Chương 801: Ma đồ
Đình Vũ
10/09/2017
Cùng lúc đó, trên bầu trời, ngay khi Tiêu Hoằng vã Thiết Nam bắt đầu phát động tiến công đối với Ma Văn phi cơ trực thăng, phía chân trời đã có bảy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đang gào thét bay tới.
Với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng có thể tưởng tượng được, đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Hoằng không muốn dừng lại giằng co cùng Ma Văn phi cơ trực thăng.
Đó chính là sẽ có địch nhân từ bốn phương tám hướng không ngừng truy kích đến.
Tuy nhiên, đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không có e ngại chút gì, nếu muốn đánh, vậy thì đến đây đi.
Không chút tạm dừng, Tiêu Hoằng đang ở trên trời cao, hay tay đột nhiên rung lên, trong nháy mắt, bốn phía thân thể Tiêu Hoằng đã xuất hiện băng trụ màu máu rậm rạp, bắn ra khắp bầu trời, mỗi một băng trụ đều cao hơn mười thước.
Mà dưới thân Tiêu Hoằng cũng hình thành một cái quang văn to lớn, đường kính ước chừng lkm, từ mặt đất nhìn lại thì nỏ giống như một Ma Văn trận to lớn vậy.
Hiển nhiên vào giờ khắc này, Tiêu Hoằng muốn vận dụng toàn lực, lúc này Tiêu Hoằng đã cỏ nhận thức hoàn toàn mới đối với binh sĩ Cao Tương, bọn họ không phải là quân đội, mà chính là tay sai, chết cũng không hết tội.
Gần như ngay khi mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ cùng lúc bắn Ma Văn phi đạn về phía Tiêu Hoằng, thì Tiêu Hoằng đã thông qua Ngự lực, điều động băng trụ trực tiếp chặn lại bày, tám viên Ma Văn phi đạn kia, đồng thời, ngay khi Ma Văn chiến đấu cơ tiến vào trong khu vực quang văn thì trên cánh của Ma Văn chiến đấu cơ đã nhanh chóng ngưng kết ra vô số Hàn băng vạn năm, trực tiếp bị bao phủ.
Sau đó là đồng loạt nổ tung.
Gần như chỉ trong chớp mắt, bốn trong số bảy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đã bị Tiêu Hoằng xừ lý.
Mà Tiêu Hoằng cứ như vậy mà hơi mở song chưởng ra, đầu rũ xuống, một đôi Ma Dực phía sau tắc tản ra quang mang màu máu làm khiếp lòng người.
Về phần phi công của ba chiếc Ma Văn chiến đấu cơ tạm thời tránh né được loạt tấn công của hàn băng, nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng rung động, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Đại bộ phận thời gian đều ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Đại Ngự Sư cấp một lại có thể phát ra sức chiến đấu cường đại và quái dị như thế.
Nhất là Tiêu Hoằng đang ở trung tâm quang văn, lại giống như một bức tượng không nhúc nhích. Nhưng trên thân thể lại tản ra vô tận sát ý, trên hai tay đã cháy lên “hỏa diễm” màu đỏ. Nhìn qua giống như một pho tượng ác ma.
Không đợi phi công của ba chiếc Ma Văn chiến đấu cơ kia kịp phản ứng, ba thanh băng trụ màu máu dài hơn mười thước đã giống như phi đạn, bay thẳng đến Ma Văn chiến đấu cơ.
Rầm... Rầm... Rầm...
Sau một lát, ba thanh băng trụ đã va chạm lên Ma Văn chiến đấu cơ, sau đó nổ tung, hình thành ba tiếng vang đinh tai nhức óc.
Mà phía dưới Tiêu Hoằng, Thiết Nam cũng đã đánh một Ma Văn phi cơ trực thăng cuối cùng thành mảnh nhỏ, mãi cho đến chiếc Ma Văn chiến đấu cơ này rơi vào bên trong khu rừng.
