Chương 503: Huyết tẩy
Đình Vũ
28/06/2017
Ước chừng trải qua thời gian nửa tiếng, Cố Hoành Thần vốn đang trốn chui trốn nhủi trong căn cứ quân sự, cuối cùng bị Tiêu Hoằng bức ra khỏi Căn cứ quân sự trung tâm Nam Du.
Trước đây Tiêu Hoằng bị trào phúng là chó nhà có tang, như vậy hiện tại, không thể nghi ngờ đã biến thành Co Hoanh Thần.
Trước cảnh ngộ này, Cố Hoành Thần thân là trung tướng, rốt cục đã có phần luống cuống.
Phía trước là vùng đất bằng phầng, Cố Hoành Thần gần như trốn tránh cũng không thể lẩn trốn. Vừa không thể trốn, lại càng chết người hơn là, Cố Hoành Thần chỉ cảm thấy thể lực đã xuất hiện dấu hiệu cạn kiệt cực kỳ nghiêm trọng.
A*
Mà Tiêu Hoằng theo sát không tha. Tuy rằng hắn cũng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn như trước khí thế như, tầng, thần tình dữ tợn, điên cuồng, ngay cả Cố Hoành Thần dường như đều có thể cảm nhận được ngọn lửa quyết tâm báo thù của Tiêu Hoằng.
Ta còn có phú quý, ta không muốn chết.
Thời điểm này, trong đầu Cố Hoành Thần rốt cục hiện lên ý niệm như thế. Vừa sợ hãi vừa kích động đã làm cho cả người hắn hoàn toàn bị ngốn hết sức lực, đây tuyệt đối là một loại tra tấn trong nội tam.
Mãi đến lúc này, Cố Hoành Thần còn có chút không thể tin được, đường đường là một Tướng quân, trưởng quan quân sự tối cao của một quận, không ngờ lại cách cái chết gần như thế.
Mà bản thân Cố Hoành Thần chỉ có thể giống một con chó rơi xuống nước, chật vật khu động Lưu Văn chạy như điên, trên khu đất bằng phầng. Ý niệm tuyệt vọng trong đầu, đã bắt đầu từng chút từng chút nảy sinh trong lòng. Hắn có lòng muốn cầu xin tha thứ, nhưng Tiêu Hoằng sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Nhưng mà, gần như ngay lúc cả người Cố Hoành Thần sấp rơi vào hỏng mất, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mười mấy điểm sáng, đang rất nhanh hướng tới Căn cứ quân sự trung tâm Nam Du.
Sau một lát, hình dáng điểm sáng dần hiện ra, đúng là hạm đội Viễn Vọng từ Gia Vương Quận phái tới, mục đích tự nhiên là bắt Cố Hoành Thần đem về xử theo pháp luật.
- Cố Hoành Thần! Ngươi chạy không thoát đâu! Ta khuyên ngươi tức khắc đừng chống cự nữa, nhận chịu bị bất!
Quan tổng chỉ huy Đề Á Qua của hạm đội Viễn Vọng giọng điệu nghiêm khắc, phát ra lời kêu gọi Cố Hoành Thần.
Trước đó, Đề Á Qua đã quanh quẩn ở bên ngoài Nam Du Tinh một hồi lâu không dám tiến vào, sợ Cố Hoành Thần phản kháng phá hủy hắn, khi biết tin Tiêu Hoằng đã công phá căn cứ quân sự Nam Du, Đề Á Qua mới dám tiến vào tầng khí quyển Nam Du Tinh, nghênh ngang đòi bắt Cố Hoành Thần.
Đối mặt với cảnh cáo của Đề Á Qua như vậy, nếu là trước kia Cố Hoành Thần xác định vững chắc sẽ tràn ngập cảnh giác, nhưng hiện tại lại giống như giữa đêm đen thấy được ánh rạng đông.
vẫn là câu nói kia, đối với Cố Hoành Thần hiện tại mà nói, việc cấp bách không còn là giữ cái vị trí gì nữa, mà là giữ cái mạng, Tướng quân miên tử hình, nói vậy có bị Đề Á Qua bắt lấy cũng có thể nhặt về một cái mạng.
