Chương 721: Hai đao!
Đình Vũ
09/09/2017
Cùng lúc đó, toàn bộ dân chúng của Gia Đô liên hợp thể, tự nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh Ma Văn Hấc Động Đạn bị kích nổ, không kìm được đều hít ngược một hơi khí lạnh! Không có sai, bọn họ trước đó quả thật từng nhìn thấy Tiêu Hoằng phóng thích Ma Văn Hắc Động Đạn, lúc ấy cũng đã cảm thấy kinh tâm động phách, nhưng lần này thì lại hoàn toàn khác, đó là Tiêu Hoằng công khai phóng ra Ma Văn Hắc Động Đạn bên trong Thánh Đàn.
Thánh Đàn ở trong lòng dân chúng Gia Đô liên hợp thể, tuyệt đối là một địa phương thần thánh không thể xâm phạm. Ở nơi đó phóng ra Ma Văn Hắc Động Đạn, không khác gì lấy nữ thần trong lòng dân chúng Gia Đô, xem thành là gái làng chơi để đối đãi, không kiêng nể gì tiến hành chà đạp! Nếu ở dĩ vãng, Tiêu Hoằng làm ra hành động như thế, không sai biệt lắm nhất định sẽ trở thành công địch của toàn bộ Gia Đô liên hợp thể. Nhưng hiện tại, cố tình ở dưới áp bức siêu cấp cường thế của Tiêu Hoằng, lại không có người nào người dám đứng ra chỉ trích Tiêu Hoằng, càng đừng nói cùng nhau công kích hắn. Mọi người bao gồm cả Khang Du cũng chỉ biết lẳng lặng nhìn với vẻ mặt khiếp sợ! Không chỉ là Gia Đô liên hợp thể, ngay cả Bắc Áo liên hợp thể, Á Tế Á liên hợp thể đều lần lượt nhận được tin tức như thế.
Quan Bội Kỳ nắm chặt mép bàn, thân mình chỉ cảm thấy lơ mơ, trước mắt trời đất quay cuồng. Đương nhiên hắn biết rằng lão bản của Tập đoàn Thợ Săn, chính là mang quốc tịch của Bắc Áo liên hợp thể, cái này có ý nghĩa có liên hệ thiên ti vạn lũ với Bắc Áo liên hợp thể.
Ở dưới chủ đạo của Tập đoàn Thợ Săn, ném ra Ma Văn Hắc Động Đạn ở Thánh Đàn? Đây chính là chuyện người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ngay cả Bệ Đồ chỉ huy Duy Lâm Công Quốc giằng co liên miên cùng với Phục Thản Đế Quốc, nghe nói tin tức như thế, cả người cũng không khỏi như hóa đá, trên mặt không biết tả là sắc mặt gì. Dựa theo đạo lý mà nói, trung tâm khu vực Gia Đô liên hợp thể gặp phải đả kích như vậy, Bệ Đồ hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng hiện tại hắn lại không thể nào cao hứng nổi, ngược lại chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Bởi vì hành động của Tiêu Hoằng thật quá mức đáng sợ.
Càng làm cho Bệ Đồ cảm thấy khủng bố chính là: Nhớ ngày đó hắn chỉ chỉ huy một quân đoàn, đã có thể đánh cho Duy Lâm Công Quốc thất điên bát đảo. Nếu như hắn hoàn toàn khống chế Thánh Đàn, khống chế Gia Đô liên hợp thể, hết tám phần Tiêu Hoằng sẽ dùng hạm đội quy cách ngang nhau, không tiếc hết thảy cái giá phải trả một lần huyết tẩy Duy Lâm Công Quốc, diệt tộc là chuyện yêu thích nhất của Tiêu Hoằng. Như vậy có thể hay không sẽ mang tới một lần đồ sát chủng tộc Duy Lâm Công Quốc? Điều này rất khó nói trước! Bởi vậy, thời điểm này Bệ Đồ chỉ cảm thấy mỗi một sợi lông trên người, dường như đều cảm nhận được không khí lạnh như băng.