Nhìn bốn phía một cái, thấy đả không còn Ma Văn chiến đấu cơ đuổi giết tới nữa, quang văn to lớn dưới chân Tiêu Hoằng và Hàn băng vạn năm bốn phía mới chậm rãi tiêu tán. Sau đó hắn cùng Thiết Nam hạ, xuống trên triền núi.
Nhìn thôn xóm dưới chân núi, mấy chục căn nhà cỏ đã tàn phá không chịu nổi, bị đánh tan nát, trên mặt Tiêu Hoằng cũng hiện lên một chút áy náy và bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng quay đầu, nhìn tiểu nam hài kinh hồn chưa định kia một cái, sau đó thật cẩn thận ôm tiểu nam hài vào trong lòng, lập tức đi tới chân núi. Các tù nhân khác thì dắt Thiết cước mã, đi theo phía sau Tiêu Hoằng.
Đi tới gần chỗ tấm bia đá vỡ vụn kia, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng sờ vết thương nhỏ trên mặt. Sau đó liền đi tới trước nữ nhân quần áo rách nát kia, nàng chính là mẫu thân của tiểu nam hài.
Lúc này trên mặt mẫu thân của tiểu nam hài k vẫn còn tràn ngập nước mắt, nhìn thấy Tiêu Hoằng, trên mặt có e ngại, nhưng lại có thêm một loại phẫn hận không nói nên lời.
Cùng lúc đó, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé trong thôn xóm cũng cầm xẻng, xà beng đi tới, có khoảng mấy trăm người vây quanh đám người Tiêu Hoằng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phẫn hận.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng không nói thêm gì, đi tới trước mặt nữ nhân này, hơi cúi người, xin lỗi từ tận đáy lòng:
- Vị nữ sĩ này, phi thường xin lỗi, đã mang đến tai hoạ cho các ngươi, chúng ta cũng không biết quân đội của các ngươi lại nổ súng vào các ngươi, chúng ta thật sự không có ý định làm thương tổn các ngươi.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền thật cẩn thận đặt tiểu nam hài trong lòng tới trước mặt nữ nhân này, để cho mẹ con họ đoàn tụ.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Hoằng đặt tiểu nam hài vào trong lòng nữ nhân kia, khi tiểu nam hài vừa mới ôm lấy cổ nàng, thì Tiêu Hoằng lại đột nhiên phát hiện, nữ nhân trung niên này đã dùng ánh mắt khác thường nhìn đồng tử xanh sẫm của Thiết Nam một cái, sau đó đột nhiên trực tiếp nắm con đẻ của mình lên, sau đó đập mạnh vào trên tấm bia đá!
Không đợi đám người kịp phản ứng Tiêu Hoằng, cái đầu của tiểu nam hài đã đập mạnh vào trên tấm bia đá cứng rắn, chết ngay lập tức.
Nói không khoa trương chút nào, Tiêu Hoằng và tất cả đội quân tù nhân được xung là tội ác tày trời, nhìn thấy hình ảnh như vậy, đồng loạt hóa đá ngay tại chỗ, bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, một mẫu thân vì sao lại muốn đánh chết đứa con đè của mình, điều này...
Trong lúc nhất thời, bộ dáng hơi có chút áy náy của Tiêu Hoằng đã không kìm được hiện lên một chút kinh ngạc, một chút tản nhẫn, sau đó hai mắt trợn lên, vẻ mặt khiếp sợ hô:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Tuy rằng Tiêu Hoằng bị gọi là ác ma, tuy rằng thủ đoạn của Tiêu Hoằng rất tàn nhẫn, nhưng Tiêu Hoằng vẫn tin chắc rằng hổ độc cũng không ăn thịt con, nhưng mà trước mắt thì sao?
