Chương 482: là ai bức ta cầm lấy
Đình Vũ
19/07/2017
- Bá Cách, bây giờ ta ra lệnh cho người, lập tức đẫn toàn thể hạm đội Hỏa Hồ nhanh chóng chạy tới chỗ ta, tiến hành-
Không đợi Co Tư Đằng nói xong, cổ Tư Đằng kinh ngạc phát hiện phía Bá Cách đã đơn phương ngắt liên lạc.
Quay lại tình cảnh trong phòng điều khiển tàu Tuyết Hạt, chỗ sau gáy của Bá Cách đã bị nỏ tên đâm thủng, ngã xuống ghế chính.
Ở cửa phòng điều khiển, Ngả Nhĩ Văn đang nâng nỏ chỉ về phía Bá cách, sắc mặt không thay đổi, chỉ có duy nhất lạnh băng trầm tĩnh. Sau lưng hắn, còn có hai mươi mấy thành viên Thích Khách Mình.
Trong phòng điều khiển, các nhân viên tàu Tuyết Hạt nhìn Bá Cách bị bắn chết tại chỗ, sắc mặt trắng toát, bọn họ căn bản không biết đám người kia làm sao mò vào trong phòng điều khiển được phòng ngự chặt chẽ như thế này.
- Các... các ngươi muốn làm gì?
Có một nhân viên trong phòng điều khiển cố lấy dũng khí, lên tiếng hỏi.
Vụt! Phập!
Lập tức đáp lại câu hỏi của hắn, một mũi tên nỏ cắm thẳng lên trán hắn, tiếp đó ánh mắt hoảng sợ của nhân viên này dần đông cứng, cuối cùng ngã xuống bàn làm việc.
- Giết toàn bộ những kẻ ở trong này.
Ngả Nhĩ Văn ra lệnh.
Tiếp theo, hai mươi mấy thành viên Thích Khách Mình rút ra lưỡi lê ba cạnh bằng hợp kim Vi Mễ mà Tiêu Hoằng chế tạo riêng cho bọn họ, không chút do dự xông về phía các nhân viên trong phòng điều khiển.
Thấy thế, các nhân viên không phải là quân nhân liền kinh hãi, muốn giãy giụa, muốn chống trả, nhưng đều là vô ích đối với thành viên Thích Khách Mình.
Tiếng la hét trong phòng điều khiển chỉ kéo dài vài giây, tiếp theo im bặt. Ở trong phòng điều khiển, tất cả nhân viên bị đâm thủng cổ họng, chết trên bàn làm việc.
Không chỉ tàu Tuyết Hạt như thế, phòng điều khiển của bảy chiếc chiến hạm Ma Văn Ưng Trảo đều bị tắm máu cùng lúc.
Tám chiếc chiến hạm Ma Văn, bị 200 thành viên Thích Khách Mình Ngả Nhĩ Văn chiếm lĩnh hoàn toàn.
Bây giờ, toàn bộ quân đoàn Hỏa Hồ, sau nửa giờ chỉ còn lại mười mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn không còn đạn dược bay vòng vòng trên trời.
Bọn họ tự nhiên thấy được những gì xảy ra dưới mặt đất, cả một đám như chim sợ cành cong. Tuy ràng tạm thời an toàn, nhưng bọn họ không thể ở trên trời cả đời, tiếp theo phải làm sao đây? Bọn họ đều mờ mịt.
Cổ Tư Đằng ở trong góc, nhìn bầu trời, các chiến đấu cơ Ma Vãn bay vòng vèo, hẳn đã đến đường cùng, lập tức dùng Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Tất cả phi công Hỏa Hồ nghe lệnh, lập tức sử dụng vũ khí hạng nhẹ bắn phá bao trùm cái thành đáng chết kia, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Cổ Tư Đằng ra lệnh như thế, chỉ có một dụng ý: đó là để cho chiến đấu cơ Ma Văn kiềm chế những ác ma kia, bức bọn họ quay về trong thành cứu vớt già trẻ trong thành, cho mình cơ hội bỏ chạy.
Trước mắt, ở tình huống thực lực hoàn toàn lọt xuống thế yếu, cổ Tư Đằng cũng chỉ còn một con đường để chọn.
Chính là Cổ Tư Đằng vừa ra lệnh như thế , trên tường thành Mặc Hoằng, một cô gái kiều diễm, thân hình thon thả, mặc áo gai, chậm rãi bước lên, hai mắt đã đỏ hồng.