Ngắn ngủn mười giây đồng hồ qua đi. Ma Văn Hắc Động Đạn khổng lồ, đã bị nén ép nhỏ bằng cỡ nắm tay, còn sáng ngời gấp mấy lần so với mặt trời, tiếp theo liền hoàn toàn kích nổ! Trước sau như một, vô số vòng tròn quang đoàn lan tràn ra bốn phía, không gian yên tĩnh giống như biển cả nổi sóng, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng lớp lớp sóng cuộn, tiếp theo là lực lượng cường đại ập thẳng vào Hắc Trạch Sâm.
Nhờ ở hơi cách xa một chút, tuy rằng cảm nhận được sóng xung kích vô cùng mạnh mẽ, nhưng Hắc Trạch Sâm tự nhận vẫn có thể chống lại được, sau đó chạy thoát được kiếp nạn.
Thế nhưng ngay lúc Hắc Trạch Sâm dùng hết một tia cố gắng cuối cùng, điều động Ngự lực lại bỗng nhiên phát hiện, ở trong sóng xung kích do Ma Văn Hắc Động Đạn hình thành, đột nhiên nhiều ra thêm một lực lượng vô hình, đẩy Hắc Trạch Sâm bay lại hướng Ngộ Giác Tinh.
Hơn nữa Hắc Trạch Sâm thật có thể cảm nhận được rõ ràng cổ lực lượng này dứt khoát là không phải từ trong Ma Văn Hắc Động Đạn phát ra.
Truyện Của Tui chấ
m Net - Tại sao có thể như vậy? Trong nháy mắt, Hắc Trạch Sâm dường như hiểu được hết thảy, nhưng giờ khắc này đã không đủ sức đấu tranh. Ngay sau đó thân mình hắn tựa như một mảnh lông chim trong cơn lốc, cấp tốc bay tới hướng Ngộ Giác Tinh.
Hết thảy nhìn qua đều không có một kẽ hở, người bên ngoài rất khó phát hiện, nhưng Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính Phổ Hưu Tư Hào, lại nheo mắt suy nghĩ.
- Lão bản, Ma Văn Hắc Động Đạn trong Thiên Bình Hào đã chuẩn bị xong, có phóng ra hay không? Yên tâm một quả Ma Văn Hắc Động Đạn này xuống, Hắc Trạch Sâm hẳn phải chết! Tác Phổ rất nhanh hỏi Tiêu Hoằng.
- Truyền lệnh đi, đình chỉ phóng quả Ma Văn Hắc Động Đạn thứ ba! Tiêu Hoằng không có do dự quyết đoán nói rõ ràng.
- Vì sao? Lão bản, đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta đấy! Tác Phổ nghe nói như thế, gần như có chút không thể tin được lỗ tai của mình.
Thời điểm này phản ứng của Tiêu Hoằng lại phi thường lạnh nhạt, thê lương cười:
- Quả Ma Văn Hắc Động Đạn đó ta nghĩ, hay là lưu lại cho các ngươi làm tấm bùa hộ thân là tốt rồi!
- Bùa hộ thân? Lão bản! Ngài đây là có ý gì? Tác Phổ lập tức dường như hiểu được điều gì, nhưng lại không hiểu rõ hoàn toàn.
- Các ngươi theo ta cũng không lâu, các ngươi dù nói là theo ta là có hiệp nghị gì đó, nhưng thử nghĩ lại, có thể trung thành với Tiêu Hoằng ta, Tiêu Hoằng ta sẽ xem mọi người là huynh đệ. Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ, thì vì sao không thể vì thuộc hạ mà chết? Hết thảy tội nghiệt cứ để một mình Tiêu Hoằng ta gánh vác là được! Tiêu Hoằng nhìn màn hình nói rõ từng chữ từng câu, sau đó liền phát mệnh lệnh:
- Tất cả vận binh hạm, thời khắc đợi lệnh tiến vào chiếm giữ Ngộ Giác Tinh! Đây chính là thời điểm quyết chiến cuối cùng! Trái lại đám người Tác Phổ vẫn là tạm dừng một lát, bọn họ cũng là nhân tinh, qua lời nói của Tiêu Hoằng này, dường như bọn họ đã hiểu được điều gì, trong ánh mắt hiện lên vô tận xúc động.
