Chương 1129: Hành động kinh người
Đình Vũ
16/09/2017
Theo cả chiếc Cổ Đức Hào cũ kỹ bắt đầu với tư thái vặn vẹo tăng tốc. Tiêu Hoằng ngồi ở trong phòng điều khiến chính cũ nát thậm chí có thể nghe được bên trong Cổ Đức Hào truyền đến từng tràng tiếng vang kim loại vặn vẹo, làm cho người ta không kìm được lo lắng, có thể lắc lư lắc lư về phía trước liền rời ra từng mảnh hay không.
Hơn nữa trong Cổ Đức Hào chỉ còn có ba quả Ma Văn đạn pháo, chống lại với chiến hạm hộ vệ võ trang hạng nặng, quả thực có chút không biết lượng sức mình rồi chứ?
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có nói thêm gì, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên trong góc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không có chút lo lắng. Trên thực tế cho dù Cổ Đức Hào giải thể, đối với Tiêu Hoằng mà nói, cũng không cấu thành mảy may uy hiếp.
Ngắn ngủi năm phút qua đi, Cổ Đức Hào điên cuồng xung phong chạy tới, đã hoàn toàn tiến vào bên trong khu vực thăm dò của chiến hạm hộ vệ.
Trong nháy mắt chiến hạm hộ vệ võ trang hạng nặng, liền toàn bộ tiến vào trạng thái cảnh giới, năm hầm bắn phi đạn đã mở ra.
- Ma Văn chiến hạm phía trước, ngươi đã tiến vào phạm vi cảnh giới của bên ta, mời lập tức thối lui! Chúng ta đã đạt thành hiệp nghị màu xanh biếc với đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử quý khu vực, thỉnh tuân thủ quy tắc, ít gây phiền toái!
Rất nhanh, Ma Văn thông tin kênh công cộng trong phòng điều khiển chính Cổ Đức Hào, liền truyền đến thanh âm như thế.
Đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử trên thực tế cũng là đoàn hải tặc số một số hai trong khu vực này, phía chính phủ muốn qua lại thái bình, thì sẽ cấp cho những đoàn thể này một bộ phận tiền, treo cờ hiệu của những đoàn thể này, trong cùng nghề hoặc là sẽ nể mặt mũi, hoặc là kiêng kỵ thực lực của đoàn hải tặc đó, nên thường lựa chọn né tránh.
Đây cũng là luật lệ, dù sao ai nấy đều có thời điểm thu tiền của phía chính phủ.
Đương nhiên, trong đó cũng có ngoại lệ, chính là như đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân. Không sai! Đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân quả thật từng có một đoạn thời gian huy hoàng, nhưng hiện tại gần như đã xem như đoàn hải tặc nho nhỏ bất nhập lưu, thậm chí rất nhiều người đều đã hoàn toàn quên mất tồn tại của họ.
Đối với luật lệ cái gì, Cát Lạc mới quản tới làm chi chứ.
- Lão tử quản ngươi mũ đỏ mũ xanh cái gì! Lão tử hiện tại cần chính là tiền, trừ tiền ra mặt mũi ai cũng mặc kệ!
Cát Lạc nghe thanh âm bên trong Ma Văn thông tin, lẩm bẩm nói.
Dựa vào cái gì Hồng Mạo Tử thu tiền, còn muốn lão tử nể mặt mũi, Hồng Mạo Tử lại không có cấp cho Đạo Thảo Nhân bất kỳ chút lợi ích gì, mà trọng yếu hơn là, Cát Lạc ngay cả cơm đều không có ăn, còn quản cái gì quy củ chứ!
Đồng thời, lại nhìn phía trên màn hình Ma Văn nhận tin tức, bỗng nhiên truyền tới một hình ảnh. Đây là hiệp nghị màu xanh biếc cuả Hồng Mạo Tử, nhưng bởi vì Ma Văn thông tin của Cổ Đức Hào đã lạc hậu không chỉ mấy đời, bởi vậy chiến hạm hộ vệ với cách thức gửi đi hình ảnh gửi tới, Cổ Đức Hào căn bản là không tiếp nhận được, phía trên màn hình, biểu hiện chỉ có vạch vạch đen.
