Chương 504: hợp nhất
Đình Vũ
28/06/2017
Bước nhanh đi tới trước mặt Khương Chính Thuần, Tiêu Hoằng đột nhiên vươn tay, nắm lấy mái tóc còn sót lại không nhiều lắm trên đầu Khương Chính Thuần, trực tiếp kéo Khương Chính Thuần đạt trên bàn giấy, Tập Tố chiến đao trong tay chỉ thẳng vào cổ Khương Chính Thuần.
- Tiêu tiên sinh... Tiêu Tướng quân tha mạng... hết thảy đều là bất đắc dĩ!
Khương Chính Thuần run cầm cập nói.
- Tha mạng? Ngươi hiện tại tối nhất là lo lắng xem ta có bỏ qua cho tánh mạng cả nhà ngươi không? Diệt tộc cũng không phải lần đầu tiên ta làm, không ít cơ hội để làm!
Tiêu Hoằng trong mắt lộ ra hung quang, gằn từng chữ một. Tiếp theo, liền thông qua Ma Văn thông tin Bộ tổng chỉ huy phát ra lời kêu gọi toàn bộ hạm đội phòng vệ Nam Du đang giằng co với Liên hợp hạm đội Tây Cương.
Theo hạm đội phòng vệ Nam Du tiếp nối liên lạc, lại nhìn tất cả Đoàn trưởng sắc mặt đồng loạt ngẩn ra, đầu tiên ánh vào mất bọn họ là Tiêu Hoằng đang đặt Khương Chính Thuần trên bàn giấy, với bộ dáng cùng hung cực ác.
- Hiện tại ta lệnh cho ngươi: phóng thích toàn bộ tất cả gia quyến của bọn họ! Nếu không, ta mượn cả nhà ngươi khai đao!
Tiêu Hoằng gằn từng chữ một trầm giọng ra lệnh cho Khương Chính Thuần.
Đối mặt với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Khương Chính Thuần sao còn dám chậm trễ! Cho dù hắn không sợ chết, còn có con hắn, cháu chất hắn... những người này thì sao.
Không dám có mảy may chần chừ, Khương Chính Thuần run run lấy ra Ma Văn thông tin, lệnh cho thuộc hạ, phóng thích toàn bộ gia quyến của tất cả sĩ quan. Cố Hoành Thần đã hoàn toàn rơi đài rồi còn cố kỵ gì chứ.
Đại khái chích trôi qua thời gian mười phút, các Đoàn trưởng quân đoàn phòng vệ Nam Du, đều nhận được tin người nhà bình an rời địa điểm giam lỏng.
Tuy rằng Tiêu Hoằng thần sắc là máu lạnh, tuy rằng vẻ mặt Tiêu Hoằng dữ tợn, nhưng những Đoàn trưởng bị ức hiếp này, có thể nói là vô cùng cảm kích Tiêu Hoằng, tiếp theo liền “xoát xoát” đồng loạt quỳ một gối trước mặt Tiêu Hoằng.
- Cảm tạ Tiêu Tướng quân! Thuộc hạ nguyện ý nghe theo chỉ huy của Tiêu Tướng quân!
- Thuộc hạ nguyện đi theo Tiêu Tướng quân!
Chúng đoàn trưởng trước sau tỏ thái độ. Đây cũng là bọn hắn phát ra từ nội tâm, trước đó bọn họ đã muốn đi theo Tiêu Hoằng, chỉ tiếc bị Cố Hoành Thần bức hiếp.
Mà ở bên trong màn hình, còn có bảy tám gã Đoàn trưởng, không có quỳ xuống, trong ánh mắt toàn ngập bất an và không yên, bởi vì bọn họ đều là kẻ tâm phúc của Cố Hoành Thần.
Hiện giờ Cố Hoành Thần hoàn toàn sụp đổ, hạm đội phòng vệ Nam Du hơn phân nửa đã bị Tiêu Hoằng chinh phục, chỉ còn lại mấy người bọn họ, phản kháng ư? Không thể nghi ngờ chỉ có đường chết! Đầu hang ư? Tiêu Hoằng se bỏ qua cho bọn họ sao?