- Tới bắt ta đi! Tới bắt đi! Ta ở phía đông căn cứ quân sự Nam Du! Mau chút đến đây đi!
Cố Hoành Thần lớn tiếng kêu gọi, trong giọng điệu toàn ngập sợ hãi cùng kích động. Sau đó liền đơn giản trực tiếp gửi tọa độ vị trí của mình cho Đề Á Qua.
Rất nhanh, hạm đội Viễn Vọng liền điều chỉnh tọa độ, ước chừng mười mấy chiếc Ma Văn chiến hạm, liền đậu lại ở phía trên mảnh đất trống cách Cố Hoành Thần không tới 500 thước, tiếp theo hơn một trăm tên binh sĩ Viễn Vọng liền “xoát xoát...” từ trong Ma Văn chiến hạm lao ra, chạy thẳng tới hướng Cố Hoành Thần trông chật vật chịu hết nổi.
Tiêu Hoằng luôn đuổi theo phía sau Cố Hoành Thần không bỏ, nhìn thấy hạm đội Viễn Vọng bỗng nhiên xuất hiện, rồi hơn một trăm binh sĩ Viễn Vọng rất nhanh chạy ra, bộ dáng dữ tợn của Tiêu Hoằng không khỏi thoáng hơi đổi sắc. Dĩ nhiên hắn hiểu được la chuyện gì, đây là Chiến khu Tay Nam muốn bắt Cố Hoành Thần, nếu như thế, Tiêu Hoằng se không thể tự tay giết chết Cố Hoành Thần. Đây là chuyện Tiêu Hoằng không thể dễ dàng chấp nhận.
- Đứng lại cho ta!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên rít gào một tiếng, tiếp theo liền vận dụng khí lực toàn thân tăng tốc, trong khoảnh Khắc chỉ còn cách Cố Hoành Thần không đến một
thước, đồng thời vươn bàn tay dính đầy máu tươi chộp tới hướng cổ Cố Hoành Thần, cố bắt lấy hắn.
Chỉ có điều đúng lúc này, một quả Ma Văn viên đạn vọt thẳng tới cánh tay Tiêu Hoằng. Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Tiêu Hoằng như sắp phun lửa, nhưng không làm sao được đành phải thu tay về, viên Ma Văn đạn bay sát bàn tay Tiêu Hoằng.
Lại nhìn thời điểm này binh sĩ Viễn Vọng đã bắt được Cố Hoành Thần, đồng thời rất nhanh áp giải hắn tới hướng Ma Văn chiến hạm.
- Khốn nạn!
Tiêu Hoằng nổi giận, không kiềm được phát ra tiếng rít gào chửi rủa, vừa định tiến thêm một bước xông tới, lại phát hiện trước mặt ước chừng 100 tên binh sĩ Viễn Vọng cùng với Đề Á Qua ngăn chặn ở trước mặt Tiêu Hoằng.
- Tiêu Hoằng dừng tay lại! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ta là phụng lệnh của Tá Phu bắt Cố Hoành Thần về trị tội. Ngươi không được làm càn! Lui ra!
Đề Á Qua thần sắc uy nghiêm nói với Tiêu Hoằng, ý đồ dùng phương thức quát lớn áp chế khí thế của Tiêu Hoằng xuống.
- Cút ngay cho ta!
Nhưng Tiêu Hoằng lúc này căn bản là không muốn mất mục tiêu, thấy Đề Á Qua cản ở trước mặt mình, lửa giận trong lòng lập tức hoàn toàn bốc cháy lên, vung nắm tay ngưng kết hàn băng đánh tới Đề Á Qua.
- Dám ra tay với ta? Không biết lượng sức!
Đề Á Qua tự cho là mình siêu phàm, đối mặt với một quyền của Tiêu Hoằng đánh tới, hắn khẽ giơ hai chưởng chuẩn bị ngăn lại một quyền này, đồng thời cho dư ba phản kích lại để Tiêu Hoằng biết mình lợi hại.
“Ầm!”
Gần như ngay khoảnh Khắc Đề Á Qua vừa mới giơ cánh tay lên, một quyền có chứa Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng, đã xuyên qua giữa hai cánh tay Đề Á Qua giáng thật mạnh trên ngực hắn.