Trên thực tế, cho dù có thể nhận được hình ảnh, Cát Lạc cũng sẽ không để ý.
- Chết tiệt! Đừng nhiều lời với lão tử. Hiện tại lão tử ngay cả cơm đều không có ăn, không cướp của ngươi thì cướp của ai?
Cát Lạc thông qua Ma Văn thông tin, cực kỳ không kiên nhẫn đáp lại.
“Thật sự là ngu xuẩn hết chỗ chê!” Tiêu Hoằng khẽ lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng. Ở trong mắt Tiêu Hoằng xem ra, còn cách thật xa đã để lộ ý đồ chân thật? Đây không phải rõ ràng chính là bảo đối thủ phòng bị trước hay sao? Nếu là Tiêu Hoằng xác định vững chắc sẽ dùng các loại ngôn ngữ trước mê hoặc đối thủ, kéo tới gần, thừa dịp đối thủ không có chuẩn bị tấn công.
Quả nhiên, gần như ngay trong nháy mắt lời này của Cát Lạc vừa mới nói ra, chiến hạm hộ vệ liền trực tiếp cắt liên lạc, mở ra hầm bắn phi đạn, từng quả đầu đạn màu đỏ đã lộ ra, tiếp theo liền vô cùng chuẩn xác tập trung vào Cổ Đức Hào cũ kỹ.
Nhìn lại Cổ Đức Hào, căn bản không hề quan tâm tới động tác của chiến hạm hộ vệ, như trước chạy thẳng tới hướng chiến hạm hộ vệ.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng hơi hơi biến sắc, đây là muốn làm gì?
Dựa theo hiểu biết của Tiêu Hoằng đối với Ma Văn chiến hạm, thời điểm này hẳn là chọn dùng quỹ tích hình chữ S, tiến hành tới gần theo phương thức lần tránh, còn tiến lên ngu ngốc như vậy, không phải đưa mình ra trở thành bia ngắm hay sao?
Không chỉ Tiêu Hoằng xem không hiểu, mà ngay cả hạm trưởng của chiến hạm hộ vệ, nhìn Cổ Đức Hào ngu ngốc chạy thẳng tới, cũng có chút xem không hiểu. Dựa theo lẽ thường, với tốc độ này chạy tới đối mặt với Ma Văn phi đạn, chẳng phải là muốn chết sao?
- Nếu đã muốn chết như vậy, ta đây đơn giản sẽ đưa các ngươi một đoạn đường!
Hạm trưởng chiến hạm hộ vệ nhìn hình ảnh trong màn hình, thì thào tự nói, rồi truyền lệnh xuống:
- Tập trung chiếc hạm cũ kỹ kia, bắn liên tiếp bảy quả Ma Văn phi đạn!
Theo một tiếng ra lệnh của hạm trưởng, bên trong chiến hạm hộ vệ, 7 quả Ma Văn phi đạn đều từ bên trong thân hạm bắn thẳng ra, ở trong hư không tiên hành đổi hướng đơn giản, rồi bắn thẳng tới Cổ Đức Hào.
Dưới loại tốc độ này, cho dù là Ma Văn chiến hạm cực độ tiên tiến, đều không thể dễ dàng né trành được phi đạn, càng đừng nói là Cổ Đức Hào.
- Chỉ dựa vào trình độ này, cũng học đòi làm hải tặc giữa các tinh, thật là buồn cười, đồ con lợn!
Hạm trưởng hạm hộ vệ nhìn 7 quả Ma Văn phi đạn không ngừng tới gần Cổ Đức Hào, thì thào tự nói, trên mặt toát ra vẻ khinh thường.
Nhìn lại ở trong Cổ Đức Hào, sắc mặt Cát Lạc dần dần trở nên nghiêm túc lên, các hạm viên hình thù kỳ quái khác cũng như thế.
Điều này không thể nghi ngờ làm cho Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc. Ở thời điểm sống còn này, toàn bộ bầu không khí trong phòng điều khiển chính lập tức khẩn trương lên.