Tiêu Hoằng đương nhiên chú ý tới bộ dáng của bảy tám gã Đoàn trưởng này, liền hơi thu liễm vẻ dữ tợn, tiếp theo lên tiếng ra lệnh:
- Giao ra quân quyền của các ngươi, khỏi chết!
Nghe Tiêu Hoằng ra lệnh như thế, những Đoàn trưởng tâm phúc của Cố Hoành Thần, không kềm được thoáng hơi do dự, đối với bất kỳ một gã Đoàn trưởng nào một khi giao ra quân đoàn, không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ thống khổ.
Nhất là từng tiếp xúc với Cố Hoành Thần một thời gian dài, thì khát vọng về quyền lực còn mãnh liệt hơn rất nhiều so với những người khác. Thế nhưng, khi những Đoàn trưởng này nhìn ra phía ngoài cửa sổ: trước đó còn là Ma Văn chiến hạm của quân đội bạn, hiện giờ đã toàn bộ chỉa mũi pháo nhắm ngay bọn họ.
Càng chết người hơn là ở ngoài xa xa còn có Liên hợp hạm đội Tây Cương cuồn cuộn mãnh liệt, khí thế dọa người.
Không thể nghi ngờ, hiện tại đối mặt với kết cục này, các Đoàn trưởng tâm phúc của Cố Hoành Thần chỉ có hai đường: hoặc là giao ra binh quyền trong tay, hoặc là mang theo cả đội quân bị các loại hạm pháo bắn đến cả mảnh vụn cũng không còn chừa lại.
Hơn nữa những Đoàn trưởng tâm phúc này, cũng biết rõ tính Tiêu Hoằng không có gì kiên nhẫn, nói không chừng chậm một giây là hết đường sống, nhất là hiện tại, cả người Tiêu Hoằng dường như ở vào trạng thái điên cuồng cực độ.
Đại khái chi tạm dừng năm giây, chỉ thấy những quân đoàn trưởng tâm phúc này, đồng loạt tháo quân hàm, quỳ một gối trước mặt Tiêu Hoằng trong màn hình.
Kể từ đó, toàn bộ quân quyền của Nam Du Quận, hoàn toàn rơi vào tay Tiêu Hoằng.
Lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy căn cứ quân sự Nam Du vốn trước đó sạch sẽ ngăn nắp, giờ này đã hoàn toàn bị nhuộm máu đỏ.
Nhẹ cúi đầu, Tiêu Hoằng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Khương Chính Thuần, tạm dừng một lát, mới chậm rãi buông tay ra.
- Hiện tại ta tuyên bố! Những lão già các ngươi toàn bộ bị cách chức, về nhà dưỡng lão đi thôi!
Tiêu Hoằng ném ra những lời này, rồi mang theo Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm đi ra ngoài.
Chuẩn bị dẫn dắt tất cả thành viên Thích Khách Mình quay về bên trong Ưng Trảo Hào, tiếp tục tìm biện pháp đánh chết Cố Hoành Thần! Giờ khắc này Tiêu Hoằng đã hạ quyết tâm, toàn bộ kẻ ngăn cản đều là địch nhân!
Cùng lúc đó, trên không trung mênh mông phụ cận Mộ Thang Tinh, Liên hợp hạm đội Tây Cương cùng Hạm đội phòng vệ Nam Du lại một lần nữa giao hòa với nhau. Số lượng Ma Văn hạm đã vượt qua 500 chiếc, binh lực tác chiến lên tới 31 vạn quân!
Trên cơ bản đã xem như toàn bộ quân đội tác chiến của Nam Du Quận.
Mà hiện tại 31 vạn người này chỉ có một mục đích, chính là giết chết Cố Hoành Thần! Bất kề hắn đến địa phương nào, cho dù là hoàng đô hoàng điện, Tiêu Hoằng cũng nhất quyết phải bắt được hắn, giết chết!
Đi ra Bộ tổng chỉ huy Nam Du, đám người Tiêu Hoằng liền đi tới khu neo đậu chiến hạm, nơi này đang đậu lại 12 chiếc Ma Văn vận binh hạm cùng với 2 chiếc Ma Văn chiến hạm.
Toàn bộ đều mới tinh và tính năng cực độ tiên tiến. Thử nghĩ một chút, những thứ này vấn đều là thủ vệ căn cứ quân sự trung tâm Nam Du, tính năng có thể kém sao?
