Chương 710: Chua xót và máu lạnh!
Đình Vũ
09/09/2017
Đối với Ngự sư cấp năm mà nói, sáu tiếng tăng lên nhiều Ngự lực như thế, có thể nói là tiến bộ cực nhanh.
Chỉ qua một giờ, Tiêu Hoằng đã có thể cảm nhận được rõ ràng, Ngự lực trong cơ thể đang tăng lên tới 14222 cổ, ước chừng tăng lên 52 cổ.
Không hề nghi ngờ, điều này đối với Tiêu Hoằng dường như lại một lần nữa tìm được cảm giác ngày xưa. Nhớ ngày đó hắn thăng cấp giống như hỏa tiễn bình thường.
Chính là cái chết của Vận Trung, Tiêu Hoằng biết rõ: Máu Kim quan điêu biến dị này sử dụng cần phải cẩn thận, mà Tiêu Hoằng cũng chính là nắm bắt được lúc này Hắc Trạch Sâm bận bịu. Nên chớp cơ hội củng cố bản thân, dành thời gian sử dụng một chút máu Kim quan điêu biến dị, bởi vì Tiêu Hoằng biết rằng cơ hội như vậy không nhiều lắm.
Đồng dạng Tiêu Hoằng cũng nắm bắt hết thảy thời gian, bắt đầu điên cuồng tăng lên Ngự lực của bản thân.
Không chỉ là lần này cho bản thân, Tiêu Hoằng cũng bắt đầu phát động tăng thể lực cường đại cho Tập đoàn Thợ Săn, không ngừng tìm kiếm tài liệu có thể giúp tăng nhanh thực lực.
Nói ngắn lại, Tiêu Hoằng cảm thấy mình phải mau chóng tăng lên tới Ngự Sư đỉnh phong, về phần loại Ngự linh thủy gì đó để thành tựu Đại Ngự Sư, đối với Tiêu Hoằng hiện nay mà nói cũng không phải là chuyện xa vời không thể với tới.
Cùng lúc đó, Hắc Trạch Sâm ở Ngộ Giác Tinh đã hoàn toàn mất đi hành tung của Tiêu Hoằng, hiện tại tình huống Phạm Cương Tinh như thế nào? Tiêu Hoằng muốn làm gì, Hắc Trạch Sâm hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí là không rảnh rỗi để bận tâm.
Tuy rằng Tiêu Hoằng chưa động, nhưng hạm đội Thợ săn khổng lồ cùng với toàn quân Tập đoàn Thợ Săn không nắm rõ chi tiết kia, cứ giống như lưỡi dao sắc bén treo trên Thánh Đàn, treo trên đầu Hắc Trạch Sâm. Một khi nó hạ xuống, tuyệt đối sẽ tạo cho Hắc Trạch Sâm vô cùng tận phiền toái, thậm chí là đả kích mang tính hủy diệt.
Cũng làm cho Hắc Trạch Sâm cảm thấy vô cùng nghiêm trọng là hạm đội của Phục Thản Đế Quốc tới trợ giúp, lại trực tiếp bị Gia Đô Đế Quốc còn cường đại hơn kìm chế.
Hắc Trạch Sâm cũng không ngốc, đương nhiên có thể thấy rõ ràng thế cục trước mắt một khi Phục Thản Đế Quốc ra tay, tất nhiên Gia Đô Đế Quốc cũng nhích người, điều này chứng tỏ Gia Đô Đế Quốc đã hoàn toàn nghiêng về phía Tiêu Hoằng bên kia, trở thành hậu thuẫn của Tiêu Hoằng.
So với Gia Đô, Phục Thản hai đại Đế Quốc, thì Tân Cách Công Quốc ở phía sau hơi yếu một chút cũng không có tỏ rõ thái độ.
Giờ phút này Hắc Trạch Sâm đang ngựa không dừng vó thông qua Ma Văn thông tin, tiến hành nói chuyện với quốc vương các tiểu quốc của Gia Đô liên hợp thể, hy vọng có thể nhận được ủng hộ trợ giúp của những tiểu quốc này.
