Ma Ngân

Chương 720: Tề bắn

Đình Vũ

09/09/2017

Hiệu tay như vậy, lúc này có ý nghĩa rất đơn giản: Sử dụng đòn sát thủ, chuẩn bị Ma Văn Hắc Động Đạn! Tác Phổ, Liệt Nông nhìn thấy hiệu tay của Tiêu Hoằng, thần sắc khẽ động, tuy nhiên, trên mặt cũng không có biến hóa gì lớn, nếu đã đánh giết tới đây, như vậy bọn họ đã có giác ngộ nghiêng trời lệch đất.

Thử nghĩ một chút, nơi này từng là địa phương không thể xâm phạm, hiện giờ Tiêu Hoằng lại muốn ở trong này phóng ra Ma Văn Hắc Động Đạn, đánh chết đệ tử cấp cao của Thánh Đàn, đây là cả gan làm loạn đến mức nào, trắng trợn không kiêng nể gì? Tuy nhiên vẫn là câu nói kia, trước mắt đã không còn có đường lui.

Cùng lúc đó, ở các góc Gia Đô liên hợp thể, Ngộ Giác Tinh xưa nay luôn bao phủ một lớp chắn thần bí, giờ khắc này cũng hoàn toàn hiện lên ở trước mặt mỗi người.

Nhất là nhìn thấy Hắc Trạch Sâm chật vật không chịu nổi, trong lòng mọi người liền nổi lên sóng gió, ai nấy đều giống như tượng đá, đứng ở phía trước màn hình, mắt trợn trừng kinh ngạc quan sát từng màn diễn biến ở trước mắt.

Hắc Trạch Sâm chật vật giãy giụa.

Giờ khắc này, nói không khoa trương chút nào. Hai chữ Tiêu Hoằng này không sai biệt lắm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ Gia Đô liên hợp thể, gần như trở thành nhân vật không người nào không biết không người nào không hiểu.

Gần như trong đầu đề câu chuyện giữa mọi người đều chỉ có một, đó chính là Tiêu Hoằng. Rốt cuộc có thể quấy động Gia Đô liên hợp thể thành bộ dáng thế này, tương lai Gia Đô liên hợp thể dưới tác dụng của Tiêu Hoằng, không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa? Về phần Hắc Trạch Sâm ở trên Ngộ Giác Tinh, vốn hai tay tạo thành hình chữ thập đột nhiên bung ra, ngay sau đó lốc xoáy màu xám đen giống như cây cột chống trời đột nhiên nổ tung ra, hình thành cơn gió lốc to lớn siêu cấp, bên trong gió lốc còn kèm theo vô số năng lượng li ti.

Tuy rằng con gió lốc siêu cấp này chỉ kéo dài không đến ba mươi giây, nhưng vẫn có ước chừng 1000 chiếc Ma Văn chiến đấu cơ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Phốc! Gần như ngay lúc Hắc Trạch Sâm phóng thích xong đại chiêu đó, một ngụm máu tươi cũng từ trong miệng Hắc Trạch Sâm phun tung toé, tiếp theo Hắc Trạch Sâm không còn gượng được sụm một gối trên mặt đất. Cả người có vẻ vô cùng suy yếu.

Nếu là lúc bình thường còn dễ nói, nhưng ở dưới tình huống Ngự lực trong cơ thể hỗn loạn lung tung lại phóng ra Chiến Văn cường độ siêu cao như thế, đối với Hắc Trạch Sâm tự nhiên cũng có tổn thương không nhỏ, trong cơ thể lại tiếp tục quay cuồng hỗn loạn.

Tuy nhiên, thời điểm này Hắc Trạch Sâm cũng phi thường rất rõ rằng nơi này không nên ở lâu. Hắc Trạch Sâm không dám dừng lâu, cố gom lại chút tinh thần, rồi không quản tới hết thảy điều động Ngự lực khởi động Ma Văn biến ảo, sau đó bay lên trời, xuyên qua tầng khí quyển của Ngộ Giác Tinh, định thoát đi.

