Chương 904: Gài bẫy
Đình Vũ
13/09/2017
Sao lại thế được?
Trong lòng Cơ Ốc thét lên, hắn không thể ngờ tới ở Thiên Tế Tinh, nhân vật cấp Ngự hồn không ra tay, Chiến Văn phòng hộ của hắn lại không gánh nổi nửa phút? Điên quá đi chứ.
Cơ Ốc bỗng cảm thấy da mặt nóng lên, vừa nảy ba hoa chích chòe, lần này thật là quá sức mất mặt mà.
- Ôi...
Còn Tiêu Hoằng thì khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, khiến người ta cảm thấy không chút hưng phấn, lại còn mất mát.
- Không ngờ vẫn là không được, xem ra phải tìm Ma Văn phòng hộ thích hợp hơn, đúng là khó quá. Cơ Ốc đại nhân, ngài trở về đi, xin lỗi đã quấy rầy.
Tiêu Hoằng làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Cơ Ốc nghe vậy, làm sao có thể đi được? Bộ dạng Tiêu Hoằng như thế là có ý gì? Rõ ràng là nói mình thất bại, không thể sánh với Chiến Văn của hắn, coi thường mình, bộ dạng bất đắc dĩ kia có khác gì đang khinh bỉ mình chứ.
- Đi? Không, đi đâu được chứ, ta còn có Ma Văn phòng hộ mà.
Cơ Ốc đương nhiên không thể tha thứ thất bại như thế. Nên biết, hắn ở Thiên Tế Tinh này dù là không nói là ngồi trên, nhưng nói thế nào cũng là người có danh tiếng, bị một đám Ngự sư đỉnh và Đại Ngự Sư cấp một trực tiếp đục thủng Ma Văn phòng hộ của mình, nếu chuyện này truyền ra, hắn còn đâu là thể diện nữa?
- Được rồi, Cơ Ốc đại nhân, ta biết ngài rất vĩ đại, nhưng lần này, ta khuyên ngài đừng cậy mạnh nữa, hay là trở về làm chuyện của mình đi, tốt xấu gì cũng chừa lại chút mặt mũi.
Lục Ninh đóng vài người hiền, tận tình khuyên bảo.
Nhưng mà nói như thế, ai cùng nghe ra được, rõ ràng là coi Cơ Ốc như kẻ yếu, kẻ thất bại, lòng tự ái Cơ Ốc quá lớn, làm sao mà chịu nổi?
- Không được!
Cơ Ốc nóng nảy, mặt đỏ lên như con bạc thua đến đỏ mắt:
- Ta còn chưa thua, ta còn có Ma Văn phòng ngự.
- Quên đi, nếu Cơ Ốc đại nhân thích ở trong này, vậy cứ để cho ngài ấy ở đây, không có chuyện gì, mọi người giải tán, làm việc đi.
Tiêu Hoằng liếc Cơ Ốc, liền nói với các tù nhân, còn mình thì dẫn Phất Lạc bước đi, coi như không thèm để ý tới Cơ Ốc.
- Không được, mấy ngày nay không ai được đi, đứng lại cho ta!
Cơ Ốc bỗng nhiên hết lớn một tiếng, sắc mặt sắp biến thành màu tím.
- Cơ Ốc đại nhân, ngài còn muốn sao nữa? Chúng ta có nhiều chuyện, không có thời gian chơi với ngài. Nghe lời, ngoan, về nhà đi.
Phất Lạc có lòng tốt nói.
- Không được. Ta muốn đấu một trận với Tiêu Hoằng kia!
Cơ Ốc nói.
- Đấu kiểu gì?
Tiêu Hoằng quay lại, hỏi Cơ Ốc. Dù sắc mặt thản nhiên, nhưng trong lòng đang cười to.
- Ta lấy ra một cái Ma Văn phòng ngự, nếu ngươi có thể đánh thủng, ta sẽ...