Đúng vậy, Tiêu Hoằng là ngoan độc, có một số thời điểm độc ác đến dọa người, nhưng Tiêu Hoằng còn chưa bao giờ bỏ rơi đồng bạn, chưa bao giờ làm hại huynh đệ.
- Tất cả vận binh hạm nghe lệnh, chuẩn bị tiến vào chiếm giữ Ngộ Giác Tinh, đánh giết ác đồ Hắc Trạch Sâm! Liệt Nông lấy tay lau một chút khóe miệng, cố gắng làm ra một bộ dáng linh hoạt, truyền đạt mệnh lệnh! Cùng lúc đó, Hắc Trạch Sâm ở song trọng lực đánh vào gần như bị cường ép bay trở về Ngộ Giác Tinh với vận tốc ánh sáng, tiếp theo dưới tác dụng của lực hút, lập tức rơi thẳng vào Ngộ Giác Tinh! “Ầm ầm! Ngắn ngủn vài giây sau, không phải trùng hợp, vẫn là do cổ lực đánh vào thần bí kia cố ý an bài, Hắc Trạch Sâm vừa vặn rơi xuống chỗ phụ cận cổ bảo. Cánh tay lung lay sắp gãy kia, trực tiếp bị đứt đoạn, ngoài ra trên người còn có nhiều thêm chỗ xương bị gãy.
Tuy nhiên, dù vậy, Hắc Trạch Sâm như trước dùng Ngự lực còn sót lại của bản thân phong bế miệng vết thương, cùng với chỗ xương gãy, rồi từng chút từng chút từ trên mặt đất đứng lên. Tuy nhiên, lúc này Hắc Trạch Sâm đã có vẻ cực kỳ suy yếu, tóc tai bù xù, vết thương lớp lớp, rất khó nhìn ra là Hắc Trạch Sâm cao cao tại thượng, không ai bì nổi, nắm hết trọng quyền trong tay.
Mà Ngộ Giác Tinh này từng là Thánh địa trong Thánh địa, hiện giờ ở trước mặt Tiêu Hoằng đã trở nên không hề cố kỵ, trên bầu trời, rậm rạp Ma Văn vận binh hạm đã hiện ra, tiếp theo chi chít khí cụ đổ bộ hình trùy, chuyên chở binh sĩ liền đồng loạt xạ xuống bốn phía cổ bảo.
[ truyen cua tui dot net ] http://truyen
cuatui.net/ Trong khoảnh khắc đó, ước chừng 30 vạn đại quân hoàn toàn bao vây chung quanh cổ bảo, tất cả binh sĩ hoặc là khởi động Chiến Văn, hoặc là Ma Văn súng trường, đều đồng loạt nhắm ngay vào Hắc Trạch Sâm.
Sau đó mới thấy Tiêu Hoằng mang theo Thích Khách Minh cùng Đoàn tinh anh Thợ Săn từng người từ bên trong đội quân khổng lồ, chậm rãi đi ra, đi tới cách Hắc Trạch Sâm không tới trăm thước.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đi tới, lại nhìn thấy thành viên Thích Khách Minh đều xoát xoát nâng lên Ma Văn nỏ trong tay, Hắc Trạch Sâm lại cảm nhận tràn ngập một loại khí thế uy áp. Kìm lòng không được Hắc Trạch Sâm thối lui về phía sau nửa bước, rất khó tưởng tượng khí thế như vậy là phát ra từ trên người Tiêu Hoằng.
Càng làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, con kiến nhỏ một năm trước đây hiện giờ lại có được khí thế như vậy!
- Hắc Trạch Sâm! Một năm trước Tiêu Hoằng ta đã thề phải giết chết ngươi! Hôm nay Tiêu Hoằng ta nói được thì làm được! Tiêu Hoằng lại lần nữa tiến lên vài bước, Chiến Văn vờn quanh ở trên cánh tay đã trở nên vô cùng sáng ngời, bốn phía thân thể lại vờn quanh băng lăng sắc bén như dao cạo.
