Chương 800: Một lần cuối cùng
Đình Vũ
10/09/2017
Ước chừng lại trải qua ba giờ chạy như điên, mặt trời sáng sớm đã chậm rãi dâng lên, bên trong không khí đã hình thành một luồng sương mù.
Về phần hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau thi đã biến thành ba chiếc, ngoài ra, cách Tiêu Hoằng khoảng mấy chục km còn có ước chửng 3000 quân đội đang đuối tới gần đám người Tiêu Hoằng, mục đích rất rõ ràng, đó chính là muốn hoàn toàn giữ chân được đám người Tiêu Hoằng, sau đó các binh sĩ Cao Tương sẽ càng ngày càng nhiều, cho đến khi đánh chết đám người Tiêu Hoằng mới thôi.
- Lão đại, căn cứ vào bản đồ, phía trước có một lối rẽ, bên trái là một khu phong tỏa. Phía bên phải là một thôn xóm, tên là Thượng Đức Thôn. Hơn nữa chỉ cần xuyên qua Thượng Đức Thôn, dựa theo phòng đoán thì chúng ta sẽ có thể tách ra một khoảng cách với quân đội đang truy kích và Tín Nghĩa Thị, sau đó lại ra tay giải quyết ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau.
Ốc Sư ở phía bên phải Tiêu Hoằng, nói với hắn.
Đối với tin tức này, Tiêu Hoằng tạm dừng một lát, dường như đang do dự, tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn hơi quay đầu, phân phó:
- Hướng phía bên phải Thượng Đức Thôn mà tiến lên, nhưng cần nhớ kỹ, không được làm thương tổn tới người dân bình thường, đây là quy cũ.
- Hiểu rõ!
- Vâng!
Đám tù nhân đều đáp lại, hai mắt lăng lệ đã ít nhiều có chút ù rũ, hiện tại bọn họ cần phải thoát khỏi truy binh, sau đó nghỉ ngơi và hồi phục.
Vài phút sau, trước mặt đám người Tiêu Hoằng đã xuất hiện một chỗ rẽ, đội quân tù nhân không có do dự, trực tiếp vòng về phía bên phải, ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau theo sát, không có chút ý định buông tha cho đám người Tiêu Hoằng chút nào. Các loạt đạn của Ma Văn cơ pháo có thể nói là liên tục bắn ra, những nơi đi qua, chỗ loại đạn oanh kích thì sẽ bắn ra từng hố to trên mặt đất, hình thành hai cái rãnh cực sâu, tuy nhiên muốn bắn trúng đội quân tù nhân có cấp bậc Ngự lực cường hãn, thì vẫn vô cùng khó khăn.
Mặc dù không tránh được, thì năng lượng thuẫn Chiến Văn mà trước do Tiêu Hoằng chế tạo ra vẫn cỏ hiệu quả phòng hộ tuyệt đối.
Trong nháy mắt, thôn xóm có tên là Thượng Đức Thôn kia đã xuất hiện phía trước mặt đám người Tiêu Hoằng, từ phía xa nhìn lại, thôn xóm có thể nói là vô cùng lạc hậu, một dòng suối nhỏ chảy vòng qua bên cạnh thôn. Quy mô của thôn cũng không nhỏ, đơn giản nhìn qua thì cũng cỏ gần mấy trăm hộ, tuy nhiên một số căn nhà cò đã rách nát không chịu nổi, có thậm chí còn đầy kẽ hở, đám người Cao Tương trên đường phố thì cũng đều mặc quần áo đơn bạc mà rách nát, ở trong gió lạnh thì thậm chí còn có một loại cảm giác lạnh run người.
Đám trẻ con bên đường thì đều gầy như que củi, bụng trương lên, rõ ràng là điều kiện dinh dưỡng không tốt, các liên hợp thể khác thì ít nhiều còn có kế hoạch hỗ trợ người nghèo, nhưng ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì cái gì cũng không có, nếu có thì cũng chỉ có một chút lương thực ít tới mức đáng thương, nhưng lại phải nộp lên trên cho quân đội.
