Chương 505: quốc vương gia lạc tư
Đình Vũ
28/06/2017
- Vô liêm sỉ! Ngươi tưởng ngươi là ai? Cũng dám nói chuyện với ta như vậy!
Vừa nghe câu nói của Tiêu Hoằng, cả người Tá Phu bị chọc giận như sắp nổ tung, toàn bộ hoàng đô, cho đến hiện tại, còn không ai dám nói như vậy với Tá Phu, huống chi trước mắt chỉ là một tên Thiếu tướng nho nhỏ.
- Đừng bày ra dáng vẻ thối tha đó trước mắt ta, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc la ngươi trả lại Cố Hoành Thần hay là không?
Tiêu Hoằng lại lần nữa giơ tay lên chỉ vào mũi Tá Phu nói.
- Ngươi tên nghịch tặc này! Giao ra Cố Hoành Thần, đừng mơ tưởng! Tá Phu tiếp theo đáp lại. ' )
- Tốt! Ngươi cứ chờ xem! Ta nói cho ngươi biết, Cố Hoành Thần mang tới cho ngươi chỉ có tai hoạ vô tận. Điều ngươi làm hôm nay chính là dùng vô số sinh mệnh của binh sĩ vô tội, để bảo hộ hộ tên tội ác tày trời, ta có thể đeo trên lưng ác danh, nhưng ngươi thì phải xuống^địa ngục!
Tiêu Hoằng hai mắt đỏ ngầu, nói gằn từng chữ một. Nói xong liền trực tiếp cắt liên lạc.
Sau đó, Tiêu Hoằng ra lệnh cho toàn bộ quân đội Nam Du Quận, đánh tới hướng hoàng đô, đánh tới hướng Gia Vương Tinh, thề quyết phải giết Cố Hoành Thần!
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn hạm đội siêu cấp Tây Cương ước chừng hơn 500 chiếc Ma Văn hạm, hơn 30 vạn binh sĩ chủ chiến, đều đồng loạt chờ xuất phát. Đại khái chỉ chuẩn bị trong một giờ, hạm đội siêu cấp liền trùng trùng điệp điệp bay về hướng phương bấc, hướng về phía Gia Vương Quận!
Hơn 500 chiếc Ma Văn hạm, giờ này giống như hơn 500 con dã thú khổng lồ. Bọn họ liều lĩnh, chỉ vì phải đánh chết Cố Hoành Thần!
Giờ khắc này, không chỉ có Tiêu Hoằng phẫn nộ, mà mỗi một binh sĩ Nam Du, trong lòng đều tràn ngập phẫn hận: không ngờ đế quốc lại ra mặt, dùng tính mạnh binh sĩ vô tội để bảo hộ một tên Tướng quân tội ác tày trời, quả thực chính là hoang đường đến cực điểm.
Trong mắt các binh sĩ xem ra, như bọn họ mấy trăm sinh mạng như vậy còn không bằng tính mạng một tên Tướng quân tội ác tày trời, trên đời này đâu có đạo lý nào như thế?
Nếu Phục Thản Đế Quốc đã không cần sinh mệnh binh sĩ thuộc hạ, thì bọn họ cần gì phải quan tâm nữa?
Ở Tập đoàn Thiên Xà, Mạc Hi nhận được tin của Tiêu Hoằng, cũng lập tức phái ra Ma Văn vận binh hạm đi tới Nam Du Quận nhận lấy 12 chiếc vận binh hạm Hàn băng vạn năm, đồng thời chuyển vũ khí chiến đấu của Tập đoàn Thiên Xà sản xuất trong thời gian này, đưa tới trợ chiến cho Tiêu Hoằng.
Trong hoàng điện của Phục Thản Đế Quốc.
Nơi này tuyệt đối có thể nói là một trung tâm hiếm thấy của đế quốc, trên cơ bản, toàn bộ nhân viên trung tâm quan trọng của Phục Thản Đế Quốc, đều tụ tập ở trong này. Bởi vậy, nơi này không chỉ có phòng hộ cực cao, mà ngay cả phòng hộ xung quanh hoàng đô cũng cực kỳ cao.
