Chương 506: không thể vãn hồi
Đình Vũ
28/06/2017
Nghe Tá Phu nói như vậy, sắc mặt Tần Nhược Bạch cũng không có mảy may biến đổi dễ xem, chỉ là gật gật đầu cho có lệ, chỉ có thể hy vọng Tá Phu nói là thật sự, bởi vì Tần Nhược Bạch hiểu biết về Tiêu Hoằng chỉ dừng lại cái tên, cùng với thành tích công lao của hắn trước đây.
Đồng dạng, Tần Nhược Bạch cũng thật lòng không hy vọng song phương giao chiến, bởi vì bất kể là bên nào chiến bại, kẻ chết đều là lực lượng quân sự của Phục Thản Đế Quốc.
Mà người khởi xướng hết thảy chuyện này đều là do tên ác đồ Cố Hoành Thần mà ra.Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhựợc Bạch quả thực nghẹn khuất dị thường, nhưng cũng không có cách nào.
Ước chừng mười mấy tiếng sau, Tiêu Hoằng suất lĩnh hạm đội siêu cấp Tây Cương, đã trùng trùng điệp điệp đi tới khu vực bên cạnh bắc bộ của Gia Vương Quận.
Thậm chí vừa mới nghỉ ngơi mấy giờ, Tiêu Hoằng có thể thông qua cửa sổ quan sát, nhìn thấy khu vực biển giới giữa hai quận, mấy chiếc đình tuần tra, cùng với hạm đội Viễn Vọng và hạm đội Liệp Sa.
Bởi vì Nam Du Quận cùng Gia Vương Quận đều là lãnh thổ quốc gia của Phục Thản Đế Quốc, bởi vậy việc phòng ngự giữa nhau tự nhiên rất ít.
Đề Á Qua giao Cố Hoành Thần xong, thời điểm này như trước đảm nhiệm công tác tuần phòng, bên cạnh Dược sư đang trị liệu thương thế trên ngực hắn, không hề nghi ngờ, một quyền của Tiêu Hoằng trước đó thật sự không nhẹ.
- Trưởng quan! Hạm đội siêu cấp Tây Cương vẫn đang hướng tới gần chúng ta, không có chút ý giảm tốc độ!
Phó đoàn trưởng Hạm đội Viễn Vọng báo cáo với Đề Á Qua.
- Yên tâm tốt lắm! Không phải Tá Phu Tướng quân đã nói rồi sao? Tiêu Hoằng là không dám làm gì chúng ta! Nên biết rằng, Gia Vương Quận nhưng có một bộ phận lãnh thổ quốc gia của hoàng đô, tiếp cho Tiêu Hoằng thêm một cái lá gan cũng không dám xông tới! Phỏng chừng hết tám phần chỉ là giằng co, phô trương thanh thế mà thôi!
Đề Á Qua ngồi phía trên ghế để phanh ngực, khoát tay áo nói.
Đồng thời có vẻ khinh thường liếc mắt nhìn hạm đội siêu cấp Tây Cương trên màn hình, chỉ có điều là một cái liếc mắt này, khóe mắt Đề Á Qua lại không tự chủ dược co giật mấy cái.
Chỉ nhìn thấy ước chừng 100 chiếc Ma Văn chiến hạm đều đã đồng loạt điều chỉnh góc độ chủ pháo, nhắm ngay hạm đội Viễn Vọng.
Lại nhìn Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính Ưng Trảo Hào, biểu tình lãnh liệt, tay phải giơ hai ngón tay lên cao, sau đó liền làm một động tác chém xuống, đồng thời cao giọng ra lệnh:
- Bắn!
Theo Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh như thế, chỉ thấy 105 chiếc Ma Văn chiến hạm, chủ pháo đều lóe ra hào quang vô tận, ngay sau đó, chùm tia sáng phá hủy cuồn cuộn mãnh liệt, Ma Văn phi đạn, năng lượng đạn, giống như mưa sao sa đồng loạt bay tới trút xuống hướng hạm đội Viễn Vọng cùng với hạm đội Liệp Sa.