Nàng là Hạ Lục Đế, tuy rằng bình thường nàng khá quái gỡ, không dễ gần, nhưng Mặc Hoằng thành là nhà của nàng, trong người nàng chảy dòng máu Lạc Đan Luân.
Quan trọng hơn, nàng vừa gặp Đại trưởng giả, có vẻ đã không xong rồi.
Ngẩng đầu lên, Hạ Lục Đế nhìn mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn đang lao xuống, chậm rãi đặt hai ngón tay vào miệng, thôi tiếng huýt sáo vang dội.
Giữa cảnh thảm thiết, có một cung điệu chợt nhảy lên.
Rống!
Ngay sau đó, bên trong rừng rậm rồi đột nhiên truyền ra tiếng Ám đồng long rít gào, tiếp theo đôi cánh to lớn như hai cánh buồm lao lên khỏi rừng rậm, Ám đồng long bay lên trời đánh thẳng về phía các chiến đấu cơ Ma Văn Hỏa Hồ!
Không chỉ có Ám đồng long, bảy tám con linh thú mà Hạ Lục Đế nuôi dưỡng cũng bay lên trời, đồng loạt tấn công chí mạng vào những chiến đấu cơ Ma Văn đang muốn hành động điên cuồng lần cuối.
Các linh thú này thấp nhất cũng là cấp Ngự sư, lực công kích cực kỳ hung hãn. Nếu là 100 chiến đấu cơ Ma Văn, có lẽ còn chống cự hoặc giết được chúng, nhưng giờ chỉ có mười mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn, hơn nữa không có vũ khí hạng nặng, còn nói cái gì chống trả?
Chỉ một lát, mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn trên không trung đã bị linh thú che trời xé thành mảnh vụn, cắt đứt một tia hy vọng chạy thoát cười cùng của cổ Tư Đằng.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập... Chiến đấu cơ Ma Văn trên bầu trời bị xé nát, tiếng lưỡi lê cắm vào cổ họng cũng truyền vào trong tai cổ Tư Đằng, rất là rõ ràng.
Nhìn lại, chỉ thấy binh lính Hỏa Hồ bảo vệ cổ Tư Đãng đã ngã xuống đất, Tiêu Hoằng toàn thân đỏ rực đứng trước mặt hắn.
Trên áo giáp bị máu tươi xối ướt, giọt máu tí tách không ngừng nhỏ xuống mặt đất, chảy thành đống máu lớn. Tiêu Hoằng một mình xâm nhập, đã giết suốt 300 binh lính Hỏa Hồ, dứt khoát một lần đại khai sát giới.
Nhìn Tiêu Hoằng từng bước một đi về phía mình, cổ Tư Đằng liền cảm thấy da đầu tê cứng, môi khô khốc. Tuy rằng không khí rất nóng, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh băng, kèm theo đó, là nồi sợ hãi đối mặt với cải chết.
Cổ Tư Đằng không khỏi lui ra sau, thẳng tới khi cả người dán vào vách đá, muốn lui cũng không được nữa!
Thẳng đến lúc này, hắn còn không thể tưởng tượng được, Tiêu Hoằng không chỉ có sức sống ương ngạnh, thủ đoạn cũng hung ác như thế. vốn theo hắn thấy, Tiêu Hoằng có trốn cũng không được, thực tế là không trốn đi đâu được lại là quân đoàn Hỏa Hồ, trước đó nghĩ là trận chiến nắm chắc, thì ra chỉ là đi tìm đường chết.
- Tiêu... Tiêu tướng quân, tha mạng, ta... ta cũng bị buộc thôi, tha cho ta đi.
Cổ Tư Đằng sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cầu xin tha mạng.
- Tha cho ngươi? Trước kia ngươi có từng nghĩ tới tha cho ta hay không?
Tiêu Hoằng đáp lại, lưỡi dao đã đâm thẳng vào cổ họng cổ Tư Đằng.
Cổ Tư Đằng gần như bản năng làm động tác phòng vệ, hai tay giao nhau che cổ, cánh tay nhanh chóng hình thành khiên năng lượng màu đen to như cái chậu, nửa trong suốt.
Nhưng tiếp đó, Cổ Tư Đằng phát hiện gai băng đâm vào mình đột nhiên ngừng lại, mũi nhọn chỉ cách khiên năng lượng 1mm.