Ở bên trong hoàng điện, Quốc vương Gia Lạc Tư đang ngồi phía trên ngai vàng, thoạt nhìn đại khái đã hơn sáu mươi tuổi, đeo một bộ mất kính quý báu, tóc chải vuốt vô cũng chỉnh tề, một thân mặc hoa phục màu tím, mặt trên thêu hoa văn kim tuyến trông rất sống động. Nhờ được bảo dưỡng vô cùng tốt, gương mặt đầy hồng quang, trên mặt rất ít nếp nhăn, ánh mắt bình thản, nhưng toát ra một khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm.
Giờ phút này, Gia Lạc Tư đang lật xem tin chiến sự, chủ yếu là về mặt chung chung, về phần chiến tuyến Tây Cương, về phần Tiêu Hoằng, không, phải nói la đại sự ở Nam Du Quận, nhưng khi truyền tới hoàng đô gần như liền trở nên cực kỳ bé nhỏ.
Ở phía dưới ngai vàng thật lớn đang đứng bảy tám vị tướng lãnh, thuần một sắc ít nhất là nhân vật cấp Thượng tướng. Trong đó Tần Nhược Bạch rõ ràng xếp ở trong đó, hắn mặc một thân quân toang chủ soái hoa lệ, đối với Quốc vương Gia Lạc Tư cũng không có quá nhiều cúi đầu khom lưng, mà chỉ bày ra một bộ dáng cung kính.
Nhưng đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Tần Nhược Bạch bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động, thình cầu gọi là Cáp Nhân đồ đệ kiêm trợ thủ của Tần Nhược Bạch.
Tiếng chấn động như thế, Gia Lạc Tư tự nhiên có thể lờ mờ nghe được, hơi nhướng mí mắt, thấy Tần Nhược Bạch nhìn ngay mình, Gia Lạc Tư không có nhiều lời chỉ khẽ gật gật đầu.
Thấy Gia Lạc Tư quốc vương gật đầu, Tần Nhược Bạch mới xoay người đi tới cửa điện, sau đó tiếp nổi liên lạc. Ngay sau đó, biểu tình toàn ngập khiếp sợ lo lắng của Cấp Nhân kia liền hiện ra trước mặt Tần Nhược Bạch, trên trán hắn mồ hôi hiển lộ ra hết.
Nhìn thấy bộ dáng Cáp Nhân như thế, thần sắc Tần Nhược Bạch hơi giật giật, sau đó nhẹ giọng hỏi Cáp Nhân:
- Có chuyện gì?
- Sư phụ! Việc lớn không xong rồi! Nam Du Quận phát sinh binh biến, Tiêu Hoằng đang suất lĩnh Nam Du quân... đánh tới hướng Gia Vương Quận.
Cáp Nhân nói từng chữ.
- Cái gì?
Thần sắc luôn luôn bình thản của Tần Nhược Bạch nghe nói như thế, hai mắt mở lớn, ánh mắt thoáng lóe sáng rồi tất.
Tin tức Tiêu Hoằng mất tích, hắn cũng có nghe nói qua, bởi vậy hắn còn đặc biệt an ủi Tá Phu, nhưng hiện nay sao lại biến thành tình thế này? Ngay một tuần trước, Tần Nhược Bạch còn đặc biệt hỏi đến tình hình ở Nam Du Quận, hết thảy đều như trước không có gì khác.
Chỉ mới một tuần, thế giới Nam Du Quận dường như đã đại biến, trước đó gần như không hề có dấu hiệu báo trước.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tần Nhược Bạch tiếp theo truy hỏi.
Nghe Tần Nhược Bạch hỏi, Cáp Nhân tự nhiên không dám chậm trễ, từng chữ từng câu kể lại một lần sự tình xảy ra với Tần Nhược Bạch.
- Hiện tại Tiêu Hoằng và Tá Phu, dường như bởi vì Cố Hoành Thần mà xảy ra chuyện quyết liệt. Tiêu Hoằng cố ý muốn giết, còn Tá Phu vỉ bảo vệ pháp lệnh để quốc, cố ý phải bảo vệ, hiện tại gần như toàn bộ quân đội Nam Du Quận, đều đang xuất phát tới hướng hoàng đô!
Cáp Nhân tiếp theo bổ sung nói.