Cơ Ốc suy nghĩ, dường như không có gì đặt cược cả.
- Thế này đi, nếu Ma Văn của ta xuyên thấu Ma Văn phòng ngự của ngươi, vậy ngươi làm... Thuộc hạ của ta trong nửa năm. Ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, sao hả?
Tiêu Hoằng làm bộ suy nghĩ rồi nói.
- Vậy nếu ngươi đánh không thủng thì sao?
Cơ Ốc vội vàng hỏi.
- Ta thua ngươi 100 bộ Ma Văn thúc đẩy. Tiêu Hoằng đáp.
Ma Văn thúc đẩy, đối với bất cứ một quận nào, đều là cái dụ dỗ quá lớn.
//truyencuatui.net/ - Được rồi!
Cơ Ốc chắc nịch nói, trong lòng không ngừng cười to. Bởi vì hắn nhớ tới thứ kia, Chiến Văn phòng ngự đó là do hắn và sư phụ liên thủ chế tạo ra, dù làm thế có hiềm nghi gian lận, nhưng lúc này làm gì để ý được nữa. Không nói ra, lại có ai biết được.
- Nói không bằng chứng, lấy 2 tờ khế ước ra đây.
Tiêu Hoằng quay sang gọi Lục Ninh.
- Vâng, quận trưởng.
Lục Ninh thưa một tiếng, liền bước đi.
Còn Cơ Ốc thì đang mặt cười xấu xa, cùng trợ thủ cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra, bên trong là giáp ngực Ma Văn phòng ngự, nhìn rất tinh xảo xa hoa, tính chất màu vàng, văn lộ tím nhạt. Dù là tinh xảo, nhưng không có phản quang, vừa nhìn liền biết nhất định không phải vật thường.
Thấy thứ này, các tù nhân không khỏi đổi sắc, vừa nhìn là biết thứ này rất quý giá.
Lúc Cơ Ốc thật cẩn thận lấy ra giáp ngực, cố định trên cọc gỗ, Lục Ninh cũng chạy về, trên tay cầm 2 tờ khế ước chính quy ở Thiên Tế Tinh, trên đó ghi rõ nội dung liên quan, hai bên ký tên xác nhận.
Tiêu Hoằng cùng Cơ Ốc xác nhận không có vấn đề, đều ký tên lên đó. Tiêu Hoằng vẫn bình thản, còn Cơ Ốc thì vẫn cười xấu xa, giống như mưu kế đã thành công.
Đợi hai bên lấy đi một phần khế ước, Tiêu Hoằng quay sang đội quân tù nhân, nói:
- Mọi người chuẩn bị...
- Chờ đã!
Bỗng nhiên Cơ Ốc hô lên, trên mặt càng cười tươi hơn.
- Sao vậy, Cơ Ốc đại nhân, ngài còn muốn nói gì?
Tiêu Hoằng làm ra vẻ kinh ngạc hôi.
- Tiêu Hoằng, ngươi hay nhìn cho kỹ, trên khế ước này là ngươi đánh cược với ta, tìm người khác thì không đúng chứ? Nói cách khác, ngươi không thể dựa vào sức của người khác, chỉ có thể dựa vào sức của chính ngươi, đánh xuyên qua cái giáp ngực kia.
Cơ Ốc nói, trong lòng thích đến nở hoa, không ngờ Tiêu Hoằng cẩn thận mấy cũng có sai sót, cái tên Đại Ngự Sư cấp một này, làm sao đục thủng được Ma Văn phòng hộ Đại Ngự Sư cấp năm? Sao mà làm được chứ?
100 bộ Ma Văn thúc đẩy tới tay, cộng với thể diện trước đó, một lần kiếm lại đủ hết
Nghĩ như thế, Cơ Ốc sắp cười ra tiếng.
- À à...
Tiêu Hoằng làm ra vẻ như mới tỉnh táo lại, vỗ ót một cái.