Thấy thế, Cổ Tư Đằng híp mắt , theo hắn thấy đây chính là cơ hội tốt để đánh trả. Tiếp theo, Cổ Tư Đằng liền điều khiển khiên năng lượng, ở giữa ngưng kết ra thể năng lượng hình mũi nhọn, a khoảng cách gần như thế, nếu bắn ra, Tiêu Hoằng căn bản không thể né tránh được.
Bùm!
Chỉ là ngay khi Cổ Tư Đằng vừa chuẩn bị cho Tiêu Hoằng một đòn chí mạng, một tiếng nỏ trầm thấp truyền ra, tiếp theo Cổ Tư Đằng chợt cảm thấy xương sườn đau đớn thấu xương.
Nhìn lại, nắm đấm trái của Tiêu Hoằng đã vòng qua khiên năng lượng, trực tiếp đánh lèn bên hông Cổ Tư Đằng, hai cây xương sườn trực tiếp bị Toái cốt quyền đánh gãy.
Đau đớn như thế, người thường khó có thể chịu nổi. Trong nháy mắt, Ngự lực của Cổ Tư Đằng bị đau đớn kích thích trở nên hỗn loạn, khiên năng lượng đột nhiên biến mất, cánh tay không kiềm được đặt lên chỗ đau.
Phập!
Khiên năng lượng vừa biến mất, cánh tay Cổ Tư Đằng theo bản năng buông ra, gai băng trong tay Tiêu Hoằng trực tiếp đâm vào cỗ họng Cổ Tư Đằng, mạnh mẽ dùng gai băng đóng đinh Cổ Tư Đằng lên vách đá.
Máu tươi ồ ạt chảy ra từ cổ họng Cổ Tư Đằng, toàn xuống mặt đất, đôi mắt khó mà tin nổi của Cổ Tư Đằng nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, miệng há ra, giống như giật mình, lại như sợ hãi khi đối mặt với cải chết.
Nhưng có là thể nào, đã không quan trọng nữa.
Vươn cánh tay đẫm máu, đè lên đầu cổ Tu Đằng, Tiêu Hoằng chầm chậm rút ra gai băng đã nhuộm đỏ, xoay người tiếp tục đánh giết các binh lính Hỏa Hồ đang hoảng sợ!
Đoàn trưởng, tham mưu trưởng, phó đoàn trưởng lần lượt mất mạng, không hề có hy vọng trốn chạy. Đối mặt tình cảnh này, binh lính Hỏa Hồ còn lại không tới 1000 người, phòng tuyến tâm lý rung chuyển đà hoàn toàn sụp đổ!
Bọn họ không khỏi giơ cao hai tay, cầu xin đầu hàng, khẩn cầu có thể giữ lại tánh mạng!
- Không tiếp nhận đầu hàng, giết!
Đối mặt binh lính Hỏa Hồ còn sót lại, Tiêu Hoằng không hề có chút thương hại.
1000 thành viên Thích Khách Mình cùng với binh lính Bối La lại lần lượt vung vũ khí, tiến hành tàn sát binh lính Hỏa Hồ. Vào lúc này, trái tim Tiêu Hoằng đã lại lạnh băng hơn nữa.
- Bây giờ muốn đầu hạng, lúc trước đã làm cái gì? Bây giờ hy vọng chúng ta tha cho các ngươi một mạng, nhìn trong thành đi, các ngươi có từng nghĩ tới thả cho chúng ta không? Nói chúng ta là ma quỷ, trước tiên tự mình soi gương xem, nhìn bộ mặt của ai xấu xa hơn!
Tên mập luôn có tính tình tốt, lúc này cũng giết đỏ cả mắt, cầm súng trường Ma Vãn bắn quét ngang đám binh lính Hỏa Hồ gần đó.
Thành viên Thích Khách Mình cũng chấp hành nghiêm khắc mệnh lệnh tàn bạo của Tiêu Hoằng, tất cả đều là bị bức ra.
5 phút sau, không tới 1000 binh lính Hỏa Hồ còn sót lại dưới vách đá, bị giết sạch toàn bằng phương thức hành hình.
Phía dưới cửa thành Mặc Hoằng thành cao lớn, cả một vùng trống trải đã phủ kín thi thể binh lính Hỏa Hồ, máu tươi cuồn cuộn đổ vào dòng sông.
Xung quanh lập tức yên lặng, hoặc là chết chóc im lặng.
Tiêu Hoằng cùng các thành viên Thích Khách Mình, lúc này cúi đầu, như những pho tượng trang nghiêm giữa chiến trường, phía sau tàn khốc là bi thương
Không đợi Co Tư Đằng nói xong, cổ Tư Đằng kinh ngạc phát hiện phía Bá Cách đã đơn phương ngắt liên lạc.