Một màn như vậy, tự nhiên không thể thoát được ánh mắt của Tiêu Hoằng. Thông qua màn hình nhìn thấy cảnh tượng Hắc Trạch Sâm lao ra tầng khí quyển, Tiêu Hoằng gần như không dừng lại, trực tiếp phát ra mệnh lệnh:

- Tất cả hạm pháo, nhắm ngay Hắc Trạch Sâm tề bắn! Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn liên hợp hạm đội Thợ Săn khổng lồ, đã “xoát xoát” đồng loạt chỉnh Ma Văn hạm pháo nhắm ngay Hắc Trạch Sâm, tiếp theo đó là một đợt bắn đồng loạt siêu cấp điên cuồng.

So với Vận Trung lúc trước, giờ phút này hỏa lực mạnh hơn gấp năm lần! Cho dù cấp bậc Ngự lực của Hắc Trạch Sâm cao hơn Vận Trung mấy bậc, nhưng với hỏa lực như thế, cũng phải điên cuồng rất nhiều.

Chỉ ngắn ngủn một giây đồng hồ qua đi, ngay trong nháy mắt Hắc Trạch Sâm vừa mới lộ ra ngoài tầng khí quyển, hạm pháo vô cùng dày đặc liền trực tiếp nghênh đón hắn.

Quang đoàn của tràng nổ tung hình thành cùng một chỗ, lập tức hình thành một quang đoàn cực độ chói mắt, thậm chí còn sáng ngời hơn so với ánh mặt trời.

Tề bắn qua đi, tiếp theo đó là hình thức va chạm tự sát của phi cơ không người lái! Rõ ràng cắt đứt ý đồ chạy trốn của Hắc Trạch Sâm, trực tiếp oanh kích hắn trở về lại trên Ngộ Giác Tinh.



Từ Ngộ Giác Tinh nhìn qua, thân thể Hắc Trạch Sâm đã giống như một ngôi sao băng giữa ban ngày.

Nếu là trước đây, nói vậy đệ tử của Ngộ Giác Tinh đối mặt với hành động đại bất kính như thế, đã sớm đồng loạt tức giận, nhưng đổi là Tiêu Hoằng, cùng với sức chiến đấu khổng lồ phía sau Tiêu Hoằng kia, không ngờ không có một đệ tử cấp cao nào lên tiếng, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, bày ra một bộ dáng tự phòng hộ mình.

Đối với Hắc Trạch Sâm lúc này đã không còn người nào nguyện ý ra tay tương trợ.

“Ầm ầm! Vài giây sau, cả người Hắc Trạch Sâm tựa như một khối vẫn thạch, rơi thật mạnh phía trên một chỗ đất trống, đồng thời hình thành một cái hố cực lớn.

Lại nhìn Hắc Trạch Sâm ở dưới hố, đã trở nên hết sức chật vật, vô cùng thê thảm. Ma Văn biến ảo có dạng ác quỷ bao phủ trên thân thể hắn đã bị oanh kích phá thành mảnh nhỏ, trường bào tơ vàng màu đen quý báu đã rách bươm, miệng vết thương trên vai phải càng thêm chuyển biến xấu.

Giờ khắc này trên mặt Hắc Trạch Sâm rốt cục toát ra vô cùng hoảng sợ. Tuy rằng hắn Ngự lực cường hãn, nhưng giống như chó nhà có tang, vốn trước đây ở Thánh Đàn có thể hô phong hoán vũ, hiện giờ rơi vào tình cảnh coi như chúng bạn xa lánh.

Tuy nhiên, Hắc Trạch Sâm vẫn không có khả năng dễ dàng buông tha như vậy. Chỉ dừng lại mấy giây dưới hố sâu. Hắc Trạch Sâm lại lần nữa đứng lên, rồi theo một hướng khác, nuôi ý đồ thoát khỏi Ngộ Giác Tinh.

Giờ phút này Tiêu Hoằng đã theo dõi khống chế toàn bộ trên Ngộ Giác Tinh, tự nhiên có thể nhìn thấy nhất cử nhất động của Hắc Trạch Sâm trên Ngộ Giác Tinh, đồng thời hạm pháo của liên hợp hạm đội Thợ Săn, cũng đang không ngừng điều chỉnh góc độ.

