Chương 481: là ai bức ta cầm lấy
Đình Vũ
19/07/2017
Nhìn sang phía binh lính Bối La, động tác cũng không kém, cầm một cây chùy thủ Vi Mê, nhẹ nhàng tránh né trong đám người, ra tay bất ngờ, chỉ xẹt qua binh lính Hỏa Hồ một lần.
Sau đó liền thấy được binh lính Hỏa Hồ mới rồi còn nhe nanh múa vuốt, tiếp theo liền mềm nhũn té xuống đất, không nhúc nhích nữa, động tác dứt khoát gọn gàng.
So với cảnh tượng trên chiến trường gào thét thảm thiết trước kia, trận chiến này đúng là im lặng, chì có thể nghe được âm thanh duy nhất là năng lượng thể bắn ra phát tiếng "oong oong".
Trái lại Tiêu Hoằng đối mặt mấy trăm binh lính Hỏa Hồ vây giết, cũng còn thừa sức, dù bên cạnh hẳn có 3 tên cao thủ cấp bậc Ngự sư.
Vậy thì có sao chứ?
Lúc này, Tiêu Hoằng cũng không hoàn toàn sử dụng kỹ xảo thích khách mà Đại trưởng giả dạy cho, mà đang sử dụng phương thức tấn công của Cáp Thụy Sâm, hai tay như hợp thể với Hàn băng vạn năm, khi thi ảo hóa ra gai băng, chiêu chiêu đâm vào yếu hại của kẻ địch, khi thì ảo hóa ra búa tạ, một chùy đánh kẻ địch tan xương nát thịt.
Chỉ vài phút sau, trên áo giáp nát vụn của Tiêu Hoằng đã dính đầy vết máu, nó đều là của kẻ địch.
Mà máu tươi giống như chất đốt, triệt để châm ngòi lửa giận trong lòng Tiêu Hoằng, mỗi một lần đánh giết đều cực kỳ hung ác, đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của binh lính Hỏa Hồ, không có đồng tinh, không có thương hại, chỉ có vung đồ đao chém giết!
Vào lúc này, Tiêu Hoằng giống như hoàn toàn biến thành con dã thú đau đớn, tất cả thiện niệm như xóa bỏ khỏi đầu óc hắn. Loại đau đớn này không phải từ thân thể, mà là ở trong lòng, là linh hồn...
Cổ Tư Đãng cùng Đan Gia Tín vẫn ở đội ngũ hai bên, nhìn chi mới mười mấy giây, đã có cả ngàn binh lính Hỏa Hồ câm lặng ngã xuống, Tiêu Hoằng lại càng đứng ở hàng đầu, ngược chết binh lính Hỏa Hồ.
Sắc mặt hai người không khỏi tái nhợt, da đầu tê dại.
Dường như bọn họ đã từng thấy qua cảnh tượng này. Đúng rồi! Chính là tràng cảnh quân đoàn Thiên Dực số 5 giết hại quân đoàn Vân Đoan. Không! Thậm chí còn muốn tàn bạo hơn nữa!
Quân đoàn Thiên Dực số 5 rất mạnh mẽ, mạnh giống như ma quỷ, trong quân đội của bọn họ, cấp bậc thấp nhất cũng là Ngự sư cấp một. Nhưng ở trước mắt, những tên mặc áo trắng, trang phục quái dị kia, hình như càng đáng sợ hơn.
Đan Gia Tín thoáng quan sát một lúc, hình như chỉ có không tới 100 người là Ngự sư cấp một, còn lại toàn là trình độ Ngự sư cấp hai trở lên.
Ngang cấp với Đan Gia Tín cổ Tư Đằng, chỗ nào cũng có!
Rõ ràng, chất lượng quân đội như vậy, cho dù là quân đoàn Thiên Dực số 5 hình như cũng không thể so sánh được!
- Tại sao như thế được? Những kẻ này không phải thổ dân hay sao? Những kẻ này không phải cực kỳ lạc hậu, vũ khí hạng nặng cũng không có hay sao? Tại sao có sức chiến đấu hung hãn đến thế?