- Các ngươi đều là Lạc Đan Luân Ma quỷ, linh hồn của con ta đã bị những Lạc Đan Luân Ma quỷ các ngươi làm bẩn, nó phải chết, bởi vì ta không muốn để cho linh hồn của ta cũng bị đáNi Lạc Đan Luân Ma quỷ các ngươi làm bẩn.
Nữ nhân này gần từng câu một, hiên ngang lẫm liệt, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, nhìn đội quân tù nhân, đã tràn ngập vẻ căm thù.
Đám người Cao Tương trong thôn, các ngón tay khô gầy đã nắm chặt nông cụ, hai mắt trũng sâu tràn ngập cừu hận bệnh hoạn, cũng không bởi vì Tiêu Hoằng mạo hiểm cứu tiểu nam hài về mà có bất kỳ cảm kích nào.
- Nó chính là con ruột của ngươi!
Tiêu Hoằng ngẩng đầu, từ kẽ răng rít lên câu này, một ngọn lửa vô danh đang cháy lên trong lòng.
- Con ruột thì tính là cái gì? Áo Cách Tư Thần vĩ đại mới là tín ngưỡng vĩnh hằng của chúng ta, chỉ có thuần khiết của linh hồn ta thì mới là thứ trọng yếu nhất.
Nữ nhân này nói tiếp, trong ánh mắt vẫn tràn ngập một loại kiên nghị bệnh hoạn.
- Tên ác phụ chết tiệt nhà ngươi!
Tiêu Hoằng không kìm được rít lên, sau đó cũng không cố kỵ cái gì mà bình dân nữa, rút ra Nhược Thủy đoản đao, ánh mắt phẫn hận, trực tiếp giơ tay chém xuống, chém nữ nhân này thành hai nửa.
Trước đây trong các cuộc chiến đấu, Tiêu Hoằng vẫn luôn ghi nhớ không được thương tổn bình dân, nhưng giờ khắc này, Tiêu Hoằng đã phá giới.
❤đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện
Thấy nữ nhân trước mắt bị Tiêu Hoằng sinh sôi đánh chết, tất cả thôn dân đều bị phát ra tiếng phẫn nộ:
- Xem đi, ác ma chính là ác ma, bọn họ đã hiển lộ bản tính, hành động vừa rồi chỉ là bọn hắn lừa chúng ta mà thôi, biểu hiện thiện lương chỉ là giả dối, đây mới là bản tính của bọn họ!
- Giết chết Lạc Đan Luân Ma quỷ, tinh lọc toàn bộ vũ trụ, tinh lọc túi ngưỡng của Áo Cách Tư Thần!
Trong lúc nhất thời, âm thanh này bắt đầu vang lên trong tai của đám thôn dân.
- Chẳng lẽ các ngươi không nhớ rõ hay sao? Vừa rồi giết chết thôn dân chính là Cao Tương quân đội của các ngươi!
Ốc Sư bỗng nhiên lớn tiếng nói, trong hai mắt cung tràn ngập kinh ngạc.
- Binh sĩ Cao Tương đại biểu cho trừng phạt của Áo Cách Tư Thần, chết ở trong tay bọn họ, linh hồn thành kính của chúng ta mới có thể giải thoát từ trong thống khổ! Chúng ta cam nguyện chết dưới họng súng của binh sĩ Cao Tương!
Thôn dân đồng loạt hô lên, đồng thời cầm nông cụ, căn bản không để ý tới sức chiến đấu giữa hai bên chênh lệch lớn tới đâu, lập tức giết về phía đội quân tù nhân.
- Từ lúc này trở đi, ta huỷ bỏ quy định không được giết bình dân vô tội khi trước. Giết cho ta!
Tiêu Hoằng hai mắt đỏ lên, phát ra mệnh lệnh.
Ngay sau đó, đội quân tù nhân đã hiện lên vẻ tàn nhẫn, bọn họ rất muốn thông cảm với đám bình dân, nhưng vào giờ khắc này, phải thông cảm như thế nào đây? Phải thông cảm như thế nào đây?