Tần Nhược Bạch sau khi nghe hết sự việc, tuy rằng trong lòng rung động liên tục, nhưng ở mặt ngoài, cũng không có mảy may bối rối hay kinh ngạc gì.
- Cố Hoành Thần này quả thực ngay cả heo chó cũng không bằng, còn có Tá Phu cùng với tên Đề Á Qua kia, cũng đều là đầu óc heo! Cứ để Tiêu Hoằng xử tử Thượng tướng Cố Hoành Thần ở Nam Du Tinh không phải xong rồi sao? Nhiều lắm cũng không tính là bị tội phản quân sát hại. Lại đưa Cố Hoành Thần về bên cạnh hoàng đô, việc này căn bản không phải là bảo vệ pháp lệnh để quốc, mà là dẫn một tên đại tai tinh tới bên cạnh hoàng đô!
Tần Nhược Bạch thì thào tự nói, đương nhiên, trước mắt tình trạng phát triển tới mức này, về tình hay về lý, hoàng đô đều không có khả năng nhượng bộ.
Hoàng đô phải bảo vệ tôn nghiêm không thể lay động kia, phải cấp cho dân chúng một cái ấn tượng: hoàng đô vĩnh viễn không thể xâm phạm, vĩnh viễn là đúng đắn.
- Sư phụ! Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Cáp Nhân lo lắng hỏi, đồng thời nhìn xem một màn hình khác, Tiêu Hoằng suất lĩnh hạm đội siêu cấp Tây Cương, đang rất nhanh hướng tới gần Gia Vương Quận.
- Chờ một chút!
Tần Nhược Bạch nhẹ giọng đáp lại một câu, rồi cắt liên lạc. Sau đó rất nhanh đi vào lại hoàng điện.
- Tần chủ soái! Có chuyện gì?
Thấy Tần Nhược Bạch đi vào, sắc mặt có chút khác thường, Quốc vương Gia Lạc Tư chậm rãi buông tư liệu trong tay, nhẹ giọng hỏi, cũng bày ra một khí thế không giận mà oai.
- Bẩm bệ hạ! Nam Du Quận xảy ra loạn, Cố Hoành Thần trưởng quan quân sự cao nhất lừa dưới dối trên, phạm phải hành vi tội ác ngập trời, dẫn tới Nam Du Quận phát sinh binh biến. Hiện nay toàn bộ Nam Du Quận đều ở trong tay Tiêu Hoằng nắm giữ, Cố Hoành Thần mặc dù đã bị bắt, nhưng Tiêu Hoằng căn bản không muốn nhận kết quả này. Hiện giờ đang suất lĩnh toàn bộ hơn ba mươi vạn đại quân Nam Du Quận, rất nhanh tới hướng Gia Vương Quận!
Tần Nhược Bạch báo cáo chi tiết, tiếp theo liền báo lại kỹ càng tỉ mỉ sự tình xảy
ra cho Quốc vương Gia Lạc Tư biết, hoàn toàn là trần thuật theo khách quan.
Nhưng Quốc vương Gia Lạc Tư mặc dù phẫn nộ đối với Cố Hoành Thần, nhưng khi nghe nói Tiêu Hoằng đang suất lĩnh Nam Du quân hướng tới hoàng đô, biểu tình không giận mà uy trước đó đột nhiên hiện lên một chút tàn khốc.
- Tiêu Hoằng kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Dám bất kính đánh tới hoàng đô, quả thực to gan lớn mặt!
Gia Lạc Tư lớn tiếng nói, nguyên vốn vẻ trầm tĩnh đã không còn sót lại chút gì, hắn vốn không biết Tiêu Hoằng, nói đúng ra một Tướng quân biên thuỳ nho nhỏ, làm sao được hắn biết tới.
Ở bên trong chủ điện các tướng lãnh khác, nghe được Tần Nhược Bạch bẩm báo, lại nhìn thấy biểu hiện của Quốc vương Gia Lạc Tư, thần sắc không kềm được biến đổi: một tên Tướng quân nho nhỏ mà dám dân quân tấn công hoàng đô, tên này lá gan cũng không phải là lớn bình thường nha! Càng làm cho những tướng lãnh này không thể tưởng tượng chính là, hết thảy chuyện này chỉ vì để giết chết một người, cái này thật đúng là đại cừu đây!