Đan Gia Tín không khỏi liên tục hỏi, sắc mặt cực kỳ bình thản cuối cũng trở nên kích động.
Tình thể khác xa với những gì họ nghĩ.
Tiêu Hoằng ở trong này làm sao chật vật thê thảm cái gì chứ, rõ ràng là dốc lòng tu luyện mà.
Lúc này, những chiến đấu Ma Văn trên bầu trời cũng chỉ còn mười mấy chiếc không bị tổn hại, hao hết đạn dược, cơ bản chỉ còn tác dụng do thám.
Nhưng đối mặt với cảnh nay, tuy rằng Đan Gia Tín cảm thấy cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cũng không rối loạn phương tấc, trốn ở trong vòng đai an toàn, nhanh chóng dùng Ma Văn thông tin ra lệnh đoàn đội xe tăng Ma Văn ở bìa rừng, bảo họ nắm chặt thời gian chuyên chở đạn dược, tấn công phá hủy chí mạng vào thành thị thổ dân, khiến bọn chúng mất hoàn toàn căn cơ!
Xem như trả thù với việc bọn chúng giết chóc vô tình, mặc kệ già trẻ lớn bé nam nữ, giết sạch toàn bộ, có lẽ bên trong đều là người thân của những kẻ áo trắng kia?
Nhưng mà làm Đan Gia Tín rất rung động, đó là hắn gọi mấy lần, đoàn đội xe tăng cũng không có ai trả lời!
Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thông tin có vấn đề? Làm sao được chứ? Mơ hồ, Đan Gia Tín lại có dự cảm không tốt.
Cùng lúc đó, hơn 100 chiếc xe tăng Ma Văn xếp hàng ngang, đứng yên trên mặt đất, nhìn không có gì tổn hại. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, sẽ không khó phát hiện trên mỗi chiếc xe tăng Ma Vấn đều có lỗ nhỏ to cỡ hai ngón út.
Nhìn vào nhân viên điều khiển xe tăng Ma Văn ở bên trong, toàn bộ đều cùng một bộ dạng, bị nỏ tên Ma Văn đâm thủng đầu, im lặng chết bên trong khoang điều khiển.
Đây là thành tích của Ngả Nhĩ Vân dẫn dắt 200 thành viên Thích Khách Mình làm ra, lúc này họ đang im lặng mò về phía 8 chiếc chiến hạm Ma Văn kia.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy hình dạng bi thảm của Đại trưởng giả, trong lòng tràn ngập hận, bọn họ không thích giết chóc, nhưng không có nghĩa là bọn họ không thể cầm lấy đồ đao.
Khai chiến, chi mới trôi qua 5 phút!
Ở cửa đông Mặc Hoằng thành, máu tươi đã nhuộm đẫm đất vàng thành màu đỏ, chảy xuôi theo vách đá xuống dòng sông ngang Mặc Hoằng thành, trở thành một dòng sông màu máu!
5000 binh lính Hỏa Hồ hùng hùng hổ hổ, bây giờ chỉ còn không tới một nửa, chiến bào màu trắng của Thích Khách Mình cũng đã biến thành màu đỏ!
Cũng không phải Thích Khách Mình chưa từng giết chóc, bọn họ biết có chừng mực, nhưng vào lúc này, giết chóc dường như đã không có tận cùng.
Nhất là nhìn Mặc Hoằng thành an lành yên tĩnh ngày xưa, bây giờ bao trùm trong khói lửa, Đại trưởng giả dùng sinh mệnh bảo vệ an bình cuối cùng của Mặc Hoằng thành, bảo vệ huyết mạch không còn nhiều của Lạc Đan Luân!
Giết!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng mọi người!
Quay lại bên này, không liên lạc được đoàn đội xe tăng, trước mắt lại máu chảy thành sông, Đan Gia Tín cuối cùng đầy hoảng sợ, cả người dựa vào vách đá, đã không còn đường lui!
Vào lúc này, Tiêu Hoằng đã mạnh mẽ giết ra đường máu, hai mắt đỏ rực xuất hiện trước mặt Đan Gia Tín!