Đề Á Qua ở bên trong hạm đội Viễn Vọng, nhìn xa xa các loại Ma Văn đạn cuồn cuộn, mang theo khí thế mãnh liệt đánh thẳng tới, vốn sắc mặt còn chứa một chút khinh thường, trong nháy mắt liền đọng cứng lại trên mặt hắn.
Đối với lời nói của Thượng tướng quân Tá Phu, tự nhiên Đề Á Qua rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Nhưng giờ khắc này, vì lầm tin Tá Phu, Đề Á Qua trở thành kẻ phải phải trả giá! Mọi người gần như đều hoàn toàn xem nhẹ dũng khí báo thù của Tiêu Hoằng!
-Nàỵ...
Đề Á Qua chỉ kịp phát ra một chữ “này”, ngay sau đó, phòng điều khiển chính liền hoàn toàn bị quang đoàn bao phủ.
Không đợi hai chi hạm đội này kịp nhận định Tiêu Hoằng lại dám nổ súng để có phản ứng, ngay sau đó, toàn bộ bị bao phủ bên trong quang đoàn chói mắt.
Ngắn ngủn vài giây qua đi, đợi quang đoàn tan đi, lại nhìn trong hư không mênh mông, chỉ còn lại có mảnh vỡ của hai chi hạm đội, về phần binh sĩ trong hai chi hạm đội, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ bị gạt bỏ, hoàn toàn biến mất trên thể gian này. Tiêu Hoằng sát phạt có thể nói là cực kỳ quyết đoán!
Tiêu Hoằng đứng trong phòng điều khiển chính Ưng Trảo Hào, nhìn thấy một màn như thế, trên khuôn mặt kiên nghị giống như khối đá lạnh như băng, duy chỉ có đôi tròng mắt kia lóng lánh tia sáng vô tận dữ tợn.
- Từ giờ khắc này, có lẽ chúng ta sẽ đeo trên lưng danh xưng “phản quân”, cũng có lẽ chúng ta sẽ bị treo trên lưng cách xưng hổ là “ác ma”, chính thức bêu danh trên lịch sử. Nhưng giờ này, không ai có năng lực dao động quyết tâm báo thù của chúng ta! Thê’ quyết giết chết Cố Hoành Thần! Toàn thể hạm đội, Tiến quân!
Tiêu Hoằng chậm rãi cầm lấy Ma Văn thông tin, lớn tiếng ra lệnh.
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn hạm đội siêu cấp Tây Cương khí thế bàng bạc liền nhất tề tăng tốc, tiến vào Gia Vương Quận, hướng tới Gia Vương Tinh, hướng tới hoàng đô thần thánh không thể xâm phạm, xung phong công kích.
Dọc đường bay, phàm là gặp phải ngăn cản, hạm đội Viễn Vọng chính là tấm gương.
Cùng lúc đó, ở trong Bộ tổng chỉ huy căn cứ quân sự Gia Vương, Tá Phu đang giao phó nhiệm vụ kể tiếp cho Đoàn trưởng Cách Long của hạm đội Hải Vương.
- Nhớ kỹ, khi ngươi đến biên giới Nam Du Quận, khí thế ngàn vạn lần không được yếu nhược, tiến hành răn dạy Tiêu Hoằng, đồng thời tận khả năng lệnh cưỡng chế cho hắn thối lui, nếu Tiêu Hoằng ngoan ngoãn nghe lời, cứ nói ta nói, xử phạt hắn sẽ giảm phân nửa, với điều kiện tiên quyết là phải giao ra quân quyền!
Tá Phu thao thao bất tuyệt, phân phó cho Cách Long.
Hạm đội Hải Vương có thể nói là hạm đội chiến đấu số một số hai của Gia Vương Tinh, có được 16 chiếc Ma Văn chiến hạm, toàn bộ đều được trang bị xa hoa.