Lúc này tại trung tâm của thôn, trong Ma Văn hình ảnh lập thể cũ nát đang phát ra tin tức về Trại tập trung Tín Nghĩa, đương nhiên, tin tức này vẫn có chút thay đổi, vẫn còn rất “đúng mực”, căn bản là không đề cập tới việc Trại tập trung Tín Nghĩa sụp đổ, mà chỉ nói một bộ phận tù nhân tội ác tày trời của Trại tập trung Tín Nghĩa đã chuồn ra, không có gì hơn, sau đó là những phóng đại đối với tội ác của đám tù nhân này.
Thấy ngoài thôn xuất hiện một số lượng lớn người cưỡi Thiết cước mã, trên người khoác áo da sói rách tung toé đang đi về phía này, trong mắt đám thôn dân chất phác lập tức hiện lên vẻ sửng sốt, nhất là phía sau bọn họ còn có ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng đang đuổi sát phía sau, không ngừng điên cuồng tấn công với đoàn người ngựa này.
Đối với thôn dân tại nam bán cầu, cành tượng như vậy là rất khó được nhìn thấy.
Nhanh như một tia chớp, đám người Tiêu Hoằng đã trực tiếp tiến vào bên trong thôn xóm, con đlao tới thì cũng đã ra sức né tránh các bình dân vô tội kia, thậm chí là cả các căn nhà cò đang lung lay sắp đổ kia.
Nhưng mà, điều đám người Tiêu Hoằng không nghĩ tới chính là, ngay khi đám người Tiêu Hoằng bước vào thôn xóm, tự nhận là Ma Văn phi cơ trực thăng sẽ bận tâm tới bình dân, mà ngừng tập kích, thì bọn họ lại khiếp sợ khi nhìn thấy, ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng căn bản không có chút cố kỵ nào, vẫn điên cuồng bắn về phía đám người Tiêu Hoằng.
Trong nháy mắt, ba căn nhà bằng cỏ tranh đã trực tiếp bị đánh nát, bốc cháy, trong đó còn bao gồm hai gã thôn dân, đồng thời ngay lập tức chặn đường đi tới của đám người Tiêu Hoằng.
- Điều này...
Nhìn thấy tình hình như vậy, hai mắt Tiêu Hoằng trợn trừng lên, không kìm được thốt lên, khi quay đầu lại, Tiêu Hoằng nhìn thấy hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng đã kết thúc một vòng bắn phá, sau khi bị đội quân tù nhân tránh né được, thì đạn pháo trực tiếp bắn nát hai gã thôn dân và một đứa trẻ.
Điều này làm cho người ta có cảm giác rằng đây không phải là con dân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, mà quả thực chính là một đám gia súc không có tác dụng.
- Các ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy? Đó chính là con dàn của quốc gia các ngươi a.
Vương Quân trong đội ngũ, nhìn thấy hình ảnh như vậy, không kìm được hét lớn, Phục Thản Đế Quốc gần như đã được coi là đủ ác độc rồi, bản thân Vương Quân cũng rất tàn nhẫn, nhưng bất kể Phục Thản Đế Quốc, hay là bản thân Vương Quân, thì đều không thể tưởng tượng được cành quân đội của mình lại chĩa miệng pháo vào chính con dân của mình, sau đó không hề cố kỵ gì mà bắn giết, điều này ở bất kỳ quốc gia nào thì dường như đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chức trách của quân đội là gì? Bảo vệ quốc gia, bảo hộ con dân của mình không bị xâm hại, làm gì có loại quân đội nào như thế này?
[ truyen cua tui ʘʘ net ] Vốn Tiêu Hoằng dự định trực tiếp xuyên qua thôn xóm, không giằng co ở trong này. Nhưng đối với “bất ngờ” xảy ra trước mắt, Tiêu Hoằng chỉ có thể bất đắc dĩ suất lĩnh đội quân tù nhân thay đổi phương hướng, chạy nhu điên ở bên trong thôn xóm, ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau theo sát không tha, đồng thời điên cuồng bắn giết, toàn bộ thôn xóm lại tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết.
Hiện tại Tiêu Hoằng ít nhiều đã có chút hối hận khi chạy tới nơi này, kỳ thật Tiêu Hoằng thật sự không biết binh sĩ Cao Tương lại có thể làm như thế.
- Mẹ ơi, con sợ...!
Bỗng nhiên một âm thanh trẻ con truyền vào trong tai Tiêu Hoằng.