Một quyền trực tiếp đánh cho Đề Á Qua bay ra xa mười thước, hộ giáp nơi ngực đương trường lõm xuống một mảng lớn!
-Khụ khụ!
Không kiềm được Đề Á Qua ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy trong ngực dường như đã vỡ vụn.
- Ta bảo ngươi cút ngay, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Tiêu Hoằng phun ra mấy chữ từ trong hàm răng với bộ mặt dữ tợn, tiếp theo liền bước nhanh vượt qua Đe Á Qua, chuẩn bị bắt Cố Hoành Thần trở về.
- Tiêu Hoằng! Ta có nhiệm vụ trong người, không có thời gian tranh chấp với ngươi! Ngăn hắn lại!
Đề Á Qua ra lệnh cho binh sĩ thuộc hạ, tiếp theo ôm ngực gượng nhổm dậy, chật vật chạy tới Ma Văn chiến hạm.
Mà giờ phút này Cố Hoành Thần, cũng đã bị áp giải tới Ma Văn chiến hạm rồi.
Thấy thế, hai mắt Tiêu Hoằng lại lần nữa lóe lên vẻ tàn nhẫn, hai quyền đã nắm chặt, nhìn chòng chọc binh sĩ Viên Vọng ngăn cản trước mắt, ra lệnh cho Ngả Nhĩ Văn và Nặc Lâm:
-Sát!
Nói xong, lại nhìn Tiêu Hoằng song chưởng đã ngưng kết ra hai thanh băng nhận, bổ tới binh sĩ Viễn Vọng trước mặt.
Đối mặt với Tiêu Hoằng sát khí khiếp người, những tên binh sĩ Viễn Vọng chỉ có cấp bậc Ngự Giả này, với đối thủ là cấp đó, gần như chỉ đụng mặt một cái liền có hai binh sĩ Viên Vọng bị chém thành hai nửa. Hiện tại đối với Tiêu Hoằng, bất kể là ai chỉ cần ngăn cản hắn giết Cố Hoành Thần thì chính là địch nhân phải diệt trừ.
về phần Ngả Nhĩ Văn và Nặc Lâm ở bên cạnh Tiêu Hoằng, đồng dạng cũng điên cuồng giết chết binh sĩ Viên Vọng, tận khả năng mở một đường máu đi tới.
Tuy nhiên, đối mặt với hơn một trăm binh sĩ Viễn Vọng chặn lại, muốn thành công đánh giết vượt qua, hơn nữa phải trong khoảng thời gian ngắn, cũng không phải chuyện dễ.
Mà thời điểm này, Tiêu Hoằng dường như cũng chỉ có thể trơ mất nhìn, Cố Hoành Thần bị dẫn vào trong Ma Văn chiến hạm. Đồng thời Đề Á Qua ôm ngực khập khiểng đi vào bên trong Ma Văn chiến hạm, ra lệnh cho binh sĩ Viên Vọng rút về cho Ma Văn chiến hạm xuất phát.
Chỉ có điều là thời điểm này, binh sĩ Viễn Vọng sao còn tới kịp chuyển về, trong đó phần lớn bị Tiêu Hoằng mạnh mẽ đánh chết tại đương trường.
Nhìn thấy cảnh này, Đề Á Qua cũng chỉ có thể bị ép phải trước thời hạn đóng cửa khoang hạm, bỏ lại binh sĩ Viễn Vọng vội vàng xuất phát!
Điều mỉa mai chính là, binh sĩ Viễn Vọng liều chết bảo hộ chính là một tên Tướng quân tội ác tày trời.
Tiêu Hoằng bị ngăn lại, trơ mắt nhìn hạm đội Viễn Vọng ở đó xuất phát, cả người như sắp bùng nổ vì lửa giận, hai mắt che kín tơ máu như sắp phun ra lửa.
- Cố Hoành Thần! Ngươi tưởng như vậy là ngươi chạy thoát được sao? Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng không bỏ qua cho ngươi!
Tiêu Hoằng ngửa đầu, nhìn lên bầu trời rít gào, một cánh tay nắm chặt cổ một gã binh sĩ Viên Vọng. Tiếp theo dùng một chút lực, “rắc” một tiếng, trực tiếp vặn đứt cổ tên binh sĩ Vien Vọng này!