- Cho dù Hắc Trạch Sâm ta như thế, nhưng chỉ bằng ngươi tới giết ta? Ngươi còn không xứng! Hắc Trạch Sâm thở hồng hộc nói, tiếp theo đột nhiên vung lên một cánh tay còn lại, lòng bàn tay liền xuất hiện một dòng xoáy màu xám đen.
Cùng lúc đó, lại nhìn phía sau Hắc Trạch Sâm, bên trong cổ bảo Du Khải Minh mang theo hơn bốn mươi người vệ đội, cũng đi ra, từng chút từng chút tới gần Hắc Trạch Sâm.
- Ha ha...
Nhìn thấy vệ đội bên người của mình lại lần nữa xuất hiện, Hắc Trạch Sâm đang ở trong trạng thái tuyệt vọng, không kìm được phát ra hai tiếng cười lạnh:
- Muốn giết ta, ngươi có thể lại đây thử xem, cho dù Hắc Trạch Sâm ta chết đi, cũng sẽ cho Tiêu Hoằng ngươi phải trả cái giá thảm khốc, cho ngươi...
“Phốc! Không đợi Hắc Trạch Sâm nói xong câu nói kế tiếp, bất thình lình truyền đến một tiếng lưỡi dao sắc bén đâm thủng lớp da, đồng thời Hắc Trạch Sâm chỉ cảm thấy một thứ gì đó lạnh lẽo chui vào bên trong thân thể mình. Ngay lập tức làm cho vẻ cười điên cuồng của Hắc Trạch Sâm liền đọng cứng lại trên mặt.
Quay phắt đầu lại Hắc Trạch Sâm liền nhìn thấy, Du Khải Minh cầm trong tay Ma Văn đoản đao, thân đao đã đâm ngập vào hông Hắc Trạch Sâm, mà trên mặt Du Khải Minh lại là tràn ngập âm trầm và tàn nhẫn.
- Du Khải Minh, ngươi...
Hắc Trạch Sâm có chút không thể tin được hai mắt của mình, càng không thể tin được sự thật như vậy. Du Khải Minh hết dạ trung thành với hắn, thời điểm này lại phản bội hắn.
- Một đao này là ta thay cho những thành viên vệ đội vô tội kia bị ngươi giết chết! Du Khải Minh nói xong, liền từng chút từng chút rút ra Ma Ván đoản đao.
Phốc! Ngay khoảnh khắc Ma Văn đoản đao vừa rút ra, Du Khải Minh lại đâm tiếp một đao vào sau lưng Hắc Trạch Sâm.
- Một đao này, là đâm ngươi vì tư lợi, coi như tình nghĩa giữa ngươi và ta đã đứt! Du Khải Minh tiếp theo ghé vào bên tai Hắc Trạch Sâm nói, vẻ mặt nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Hai đao này, mà muốn giết chết Hắc Trạch Sâm thật sự có hơi khó, nhưng tình huống như vậy đối với Hắc Trạch Sâm, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
- Vô liêm sỉ! Ngươi cũng dám phản bội ta, ngươi cho như vậy là có thể giết được ta sao? Không cần quên, ta chính là Hắc Trạch Sâm! Hắc Trạch Sâm miệng phun ra máu tươi, nói với Du Khải Minh, tiếp theo một tay đột ngột phát lực, bàn tay có chứa năng lượng lốc xoáy đánh thẳng ngay bụng Du Khải Minh! Đánh Du Khải Minh bay ra có hơn trăm thước. Ngay sau đó, Du Khải Minh va thật mạnh vào vách tường cổ bảo rồi ngã nằm trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Trái lại Hắc Trạch Sâm, đã trúng hai đao, lại phát lực quá sức, miệng vết thương sau lưng máu tuôn “ồ ồ”, tuy rằng cực độ không muốn, hai mắt trợn trừng, nhưng vẫn phải từng chút từng chút sụm xuống. Mặc dù là Hắc Trạch Sâm, trải qua một loạt tổn hao, cũng chỉ cảm thấy cả người bắt đầu như nhũn ra, trước mắt quay mòng. Duy chỉ có ánh mắt của hắn như trước toát ra vô tận không cam lòng và phẫn hận! Thời điểm này trên mặt Tiêu Hoằng vẫn như trước bình thản mà lại lạnh như băng, từng chút từng chút đi tới gần Hắc Trạch Sâm.