- Bệ hạ bớt giận! Nam Du Quận này coi như là địa phương ta quản hạt, tạo thành chuyện như vậy, coi như ta không làm hết chức trách, ta khẩn cầu để ta phụ trách giải quyết chuyện này!
Tần Nhược Bạch nói, cả người coi như rất bình tĩnh.
- Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể như thế! Nhớ kỹ, hoàng đô không thể chấp nhận một chút tổn hại nào! Đây là điều ngươi phải làm hàng đầu, về phần các chuyện khác, đều là thứ yếu!
Gia Lạc Tư sắc mặt ít nhiều đã có chút khó coi, lên tiếng dặn dò.
- Rõ, bệ hạ!
Nói xong, Tần Nhược Bạch liền xoay người đi ra ngoài, không dám có mảy may chậm trễ.
Tiến vào bên trong Ma Văn hạm chuyên dụng, Tần Nhược Bạch đầu tiên liền nổi liên lạc với Tá Phu. Không thể phủ nhận, trước đây Tá Phu vẫn luôn được Tần Nhược Bạch nhận định là một viên hổ tướng trong tay, nhưng lần này, Tá Phu hành động thật sự rất lỗ mãng, đây cũng là tật xấu trước sau như một của Tá Phu: dưới giận dữ sẽ kích động.
Thời điểm này Tá Phu đang lúc thần tình dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy Tần Nhược Bạch tự mình phát ra lời kêu gọi muốn gặp hắn, vẻ dữ tợn kia vẫn có điều thu liễm, tiếp theo hắn cố kiềm nén lửa giận, tiếp nổi liên lạc.
- Nói thử xem, hiện tại tình huống chuyển biến xấu đến mức nào?
Tần Nhược Bạch lạnh mặt, trầm giọng hỏi.
Hơi liếc mắt nhìn Tần Nhược Bạch một cái, sắc mặt Tá Phu đồng dạng rất khó coi, báo cáo với Tần Nhược Bạch:
- Trên cơ bản 95% quân đội Nam Du Quận, đang hướng tới gần Gia Vương Quận, Cố Hoành Thần đang trên đường áp giải tới căn cứ quân sự Gia Vương!
Tá Phu đáp lại từng chữ rõ ràng.
Nghe nói tới cái tên Cố Hoành Thần, Tần Nhược Bạch liền cảm thấy một trận ghê tởm, nhất là còn phải bảo vệ hắn. Nói thật ra quả đúng là châm chọc mà! Nhưng hiện tại dường như cũng không có cách nào, có thể nói đâm lao phải theo lao, dù sao hiện tại cũng không thể đem trả lại Cố Hoành Thần?
Nếu làm như vậy, thể diện của hoàng đô biết để chỗ nào? Giả thiết nếu trả lại điều đó không thể nghi ngờ là tỏ ra hoàng đô yếu thế, sau này ở trước mặt các khác quận, sao còn có uy nghiêm gì nữa? Mà trọng yếu hơn là, giả thiết các quận khác cũng nơi theo như thế thì sao đây?
Bởi vậy, cho dù là đâm lao phải theo lao, thời điểm này, Tần Nhược Bạch dường như cũng phải cứng rắn, đường đường là Lam y Chủ soái, không đến mức phải tỏ ra yếu thế với một tên Thiếu tướng hai mươi tuổi?
- Tuy nhiên, có một điểm còn thình Tần Nhược Bạch yên tâm, ta cũng không tin tên hỗn đản Tiêu Hoằng kia dám tấn công, hắn hắn phải biết hậu quả thế nào. Bởi vậy, theo ý ta, Tiêu Hoằng chỉ là đang giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thẻ!
Tá Phu tận khả năng khắc chế lửa giận trong lòng, báo cáo tiếp với Tần Nhược Bạch:
- Hiện tại, việc cấp bách chúng ta phải lo lắng là vấn đề quân quyền của Tiêu Hoằng, dù sao quân đội trong tay hắn chưởng quản, thật sự nhiều lắm!