- Đối phương quả nhiên là ngốc hơn so với chúng ta, bọn họ bị lừa rồi! Hạ Minh Qua chuẩn bị nạp đạn, Kiệt Tây Lạc chuẩn bị chấp hành kế hoạch của chúng ta. L '
Cát Lạc đứng ở vị trí hạm trưởng, cài dây an toàn, rồi nói
- Ba... Hai... Một, bắt đầu!
Gần như ngay lúc Ma Văn phi đạn vô hạn chế tới gần, Kiệt Tây Lạc ở một bên không có hé răng, trực tiếp ấn thật mạnh xuống cái nút màu đỏ ở trước mặt, đồng thời các hạm viên khác cũng bắt đầu rất nhanh tiến hành điều chỉnh đối với thân hạm!
Ngồi xuống ghế phó hạm
“Vù, vù, vù...”
Ngay sau đó, lại nhìn một bên thân hạm Cổ Đức Hào cũ kỹ, liền bắn thẳng ra bảy tám sợi dây cáp thép hợp kim, ngay trước đầu m�i dây cáp có chứa Ma Văn hấp thụ cường lực. Tất cả vọt thẳng tới một viên vẫn thạch to lớn cách đó không xa.
“Bốp bốp bốp...”
Theo bảy tám sợi dây cáp hợp kim này nối tiếp cùng một chỗ với vẫn thạch to lớn, từng dây cáp hợp kim lỏng lẻo dưới sức kéo của Cổ Đức Hào, liền trực tiếp bị kéo căng, thân hạm dưới lực quán tính với một loại hình thái vặn vẹo dựng thẳng lên, sau đó cả chiếc Cổ Đức Hào cứ như vậy dựng đứng, ở dưới lực ly tâm mãnh liệt, với tâm là khối vẫn thạch to lớn kia, ở giữa không trung chuyển hướng một phạm vi lớn.
“Đám kẻ điên này, đây là muốn làm gì?” Tiêu Hoằng ngồi ở bên trong góc, nắm chặt lấy tay vịn ghế dựa, tận khả năng giữ thân mình ổn định, thầm nghĩ trong lòng.
Đây rõ ràng chính là lấy Ma Văn chiến hạm, làm như lái Ma Văn chiến đấu cơ!
Ngay lúc Tiêu Hoằng cảm thấy kinh ngạc từng hồi, thông qua cửa sổ quan sát, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy rõ ràng, ở dưới loại đổi hướng cấp tốc này, 7 quả Ma Văn phi đạn bay sát qua thân hạm Cổ Đức Hào.
Hạm trưởng ở bên trong hạm đội hộ vệ, cùng với nhân viên công tác nhìn chiếc Cổ Đức Hào cũ kỹ, với phương thức này tránh thoát Ma Văn phi đạn, suýt tí nữa thì ngộp thở. Từ lúc bọn họ chào đời tới nay, còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người lái Ma Văn chiến hạm theo cách như vậy.
- Trong Ma Văn chiến hạm rách nát tung toé kia, rốt cuộc là những tên khốn nào
Hạm trưởng chiến hạm hộ vệ kìm lòng không được bật thốt ra như thế, tiếp theo vội vàng ra lệnh:
- Mau, chuẩn bị bắn ra đợt thứ hai phi đạn!
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc hạm trưởng chiến hạm hộ vệ vừa mới phát ra mệnh lệnh như thế, ở dưới tác dụng của lực ly tâm, Cổ Đức Hào giống như quả lắc đồng hồ với tư thái một đường cong sáp tới gần, một bên thân hạm có chứa hạm pháo vừa đúng lúc nhắm ngay chiến hạm hộ vệ, tiếp theo một chủ pháo duy nhất của Cổ Đức Hào nhoáng lên một cái, một quả Ma Văn đạn pháo vô cùng chuẩn xác bắn ra.
Không đợi mọi người kịp có phản ứng, quả Ma Văn đạn pháo này di chuyển với tốc độ cao, vô cùng chính xác bắn trúng phần đuôi của chiến hạm hộ vệ, trúng ngay trên Ma Văn động cơ.