Thánh Đàn ở trong lòng dân chúng Gia Đô liên hợp thể, tuyệt đối là một địa phương thần thánh không thể xâm phạm. Ở nơi đó phóng ra Ma Văn Hắc Động Đạn, không khác gì lấy nữ thần trong lòng dân chúng Gia Đô, xem thành là gái làng chơi để đối đãi, không kiêng nể gì tiến hành chà đạp! Nếu ở dĩ vãng, Tiêu Hoằng làm ra hành động như thế, không sai biệt lắm nhất định sẽ trở thành công địch của toàn bộ Gia Đô liên hợp thể. Nhưng hiện tại, cố tình ở dưới áp bức siêu cấp cường thế của Tiêu Hoằng, lại không có người nào người dám đứng ra chỉ trích Tiêu Hoằng, càng đừng nói cùng nhau công kích hắn. Mọi người bao gồm cả Khang Du cũng chỉ biết lẳng lặng nhìn với vẻ mặt khiếp sợ! Không chỉ là Gia Đô liên hợp thể, ngay cả Bắc Áo liên hợp thể, Á Tế Á liên hợp thể đều lần lượt nhận được tin tức như thế.
Quan Bội Kỳ nắm chặt mép bàn, thân mình chỉ cảm thấy lơ mơ, trước mắt trời đất quay cuồng. Đương nhiên hắn biết rằng lão bản của Tập đoàn Thợ Săn, chính là mang quốc tịch của Bắc Áo liên hợp thể, cái này có ý nghĩa có liên hệ thiên ti vạn lũ với Bắc Áo liên hợp thể.
Ở dưới chủ đạo của Tập đoàn Thợ Săn, ném ra Ma Văn Hắc Động Đạn ở Thánh Đàn? Đây chính là chuyện người bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
Ngay cả Bệ Đồ chỉ huy Duy Lâm Công Quốc giằng co liên miên cùng với Phục Thản Đế Quốc, nghe nói tin tức như thế, cả người cũng không khỏi như hóa đá, trên mặt không biết tả là sắc mặt gì. Dựa theo đạo lý mà nói, trung tâm khu vực Gia Đô liên hợp thể gặp phải đả kích như vậy, Bệ Đồ hẳn là cao hứng mới đúng, nhưng hiện tại hắn lại không thể nào cao hứng nổi, ngược lại chỉ cảm thấy sau lưng lạnh buốt.
Bởi vì hành động của Tiêu Hoằng thật quá mức đáng sợ.
Càng làm cho Bệ Đồ cảm thấy khủng bố chính là: Nhớ ngày đó hắn chỉ chỉ huy một quân đoàn, đã có thể đánh cho Duy Lâm Công Quốc thất điên bát đảo. Nếu như hắn hoàn toàn khống chế Thánh Đàn, khống chế Gia Đô liên hợp thể, hết tám phần Tiêu Hoằng sẽ dùng hạm đội quy cách ngang nhau, không tiếc hết thảy cái giá phải trả một lần huyết tẩy Duy Lâm Công Quốc, diệt tộc là chuyện yêu thích nhất của Tiêu Hoằng. Như vậy có thể hay không sẽ mang tới một lần đồ sát chủng tộc Duy Lâm Công Quốc? Điều này rất khó nói trước! Bởi vậy, thời điểm này Bệ Đồ chỉ cảm thấy mỗi một sợi lông trên người, dường như đều cảm nhận được không khí lạnh như băng.
Ngắn ngủn mười giây đồng hồ qua đi. Ma Văn Hắc Động Đạn khổng lồ, đã bị nén ép nhỏ bằng cỡ nắm tay, còn sáng ngời gấp mấy lần so với mặt trời, tiếp theo liền hoàn toàn kích nổ! Trước sau như một, vô số vòng tròn quang đoàn lan tràn ra bốn phía, không gian yên tĩnh giống như biển cả nổi sóng, cuồn cuộn nổi lên tầng tầng lớp lớp sóng cuộn, tiếp theo là lực lượng cường đại ập thẳng vào Hắc Trạch Sâm.