Vừa nghe câu nói của Tiêu Hoằng, cả người Tá Phu bị chọc giận như sắp nổ tung, toàn bộ hoàng đô, cho đến hiện tại, còn không ai dám nói như vậy với Tá Phu, huống chi trước mắt chỉ là một tên Thiếu tướng nho nhỏ.
- Đừng bày ra dáng vẻ thối tha đó trước mắt ta, ta hỏi ngươi một lần cuối cùng, rốt cuộc la ngươi trả lại Cố Hoành Thần hay là không?
Tiêu Hoằng lại lần nữa giơ tay lên chỉ vào mũi Tá Phu nói.
- Ngươi tên nghịch tặc này! Giao ra Cố Hoành Thần, đừng mơ tưởng! Tá Phu tiếp theo đáp lại. ' )
- Tốt! Ngươi cứ chờ xem! Ta nói cho ngươi biết, Cố Hoành Thần mang tới cho ngươi chỉ có tai hoạ vô tận. Điều ngươi làm hôm nay chính là dùng vô số sinh mệnh của binh sĩ vô tội, để bảo hộ hộ tên tội ác tày trời, ta có thể đeo trên lưng ác danh, nhưng ngươi thì phải xuống^địa ngục!
Tiêu Hoằng hai mắt đỏ ngầu, nói gằn từng chữ một. Nói xong liền trực tiếp cắt liên lạc.
Sau đó, Tiêu Hoằng ra lệnh cho toàn bộ quân đội Nam Du Quận, đánh tới hướng hoàng đô, đánh tới hướng Gia Vương Tinh, thề quyết phải giết Cố Hoành Thần!
Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn hạm đội siêu cấp Tây Cương ước chừng hơn 500 chiếc Ma Văn hạm, hơn 30 vạn binh sĩ chủ chiến, đều đồng loạt chờ xuất phát. Đại khái chỉ chuẩn bị trong một giờ, hạm đội siêu cấp liền trùng trùng điệp điệp bay về hướng phương bấc, hướng về phía Gia Vương Quận!
Hơn 500 chiếc Ma Văn hạm, giờ này giống như hơn 500 con dã thú khổng lồ. Bọn họ liều lĩnh, chỉ vì phải đánh chết Cố Hoành Thần!
Giờ khắc này, không chỉ có Tiêu Hoằng phẫn nộ, mà mỗi một binh sĩ Nam Du, trong lòng đều tràn ngập phẫn hận: không ngờ đế quốc lại ra mặt, dùng tính mạnh binh sĩ vô tội để bảo hộ một tên Tướng quân tội ác tày trời, quả thực chính là hoang đường đến cực điểm.
Trong mắt các binh sĩ xem ra, như bọn họ mấy trăm sinh mạng như vậy còn không bằng tính mạng một tên Tướng quân tội ác tày trời, trên đời này đâu có đạo lý nào như thế?
Nếu Phục Thản Đế Quốc đã không cần sinh mệnh binh sĩ thuộc hạ, thì bọn họ cần gì phải quan tâm nữa?
Ở Tập đoàn Thiên Xà, Mạc Hi nhận được tin của Tiêu Hoằng, cũng lập tức phái ra Ma Văn vận binh hạm đi tới Nam Du Quận nhận lấy 12 chiếc vận binh hạm Hàn băng vạn năm, đồng thời chuyển vũ khí chiến đấu của Tập đoàn Thiên Xà sản xuất trong thời gian này, đưa tới trợ chiến cho Tiêu Hoằng.
Trong hoàng điện của Phục Thản Đế Quốc.
Nơi này tuyệt đối có thể nói là một trung tâm hiếm thấy của đế quốc, trên cơ bản, toàn bộ nhân viên trung tâm quan trọng của Phục Thản Đế Quốc, đều tụ tập ở trong này. Bởi vậy, nơi này không chỉ có phòng hộ cực cao, mà ngay cả phòng hộ xung quanh hoàng đô cũng cực kỳ cao.
Ở bên trong hoàng điện, Quốc vương Gia Lạc Tư đang ngồi phía trên ngai vàng, thoạt nhìn đại khái đã hơn sáu mươi tuổi, đeo một bộ mất kính quý báu, tóc chải vuốt vô cũng chỉnh tề, một thân mặc hoa phục màu tím, mặt trên thêu hoa văn kim tuyến trông rất sống động. Nhờ được bảo dưỡng vô cùng tốt, gương mặt đầy hồng quang, trên mặt rất ít nếp nhăn, ánh mắt bình thản, nhưng toát ra một khí chất uy nghiêm không thể xâm phạm.