Hệ thống động lực của chiến hạm hộ vệ, liền mất đi hơn phân nửa, hoàn toàn đánh mất tính năng tự do di chuyển.
Cùng lúc đó, lại nhìn Cổ Đức Hào rời ra dây cáp hợp kim, đồng thời điều chỉnh tư thái qua quýt, đã vòng qua chiến hạm hộ vệ, trực tiếp đi tới cách Hồng Hoàn Hào không tới 500 thước, khẩu chủ pháo duy nhất đã nhắm ngay phòng điều khiển chính của Hồng Hoàn Hào, giống như một tay súng chĩa vào đầu con tin.
Nhìn lại tất cả nhân viên bên trong chiến hạm hộ vệ, đã hoàn toàn triệt để sửng sốt ngây người tại đương trường, không biết nên dùng loại ngôn ngữ nào để hình dung ý tưởng trong lòng giờ khắc này, có khiếp sợ có từng tia cảm giác quỷ dị cùng tồn tại: Chiếc Ma Văn chiến hạm cũ kỹ này thật tà môn.
- Xong việc!
Cát Lạc cởi bỏ dây đeo an toàn, không kìm được lau một lớp mồ hôi mỏng trên đầu:
- Đầu năm nay, kiếm chút tiền thật sự là không dễ dàng mà!
- Cát Lạc, thế nào? Vừa rồi ta biểu hiện cũng không tệ lắm chứ?
Đúng lúc này, Hạ Minh Qua từ bên trong tháp hạm pháo đi đến, cười tủm tỉm nói.
- Không ra gì cả? Ngươi cần phải bắn cho chuẩn xác hơn một chút, một quả Ma Văn đạn pháo hẳn là có thể phế bỏ hai cái động cơ của chiến hạm địch!
Cát Lạc vuốt vuốt mái tóc có hơi rối bù nói.
Tiêu Hoằng ở một bên, nhìn những tên dở dở ương ương trước mặt này, đã không thể không có vài phần kính trọng, hiển nhiên những tên nhìn như ngu ngốc này, đối với khống chế Ma Văn chiến hạm, dường như có thiên phú và thực lực cực cao.
Tiêu Hoằng hiểu biết nhiều về Ma Văn chiến hạm, hoàn toàn có thể nhìn ra được, một loạt động tác vừa rồi chỉ cần có một người làm lôi, hoặc là phối hợp không đúng lúc, chắc chắn là tự chui đầu vào rọ. Thế nhưng kết quả, những người này phối hợp với nhau kín kẽ giống như máy móc.
- Các ngươi... Rốt cuộc làm như thế nào được vậy?
Tiêu Hoằng ở trong góc nhẹ giọng hỏi.
- Đám người chúng ta này, từ nhỏ, từ lúc còn mặc quần yểm đã bắt đầu chạy tới chạy lui trong chiếc Cổ Đức Hào này. Răng còn chưa có mọc đủ là đã có thể khống chế một ít Ma Văn dụng cụ đơn giản. Không có bất kỳ một người nào hiểu biết rõ Cổ Đức Hào hơn so với chúng ta, hoặc là nói hiểu biết về Ma Văn chiến hạm!?
Cát Lạc vô cùng tùy ý nói, sau đó liền sửa sang lại một chút một thân quân trang cực kỳ không phù họp trên người, đeo lên túi Ma Văn rách tung toé, sau đó lớn tiếng ra lệnh:
- Đừng chần chờ, bắt đầu làm việc, thời gian của chúng ta không nhiều lắm!
Theo Cát Lạc rống lên trong cố họng, lại nhìn hạm viên trong phòng điều khiển chính, “xoạt xoạt...” Toàn bộ đi ra ngoài, bỏ lại một mình Tiêu Hoằng trong phòng điều khiển chính, cũng không sợ Tiêu Hoằng động tay động chân gì. Quả là một đám người “đơn thuần”, trình độ cảnh giác kém tới cực điểm.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có ý động tay động chân, cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên ghế kim loại, nhìn điểm điểm bông tuyết trên màn hình, theo dõi một loạt hành động của Cát Lạc đang đứng ở cửa khoang hạm, sắc mặt biến đổi không ngừng, tiếp tục ra lệnh cho thuộc hạ phân phối công việc tương quan.