Nhờ ở hơi cách xa một chút, tuy rằng cảm nhận được sóng xung kích vô cùng mạnh mẽ, nhưng Hắc Trạch Sâm tự nhận vẫn có thể chống lại được, sau đó chạy thoát được kiếp nạn.
Thế nhưng ngay lúc Hắc Trạch Sâm dùng hết một tia cố gắng cuối cùng, điều động Ngự lực lại bỗng nhiên phát hiện, ở trong sóng xung kích do Ma Văn Hắc Động Đạn hình thành, đột nhiên nhiều ra thêm một lực lượng vô hình, đẩy Hắc Trạch Sâm bay lại hướng Ngộ Giác Tinh.
Hơn nữa Hắc Trạch Sâm thật có thể cảm nhận được rõ ràng cổ lực lượng này dứt khoát là không phải từ trong Ma Văn Hắc Động Đạn phát ra.
Truyện Của Tui chấ
m Net - Tại sao có thể như vậy? Trong nháy mắt, Hắc Trạch Sâm dường như hiểu được hết thảy, nhưng giờ khắc này đã không đủ sức đấu tranh. Ngay sau đó thân mình hắn tựa như một mảnh lông chim trong cơn lốc, cấp tốc bay tới hướng Ngộ Giác Tinh.
Hết thảy nhìn qua đều không có một kẽ hở, người bên ngoài rất khó phát hiện, nhưng Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính Phổ Hưu Tư Hào, lại nheo mắt suy nghĩ.
- Lão bản, Ma Văn Hắc Động Đạn trong Thiên Bình Hào đã chuẩn bị xong, có phóng ra hay không? Yên tâm một quả Ma Văn Hắc Động Đạn này xuống, Hắc Trạch Sâm hẳn phải chết! Tác Phổ rất nhanh hỏi Tiêu Hoằng.
- Truyền lệnh đi, đình chỉ phóng quả Ma Văn Hắc Động Đạn thứ ba! Tiêu Hoằng không có do dự quyết đoán nói rõ ràng.
- Vì sao? Lão bản, đây chính là cơ hội tốt nhất của chúng ta đấy! Tác Phổ nghe nói như thế, gần như có chút không thể tin được lỗ tai của mình.
Thời điểm này phản ứng của Tiêu Hoằng lại phi thường lạnh nhạt, thê lương cười:
- Quả Ma Văn Hắc Động Đạn đó ta nghĩ, hay là lưu lại cho các ngươi làm tấm bùa hộ thân là tốt rồi!
- Bùa hộ thân? Lão bản! Ngài đây là có ý gì? Tác Phổ lập tức dường như hiểu được điều gì, nhưng lại không hiểu rõ hoàn toàn.
- Các ngươi theo ta cũng không lâu, các ngươi dù nói là theo ta là có hiệp nghị gì đó, nhưng thử nghĩ lại, có thể trung thành với Tiêu Hoằng ta, Tiêu Hoằng ta sẽ xem mọi người là huynh đệ. Kẻ sĩ có thể chết vì tri kỷ, thì vì sao không thể vì thuộc hạ mà chết? Hết thảy tội nghiệt cứ để một mình Tiêu Hoằng ta gánh vác là được! Tiêu Hoằng nhìn màn hình nói rõ từng chữ từng câu, sau đó liền phát mệnh lệnh:
- Tất cả vận binh hạm, thời khắc đợi lệnh tiến vào chiếm giữ Ngộ Giác Tinh! Đây chính là thời điểm quyết chiến cuối cùng! Trái lại đám người Tác Phổ vẫn là tạm dừng một lát, bọn họ cũng là nhân tinh, qua lời nói của Tiêu Hoằng này, dường như bọn họ đã hiểu được điều gì, trong ánh mắt hiện lên vô tận xúc động.
Đúng vậy, Tiêu Hoằng là ngoan độc, có một số thời điểm độc ác đến dọa người, nhưng Tiêu Hoằng còn chưa bao giờ bỏ rơi đồng bạn, chưa bao giờ làm hại huynh đệ.