Lại nhìn thời điểm Cách Long vừa mới bắt đầu, cả người hắn tràn ngập khí thế Thiếu tướng quân, hai tròng mắt sáng ngời phát ra tia sáng uy nghiêm, nhưng mà, ngay thời điểm Tá Phu nói đến một nửa, tia sáng uy nghiêm trong hai mắt Cách Long chỉ thoáng cái mờ nhạt đi, lại biến thành là khiếp sợ cùng sợ hãi, khí thế Thiếu tướng quân kia lập tức tiêu tan mất.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình phía sau Tá Phu.
- Cách Long Tướng quân! Ta nói với ngươi đấy! Ngươi có nghe không?
Nhìn thấy bộ dạng ngây người của Cách Long, Tá Phu vốn sắc mặt còn có chút khó coi, lại lần nữa toát ra hung quang, giọng điệu trầm thấp, hỏi Cách Long.
Cách Long không có đáp lại, cả người đã hoàn toàn như hóa đá.
Lại nhìn Cát Him Sâm, Quan tổng chỉ huy của Gia Vương Quận đứng ở trước mặt Tá Phu, cả người cũng có chút ngẩn người.
Nhìn thấy bộ dáng hai người này như thế, Tá Phu dường như cũng đã nhận ra có điều không thích hợp, tiếp theo liền nhẹ quay đầu lại nhìn lên màn hình phía sau mình, kết quả, hắn trợn trừng hai mắt, trong nháy mắt đọng cứng lại, vốn sắc mặt xanh mét lập tức trở nên một màu tái nhợt!
- Này... này...
Tá Phu nhìn lên màn hình, không ngờ một hồi lâu cũng không nói ra lời, vốn đang hùng hùng hổ hổ, trong nháy mắt dường như bị đóng băng cứng đờ tại chỗ.
Chỉ thấy bên trong màn hình, đúng là hình ảnh thời điểm hạm đội Viễn Vọng cùng hạm đội Liệp Sa hoàn toàn bị gạt bỏ, hai chi hạm đội trùng trùng điệp điệp, giờ khắc này đã không còn một mảnh, trong nháy mắt liền hóa thành tro tàn. Hai chi hạm đội này rốt cuộc ý nghĩa thế nào đối với Gia Vương Quận, không cần nói cũng biết, đó chính là hai cổ chiến lực linh hoạt nhất, cùng với gần hai mươi hạm tính mạng binh sĩ a.
Càng làm cho Tá Phu cảm thấy khiếp sợ chính là Hạm đội siêu cấp Tây Cương trùng trùng điệp điệp mang theo ngọn lửa báo thù kia, đã toàn bộ đột phá biên giới Gia Vương Quận, đang mang theo ngọn lửa báo thù, lao thẳng tới Gia Vương Tinh!
- Này... Này sao có thể? Rốt cuộc là ai cho Tiêu Hoằng lá gan lớn như vậy?
Ước chừng một phút sau, Tá Phu mới phát ra thanh âm khó tin như thế. Bị uy
áp của Hạm đội siêu cấp Tây Cương đông nghìn nghịt không nhìn đến giới hạn kia làm cho Tá Phu suy sụp, giờ khắc này đã có hơi luống cuống.
Không hề nghi ngờ, từ khi Tá Phu trở thành quân nhân tới nay, hắn chưa từng tận mắt thấy qua quan chỉ huy như thế: cả gan làm loạn, vô cùng chấp nhất. Loại chấp nhất này, thậm chỉ làm cho người ta có cảm giác là một loại bệnh trạng, một khi nhận thức chuẩn xác sự việc, khống chết không ngừng.
Càng buồn cười chính là, vì để bảo hộ tên Cố Hoành Thần tội ác tày trời kia, Gia Vương Quận đã lỗ vốn mất hai chi hạm đội, hơn nữa đây còn chỉ là tổn thất bước đầu, kể tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, Tá Phu không dám nghĩ tới.
Tá Phu đã nhìn ra, Tiêu Hoằng tấn công Gia Vương Quận, chính là lao mình vào cá chết lưới rách. Hắn đã nói ra muốn tiêu diệt Cố Hoành Thần, ai chống lại hắn người đó chính là địch nhân, sau đó là giết chóc.