Làm cho người ta có cảm giác, những thôn dân này căn bản là không có cảm tình gì cả, trong cảm nhận của bọn họ thì chỉ có Áo Cách Tư Thần mà thôi.
Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, vẻ mặt của đội quân tù nhân cũng bắt đầu trở nên lạnh như băng, sau đó đồng loạt nâng cánh tay lên, bắn ra các loạt quang nhận màu máu về phía đám thôn dân.
Chỉ sau một phút đồng hồ, tất cả thôn dân đã đều ngã trong vũng máu.
Nhìn thi thể chất đầy đất của đám bình dân vô tội này, Tiêu Hoằng không kìm được khẽ cười, nhưng nụ cười này của Tiêu Hoằng lại có vẻ rất lạnh, rất lạnh, bên trong vẻ lạnh như băng còn toát ra một chút bi ai và phẫn hận.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Hoằng lại phát hiện trên đỉnh đầu đã lại lần nữa xuất hiện một đám Ma Văn phi cơ trực thăng, đồng thời một bên thôn đã xuất hiện rất nhiều binh sĩ Cao Tương đang cầm vũ khí trong tay, lọt vào trong tầm nhìn của đám người Tiêu Hoằng.
- Đám ác đồ các ngươi, vậy mà lại hung tàn đến mức đánh chết bình dân, quả thực chính là tội ác tày trời, giết không tha!
Một gã sĩ quan Cao Tương mang vẻ mặt cừu hận, hét lên với đám người Tiêu Hoằng, sau đó không chút ngừng lại, phát động tiến công đối với đám người Tiêu Hoằng.
- Chúng ta giết chết thể xác của bọn họ, mà linh hồn của bọn họ đã sớm bị các ngươi giết chết rồi!
Tiêu Hoằng rít lên, sau đó cánh tay vung lên, chặt xuống.
Trong khoảnh khắc, đội quân tù nhân đã dùng ánh mắt lạnh như băng, giết về phía 3000 tên binh sĩ Cao Tương!
Một bộ phận trong số này đã phạm phải tội ác tày trời tại các liên hợp thể, nhưng cũng chưa bao giờ giết bình dân, người Lạc Đan Luân cũng như vậy, nhưng giờ khắc này, bọn họ đều phá giới, điều này đối với tâm lý của bọn họ thì tuyệt đối là trùng kích rất lớn, nhưng không giết thì có thể làm gì? Chẳng lẽ còn muốn nói rõ phải trái với bọn họ hay sao? Chẳng lẽ còn phải cảm hóa bọn họ nữa ư?
Tiểu nam hài mà Tiêu Hoằng mạo hiểm cứu về. Vậy mà cuối cùng lại bị thân sinh mẫu thân đập chết, không chút cảm kích não, xin hỏi. Còn có phương pháp gì có thể cảm hóa được bọn họ đây? Đám người Lạc Đan Luân đã trở thành “yêu ma”, điều này đã khắc cốt ghi tám trong đầu của mồi một cư dân Cao Tương.
Đối với những kẻ này, Tiêu Hoằng chỉ có thể lựa chọn tàn sát!
Kỳ thật hình ảnh như vậy, lực trùng kích đối với tinh thần của Tiêu mới là lớn nhất, hổ độc không ăn thịt con, nhưng ở trong này thì cái gì cùng đều có thể xảy ra được.
Tiêu Hoằng đứng ở phía trước của đội quân tù nhân, trong nháy mắt đã giết vào trong khoảng 3000 tên binh sĩ Cao Tương, ánh mắt dữ tợn, hai mắt giống như ác ma, hắn lập tức khởi động Hàn Võ, không lưu tình chút nào xẻ đám binh sĩ Cao Tương trước mặt thành mảnh nhỏ, dường như muốn phát tiết áp lực trong lòng vậy.