Kỳ thật những tiểu quốc này đều là bám vào Gia Đô liên hợp thể, sức chiến đấu của bản thân thật sự có hạn, có thể có được bảy tám chỉếc Ma Văn chiến hạm đã xem như không tệ rồi. Có nước thậm chí chỉ có một hai chiếc Ma Văn chiến hạm.
Thế nhưng giờ khắc này, Hắc Trạch Sâm đã bị Tiêu Hoằng bức tới tuyệt lộ, hắn không còn cố kỵ nhiều như vậy.
Ở trong Gia Đô liên hợp thể ngoại trừ Gia Đô, Phục Thản, Tân Cách ba quốc gia này, còn có hơn ba mươi nước nhỏ.
Ước chừng trải qua mấy giờ kết nối, ngày thường các tiểu quốc cố kỵ uy thế ép người của Hắc Trạch Sâm, hoặc là sinh tồn náu thân dựa vào Phục Thản Đế Quốc, đều do thái độ khuất phục Hắc Trạch Sâm, đồng thời quyết định sắp tới sẽ phái ra toàn bộ lực lượng, gấp rút tiếp viện Hắc Trạch Sâm. Trợ giúp Hắc Trạch Sâm chống cự lại Tiêu Hoằng kẻ phản loạn của Thánh Đàn.
Cộng tất cả mười một quốc gia thuộc loại này, có thể xuất ra tất cả 50 chiếc Ma Văn chiến hạm, quân số quân đội tổng cộng chừng 22 vạn. Đây đã là toàn bộ binh lực của mười một tiểu quốc gia này.
Về phần các tiểu quốc gia khác, bao gồm Tân Cách Quốc ở trong đó, đối mặt với Hắc Trạch Sâm mượn sức hoặc uy hiếp, đều lần lượt tỏ thái độ là: Bên trong Thánh Đàn, A Di La là lớn nhất, bọn họ nguyện ý he theo hiệu lệnh A Di La.
truy cập //truyencuatui.net/❤để đọc truyện
Nói trắng ra, tỏ thái độ như vậy, chính là bảo trì trung lập.
Đối với các tiểu quốc khác bảo trì trung lập, Hắc Trạch Sâm ít nhiều vẫn có thể hiểu, nhưng với Tân Cách Công Quốc vẫn làm cho Hắc Trạch Sâm có chút không yên lòng.
Dù sao quan hệ giữa Lạc Tuyết Ninh và Tiều Hoằng, bản thân hắn đúng là thật không minh bạch. Nhưng cô đơn quả nữ thường xuyên một mình lui tới, tin tức hai người có qua lại với nhau, tự nhiên cũng truyền tới trong tai Hắc Trạch Sâm.
Mà thái độ của Tân Cách Công Quốc đối với Lạc Tuyết Ninh, cũng là rành rành trước mắt mọi người. Trên cơ bản nàng xem như trở thành Công chúa, trong tay chưởng quản Tây Diễm Chiến lược sư, có thể dễ dàng đánh sụp vài cái tiểu quốc.
Từ điểm này, Hắc Trạch Sâm có thể nhìn ra được, mặc dù lúc này Tân Cách Công Quốc vẫn duy trì trung lập, nhưng nếu thật muốn chọn một trong hai bên, hết tám phần dưới quấy nhiễu của Lạc Ninh Tuyết sẽ đứng về phía Tiêu Hoằng.
Điều này không thể nghi ngờ là một sự uy hiếp tiềm tàng.
Tuy nhiên, trước mắt có được mười tiểu quốc ủng hộ, vẻ mặt nghiêm trọng của Hắc Trạch Sâm rốt cục hơi buông lỏng. Ít nhất trước mắt, Tiêu Hoằng muốn triệt để hạ gục hắn, vẫn không có khả năng.
Thời điểm này, còn hiện ra một ưu thế khác của Hắc Trạch Sâm, chính là nội tình của Thánh Đàn, có thể nói là hắn đã mọc rễ thâm căn cố đế, trái lại Tiêu Hoằng chỉ là một cơn gió lốc thôi qua, có ý đồ nhỏ tận gốc Hắc Trạch Sâm quả thực không dễ.