Càng chết người là, hiện tại trong Gia Vương Quận, tuy rằng quân đội còn có, nhưng hầu hết Ma Văn chiến hạm gần như đều ở ngoài tiền tuyến, đang đối kháng với đả kích điên cuồng của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc.
Bên trong lãnh địa Gia Vương Quận, có một bộ phận thuộc hoàng đô, bởi vậy trước công kích của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, đương nhiên phải hợp lại toàn lực phòng thủ, kể từ đó, cảnh nội Gia Vương Quận, gần như không có hạm đội nào có thể chống lại Hạm đội siêu cấp Tây Cương, lâm thời cứu viện dường như đã không còn kịp rồi.
Điều này đối với Tá Phu mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức trí mạng.
Tần Nhược Bạch cắt liên lạc với Tá Phu, vừa mới hạ lệnh chuyên hạm của mình quay về An Kỳ Lạc Tinh nơi hắn chưởng quản, kết quả liền nhận được tin tức từ nơi Cáp Nhân: Tiêu Hoằng đã phá mở biên giới Gia Vương Quận, suất lĩnh quân đội của cả một quận tấn công hướng Gia Vương Tinh.
Nói không khoa trương chút nào, Tần Nhược Bạch vừa nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là trước mắt tối sầm, trong đầu “ông” một tiếng. Giờ khắc này, rốt cục tính thế lan rộng đến tình trạng gần như không thể vãn hồi.
Từ góc độ phân tích của Tần Nhược Bạch, Tiêu Hoằng vì muốn giết chết Cố Hoành Thần, gần như không lưu lại cho mình mảy may đường lui nào.
Tiêu Hoằng có thể điên, nhưng Tần Nhược Bạch, thậm chí toàn bộ Phục Thản Đế quốc không thể điên theo Tiêu Hoằng.
- Sư phụ! Lần này chúng ta phải làm gì? Người của hai chi hạm đội a, cứ như vậy chết sạch! Xét đến cùng, chỉ là vì chúng ta bảo hộ một tên đại ác nhân, ngài không cảm thấy điều này thực buồn cười sao?
Cáp Nhân đứng ở bên cạnh Tần Nhược Bạch, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Càng chết người hơn là, cục diện trước mắt đối với Phục Thản Đế quốc mà nói, hoàn toàn là tay trái đánh tay phải, bất kể Gia Vương Quận hay là Nam Du Quận, đều là tiêu hao bản thân Phục Thản Đế quốc.
- Ta hiện tại thật sự là hận không thể chém tên Cố Hoành Thần thiên đao vạn quả, đồng thời lột đa sống tên Tiêu Hoằng kia, nhưng mà...
Vẻ trấn định trên mặt Tần Nhược Bạch, cũng đã hiện lên một chút nghiêm trọng, thân là nhân vật cấp bậc Ngự Hồn, có được mấy trăm năm lịch duyệt, nhưng Tần Nhược Bạch chưa từng tận mắt thấy trên thể gian lại còn có loại sự tình này.
- Thật sự không được, chúng ta cứ giao ra Cố Hoành Thần đi thôi, dù sao hắn cũng không phải người tốt lành gì!
Cáp Nhân khổ sở khuyên giải.
- Không được!
Tần Nhược Bạch lập tức từ chối!
- Bất kể Cố Hoành Thần là hạng người gì, cũng không thể giao ra! Bởi vì hiện tại Cố Hoành Thần không chỉ là một tội phạm, mà còn tượng trưng cho quyền uy của hoàng đô, tượng trưng cho pháp luật của Phục Thản Đế quốc, loại chuyện thỏa hiệp này là không thể tùy tiện nói ra!
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Bằng vào hiện trạng của Gia Vương Tinh, là không có khả năng ngăn cản Hạm đội siêu cấp Tây Cương!
Lần này xem như Cáp Nhân hoàn toàn không có biện pháp! Trên thực tế, chuyện như vậy, phỏng chừng mấy trăm năm đều không có phát sinh một lần.