- Tề bắn! Không sai biệt lắm ngay thời điểm Hắc Trạch Sâm lao ra từ một mặt khác của tầng khí quyển Ngộ Giác Tinh, Ma Văn thông tin của Tiêu Hoằng lại lần nữa phát ra mệnh lệnh. Sát ý bên trong hai mắt hiển lộ ra hết, thậm chí toàn bộ trong phòng điều khiển chính, đều có thể cảm nhận được sát ý vô tận phát ra từ trên người Tiêu Hoằng.

Ngay sau đó, lại nhìn Ma Văn chiến hạm vừa mới trang bị đạn lại xong, liền không hề cố kỵ tiếp tục một đợt điên cuồng tề bắn vào Hắc Trạch Sâm mới ló đầu lên, Hắc Trạch Sâm lại lần nữa bị bắn rơi xuống lại trong Ngộ Giác Tinh.

Một màn như thế, không chỉ có làm cho dân chúng cả Gia Đô liên hợp thể trợn mắt há hốc mồm, cho dù là đệ tử cấp cao trên Ngộ Giác Tinh nhìn lên bầu trời đêm tối đen, trong nháy mắt trở nên sáng ngời như ban ngày, cùng với tiếng gầm rú vang động như sấm sét kia, ai nấy đều không kìm được trố mắt nhìn trân trối.

Cho dù bản thân là người đứng xem, nhìn thấy Tiêu Hoằng với phương thức như thế đối phó với Hắc Trạch Sâm, trong lòng đều có cảm giác hoảng sợ, càng đừng nói gì tới ra tay tương trợ.

Chuyện cho tới bây giờ, những đệ tử cấp cao này cũng mơ hồ cảm nhận được, là A Di La cố ý để cho quyền lực quá mức bành trướng của Hắc Trạch Sâm giảm xuống và bị hủy bỏ.

Có lẽ lúc trước A Di La cho Tiêu Hoằng đến đây, chính là chôn xuống một hạt giống Ma ở Thánh Đàn, để cho hắn mọc rể nẩy mầm, dùng ác để áp chế ác.

Trên thực tế, mọi người đều nhìn ra được, Tiêu Hoằng càng thêm đáng sợ so với Hắc Trạch Sâm. Hắc Trạch Sâm đáng sợ chỉ là đối với bên ngoài, dựa vào thủ đoạn và quyền lực cường hãn tác oai tác quái. Trái lại Tiêu Hoằng chính là không từ thủ đoạn, đồng thời nhận biết về thế cục còn rõ ràng hơn so với Hắc Trạch Sâm.

“Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm...” Đúng lúc này, tiếng “sấm sét” lại lần nữa vang động tận mây xanh, Hắc Trạch Sâm đã là lần thứ ba bị oanh kích cưỡng ép rơi lại trên Ngộ Giác Tinh.

Thời điểm này Hắc Trạch Sâm gần như đã thuộc loại tàn phế một nửa, chỗ lớp da trên bả vai hầu như bị nổ lột ra, thậm chí có thể nhìn thấy xương vai lộ ra trắng hếu. Tuy nhiên chỗ đó được Hắc Trạch Sâm dùng Ngự lực cường hãn liên hệ cùng một chỗ, vẫn còn có thể hoạt động được.



Về phần các bộ phận thân thể khác, tuy rằng coi như còn tốt, nhưng cũng không còn chỗ nào nguyên vẹn.

Nói vậy nếu là người thường đối mặt với công kích thế này, sớm đã bị hủy diệt nát tan thành bụi từ lâu rồi.

Nhưng lúc này, Hắc Trạch Sâm cũng không có dừng lại lâu, lại lần nữa đổi một góc độ khác phóng thẳng lên tầng khí quyển, xông ra ngoài, bởi vì Hắc Trạch Sâm rất rõ ràng ở lại chỗ này, tất nhiên chỉ còn đường chết.

Cho dù Tiêu Hoằng không giết được hắn, Tát Già cũng sẽ ra tay.

Thấy Hắc Trạch Sâm liều mạng đi ra từ góc độ theo mong muốn của mình, Tiêu Hoằng không kìm được nheo mắt suy nghĩ, tiếp theo cầm lấy Ma Văn thông tin ra lệnh:

- Hạm đội Thợ Săn, hạm đội Gia Đô Đế Quốc đình chỉ nổ súng, các hạm đội khác tề bắn! Mệnh lệnh như vậy không thể nghi ngờ là tuyên cáo: Tiêu Hoằng cố ý thả cho Hắc Trạch Sâm đi theo hướng này.