Cùng thời điểm đó, thời gian ở Vạn Tôn Cốc đã tới đêm khuya, ước chừng qua sáu tiếng tu luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 14555 cổ.
Cách Ngự Sư đỉnh phong, chỉ còn lại có không đến 500 cổ Ngự lực, đã phi thường rất gần, nếu chuyên cần tu luyện thêm, dự tính không đến hai tháng là được.
Chỉ có điều, hiện tại Tiêu Hoằng thật sự không biết mình còn có thời gian hai tháng hay không.
Đợi dược tính của máu Kim quan điêu biến dị từng chút từng chút qua đi, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng, cũng dẫn dần bình ổn. Khép hờ hai mắt qua mười phút, cho Ngự lực sôi trào trong cơ thể, chải vuốt suôn sẻ, Tiêu Hoằng mới chậm rãi mở ra hai mắt.
Nếu trước đây, Ngự lực tăng lên tới trình độ này, Tiêu Hoằng xác định sẽ mừng rỡ như điên, tối thiểu cũng nắm chặt hai tay. Thế nhưng, lần này không có chỉ là ngẩng đầu nhìn lên tinh không lưu quan đầy màu sắc, sửa sang lại một chút túi hành trang tùy thân, rồi chạm rãi đi xuống chân núi.
Vừa mới tiến vào trong nhà gỗ, đặt túi hành trang qua một bên, vừa mới mở ra hai cái Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng liền nhận được Liệt Nông đã gửi tin tới lời kêu gọi.
- Chuyện gì? Vội tiếp nói liên lạc, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
- Lão bản, vừa nhận được tin tình báo, Hắc Trạch Sâm phát động mười một tiểu quốc gia của Gia Đô liên hợp thể, liên hợp lại, ý đồ chống cự chúng ta. Trước mắt hạm đội của các tiểu quốc đang chạy tới, chuẩn bị bảo vệ Thánh Đàn, quy mô tương đương với Tập đoàn Thợ Săn. Nhất là binh sĩ đổ bộ nhiều tới 22 vạn! Liệt Nông báo cáo chi tiết từng chữ với Tiêu Hoằng, giọng điệu ít nhiều có chút nghiêm trọng.
Bởi vì Liệt Nông biết, nếu dựa theo tình hình phát triển như vậy, ưu thế của bọn họ lúc này chắc chắn phải chắp tay nhường lại.
Nghe nói như thế, thần sắc Tiêu Hoằng không có mảy may dao động. Nhìn qua vẫn bình thản, lạnh nhạt như trước, chỉ có điều, nếu quan sát cẩn thận không khó phát hiện: Trong đôi mắt lạnh nhạt của Tiêu Hoằng kia, ẩn ẩn hiện lên một chút bi thương.
- Ta đã biết! Qua một hồi lâu, Tiêu Hoằng phát ra tiếng trả lời nhỏ nhẹ như thế.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Liệt Nông tiếp theo hỏi tới, không thể phủ nhận, chuyện cho tới bây giờ, tuy rằng Liệt Nông đã đưa ra một kế hoạch ứng đối, nhưng cũng không có một kế hoạch nào có thể đạt tới hiệu quả như mong muốn. Gốc rễ của Hắc Trạch Sâm này ở Thánh Đàn, ở Gia Đô liên hợp thể thật sự quá sâu.
Mặc dù mạnh mẽ chặt rụng một nhánh của Hắc Trạch Sâm, nhưng gốc rễ của hắn vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không thấy đáy.
- Không cần hỏi nhiều lần, chuyển dữ liệu của mười một quốc gia kia cho ta là được! Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó, sau đó liền nhẹ nhàng cắt liên lạc.
Có người nhìn qua vô cùng bình thản, nhưng sau lưng vẻ bình thản đó, lại là vẻ lạnh như băng và một loại bất đắc dĩ nói không nên lời.
Theo liên lạc gián đoạn, Tiêu Hoằng nhìn ra ngoài cửa sổ một mảng tối đen, bên trong phòng lại im lặng di thường, chỉ có một mình Tiêu Hoằng và dưới ánh Ma Văn ngọn đèn kéo ra một cái bóng thật dài.