Đồng dạng, Tần Nhược Bạch cũng thật lòng không hy vọng song phương giao chiến, bởi vì bất kể là bên nào chiến bại, kẻ chết đều là lực lượng quân sự của Phục Thản Đế Quốc.
Mà người khởi xướng hết thảy chuyện này đều là do tên ác đồ Cố Hoành Thần mà ra.Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Tần Nhựợc Bạch quả thực nghẹn khuất dị thường, nhưng cũng không có cách nào.
Ước chừng mười mấy tiếng sau, Tiêu Hoằng suất lĩnh hạm đội siêu cấp Tây Cương, đã trùng trùng điệp điệp đi tới khu vực bên cạnh bắc bộ của Gia Vương Quận.
Thậm chí vừa mới nghỉ ngơi mấy giờ, Tiêu Hoằng có thể thông qua cửa sổ quan sát, nhìn thấy khu vực biển giới giữa hai quận, mấy chiếc đình tuần tra, cùng với hạm đội Viễn Vọng và hạm đội Liệp Sa.
Bởi vì Nam Du Quận cùng Gia Vương Quận đều là lãnh thổ quốc gia của Phục Thản Đế Quốc, bởi vậy việc phòng ngự giữa nhau tự nhiên rất ít.
Đề Á Qua giao Cố Hoành Thần xong, thời điểm này như trước đảm nhiệm công tác tuần phòng, bên cạnh Dược sư đang trị liệu thương thế trên ngực hắn, không hề nghi ngờ, một quyền của Tiêu Hoằng trước đó thật sự không nhẹ.
- Trưởng quan! Hạm đội siêu cấp Tây Cương vẫn đang hướng tới gần chúng ta, không có chút ý giảm tốc độ!
Phó đoàn trưởng Hạm đội Viễn Vọng báo cáo với Đề Á Qua.
- Yên tâm tốt lắm! Không phải Tá Phu Tướng quân đã nói rồi sao? Tiêu Hoằng là không dám làm gì chúng ta! Nên biết rằng, Gia Vương Quận nhưng có một bộ phận lãnh thổ quốc gia của hoàng đô, tiếp cho Tiêu Hoằng thêm một cái lá gan cũng không dám xông tới! Phỏng chừng hết tám phần chỉ là giằng co, phô trương thanh thế mà thôi!
Đề Á Qua ngồi phía trên ghế để phanh ngực, khoát tay áo nói.
Đồng thời có vẻ khinh thường liếc mắt nhìn hạm đội siêu cấp Tây Cương trên màn hình, chỉ có điều là một cái liếc mắt này, khóe mắt Đề Á Qua lại không tự chủ dược co giật mấy cái.
Chỉ nhìn thấy ước chừng 100 chiếc Ma Văn chiến hạm đều đã đồng loạt điều chỉnh góc độ chủ pháo, nhắm ngay hạm đội Viễn Vọng.
Lại nhìn Tiêu Hoằng ở trong phòng điều khiển chính Ưng Trảo Hào, biểu tình lãnh liệt, tay phải giơ hai ngón tay lên cao, sau đó liền làm một động tác chém xuống, đồng thời cao giọng ra lệnh:
- Bắn!
Theo Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh như thế, chỉ thấy 105 chiếc Ma Văn chiến hạm, chủ pháo đều lóe ra hào quang vô tận, ngay sau đó, chùm tia sáng phá hủy cuồn cuộn mãnh liệt, Ma Văn phi đạn, năng lượng đạn, giống như mưa sao sa đồng loạt bay tới trút xuống hướng hạm đội Viễn Vọng cùng với hạm đội Liệp Sa.
Đề Á Qua ở bên trong hạm đội Viễn Vọng, nhìn xa xa các loại Ma Văn đạn cuồn cuộn, mang theo khí thế mãnh liệt đánh thẳng tới, vốn sắc mặt còn chứa một chút khinh thường, trong nháy mắt liền đọng cứng lại trên mặt hắn.