Quay đầu lại, lúc này Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, cách trăm thước phía sau có một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi đang đứng trong cơm mưa đạn, tứ cố vô thân, bên cạnh nó còn có thi thể của bảy, tám đứa bé khác, đều đã bị đánh nát. Hơn mười thước phía xa thì còn có một nữ nhân trung niên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Đối mặt với cảnh này, vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Hoằng dần dần đọng lại, Tiêu Hoằng đang nghĩ tới thật lâu trước kia, ở trên tinh cầu màu vàng đất có một đứa bé tên là Kỳ Kỳ, còn có rất nhiều bông hoa trắng nho nhỏ kia. Trong lòng Tiêu Hoằng, đó chính là một tiếc nuối rất lớn.
- Thiết Nam! Yểm hộ ta!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên quát lớn với Thiết Nam ở phía sau, Ma Dực sau lung đột nhiên mở ra, ngay sau đó Tiêu Hoằng liền trực tiếp từ trên lưng ngựa mà bay lên. Xoay người về phía sau, mạo hiểm xuyên qua mưa bom bão đạn, bay thẳng đến chỗ đứa bé kia.
Tiêu Hoằng hiện tại rất hối hận, hắn không nên tới đây, mà hiện tại Tiêu Hoằng chỉ nghĩ tới việc làm người tốt một lần cuối cùng, đây chính là một lần cuối cùng.
Thiết Nam nhận được mệnh lệnh, đồng thời cũng khởi động Dực Văn, từ trên lưng ngựa nhảy lên, theo sát phía sau Tiêu Hoằng.
Đồng thời, có một tấm bia đá vỡ nát đang văng về phía tiểu nam hài kia, mà hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng cũng hướng nòng pháo vào Tiêu Hoằng, sau đó là một loạt đạn điên cuồng bắn ra.
Đột nhiên có một tấm tường băng hiện lên, trực tiếp chắn bên cạnh Tiêu Hoằng, Ma Văn viên đạn rậm rạp đánh vào trên bề mặt, phát ra các tiếng vang giòn tan, cũng bắn ra vô số tia lửa.
Mà ánh mắt Tiêu Hoằng thì lại căng thẳng nhìn tiểu nam hài, thùa dịp tấm bia đá đang bắn ra, đã trực tiếp ôm lấy tiểu nam hài, sau đó nhanh chóng ném cho Thiết Nam ở phía sau, ngay sau đó, hắn mới quay đầu lại, một quyền đánh nát tấm bia đá cao khoảng ba thước.
Tuy nhiên, dù vậy vẫn có một mảnh đá bắn lên mặt Tiêu Hoằng, lưu lại một vết thương dài 2cm, may mà cũng không có gì đáng ngại cả.
Sau đó, Tiêu Hoằng hung tợn nhìn Ma Văn phi cơ trực thăng kia một cái, trực tiếp xoay người chạy như điên về trên lưng Thiết cước mã, cũng không phát động tấn công về phía Ma Văn phi cơ trực thăng.
Bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, phát động tiến công ở trong này thì toàn bộ thôn dân tại đây sẽ chết hết.
- Lão đại, mặt của ngươi...
Ốc Sư thấy trên mặt Tiêu Hoằng xuất hiện một vết máu, nhẹ nhàng hỏi.
- Chuyện nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại, tăng tốc độ rời đi thôn xóm này, sau đó sẽ xử lý ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau.
Tiêu Hoằng ra lệnh.
- Đã rõ!
- Vâng!
Đám tù nhân đều đáp lại, Chiến Văn trên cánh tay và Lưu Văn đã phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đại khái trôi qua khoảng bảy, tám phút chạy trốn, đám người Tiêu Hoằng rốt cục cũng từ trong thôn xóm chạy vội ra, đi vào trên triền núi thấp phía sau thôn.
- Vương Quân, nhận lấy!
Thiết Nam đang ôm tiểu nam hài, nói với Vương Quân một tiếng, sau đó trực tiếp ném tiểu nam hài tới tay Vương Quân.
Đồng thời, đội quân tù nhân đã chạy suốt một đêm, lúc này đều hướng ánh mắt hung ác về phía Ma Văn phi cơ trực thăng, đồng thời đều khởi động Lưu Văn, sau đó nhắm Chiến Văn vào ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng, tiếp theo là cùng lúc bắn phá.