Hơn nữa trong Cổ Đức Hào chỉ còn có ba quả Ma Văn đạn pháo, chống lại với chiến hạm hộ vệ võ trang hạng nặng, quả thực có chút không biết lượng sức mình rồi chứ?
Tuy nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có nói thêm gì, cứ như vậy lẳng lặng ngồi ở bên trong góc, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, không có chút lo lắng. Trên thực tế cho dù Cổ Đức Hào giải thể, đối với Tiêu Hoằng mà nói, cũng không cấu thành mảy may uy hiếp.
Ngắn ngủi năm phút qua đi, Cổ Đức Hào điên cuồng xung phong chạy tới, đã hoàn toàn tiến vào bên trong khu vực thăm dò của chiến hạm hộ vệ.
Trong nháy mắt chiến hạm hộ vệ võ trang hạng nặng, liền toàn bộ tiến vào trạng thái cảnh giới, năm hầm bắn phi đạn đã mở ra.
- Ma Văn chiến hạm phía trước, ngươi đã tiến vào phạm vi cảnh giới của bên ta, mời lập tức thối lui! Chúng ta đã đạt thành hiệp nghị màu xanh biếc với đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử quý khu vực, thỉnh tuân thủ quy tắc, ít gây phiền toái!
Rất nhanh, Ma Văn thông tin kênh công cộng trong phòng điều khiển chính Cổ Đức Hào, liền truyền đến thanh âm như thế.
Đoàn hải tặc Hồng Mạo Tử trên thực tế cũng là đoàn hải tặc số một số hai trong khu vực này, phía chính phủ muốn qua lại thái bình, thì sẽ cấp cho những đoàn thể này một bộ phận tiền, treo cờ hiệu của những đoàn thể này, trong cùng nghề hoặc là sẽ nể mặt mũi, hoặc là kiêng kỵ thực lực của đoàn hải tặc đó, nên thường lựa chọn né tránh.
Đây cũng là luật lệ, dù sao ai nấy đều có thời điểm thu tiền của phía chính phủ.
Đương nhiên, trong đó cũng có ngoại lệ, chính là như đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân. Không sai! Đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân quả thật từng có một đoạn thời gian huy hoàng, nhưng hiện tại gần như đã xem như đoàn hải tặc nho nhỏ bất nhập lưu, thậm chí rất nhiều người đều đã hoàn toàn quên mất tồn tại của họ.
Đối với luật lệ cái gì, Cát Lạc mới quản tới làm chi chứ.
- Lão tử quản ngươi mũ đỏ mũ xanh cái gì! Lão tử hiện tại cần chính là tiền, trừ tiền ra mặt mũi ai cũng mặc kệ!
Cát Lạc nghe thanh âm bên trong Ma Văn thông tin, lẩm bẩm nói.
Dựa vào cái gì Hồng Mạo Tử thu tiền, còn muốn lão tử nể mặt mũi, Hồng Mạo Tử lại không có cấp cho Đạo Thảo Nhân bất kỳ chút lợi ích gì, mà trọng yếu hơn là, Cát Lạc ngay cả cơm đều không có ăn, còn quản cái gì quy củ chứ!
Đồng thời, lại nhìn phía trên màn hình Ma Văn nhận tin tức, bỗng nhiên truyền tới một hình ảnh. Đây là hiệp nghị màu xanh biếc cuả Hồng Mạo Tử, nhưng bởi vì Ma Văn thông tin của Cổ Đức Hào đã lạc hậu không chỉ mấy đời, bởi vậy chiến hạm hộ vệ với cách thức gửi đi hình ảnh gửi tới, Cổ Đức Hào căn bản là không tiếp nhận được, phía trên màn hình, biểu hiện chỉ có vạch vạch đen.
Trên thực tế, cho dù có thể nhận được hình ảnh, Cát Lạc cũng sẽ không để ý.
- Chết tiệt! Đừng nhiều lời với lão tử. Hiện tại lão tử ngay cả cơm đều không có ăn, không cướp của ngươi thì cướp của ai?