Sau đó trong hai tay Hàn Lập tức ngưng kết ra một cây Bia mộ băng thô to, đánh mạnh theo hướng một chiếc Ma Văn chiến hạm mới vừa rời mặt đất!
Lại nhìn Đề Á Qua ôm ngực mới quay về trong phòng điều khiển chính, thông qua khí cụ thu thập âm lượng ở bên ngoài, tự nhiên có thể nghe được tiếng rít gào của Tiêu Hoằng, cùng với chỗ hộ giáp của chiếc Ma Văn chiến hạm bị Bia mộ băng đánh trúng, xuất hiện biến hình.
- Kẻ điên! Không cần để ý tới hắn! Rút lui... Khụ khụ!
Đề Á Qua phát ra mệnh lệnh, tiếp theo liền ho khan hai tiếng dữ dội.
Ở một góc phòng điều khiển chính, Cố Hoành Thần đã bị lột lấy túi Ma Văn, bị hơn mười binh sĩ Viễn Vọng khống chế.
Rốt cục thoát hiểm.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, Cố Hoành Thần thầm nghĩ trong lòng, vẻ hoảng sợ trên mặt thoáng lui đi.
Hắn biết rõ, kế tiếp đối mặt với hắn là điều gì, nhưng dù sao so với bị Tiêu Hoằng giết chết vẫn tốt hơn nhiều.
Tiêu Hoằng đứng trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, thân mình đã bắt đầu run nhè nhẹ, đây là vì quá phẫn nộ. Tuy nhiên, vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Hoành Thần.
Thoáng liếc mắt nhìn mấy chục thi thể binh sĩ Viễn Vọng trên mặt đất, Tiêu Hoằng quay đầu lại nhìn Ngả Nhĩ Văn, lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh xuống, tất cả thuộc hạ của Cố Hoành Thần trong căn cứ quân sự Nam Du, toàn bộ tiêu diệt, đồng thời giết cả nhà Cố Hoành Thần và Chu Bằng, ta muốn diệt tộc của chúng!
-Hiểu rõ!
Đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Ngả Nhĩ Văn không có bất kỳ dị nghị nào, chỉ có phục tòng.
Trên thực tế, bất kể là Cố Hoành Thần hay là Chu Bằng, bên trong gia tộc chúng cũng không có thứ tốt, ở bên trong toà án quân sự Nam Du, Tiêu Hoằng đã xem thấy không dưới một trăm vụ khởi tố, bản ghi chép còn lại đều ghi tội ác của gia tộc Cố Hoành Thần và Chu Bằng.
Trong đó một phần lớn là bị áp chế, một bộ phận khác lại là binh sĩ thuộc hạ của Cố Hoành Than!
Gia tộc như vậy lưu lại trên thế gian, chỉ có thể làm nguy hại ngàn năm. Chỉ có điều hai chữ “Diệt tộc” này có vẻ toàn ngập tàn bạo, tuy nhiên Tiêu Hoằng lúc này còn bận tâm tới những chuyện đó sao?
Thời điểm này, ở trong Bộ tổng chỉ huy Nam Du, sáu lão Tướng quân đã lạnh run. Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy trừ Bạch y nhân chính là thi thể, nơi đóng quân Nam Du liên tiếp vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Còn có những tên nhân viên công tác dựa vào Cố Hoành Thần, cáo mượn oai hùm kia, đồng loạt phải bị liên lụy. Ngoài ra, vợ con Cố Hoành Thần, cùng với hai đứa con hỗn đãn thân là Trung tá cũng phải nhận huyết tẩy.
“Xoảng!”
Nhìn thấy Tiêu Hoằng một lần nữa đẩy cửa đi vào, những lão Tướng quân này không kiềm được toàn thân run bần bật, sắc mặt trở nên một màu tái nhợt. Bọn họ nhìn thấy Cố Hoành Thần bị bắt mang đi, nhưng kế tiếp nghênh đón bọn họ là cái gì, vẫn không người nào biết được.
