giờ, thời gian tu luyện mỗi ngày của Tiêu Hoằng dài tới 12 tiếng, thời gian còn lại là tập trung nghiên cứu kỹ thuật Để Văn tám chiều, cùng với ra sức đọc xong sách có ích cho mình.
Lại lên đỉnh núi, bây giờ đang giữa trưa, bầu trời xanh lam, ánh mặt trời ấm áp.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt trời sáng lạn, Tiêu Hoằng không ngừng nghỉ, ngồi trên tảng đá, trên người cắm đầy kim Ma Văn, uống một ngụm máu Kim quan điêu, hai mắt khép hờ bắt đầu tu luyện.
Máu Kim quan điêu bình thường, hiệu quả kém hơn nhiều so với máu Kim quan điêu biến dị, nhưng vẫn nâng cao diện rộng so với tu luyện bình thường.
Chỉ cần uống xong 3 ngụm máu Kim quan điêu này, cộng thêm Tiêu Hoằng tu luyện bình thường, chỉ cần 1 tuần sẽ đạt đến Ngự sư đỉnh.
Trong lúc Tiêu Hoằng tập trung tu luyện, ở khu vực cực kỳ bí ẩn trong Phục Thản Đế Quốc, hạm đội 11 tiểu quốc đã tụ tập xong, tổng cộng 50 chiếc, 220 ngàn người tạo thành quân liên hợp khổng lồ.
Sau đó Tần Nhược Bạch tự mình ra lệnh, không ngừng nghỉ chạy thẳng ra khỏi khu vực bí ẩn, thẳng tới khu vực Áo Tát Tinh.
Không lâu sau khi hạm đội liên hợp 11 nước chạy ra khỏi khu vực bí ẩn Phục Thản Đế Quốc, hình ảnh đó đã bị Gia Đô Đế Quốc bắt được.
Dù sao hạm đội khổng lồ do 50 chiến hạm Ma Văn tạo thành, muốn im lặng mà đi cũng quá khó.
Ở tàu Tiên Nữ, mấy ngày qua Áo Thác trở nên tiều tụy rất nhiều, tất cả đều là do Tiêu Hoằng náo loạn thành. Nếu Tiêu Hoằng chỉ là người thường còn dễ hắn có thể kìm chế một chút, nhưng cố tình Tiêu Hoằng lại có ơn tái sinh với hắn, còn là “nghĩa tử” của Thương Luân.
Một tầng thân phận này, khiển Áo Thác tràn đầy kính sợ Tiêu Hoằng, đành phải bị Tiêu Hoằng nắm mũi kéo đi.
Nhìn trong màn hình, hình ảnh Gia Đô Đế Quốc chộp được, 50 chiến hạm Ma Văn cùng với vô số chiến hạm vận chuyển đồng loạt lao tới biên giới Gia Đô Đế Quốc, sắc mặt tiều tụy của Áo Thác không khỏi trở nên nghiêm trọng.
Tuy rằng Ân Lạc không tính là người tốt gì, nhưng cũng không thể phủ nhận tài năng của Ân Lạc, tâm đắc Để Văn tám chiều của hắn tuyệt đối giúp ích rất lớn cho Tiêu Hoằng, thậm chí có thể coi như một con đường tắt.
Trong khi Tiêu Hoằng tập trung nghiên cứu, ở phía bên kia, Hắc Trạch Sâm thấy 11 tiểu quốc đã bắt đầu điều động, sắc mặt âm trầm mới thả lỏng một chút.
Tối thiểu nếu Tiêu Hoằng muốn liều mạng, có 11 tấm khiên đỡ đòn này, cũng bảo đảm mình bình yên vô sự.
Chỉ cần vượt qua nguy cơ trước mắt, Hắc Trạch Sâm sẽ có được thời gian thở dốc.
Đương nhiên, Hắc Trạch Sâm còn không thể không cân nhắc một vấn đề, đó là Tát Già cùng Ma Sở.
Hai người kia đa số thời gian nhìn như vẫn duy trì trung lập, chỉ có bảo vệ Tiêu Hoằng, mà không xung đột chính diện với Hắc Trạch Sâm.