Trong nháy mắt, các quang nhận hình tròn rậm rạp đã đồng loạt bắn về phía Ma Văn phi cơ trực thăng.
Đối với điều này, Ma Văn phi cơ trực thăng cũng đã sớm có chuẩn bị, cùng lúc trốn lên cao mấy ngàn thước, trốn khỏi tầm bắn của Chiến Văn đội quân tù nhân, đây cũng là chỗ chán ghét nhất của đám Ma Văn phi cơ trực thăng.
Lưu Văn cũng căn bản không thể đạt tới độ cao ngoài ngàn thước, hơn nữa hiện tại đội quân tù nhân chỉ có vài Chiến Văn cấp bậc Đại Ngự Sư, tầm bắn có thể chạm tới Ma Văn phi cơ trực thăng trên trời cao.
Ngoài ra, cũng chỉ có Thiết Nam khởi động Dực Văn, cùng với Tiêu Hoằng có Ma Dực là làm được.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng quyết tâm đánh một trận, thì hắn và Thiết Nam đã cùng lúc bay lên trên cao mấy ngàn thước, đây là lần đầu tiên Tiêu Hoằng chiến đấu tại độ cao như vậy, tuy nhiên, hiện tại đã không có thời gian để đi nhấm nháp cảm thụ mới mẻ này nữa.
Sau một lát, phía sau Tiêu Hoằng đã hình thành một luồng khí thế màu máu, lập tức trong luồng khí này đã hình thành một quang văn, bắt đầu xuất hiện băng thứ, sau đó các thanh băng thứ này đã đồng loạt bắn về phía Ma Văn phi cơ trực thăng.
Bên kia thì Thiết Nam cũng ra sức tìm kiếm cơ hội cận chiến với Ma Văn phi cơ trực thăng, một quyền lại một quyền đánh lên Ma Văn phi cơ trực thăng.
Đại khái trải qua năm phút đồng hồ ngắn ngủn giằng co.
Trên bầu trời, hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng đã cùng lúc nổ tung, hình thành hai luồng lửa lớn, sau đó truyền tiếng nổ tung vang vọng.
Vương Quân trên mặt đất thì nhanh chóng ôm chặt tiểu nam hài mà Tiêu Hoằng ra sức cứu về kia, ngay cả Phất Lạc cực kỳ suy yếu cũng vươn bàn tay to lớn giống như cái ô, che chắn trước người tiểu nam hài.
Rất khó tưởng tượng, giờ khắc này, Phất Lạc, một người Lạc Đan Luân, còn trong tình trạng ý thức mơ hồ, vậy mà cũng chủ động bảo hộ đứa bé người Cao Tương, mà trong mất người Lạc Đan Luân thì đều như vậy, bất kể đã xảy ra chuyện gì, trẻ nhỏ vĩnh viễn đều là kẻ vô tội.
Điều đáng trào phúng chính là, người Cao Tương lại làm ngược lại, bán đám trẻ con Lạc Đan Luân bắt được kia tới các ngõ ngách khắp thế giới, hoặc là bắt làm phu khuân vác, hoặc là không ngừng giết hại.
Về phần hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau thi đã biến thành ba chiếc, ngoài ra, cách Tiêu Hoằng khoảng mấy chục km còn có ước chửng 3000 quân đội đang đuối tới gần đám người Tiêu Hoằng, mục đích rất rõ ràng, đó chính là muốn hoàn toàn giữ chân được đám người Tiêu Hoằng, sau đó các binh sĩ Cao Tương sẽ càng ngày càng nhiều, cho đến khi đánh chết đám người Tiêu Hoằng mới thôi.
- Lão đại, căn cứ vào bản đồ, phía trước có một lối rẽ, bên trái là một khu phong tỏa. Phía bên phải là một thôn xóm, tên là Thượng Đức Thôn. Hơn nữa chỉ cần xuyên qua Thượng Đức Thôn, dựa theo phòng đoán thì chúng ta sẽ có thể tách ra một khoảng cách với quân đội đang truy kích và Tín Nghĩa Thị, sau đó lại ra tay giải quyết ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau.