Trước đây Tiêu Hoằng bị trào phúng là chó nhà có tang, như vậy hiện tại, không thể nghi ngờ đã biến thành Co Hoanh Thần.
Trước cảnh ngộ này, Cố Hoành Thần thân là trung tướng, rốt cục đã có phần luống cuống.
Phía trước là vùng đất bằng phầng, Cố Hoành Thần gần như trốn tránh cũng không thể lẩn trốn. Vừa không thể trốn, lại càng chết người hơn là, Cố Hoành Thần chỉ cảm thấy thể lực đã xuất hiện dấu hiệu cạn kiệt cực kỳ nghiêm trọng.
A*
Mà Tiêu Hoằng theo sát không tha. Tuy rằng hắn cũng đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn như trước khí thế như, tầng, thần tình dữ tợn, điên cuồng, ngay cả Cố Hoành Thần dường như đều có thể cảm nhận được ngọn lửa quyết tâm báo thù của Tiêu Hoằng.
Ta còn có phú quý, ta không muốn chết.
Thời điểm này, trong đầu Cố Hoành Thần rốt cục hiện lên ý niệm như thế. Vừa sợ hãi vừa kích động đã làm cho cả người hắn hoàn toàn bị ngốn hết sức lực, đây tuyệt đối là một loại tra tấn trong nội tam.
Mãi đến lúc này, Cố Hoành Thần còn có chút không thể tin được, đường đường là một Tướng quân, trưởng quan quân sự tối cao của một quận, không ngờ lại cách cái chết gần như thế.
Mà bản thân Cố Hoành Thần chỉ có thể giống một con chó rơi xuống nước, chật vật khu động Lưu Văn chạy như điên, trên khu đất bằng phầng. Ý niệm tuyệt vọng trong đầu, đã bắt đầu từng chút từng chút nảy sinh trong lòng. Hắn có lòng muốn cầu xin tha thứ, nhưng Tiêu Hoằng sẽ bỏ qua cho hắn sao?
Nhưng mà, gần như ngay lúc cả người Cố Hoành Thần sấp rơi vào hỏng mất, chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên xuất hiện mười mấy điểm sáng, đang rất nhanh hướng tới Căn cứ quân sự trung tâm Nam Du.
Sau một lát, hình dáng điểm sáng dần hiện ra, đúng là hạm đội Viễn Vọng từ Gia Vương Quận phái tới, mục đích tự nhiên là bắt Cố Hoành Thần đem về xử theo pháp luật.
- Cố Hoành Thần! Ngươi chạy không thoát đâu! Ta khuyên ngươi tức khắc đừng chống cự nữa, nhận chịu bị bất!
Quan tổng chỉ huy Đề Á Qua của hạm đội Viễn Vọng giọng điệu nghiêm khắc, phát ra lời kêu gọi Cố Hoành Thần.
Trước đó, Đề Á Qua đã quanh quẩn ở bên ngoài Nam Du Tinh một hồi lâu không dám tiến vào, sợ Cố Hoành Thần phản kháng phá hủy hắn, khi biết tin Tiêu Hoằng đã công phá căn cứ quân sự Nam Du, Đề Á Qua mới dám tiến vào tầng khí quyển Nam Du Tinh, nghênh ngang đòi bắt Cố Hoành Thần.
Đối mặt với cảnh cáo của Đề Á Qua như vậy, nếu là trước kia Cố Hoành Thần xác định vững chắc sẽ tràn ngập cảnh giác, nhưng hiện tại lại giống như giữa đêm đen thấy được ánh rạng đông.
vẫn là câu nói kia, đối với Cố Hoành Thần hiện tại mà nói, việc cấp bách không còn là giữ cái vị trí gì nữa, mà là giữ cái mạng, Tướng quân miên tử hình, nói vậy có bị Đề Á Qua bắt lấy cũng có thể nhặt về một cái mạng.
- Tới bắt ta đi! Tới bắt đi! Ta ở phía đông căn cứ quân sự Nam Du! Mau chút đến đây đi!
Cố Hoành Thần lớn tiếng kêu gọi, trong giọng điệu toàn ngập sợ hãi cùng kích động. Sau đó liền đơn giản trực tiếp gửi tọa độ vị trí của mình cho Đề Á Qua.