- Tất cả vận binh hạm nghe lệnh, chuẩn bị tiến vào chiếm giữ Ngộ Giác Tinh, đánh giết ác đồ Hắc Trạch Sâm! Liệt Nông lấy tay lau một chút khóe miệng, cố gắng làm ra một bộ dáng linh hoạt, truyền đạt mệnh lệnh! Cùng lúc đó, Hắc Trạch Sâm ở song trọng lực đánh vào gần như bị cường ép bay trở về Ngộ Giác Tinh với vận tốc ánh sáng, tiếp theo dưới tác dụng của lực hút, lập tức rơi thẳng vào Ngộ Giác Tinh! “Ầm ầm! Ngắn ngủn vài giây sau, không phải trùng hợp, vẫn là do cổ lực đánh vào thần bí kia cố ý an bài, Hắc Trạch Sâm vừa vặn rơi xuống chỗ phụ cận cổ bảo. Cánh tay lung lay sắp gãy kia, trực tiếp bị đứt đoạn, ngoài ra trên người còn có nhiều thêm chỗ xương bị gãy.
Tuy nhiên, dù vậy, Hắc Trạch Sâm như trước dùng Ngự lực còn sót lại của bản thân phong bế miệng vết thương, cùng với chỗ xương gãy, rồi từng chút từng chút từ trên mặt đất đứng lên. Tuy nhiên, lúc này Hắc Trạch Sâm đã có vẻ cực kỳ suy yếu, tóc tai bù xù, vết thương lớp lớp, rất khó nhìn ra là Hắc Trạch Sâm cao cao tại thượng, không ai bì nổi, nắm hết trọng quyền trong tay.
Mà Ngộ Giác Tinh này từng là Thánh địa trong Thánh địa, hiện giờ ở trước mặt Tiêu Hoằng đã trở nên không hề cố kỵ, trên bầu trời, rậm rạp Ma Văn vận binh hạm đã hiện ra, tiếp theo chi chít khí cụ đổ bộ hình trùy, chuyên chở binh sĩ liền đồng loạt xạ xuống bốn phía cổ bảo.
[ truyen cua tui dot net ] http://truyen
cuatui.net/ Trong khoảnh khắc đó, ước chừng 30 vạn đại quân hoàn toàn bao vây chung quanh cổ bảo, tất cả binh sĩ hoặc là khởi động Chiến Văn, hoặc là Ma Văn súng trường, đều đồng loạt nhắm ngay vào Hắc Trạch Sâm.
Sau đó mới thấy Tiêu Hoằng mang theo Thích Khách Minh cùng Đoàn tinh anh Thợ Săn từng người từ bên trong đội quân khổng lồ, chậm rãi đi ra, đi tới cách Hắc Trạch Sâm không tới trăm thước.
Nhìn thấy Tiêu Hoằng đi tới, lại nhìn thấy thành viên Thích Khách Minh đều xoát xoát nâng lên Ma Văn nỏ trong tay, Hắc Trạch Sâm lại cảm nhận tràn ngập một loại khí thế uy áp. Kìm lòng không được Hắc Trạch Sâm thối lui về phía sau nửa bước, rất khó tưởng tượng khí thế như vậy là phát ra từ trên người Tiêu Hoằng.
Càng làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, con kiến nhỏ một năm trước đây hiện giờ lại có được khí thế như vậy!
- Hắc Trạch Sâm! Một năm trước Tiêu Hoằng ta đã thề phải giết chết ngươi! Hôm nay Tiêu Hoằng ta nói được thì làm được! Tiêu Hoằng lại lần nữa tiến lên vài bước, Chiến Văn vờn quanh ở trên cánh tay đã trở nên vô cùng sáng ngời, bốn phía thân thể lại vờn quanh băng lăng sắc bén như dao cạo.
- Cho dù Hắc Trạch Sâm ta như thế, nhưng chỉ bằng ngươi tới giết ta? Ngươi còn không xứng! Hắc Trạch Sâm thở hồng hộc nói, tiếp theo đột nhiên vung lên một cánh tay còn lại, lòng bàn tay liền xuất hiện một dòng xoáy màu xám đen.