Quay lại tình cảnh trong phòng điều khiển tàu Tuyết Hạt, chỗ sau gáy của Bá Cách đã bị nỏ tên đâm thủng, ngã xuống ghế chính.
Ở cửa phòng điều khiển, Ngả Nhĩ Văn đang nâng nỏ chỉ về phía Bá cách, sắc mặt không thay đổi, chỉ có duy nhất lạnh băng trầm tĩnh. Sau lưng hắn, còn có hai mươi mấy thành viên Thích Khách Mình.
Trong phòng điều khiển, các nhân viên tàu Tuyết Hạt nhìn Bá Cách bị bắn chết tại chỗ, sắc mặt trắng toát, bọn họ căn bản không biết đám người kia làm sao mò vào trong phòng điều khiển được phòng ngự chặt chẽ như thế này.
- Các... các ngươi muốn làm gì?
Có một nhân viên trong phòng điều khiển cố lấy dũng khí, lên tiếng hỏi.
Vụt! Phập!
Lập tức đáp lại câu hỏi của hắn, một mũi tên nỏ cắm thẳng lên trán hắn, tiếp đó ánh mắt hoảng sợ của nhân viên này dần đông cứng, cuối cùng ngã xuống bàn làm việc.
- Giết toàn bộ những kẻ ở trong này.
Ngả Nhĩ Văn ra lệnh.
Tiếp theo, hai mươi mấy thành viên Thích Khách Mình rút ra lưỡi lê ba cạnh bằng hợp kim Vi Mễ mà Tiêu Hoằng chế tạo riêng cho bọn họ, không chút do dự xông về phía các nhân viên trong phòng điều khiển.
Thấy thế, các nhân viên không phải là quân nhân liền kinh hãi, muốn giãy giụa, muốn chống trả, nhưng đều là vô ích đối với thành viên Thích Khách Mình.
Tiếng la hét trong phòng điều khiển chỉ kéo dài vài giây, tiếp theo im bặt. Ở trong phòng điều khiển, tất cả nhân viên bị đâm thủng cổ họng, chết trên bàn làm việc.
Không chỉ tàu Tuyết Hạt như thế, phòng điều khiển của bảy chiếc chiến hạm Ma Văn Ưng Trảo đều bị tắm máu cùng lúc.
Tám chiếc chiến hạm Ma Văn, bị 200 thành viên Thích Khách Mình Ngả Nhĩ Văn chiếm lĩnh hoàn toàn.
Bây giờ, toàn bộ quân đoàn Hỏa Hồ, sau nửa giờ chỉ còn lại mười mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn không còn đạn dược bay vòng vòng trên trời.
Bọn họ tự nhiên thấy được những gì xảy ra dưới mặt đất, cả một đám như chim sợ cành cong. Tuy ràng tạm thời an toàn, nhưng bọn họ không thể ở trên trời cả đời, tiếp theo phải làm sao đây? Bọn họ đều mờ mịt.
Cổ Tư Đằng ở trong góc, nhìn bầu trời, các chiến đấu cơ Ma Vãn bay vòng vèo, hẳn đã đến đường cùng, lập tức dùng Ma Văn thông tin ra lệnh:
- Tất cả phi công Hỏa Hồ nghe lệnh, lập tức sử dụng vũ khí hạng nhẹ bắn phá bao trùm cái thành đáng chết kia, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!
Cổ Tư Đằng ra lệnh như thế, chỉ có một dụng ý: đó là để cho chiến đấu cơ Ma Văn kiềm chế những ác ma kia, bức bọn họ quay về trong thành cứu vớt già trẻ trong thành, cho mình cơ hội bỏ chạy.
Trước mắt, ở tình huống thực lực hoàn toàn lọt xuống thế yếu, cổ Tư Đằng cũng chỉ còn một con đường để chọn.
Chính là Cổ Tư Đằng vừa ra lệnh như thế , trên tường thành Mặc Hoằng, một cô gái kiều diễm, thân hình thon thả, mặc áo gai, chậm rãi bước lên, hai mắt đã đỏ hồng.
Nàng là Hạ Lục Đế, tuy rằng bình thường nàng khá quái gỡ, không dễ gần, nhưng Mặc Hoằng thành là nhà của nàng, trong người nàng chảy dòng máu Lạc Đan Luân.