Mái tóc bạc trắng, lúc này bị máu nhuộm đỏ, giọt máu nhỏ tí tách từ gai băng trong tay xuống đất, phần giáp nát ở bả vai dường như không chịu được động tác cường độ cao của Tiêu Hoằng, hoàn toàn vỡ tan.
Nhìn bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, trong ánh mắt Đan Gia Tín hiện lên sợ hãi, giống như thấy ma quỷ thị huyết chân chính.
- Tiêu... Tiêu Hoằng, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi, ta là sĩ quan Phục Thản Đế Quốc, chẳng lễ ngươi muốn phản bội đế quốc hay sao?
Đan Gia Tín cố gắng trấn tĩnh nói, hơn nữa cố gắng xiết chặt tay, Chiến văn quấn trên cánh tay bắt đầu sáng lên. Theo hắn thấy, chỉ cần cẩn thận một chút, dựa vào thực lực Ngự sư cấp ba, hắn sẽ không dễ dàng như vậy.
Chỉ là lúc này Đan Gia Tín không biết được, trải qua thời gian dài lịch lãm, tốc độ, lực lượng, Ngự lực của Tiêu Hoằng, bao gồm cả kỹ thuật giết chóc đã vượt xa Đan Gia Tín.
Đan Gia Tín mới vừa nhắc tay lên, Tiêu Hoằng liền lắc mình xuất hiện trước mặt Đan Gia Tín.
Căn bản không cho Đan Gia Tín có chút cơ hội phản ứng lại, lưỡi dao băng trong tay Tiêu Hoằng đã đâm thẳng vào bụng Đan Gia Tín.
- Phản bội đế quốc? Đúng thế.
Tiêu Hoằng nhìn Đan Gia Tín toàn đầy đau đớn, sắc mặt âm lãnh lại mỉm cười. Chẳng qua phía sau mỉm cười này lại rất lạnh, rất lạnh, như có thể đông cứng tất cả tình cảm thân thiết, chỉ còn lại điên cuồng, chỉ còn lại giết chóc!
Rút lưỡi đao băng ra khỏi bụng Đan Gia Tín từng chút một, cánh tay Tiêu Hoằng đột nhiên mạnh lên, lưỡi đao băng lại cắm vào bụng Đan Gia Tín, sau đó rút ra, lại đâm vào...
Động tác lặp lại mấy chục lần, thẳng tới khi bụng Đan Gia Tín bị đâm tới nát nhừ!
Quay đầu lại, Tiêu Hoằng liếc các binh lính Hỏa Hồ run rẩy, chỉ híp mắt, lại đi tới... Tiếng kêu thảm thiết thê lương của binh lính Hỏa Hồ lại tiếp tục vang lên!
Đồng tình? Thương hại? Tiêu Hoằng đã quên rồi.
Chỉ có vung đồ đao giết chóc! Tất cả đều là bị bức ra...
Phóng mắt nhìn ra, bên dưới Mặc Hoằng thành yên tĩnh, cả ngàn thành viên Thích Khách Mình đã biến thành máy móc thu gặt sinh mệnh. Bọn họ cũng không muốn như thế, nhưng ngoài thế này, không ai cho bọn họ chọn con đường thứ hai.
Giống như Lạc Đan Luân đế quốc năm đó, cũng như Cáp Thụy Sâm năm đó, tất cả những gì đã làm, kỳ thật chỉ là vì sống mà thôi, vốn là quyền lợi mà mỗi sinh linh được hưởng.
10 phút sau.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, đất vàng cùng vách đá đã được dùng máu tươi xối xuống, vẽ ra bức tranh thảm thiết.
Máu tươi phun trào hình thành làn sương đỏ, khúc xạ dưới ánh mặt trời thành cầu vông đỏ rực.
Tàn sát 10 phút, binh lính Hỏa Hồ vô tình như ma quỷ, hung tàn không ai bì, giờ đây máu chảy thành sông, thi thể ngang dọc, rải rác trên mặt đất đỏ, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi!