- Chủ tử! Hiện tại chúng ta định xử trí những chiếc Ma Văn hạm này thế nào?
Ngả Nhĩ Văn nhẹ giọng hỏi.
- Đưa đến Tập đoàn Thiên Xà đi!
Tiêu Hoằng đáp lời, rồi đi vào bên trong một chiếc Ma Văn vận binh hạm trong đó, bắt đầu từng phòng một rót vào từng khối từng khối Hàn băng vạn năm.
Rời đi lâu như vậy, phỏng chừng Hàn băng vạn năm ở Tập đoàn Thiên Xà đã tiêu hao hầu như không còn. Hiện giờ Tiêu Hoằng phải làm là cung cấp cũng đủ nhiều Hàn băng vạn năm cho Tập đoàn Thiên Xà, phải để bọn họ có được Hàn băng vạn năm cuồn cuộn không dứt.
Ước chừng qua bốn tiếng sau, trong 12 chiếc vận binh hạm, đã đồng loạt chứa đầy Hàn băng vạn năm. Tiêu Hoằng đi ra Ma Văn vận binh hạm, phía trên trán đã đâm ướt mồ hôi, nhưng trong hai mắt vẫn như cũ toàn ngập lửa giận vô tận, chỉ cần Cố Hoành Thần chưa chết, Tiêu Hoằng sẽ không dứt bỏ được ý niệm phải giết chết hắn trong đầu.
- Báo cho Mạc Hi cho người đến mang 12 chiếc Ma Văn vận binh hạm này về Vũ Nhuận Tinh. Nhớ cẩn thận bảo quản Hàn băng vạn năm bên trong! Đồng thời từ trong hạm đội siêu cấp Tây Cương, điều động ra nhân viên công tác biết điều khiển Ma Văn chiến hạm, đưa 2 chiếc Ma Văn chiến hạm này đến hạm đội siêu cấp Tây Cương!
Tiêu Hoằng ra lệnh cho Bì Nặc.
Lúc này trong không gian phụ cận Nam Du Tinh, hạm đội siêu cấp Tây Cương khổng lồ cũng đã đuổi tới, đang đợi lệnh của Tiêu Hoằng.
Cùng lúc đó, sau khi Hạm đội Viễn Vọng “thành công” bắt được Cố Hoành Thần, đang dùng tốc độ cao nhất bay đến Gia Vương Quận. Bản thân Đề Á Qua rất rõ ràng, nếu để chậm trễ hậu quả sẽ là chuyện gì xảy ra? Chính là bị hạm đội siêu cấp Tay Cương của Tiêu Hoằng đuổi theo, sau đó sẽ vô tình bắn giết.
Mà ở trong mắt Đề Á Qua xem ra, chỉ cần đi vào Gia Vương Quận thì hoàn toàn an toàn, Tiêu Hoằng là không dám công kích Gia Vương Quận, nếu không
tình thế nghiêm trọng có thể nghĩ mà biết.
Đề Á Qua trải qua trị liệu tạm thời, sau đó quay về phòng điều khiển chính, hắn liếc mắt nhìn Cố Hoành Thần một cái, trên nét mặt mơ hồ thoáng hiện ra cảm giác thành tựu.
Sau đó, liền thông qua Ma Văn thông tin báo cáo với Bộ tổng chỉ huy quân sự Gia Vương Quận.
So với Nam Du Tinh, toàn bộ Gia Vương Tinh nằm trong cảnh nội hoàng đô, không biết xa hoa hơn gấp bao nhiêu lần. vấn đề phòng thủ cũng rất nghiêm ngặt, tuy chỉ ở bên cạnh hoàng đô, nhưng có thể nói là khu vực trung tâm quan trọng của Phục Thản Đế Quốc.
Dựa theo pháp lệnh của Phục Thản Để Quốc, cảnh nội hoàng đô là địa phương thần thánh không thể xâm phạm, bao gồm Tướng quân biên thuỳ muốn bước vào hoàng đô, đều phải được phê chuẩn.
Tá Phu vẫn luôn ở trong căn cứ quân sự Gia Vương, nhận được tin tức như thế, sắc mặt đang phẫn nộ rốt cục thoáng hơi dịu đi.