Đối với lời nói của Thượng tướng quân Tá Phu, tự nhiên Đề Á Qua rất tin tưởng không hề nghi ngờ. Nhưng giờ khắc này, vì lầm tin Tá Phu, Đề Á Qua trở thành kẻ phải phải trả giá! Mọi người gần như đều hoàn toàn xem nhẹ dũng khí báo thù của Tiêu Hoằng!
-Nàỵ...
Đề Á Qua chỉ kịp phát ra một chữ “này”, ngay sau đó, phòng điều khiển chính liền hoàn toàn bị quang đoàn bao phủ.
Không đợi hai chi hạm đội này kịp nhận định Tiêu Hoằng lại dám nổ súng để có phản ứng, ngay sau đó, toàn bộ bị bao phủ bên trong quang đoàn chói mắt.
Ngắn ngủn vài giây qua đi, đợi quang đoàn tan đi, lại nhìn trong hư không mênh mông, chỉ còn lại có mảnh vỡ của hai chi hạm đội, về phần binh sĩ trong hai chi hạm đội, chỉ trong khoảnh khắc toàn bộ bị gạt bỏ, hoàn toàn biến mất trên thể gian này. Tiêu Hoằng sát phạt có thể nói là cực kỳ quyết đoán!
Tiêu Hoằng đứng trong phòng điều khiển chính Ưng Trảo Hào, nhìn thấy một màn như thế, trên khuôn mặt kiên nghị giống như khối đá lạnh như băng, duy chỉ có đôi tròng mắt kia lóng lánh tia sáng vô tận dữ tợn.
- Từ giờ khắc này, có lẽ chúng ta sẽ đeo trên lưng danh xưng “phản quân”, cũng có lẽ chúng ta sẽ bị treo trên lưng cách xưng hổ là “ác ma”, chính thức bêu danh trên lịch sử. Nhưng giờ này, không ai có năng lực dao động quyết tâm báo thù của chúng ta! Thê’ quyết giết chết Cố Hoành Thần! Toàn thể hạm đội, Tiến quân!
Tiêu Hoằng chậm rãi cầm lấy Ma Văn thông tin, lớn tiếng ra lệnh.
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn hạm đội siêu cấp Tây Cương khí thế bàng bạc liền nhất tề tăng tốc, tiến vào Gia Vương Quận, hướng tới Gia Vương Tinh, hướng tới hoàng đô thần thánh không thể xâm phạm, xung phong công kích.
Dọc đường bay, phàm là gặp phải ngăn cản, hạm đội Viễn Vọng chính là tấm gương.
Cùng lúc đó, ở trong Bộ tổng chỉ huy căn cứ quân sự Gia Vương, Tá Phu đang giao phó nhiệm vụ kể tiếp cho Đoàn trưởng Cách Long của hạm đội Hải Vương.
- Nhớ kỹ, khi ngươi đến biên giới Nam Du Quận, khí thế ngàn vạn lần không được yếu nhược, tiến hành răn dạy Tiêu Hoằng, đồng thời tận khả năng lệnh cưỡng chế cho hắn thối lui, nếu Tiêu Hoằng ngoan ngoãn nghe lời, cứ nói ta nói, xử phạt hắn sẽ giảm phân nửa, với điều kiện tiên quyết là phải giao ra quân quyền!
Tá Phu thao thao bất tuyệt, phân phó cho Cách Long.
Hạm đội Hải Vương có thể nói là hạm đội chiến đấu số một số hai của Gia Vương Tinh, có được 16 chiếc Ma Văn chiến hạm, toàn bộ đều được trang bị xa hoa.
Lại nhìn thời điểm Cách Long vừa mới bắt đầu, cả người hắn tràn ngập khí thế Thiếu tướng quân, hai tròng mắt sáng ngời phát ra tia sáng uy nghiêm, nhưng mà, ngay thời điểm Tá Phu nói đến một nửa, tia sáng uy nghiêm trong hai mắt Cách Long chỉ thoáng cái mờ nhạt đi, lại biến thành là khiếp sợ cùng sợ hãi, khí thế Thiếu tướng quân kia lập tức tiêu tan mất.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình phía sau Tá Phu.