- Tiêu Hoằng, ngươi đừng trách ta âm hiểm, ai bảo ngươi không nghĩ ngợi đã ký tên đồng ý, hơn nữa giấy trắng mực đen, không thể chối cãi, dù là Lạc Lý Tư bệ hạ tới nói, cũng không có hiệu quả đâu.
Cơ Ốc hưng phấn nói, trong lòng đắc ý lên đến đỉnh điểm.
Hắn sống đã sắp 100 năm, lần đầu tiên, chân chính là lần đầu tiên, lại có người gục ngã trong tay hắn.
Chỉ là khi Cơ Ốc đang mừng như điên, Tiêu Hoằng vỗ đầu, đi tới trước bộ giáp ngực, mở ra Chiến Văn Huyễn Ma, ngón trỏ tay trái lóe lên hào quang đỏ máu, lập tức xuyên qua giáp ngực, bắn ra từ phía sau. Bên trong chùm sáng đỏ máu kia, dường như có chứa một cỗ sức mạnh quỷ dị.
Cơ Ốc đang mừng như điên còn muốn nói gì, nhưng thấy cảnh này, cả người cứng đơ, hắn đang trong cực độ hưng phấn, thiếu chút hôn mê.
Đôi mắt gian nhỏ xíu chớp chớp, ngó trái, ngó phải mà xem, không biết phải nói cái gì, miệng há ra nhưng không nhúc nhích.
Ngọn lửa hưng phấn cháy lên vì quỷ kế thành công, trực tiếp tắt ngấm.
- Sao... Sao lại thế này được, ngươi gạt ta.
Qua thật lâu, Cơ Ốc như muốn khóc nức nở nói, vốn theo đầu óc “thuần khiết” của hắn tính toán, mọi chuyện không chê vào đâu được mới phải, làm sao lại biến thành thế này?
- Ngươi còn muốn nói gì? Không còn gì nói nữa, vậy thì tính từ bây giờ, nửa năm.
Tiêu Hoằng thản nhiên nói.
- Không! Ngươi xấu lắm, giáp ngực của ta căn bản không bị phá hỏng.
Cơ Ốc không khỏi nóng nảy nói, nửa năm đó, chắc chắn sẽ bị người ta vắt khô, hắn cũng sẽ phải cáo biệt phòng chế văn siêu cấp của mình, Cơ Ốc làm sao mà chịu được?
- Ngươi nhìn cho kỹ trên khế ước viết cái gì, chỉ là xuyên thấu mà thôi, không có nói giáp ngực phải bị hỏng mà.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, trên mặt không khỏi hiện lên một chút ý cười, giở trò xấu với Tiêu Hoằng, Cơ Ốc này quá thuần khiết.
Lần này, Cơ Ốc không khỏi ngây ra, còn 2 tên trợ thủ của Cơ Ốc cũng lắc đầu bất đắc dĩ. Bọn họ cũng đã nhìn ra, Tiêu Hoằng này, cùng với đám người kia, rõ ràng đào hố cho Cơ Ốc chui vào, lúc này hay rồi, lọt hố nằm luôn.
Nửa năm đó, cái hố này đủ lớn mà.
- Không được, ta đổi ý, lần này không tính.
Cơ Ốc nói xong, định bỏ chạy qua khe nứt không gian.
Nhưng lúc này, Cơ Ốc bỗng phát hiện có cái bóng đen khổng lồ bao trùm mình, quay đầu lại, liền thấy Phất Lạc đặt bàn tay khổng lồ lên vai hắn, trực tiếp kéo Cơ Ốc lên:
- Còn muốn chạy, ngươi cho là chạy được sao?
Đúng vậy, nếu là Tiêu Hoằng, muốn chế trụ được Cơ Ốc thì cũng có phần không thể, nhưng mà Phất Lạc thì không giống, hắn là Ngự hồn cấp hai đó.
Cơ Ốc không ngừng giãy giụa, nhưng toàn là vô ích.