Với cảnh tượng như vậy, Tiêu Hoằng có thể tưởng tượng được, đây cũng là nguyên nhân mà Tiêu Hoằng không muốn dừng lại giằng co cùng Ma Văn phi cơ trực thăng.
Đó chính là sẽ có địch nhân từ bốn phương tám hướng không ngừng truy kích đến.
Tuy nhiên, đối với điều này, Tiêu Hoằng cũng không có e ngại chút gì, nếu muốn đánh, vậy thì đến đây đi.
Không chút tạm dừng, Tiêu Hoằng đang ở trên trời cao, hay tay đột nhiên rung lên, trong nháy mắt, bốn phía thân thể Tiêu Hoằng đã xuất hiện băng trụ màu máu rậm rạp, bắn ra khắp bầu trời, mỗi một băng trụ đều cao hơn mười thước.
Mà dưới thân Tiêu Hoằng cũng hình thành một cái quang văn to lớn, đường kính ước chừng lkm, từ mặt đất nhìn lại thì nỏ giống như một Ma Văn trận to lớn vậy.
Hiển nhiên vào giờ khắc này, Tiêu Hoằng muốn vận dụng toàn lực, lúc này Tiêu Hoằng đã cỏ nhận thức hoàn toàn mới đối với binh sĩ Cao Tương, bọn họ không phải là quân đội, mà chính là tay sai, chết cũng không hết tội.
Gần như ngay khi mấy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ cùng lúc bắn Ma Văn phi đạn về phía Tiêu Hoằng, thì Tiêu Hoằng đã thông qua Ngự lực, điều động băng trụ trực tiếp chặn lại bày, tám viên Ma Văn phi đạn kia, đồng thời, ngay khi Ma Văn chiến đấu cơ tiến vào trong khu vực quang văn thì trên cánh của Ma Văn chiến đấu cơ đã nhanh chóng ngưng kết ra vô số Hàn băng vạn năm, trực tiếp bị bao phủ.
Sau đó là đồng loạt nổ tung.
Gần như chỉ trong chớp mắt, bốn trong số bảy chiếc Ma Văn chiến đấu cơ đã bị Tiêu Hoằng xừ lý.
Mà Tiêu Hoằng cứ như vậy mà hơi mở song chưởng ra, đầu rũ xuống, một đôi Ma Dực phía sau tắc tản ra quang mang màu máu làm khiếp lòng người.
Về phần phi công của ba chiếc Ma Văn chiến đấu cơ tạm thời tránh né được loạt tấn công của hàn băng, nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng rung động, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi.
Đại bộ phận thời gian đều ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Đại Ngự Sư cấp một lại có thể phát ra sức chiến đấu cường đại và quái dị như thế.
Nhất là Tiêu Hoằng đang ở trung tâm quang văn, lại giống như một bức tượng không nhúc nhích. Nhưng trên thân thể lại tản ra vô tận sát ý, trên hai tay đã cháy lên “hỏa diễm” màu đỏ. Nhìn qua giống như một pho tượng ác ma.
Không đợi phi công của ba chiếc Ma Văn chiến đấu cơ kia kịp phản ứng, ba thanh băng trụ màu máu dài hơn mười thước đã giống như phi đạn, bay thẳng đến Ma Văn chiến đấu cơ.
Rầm... Rầm... Rầm...
Sau một lát, ba thanh băng trụ đã va chạm lên Ma Văn chiến đấu cơ, sau đó nổ tung, hình thành ba tiếng vang đinh tai nhức óc.
Mà phía dưới Tiêu Hoằng, Thiết Nam cũng đã đánh một Ma Văn phi cơ trực thăng cuối cùng thành mảnh nhỏ, mãi cho đến chiếc Ma Văn chiến đấu cơ này rơi vào bên trong khu rừng.
Nhìn bốn phía một cái, thấy đả không còn Ma Văn chiến đấu cơ đuổi giết tới nữa, quang văn to lớn dưới chân Tiêu Hoằng và Hàn băng vạn năm bốn phía mới chậm rãi tiêu tán. Sau đó hắn cùng Thiết Nam hạ, xuống trên triền núi.