Ở Tá Phu xem ra, Cố Hoành Thần bị bất rồi thì náo động ở Nam Du Quận, coi như giải quyết được một nửa, một nửa khác chính là trấn áp Tiêu Hoằng, bắt hắn phải nhận tội tuân thủ pháp luật. Tuy rằng Tiêu Hoằng cũng là bên kẻ bị hại, nhưng ở trong mắt Tá Phu, cách làm của Tiêu Hoằng thực quá phận, để cho Tá Phu không thể dễ dàng tha thứ là: Tiêu Hoằng không chỉ có kháng mệnh, mà còn nói năng lỗ mãng, chống đối với hắn.
Tiếp theo sau, Tá Phu không hề do dự liền quyết đoán hạ lệnh: áp giải tội thần Cố Hoành Thần này đến Gia Vương Tinh, chuẩn bị nhận xét xử của toà án quân sự cao nhất hoàng đô.
Mà ở bên kia, Tiêu Hoằng đã lại quay về tới Ưng Trảo Hào, vẻ mặt lãnh liệt, trong hai mắt còn có thể nhìn thấy vẻ dữ tợn. Trừ Cố Hoành Thần, còn có sự đần độn của Phục Thản Đế Quốc khiển Tiêu Hoằng vô cùng phẫn hận, vì bảo họ một tội thần tội ác tày trời, lại dùng mấy chục binh sĩ Viễn Vọng vô tội làm tấm mộc ngăn chặn hắn!
Quả thực chính là hoang đường đến cực điểm!
Không để chậm trễ, Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn thông tin trực tiếp phát ra thình cầu gặp Tá Phu.
Tá Phu vốn còn đang suy nghĩ làm thế nào trấn áp Tiêu Hoằng, ngay lúc này, chợt phát hiện Ma Văn thông tin bên cạnh truyền đến một tràng rung động dồn dập, thình cầu gọi đúng là Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy dãy số hiện ra trên Ma Văn thông tin, sắc mặt Tá Phu không kềm được giật giật. Tuy nhiên, sắc mặt như trước vô cùng khó coi, nhưng cũng lập tức tiếp nơi liền lạc.
Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính Ưng Trảo Hào, nhìn thấy hình ảnh Tá Phu xuất hiện, hai mắt đều sấp phun ra lửa, không có cung kính của Thiếu tướng đối với Thượng tướng, không có mảy may lễ phép, ngay khoảnh khắc hình ảnh Tá Phu hiện ra, Tiêu Hoằng chỉ thẳng ngón tay vào chóp mũi Tá Phu.
- Tá Phu! Ta hiện tại ra lệnh cưỡng chế ngươi: áp giải Cố Hoành Thần trở về cho ta! Đây là cảnh cáo cuối cùng!
Tiêu Hoằng lớn tiếng nói, sắc mặt xanh mét, thậm chí trong giọng điệu còn có một chút quát tháo. Cả người hắn thoạt nhìn không có mảy may bộ dáng của một thuộc hạ.
Lại nhìn Tá Phu nghe nói như thế, vốn sắc mặt đã rất khó coi, liền đen sậm xuống, thân là Thượng tướng lại bị một tên Thiếu tướng nho nhỏ chỉ vào mũi uy hiếp! Điều này đối với Tá Phu mà nói, không thể nghi ngờ chính là khiêu khích và khinh miệt! Ngay tức khắc, trong hai mắt hắn đều như sắp phun lửa.
- Ngươi nói giọng đó với ai? Ngươi dám nói tiếp với ta một lần nữa không?
Tá Phu hai mắt trừng trừng, nghiến răng nói đến mức nghe “trẻo trẹo”. Câu này gần như chính là phát ra giữa kẽ răng.
- Đừng nói nhảm với ta! Cũng đừng bày ra bộ dáng uy nghiêm đó với ta! Ngươi đúng là kẻ đầu óc đần độn hiếm thấy! Nghe cho rõ đây: Ta hiện tại lệnh cưỡng chế ngươi, giao trả Cố Hoành Thần cho ta, nếu không ngươi có tin hay không ta sẽ làm cho ngươi hối hận đã làm người!