- Phất Lạc, cứ làm theo những gì chúng ta thương lượng.
Tiêu Hoằng liếc Phất Lạc, nói.
- Hiểu rồi.
Phất Lạc nói xong, liền trực tiếp kéo Cơ Ốc đi.
Lúc này Cơ Ốc như đã hiểu được, trước đó đã thương lượng rồi? Cái này rõ ràng là cùng nhau gài bẫy, chờ hắn chui vào mà, không khỏi giãy giụa, đồng thời mắng to:
- Đám quỷ thất đức các ngươi, thì ra các ngươi đã sớm dự mưu gài bẫy ta, khốn kiếp mà.
Tiêu Hoằng cũng không để ý, chỉ là quan sát kỹ càng Ma Văn phòng ngự do Cơ Ốc chế tạo, lấy ra giấy ghi lại những chỗ tinh diệu, về sau nghiên cứu xem.
Về phần kết cục của Cơ Ốc, cũng đã rõ ràng, bị kéo xuống bén tàu, cưỡng ép đảm nhiệm Chế văn sư, thiết kế chế tạo Ma Văn phòng hộ cho tàu ngầm Ma Văn.
Đi vào bến tàu ngầm, Cơ Óc đang rống to nhìn thấy tàu ngầm Ma Văn trên giàn giáo xây dựng, không khỏi sửng sốt, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Cơ Ốc gần như chỉ nghe nói qua tàu ngầm Ma Văn mà thôi, chưa từng tận mắt thấy qua ở Thiên Tế Tinh.
- Cái này, đây là tàu ngầm Ma Văn, sao lại thế này?
Cơ Ốc từ cửa sổ nhìn ra, không khỏi hô lên. Chế tạo tàu ngầm Ma Văn ở Thiên Tế Tinh, đây vốn là tin tức kinh thiên động địa, nhưng trước đó bọn họ lại không nghe được một chút xíu tin tức gì.
Trong lòng Cơ Ốc thét lên, hắn không thể ngờ tới ở Thiên Tế Tinh, nhân vật cấp Ngự hồn không ra tay, Chiến Văn phòng hộ của hắn lại không gánh nổi nửa phút? Điên quá đi chứ.
Cơ Ốc bỗng cảm thấy da mặt nóng lên, vừa nảy ba hoa chích chòe, lần này thật là quá sức mất mặt mà.
- Ôi...
Còn Tiêu Hoằng thì khẽ lắc đầu, thở dài một tiếng, khiến người ta cảm thấy không chút hưng phấn, lại còn mất mát.
- Không ngờ vẫn là không được, xem ra phải tìm Ma Văn phòng hộ thích hợp hơn, đúng là khó quá. Cơ Ốc đại nhân, ngài trở về đi, xin lỗi đã quấy rầy.
Tiêu Hoằng làm ra vẻ bất đắc dĩ nói.
Cơ Ốc nghe vậy, làm sao có thể đi được? Bộ dạng Tiêu Hoằng như thế là có ý gì? Rõ ràng là nói mình thất bại, không thể sánh với Chiến Văn của hắn, coi thường mình, bộ dạng bất đắc dĩ kia có khác gì đang khinh bỉ mình chứ.
- Đi? Không, đi đâu được chứ, ta còn có Ma Văn phòng hộ mà.
Cơ Ốc đương nhiên không thể tha thứ thất bại như thế. Nên biết, hắn ở Thiên Tế Tinh này dù là không nói là ngồi trên, nhưng nói thế nào cũng là người có danh tiếng, bị một đám Ngự sư đỉnh và Đại Ngự Sư cấp một trực tiếp đục thủng Ma Văn phòng hộ của mình, nếu chuyện này truyền ra, hắn còn đâu là thể diện nữa?
- Được rồi, Cơ Ốc đại nhân, ta biết ngài rất vĩ đại, nhưng lần này, ta khuyên ngài đừng cậy mạnh nữa, hay là trở về làm chuyện của mình đi, tốt xấu gì cũng chừa lại chút mặt mũi.