Càng muốn chết là những binh lính Hỏa Hồ này không thể trốn được, phía trước là tường cao ngất ngưỡng, sau lưng, hai bên là vách núi cao vời, như một cái lồng sắt đóng kín, đối mặt với lưỡi lê lạnh băng, muốn tránh né cũng không thể.
Đối mặt thành viên Thích Khách Mình toàn là Ngự sư cấp hai cấp ba, quân đoàn Hỏa Hồ chỉ còn nước kề dao lên cổ, một đòn mất mạng, gọn gàng dứt khoát.
Thoáng cái quân đoàn Hỏa Hồ suốt 5000 người đã không còn tới 1000, xác chết khắp nơi, trái lại phía Thích Khách Mình cùng binh lính Bối La khống chế không thương, chênh lệch thực lực hai bên thật là không cần nói ra.
Binh lính Ngự giả cấp hai cấp ba, chiến đấu với Ngự sư cấp hai cấp ba, có phần thắng hay sao? Thành viên Thích Khách Mình cao hơn quân đoàn Hỏa Hồ cả một cảnh giới.
Cổ Tư Đãng đã lui tới góc, cả người lạnh run, sắc mặt tái nhợt toàn đầy hoảng sợ.
Mười mấy binh lính Hỏa Hồ phụ trách bảo vệ trước mặt, chân cũng nhũn ra, không còn một chút tàn bạo trước đó, nhìn giống như đàn dê đợi làm thịt, cái chết đang phủ xuống bọn họ, có tránh cũng không được!
Cố gắng nuốt nước miếng, cổ Tư Đằng run run lấy ra Ma Văn thông tin, liên lạc với hạm đội Hỏa Hồ.
- Phó đoàn trưởng, có chuyện gì vậy?
Chuyển liên lạc, Bá Cách hạm trưởng tàu Tuyết Hạt lên tiếng hỏi. Bá Cách không rõ chiến sự trong rừng rậm, càng không thể tưởng tượng được lúc này quân đoàn Hỏa Hồ đang gặp phải tàn sát cực độ hung tàn, gần như toàn quân bị diệt.
Sau đó liền thấy được binh lính Hỏa Hồ mới rồi còn nhe nanh múa vuốt, tiếp theo liền mềm nhũn té xuống đất, không nhúc nhích nữa, động tác dứt khoát gọn gàng.
So với cảnh tượng trên chiến trường gào thét thảm thiết trước kia, trận chiến này đúng là im lặng, chì có thể nghe được âm thanh duy nhất là năng lượng thể bắn ra phát tiếng "oong oong".
Trái lại Tiêu Hoằng đối mặt mấy trăm binh lính Hỏa Hồ vây giết, cũng còn thừa sức, dù bên cạnh hẳn có 3 tên cao thủ cấp bậc Ngự sư.
Vậy thì có sao chứ?
Lúc này, Tiêu Hoằng cũng không hoàn toàn sử dụng kỹ xảo thích khách mà Đại trưởng giả dạy cho, mà đang sử dụng phương thức tấn công của Cáp Thụy Sâm, hai tay như hợp thể với Hàn băng vạn năm, khi thi ảo hóa ra gai băng, chiêu chiêu đâm vào yếu hại của kẻ địch, khi thì ảo hóa ra búa tạ, một chùy đánh kẻ địch tan xương nát thịt.
Chỉ vài phút sau, trên áo giáp nát vụn của Tiêu Hoằng đã dính đầy vết máu, nó đều là của kẻ địch.
Mà máu tươi giống như chất đốt, triệt để châm ngòi lửa giận trong lòng Tiêu Hoằng, mỗi một lần đánh giết đều cực kỳ hung ác, đối mặt với ánh mắt hoảng sợ của binh lính Hỏa Hồ, không có đồng tinh, không có thương hại, chỉ có vung đồ đao chém giết!
Vào lúc này, Tiêu Hoằng giống như hoàn toàn biến thành con dã thú đau đớn, tất cả thiện niệm như xóa bỏ khỏi đầu óc hắn. Loại đau đớn này không phải từ thân thể, mà là ở trong lòng, là linh hồn...