Rất nhanh, hạm đội Viễn Vọng liền điều chỉnh tọa độ, ước chừng mười mấy chiếc Ma Văn chiến hạm, liền đậu lại ở phía trên mảnh đất trống cách Cố Hoành Thần không tới 500 thước, tiếp theo hơn một trăm tên binh sĩ Viễn Vọng liền “xoát xoát...” từ trong Ma Văn chiến hạm lao ra, chạy thẳng tới hướng Cố Hoành Thần trông chật vật chịu hết nổi.
Tiêu Hoằng luôn đuổi theo phía sau Cố Hoành Thần không bỏ, nhìn thấy hạm đội Viễn Vọng bỗng nhiên xuất hiện, rồi hơn một trăm binh sĩ Viễn Vọng rất nhanh chạy ra, bộ dáng dữ tợn của Tiêu Hoằng không khỏi thoáng hơi đổi sắc. Dĩ nhiên hắn hiểu được la chuyện gì, đây là Chiến khu Tay Nam muốn bắt Cố Hoành Thần, nếu như thế, Tiêu Hoằng se không thể tự tay giết chết Cố Hoành Thần. Đây là chuyện Tiêu Hoằng không thể dễ dàng chấp nhận.
- Đứng lại cho ta!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên rít gào một tiếng, tiếp theo liền vận dụng khí lực toàn thân tăng tốc, trong khoảnh Khắc chỉ còn cách Cố Hoành Thần không đến một
thước, đồng thời vươn bàn tay dính đầy máu tươi chộp tới hướng cổ Cố Hoành Thần, cố bắt lấy hắn.
Chỉ có điều đúng lúc này, một quả Ma Văn viên đạn vọt thẳng tới cánh tay Tiêu Hoằng. Nhìn thấy cảnh này, hai mắt Tiêu Hoằng như sắp phun lửa, nhưng không làm sao được đành phải thu tay về, viên Ma Văn đạn bay sát bàn tay Tiêu Hoằng.
Lại nhìn thời điểm này binh sĩ Viễn Vọng đã bắt được Cố Hoành Thần, đồng thời rất nhanh áp giải hắn tới hướng Ma Văn chiến hạm.
- Khốn nạn!
Tiêu Hoằng nổi giận, không kiềm được phát ra tiếng rít gào chửi rủa, vừa định tiến thêm một bước xông tới, lại phát hiện trước mặt ước chừng 100 tên binh sĩ Viễn Vọng cùng với Đề Á Qua ngăn chặn ở trước mặt Tiêu Hoằng.
- Tiêu Hoằng dừng tay lại! Ngươi có biết ngươi đang làm gì không? Ta là phụng lệnh của Tá Phu bắt Cố Hoành Thần về trị tội. Ngươi không được làm càn! Lui ra!
Đề Á Qua thần sắc uy nghiêm nói với Tiêu Hoằng, ý đồ dùng phương thức quát lớn áp chế khí thế của Tiêu Hoằng xuống.
- Cút ngay cho ta!
Nhưng Tiêu Hoằng lúc này căn bản là không muốn mất mục tiêu, thấy Đề Á Qua cản ở trước mặt mình, lửa giận trong lòng lập tức hoàn toàn bốc cháy lên, vung nắm tay ngưng kết hàn băng đánh tới Đề Á Qua.
- Dám ra tay với ta? Không biết lượng sức!
Đề Á Qua tự cho là mình siêu phàm, đối mặt với một quyền của Tiêu Hoằng đánh tới, hắn khẽ giơ hai chưởng chuẩn bị ngăn lại một quyền này, đồng thời cho dư ba phản kích lại để Tiêu Hoằng biết mình lợi hại.
“Ầm!”
Gần như ngay khoảnh Khắc Đề Á Qua vừa mới giơ cánh tay lên, một quyền có chứa Hàn băng vạn năm của Tiêu Hoằng, đã xuyên qua giữa hai cánh tay Đề Á Qua giáng thật mạnh trên ngực hắn.
Một quyền trực tiếp đánh cho Đề Á Qua bay ra xa mười thước, hộ giáp nơi ngực đương trường lõm xuống một mảng lớn!
-Khụ khụ!