Quan trọng hơn, nàng vừa gặp Đại trưởng giả, có vẻ đã không xong rồi.
Ngẩng đầu lên, Hạ Lục Đế nhìn mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn đang lao xuống, chậm rãi đặt hai ngón tay vào miệng, thôi tiếng huýt sáo vang dội.
Giữa cảnh thảm thiết, có một cung điệu chợt nhảy lên.
Rống!
Ngay sau đó, bên trong rừng rậm rồi đột nhiên truyền ra tiếng Ám đồng long rít gào, tiếp theo đôi cánh to lớn như hai cánh buồm lao lên khỏi rừng rậm, Ám đồng long bay lên trời đánh thẳng về phía các chiến đấu cơ Ma Văn Hỏa Hồ!
Không chỉ có Ám đồng long, bảy tám con linh thú mà Hạ Lục Đế nuôi dưỡng cũng bay lên trời, đồng loạt tấn công chí mạng vào những chiến đấu cơ Ma Văn đang muốn hành động điên cuồng lần cuối.
Các linh thú này thấp nhất cũng là cấp Ngự sư, lực công kích cực kỳ hung hãn. Nếu là 100 chiến đấu cơ Ma Văn, có lẽ còn chống cự hoặc giết được chúng, nhưng giờ chỉ có mười mấy chiếc chiến đấu cơ Ma Văn, hơn nữa không có vũ khí hạng nặng, còn nói cái gì chống trả?
Chỉ một lát, mười mấy chiến đấu cơ Ma Văn trên không trung đã bị linh thú che trời xé thành mảnh vụn, cắt đứt một tia hy vọng chạy thoát cười cùng của cổ Tư Đằng.
Phập! Phập! Phập! Phập! Phập... Chiến đấu cơ Ma Văn trên bầu trời bị xé nát, tiếng lưỡi lê cắm vào cổ họng cũng truyền vào trong tai cổ Tư Đằng, rất là rõ ràng.
Nhìn lại, chỉ thấy binh lính Hỏa Hồ bảo vệ cổ Tư Đãng đã ngã xuống đất, Tiêu Hoằng toàn thân đỏ rực đứng trước mặt hắn.
Trên áo giáp bị máu tươi xối ướt, giọt máu tí tách không ngừng nhỏ xuống mặt đất, chảy thành đống máu lớn. Tiêu Hoằng một mình xâm nhập, đã giết suốt 300 binh lính Hỏa Hồ, dứt khoát một lần đại khai sát giới.
Nhìn Tiêu Hoằng từng bước một đi về phía mình, cổ Tư Đằng liền cảm thấy da đầu tê cứng, môi khô khốc. Tuy rằng không khí rất nóng, nhưng trong lòng lại cảm thấy lạnh băng, kèm theo đó, là nồi sợ hãi đối mặt với cải chết.
Cổ Tư Đằng không khỏi lui ra sau, thẳng tới khi cả người dán vào vách đá, muốn lui cũng không được nữa!
Thẳng đến lúc này, hắn còn không thể tưởng tượng được, Tiêu Hoằng không chỉ có sức sống ương ngạnh, thủ đoạn cũng hung ác như thế. vốn theo hắn thấy, Tiêu Hoằng có trốn cũng không được, thực tế là không trốn đi đâu được lại là quân đoàn Hỏa Hồ, trước đó nghĩ là trận chiến nắm chắc, thì ra chỉ là đi tìm đường chết.
- Tiêu... Tiêu tướng quân, tha mạng, ta... ta cũng bị buộc thôi, tha cho ta đi.
Cổ Tư Đằng sắc mặt trắng bệch, cuối cùng cầu xin tha mạng.
- Tha cho ngươi? Trước kia ngươi có từng nghĩ tới tha cho ta hay không?
Tiêu Hoằng đáp lại, lưỡi dao đã đâm thẳng vào cổ họng cổ Tư Đằng.
Cổ Tư Đằng gần như bản năng làm động tác phòng vệ, hai tay giao nhau che cổ, cánh tay nhanh chóng hình thành khiên năng lượng màu đen to như cái chậu, nửa trong suốt.
Nhưng tiếp đó, Cổ Tư Đằng phát hiện gai băng đâm vào mình đột nhiên ngừng lại, mũi nhọn chỉ cách khiên năng lượng 1mm.