Lục Ninh đóng vài người hiền, tận tình khuyên bảo.
Nhưng mà nói như thế, ai cùng nghe ra được, rõ ràng là coi Cơ Ốc như kẻ yếu, kẻ thất bại, lòng tự ái Cơ Ốc quá lớn, làm sao mà chịu nổi?
- Không được!
Cơ Ốc nóng nảy, mặt đỏ lên như con bạc thua đến đỏ mắt:
- Ta còn chưa thua, ta còn có Ma Văn phòng ngự.
- Quên đi, nếu Cơ Ốc đại nhân thích ở trong này, vậy cứ để cho ngài ấy ở đây, không có chuyện gì, mọi người giải tán, làm việc đi.
Tiêu Hoằng liếc Cơ Ốc, liền nói với các tù nhân, còn mình thì dẫn Phất Lạc bước đi, coi như không thèm để ý tới Cơ Ốc.
- Không được, mấy ngày nay không ai được đi, đứng lại cho ta!
Cơ Ốc bỗng nhiên hết lớn một tiếng, sắc mặt sắp biến thành màu tím.
- Cơ Ốc đại nhân, ngài còn muốn sao nữa? Chúng ta có nhiều chuyện, không có thời gian chơi với ngài. Nghe lời, ngoan, về nhà đi.
Phất Lạc có lòng tốt nói.
- Không được. Ta muốn đấu một trận với Tiêu Hoằng kia!
Cơ Ốc nói.
- Đấu kiểu gì?
Tiêu Hoằng quay lại, hỏi Cơ Ốc. Dù sắc mặt thản nhiên, nhưng trong lòng đang cười to.
- Ta lấy ra một cái Ma Văn phòng ngự, nếu ngươi có thể đánh thủng, ta sẽ...
Cơ Ốc suy nghĩ, dường như không có gì đặt cược cả.
- Thế này đi, nếu Ma Văn của ta xuyên thấu Ma Văn phòng ngự của ngươi, vậy ngươi làm... Thuộc hạ của ta trong nửa năm. Ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm cái đó, sao hả?
Tiêu Hoằng làm bộ suy nghĩ rồi nói.
- Vậy nếu ngươi đánh không thủng thì sao?
Cơ Ốc vội vàng hỏi.
- Ta thua ngươi 100 bộ Ma Văn thúc đẩy. Tiêu Hoằng đáp.
Ma Văn thúc đẩy, đối với bất cứ một quận nào, đều là cái dụ dỗ quá lớn.
//truyencuatui.net/ - Được rồi!
Cơ Ốc chắc nịch nói, trong lòng không ngừng cười to. Bởi vì hắn nhớ tới thứ kia, Chiến Văn phòng ngự đó là do hắn và sư phụ liên thủ chế tạo ra, dù làm thế có hiềm nghi gian lận, nhưng lúc này làm gì để ý được nữa. Không nói ra, lại có ai biết được.
- Nói không bằng chứng, lấy 2 tờ khế ước ra đây.
Tiêu Hoằng quay sang gọi Lục Ninh.
- Vâng, quận trưởng.
Lục Ninh thưa một tiếng, liền bước đi.
Còn Cơ Ốc thì đang mặt cười xấu xa, cùng trợ thủ cẩn thận lấy ra một cái hộp gỗ, mở ra, bên trong là giáp ngực Ma Văn phòng ngự, nhìn rất tinh xảo xa hoa, tính chất màu vàng, văn lộ tím nhạt. Dù là tinh xảo, nhưng không có phản quang, vừa nhìn liền biết nhất định không phải vật thường.
Thấy thứ này, các tù nhân không khỏi đổi sắc, vừa nhìn là biết thứ này rất quý giá.