Lẳng lặng đứng nhìn một hồi lâu, Tiêu Hoằng mới xoay người, ánh mắt nhìn về một bên phòng, mặt trên đặt tro cốt của Đại trưởng giả, Thường Thanh Đăng cùng với chiến bào màu trắng lông Kim quan điêu của Tiêu Hoằng.
Nhẹ nhàng vươn tay sờ sờ chiến bào của mình ngày xưa, lại nhẹ nhàng vuốt ve một chút hũ tro cốt Đại trưởng giả, trên mặt Tiêu Hoằng rốt cục toát ra một chút chua xót hiếm thấy.
- Sư phụ, có lẽ không được bao lâu nữa, ta có thể sẽ mang ngài về nhà rồi! Tiêu Hoằng nhẹ giọng thì thào tự nói:
- Ta biết việc làm kế tiếp của ta sẽ là kết cục như thế nào, nhưng ta thật sự không có lựa chọn nào khác, có lẽ đấy là số mệnh trong miệng ngài chăng? Đối với nhắc nhở của ngài ta đều ghi khắc trong tim! Nói xong, Tiêu Hoằng khẽ cúi đầu, dường như đang suy ngẫm, lại dường như đang chịu đựng khoảng trống thật lớn và cô tịch trong nội tâm kia.
Thẳng đến Ma Văn thông tin phía sau lại lần nữa truyền đến một hồi chấn động, Tiêu Hoằng mới ngẩng phắt đầu, trong ánh mắt phát ra vô tận sắc bén và lạnh lẽo, trong sắc mặt hắn lúc đó luôn làm cho người ta có một cảm giác máu lạnh vô tình.
Một hồi chấn động này, đúng là Liệt Nông gửi tới tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về mười một quốc gia kia: Bao gồm lực lượng quân sự, hệ thống quốc gia, số lượng dân cư, diện tích lãnh thổ quốc gia...
Cầm lấy Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng liền rất nhanh khởi động, lật xem tư liệu bên trong màn hình.
Chỉ nhìn đến mười một cái tiểu quốc này liền biết đều là vị trí khu vực ở chung quanh Phục Thản Đế Quốc, chỉ có ba nước còn lại giáp với Tân Cách Công Quốc, thủ lĩnh của ba tiểu quốc đó cũng là có một chút giao tình với Hắc Trạch Sâm, trên cơ bản chính là chó săn của Hắc Trạch Sâm nuôi.
Nhìn trên màn hình, bản đồ giữa các tinh Gia Đô liên hợp thể, Tiêu Hoằng trầm tư một hồi lâu, cuối cùng mới cầm lấy Ma Văn thông tin, phát ra lời nhắn kêu gọi La Kiệt, lúc này là quan chỉ huy quân sự của Liên bang An Ni Á.
- Trưởng quan có gì phân phó? Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng từng có vài lần trao đổi trò chuyện với La Kiệt, nên khi tiếp nói liên lạc, La Kiệt cũng không thấy có chút cảm giác gì xa lạ.
Trên thực tế, đừng nhìn Tiêu Hoằng đang ở Thánh Đàn, nhưng bản thân Tiêu Hoằng đối với Liên bang An Ni Á vẫn như trước có được quyền khống chế tuyệt đối.
- Bí mật từ trong Liên bang An Ni Á điều động 15 chiếc Ma Văn chiến hạm, quân đội 5 vạn, tích cực chuẩn bị chiến tranh, đợi lệnh xuất phát bất cứ lúc nào! Tiêu Hoằng phân phó cho La Kiệt.
- Ý của Trưởng quan là định cho chúng ta lao tới Thánh Đàn sao? La Kiệt thử hỏi.
Tiêu Hoằng không có đáp lại chính đề, chỉ là khẽ lắc lắc đầu:
- Không phải, về phần làm gì, người rất nhanh sẽ biết!
- Đã biết! Ta sẽ nghe theo! La Kiệt đáp lại thật rõ ràng rồi cắt liên lạc.