Không kiềm được Đề Á Qua ho khan hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, chỉ cảm thấy trong ngực dường như đã vỡ vụn.
- Ta bảo ngươi cút ngay, chẳng lẽ ngươi không hiểu sao?
Tiêu Hoằng phun ra mấy chữ từ trong hàm răng với bộ mặt dữ tợn, tiếp theo liền bước nhanh vượt qua Đe Á Qua, chuẩn bị bắt Cố Hoành Thần trở về.
- Tiêu Hoằng! Ta có nhiệm vụ trong người, không có thời gian tranh chấp với ngươi! Ngăn hắn lại!
Đề Á Qua ra lệnh cho binh sĩ thuộc hạ, tiếp theo ôm ngực gượng nhổm dậy, chật vật chạy tới Ma Văn chiến hạm.
Mà giờ phút này Cố Hoành Thần, cũng đã bị áp giải tới Ma Văn chiến hạm rồi.
Thấy thế, hai mắt Tiêu Hoằng lại lần nữa lóe lên vẻ tàn nhẫn, hai quyền đã nắm chặt, nhìn chòng chọc binh sĩ Viên Vọng ngăn cản trước mắt, ra lệnh cho Ngả Nhĩ Văn và Nặc Lâm:
-Sát!
Nói xong, lại nhìn Tiêu Hoằng song chưởng đã ngưng kết ra hai thanh băng nhận, bổ tới binh sĩ Viễn Vọng trước mặt.
Đối mặt với Tiêu Hoằng sát khí khiếp người, những tên binh sĩ Viễn Vọng chỉ có cấp bậc Ngự Giả này, với đối thủ là cấp đó, gần như chỉ đụng mặt một cái liền có hai binh sĩ Viên Vọng bị chém thành hai nửa. Hiện tại đối với Tiêu Hoằng, bất kể là ai chỉ cần ngăn cản hắn giết Cố Hoành Thần thì chính là địch nhân phải diệt trừ.
về phần Ngả Nhĩ Văn và Nặc Lâm ở bên cạnh Tiêu Hoằng, đồng dạng cũng điên cuồng giết chết binh sĩ Viên Vọng, tận khả năng mở một đường máu đi tới.
Tuy nhiên, đối mặt với hơn một trăm binh sĩ Viễn Vọng chặn lại, muốn thành công đánh giết vượt qua, hơn nữa phải trong khoảng thời gian ngắn, cũng không phải chuyện dễ.
Mà thời điểm này, Tiêu Hoằng dường như cũng chỉ có thể trơ mất nhìn, Cố Hoành Thần bị dẫn vào trong Ma Văn chiến hạm. Đồng thời Đề Á Qua ôm ngực khập khiểng đi vào bên trong Ma Văn chiến hạm, ra lệnh cho binh sĩ Viên Vọng rút về cho Ma Văn chiến hạm xuất phát.
Chỉ có điều là thời điểm này, binh sĩ Viễn Vọng sao còn tới kịp chuyển về, trong đó phần lớn bị Tiêu Hoằng mạnh mẽ đánh chết tại đương trường.
Nhìn thấy cảnh này, Đề Á Qua cũng chỉ có thể bị ép phải trước thời hạn đóng cửa khoang hạm, bỏ lại binh sĩ Viễn Vọng vội vàng xuất phát!
Điều mỉa mai chính là, binh sĩ Viễn Vọng liều chết bảo hộ chính là một tên Tướng quân tội ác tày trời.
Tiêu Hoằng bị ngăn lại, trơ mắt nhìn hạm đội Viễn Vọng ở đó xuất phát, cả người như sắp bùng nổ vì lửa giận, hai mắt che kín tơ máu như sắp phun ra lửa.
- Cố Hoành Thần! Ngươi tưởng như vậy là ngươi chạy thoát được sao? Cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta cũng không bỏ qua cho ngươi!
Tiêu Hoằng ngửa đầu, nhìn lên bầu trời rít gào, một cánh tay nắm chặt cổ một gã binh sĩ Viên Vọng. Tiếp theo dùng một chút lực, “rắc” một tiếng, trực tiếp vặn đứt cổ tên binh sĩ Vien Vọng này!