Nhìn thôn xóm dưới chân núi, mấy chục căn nhà cỏ đã tàn phá không chịu nổi, bị đánh tan nát, trên mặt Tiêu Hoằng cũng hiện lên một chút áy náy và bất đắc dĩ.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng quay đầu, nhìn tiểu nam hài kinh hồn chưa định kia một cái, sau đó thật cẩn thận ôm tiểu nam hài vào trong lòng, lập tức đi tới chân núi. Các tù nhân khác thì dắt Thiết cước mã, đi theo phía sau Tiêu Hoằng.
Đi tới gần chỗ tấm bia đá vỡ vụn kia, Tiêu Hoằng nhẹ nhàng sờ vết thương nhỏ trên mặt. Sau đó liền đi tới trước nữ nhân quần áo rách nát kia, nàng chính là mẫu thân của tiểu nam hài.
Lúc này trên mặt mẫu thân của tiểu nam hài k vẫn còn tràn ngập nước mắt, nhìn thấy Tiêu Hoằng, trên mặt có e ngại, nhưng lại có thêm một loại phẫn hận không nói nên lời.
Cùng lúc đó, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé trong thôn xóm cũng cầm xẻng, xà beng đi tới, có khoảng mấy trăm người vây quanh đám người Tiêu Hoằng, trong ánh mắt tràn ngập vẻ phẫn hận.
Đối với điều này, Tiêu Hoằng không nói thêm gì, đi tới trước mặt nữ nhân này, hơi cúi người, xin lỗi từ tận đáy lòng:
- Vị nữ sĩ này, phi thường xin lỗi, đã mang đến tai hoạ cho các ngươi, chúng ta cũng không biết quân đội của các ngươi lại nổ súng vào các ngươi, chúng ta thật sự không có ý định làm thương tổn các ngươi.
Nói xong, Tiêu Hoằng liền thật cẩn thận đặt tiểu nam hài trong lòng tới trước mặt nữ nhân này, để cho mẹ con họ đoàn tụ.
Nhưng mà, ngay khi Tiêu Hoằng đặt tiểu nam hài vào trong lòng nữ nhân kia, khi tiểu nam hài vừa mới ôm lấy cổ nàng, thì Tiêu Hoằng lại đột nhiên phát hiện, nữ nhân trung niên này đã dùng ánh mắt khác thường nhìn đồng tử xanh sẫm của Thiết Nam một cái, sau đó đột nhiên trực tiếp nắm con đẻ của mình lên, sau đó đập mạnh vào trên tấm bia đá!
Không đợi đám người kịp phản ứng Tiêu Hoằng, cái đầu của tiểu nam hài đã đập mạnh vào trên tấm bia đá cứng rắn, chết ngay lập tức.
Nói không khoa trương chút nào, Tiêu Hoằng và tất cả đội quân tù nhân được xung là tội ác tày trời, nhìn thấy hình ảnh như vậy, đồng loạt hóa đá ngay tại chỗ, bọn họ nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, một mẫu thân vì sao lại muốn đánh chết đứa con đè của mình, điều này...
Trong lúc nhất thời, bộ dáng hơi có chút áy náy của Tiêu Hoằng đã không kìm được hiện lên một chút kinh ngạc, một chút tản nhẫn, sau đó hai mắt trợn lên, vẻ mặt khiếp sợ hô:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Tuy rằng Tiêu Hoằng bị gọi là ác ma, tuy rằng thủ đoạn của Tiêu Hoằng rất tàn nhẫn, nhưng Tiêu Hoằng vẫn tin chắc rằng hổ độc cũng không ăn thịt con, nhưng mà trước mắt thì sao?