Cổ Tư Đãng cùng Đan Gia Tín vẫn ở đội ngũ hai bên, nhìn chi mới mười mấy giây, đã có cả ngàn binh lính Hỏa Hồ câm lặng ngã xuống, Tiêu Hoằng lại càng đứng ở hàng đầu, ngược chết binh lính Hỏa Hồ.
Sắc mặt hai người không khỏi tái nhợt, da đầu tê dại.
Dường như bọn họ đã từng thấy qua cảnh tượng này. Đúng rồi! Chính là tràng cảnh quân đoàn Thiên Dực số 5 giết hại quân đoàn Vân Đoan. Không! Thậm chí còn muốn tàn bạo hơn nữa!
Quân đoàn Thiên Dực số 5 rất mạnh mẽ, mạnh giống như ma quỷ, trong quân đội của bọn họ, cấp bậc thấp nhất cũng là Ngự sư cấp một. Nhưng ở trước mắt, những tên mặc áo trắng, trang phục quái dị kia, hình như càng đáng sợ hơn.
Đan Gia Tín thoáng quan sát một lúc, hình như chỉ có không tới 100 người là Ngự sư cấp một, còn lại toàn là trình độ Ngự sư cấp hai trở lên.
Ngang cấp với Đan Gia Tín cổ Tư Đằng, chỗ nào cũng có!
Rõ ràng, chất lượng quân đội như vậy, cho dù là quân đoàn Thiên Dực số 5 hình như cũng không thể so sánh được!
- Tại sao như thế được? Những kẻ này không phải thổ dân hay sao? Những kẻ này không phải cực kỳ lạc hậu, vũ khí hạng nặng cũng không có hay sao? Tại sao có sức chiến đấu hung hãn đến thế?
Đan Gia Tín không khỏi liên tục hỏi, sắc mặt cực kỳ bình thản cuối cũng trở nên kích động.
Tình thể khác xa với những gì họ nghĩ.
Tiêu Hoằng ở trong này làm sao chật vật thê thảm cái gì chứ, rõ ràng là dốc lòng tu luyện mà.
Lúc này, những chiến đấu Ma Văn trên bầu trời cũng chỉ còn mười mấy chiếc không bị tổn hại, hao hết đạn dược, cơ bản chỉ còn tác dụng do thám.
Nhưng đối mặt với cảnh nay, tuy rằng Đan Gia Tín cảm thấy cực kỳ nghiêm trọng, nhưng cũng không rối loạn phương tấc, trốn ở trong vòng đai an toàn, nhanh chóng dùng Ma Văn thông tin ra lệnh đoàn đội xe tăng Ma Văn ở bìa rừng, bảo họ nắm chặt thời gian chuyên chở đạn dược, tấn công phá hủy chí mạng vào thành thị thổ dân, khiến bọn chúng mất hoàn toàn căn cơ!
Xem như trả thù với việc bọn chúng giết chóc vô tình, mặc kệ già trẻ lớn bé nam nữ, giết sạch toàn bộ, có lẽ bên trong đều là người thân của những kẻ áo trắng kia?
Nhưng mà làm Đan Gia Tín rất rung động, đó là hắn gọi mấy lần, đoàn đội xe tăng cũng không có ai trả lời!
Đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thông tin có vấn đề? Làm sao được chứ? Mơ hồ, Đan Gia Tín lại có dự cảm không tốt.
Cùng lúc đó, hơn 100 chiếc xe tăng Ma Văn xếp hàng ngang, đứng yên trên mặt đất, nhìn không có gì tổn hại. Nhưng nếu nhìn thật kỹ, sẽ không khó phát hiện trên mỗi chiếc xe tăng Ma Vấn đều có lỗ nhỏ to cỡ hai ngón út.
Nhìn vào nhân viên điều khiển xe tăng Ma Văn ở bên trong, toàn bộ đều cùng một bộ dạng, bị nỏ tên Ma Văn đâm thủng đầu, im lặng chết bên trong khoang điều khiển.