Nhưng Hắc Trạch Sâm có thể nhìn ra, hai người kia nhìn như nhu nhược, kỳ thật càng âm hiểm hơn. Một khi Hắc Trạch Sâm đại thương nguyên khí, hai người kia chắc chắn sẽ nhảy ra, trực tiếp áp chế Hắc Trạch Sâm, chiếm cứ quyền chủ động Thánh Đàn, hơn nữa còn có thể che chở thêm cho Tiêu Hoằng.
Bởi vậy, trong mắt Hắc Trạch Sâm, có được quân đội của 11 tiểu quốc còn chưa đủ, còn phải nghĩ hết cách đề phòng hai tên âm hiểm Tát Già và Ma Sở.
Bây giờ Hắc Trạch Sâm cùng Tần Nhược Bạch chống lại Tát Già cùng Ma Sở, thắng thua gần như 5: 5, muốn nắm chắc lớn hơn nữa, Hắc Trạch Sâm chỉ có thể tăng lên Ngự lực, tăng thêm một cổ, sẽ nắm chắc thêm một phần.
Nghĩ vậy, Hắc Trạch Sâm liền đứng lên, rời phòng nghỉ, bước trên bậc thang đá đi xuống kho hàng ngầm dưới cổ bảo.
Trên đường vệ đội thiếp thân của Hắc Trạch Sâm cung kính cúi người.
Đi xuyên qua con đường đá nhỏ hẹp, Hắc Trạch Sâm tới trước cánh cửa đá, cửa đá cổ xưa, tính phòng hộ không nghiêm ngặt như những hộ nhà giàu, nguyên nhân là bởi Ngộ Giác Tinh cùng với cổ bảo của hắn vốn đã là chỗ cực kỳ an toàn.
Vệ đội thiếp thân cùng với người hầu đều là tâm phúc trong tâm phúc, cộng thêm thực lực cấp Ngự hồn của Hắc Trạch Sâm, ai dám không có mắt đi chú ý tới hắn? Đẩy cửa đá ra, phía sau là kỳ trân dị bảo rực rỡ muôn màu, trong căn phòng khoảng 30 mét vuông tràn đầy chí bảo.
Chỉ riêng Chiến Văn vĩnh cửu có tính năng nổi trội cũng đã có mười mấy cái, Ngự linh thủy hơn mấy chục, Văn khí, tài liệu cấp bậc cao, tùy tiện lấy ra đều là trân bảo hiếm thấy, một loạt đặt trong lông ánh sáng hoa lệ, trên những chiếc giá hoa mỹ, tản ra ánh sáng chói lọi dưới đèn Ma Văn...
Không quá đáng, nơi này chính là bảo tàng không thể đánh giá hết giá trị, Gia Đô Đế Quốc cũng không ai vượt qua được.
Cũng khó trách, Hắc Trạch Sâm nắm giữ quyền lớn Thánh Đàn nhiều năm, nhất là mấy năm gần đây, càng đạt tới đỉnh cao, các quốc gia cung phụng Thánh Đàn, những gì tốt nhất gần như đều rơi vào trong tay Hắc Trạch Sâm.
Nhìn lại bảo tàng âu yếm của mình, Hắc Trạch Sâm đi tới góc, mở ra một cái rương gỗ, bên trong xếp ngay ngắn to nhỏ các tài liệu cực kỳ quý giá.
Những tài liệu này toàn là có giúp ích cực lớn cho tu luyện hoặc tẩm bổ Ngự lực, trong đó cũng có máu Kim quan điêu biến dị do Hạng Văn Sâm đưa đến.
Nhìn quét qua rương gỗ, Hắc Trạch Sâm lấy ra mỡ ếch Lâm tuyết, 3 bình máu Kim quan điêu biến dị tích góp từ lâu, cùng bảy tám loại tài liệu, đặt vào túi vải đen. Sau đó đóng rương gỗ, nhìn quanh các bảo vật, mới đi ra ngoài.
3 bình máu Kim quan điêu biến dị, có 1 bình do Hạng Văn Sâm đưa đến, đây cũng là toàn bộ máu Kim quan điêu biến dị của Hắc Trạch Sâm.