Tiêu Hoằng đã hoàn toàn bị chọc giận, căn bản không có mảy may yếu thế.
- Tiêu tiên sinh... Tiêu Tướng quân tha mạng... hết thảy đều là bất đắc dĩ!
Khương Chính Thuần run cầm cập nói.
- Tha mạng? Ngươi hiện tại tối nhất là lo lắng xem ta có bỏ qua cho tánh mạng cả nhà ngươi không? Diệt tộc cũng không phải lần đầu tiên ta làm, không ít cơ hội để làm!
Tiêu Hoằng trong mắt lộ ra hung quang, gằn từng chữ một. Tiếp theo, liền thông qua Ma Văn thông tin Bộ tổng chỉ huy phát ra lời kêu gọi toàn bộ hạm đội phòng vệ Nam Du đang giằng co với Liên hợp hạm đội Tây Cương.
Theo hạm đội phòng vệ Nam Du tiếp nối liên lạc, lại nhìn tất cả Đoàn trưởng sắc mặt đồng loạt ngẩn ra, đầu tiên ánh vào mất bọn họ là Tiêu Hoằng đang đặt Khương Chính Thuần trên bàn giấy, với bộ dáng cùng hung cực ác.
- Hiện tại ta lệnh cho ngươi: phóng thích toàn bộ tất cả gia quyến của bọn họ! Nếu không, ta mượn cả nhà ngươi khai đao!
Tiêu Hoằng gằn từng chữ một trầm giọng ra lệnh cho Khương Chính Thuần.
Đối mặt với mệnh lệnh của Tiêu Hoằng, Khương Chính Thuần sao còn dám chậm trễ! Cho dù hắn không sợ chết, còn có con hắn, cháu chất hắn... những người này thì sao.
Không dám có mảy may chần chừ, Khương Chính Thuần run run lấy ra Ma Văn thông tin, lệnh cho thuộc hạ, phóng thích toàn bộ gia quyến của tất cả sĩ quan. Cố Hoành Thần đã hoàn toàn rơi đài rồi còn cố kỵ gì chứ.
Đại khái chích trôi qua thời gian mười phút, các Đoàn trưởng quân đoàn phòng vệ Nam Du, đều nhận được tin người nhà bình an rời địa điểm giam lỏng.
Tuy rằng Tiêu Hoằng thần sắc là máu lạnh, tuy rằng vẻ mặt Tiêu Hoằng dữ tợn, nhưng những Đoàn trưởng bị ức hiếp này, có thể nói là vô cùng cảm kích Tiêu Hoằng, tiếp theo liền “xoát xoát” đồng loạt quỳ một gối trước mặt Tiêu Hoằng.
- Cảm tạ Tiêu Tướng quân! Thuộc hạ nguyện ý nghe theo chỉ huy của Tiêu Tướng quân!
- Thuộc hạ nguyện đi theo Tiêu Tướng quân!
Chúng đoàn trưởng trước sau tỏ thái độ. Đây cũng là bọn hắn phát ra từ nội tâm, trước đó bọn họ đã muốn đi theo Tiêu Hoằng, chỉ tiếc bị Cố Hoành Thần bức hiếp.
Mà ở bên trong màn hình, còn có bảy tám gã Đoàn trưởng, không có quỳ xuống, trong ánh mắt toàn ngập bất an và không yên, bởi vì bọn họ đều là kẻ tâm phúc của Cố Hoành Thần.
Hiện giờ Cố Hoành Thần hoàn toàn sụp đổ, hạm đội phòng vệ Nam Du hơn phân nửa đã bị Tiêu Hoằng chinh phục, chỉ còn lại mấy người bọn họ, phản kháng ư? Không thể nghi ngờ chỉ có đường chết! Đầu hang ư? Tiêu Hoằng se bỏ qua cho bọn họ sao?
Tiêu Hoằng đương nhiên chú ý tới bộ dáng của bảy tám gã Đoàn trưởng này, liền hơi thu liễm vẻ dữ tợn, tiếp theo lên tiếng ra lệnh:
- Giao ra quân quyền của các ngươi, khỏi chết!