Đây là thành tích của Ngả Nhĩ Vân dẫn dắt 200 thành viên Thích Khách Mình làm ra, lúc này họ đang im lặng mò về phía 8 chiếc chiến hạm Ma Văn kia.
Bọn họ tận mắt nhìn thấy hình dạng bi thảm của Đại trưởng giả, trong lòng tràn ngập hận, bọn họ không thích giết chóc, nhưng không có nghĩa là bọn họ không thể cầm lấy đồ đao.
Khai chiến, chi mới trôi qua 5 phút!
Ở cửa đông Mặc Hoằng thành, máu tươi đã nhuộm đẫm đất vàng thành màu đỏ, chảy xuôi theo vách đá xuống dòng sông ngang Mặc Hoằng thành, trở thành một dòng sông màu máu!
5000 binh lính Hỏa Hồ hùng hùng hổ hổ, bây giờ chỉ còn không tới một nửa, chiến bào màu trắng của Thích Khách Mình cũng đã biến thành màu đỏ!
Cũng không phải Thích Khách Mình chưa từng giết chóc, bọn họ biết có chừng mực, nhưng vào lúc này, giết chóc dường như đã không có tận cùng.
Nhất là nhìn Mặc Hoằng thành an lành yên tĩnh ngày xưa, bây giờ bao trùm trong khói lửa, Đại trưởng giả dùng sinh mệnh bảo vệ an bình cuối cùng của Mặc Hoằng thành, bảo vệ huyết mạch không còn nhiều của Lạc Đan Luân!
Giết!
Đây là ý nghĩ duy nhất trong lòng mọi người!
Quay lại bên này, không liên lạc được đoàn đội xe tăng, trước mắt lại máu chảy thành sông, Đan Gia Tín cuối cùng đầy hoảng sợ, cả người dựa vào vách đá, đã không còn đường lui!
Vào lúc này, Tiêu Hoằng đã mạnh mẽ giết ra đường máu, hai mắt đỏ rực xuất hiện trước mặt Đan Gia Tín!
Mái tóc bạc trắng, lúc này bị máu nhuộm đỏ, giọt máu nhỏ tí tách từ gai băng trong tay xuống đất, phần giáp nát ở bả vai dường như không chịu được động tác cường độ cao của Tiêu Hoằng, hoàn toàn vỡ tan.
Nhìn bộ dáng Tiêu Hoằng như thế, trong ánh mắt Đan Gia Tín hiện lên sợ hãi, giống như thấy ma quỷ thị huyết chân chính.
- Tiêu... Tiêu Hoằng, ngươi muốn làm gì? Ta nói cho ngươi, ta là sĩ quan Phục Thản Đế Quốc, chẳng lễ ngươi muốn phản bội đế quốc hay sao?
Đan Gia Tín cố gắng trấn tĩnh nói, hơn nữa cố gắng xiết chặt tay, Chiến văn quấn trên cánh tay bắt đầu sáng lên. Theo hắn thấy, chỉ cần cẩn thận một chút, dựa vào thực lực Ngự sư cấp ba, hắn sẽ không dễ dàng như vậy.
Chỉ là lúc này Đan Gia Tín không biết được, trải qua thời gian dài lịch lãm, tốc độ, lực lượng, Ngự lực của Tiêu Hoằng, bao gồm cả kỹ thuật giết chóc đã vượt xa Đan Gia Tín.
Đan Gia Tín mới vừa nhắc tay lên, Tiêu Hoằng liền lắc mình xuất hiện trước mặt Đan Gia Tín.
Căn bản không cho Đan Gia Tín có chút cơ hội phản ứng lại, lưỡi dao băng trong tay Tiêu Hoằng đã đâm thẳng vào bụng Đan Gia Tín.
- Phản bội đế quốc? Đúng thế.
Tiêu Hoằng nhìn Đan Gia Tín toàn đầy đau đớn, sắc mặt âm lãnh lại mỉm cười. Chẳng qua phía sau mỉm cười này lại rất lạnh, rất lạnh, như có thể đông cứng tất cả tình cảm thân thiết, chỉ còn lại điên cuồng, chỉ còn lại giết chóc!