- Các ngươi đều là Lạc Đan Luân Ma quỷ, linh hồn của con ta đã bị những Lạc Đan Luân Ma quỷ các ngươi làm bẩn, nó phải chết, bởi vì ta không muốn để cho linh hồn của ta cũng bị đáNi Lạc Đan Luân Ma quỷ các ngươi làm bẩn.
Nữ nhân này gần từng câu một, hiên ngang lẫm liệt, ánh mắt nhìn Tiêu Hoằng, nhìn đội quân tù nhân, đã tràn ngập vẻ căm thù.
Đám người Cao Tương trong thôn, các ngón tay khô gầy đã nắm chặt nông cụ, hai mắt trũng sâu tràn ngập cừu hận bệnh hoạn, cũng không bởi vì Tiêu Hoằng mạo hiểm cứu tiểu nam hài về mà có bất kỳ cảm kích nào.
- Nó chính là con ruột của ngươi!
Tiêu Hoằng ngẩng đầu, từ kẽ răng rít lên câu này, một ngọn lửa vô danh đang cháy lên trong lòng.
- Con ruột thì tính là cái gì? Áo Cách Tư Thần vĩ đại mới là tín ngưỡng vĩnh hằng của chúng ta, chỉ có thuần khiết của linh hồn ta thì mới là thứ trọng yếu nhất.
Nữ nhân này nói tiếp, trong ánh mắt vẫn tràn ngập một loại kiên nghị bệnh hoạn.
- Tên ác phụ chết tiệt nhà ngươi!
Tiêu Hoằng không kìm được rít lên, sau đó cũng không cố kỵ cái gì mà bình dân nữa, rút ra Nhược Thủy đoản đao, ánh mắt phẫn hận, trực tiếp giơ tay chém xuống, chém nữ nhân này thành hai nửa.
Trước đây trong các cuộc chiến đấu, Tiêu Hoằng vẫn luôn ghi nhớ không được thương tổn bình dân, nhưng giờ khắc này, Tiêu Hoằng đã phá giới.
❤đăng nhập http://truyencuatui.net/ để đọc truyện
Thấy nữ nhân trước mắt bị Tiêu Hoằng sinh sôi đánh chết, tất cả thôn dân đều bị phát ra tiếng phẫn nộ:
- Xem đi, ác ma chính là ác ma, bọn họ đã hiển lộ bản tính, hành động vừa rồi chỉ là bọn hắn lừa chúng ta mà thôi, biểu hiện thiện lương chỉ là giả dối, đây mới là bản tính của bọn họ!
- Giết chết Lạc Đan Luân Ma quỷ, tinh lọc toàn bộ vũ trụ, tinh lọc túi ngưỡng của Áo Cách Tư Thần!
Trong lúc nhất thời, âm thanh này bắt đầu vang lên trong tai của đám thôn dân.
- Chẳng lẽ các ngươi không nhớ rõ hay sao? Vừa rồi giết chết thôn dân chính là Cao Tương quân đội của các ngươi!
Ốc Sư bỗng nhiên lớn tiếng nói, trong hai mắt cung tràn ngập kinh ngạc.
- Binh sĩ Cao Tương đại biểu cho trừng phạt của Áo Cách Tư Thần, chết ở trong tay bọn họ, linh hồn thành kính của chúng ta mới có thể giải thoát từ trong thống khổ! Chúng ta cam nguyện chết dưới họng súng của binh sĩ Cao Tương!
Thôn dân đồng loạt hô lên, đồng thời cầm nông cụ, căn bản không để ý tới sức chiến đấu giữa hai bên chênh lệch lớn tới đâu, lập tức giết về phía đội quân tù nhân.
- Từ lúc này trở đi, ta huỷ bỏ quy định không được giết bình dân vô tội khi trước. Giết cho ta!
Tiêu Hoằng hai mắt đỏ lên, phát ra mệnh lệnh.
Ngay sau đó, đội quân tù nhân đã hiện lên vẻ tàn nhẫn, bọn họ rất muốn thông cảm với đám bình dân, nhưng vào giờ khắc này, phải thông cảm như thế nào đây? Phải thông cảm như thế nào đây?