Nghe Tiêu Hoằng ra lệnh như thế, những Đoàn trưởng tâm phúc của Cố Hoành Thần, không kềm được thoáng hơi do dự, đối với bất kỳ một gã Đoàn trưởng nào một khi giao ra quân đoàn, không thể nghi ngờ là một chuyện cực kỳ thống khổ.
Nhất là từng tiếp xúc với Cố Hoành Thần một thời gian dài, thì khát vọng về quyền lực còn mãnh liệt hơn rất nhiều so với những người khác. Thế nhưng, khi những Đoàn trưởng này nhìn ra phía ngoài cửa sổ: trước đó còn là Ma Văn chiến hạm của quân đội bạn, hiện giờ đã toàn bộ chỉa mũi pháo nhắm ngay bọn họ.
Càng chết người hơn là ở ngoài xa xa còn có Liên hợp hạm đội Tây Cương cuồn cuộn mãnh liệt, khí thế dọa người.
Không thể nghi ngờ, hiện tại đối mặt với kết cục này, các Đoàn trưởng tâm phúc của Cố Hoành Thần chỉ có hai đường: hoặc là giao ra binh quyền trong tay, hoặc là mang theo cả đội quân bị các loại hạm pháo bắn đến cả mảnh vụn cũng không còn chừa lại.
Hơn nữa những Đoàn trưởng tâm phúc này, cũng biết rõ tính Tiêu Hoằng không có gì kiên nhẫn, nói không chừng chậm một giây là hết đường sống, nhất là hiện tại, cả người Tiêu Hoằng dường như ở vào trạng thái điên cuồng cực độ.
Đại khái chi tạm dừng năm giây, chỉ thấy những quân đoàn trưởng tâm phúc này, đồng loạt tháo quân hàm, quỳ một gối trước mặt Tiêu Hoằng trong màn hình.
Kể từ đó, toàn bộ quân quyền của Nam Du Quận, hoàn toàn rơi vào tay Tiêu Hoằng.
Lúc này nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy căn cứ quân sự Nam Du vốn trước đó sạch sẽ ngăn nắp, giờ này đã hoàn toàn bị nhuộm máu đỏ.
Nhẹ cúi đầu, Tiêu Hoằng nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Khương Chính Thuần, tạm dừng một lát, mới chậm rãi buông tay ra.
- Hiện tại ta tuyên bố! Những lão già các ngươi toàn bộ bị cách chức, về nhà dưỡng lão đi thôi!
Tiêu Hoằng ném ra những lời này, rồi mang theo Ngả Nhĩ Văn, Nặc Lâm đi ra ngoài.
Chuẩn bị dẫn dắt tất cả thành viên Thích Khách Mình quay về bên trong Ưng Trảo Hào, tiếp tục tìm biện pháp đánh chết Cố Hoành Thần! Giờ khắc này Tiêu Hoằng đã hạ quyết tâm, toàn bộ kẻ ngăn cản đều là địch nhân!
Cùng lúc đó, trên không trung mênh mông phụ cận Mộ Thang Tinh, Liên hợp hạm đội Tây Cương cùng Hạm đội phòng vệ Nam Du lại một lần nữa giao hòa với nhau. Số lượng Ma Văn hạm đã vượt qua 500 chiếc, binh lực tác chiến lên tới 31 vạn quân!
Trên cơ bản đã xem như toàn bộ quân đội tác chiến của Nam Du Quận.
Mà hiện tại 31 vạn người này chỉ có một mục đích, chính là giết chết Cố Hoành Thần! Bất kề hắn đến địa phương nào, cho dù là hoàng đô hoàng điện, Tiêu Hoằng cũng nhất quyết phải bắt được hắn, giết chết!
Đi ra Bộ tổng chỉ huy Nam Du, đám người Tiêu Hoằng liền đi tới khu neo đậu chiến hạm, nơi này đang đậu lại 12 chiếc Ma Văn vận binh hạm cùng với 2 chiếc Ma Văn chiến hạm.
Toàn bộ đều mới tinh và tính năng cực độ tiên tiến. Thử nghĩ một chút, những thứ này vấn đều là thủ vệ căn cứ quân sự trung tâm Nam Du, tính năng có thể kém sao?
- Chủ tử! Hiện tại chúng ta định xử trí những chiếc Ma Văn hạm này thế nào?