Ốc Sư ở phía bên phải Tiêu Hoằng, nói với hắn.
Đối với tin tức này, Tiêu Hoằng tạm dừng một lát, dường như đang do dự, tuy nhiên, cuối cùng hắn vẫn hơi quay đầu, phân phó:
- Hướng phía bên phải Thượng Đức Thôn mà tiến lên, nhưng cần nhớ kỹ, không được làm thương tổn tới người dân bình thường, đây là quy cũ.
- Hiểu rõ!
- Vâng!
Đám tù nhân đều đáp lại, hai mắt lăng lệ đã ít nhiều có chút ù rũ, hiện tại bọn họ cần phải thoát khỏi truy binh, sau đó nghỉ ngơi và hồi phục.
Vài phút sau, trước mặt đám người Tiêu Hoằng đã xuất hiện một chỗ rẽ, đội quân tù nhân không có do dự, trực tiếp vòng về phía bên phải, ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau theo sát, không có chút ý định buông tha cho đám người Tiêu Hoằng chút nào. Các loạt đạn của Ma Văn cơ pháo có thể nói là liên tục bắn ra, những nơi đi qua, chỗ loại đạn oanh kích thì sẽ bắn ra từng hố to trên mặt đất, hình thành hai cái rãnh cực sâu, tuy nhiên muốn bắn trúng đội quân tù nhân có cấp bậc Ngự lực cường hãn, thì vẫn vô cùng khó khăn.
Mặc dù không tránh được, thì năng lượng thuẫn Chiến Văn mà trước do Tiêu Hoằng chế tạo ra vẫn cỏ hiệu quả phòng hộ tuyệt đối.
Trong nháy mắt, thôn xóm có tên là Thượng Đức Thôn kia đã xuất hiện phía trước mặt đám người Tiêu Hoằng, từ phía xa nhìn lại, thôn xóm có thể nói là vô cùng lạc hậu, một dòng suối nhỏ chảy vòng qua bên cạnh thôn. Quy mô của thôn cũng không nhỏ, đơn giản nhìn qua thì cũng cỏ gần mấy trăm hộ, tuy nhiên một số căn nhà cò đã rách nát không chịu nổi, có thậm chí còn đầy kẽ hở, đám người Cao Tương trên đường phố thì cũng đều mặc quần áo đơn bạc mà rách nát, ở trong gió lạnh thì thậm chí còn có một loại cảm giác lạnh run người.
Đám trẻ con bên đường thì đều gầy như que củi, bụng trương lên, rõ ràng là điều kiện dinh dưỡng không tốt, các liên hợp thể khác thì ít nhiều còn có kế hoạch hỗ trợ người nghèo, nhưng ở Cao Tương Chân Nghĩa Quốc thì cái gì cũng không có, nếu có thì cũng chỉ có một chút lương thực ít tới mức đáng thương, nhưng lại phải nộp lên trên cho quân đội.
Lúc này tại trung tâm của thôn, trong Ma Văn hình ảnh lập thể cũ nát đang phát ra tin tức về Trại tập trung Tín Nghĩa, đương nhiên, tin tức này vẫn có chút thay đổi, vẫn còn rất “đúng mực”, căn bản là không đề cập tới việc Trại tập trung Tín Nghĩa sụp đổ, mà chỉ nói một bộ phận tù nhân tội ác tày trời của Trại tập trung Tín Nghĩa đã chuồn ra, không có gì hơn, sau đó là những phóng đại đối với tội ác của đám tù nhân này.
Thấy ngoài thôn xuất hiện một số lượng lớn người cưỡi Thiết cước mã, trên người khoác áo da sói rách tung toé đang đi về phía này, trong mắt đám thôn dân chất phác lập tức hiện lên vẻ sửng sốt, nhất là phía sau bọn họ còn có ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng đang đuổi sát phía sau, không ngừng điên cuồng tấn công với đoàn người ngựa này.
Đối với thôn dân tại nam bán cầu, cành tượng như vậy là rất khó được nhìn thấy.
Nhanh như một tia chớp, đám người Tiêu Hoằng đã trực tiếp tiến vào bên trong thôn xóm, con đlao tới thì cũng đã ra sức né tránh các bình dân vô tội kia, thậm chí là cả các căn nhà cò đang lung lay sắp đổ kia.