Rút lưỡi đao băng ra khỏi bụng Đan Gia Tín từng chút một, cánh tay Tiêu Hoằng đột nhiên mạnh lên, lưỡi đao băng lại cắm vào bụng Đan Gia Tín, sau đó rút ra, lại đâm vào...
Động tác lặp lại mấy chục lần, thẳng tới khi bụng Đan Gia Tín bị đâm tới nát nhừ!
Quay đầu lại, Tiêu Hoằng liếc các binh lính Hỏa Hồ run rẩy, chỉ híp mắt, lại đi tới... Tiếng kêu thảm thiết thê lương của binh lính Hỏa Hồ lại tiếp tục vang lên!
Đồng tình? Thương hại? Tiêu Hoằng đã quên rồi.
Chỉ có vung đồ đao giết chóc! Tất cả đều là bị bức ra...
Phóng mắt nhìn ra, bên dưới Mặc Hoằng thành yên tĩnh, cả ngàn thành viên Thích Khách Mình đã biến thành máy móc thu gặt sinh mệnh. Bọn họ cũng không muốn như thế, nhưng ngoài thế này, không ai cho bọn họ chọn con đường thứ hai.
Giống như Lạc Đan Luân đế quốc năm đó, cũng như Cáp Thụy Sâm năm đó, tất cả những gì đã làm, kỳ thật chỉ là vì sống mà thôi, vốn là quyền lợi mà mỗi sinh linh được hưởng.
10 phút sau.
Máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, đất vàng cùng vách đá đã được dùng máu tươi xối xuống, vẽ ra bức tranh thảm thiết.
Máu tươi phun trào hình thành làn sương đỏ, khúc xạ dưới ánh mặt trời thành cầu vông đỏ rực.
Tàn sát 10 phút, binh lính Hỏa Hồ vô tình như ma quỷ, hung tàn không ai bì, giờ đây máu chảy thành sông, thi thể ngang dọc, rải rác trên mặt đất đỏ, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi!
Càng muốn chết là những binh lính Hỏa Hồ này không thể trốn được, phía trước là tường cao ngất ngưỡng, sau lưng, hai bên là vách núi cao vời, như một cái lồng sắt đóng kín, đối mặt với lưỡi lê lạnh băng, muốn tránh né cũng không thể.
Đối mặt thành viên Thích Khách Mình toàn là Ngự sư cấp hai cấp ba, quân đoàn Hỏa Hồ chỉ còn nước kề dao lên cổ, một đòn mất mạng, gọn gàng dứt khoát.
Thoáng cái quân đoàn Hỏa Hồ suốt 5000 người đã không còn tới 1000, xác chết khắp nơi, trái lại phía Thích Khách Mình cùng binh lính Bối La khống chế không thương, chênh lệch thực lực hai bên thật là không cần nói ra.
Binh lính Ngự giả cấp hai cấp ba, chiến đấu với Ngự sư cấp hai cấp ba, có phần thắng hay sao? Thành viên Thích Khách Mình cao hơn quân đoàn Hỏa Hồ cả một cảnh giới.
Cổ Tư Đãng đã lui tới góc, cả người lạnh run, sắc mặt tái nhợt toàn đầy hoảng sợ.
Mười mấy binh lính Hỏa Hồ phụ trách bảo vệ trước mặt, chân cũng nhũn ra, không còn một chút tàn bạo trước đó, nhìn giống như đàn dê đợi làm thịt, cái chết đang phủ xuống bọn họ, có tránh cũng không được!
Cố gắng nuốt nước miếng, cổ Tư Đằng run run lấy ra Ma Văn thông tin, liên lạc với hạm đội Hỏa Hồ.
- Phó đoàn trưởng, có chuyện gì vậy?
Chuyển liên lạc, Bá Cách hạm trưởng tàu Tuyết Hạt lên tiếng hỏi. Bá Cách không rõ chiến sự trong rừng rậm, càng không thể tưởng tượng được lúc này quân đoàn Hỏa Hồ đang gặp phải tàn sát cực độ hung tàn, gần như toàn quân bị diệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.