Làm cho người ta có cảm giác, những thôn dân này căn bản là không có cảm tình gì cả, trong cảm nhận của bọn họ thì chỉ có Áo Cách Tư Thần mà thôi.
Sau khi Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, vẻ mặt của đội quân tù nhân cũng bắt đầu trở nên lạnh như băng, sau đó đồng loạt nâng cánh tay lên, bắn ra các loạt quang nhận màu máu về phía đám thôn dân.
Chỉ sau một phút đồng hồ, tất cả thôn dân đã đều ngã trong vũng máu.
Nhìn thi thể chất đầy đất của đám bình dân vô tội này, Tiêu Hoằng không kìm được khẽ cười, nhưng nụ cười này của Tiêu Hoằng lại có vẻ rất lạnh, rất lạnh, bên trong vẻ lạnh như băng còn toát ra một chút bi ai và phẫn hận.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Hoằng lại phát hiện trên đỉnh đầu đã lại lần nữa xuất hiện một đám Ma Văn phi cơ trực thăng, đồng thời một bên thôn đã xuất hiện rất nhiều binh sĩ Cao Tương đang cầm vũ khí trong tay, lọt vào trong tầm nhìn của đám người Tiêu Hoằng.
- Đám ác đồ các ngươi, vậy mà lại hung tàn đến mức đánh chết bình dân, quả thực chính là tội ác tày trời, giết không tha!
Một gã sĩ quan Cao Tương mang vẻ mặt cừu hận, hét lên với đám người Tiêu Hoằng, sau đó không chút ngừng lại, phát động tiến công đối với đám người Tiêu Hoằng.
- Chúng ta giết chết thể xác của bọn họ, mà linh hồn của bọn họ đã sớm bị các ngươi giết chết rồi!
Tiêu Hoằng rít lên, sau đó cánh tay vung lên, chặt xuống.
Trong khoảnh khắc, đội quân tù nhân đã dùng ánh mắt lạnh như băng, giết về phía 3000 tên binh sĩ Cao Tương!
Một bộ phận trong số này đã phạm phải tội ác tày trời tại các liên hợp thể, nhưng cũng chưa bao giờ giết bình dân, người Lạc Đan Luân cũng như vậy, nhưng giờ khắc này, bọn họ đều phá giới, điều này đối với tâm lý của bọn họ thì tuyệt đối là trùng kích rất lớn, nhưng không giết thì có thể làm gì? Chẳng lẽ còn muốn nói rõ phải trái với bọn họ hay sao? Chẳng lẽ còn phải cảm hóa bọn họ nữa ư?
Tiểu nam hài mà Tiêu Hoằng mạo hiểm cứu về. Vậy mà cuối cùng lại bị thân sinh mẫu thân đập chết, không chút cảm kích não, xin hỏi. Còn có phương pháp gì có thể cảm hóa được bọn họ đây? Đám người Lạc Đan Luân đã trở thành “yêu ma”, điều này đã khắc cốt ghi tám trong đầu của mồi một cư dân Cao Tương.
Đối với những kẻ này, Tiêu Hoằng chỉ có thể lựa chọn tàn sát!
Kỳ thật hình ảnh như vậy, lực trùng kích đối với tinh thần của Tiêu mới là lớn nhất, hổ độc không ăn thịt con, nhưng ở trong này thì cái gì cùng đều có thể xảy ra được.
Tiêu Hoằng đứng ở phía trước của đội quân tù nhân, trong nháy mắt đã giết vào trong khoảng 3000 tên binh sĩ Cao Tương, ánh mắt dữ tợn, hai mắt giống như ác ma, hắn lập tức khởi động Hàn Võ, không lưu tình chút nào xẻ đám binh sĩ Cao Tương trước mặt thành mảnh nhỏ, dường như muốn phát tiết áp lực trong lòng vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.