- Cách Long Tướng quân! Ta nói với ngươi đấy! Ngươi có nghe không?
Nhìn thấy bộ dạng ngây người của Cách Long, Tá Phu vốn sắc mặt còn có chút khó coi, lại lần nữa toát ra hung quang, giọng điệu trầm thấp, hỏi Cách Long.
Cách Long không có đáp lại, cả người đã hoàn toàn như hóa đá.
Lại nhìn Cát Him Sâm, Quan tổng chỉ huy của Gia Vương Quận đứng ở trước mặt Tá Phu, cả người cũng có chút ngẩn người.
Nhìn thấy bộ dáng hai người này như thế, Tá Phu dường như cũng đã nhận ra có điều không thích hợp, tiếp theo liền nhẹ quay đầu lại nhìn lên màn hình phía sau mình, kết quả, hắn trợn trừng hai mắt, trong nháy mắt đọng cứng lại, vốn sắc mặt xanh mét lập tức trở nên một màu tái nhợt!
- Này... này...
Tá Phu nhìn lên màn hình, không ngờ một hồi lâu cũng không nói ra lời, vốn đang hùng hùng hổ hổ, trong nháy mắt dường như bị đóng băng cứng đờ tại chỗ.
Chỉ thấy bên trong màn hình, đúng là hình ảnh thời điểm hạm đội Viễn Vọng cùng hạm đội Liệp Sa hoàn toàn bị gạt bỏ, hai chi hạm đội trùng trùng điệp điệp, giờ khắc này đã không còn một mảnh, trong nháy mắt liền hóa thành tro tàn. Hai chi hạm đội này rốt cuộc ý nghĩa thế nào đối với Gia Vương Quận, không cần nói cũng biết, đó chính là hai cổ chiến lực linh hoạt nhất, cùng với gần hai mươi hạm tính mạng binh sĩ a.
Càng làm cho Tá Phu cảm thấy khiếp sợ chính là Hạm đội siêu cấp Tây Cương trùng trùng điệp điệp mang theo ngọn lửa báo thù kia, đã toàn bộ đột phá biên giới Gia Vương Quận, đang mang theo ngọn lửa báo thù, lao thẳng tới Gia Vương Tinh!
- Này... Này sao có thể? Rốt cuộc là ai cho Tiêu Hoằng lá gan lớn như vậy?
Ước chừng một phút sau, Tá Phu mới phát ra thanh âm khó tin như thế. Bị uy
áp của Hạm đội siêu cấp Tây Cương đông nghìn nghịt không nhìn đến giới hạn kia làm cho Tá Phu suy sụp, giờ khắc này đã có hơi luống cuống.
Không hề nghi ngờ, từ khi Tá Phu trở thành quân nhân tới nay, hắn chưa từng tận mắt thấy qua quan chỉ huy như thế: cả gan làm loạn, vô cùng chấp nhất. Loại chấp nhất này, thậm chỉ làm cho người ta có cảm giác là một loại bệnh trạng, một khi nhận thức chuẩn xác sự việc, khống chết không ngừng.
Càng buồn cười chính là, vì để bảo hộ tên Cố Hoành Thần tội ác tày trời kia, Gia Vương Quận đã lỗ vốn mất hai chi hạm đội, hơn nữa đây còn chỉ là tổn thất bước đầu, kể tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, Tá Phu không dám nghĩ tới.
Tá Phu đã nhìn ra, Tiêu Hoằng tấn công Gia Vương Quận, chính là lao mình vào cá chết lưới rách. Hắn đã nói ra muốn tiêu diệt Cố Hoành Thần, ai chống lại hắn người đó chính là địch nhân, sau đó là giết chóc.
Càng chết người là, hiện tại trong Gia Vương Quận, tuy rằng quân đội còn có, nhưng hầu hết Ma Văn chiến hạm gần như đều ở ngoài tiền tuyến, đang đối kháng với đả kích điên cuồng của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc.