Giờ phút này, Gia Lạc Tư đang lật xem tin chiến sự, chủ yếu là về mặt chung chung, về phần chiến tuyến Tây Cương, về phần Tiêu Hoằng, không, phải nói la đại sự ở Nam Du Quận, nhưng khi truyền tới hoàng đô gần như liền trở nên cực kỳ bé nhỏ.
Ở phía dưới ngai vàng thật lớn đang đứng bảy tám vị tướng lãnh, thuần một sắc ít nhất là nhân vật cấp Thượng tướng. Trong đó Tần Nhược Bạch rõ ràng xếp ở trong đó, hắn mặc một thân quân toang chủ soái hoa lệ, đối với Quốc vương Gia Lạc Tư cũng không có quá nhiều cúi đầu khom lưng, mà chỉ bày ra một bộ dáng cung kính.
Nhưng đúng lúc này, Ma Văn thông tin của Tần Nhược Bạch bỗng nhiên truyền đến một tràng chấn động, thình cầu gọi là Cáp Nhân đồ đệ kiêm trợ thủ của Tần Nhược Bạch.
Tiếng chấn động như thế, Gia Lạc Tư tự nhiên có thể lờ mờ nghe được, hơi nhướng mí mắt, thấy Tần Nhược Bạch nhìn ngay mình, Gia Lạc Tư không có nhiều lời chỉ khẽ gật gật đầu.
Thấy Gia Lạc Tư quốc vương gật đầu, Tần Nhược Bạch mới xoay người đi tới cửa điện, sau đó tiếp nổi liên lạc. Ngay sau đó, biểu tình toàn ngập khiếp sợ lo lắng của Cấp Nhân kia liền hiện ra trước mặt Tần Nhược Bạch, trên trán hắn mồ hôi hiển lộ ra hết.
Nhìn thấy bộ dáng Cáp Nhân như thế, thần sắc Tần Nhược Bạch hơi giật giật, sau đó nhẹ giọng hỏi Cáp Nhân:
- Có chuyện gì?
- Sư phụ! Việc lớn không xong rồi! Nam Du Quận phát sinh binh biến, Tiêu Hoằng đang suất lĩnh Nam Du quân... đánh tới hướng Gia Vương Quận.
Cáp Nhân nói từng chữ.
- Cái gì?
Thần sắc luôn luôn bình thản của Tần Nhược Bạch nghe nói như thế, hai mắt mở lớn, ánh mắt thoáng lóe sáng rồi tất.
Tin tức Tiêu Hoằng mất tích, hắn cũng có nghe nói qua, bởi vậy hắn còn đặc biệt an ủi Tá Phu, nhưng hiện nay sao lại biến thành tình thế này? Ngay một tuần trước, Tần Nhược Bạch còn đặc biệt hỏi đến tình hình ở Nam Du Quận, hết thảy đều như trước không có gì khác.
Chỉ mới một tuần, thế giới Nam Du Quận dường như đã đại biến, trước đó gần như không hề có dấu hiệu báo trước.
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tần Nhược Bạch tiếp theo truy hỏi.
Nghe Tần Nhược Bạch hỏi, Cáp Nhân tự nhiên không dám chậm trễ, từng chữ từng câu kể lại một lần sự tình xảy ra với Tần Nhược Bạch.
- Hiện tại Tiêu Hoằng và Tá Phu, dường như bởi vì Cố Hoành Thần mà xảy ra chuyện quyết liệt. Tiêu Hoằng cố ý muốn giết, còn Tá Phu vỉ bảo vệ pháp lệnh để quốc, cố ý phải bảo vệ, hiện tại gần như toàn bộ quân đội Nam Du Quận, đều đang xuất phát tới hướng hoàng đô!
Cáp Nhân tiếp theo bổ sung nói.
Tần Nhược Bạch sau khi nghe hết sự việc, tuy rằng trong lòng rung động liên tục, nhưng ở mặt ngoài, cũng không có mảy may bối rối hay kinh ngạc gì.