Ngả Nhĩ Văn nhẹ giọng hỏi.
- Đưa đến Tập đoàn Thiên Xà đi!
Tiêu Hoằng đáp lời, rồi đi vào bên trong một chiếc Ma Văn vận binh hạm trong đó, bắt đầu từng phòng một rót vào từng khối từng khối Hàn băng vạn năm.
Rời đi lâu như vậy, phỏng chừng Hàn băng vạn năm ở Tập đoàn Thiên Xà đã tiêu hao hầu như không còn. Hiện giờ Tiêu Hoằng phải làm là cung cấp cũng đủ nhiều Hàn băng vạn năm cho Tập đoàn Thiên Xà, phải để bọn họ có được Hàn băng vạn năm cuồn cuộn không dứt.
Ước chừng qua bốn tiếng sau, trong 12 chiếc vận binh hạm, đã đồng loạt chứa đầy Hàn băng vạn năm. Tiêu Hoằng đi ra Ma Văn vận binh hạm, phía trên trán đã đâm ướt mồ hôi, nhưng trong hai mắt vẫn như cũ toàn ngập lửa giận vô tận, chỉ cần Cố Hoành Thần chưa chết, Tiêu Hoằng sẽ không dứt bỏ được ý niệm phải giết chết hắn trong đầu.
- Báo cho Mạc Hi cho người đến mang 12 chiếc Ma Văn vận binh hạm này về Vũ Nhuận Tinh. Nhớ cẩn thận bảo quản Hàn băng vạn năm bên trong! Đồng thời từ trong hạm đội siêu cấp Tây Cương, điều động ra nhân viên công tác biết điều khiển Ma Văn chiến hạm, đưa 2 chiếc Ma Văn chiến hạm này đến hạm đội siêu cấp Tây Cương!
Tiêu Hoằng ra lệnh cho Bì Nặc.
Lúc này trong không gian phụ cận Nam Du Tinh, hạm đội siêu cấp Tây Cương khổng lồ cũng đã đuổi tới, đang đợi lệnh của Tiêu Hoằng.
Cùng lúc đó, sau khi Hạm đội Viễn Vọng “thành công” bắt được Cố Hoành Thần, đang dùng tốc độ cao nhất bay đến Gia Vương Quận. Bản thân Đề Á Qua rất rõ ràng, nếu để chậm trễ hậu quả sẽ là chuyện gì xảy ra? Chính là bị hạm đội siêu cấp Tay Cương của Tiêu Hoằng đuổi theo, sau đó sẽ vô tình bắn giết.
Mà ở trong mắt Đề Á Qua xem ra, chỉ cần đi vào Gia Vương Quận thì hoàn toàn an toàn, Tiêu Hoằng là không dám công kích Gia Vương Quận, nếu không
tình thế nghiêm trọng có thể nghĩ mà biết.
Đề Á Qua trải qua trị liệu tạm thời, sau đó quay về phòng điều khiển chính, hắn liếc mắt nhìn Cố Hoành Thần một cái, trên nét mặt mơ hồ thoáng hiện ra cảm giác thành tựu.
Sau đó, liền thông qua Ma Văn thông tin báo cáo với Bộ tổng chỉ huy quân sự Gia Vương Quận.
So với Nam Du Tinh, toàn bộ Gia Vương Tinh nằm trong cảnh nội hoàng đô, không biết xa hoa hơn gấp bao nhiêu lần. vấn đề phòng thủ cũng rất nghiêm ngặt, tuy chỉ ở bên cạnh hoàng đô, nhưng có thể nói là khu vực trung tâm quan trọng của Phục Thản Đế Quốc.
Dựa theo pháp lệnh của Phục Thản Để Quốc, cảnh nội hoàng đô là địa phương thần thánh không thể xâm phạm, bao gồm Tướng quân biên thuỳ muốn bước vào hoàng đô, đều phải được phê chuẩn.
Tá Phu vẫn luôn ở trong căn cứ quân sự Gia Vương, nhận được tin tức như thế, sắc mặt đang phẫn nộ rốt cục thoáng hơi dịu đi.