Bên trong lãnh địa Gia Vương Quận, có một bộ phận thuộc hoàng đô, bởi vậy trước công kích của Thụy Lạp Tinh Quần Quốc, đương nhiên phải hợp lại toàn lực phòng thủ, kể từ đó, cảnh nội Gia Vương Quận, gần như không có hạm đội nào có thể chống lại Hạm đội siêu cấp Tây Cương, lâm thời cứu viện dường như đã không còn kịp rồi.
Điều này đối với Tá Phu mà nói, không thể nghi ngờ là một tin tức trí mạng.
Tần Nhược Bạch cắt liên lạc với Tá Phu, vừa mới hạ lệnh chuyên hạm của mình quay về An Kỳ Lạc Tinh nơi hắn chưởng quản, kết quả liền nhận được tin tức từ nơi Cáp Nhân: Tiêu Hoằng đã phá mở biên giới Gia Vương Quận, suất lĩnh quân đội của cả một quận tấn công hướng Gia Vương Tinh.
Nói không khoa trương chút nào, Tần Nhược Bạch vừa nghe được tin này, phản ứng đầu tiên chính là trước mắt tối sầm, trong đầu “ông” một tiếng. Giờ khắc này, rốt cục tính thế lan rộng đến tình trạng gần như không thể vãn hồi.
Từ góc độ phân tích của Tần Nhược Bạch, Tiêu Hoằng vì muốn giết chết Cố Hoành Thần, gần như không lưu lại cho mình mảy may đường lui nào.
Tiêu Hoằng có thể điên, nhưng Tần Nhược Bạch, thậm chí toàn bộ Phục Thản Đế quốc không thể điên theo Tiêu Hoằng.
- Sư phụ! Lần này chúng ta phải làm gì? Người của hai chi hạm đội a, cứ như vậy chết sạch! Xét đến cùng, chỉ là vì chúng ta bảo hộ một tên đại ác nhân, ngài không cảm thấy điều này thực buồn cười sao?
Cáp Nhân đứng ở bên cạnh Tần Nhược Bạch, vẻ mặt nghiêm trọng nói.
Càng chết người hơn là, cục diện trước mắt đối với Phục Thản Đế quốc mà nói, hoàn toàn là tay trái đánh tay phải, bất kể Gia Vương Quận hay là Nam Du Quận, đều là tiêu hao bản thân Phục Thản Đế quốc.
- Ta hiện tại thật sự là hận không thể chém tên Cố Hoành Thần thiên đao vạn quả, đồng thời lột đa sống tên Tiêu Hoằng kia, nhưng mà...
Vẻ trấn định trên mặt Tần Nhược Bạch, cũng đã hiện lên một chút nghiêm trọng, thân là nhân vật cấp bậc Ngự Hồn, có được mấy trăm năm lịch duyệt, nhưng Tần Nhược Bạch chưa từng tận mắt thấy trên thể gian lại còn có loại sự tình này.
- Thật sự không được, chúng ta cứ giao ra Cố Hoành Thần đi thôi, dù sao hắn cũng không phải người tốt lành gì!
Cáp Nhân khổ sở khuyên giải.
- Không được!
Tần Nhược Bạch lập tức từ chối!
- Bất kể Cố Hoành Thần là hạng người gì, cũng không thể giao ra! Bởi vì hiện tại Cố Hoành Thần không chỉ là một tội phạm, mà còn tượng trưng cho quyền uy của hoàng đô, tượng trưng cho pháp luật của Phục Thản Đế quốc, loại chuyện thỏa hiệp này là không thể tùy tiện nói ra!
- Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ? Bằng vào hiện trạng của Gia Vương Tinh, là không có khả năng ngăn cản Hạm đội siêu cấp Tây Cương!
Lần này xem như Cáp Nhân hoàn toàn không có biện pháp! Trên thực tế, chuyện như vậy, phỏng chừng mấy trăm năm đều không có phát sinh một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.