Thấy thế, Cổ Tư Đằng híp mắt , theo hắn thấy đây chính là cơ hội tốt để đánh trả. Tiếp theo, Cổ Tư Đằng liền điều khiển khiên năng lượng, ở giữa ngưng kết ra thể năng lượng hình mũi nhọn, a khoảng cách gần như thế, nếu bắn ra, Tiêu Hoằng căn bản không thể né tránh được.
Bùm!
Chỉ là ngay khi Cổ Tư Đằng vừa chuẩn bị cho Tiêu Hoằng một đòn chí mạng, một tiếng nỏ trầm thấp truyền ra, tiếp theo Cổ Tư Đằng chợt cảm thấy xương sườn đau đớn thấu xương.
Nhìn lại, nắm đấm trái của Tiêu Hoằng đã vòng qua khiên năng lượng, trực tiếp đánh lèn bên hông Cổ Tư Đằng, hai cây xương sườn trực tiếp bị Toái cốt quyền đánh gãy.
Đau đớn như thế, người thường khó có thể chịu nổi. Trong nháy mắt, Ngự lực của Cổ Tư Đằng bị đau đớn kích thích trở nên hỗn loạn, khiên năng lượng đột nhiên biến mất, cánh tay không kiềm được đặt lên chỗ đau.
Phập!
Khiên năng lượng vừa biến mất, cánh tay Cổ Tư Đằng theo bản năng buông ra, gai băng trong tay Tiêu Hoằng trực tiếp đâm vào cỗ họng Cổ Tư Đằng, mạnh mẽ dùng gai băng đóng đinh Cổ Tư Đằng lên vách đá.
Máu tươi ồ ạt chảy ra từ cổ họng Cổ Tư Đằng, toàn xuống mặt đất, đôi mắt khó mà tin nổi của Cổ Tư Đằng nhìn thẳng vào Tiêu Hoằng, miệng há ra, giống như giật mình, lại như sợ hãi khi đối mặt với cải chết.
Nhưng có là thể nào, đã không quan trọng nữa.
Vươn cánh tay đẫm máu, đè lên đầu cổ Tu Đằng, Tiêu Hoằng chầm chậm rút ra gai băng đã nhuộm đỏ, xoay người tiếp tục đánh giết các binh lính Hỏa Hồ đang hoảng sợ!
Đoàn trưởng, tham mưu trưởng, phó đoàn trưởng lần lượt mất mạng, không hề có hy vọng trốn chạy. Đối mặt tình cảnh này, binh lính Hỏa Hồ còn lại không tới 1000 người, phòng tuyến tâm lý rung chuyển đà hoàn toàn sụp đổ!
Bọn họ không khỏi giơ cao hai tay, cầu xin đầu hàng, khẩn cầu có thể giữ lại tánh mạng!
- Không tiếp nhận đầu hàng, giết!
Đối mặt binh lính Hỏa Hồ còn sót lại, Tiêu Hoằng không hề có chút thương hại.
1000 thành viên Thích Khách Mình cùng với binh lính Bối La lại lần lượt vung vũ khí, tiến hành tàn sát binh lính Hỏa Hồ. Vào lúc này, trái tim Tiêu Hoằng đã lại lạnh băng hơn nữa.
- Bây giờ muốn đầu hạng, lúc trước đã làm cái gì? Bây giờ hy vọng chúng ta tha cho các ngươi một mạng, nhìn trong thành đi, các ngươi có từng nghĩ tới thả cho chúng ta không? Nói chúng ta là ma quỷ, trước tiên tự mình soi gương xem, nhìn bộ mặt của ai xấu xa hơn!
Tên mập luôn có tính tình tốt, lúc này cũng giết đỏ cả mắt, cầm súng trường Ma Vãn bắn quét ngang đám binh lính Hỏa Hồ gần đó.
Thành viên Thích Khách Mình cũng chấp hành nghiêm khắc mệnh lệnh tàn bạo của Tiêu Hoằng, tất cả đều là bị bức ra.
5 phút sau, không tới 1000 binh lính Hỏa Hồ còn sót lại dưới vách đá, bị giết sạch toàn bằng phương thức hành hình.
Phía dưới cửa thành Mặc Hoằng thành cao lớn, cả một vùng trống trải đã phủ kín thi thể binh lính Hỏa Hồ, máu tươi cuồn cuộn đổ vào dòng sông.
Xung quanh lập tức yên lặng, hoặc là chết chóc im lặng.
Tiêu Hoằng cùng các thành viên Thích Khách Mình, lúc này cúi đầu, như những pho tượng trang nghiêm giữa chiến trường, phía sau tàn khốc là bi thương
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.