Chỉ qua một giờ, Tiêu Hoằng đã có thể cảm nhận được rõ ràng, Ngự lực trong cơ thể đang tăng lên tới 14222 cổ, ước chừng tăng lên 52 cổ.
Không hề nghi ngờ, điều này đối với Tiêu Hoằng dường như lại một lần nữa tìm được cảm giác ngày xưa. Nhớ ngày đó hắn thăng cấp giống như hỏa tiễn bình thường.
Chính là cái chết của Vận Trung, Tiêu Hoằng biết rõ: Máu Kim quan điêu biến dị này sử dụng cần phải cẩn thận, mà Tiêu Hoằng cũng chính là nắm bắt được lúc này Hắc Trạch Sâm bận bịu. Nên chớp cơ hội củng cố bản thân, dành thời gian sử dụng một chút máu Kim quan điêu biến dị, bởi vì Tiêu Hoằng biết rằng cơ hội như vậy không nhiều lắm.
Đồng dạng Tiêu Hoằng cũng nắm bắt hết thảy thời gian, bắt đầu điên cuồng tăng lên Ngự lực của bản thân.
Không chỉ là lần này cho bản thân, Tiêu Hoằng cũng bắt đầu phát động tăng thể lực cường đại cho Tập đoàn Thợ Săn, không ngừng tìm kiếm tài liệu có thể giúp tăng nhanh thực lực.
Nói ngắn lại, Tiêu Hoằng cảm thấy mình phải mau chóng tăng lên tới Ngự Sư đỉnh phong, về phần loại Ngự linh thủy gì đó để thành tựu Đại Ngự Sư, đối với Tiêu Hoằng hiện nay mà nói cũng không phải là chuyện xa vời không thể với tới.
Cùng lúc đó, Hắc Trạch Sâm ở Ngộ Giác Tinh đã hoàn toàn mất đi hành tung của Tiêu Hoằng, hiện tại tình huống Phạm Cương Tinh như thế nào? Tiêu Hoằng muốn làm gì, Hắc Trạch Sâm hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí là không rảnh rỗi để bận tâm.
Tuy rằng Tiêu Hoằng chưa động, nhưng hạm đội Thợ săn khổng lồ cùng với toàn quân Tập đoàn Thợ Săn không nắm rõ chi tiết kia, cứ giống như lưỡi dao sắc bén treo trên Thánh Đàn, treo trên đầu Hắc Trạch Sâm. Một khi nó hạ xuống, tuyệt đối sẽ tạo cho Hắc Trạch Sâm vô cùng tận phiền toái, thậm chí là đả kích mang tính hủy diệt.
Cũng làm cho Hắc Trạch Sâm cảm thấy vô cùng nghiêm trọng là hạm đội của Phục Thản Đế Quốc tới trợ giúp, lại trực tiếp bị Gia Đô Đế Quốc còn cường đại hơn kìm chế.
Hắc Trạch Sâm cũng không ngốc, đương nhiên có thể thấy rõ ràng thế cục trước mắt một khi Phục Thản Đế Quốc ra tay, tất nhiên Gia Đô Đế Quốc cũng nhích người, điều này chứng tỏ Gia Đô Đế Quốc đã hoàn toàn nghiêng về phía Tiêu Hoằng bên kia, trở thành hậu thuẫn của Tiêu Hoằng.
So với Gia Đô, Phục Thản hai đại Đế Quốc, thì Tân Cách Công Quốc ở phía sau hơi yếu một chút cũng không có tỏ rõ thái độ.
Giờ phút này Hắc Trạch Sâm đang ngựa không dừng vó thông qua Ma Văn thông tin, tiến hành nói chuyện với quốc vương các tiểu quốc của Gia Đô liên hợp thể, hy vọng có thể nhận được ủng hộ trợ giúp của những tiểu quốc này.
Kỳ thật những tiểu quốc này đều là bám vào Gia Đô liên hợp thể, sức chiến đấu của bản thân thật sự có hạn, có thể có được bảy tám chỉếc Ma Văn chiến hạm đã xem như không tệ rồi. Có nước thậm chí chỉ có một hai chiếc Ma Văn chiến hạm.