Ở Tá Phu xem ra, Cố Hoành Thần bị bất rồi thì náo động ở Nam Du Quận, coi như giải quyết được một nửa, một nửa khác chính là trấn áp Tiêu Hoằng, bắt hắn phải nhận tội tuân thủ pháp luật. Tuy rằng Tiêu Hoằng cũng là bên kẻ bị hại, nhưng ở trong mắt Tá Phu, cách làm của Tiêu Hoằng thực quá phận, để cho Tá Phu không thể dễ dàng tha thứ là: Tiêu Hoằng không chỉ có kháng mệnh, mà còn nói năng lỗ mãng, chống đối với hắn.
Tiếp theo sau, Tá Phu không hề do dự liền quyết đoán hạ lệnh: áp giải tội thần Cố Hoành Thần này đến Gia Vương Tinh, chuẩn bị nhận xét xử của toà án quân sự cao nhất hoàng đô.
Mà ở bên kia, Tiêu Hoằng đã lại quay về tới Ưng Trảo Hào, vẻ mặt lãnh liệt, trong hai mắt còn có thể nhìn thấy vẻ dữ tợn. Trừ Cố Hoành Thần, còn có sự đần độn của Phục Thản Đế Quốc khiển Tiêu Hoằng vô cùng phẫn hận, vì bảo họ một tội thần tội ác tày trời, lại dùng mấy chục binh sĩ Viễn Vọng vô tội làm tấm mộc ngăn chặn hắn!
Quả thực chính là hoang đường đến cực điểm!
Không để chậm trễ, Tiêu Hoằng lấy ra Ma Văn thông tin trực tiếp phát ra thình cầu gặp Tá Phu.
Tá Phu vốn còn đang suy nghĩ làm thế nào trấn áp Tiêu Hoằng, ngay lúc này, chợt phát hiện Ma Văn thông tin bên cạnh truyền đến một tràng rung động dồn dập, thình cầu gọi đúng là Tiêu Hoằng.
Nhìn thấy dãy số hiện ra trên Ma Văn thông tin, sắc mặt Tá Phu không kềm được giật giật. Tuy nhiên, sắc mặt như trước vô cùng khó coi, nhưng cũng lập tức tiếp nơi liền lạc.
Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính Ưng Trảo Hào, nhìn thấy hình ảnh Tá Phu xuất hiện, hai mắt đều sấp phun ra lửa, không có cung kính của Thiếu tướng đối với Thượng tướng, không có mảy may lễ phép, ngay khoảnh khắc hình ảnh Tá Phu hiện ra, Tiêu Hoằng chỉ thẳng ngón tay vào chóp mũi Tá Phu.
- Tá Phu! Ta hiện tại ra lệnh cưỡng chế ngươi: áp giải Cố Hoành Thần trở về cho ta! Đây là cảnh cáo cuối cùng!
Tiêu Hoằng lớn tiếng nói, sắc mặt xanh mét, thậm chí trong giọng điệu còn có một chút quát tháo. Cả người hắn thoạt nhìn không có mảy may bộ dáng của một thuộc hạ.
Lại nhìn Tá Phu nghe nói như thế, vốn sắc mặt đã rất khó coi, liền đen sậm xuống, thân là Thượng tướng lại bị một tên Thiếu tướng nho nhỏ chỉ vào mũi uy hiếp! Điều này đối với Tá Phu mà nói, không thể nghi ngờ chính là khiêu khích và khinh miệt! Ngay tức khắc, trong hai mắt hắn đều như sắp phun lửa.
- Ngươi nói giọng đó với ai? Ngươi dám nói tiếp với ta một lần nữa không?
Tá Phu hai mắt trừng trừng, nghiến răng nói đến mức nghe “trẻo trẹo”. Câu này gần như chính là phát ra giữa kẽ răng.
- Đừng nói nhảm với ta! Cũng đừng bày ra bộ dáng uy nghiêm đó với ta! Ngươi đúng là kẻ đầu óc đần độn hiếm thấy! Nghe cho rõ đây: Ta hiện tại lệnh cưỡng chế ngươi, giao trả Cố Hoành Thần cho ta, nếu không ngươi có tin hay không ta sẽ làm cho ngươi hối hận đã làm người!
Tiêu Hoằng đã hoàn toàn bị chọc giận, căn bản không có mảy may yếu thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.