Sau đó trong hai tay Hàn Lập tức ngưng kết ra một cây Bia mộ băng thô to, đánh mạnh theo hướng một chiếc Ma Văn chiến hạm mới vừa rời mặt đất!
Lại nhìn Đề Á Qua ôm ngực mới quay về trong phòng điều khiển chính, thông qua khí cụ thu thập âm lượng ở bên ngoài, tự nhiên có thể nghe được tiếng rít gào của Tiêu Hoằng, cùng với chỗ hộ giáp của chiếc Ma Văn chiến hạm bị Bia mộ băng đánh trúng, xuất hiện biến hình.
- Kẻ điên! Không cần để ý tới hắn! Rút lui... Khụ khụ!
Đề Á Qua phát ra mệnh lệnh, tiếp theo liền ho khan hai tiếng dữ dội.
Ở một góc phòng điều khiển chính, Cố Hoành Thần đã bị lột lấy túi Ma Văn, bị hơn mười binh sĩ Viễn Vọng khống chế.
Rốt cục thoát hiểm.
Ngồi chồm hổm trên mặt đất, Cố Hoành Thần thầm nghĩ trong lòng, vẻ hoảng sợ trên mặt thoáng lui đi.
Hắn biết rõ, kế tiếp đối mặt với hắn là điều gì, nhưng dù sao so với bị Tiêu Hoằng giết chết vẫn tốt hơn nhiều.
Tiêu Hoằng đứng trên mặt đất, không ngừng thở hổn hển, thân mình đã bắt đầu run nhè nhẹ, đây là vì quá phẫn nộ. Tuy nhiên, vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng nhất định sẽ không bỏ qua cho Cố Hoành Thần.
Thoáng liếc mắt nhìn mấy chục thi thể binh sĩ Viễn Vọng trên mặt đất, Tiêu Hoằng quay đầu lại nhìn Ngả Nhĩ Văn, lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh xuống, tất cả thuộc hạ của Cố Hoành Thần trong căn cứ quân sự Nam Du, toàn bộ tiêu diệt, đồng thời giết cả nhà Cố Hoành Thần và Chu Bằng, ta muốn diệt tộc của chúng!
-Hiểu rõ!
Đối với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Ngả Nhĩ Văn không có bất kỳ dị nghị nào, chỉ có phục tòng.
Trên thực tế, bất kể là Cố Hoành Thần hay là Chu Bằng, bên trong gia tộc chúng cũng không có thứ tốt, ở bên trong toà án quân sự Nam Du, Tiêu Hoằng đã xem thấy không dưới một trăm vụ khởi tố, bản ghi chép còn lại đều ghi tội ác của gia tộc Cố Hoành Thần và Chu Bằng.
Trong đó một phần lớn là bị áp chế, một bộ phận khác lại là binh sĩ thuộc hạ của Cố Hoành Than!
Gia tộc như vậy lưu lại trên thế gian, chỉ có thể làm nguy hại ngàn năm. Chỉ có điều hai chữ “Diệt tộc” này có vẻ toàn ngập tàn bạo, tuy nhiên Tiêu Hoằng lúc này còn bận tâm tới những chuyện đó sao?
Thời điểm này, ở trong Bộ tổng chỉ huy Nam Du, sáu lão Tướng quân đã lạnh run. Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ, có thể thấy trừ Bạch y nhân chính là thi thể, nơi đóng quân Nam Du liên tiếp vang lên tiếng kêu gào thảm thiết.
Còn có những tên nhân viên công tác dựa vào Cố Hoành Thần, cáo mượn oai hùm kia, đồng loạt phải bị liên lụy. Ngoài ra, vợ con Cố Hoành Thần, cùng với hai đứa con hỗn đãn thân là Trung tá cũng phải nhận huyết tẩy.
“Xoảng!”
Nhìn thấy Tiêu Hoằng một lần nữa đẩy cửa đi vào, những lão Tướng quân này không kiềm được toàn thân run bần bật, sắc mặt trở nên một màu tái nhợt. Bọn họ nhìn thấy Cố Hoành Thần bị bắt mang đi, nhưng kế tiếp nghênh đón bọn họ là cái gì, vẫn không người nào biết được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.