Cùng lúc đó, lại nhìn phía sau Hắc Trạch Sâm, bên trong cổ bảo Du Khải Minh mang theo hơn bốn mươi người vệ đội, cũng đi ra, từng chút từng chút tới gần Hắc Trạch Sâm.
- Ha ha...
Nhìn thấy vệ đội bên người của mình lại lần nữa xuất hiện, Hắc Trạch Sâm đang ở trong trạng thái tuyệt vọng, không kìm được phát ra hai tiếng cười lạnh:
- Muốn giết ta, ngươi có thể lại đây thử xem, cho dù Hắc Trạch Sâm ta chết đi, cũng sẽ cho Tiêu Hoằng ngươi phải trả cái giá thảm khốc, cho ngươi...
“Phốc! Không đợi Hắc Trạch Sâm nói xong câu nói kế tiếp, bất thình lình truyền đến một tiếng lưỡi dao sắc bén đâm thủng lớp da, đồng thời Hắc Trạch Sâm chỉ cảm thấy một thứ gì đó lạnh lẽo chui vào bên trong thân thể mình. Ngay lập tức làm cho vẻ cười điên cuồng của Hắc Trạch Sâm liền đọng cứng lại trên mặt.
Quay phắt đầu lại Hắc Trạch Sâm liền nhìn thấy, Du Khải Minh cầm trong tay Ma Văn đoản đao, thân đao đã đâm ngập vào hông Hắc Trạch Sâm, mà trên mặt Du Khải Minh lại là tràn ngập âm trầm và tàn nhẫn.
- Du Khải Minh, ngươi...
Hắc Trạch Sâm có chút không thể tin được hai mắt của mình, càng không thể tin được sự thật như vậy. Du Khải Minh hết dạ trung thành với hắn, thời điểm này lại phản bội hắn.
- Một đao này là ta thay cho những thành viên vệ đội vô tội kia bị ngươi giết chết! Du Khải Minh nói xong, liền từng chút từng chút rút ra Ma Ván đoản đao.
Phốc! Ngay khoảnh khắc Ma Văn đoản đao vừa rút ra, Du Khải Minh lại đâm tiếp một đao vào sau lưng Hắc Trạch Sâm.
- Một đao này, là đâm ngươi vì tư lợi, coi như tình nghĩa giữa ngươi và ta đã đứt! Du Khải Minh tiếp theo ghé vào bên tai Hắc Trạch Sâm nói, vẻ mặt nhìn qua vô cùng dữ tợn.
Hai đao này, mà muốn giết chết Hắc Trạch Sâm thật sự có hơi khó, nhưng tình huống như vậy đối với Hắc Trạch Sâm, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí.
- Vô liêm sỉ! Ngươi cũng dám phản bội ta, ngươi cho như vậy là có thể giết được ta sao? Không cần quên, ta chính là Hắc Trạch Sâm! Hắc Trạch Sâm miệng phun ra máu tươi, nói với Du Khải Minh, tiếp theo một tay đột ngột phát lực, bàn tay có chứa năng lượng lốc xoáy đánh thẳng ngay bụng Du Khải Minh! Đánh Du Khải Minh bay ra có hơn trăm thước. Ngay sau đó, Du Khải Minh va thật mạnh vào vách tường cổ bảo rồi ngã nằm trên mặt đất, sinh tử không rõ.
Trái lại Hắc Trạch Sâm, đã trúng hai đao, lại phát lực quá sức, miệng vết thương sau lưng máu tuôn “ồ ồ”, tuy rằng cực độ không muốn, hai mắt trợn trừng, nhưng vẫn phải từng chút từng chút sụm xuống. Mặc dù là Hắc Trạch Sâm, trải qua một loạt tổn hao, cũng chỉ cảm thấy cả người bắt đầu như nhũn ra, trước mắt quay mòng. Duy chỉ có ánh mắt của hắn như trước toát ra vô tận không cam lòng và phẫn hận! Thời điểm này trên mặt Tiêu Hoằng vẫn như trước bình thản mà lại lạnh như băng, từng chút từng chút đi tới gần Hắc Trạch Sâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.