Lúc Cơ Ốc thật cẩn thận lấy ra giáp ngực, cố định trên cọc gỗ, Lục Ninh cũng chạy về, trên tay cầm 2 tờ khế ước chính quy ở Thiên Tế Tinh, trên đó ghi rõ nội dung liên quan, hai bên ký tên xác nhận.
Tiêu Hoằng cùng Cơ Ốc xác nhận không có vấn đề, đều ký tên lên đó. Tiêu Hoằng vẫn bình thản, còn Cơ Ốc thì vẫn cười xấu xa, giống như mưu kế đã thành công.
Đợi hai bên lấy đi một phần khế ước, Tiêu Hoằng quay sang đội quân tù nhân, nói:
- Mọi người chuẩn bị...
- Chờ đã!
Bỗng nhiên Cơ Ốc hô lên, trên mặt càng cười tươi hơn.
- Sao vậy, Cơ Ốc đại nhân, ngài còn muốn nói gì?
Tiêu Hoằng làm ra vẻ kinh ngạc hôi.
- Tiêu Hoằng, ngươi hay nhìn cho kỹ, trên khế ước này là ngươi đánh cược với ta, tìm người khác thì không đúng chứ? Nói cách khác, ngươi không thể dựa vào sức của người khác, chỉ có thể dựa vào sức của chính ngươi, đánh xuyên qua cái giáp ngực kia.
Cơ Ốc nói, trong lòng thích đến nở hoa, không ngờ Tiêu Hoằng cẩn thận mấy cũng có sai sót, cái tên Đại Ngự Sư cấp một này, làm sao đục thủng được Ma Văn phòng hộ Đại Ngự Sư cấp năm? Sao mà làm được chứ?
100 bộ Ma Văn thúc đẩy tới tay, cộng với thể diện trước đó, một lần kiếm lại đủ hết
Nghĩ như thế, Cơ Ốc sắp cười ra tiếng.
- À à...
Tiêu Hoằng làm ra vẻ như mới tỉnh táo lại, vỗ ót một cái.
- Tiêu Hoằng, ngươi đừng trách ta âm hiểm, ai bảo ngươi không nghĩ ngợi đã ký tên đồng ý, hơn nữa giấy trắng mực đen, không thể chối cãi, dù là Lạc Lý Tư bệ hạ tới nói, cũng không có hiệu quả đâu.
Cơ Ốc hưng phấn nói, trong lòng đắc ý lên đến đỉnh điểm.
Hắn sống đã sắp 100 năm, lần đầu tiên, chân chính là lần đầu tiên, lại có người gục ngã trong tay hắn.
Chỉ là khi Cơ Ốc đang mừng như điên, Tiêu Hoằng vỗ đầu, đi tới trước bộ giáp ngực, mở ra Chiến Văn Huyễn Ma, ngón trỏ tay trái lóe lên hào quang đỏ máu, lập tức xuyên qua giáp ngực, bắn ra từ phía sau. Bên trong chùm sáng đỏ máu kia, dường như có chứa một cỗ sức mạnh quỷ dị.
Cơ Ốc đang mừng như điên còn muốn nói gì, nhưng thấy cảnh này, cả người cứng đơ, hắn đang trong cực độ hưng phấn, thiếu chút hôn mê.
Đôi mắt gian nhỏ xíu chớp chớp, ngó trái, ngó phải mà xem, không biết phải nói cái gì, miệng há ra nhưng không nhúc nhích.
Ngọn lửa hưng phấn cháy lên vì quỷ kế thành công, trực tiếp tắt ngấm.
- Sao... Sao lại thế này được, ngươi gạt ta.
Qua thật lâu, Cơ Ốc như muốn khóc nức nở nói, vốn theo đầu óc “thuần khiết” của hắn tính toán, mọi chuyện không chê vào đâu được mới phải, làm sao lại biến thành thế này?
- Ngươi còn muốn nói gì? Không còn gì nói nữa, vậy thì tính từ bây giờ, nửa năm.
Tiêu Hoằng thản nhiên nói.