Nhưng mà, điều đám người Tiêu Hoằng không nghĩ tới chính là, ngay khi đám người Tiêu Hoằng bước vào thôn xóm, tự nhận là Ma Văn phi cơ trực thăng sẽ bận tâm tới bình dân, mà ngừng tập kích, thì bọn họ lại khiếp sợ khi nhìn thấy, ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng căn bản không có chút cố kỵ nào, vẫn điên cuồng bắn về phía đám người Tiêu Hoằng.
Trong nháy mắt, ba căn nhà bằng cỏ tranh đã trực tiếp bị đánh nát, bốc cháy, trong đó còn bao gồm hai gã thôn dân, đồng thời ngay lập tức chặn đường đi tới của đám người Tiêu Hoằng.
- Điều này...
Nhìn thấy tình hình như vậy, hai mắt Tiêu Hoằng trợn trừng lên, không kìm được thốt lên, khi quay đầu lại, Tiêu Hoằng nhìn thấy hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng đã kết thúc một vòng bắn phá, sau khi bị đội quân tù nhân tránh né được, thì đạn pháo trực tiếp bắn nát hai gã thôn dân và một đứa trẻ.
Điều này làm cho người ta có cảm giác rằng đây không phải là con dân của Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, mà quả thực chính là một đám gia súc không có tác dụng.
- Các ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy? Đó chính là con dàn của quốc gia các ngươi a.
Vương Quân trong đội ngũ, nhìn thấy hình ảnh như vậy, không kìm được hét lớn, Phục Thản Đế Quốc gần như đã được coi là đủ ác độc rồi, bản thân Vương Quân cũng rất tàn nhẫn, nhưng bất kể Phục Thản Đế Quốc, hay là bản thân Vương Quân, thì đều không thể tưởng tượng được cành quân đội của mình lại chĩa miệng pháo vào chính con dân của mình, sau đó không hề cố kỵ gì mà bắn giết, điều này ở bất kỳ quốc gia nào thì dường như đều là chuyện không thể tưởng tượng nổi.
Chức trách của quân đội là gì? Bảo vệ quốc gia, bảo hộ con dân của mình không bị xâm hại, làm gì có loại quân đội nào như thế này?
[ truyen cua tui ʘʘ net ] Vốn Tiêu Hoằng dự định trực tiếp xuyên qua thôn xóm, không giằng co ở trong này. Nhưng đối với “bất ngờ” xảy ra trước mắt, Tiêu Hoằng chỉ có thể bất đắc dĩ suất lĩnh đội quân tù nhân thay đổi phương hướng, chạy nhu điên ở bên trong thôn xóm, ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau theo sát không tha, đồng thời điên cuồng bắn giết, toàn bộ thôn xóm lại tràn ngập tiếng gào khóc thảm thiết.
Hiện tại Tiêu Hoằng ít nhiều đã có chút hối hận khi chạy tới nơi này, kỳ thật Tiêu Hoằng thật sự không biết binh sĩ Cao Tương lại có thể làm như thế.
- Mẹ ơi, con sợ...!
Bỗng nhiên một âm thanh trẻ con truyền vào trong tai Tiêu Hoằng.
Quay đầu lại, lúc này Tiêu Hoằng liền nhìn thấy, cách trăm thước phía sau có một đứa bé khoảng bốn, năm tuổi đang đứng trong cơm mưa đạn, tứ cố vô thân, bên cạnh nó còn có thi thể của bảy, tám đứa bé khác, đều đã bị đánh nát. Hơn mười thước phía xa thì còn có một nữ nhân trung niên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ sợ hãi.
Đối mặt với cảnh này, vẻ mặt khiếp sợ của Tiêu Hoằng dần dần đọng lại, Tiêu Hoằng đang nghĩ tới thật lâu trước kia, ở trên tinh cầu màu vàng đất có một đứa bé tên là Kỳ Kỳ, còn có rất nhiều bông hoa trắng nho nhỏ kia. Trong lòng Tiêu Hoằng, đó chính là một tiếc nuối rất lớn.
- Thiết Nam! Yểm hộ ta!