Đương nhiên, bởi vì Vận Trung đã chết, Hắc Trạch Sâm vẫn không phòng bị máu Kim quan điêu biến dị mà Hạng Văn Sâm đưa, dù sao thủ đoạn của Tiêu Hoằng như thế thật quá khủng khiếp, dễ khiến người ta không ngờ tới.
Quay lại phòng, Hắc Trạch Sâm khép kín cửa, khoanh chân ngồi trên giường trải bằng da Hắc cảnh long. Da Hắc cảnh long, là Vũ thú gần cấp Ngự không, da của nó là chất liệu đặc thù, có thể để người tu luyện Ngự lực củng cố được Ngự lực, giảm khả năng tạo ra vết thương Ngự lực tới mức thấp nhất.
Mở túi ra, mở chai mỡ ếch Lâm tuyết, đổ ra một nhúm, đặt ở trên ngực phải, Hắc Trạch Sâm dần dần nhắm mắt. Nhìn lại nhúm mỡ ếch Lâm tuyết, bị Ngự lực của Hắc Trạch Sâm bao bọc dần dần hòa tan, sau đó dung hợp vào Ngự lực của hắn.
Loại mỡ ếch Lâm tuyết này không có hiệu quả gì cho tăng lên Ngự lực, nhưng có hiệu lực kỳ diệu tẩm bổ Ngự lực.
Đây cũng là vì sao Hắc Trạch Sâm chỉ có Ngự hồn cấp bốn, đã dám so kè với Tát Già. Một mặt Hắc Trạch Sâm là Ngự văn giả chuyên nghiệp, chủ yếu chiến đấu. Mặt khác, đó là những thiên tài địa bảo này không ngừng tẩm bổ.
Nửa tháng trôi qua, quân Tập đoàn Thợ Săn vẫn không có động tĩnh, vẫn cứ neo đậu giữa Vĩnh Ngạn Tinh và Ngự Phu Tinh, luôn nằm trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu cấp một, các loại tiếp tế luôn đầy đủ, nhưng cố tình vẫn không tiến hành tấn công.
Về phần hạm đội Gia Đô Đế Quốc và Phục Thản Đế Quốc, vẫn đang kìm chế lẫn nhau, cứ neo đậu ở trong lãnh thổ, luôn chú ý hành động của đối phương.
Thực ra quan hệ giữa Gia Đô Đế Quốc cùng Phục Thản Đế Quốc nhìn bề ngoài không có trở ngại, kỳ thật sau lưng ai cũng chướng mắt bên kia.
Bằng không, Phục Thản Đế Quốc bị Duy Lâm công quốc tập kích, Gia Đô Đế Quốc sao không xuất quân? Lần này hay rồi, Tiêu Hoằng giống như một tay trực tiếp xé rách hữu nghị dối trá giữa hai bên.
Nhưng lúc này, Phục Thản Đế Quốc vẫn còn chỗ dựa, đó là hạm đội tiểu quốc nghiêng sang Hắc Trạch Sâm đã dần dần tập kết trong Phục Thản Đế Quốc, tụ tập thành hạm đội khổng lồ, 50 chiến hạm Ma Văn đối với thế cục trước mắt, cũng không phải con số nhỏ.
Trái lại Tiêu Hoằng vẫn ở trong Vạn Tôn Cốc, mấy ngày nay khiển người ta cảm thấy như đang tu luyện, gần như rất ít khi điều động hạm đội Thợ Săn khổng lồ. Theo người ngoài thấy, Tiêu Hoằng dường như mất hết khí thế, đang ở trong hoàn cảnh tiến lùi không xong.
Thực tế là thế nào? Chỉ có Tiêu Hoằng mới biết.
Trải qua nửa tháng tu luyện ngày đêm, Ngự lực của Tiêu Hoằng đã lên đến14. 722 cổ, còn không tới 300 nữa.
Lúc này, trước mặt Tiêu Hoằng đang đặt một bình nhỏ máu Kim quan điêu bình thường, còn là do Áo Thác tốn rất nhiều sức, Tập đoàn Thợ Săn còn chi trả 5 triệu kim tệ mới lấy được.