- Không! Ngươi xấu lắm, giáp ngực của ta căn bản không bị phá hỏng.
Cơ Ốc không khỏi nóng nảy nói, nửa năm đó, chắc chắn sẽ bị người ta vắt khô, hắn cũng sẽ phải cáo biệt phòng chế văn siêu cấp của mình, Cơ Ốc làm sao mà chịu được?
- Ngươi nhìn cho kỹ trên khế ước viết cái gì, chỉ là xuyên thấu mà thôi, không có nói giáp ngực phải bị hỏng mà.
Tiêu Hoằng lạnh nhạt nói, trên mặt không khỏi hiện lên một chút ý cười, giở trò xấu với Tiêu Hoằng, Cơ Ốc này quá thuần khiết.
Lần này, Cơ Ốc không khỏi ngây ra, còn 2 tên trợ thủ của Cơ Ốc cũng lắc đầu bất đắc dĩ. Bọn họ cũng đã nhìn ra, Tiêu Hoằng này, cùng với đám người kia, rõ ràng đào hố cho Cơ Ốc chui vào, lúc này hay rồi, lọt hố nằm luôn.
Nửa năm đó, cái hố này đủ lớn mà.
- Không được, ta đổi ý, lần này không tính.
Cơ Ốc nói xong, định bỏ chạy qua khe nứt không gian.
Nhưng lúc này, Cơ Ốc bỗng phát hiện có cái bóng đen khổng lồ bao trùm mình, quay đầu lại, liền thấy Phất Lạc đặt bàn tay khổng lồ lên vai hắn, trực tiếp kéo Cơ Ốc lên:
- Còn muốn chạy, ngươi cho là chạy được sao?
Đúng vậy, nếu là Tiêu Hoằng, muốn chế trụ được Cơ Ốc thì cũng có phần không thể, nhưng mà Phất Lạc thì không giống, hắn là Ngự hồn cấp hai đó.
Cơ Ốc không ngừng giãy giụa, nhưng toàn là vô ích.
- Phất Lạc, cứ làm theo những gì chúng ta thương lượng.
Tiêu Hoằng liếc Phất Lạc, nói.
- Hiểu rồi.
Phất Lạc nói xong, liền trực tiếp kéo Cơ Ốc đi.
Lúc này Cơ Ốc như đã hiểu được, trước đó đã thương lượng rồi? Cái này rõ ràng là cùng nhau gài bẫy, chờ hắn chui vào mà, không khỏi giãy giụa, đồng thời mắng to:
- Đám quỷ thất đức các ngươi, thì ra các ngươi đã sớm dự mưu gài bẫy ta, khốn kiếp mà.
Tiêu Hoằng cũng không để ý, chỉ là quan sát kỹ càng Ma Văn phòng ngự do Cơ Ốc chế tạo, lấy ra giấy ghi lại những chỗ tinh diệu, về sau nghiên cứu xem.
Về phần kết cục của Cơ Ốc, cũng đã rõ ràng, bị kéo xuống bén tàu, cưỡng ép đảm nhiệm Chế văn sư, thiết kế chế tạo Ma Văn phòng hộ cho tàu ngầm Ma Văn.
Đi vào bến tàu ngầm, Cơ Óc đang rống to nhìn thấy tàu ngầm Ma Văn trên giàn giáo xây dựng, không khỏi sửng sốt, ánh mắt đầy ngạc nhiên.
Cơ Ốc gần như chỉ nghe nói qua tàu ngầm Ma Văn mà thôi, chưa từng tận mắt thấy qua ở Thiên Tế Tinh.
- Cái này, đây là tàu ngầm Ma Văn, sao lại thế này?
Cơ Ốc từ cửa sổ nhìn ra, không khỏi hô lên. Chế tạo tàu ngầm Ma Văn ở Thiên Tế Tinh, đây vốn là tin tức kinh thiên động địa, nhưng trước đó bọn họ lại không nghe được một chút xíu tin tức gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.