Thế nhưng giờ khắc này, Hắc Trạch Sâm đã bị Tiêu Hoằng bức tới tuyệt lộ, hắn không còn cố kỵ nhiều như vậy.
Ở trong Gia Đô liên hợp thể ngoại trừ Gia Đô, Phục Thản, Tân Cách ba quốc gia này, còn có hơn ba mươi nước nhỏ.
Ước chừng trải qua mấy giờ kết nối, ngày thường các tiểu quốc cố kỵ uy thế ép người của Hắc Trạch Sâm, hoặc là sinh tồn náu thân dựa vào Phục Thản Đế Quốc, đều do thái độ khuất phục Hắc Trạch Sâm, đồng thời quyết định sắp tới sẽ phái ra toàn bộ lực lượng, gấp rút tiếp viện Hắc Trạch Sâm. Trợ giúp Hắc Trạch Sâm chống cự lại Tiêu Hoằng kẻ phản loạn của Thánh Đàn.
Cộng tất cả mười một quốc gia thuộc loại này, có thể xuất ra tất cả 50 chiếc Ma Văn chiến hạm, quân số quân đội tổng cộng chừng 22 vạn. Đây đã là toàn bộ binh lực của mười một tiểu quốc gia này.
Về phần các tiểu quốc gia khác, bao gồm Tân Cách Quốc ở trong đó, đối mặt với Hắc Trạch Sâm mượn sức hoặc uy hiếp, đều lần lượt tỏ thái độ là: Bên trong Thánh Đàn, A Di La là lớn nhất, bọn họ nguyện ý he theo hiệu lệnh A Di La.
truy cập //truyencuatui.net/❤để đọc truyện
Nói trắng ra, tỏ thái độ như vậy, chính là bảo trì trung lập.
Đối với các tiểu quốc khác bảo trì trung lập, Hắc Trạch Sâm ít nhiều vẫn có thể hiểu, nhưng với Tân Cách Công Quốc vẫn làm cho Hắc Trạch Sâm có chút không yên lòng.
Dù sao quan hệ giữa Lạc Tuyết Ninh và Tiều Hoằng, bản thân hắn đúng là thật không minh bạch. Nhưng cô đơn quả nữ thường xuyên một mình lui tới, tin tức hai người có qua lại với nhau, tự nhiên cũng truyền tới trong tai Hắc Trạch Sâm.
Mà thái độ của Tân Cách Công Quốc đối với Lạc Tuyết Ninh, cũng là rành rành trước mắt mọi người. Trên cơ bản nàng xem như trở thành Công chúa, trong tay chưởng quản Tây Diễm Chiến lược sư, có thể dễ dàng đánh sụp vài cái tiểu quốc.
Từ điểm này, Hắc Trạch Sâm có thể nhìn ra được, mặc dù lúc này Tân Cách Công Quốc vẫn duy trì trung lập, nhưng nếu thật muốn chọn một trong hai bên, hết tám phần dưới quấy nhiễu của Lạc Ninh Tuyết sẽ đứng về phía Tiêu Hoằng.
Điều này không thể nghi ngờ là một sự uy hiếp tiềm tàng.
Tuy nhiên, trước mắt có được mười tiểu quốc ủng hộ, vẻ mặt nghiêm trọng của Hắc Trạch Sâm rốt cục hơi buông lỏng. Ít nhất trước mắt, Tiêu Hoằng muốn triệt để hạ gục hắn, vẫn không có khả năng.
Thời điểm này, còn hiện ra một ưu thế khác của Hắc Trạch Sâm, chính là nội tình của Thánh Đàn, có thể nói là hắn đã mọc rễ thâm căn cố đế, trái lại Tiêu Hoằng chỉ là một cơn gió lốc thôi qua, có ý đồ nhỏ tận gốc Hắc Trạch Sâm quả thực không dễ.
Cùng thời điểm đó, thời gian ở Vạn Tôn Cốc đã tới đêm khuya, ước chừng qua sáu tiếng tu luyện, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng đã đạt tới 14555 cổ.