Thực ra máu Kim quan điêu biến dị hoàn toàn chỉ có gặp mà không cầu được, tài liệu Vũ thú cấp Ngự hồn trở lên đều rất khan hiểm.
Mà một bình nhỏ này chỉ có 3 ngụm, nhưng đã đủ cho Tiêu Hoằng tiết kiệm thời gian tu luyện 1 tháng, dù sao bây giờ thời gian là cực kỳ quý giá đối với Tiêu Hoằng.
Ngồi trên ghế, cầm máu Kim quan điêu, ánh mắt Tiêu Hoằng không ngừng nhìn màn hình, bên trên là toàn bộ xếp đặt của Tiêu Hoằng, toàn bộ đã vào chỗ.
Ở màn hình khác, đặt đạn tín hiệu Ma Văn, 2 chiếc đèn sáng chói.
- Đến rồi, lại có người không kìm chế được? Bỗng nhiên Tiêu Hoằng khẽ nói, thần sắc lạnh nhất, cầm ba lô, cầm máu Kim quan điêu bình thường, rời nhà đi tu luyện điên cuồng.
Bây giờ, thời gian tu luyện mỗi ngày của Tiêu Hoằng dài tới 12 tiếng, thời gian còn lại là tập trung nghiên cứu kỹ thuật Để Văn tám chiều, cùng với ra sức đọc xong sách có ích cho mình.
Lại lên đỉnh núi, bây giờ đang giữa trưa, bầu trời xanh lam, ánh mặt trời ấm áp.
Ngẩng đầu nhìn ánh mắt trời sáng lạn, Tiêu Hoằng không ngừng nghỉ, ngồi trên tảng đá, trên người cắm đầy kim Ma Văn, uống một ngụm máu Kim quan điêu, hai mắt khép hờ bắt đầu tu luyện.
Máu Kim quan điêu bình thường, hiệu quả kém hơn nhiều so với máu Kim quan điêu biến dị, nhưng vẫn nâng cao diện rộng so với tu luyện bình thường.
Chỉ cần uống xong 3 ngụm máu Kim quan điêu này, cộng thêm Tiêu Hoằng tu luyện bình thường, chỉ cần 1 tuần sẽ đạt đến Ngự sư đỉnh.
Trong lúc Tiêu Hoằng tập trung tu luyện, ở khu vực cực kỳ bí ẩn trong Phục Thản Đế Quốc, hạm đội 11 tiểu quốc đã tụ tập xong, tổng cộng 50 chiếc, 220 ngàn người tạo thành quân liên hợp khổng lồ.
Sau đó Tần Nhược Bạch tự mình ra lệnh, không ngừng nghỉ chạy thẳng ra khỏi khu vực bí ẩn, thẳng tới khu vực Áo Tát Tinh.
Không lâu sau khi hạm đội liên hợp 11 nước chạy ra khỏi khu vực bí ẩn Phục Thản Đế Quốc, hình ảnh đó đã bị Gia Đô Đế Quốc bắt được.
Dù sao hạm đội khổng lồ do 50 chiến hạm Ma Văn tạo thành, muốn im lặng mà đi cũng quá khó.
Ở tàu Tiên Nữ, mấy ngày qua Áo Thác trở nên tiều tụy rất nhiều, tất cả đều là do Tiêu Hoằng náo loạn thành. Nếu Tiêu Hoằng chỉ là người thường còn dễ hắn có thể kìm chế một chút, nhưng cố tình Tiêu Hoằng lại có ơn tái sinh với hắn, còn là “nghĩa tử” của Thương Luân.
Một tầng thân phận này, khiển Áo Thác tràn đầy kính sợ Tiêu Hoằng, đành phải bị Tiêu Hoằng nắm mũi kéo đi.
Nhìn trong màn hình, hình ảnh Gia Đô Đế Quốc chộp được, 50 chiến hạm Ma Văn cùng với vô số chiến hạm vận chuyển đồng loạt lao tới biên giới Gia Đô Đế Quốc, sắc mặt tiều tụy của Áo Thác không khỏi trở nên nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.