Cát Lạc thông qua Ma Văn thông tin, cực kỳ không kiên nhẫn đáp lại.
“Thật sự là ngu xuẩn hết chỗ chê!” Tiêu Hoằng khẽ lắc lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng. Ở trong mắt Tiêu Hoằng xem ra, còn cách thật xa đã để lộ ý đồ chân thật? Đây không phải rõ ràng chính là bảo đối thủ phòng bị trước hay sao? Nếu là Tiêu Hoằng xác định vững chắc sẽ dùng các loại ngôn ngữ trước mê hoặc đối thủ, kéo tới gần, thừa dịp đối thủ không có chuẩn bị tấn công.
Quả nhiên, gần như ngay trong nháy mắt lời này của Cát Lạc vừa mới nói ra, chiến hạm hộ vệ liền trực tiếp cắt liên lạc, mở ra hầm bắn phi đạn, từng quả đầu đạn màu đỏ đã lộ ra, tiếp theo liền vô cùng chuẩn xác tập trung vào Cổ Đức Hào cũ kỹ.
Nhìn lại Cổ Đức Hào, căn bản không hề quan tâm tới động tác của chiến hạm hộ vệ, như trước chạy thẳng tới hướng chiến hạm hộ vệ.
Nhìn thấy một màn như thế, Tiêu Hoằng hơi hơi biến sắc, đây là muốn làm gì?
Dựa theo hiểu biết của Tiêu Hoằng đối với Ma Văn chiến hạm, thời điểm này hẳn là chọn dùng quỹ tích hình chữ S, tiến hành tới gần theo phương thức lần tránh, còn tiến lên ngu ngốc như vậy, không phải đưa mình ra trở thành bia ngắm hay sao?
Không chỉ Tiêu Hoằng xem không hiểu, mà ngay cả hạm trưởng của chiến hạm hộ vệ, nhìn Cổ Đức Hào ngu ngốc chạy thẳng tới, cũng có chút xem không hiểu. Dựa theo lẽ thường, với tốc độ này chạy tới đối mặt với Ma Văn phi đạn, chẳng phải là muốn chết sao?
- Nếu đã muốn chết như vậy, ta đây đơn giản sẽ đưa các ngươi một đoạn đường!
Hạm trưởng chiến hạm hộ vệ nhìn hình ảnh trong màn hình, thì thào tự nói, rồi truyền lệnh xuống:
- Tập trung chiếc hạm cũ kỹ kia, bắn liên tiếp bảy quả Ma Văn phi đạn!
Theo một tiếng ra lệnh của hạm trưởng, bên trong chiến hạm hộ vệ, 7 quả Ma Văn phi đạn đều từ bên trong thân hạm bắn thẳng ra, ở trong hư không tiên hành đổi hướng đơn giản, rồi bắn thẳng tới Cổ Đức Hào.
Dưới loại tốc độ này, cho dù là Ma Văn chiến hạm cực độ tiên tiến, đều không thể dễ dàng né trành được phi đạn, càng đừng nói là Cổ Đức Hào.
- Chỉ dựa vào trình độ này, cũng học đòi làm hải tặc giữa các tinh, thật là buồn cười, đồ con lợn!
Hạm trưởng hạm hộ vệ nhìn 7 quả Ma Văn phi đạn không ngừng tới gần Cổ Đức Hào, thì thào tự nói, trên mặt toát ra vẻ khinh thường.
Nhìn lại ở trong Cổ Đức Hào, sắc mặt Cát Lạc dần dần trở nên nghiêm túc lên, các hạm viên hình thù kỳ quái khác cũng như thế.
Điều này không thể nghi ngờ làm cho Tiêu Hoằng có chút kinh ngạc. Ở thời điểm sống còn này, toàn bộ bầu không khí trong phòng điều khiển chính lập tức khẩn trương lên.
- Đối phương quả nhiên là ngốc hơn so với chúng ta, bọn họ bị lừa rồi! Hạ Minh Qua chuẩn bị nạp đạn, Kiệt Tây Lạc chuẩn bị chấp hành kế hoạch của chúng ta. L '
Cát Lạc đứng ở vị trí hạm trưởng, cài dây an toàn, rồi nói
- Ba... Hai... Một, bắt đầu!
Gần như ngay lúc Ma Văn phi đạn vô hạn chế tới gần, Kiệt Tây Lạc ở một bên không có hé răng, trực tiếp ấn thật mạnh xuống cái nút màu đỏ ở trước mặt, đồng thời các hạm viên khác cũng bắt đầu rất nhanh tiến hành điều chỉnh đối với thân hạm!
Ngồi xuống ghế phó hạm
“Vù, vù, vù...”
Ngay sau đó, lại nhìn một bên thân hạm Cổ Đức Hào cũ kỹ, liền bắn thẳng ra bảy tám sợi dây cáp thép hợp kim, ngay trước đầu m�i dây cáp có chứa Ma Văn hấp thụ cường lực. Tất cả vọt thẳng tới một viên vẫn thạch to lớn cách đó không xa.
“Bốp bốp bốp...”
Theo bảy tám sợi dây cáp hợp kim này nối tiếp cùng một chỗ với vẫn thạch to lớn, từng dây cáp hợp kim lỏng lẻo dưới sức kéo của Cổ Đức Hào, liền trực tiếp bị kéo căng, thân hạm dưới lực quán tính với một loại hình thái vặn vẹo dựng thẳng lên, sau đó cả chiếc Cổ Đức Hào cứ như vậy dựng đứng, ở dưới lực ly tâm mãnh liệt, với tâm là khối vẫn thạch to lớn kia, ở giữa không trung chuyển hướng một phạm vi lớn.
“Đám kẻ điên này, đây là muốn làm gì?” Tiêu Hoằng ngồi ở bên trong góc, nắm chặt lấy tay vịn ghế dựa, tận khả năng giữ thân mình ổn định, thầm nghĩ trong lòng.
Đây rõ ràng chính là lấy Ma Văn chiến hạm, làm như lái Ma Văn chiến đấu cơ!
Ngay lúc Tiêu Hoằng cảm thấy kinh ngạc từng hồi, thông qua cửa sổ quan sát, Tiêu Hoằng liền có thể nhìn thấy rõ ràng, ở dưới loại đổi hướng cấp tốc này, 7 quả Ma Văn phi đạn bay sát qua thân hạm Cổ Đức Hào.
Hạm trưởng ở bên trong hạm đội hộ vệ, cùng với nhân viên công tác nhìn chiếc Cổ Đức Hào cũ kỹ, với phương thức này tránh thoát Ma Văn phi đạn, suýt tí nữa thì ngộp thở. Từ lúc bọn họ chào đời tới nay, còn là lần đầu tiên nhìn thấy có người lái Ma Văn chiến hạm theo cách như vậy.
- Trong Ma Văn chiến hạm rách nát tung toé kia, rốt cuộc là những tên khốn nào
Hạm trưởng chiến hạm hộ vệ kìm lòng không được bật thốt ra như thế, tiếp theo vội vàng ra lệnh:
- Mau, chuẩn bị bắn ra đợt thứ hai phi đạn!
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc hạm trưởng chiến hạm hộ vệ vừa mới phát ra mệnh lệnh như thế, ở dưới tác dụng của lực ly tâm, Cổ Đức Hào giống như quả lắc đồng hồ với tư thái một đường cong sáp tới gần, một bên thân hạm có chứa hạm pháo vừa đúng lúc nhắm ngay chiến hạm hộ vệ, tiếp theo một chủ pháo duy nhất của Cổ Đức Hào nhoáng lên một cái, một quả Ma Văn đạn pháo vô cùng chuẩn xác bắn ra.
Không đợi mọi người kịp có phản ứng, quả Ma Văn đạn pháo này di chuyển với tốc độ cao, vô cùng chính xác bắn trúng phần đuôi của chiến hạm hộ vệ, trúng ngay trên Ma Văn động cơ.
Hệ thống động lực của chiến hạm hộ vệ, liền mất đi hơn phân nửa, hoàn toàn đánh mất tính năng tự do di chuyển.
Cùng lúc đó, lại nhìn Cổ Đức Hào rời ra dây cáp hợp kim, đồng thời điều chỉnh tư thái qua quýt, đã vòng qua chiến hạm hộ vệ, trực tiếp đi tới cách Hồng Hoàn Hào không tới 500 thước, khẩu chủ pháo duy nhất đã nhắm ngay phòng điều khiển chính của Hồng Hoàn Hào, giống như một tay súng chĩa vào đầu con tin.
Nhìn lại tất cả nhân viên bên trong chiến hạm hộ vệ, đã hoàn toàn triệt để sửng sốt ngây người tại đương trường, không biết nên dùng loại ngôn ngữ nào để hình dung ý tưởng trong lòng giờ khắc này, có khiếp sợ có từng tia cảm giác quỷ dị cùng tồn tại: Chiếc Ma Văn chiến hạm cũ kỹ này thật tà môn.
- Xong việc!
Cát Lạc cởi bỏ dây đeo an toàn, không kìm được lau một lớp mồ hôi mỏng trên đầu:
- Đầu năm nay, kiếm chút tiền thật sự là không dễ dàng mà!
- Cát Lạc, thế nào? Vừa rồi ta biểu hiện cũng không tệ lắm chứ?
Đúng lúc này, Hạ Minh Qua từ bên trong tháp hạm pháo đi đến, cười tủm tỉm nói.
- Không ra gì cả? Ngươi cần phải bắn cho chuẩn xác hơn một chút, một quả Ma Văn đạn pháo hẳn là có thể phế bỏ hai cái động cơ của chiến hạm địch!
Cát Lạc vuốt vuốt mái tóc có hơi rối bù nói.
Tiêu Hoằng ở một bên, nhìn những tên dở dở ương ương trước mặt này, đã không thể không có vài phần kính trọng, hiển nhiên những tên nhìn như ngu ngốc này, đối với khống chế Ma Văn chiến hạm, dường như có thiên phú và thực lực cực cao.
Tiêu Hoằng hiểu biết nhiều về Ma Văn chiến hạm, hoàn toàn có thể nhìn ra được, một loạt động tác vừa rồi chỉ cần có một người làm lôi, hoặc là phối hợp không đúng lúc, chắc chắn là tự chui đầu vào rọ. Thế nhưng kết quả, những người này phối hợp với nhau kín kẽ giống như máy móc.
- Các ngươi... Rốt cuộc làm như thế nào được vậy?
Tiêu Hoằng ở trong góc nhẹ giọng hỏi.
- Đám người chúng ta này, từ nhỏ, từ lúc còn mặc quần yểm đã bắt đầu chạy tới chạy lui trong chiếc Cổ Đức Hào này. Răng còn chưa có mọc đủ là đã có thể khống chế một ít Ma Văn dụng cụ đơn giản. Không có bất kỳ một người nào hiểu biết rõ Cổ Đức Hào hơn so với chúng ta, hoặc là nói hiểu biết về Ma Văn chiến hạm!?
Cát Lạc vô cùng tùy ý nói, sau đó liền sửa sang lại một chút một thân quân trang cực kỳ không phù họp trên người, đeo lên túi Ma Văn rách tung toé, sau đó lớn tiếng ra lệnh:
- Đừng chần chờ, bắt đầu làm việc, thời gian của chúng ta không nhiều lắm!
Theo Cát Lạc rống lên trong cố họng, lại nhìn hạm viên trong phòng điều khiển chính, “xoạt xoạt...” Toàn bộ đi ra ngoài, bỏ lại một mình Tiêu Hoằng trong phòng điều khiển chính, cũng không sợ Tiêu Hoằng động tay động chân gì. Quả là một đám người “đơn thuần”, trình độ cảnh giác kém tới cực điểm.
Đương nhiên, Tiêu Hoằng cũng không có ý động tay động chân, cứ như vậy lẳng lặng ngồi trên ghế kim loại, nhìn điểm điểm bông tuyết trên màn hình, theo dõi một loạt hành động của Cát Lạc đang đứng ở cửa khoang hạm, sắc mặt biến đổi không ngừng, tiếp tục ra lệnh cho thuộc hạ phân phối công việc tương quan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.