Cường độ tề bắn lập tức giảm xuống một nửa, đợt công kích này đối với Hắc Trạch Sâm mà nói đã giảm nhỏ rất nhiều.

Nhưng Hắc Trạch Sâm đã trở thành chim sợ cành cong, căn bản không có tinh lực phát hiện. Vừa chống lại được đợt tề bắn, hắn liền chạy trối chết, giống như một tia chớp bay ra ngoài. Đủ có thể thấy sinh mệnh lực của Hắc Trạch Sâm rốt cuộc ngoan cường biết bao! Nếu đổi lại là Vận Trung, nói vậy đã chết mấy bận rồi.

Chỉ là Tiêu Hoằng đứng ở trong phòng điều khiển chính cũng không để ý đến, mà khẽ nhắm hai mắt lại, dường như thật sự đang trầm tư suy nghĩ.

- Báo cáo Trưởng quan! Tây Điểm Chiến lược sư của Lạc Tuyết Ninh, bỗng nhiên đình chỉ không nhúc nhích ở khu vực 135: 111, không có tiến đến trợ giúp như tưởng tượng của chúng ta! Phúc Đặc Lâm đi vào bên cạnh Tiêu Hoằng, nhẹ giọng báo cáo.

- Trong tình lý, ta vốn cũng không có tính đưa Tây Điểm Chiến lược sư vào tiến trình chiến đấu của ta. Đương nhiên không phải là lỗi của Lạc Tuyết Ninh! Thời điểm này nàng không nên ra tay, hết thảy tội nghiệt cứ để một người Tiêu Hoằng ta gánh chịu đi! Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, dùng một loại giọng điệu thoải mái nói.

Vài phút sau, ngay lúc Hắc Trạch Sâm với tốc độ điên cuồng rớt ra một khoảng cách với Ngộ Giác Tinh, Hắc Trạch Sâm liền có thể nhìn thấy rõ ràng một Chiếc Ma Văn chiến hạm màu xám trắng ở rất xa, mà nó đúng là chiến hạm Bạch Lang Hào chở một quả Ma Văn Hắc Động Đạn.

Mà ở cách phía trước Bạch Lang Hào đại khái chỉ có mấy thước xa, đó là một chiếc Tinh Môn Hạm không người lái.

Nhìn thấy tình hình như vậy, Hắc Trạch Sâm vốn tưởng rằng đã chạy thoát được kiếp nạn, trong lòng không kìm được căng thẳng, hắn tự nhiên hiểu được, Tiêu Hoằng bố trí ở đây một chiếc Ma Văn chiến hạm rốt cuộc là muốn làm gì, tuy nhiên ở dưới tình huống này, biết thì biết hắn đâu có năng lực làm thế nào.

Trái lại Bạch Lang Hào gần như không có tạm dừng, cũng không có tiến hành bất kỳ hình thức đa dạng gì, chỉ tập trung Hắc Trạch Sâm ở xa xa, phóng đi một quả Ma Văn Hắc Động Đạn đen như mực, ngay sau đó trực tiếp chuyển vào trong Tinh Môn Hạm không người lái, nhảy vượt hư không rời đi.

Về phần Hắc Trạch Sâm nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong mắt đã tràn ngập sợ hãi, tiếp theo không dám dừng lại lâu, liên tục lui qua một bên.

Chỉ có điều, trong người đã trọng thương, tốc độ đã suy giảm, tuy rằng rớt ra một ít khoảng cách, nhưng khi Ma Văn Hắc Động Đạn hoàn toàn kích nổ, Hắc Trạch Sâm vẫn cảm nhận được vô tận hấp lực, Ma Văn biến ảo rách nát kia trong khoảnh khắc vỡ tan, cảnh ngộ không khác ai với Vận Trung, duy nhất không giống là, mặc dù tới nước này rồi, Hắc Trạch Sâm vẫn còn duy trì sinh mệnh lực cực độ ngoan cường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook