Chương 1128: Tà môn
Đình Vũ
16/09/2017
Đánh không lại người ta. Còn phòng bị có ích lợi gì?
- Nơi này có hơn một trăm người. Dường như đại đa số đều là cấp bậc Đại Ngự Sư. Dựa theo đạo lý mà nói, Ngự linh thủy đều có thể tìm được đủ số, còn phải nghèo như vậy? Không thể nào nói nổi mà?
Tiêu Hoằng tiếp theo thử nói.
- Chỉ là hiện tại mới nghèo khổ, trước kia thời điểm Ba Lạc Đặc Thuyền trường còn sổng trên đời, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân còn tương đối cường hãn, cướp sạch một hạm đội áp tải Ngự linh thủy của Tân Bổi Ba liên hợp thể thì có thể thấy được rõ ràng. Tuy nhiên từ khi lão nhân gia hắn chết đi, không sai, một thế hệ này không bằng một thế hệ trước!
Trong phòng điều khiển chính, một nữ nhân dáng người xinh đẹp, tướng mạo nóng bỏng nói. Một đôi đồng tử màu xanh biếc, có vẻ vô cùng dễ làm cho người khác chú ý, chỉ có điều trên mặt còn hơi dơ bẩn.
Mà nàng tên là Kiệt Tây Lạc, coi như là lực lượng chủ yếu của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân. Trên cơ bản coi như là gương mặt duy nhất còn tính là bình thường, bất kể từ tướng mạo hay là chỉ số thông minh.
- Chủ yếu là hạm trưởng một thế hệ không bằng một thế hệ!
A Phúc bỗng nhiên bổ sung một câu.
- A Phúc! Hãy chú ý một chút lời nói của ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ ta làm khó dễ cho ngươi sao?
Cát Lạc nghe nói như thế, sắc mặt lại lần nữa trở nên âm trầm xuống.
- Ngươi là phó hạm trưởng, cũng không phải hạm trưởng, trừ phi ngươi thừa nhận chính mình là hạm trưởng!
A Phúc đáp lại một câu.
- Quên đi, coi như ta chưa nói gì, ta là phó hạm trưởng!
Cát Lạc phất tay áo nói.
- Các ngươi dường như đối với chức vụ hạm trưởng này phi thường phản cảm nha!?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Không phải phản cảm, mà là sợ hãi, nói ra cũng thật sự là tà môn! Từ sau khi Ba Lạc Đặc Thuyền trưởng qua đời, ai làm hạm trưởng là chết, chuẩn xác là sống không quá ba tháng! Hơn hai mươi năm qua, những người khác sống tốt không có gì, duy chỉ có hạm trưởng, đều đã chết hơn bảy mươi người! Ta còn nhớ rõ đảm nhiệm hạm trưởng vừa rồi đường đường là nhân vật Đại Ngự Sư cấp năm a, uống hơn nửa bình rượu say ngã xuống đập đầu trên một cây đinh thép hợp kim, chết! Người đảm nhiệm trước nữa, ở thời điểm chúng ta cập bến tiếp tế tiếp viện, bị binh sĩ Thượng Bang vây đánh tới chết. Người đảm nhiệm trước trước nữa...
Nói tới đây, Cát Lạc chậm rãi nói, mà trên mặt biến đổi không ngừng. Nhiệm kỳ ngắn nhất, sau một tuần liền chết.
- Ngươi nói xem tà môn hay không tà môn? Ta hoài nghi a! Nhìn thấy cái ghe chủ tọa kia không, dường như nó nhận được nguyền rủa của lão quỷ Ba Lạc Đặc kia!
Cát Lạc tiếp theo bổ sung nói:
- Cho nên, đánh chết ta cũng không làm hạm trưởng!
Tiêu Hoằng nghe nói như thế, sắc mặt cũng hơi giật giật, liên tiếp đã chết hơn bảy mươi hạm trưởng, quả thật có chút tà tính, hơn nữa mỗi người đều chết oan chết uổng.
Trải qua một phen nói chuyện phiếm, Tiêu Hoằng đối với đoàn hải tặc quỷ dị này, coi như cũng có một ít hiểu biết. Trên cơ bản tất cả thành viên đoàn hải tặc này, đều là hậu đại của thế hệ hải tặc trước, những hạm viên này gần như từ thời điểm mặc quần yếm, đã sinh sống ở ngay trên chiếc Gổ Đức Hào này, sau đó ở trên hạm cưới vợ sinh con, tiếp tục kế thừa.
Tuy rằng những người này chính mình cũng không biết mình là như thế nào tới đây, nhưng từ Cổ Đức Hào cùng với màu sắc đồng tử của họ, Tiêu Hoằng cũng đại khái có thể suy tính ra được, gần như chính là Sau khi Lạc Đan Luân đế quốc bị diệt vong, những người này chạy nạn đến nơi này, sau đó vì sinh tồn mà rơi xuống làm hải tặc.
Sở dĩ những người này có vẻ dở dở ương ương, cũng là tình lý có thể hiểu a, vì để nối dõi tông đường, chỉ có thả tìm kiếm phái khác lên hạm, người tốt ai chịu đi lên chứ, may mà đặc tính chủng tộc của Lạc Đan Luân, kế thừa huyết thống siêu cường, nếu không những người này có lẽ sẽ càng hỏng bét.
Người, dường như đa đa số đều là cấp bậc Đại Ngự linh thủy đều có thể tìm được đủ số, còn phải
Bốn tiếng qua đi, ngay lúc Tiêu Hoằng trò chuyện với những người này câu được câu không, lại nhìn chiếc hạm cũ kỹ này, rốt cục lại chạy ra ngoài khu vẫn thạch, tiến vào một khu vực tương đối rộng rãi, mà nơi này cũng chính là tuyến đường hàng không Hồng Hoàn Hào.
Thời điểm này, khiến Tiêu Hoằng cảm thấy một tia bất ngờ chính là, ngay lúc Cổ Đức Hào vừa đi ra khỏi khu vực vẫn thạch, tiến vào đến khu vực dự định, tất cả hạm viên trong phòng điều khiển chính toàn bộ bộ dáng lười nhác, một số trở nên vô cùng kích động, cảnh giác, trực tiếp gác bỏ Tiêu Hoằng qua một bên, bắt đầu với hiệu suất cực cao, đều vội vàng làm công việc của mình.
Chuyển biến như vậy, làm cho người ta có cảm giác chỉ trong chớp mắt hoàn thành.
Mỗi người cũng bắt đầu tự tự sửa sang lại vũ khí trên người. Tuy nhiên, vũ khí của mỗi người đều là vô cùng cũ kỹ. Thậm chí A Phúc ở bên cạnh Tiêu Hoằng, Ma Văn súng lục trong tay hẳn, ngay cả sáu viên đạn đều không thể tìm đủ, cuối cũng chỉ tìm được năm viên Ma Văn đạn.
Đại khái trôi qua nửa tiếng, lại nhìn phía trên màn hình cực độ sứt mẻ không ngừng lấp lánh điểm điểm bông tuyết, bỗng nhiên hiện ra hai điểm sáng, một lớn một nhỏ, đang chạy tới hướng cảnh nội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tốc độ hoặc ít hoặc nhiều tăng lên một ít.
Đây đúng là Hạm vận tải hành khách Hồng Hoàn Hào xa hoa, phía sau một chút là Ma Văn chiến hạm hộ vệ của Hồng Hoàn Hào.
- Tốt quá! Rốt cục xuất hiện rồi, đúng theo quy củ! Vì vàng bạc tài bảo, vì hạnh phúc cuộc sống, tiến lên!
Cát Lạc liếc mắt nhìn một cái màn hình cũ kỹ, từ vị trí nhảy dựng lên, hạ đạt mệnh lệnh.
Theo Cát Lạc làm ra phân phó như thế, lại nhìn chiếc Cổ Đức Hào này, vận vẹo thân thể tàn tạ, với tốc độ cao nhất vọt tới hướng Hồng Hoàn Hào. Trong đó khí phách hoàn toàn khác biệt với vừa rồi, làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là điên cuồng, giống như chó điên bụng đói ăn quàng. Cùng lúc đó, ở trong phòng điều khiển chính, Cát Lạc đang lật xem một quyền thời biểu lữ hành giữa các tinh của Tân Bối Ba liên hợp thể, thỉnh thoảng đối chiếu một chút bản đồ giữa các tinh ở bên cạnh.
Mục đích chính là lật xem một chút gần đây, tìm kiểm một chiếc hộ tống tương đối bạc nhược, vả lại Hạm vận tải hành khách giữa các tinh cùng đủ sung túc, cái gọi là sung túc, chính là Hạm vận tải hành khách tương đối xa hoa, bên trong có nhiều người giàu có nhất, cướp bóc người béo bở cùng càng nhiều hơn.
Từ một điểm góc độ lý trí mà nói, chỉ có một chiếc hạm cũ kỹ, đều sắp vỡ thành mảnh nhỏ, là không nên lại đi chọc thị phi, vạn nhất gặp phải một chiếc Ma Văn chiến hạm khác, thực rất có thể đại họa giáng xuống đầu. Thế nhưng trước mắt đối với Cát Lạc cùng với hơn một trăm người này mà nói, đã thật sự không có cách nào, trong túi chỉ có hơn 100 kim tệ, nếu không đi cướp, một thuyền người sẽ chết đói.
- Không có biện pháp rồi, là nó đi!
Cát Lạc quan sát một hồi lâu, cuối cùng lấy ra cây bút đỏ, trên thời biểu lữ hành ở giữa các tinh, vạch một vòng đỏ, bên trong vòng đỏ đánh dấu, đúng là Ma Văn Hạm vận tải khách Hồng Hoàn Hào chạy từ Đức Tái Tinh Quần Quốc của Tân Bôi Ba liên hợp thể tới Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Hồng Hoàn Hào có thể nói là hàng hóa béo bở, là hạm vận chuyển hành khách siêu xa hoa. Người thường vất vả một năm, cũng không nhất định có thể mua được một tấm vé tàu.
Đương nhiên phòng vệ cũng tương đối nghiêm mật, chuyên trách có một chiếc Ma Văn chiến hạm đi theo hộ tống, bên trong còn trang bị một liên đội binh sĩ cảnh vệ.
Có thể nói, Cát Lạc ngàn chọn vạn tuyển, dường như tuyển chọn ra một miếng xương cực kỳ khó gặm. Nguyên nhân chủ yếu chỉ có một câu, nghèo quá điên rồi.
Trên thực tế, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân từ ngày thành lập đến nay, gần như vốn không có trải qua một lần lối suy nghĩ của người bình thường, chuyện có thể suy nghĩ cẩn thận, thì cũng một dạng như diện mạo của họ, một người so với một người kỳ lạ.
Đều tới nước này rồi, vẫn y như trước như thế.
Nhìn lại các hạm viên khác, nhìn thấy Cát Lạc chỉ định ra con mồi, trên mặt cũng không có chút khác thường, dường như quyết định như vậy, đã là chuyện rất bình thường.
Ngay lúc Cát Lạc bắt đầu thương lượng với các hạm viên chính yếu, bỗng nhiên truyền đến liên tiếp tiếng kim loại va chạm chói tai, ngay sau đó liền nhìn thấy, Tiêu Hoằng có vẻ cố hết sức đẩy ra cánh cửa kim loại, sau đó lách người tiên vào.
Mọi người nhìn thấy Tiêu Hoằng bước vào trong, thần sắc hơi dừng một chút, sau đó liền một lần nữa xúm lại cùng một chỗ, bắt đầu bàn bạc công việc tương quan cướp bóc Hồng Hoàn Hào.
Tiêu Hoằng cũng không có nhiều lời, khẽ liếc mắt nhìn một vòng hình ảnh quanh phòng điều khiển chính vô cùng thê thảm này, trong lòng than một tiếng, tự mình ngồi ở một ghế trống trong góc, văn kiện đặt bên trong ngăn kéo không có nửa điểm liên quan gì đó với Ma Văn chiến hạm hoặc là di chuyển giữa các tinh, mà là từng tập từng tập tranh mỹ nữ, làm cho người ta có cảm giác quả thực chính là một đám người ô hợp.
Đây chính là cảm giác trực quan nhất, nhưng bản thân Tiêu Hoằng lại từ trên người những người này, cảm nhận được có chỗ không phải như vậy, luôn cảm thấy những người này nhìn diện mạo xấu xí ngây ngô, kì thực còn là có chút bản lãnh, khuyết điểm lớn nhất chính là quá... Đơn thuần.
- Không có ý kiến gì phản đối, vậy cứ quyết định như vậy đi! Hạ Minh Qua ngươi như trước đảm nhiệm chủ pháo thủ, nhớ kỹ đánh chính xác một chút, chúng ta chỉ còn lại có ba quả Ma Văn đạn pháo!
Sau khi làm một ít phân tích chiến đấu lung tung, Cát Lạc liền phân phó cho Hạ Minh Qua.
Tiêu Hoằng ở một bên không nói một lời, nghe nói như thế, vẻ trầm mặc trên mặt thoáng hơi đổi sắc, có chút không thể tin được vào tai của mình: Một chiếc hạm cũ kỹ, còn ba quả Ma Văn đạn pháo, mà dám đi cướp Hồng Hoàn Hào có được chuyên hạm hộ tống? Điên rồi sao?
- Không có vấn đề, bảo đảm trên người ta!
Hạ Minh Qua vô cùng tự tin đáp lại.
- Một khi đã như vậy, hầu hết kế hoạch cứ dựa theo phương pháp trước kia tiến hành, không có vấn đề thì đều tự chuẩn bị đi!
Cát Lạc phi thường có lệ nói một câu, rồi xoay người cả lơ phất phơ đi tới ngồi trên ghế phó hạm trưởng.
Toàn bộ chiến thuật an bài, quả thực chính là hỏng bét: Không có bố trí tinh vi, không có dự án ứng đối khi có chuyện xảy ra, tổng kết ra chỉ có bốn chữ: “Tùy cơ ứng biến”, đánh tới chỗ nào, tính tới chỗ đó.
- Giống các ngươi loại này, một lần có thể cướp được bao nhiêu kim tệ?
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, ngồi ở trong góc hỏi một câu.
- Dưới tình hình chung chừng bốn năm ngàn kim tệ. Lần này nếu thuận lợi, ta có tin tưởng vượt qua một vạn kim tệ!
Cát Lạc bày ra bộ dáng đầy tự tin nói.
Tiêu Hoằng không có nói gì thêm, ánh mắt tùy tiện nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thì lại tràn ngập bất đắc dĩ, chặn cướp một lần được bốn năm ngàn kim tệ? Chia đều trên đầu người mỗi người không tới 50 kim tệ, biết đến là cướp bóc, không biết còn tưởng rằng là đám ăn xin đây.
- Chiếc chiến hạm này kêu là Cổ Đức Hào, nghe ra thực quen tai, có vẻ là danh hạm của Lạc Đan Luân đế quốc ngày xưa thì phải!
Tiêu Hoằng tiếp theo thử hỏi, bởi vì người Lạc Đan Luân đế quốc đặt tên, đều thích dùng chữ như “Cổ”, “Lạc”, mà “Hạ” cũng là một thể gia vọng tộc của người Lạc Đan Luân.
- Chính nó! Nói ra cũng không sợ dọa ngươi khiếp sợ! Chiếc Cổ Đức Hào này, đúng là danh hạm của Lạc Đan Luân đế quốc ngày xưa, đương nhiên ta cùng nghe tổ tiên nói vậy, hơn nữa số tuổi của chiếc hạm này cũng có hơn 1000 năm rồi! Nói thật ra, cùng thật sự không thể không bội phục tay nghề của lão tổ tông, Ma Văn chiến hạm 1000 năm trước, bây giờ còn có thể sử dựng. Tuy nhiên, nếu không đại tu, phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa!
Cát Lạc chậm rãi mà nói, đối với Tiêu Hoằng cũng không có phòng bị gì.
- Nơi này có hơn một trăm người. Dường như đại đa số đều là cấp bậc Đại Ngự Sư. Dựa theo đạo lý mà nói, Ngự linh thủy đều có thể tìm được đủ số, còn phải nghèo như vậy? Không thể nào nói nổi mà?
Tiêu Hoằng tiếp theo thử nói.
- Chỉ là hiện tại mới nghèo khổ, trước kia thời điểm Ba Lạc Đặc Thuyền trường còn sổng trên đời, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân còn tương đối cường hãn, cướp sạch một hạm đội áp tải Ngự linh thủy của Tân Bổi Ba liên hợp thể thì có thể thấy được rõ ràng. Tuy nhiên từ khi lão nhân gia hắn chết đi, không sai, một thế hệ này không bằng một thế hệ trước!
Trong phòng điều khiển chính, một nữ nhân dáng người xinh đẹp, tướng mạo nóng bỏng nói. Một đôi đồng tử màu xanh biếc, có vẻ vô cùng dễ làm cho người khác chú ý, chỉ có điều trên mặt còn hơi dơ bẩn.
Mà nàng tên là Kiệt Tây Lạc, coi như là lực lượng chủ yếu của đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân. Trên cơ bản coi như là gương mặt duy nhất còn tính là bình thường, bất kể từ tướng mạo hay là chỉ số thông minh.
- Chủ yếu là hạm trưởng một thế hệ không bằng một thế hệ!
A Phúc bỗng nhiên bổ sung một câu.
- A Phúc! Hãy chú ý một chút lời nói của ngươi, chẳng lẽ ngươi sẽ không sợ ta làm khó dễ cho ngươi sao?
Cát Lạc nghe nói như thế, sắc mặt lại lần nữa trở nên âm trầm xuống.
- Ngươi là phó hạm trưởng, cũng không phải hạm trưởng, trừ phi ngươi thừa nhận chính mình là hạm trưởng!
A Phúc đáp lại một câu.
- Quên đi, coi như ta chưa nói gì, ta là phó hạm trưởng!
Cát Lạc phất tay áo nói.
- Các ngươi dường như đối với chức vụ hạm trưởng này phi thường phản cảm nha!?
Tiêu Hoằng hỏi tiếp.
- Không phải phản cảm, mà là sợ hãi, nói ra cũng thật sự là tà môn! Từ sau khi Ba Lạc Đặc Thuyền trưởng qua đời, ai làm hạm trưởng là chết, chuẩn xác là sống không quá ba tháng! Hơn hai mươi năm qua, những người khác sống tốt không có gì, duy chỉ có hạm trưởng, đều đã chết hơn bảy mươi người! Ta còn nhớ rõ đảm nhiệm hạm trưởng vừa rồi đường đường là nhân vật Đại Ngự Sư cấp năm a, uống hơn nửa bình rượu say ngã xuống đập đầu trên một cây đinh thép hợp kim, chết! Người đảm nhiệm trước nữa, ở thời điểm chúng ta cập bến tiếp tế tiếp viện, bị binh sĩ Thượng Bang vây đánh tới chết. Người đảm nhiệm trước trước nữa...
Nói tới đây, Cát Lạc chậm rãi nói, mà trên mặt biến đổi không ngừng. Nhiệm kỳ ngắn nhất, sau một tuần liền chết.
- Ngươi nói xem tà môn hay không tà môn? Ta hoài nghi a! Nhìn thấy cái ghe chủ tọa kia không, dường như nó nhận được nguyền rủa của lão quỷ Ba Lạc Đặc kia!
Cát Lạc tiếp theo bổ sung nói:
- Cho nên, đánh chết ta cũng không làm hạm trưởng!
Tiêu Hoằng nghe nói như thế, sắc mặt cũng hơi giật giật, liên tiếp đã chết hơn bảy mươi hạm trưởng, quả thật có chút tà tính, hơn nữa mỗi người đều chết oan chết uổng.
Trải qua một phen nói chuyện phiếm, Tiêu Hoằng đối với đoàn hải tặc quỷ dị này, coi như cũng có một ít hiểu biết. Trên cơ bản tất cả thành viên đoàn hải tặc này, đều là hậu đại của thế hệ hải tặc trước, những hạm viên này gần như từ thời điểm mặc quần yếm, đã sinh sống ở ngay trên chiếc Gổ Đức Hào này, sau đó ở trên hạm cưới vợ sinh con, tiếp tục kế thừa.
Tuy rằng những người này chính mình cũng không biết mình là như thế nào tới đây, nhưng từ Cổ Đức Hào cùng với màu sắc đồng tử của họ, Tiêu Hoằng cũng đại khái có thể suy tính ra được, gần như chính là Sau khi Lạc Đan Luân đế quốc bị diệt vong, những người này chạy nạn đến nơi này, sau đó vì sinh tồn mà rơi xuống làm hải tặc.
Sở dĩ những người này có vẻ dở dở ương ương, cũng là tình lý có thể hiểu a, vì để nối dõi tông đường, chỉ có thả tìm kiếm phái khác lên hạm, người tốt ai chịu đi lên chứ, may mà đặc tính chủng tộc của Lạc Đan Luân, kế thừa huyết thống siêu cường, nếu không những người này có lẽ sẽ càng hỏng bét.
Người, dường như đa đa số đều là cấp bậc Đại Ngự linh thủy đều có thể tìm được đủ số, còn phải
Bốn tiếng qua đi, ngay lúc Tiêu Hoằng trò chuyện với những người này câu được câu không, lại nhìn chiếc hạm cũ kỹ này, rốt cục lại chạy ra ngoài khu vẫn thạch, tiến vào một khu vực tương đối rộng rãi, mà nơi này cũng chính là tuyến đường hàng không Hồng Hoàn Hào.
Thời điểm này, khiến Tiêu Hoằng cảm thấy một tia bất ngờ chính là, ngay lúc Cổ Đức Hào vừa đi ra khỏi khu vực vẫn thạch, tiến vào đến khu vực dự định, tất cả hạm viên trong phòng điều khiển chính toàn bộ bộ dáng lười nhác, một số trở nên vô cùng kích động, cảnh giác, trực tiếp gác bỏ Tiêu Hoằng qua một bên, bắt đầu với hiệu suất cực cao, đều vội vàng làm công việc của mình.
Chuyển biến như vậy, làm cho người ta có cảm giác chỉ trong chớp mắt hoàn thành.
Mỗi người cũng bắt đầu tự tự sửa sang lại vũ khí trên người. Tuy nhiên, vũ khí của mỗi người đều là vô cùng cũ kỹ. Thậm chí A Phúc ở bên cạnh Tiêu Hoằng, Ma Văn súng lục trong tay hẳn, ngay cả sáu viên đạn đều không thể tìm đủ, cuối cũng chỉ tìm được năm viên Ma Văn đạn.
Đại khái trôi qua nửa tiếng, lại nhìn phía trên màn hình cực độ sứt mẻ không ngừng lấp lánh điểm điểm bông tuyết, bỗng nhiên hiện ra hai điểm sáng, một lớn một nhỏ, đang chạy tới hướng cảnh nội Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tốc độ hoặc ít hoặc nhiều tăng lên một ít.
Đây đúng là Hạm vận tải hành khách Hồng Hoàn Hào xa hoa, phía sau một chút là Ma Văn chiến hạm hộ vệ của Hồng Hoàn Hào.
- Tốt quá! Rốt cục xuất hiện rồi, đúng theo quy củ! Vì vàng bạc tài bảo, vì hạnh phúc cuộc sống, tiến lên!
Cát Lạc liếc mắt nhìn một cái màn hình cũ kỹ, từ vị trí nhảy dựng lên, hạ đạt mệnh lệnh.
Theo Cát Lạc làm ra phân phó như thế, lại nhìn chiếc Cổ Đức Hào này, vận vẹo thân thể tàn tạ, với tốc độ cao nhất vọt tới hướng Hồng Hoàn Hào. Trong đó khí phách hoàn toàn khác biệt với vừa rồi, làm cho người ta có cảm giác trực quan nhất chính là điên cuồng, giống như chó điên bụng đói ăn quàng. Cùng lúc đó, ở trong phòng điều khiển chính, Cát Lạc đang lật xem một quyền thời biểu lữ hành giữa các tinh của Tân Bối Ba liên hợp thể, thỉnh thoảng đối chiếu một chút bản đồ giữa các tinh ở bên cạnh.
Mục đích chính là lật xem một chút gần đây, tìm kiểm một chiếc hộ tống tương đối bạc nhược, vả lại Hạm vận tải hành khách giữa các tinh cùng đủ sung túc, cái gọi là sung túc, chính là Hạm vận tải hành khách tương đối xa hoa, bên trong có nhiều người giàu có nhất, cướp bóc người béo bở cùng càng nhiều hơn.
Từ một điểm góc độ lý trí mà nói, chỉ có một chiếc hạm cũ kỹ, đều sắp vỡ thành mảnh nhỏ, là không nên lại đi chọc thị phi, vạn nhất gặp phải một chiếc Ma Văn chiến hạm khác, thực rất có thể đại họa giáng xuống đầu. Thế nhưng trước mắt đối với Cát Lạc cùng với hơn một trăm người này mà nói, đã thật sự không có cách nào, trong túi chỉ có hơn 100 kim tệ, nếu không đi cướp, một thuyền người sẽ chết đói.
- Không có biện pháp rồi, là nó đi!
Cát Lạc quan sát một hồi lâu, cuối cùng lấy ra cây bút đỏ, trên thời biểu lữ hành ở giữa các tinh, vạch một vòng đỏ, bên trong vòng đỏ đánh dấu, đúng là Ma Văn Hạm vận tải khách Hồng Hoàn Hào chạy từ Đức Tái Tinh Quần Quốc của Tân Bôi Ba liên hợp thể tới Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc.
Hồng Hoàn Hào có thể nói là hàng hóa béo bở, là hạm vận chuyển hành khách siêu xa hoa. Người thường vất vả một năm, cũng không nhất định có thể mua được một tấm vé tàu.
Đương nhiên phòng vệ cũng tương đối nghiêm mật, chuyên trách có một chiếc Ma Văn chiến hạm đi theo hộ tống, bên trong còn trang bị một liên đội binh sĩ cảnh vệ.
Có thể nói, Cát Lạc ngàn chọn vạn tuyển, dường như tuyển chọn ra một miếng xương cực kỳ khó gặm. Nguyên nhân chủ yếu chỉ có một câu, nghèo quá điên rồi.
Trên thực tế, đoàn hải tặc Đạo Thảo Nhân từ ngày thành lập đến nay, gần như vốn không có trải qua một lần lối suy nghĩ của người bình thường, chuyện có thể suy nghĩ cẩn thận, thì cũng một dạng như diện mạo của họ, một người so với một người kỳ lạ.
Đều tới nước này rồi, vẫn y như trước như thế.
Nhìn lại các hạm viên khác, nhìn thấy Cát Lạc chỉ định ra con mồi, trên mặt cũng không có chút khác thường, dường như quyết định như vậy, đã là chuyện rất bình thường.
Ngay lúc Cát Lạc bắt đầu thương lượng với các hạm viên chính yếu, bỗng nhiên truyền đến liên tiếp tiếng kim loại va chạm chói tai, ngay sau đó liền nhìn thấy, Tiêu Hoằng có vẻ cố hết sức đẩy ra cánh cửa kim loại, sau đó lách người tiên vào.
Mọi người nhìn thấy Tiêu Hoằng bước vào trong, thần sắc hơi dừng một chút, sau đó liền một lần nữa xúm lại cùng một chỗ, bắt đầu bàn bạc công việc tương quan cướp bóc Hồng Hoàn Hào.
Tiêu Hoằng cũng không có nhiều lời, khẽ liếc mắt nhìn một vòng hình ảnh quanh phòng điều khiển chính vô cùng thê thảm này, trong lòng than một tiếng, tự mình ngồi ở một ghế trống trong góc, văn kiện đặt bên trong ngăn kéo không có nửa điểm liên quan gì đó với Ma Văn chiến hạm hoặc là di chuyển giữa các tinh, mà là từng tập từng tập tranh mỹ nữ, làm cho người ta có cảm giác quả thực chính là một đám người ô hợp.
Đây chính là cảm giác trực quan nhất, nhưng bản thân Tiêu Hoằng lại từ trên người những người này, cảm nhận được có chỗ không phải như vậy, luôn cảm thấy những người này nhìn diện mạo xấu xí ngây ngô, kì thực còn là có chút bản lãnh, khuyết điểm lớn nhất chính là quá... Đơn thuần.
- Không có ý kiến gì phản đối, vậy cứ quyết định như vậy đi! Hạ Minh Qua ngươi như trước đảm nhiệm chủ pháo thủ, nhớ kỹ đánh chính xác một chút, chúng ta chỉ còn lại có ba quả Ma Văn đạn pháo!
Sau khi làm một ít phân tích chiến đấu lung tung, Cát Lạc liền phân phó cho Hạ Minh Qua.
Tiêu Hoằng ở một bên không nói một lời, nghe nói như thế, vẻ trầm mặc trên mặt thoáng hơi đổi sắc, có chút không thể tin được vào tai của mình: Một chiếc hạm cũ kỹ, còn ba quả Ma Văn đạn pháo, mà dám đi cướp Hồng Hoàn Hào có được chuyên hạm hộ tống? Điên rồi sao?
- Không có vấn đề, bảo đảm trên người ta!
Hạ Minh Qua vô cùng tự tin đáp lại.
- Một khi đã như vậy, hầu hết kế hoạch cứ dựa theo phương pháp trước kia tiến hành, không có vấn đề thì đều tự chuẩn bị đi!
Cát Lạc phi thường có lệ nói một câu, rồi xoay người cả lơ phất phơ đi tới ngồi trên ghế phó hạm trưởng.
Toàn bộ chiến thuật an bài, quả thực chính là hỏng bét: Không có bố trí tinh vi, không có dự án ứng đối khi có chuyện xảy ra, tổng kết ra chỉ có bốn chữ: “Tùy cơ ứng biến”, đánh tới chỗ nào, tính tới chỗ đó.
- Giống các ngươi loại này, một lần có thể cướp được bao nhiêu kim tệ?
Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, ngồi ở trong góc hỏi một câu.
- Dưới tình hình chung chừng bốn năm ngàn kim tệ. Lần này nếu thuận lợi, ta có tin tưởng vượt qua một vạn kim tệ!
Cát Lạc bày ra bộ dáng đầy tự tin nói.
Tiêu Hoằng không có nói gì thêm, ánh mắt tùy tiện nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng thì lại tràn ngập bất đắc dĩ, chặn cướp một lần được bốn năm ngàn kim tệ? Chia đều trên đầu người mỗi người không tới 50 kim tệ, biết đến là cướp bóc, không biết còn tưởng rằng là đám ăn xin đây.
- Chiếc chiến hạm này kêu là Cổ Đức Hào, nghe ra thực quen tai, có vẻ là danh hạm của Lạc Đan Luân đế quốc ngày xưa thì phải!
Tiêu Hoằng tiếp theo thử hỏi, bởi vì người Lạc Đan Luân đế quốc đặt tên, đều thích dùng chữ như “Cổ”, “Lạc”, mà “Hạ” cũng là một thể gia vọng tộc của người Lạc Đan Luân.
- Chính nó! Nói ra cũng không sợ dọa ngươi khiếp sợ! Chiếc Cổ Đức Hào này, đúng là danh hạm của Lạc Đan Luân đế quốc ngày xưa, đương nhiên ta cùng nghe tổ tiên nói vậy, hơn nữa số tuổi của chiếc hạm này cũng có hơn 1000 năm rồi! Nói thật ra, cùng thật sự không thể không bội phục tay nghề của lão tổ tông, Ma Văn chiến hạm 1000 năm trước, bây giờ còn có thể sử dựng. Tuy nhiên, nếu không đại tu, phỏng chừng cũng không chống đỡ được bao lâu nữa!
Cát Lạc chậm rãi mà nói, đối với Tiêu Hoằng cũng không có phòng bị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.