Cách Ngự Sư đỉnh phong, chỉ còn lại có không đến 500 cổ Ngự lực, đã phi thường rất gần, nếu chuyên cần tu luyện thêm, dự tính không đến hai tháng là được.
Chỉ có điều, hiện tại Tiêu Hoằng thật sự không biết mình còn có thời gian hai tháng hay không.
Đợi dược tính của máu Kim quan điêu biến dị từng chút từng chút qua đi, Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng, cũng dẫn dần bình ổn. Khép hờ hai mắt qua mười phút, cho Ngự lực sôi trào trong cơ thể, chải vuốt suôn sẻ, Tiêu Hoằng mới chậm rãi mở ra hai mắt.
Nếu trước đây, Ngự lực tăng lên tới trình độ này, Tiêu Hoằng xác định sẽ mừng rỡ như điên, tối thiểu cũng nắm chặt hai tay. Thế nhưng, lần này không có chỉ là ngẩng đầu nhìn lên tinh không lưu quan đầy màu sắc, sửa sang lại một chút túi hành trang tùy thân, rồi chạm rãi đi xuống chân núi.
Vừa mới tiến vào trong nhà gỗ, đặt túi hành trang qua một bên, vừa mới mở ra hai cái Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng liền nhận được Liệt Nông đã gửi tin tới lời kêu gọi.
- Chuyện gì? Vội tiếp nói liên lạc, Tiêu Hoằng nhẹ giọng hỏi.
- Lão bản, vừa nhận được tin tình báo, Hắc Trạch Sâm phát động mười một tiểu quốc gia của Gia Đô liên hợp thể, liên hợp lại, ý đồ chống cự chúng ta. Trước mắt hạm đội của các tiểu quốc đang chạy tới, chuẩn bị bảo vệ Thánh Đàn, quy mô tương đương với Tập đoàn Thợ Săn. Nhất là binh sĩ đổ bộ nhiều tới 22 vạn! Liệt Nông báo cáo chi tiết từng chữ với Tiêu Hoằng, giọng điệu ít nhiều có chút nghiêm trọng.
Bởi vì Liệt Nông biết, nếu dựa theo tình hình phát triển như vậy, ưu thế của bọn họ lúc này chắc chắn phải chắp tay nhường lại.
Nghe nói như thế, thần sắc Tiêu Hoằng không có mảy may dao động. Nhìn qua vẫn bình thản, lạnh nhạt như trước, chỉ có điều, nếu quan sát cẩn thận không khó phát hiện: Trong đôi mắt lạnh nhạt của Tiêu Hoằng kia, ẩn ẩn hiện lên một chút bi thương.
- Ta đã biết! Qua một hồi lâu, Tiêu Hoằng phát ra tiếng trả lời nhỏ nhẹ như thế.
- Chúng ta nên làm gì bây giờ? Liệt Nông tiếp theo hỏi tới, không thể phủ nhận, chuyện cho tới bây giờ, tuy rằng Liệt Nông đã đưa ra một kế hoạch ứng đối, nhưng cũng không có một kế hoạch nào có thể đạt tới hiệu quả như mong muốn. Gốc rễ của Hắc Trạch Sâm này ở Thánh Đàn, ở Gia Đô liên hợp thể thật sự quá sâu.
Mặc dù mạnh mẽ chặt rụng một nhánh của Hắc Trạch Sâm, nhưng gốc rễ của hắn vẫn làm cho người ta có một loại cảm giác sâu không thấy đáy.
- Không cần hỏi nhiều lần, chuyển dữ liệu của mười một quốc gia kia cho ta là được! Tiêu Hoằng nhẹ giọng phân phó, sau đó liền nhẹ nhàng cắt liên lạc.
Có người nhìn qua vô cùng bình thản, nhưng sau lưng vẻ bình thản đó, lại là vẻ lạnh như băng và một loại bất đắc dĩ nói không nên lời.
Theo liên lạc gián đoạn, Tiêu Hoằng nhìn ra ngoài cửa sổ một mảng tối đen, bên trong phòng lại im lặng di thường, chỉ có một mình Tiêu Hoằng và dưới ánh Ma Văn ngọn đèn kéo ra một cái bóng thật dài.