- Cố Hoành Thần này quả thực ngay cả heo chó cũng không bằng, còn có Tá Phu cùng với tên Đề Á Qua kia, cũng đều là đầu óc heo! Cứ để Tiêu Hoằng xử tử Thượng tướng Cố Hoành Thần ở Nam Du Tinh không phải xong rồi sao? Nhiều lắm cũng không tính là bị tội phản quân sát hại. Lại đưa Cố Hoành Thần về bên cạnh hoàng đô, việc này căn bản không phải là bảo vệ pháp lệnh để quốc, mà là dẫn một tên đại tai tinh tới bên cạnh hoàng đô!
Tần Nhược Bạch thì thào tự nói, đương nhiên, trước mắt tình trạng phát triển tới mức này, về tình hay về lý, hoàng đô đều không có khả năng nhượng bộ.
Hoàng đô phải bảo vệ tôn nghiêm không thể lay động kia, phải cấp cho dân chúng một cái ấn tượng: hoàng đô vĩnh viễn không thể xâm phạm, vĩnh viễn là đúng đắn.
- Sư phụ! Chúng ta phải làm gì bây giờ?
Cáp Nhân lo lắng hỏi, đồng thời nhìn xem một màn hình khác, Tiêu Hoằng suất lĩnh hạm đội siêu cấp Tây Cương, đang rất nhanh hướng tới gần Gia Vương Quận.
- Chờ một chút!
Tần Nhược Bạch nhẹ giọng đáp lại một câu, rồi cắt liên lạc. Sau đó rất nhanh đi vào lại hoàng điện.
- Tần chủ soái! Có chuyện gì?
Thấy Tần Nhược Bạch đi vào, sắc mặt có chút khác thường, Quốc vương Gia Lạc Tư chậm rãi buông tư liệu trong tay, nhẹ giọng hỏi, cũng bày ra một khí thế không giận mà oai.
- Bẩm bệ hạ! Nam Du Quận xảy ra loạn, Cố Hoành Thần trưởng quan quân sự cao nhất lừa dưới dối trên, phạm phải hành vi tội ác ngập trời, dẫn tới Nam Du Quận phát sinh binh biến. Hiện nay toàn bộ Nam Du Quận đều ở trong tay Tiêu Hoằng nắm giữ, Cố Hoành Thần mặc dù đã bị bắt, nhưng Tiêu Hoằng căn bản không muốn nhận kết quả này. Hiện giờ đang suất lĩnh toàn bộ hơn ba mươi vạn đại quân Nam Du Quận, rất nhanh tới hướng Gia Vương Quận!
Tần Nhược Bạch báo cáo chi tiết, tiếp theo liền báo lại kỹ càng tỉ mỉ sự tình xảy
ra cho Quốc vương Gia Lạc Tư biết, hoàn toàn là trần thuật theo khách quan.
Nhưng Quốc vương Gia Lạc Tư mặc dù phẫn nộ đối với Cố Hoành Thần, nhưng khi nghe nói Tiêu Hoằng đang suất lĩnh Nam Du quân hướng tới hoàng đô, biểu tình không giận mà uy trước đó đột nhiên hiện lên một chút tàn khốc.
- Tiêu Hoằng kia rốt cuộc lai lịch thế nào? Dám bất kính đánh tới hoàng đô, quả thực to gan lớn mặt!
Gia Lạc Tư lớn tiếng nói, nguyên vốn vẻ trầm tĩnh đã không còn sót lại chút gì, hắn vốn không biết Tiêu Hoằng, nói đúng ra một Tướng quân biên thuỳ nho nhỏ, làm sao được hắn biết tới.
Ở bên trong chủ điện các tướng lãnh khác, nghe được Tần Nhược Bạch bẩm báo, lại nhìn thấy biểu hiện của Quốc vương Gia Lạc Tư, thần sắc không kềm được biến đổi: một tên Tướng quân nho nhỏ mà dám dân quân tấn công hoàng đô, tên này lá gan cũng không phải là lớn bình thường nha! Càng làm cho những tướng lãnh này không thể tưởng tượng chính là, hết thảy chuyện này chỉ vì để giết chết một người, cái này thật đúng là đại cừu đây!