Lẳng lặng đứng nhìn một hồi lâu, Tiêu Hoằng mới xoay người, ánh mắt nhìn về một bên phòng, mặt trên đặt tro cốt của Đại trưởng giả, Thường Thanh Đăng cùng với chiến bào màu trắng lông Kim quan điêu của Tiêu Hoằng.
Nhẹ nhàng vươn tay sờ sờ chiến bào của mình ngày xưa, lại nhẹ nhàng vuốt ve một chút hũ tro cốt Đại trưởng giả, trên mặt Tiêu Hoằng rốt cục toát ra một chút chua xót hiếm thấy.
- Sư phụ, có lẽ không được bao lâu nữa, ta có thể sẽ mang ngài về nhà rồi! Tiêu Hoằng nhẹ giọng thì thào tự nói:
- Ta biết việc làm kế tiếp của ta sẽ là kết cục như thế nào, nhưng ta thật sự không có lựa chọn nào khác, có lẽ đấy là số mệnh trong miệng ngài chăng? Đối với nhắc nhở của ngài ta đều ghi khắc trong tim! Nói xong, Tiêu Hoằng khẽ cúi đầu, dường như đang suy ngẫm, lại dường như đang chịu đựng khoảng trống thật lớn và cô tịch trong nội tâm kia.
Thẳng đến Ma Văn thông tin phía sau lại lần nữa truyền đến một hồi chấn động, Tiêu Hoằng mới ngẩng phắt đầu, trong ánh mắt phát ra vô tận sắc bén và lạnh lẽo, trong sắc mặt hắn lúc đó luôn làm cho người ta có một cảm giác máu lạnh vô tình.
Một hồi chấn động này, đúng là Liệt Nông gửi tới tư liệu kỹ càng tỉ mỉ về mười một quốc gia kia: Bao gồm lực lượng quân sự, hệ thống quốc gia, số lượng dân cư, diện tích lãnh thổ quốc gia...
Cầm lấy Ma Văn thông tin, Tiêu Hoằng liền rất nhanh khởi động, lật xem tư liệu bên trong màn hình.
Chỉ nhìn đến mười một cái tiểu quốc này liền biết đều là vị trí khu vực ở chung quanh Phục Thản Đế Quốc, chỉ có ba nước còn lại giáp với Tân Cách Công Quốc, thủ lĩnh của ba tiểu quốc đó cũng là có một chút giao tình với Hắc Trạch Sâm, trên cơ bản chính là chó săn của Hắc Trạch Sâm nuôi.
Nhìn trên màn hình, bản đồ giữa các tinh Gia Đô liên hợp thể, Tiêu Hoằng trầm tư một hồi lâu, cuối cùng mới cầm lấy Ma Văn thông tin, phát ra lời nhắn kêu gọi La Kiệt, lúc này là quan chỉ huy quân sự của Liên bang An Ni Á.
- Trưởng quan có gì phân phó? Bởi vì trước đó Tiêu Hoằng từng có vài lần trao đổi trò chuyện với La Kiệt, nên khi tiếp nói liên lạc, La Kiệt cũng không thấy có chút cảm giác gì xa lạ.
Trên thực tế, đừng nhìn Tiêu Hoằng đang ở Thánh Đàn, nhưng bản thân Tiêu Hoằng đối với Liên bang An Ni Á vẫn như trước có được quyền khống chế tuyệt đối.
- Bí mật từ trong Liên bang An Ni Á điều động 15 chiếc Ma Văn chiến hạm, quân đội 5 vạn, tích cực chuẩn bị chiến tranh, đợi lệnh xuất phát bất cứ lúc nào! Tiêu Hoằng phân phó cho La Kiệt.
- Ý của Trưởng quan là định cho chúng ta lao tới Thánh Đàn sao? La Kiệt thử hỏi.
Tiêu Hoằng không có đáp lại chính đề, chỉ là khẽ lắc lắc đầu:
- Không phải, về phần làm gì, người rất nhanh sẽ biết!
- Đã biết! Ta sẽ nghe theo! La Kiệt đáp lại thật rõ ràng rồi cắt liên lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.