- Bệ hạ bớt giận! Nam Du Quận này coi như là địa phương ta quản hạt, tạo thành chuyện như vậy, coi như ta không làm hết chức trách, ta khẩn cầu để ta phụ trách giải quyết chuyện này!
Tần Nhược Bạch nói, cả người coi như rất bình tĩnh.
- Chuyện tới nước này cũng chỉ có thể như thế! Nhớ kỹ, hoàng đô không thể chấp nhận một chút tổn hại nào! Đây là điều ngươi phải làm hàng đầu, về phần các chuyện khác, đều là thứ yếu!
Gia Lạc Tư sắc mặt ít nhiều đã có chút khó coi, lên tiếng dặn dò.
- Rõ, bệ hạ!
Nói xong, Tần Nhược Bạch liền xoay người đi ra ngoài, không dám có mảy may chậm trễ.
Tiến vào bên trong Ma Văn hạm chuyên dụng, Tần Nhược Bạch đầu tiên liền nổi liên lạc với Tá Phu. Không thể phủ nhận, trước đây Tá Phu vẫn luôn được Tần Nhược Bạch nhận định là một viên hổ tướng trong tay, nhưng lần này, Tá Phu hành động thật sự rất lỗ mãng, đây cũng là tật xấu trước sau như một của Tá Phu: dưới giận dữ sẽ kích động.
Thời điểm này Tá Phu đang lúc thần tình dữ tợn, nhưng khi nhìn thấy Tần Nhược Bạch tự mình phát ra lời kêu gọi muốn gặp hắn, vẻ dữ tợn kia vẫn có điều thu liễm, tiếp theo hắn cố kiềm nén lửa giận, tiếp nổi liên lạc.
- Nói thử xem, hiện tại tình huống chuyển biến xấu đến mức nào?
Tần Nhược Bạch lạnh mặt, trầm giọng hỏi.
Hơi liếc mắt nhìn Tần Nhược Bạch một cái, sắc mặt Tá Phu đồng dạng rất khó coi, báo cáo với Tần Nhược Bạch:
- Trên cơ bản 95% quân đội Nam Du Quận, đang hướng tới gần Gia Vương Quận, Cố Hoành Thần đang trên đường áp giải tới căn cứ quân sự Gia Vương!
Tá Phu đáp lại từng chữ rõ ràng.
Nghe nói tới cái tên Cố Hoành Thần, Tần Nhược Bạch liền cảm thấy một trận ghê tởm, nhất là còn phải bảo vệ hắn. Nói thật ra quả đúng là châm chọc mà! Nhưng hiện tại dường như cũng không có cách nào, có thể nói đâm lao phải theo lao, dù sao hiện tại cũng không thể đem trả lại Cố Hoành Thần?
Nếu làm như vậy, thể diện của hoàng đô biết để chỗ nào? Giả thiết nếu trả lại điều đó không thể nghi ngờ là tỏ ra hoàng đô yếu thế, sau này ở trước mặt các khác quận, sao còn có uy nghiêm gì nữa? Mà trọng yếu hơn là, giả thiết các quận khác cũng nơi theo như thế thì sao đây?
Bởi vậy, cho dù là đâm lao phải theo lao, thời điểm này, Tần Nhược Bạch dường như cũng phải cứng rắn, đường đường là Lam y Chủ soái, không đến mức phải tỏ ra yếu thế với một tên Thiếu tướng hai mươi tuổi?
- Tuy nhiên, có một điểm còn thình Tần Nhược Bạch yên tâm, ta cũng không tin tên hỗn đản Tiêu Hoằng kia dám tấn công, hắn hắn phải biết hậu quả thế nào. Bởi vậy, theo ý ta, Tiêu Hoằng chỉ là đang giương nanh múa vuốt, phô trương thanh thẻ!
Tá Phu tận khả năng khắc chế lửa giận trong lòng, báo cáo tiếp với Tần Nhược Bạch:
- Hiện tại, việc cấp bách chúng ta phải lo lắng là vấn đề quân quyền của Tiêu Hoằng, dù sao quân đội trong tay hắn chưởng quản, thật sự nhiều lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.