Tiêu Hoằng bỗng nhiên quát lớn với Thiết Nam ở phía sau, Ma Dực sau lung đột nhiên mở ra, ngay sau đó Tiêu Hoằng liền trực tiếp từ trên lưng ngựa mà bay lên. Xoay người về phía sau, mạo hiểm xuyên qua mưa bom bão đạn, bay thẳng đến chỗ đứa bé kia.
Tiêu Hoằng hiện tại rất hối hận, hắn không nên tới đây, mà hiện tại Tiêu Hoằng chỉ nghĩ tới việc làm người tốt một lần cuối cùng, đây chính là một lần cuối cùng.
Thiết Nam nhận được mệnh lệnh, đồng thời cũng khởi động Dực Văn, từ trên lưng ngựa nhảy lên, theo sát phía sau Tiêu Hoằng.
Đồng thời, có một tấm bia đá vỡ nát đang văng về phía tiểu nam hài kia, mà hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng cũng hướng nòng pháo vào Tiêu Hoằng, sau đó là một loạt đạn điên cuồng bắn ra.
Đột nhiên có một tấm tường băng hiện lên, trực tiếp chắn bên cạnh Tiêu Hoằng, Ma Văn viên đạn rậm rạp đánh vào trên bề mặt, phát ra các tiếng vang giòn tan, cũng bắn ra vô số tia lửa.
Mà ánh mắt Tiêu Hoằng thì lại căng thẳng nhìn tiểu nam hài, thùa dịp tấm bia đá đang bắn ra, đã trực tiếp ôm lấy tiểu nam hài, sau đó nhanh chóng ném cho Thiết Nam ở phía sau, ngay sau đó, hắn mới quay đầu lại, một quyền đánh nát tấm bia đá cao khoảng ba thước.
Tuy nhiên, dù vậy vẫn có một mảnh đá bắn lên mặt Tiêu Hoằng, lưu lại một vết thương dài 2cm, may mà cũng không có gì đáng ngại cả.
Sau đó, Tiêu Hoằng hung tợn nhìn Ma Văn phi cơ trực thăng kia một cái, trực tiếp xoay người chạy như điên về trên lưng Thiết cước mã, cũng không phát động tấn công về phía Ma Văn phi cơ trực thăng.
Bởi vì Tiêu Hoằng rất rõ ràng, phát động tiến công ở trong này thì toàn bộ thôn dân tại đây sẽ chết hết.
- Lão đại, mặt của ngươi...
Ốc Sư thấy trên mặt Tiêu Hoằng xuất hiện một vết máu, nhẹ nhàng hỏi.
- Chuyện nhỏ mà thôi, không có gì đáng ngại, tăng tốc độ rời đi thôn xóm này, sau đó sẽ xử lý ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng phía sau.
Tiêu Hoằng ra lệnh.
- Đã rõ!
- Vâng!
Đám tù nhân đều đáp lại, Chiến Văn trên cánh tay và Lưu Văn đã phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đại khái trôi qua khoảng bảy, tám phút chạy trốn, đám người Tiêu Hoằng rốt cục cũng từ trong thôn xóm chạy vội ra, đi vào trên triền núi thấp phía sau thôn.
- Vương Quân, nhận lấy!
Thiết Nam đang ôm tiểu nam hài, nói với Vương Quân một tiếng, sau đó trực tiếp ném tiểu nam hài tới tay Vương Quân.
Đồng thời, đội quân tù nhân đã chạy suốt một đêm, lúc này đều hướng ánh mắt hung ác về phía Ma Văn phi cơ trực thăng, đồng thời đều khởi động Lưu Văn, sau đó nhắm Chiến Văn vào ba chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng, tiếp theo là cùng lúc bắn phá.
Trong nháy mắt, các quang nhận hình tròn rậm rạp đã đồng loạt bắn về phía Ma Văn phi cơ trực thăng.
Đối với điều này, Ma Văn phi cơ trực thăng cũng đã sớm có chuẩn bị, cùng lúc trốn lên cao mấy ngàn thước, trốn khỏi tầm bắn của Chiến Văn đội quân tù nhân, đây cũng là chỗ chán ghét nhất của đám Ma Văn phi cơ trực thăng.
Lưu Văn cũng căn bản không thể đạt tới độ cao ngoài ngàn thước, hơn nữa hiện tại đội quân tù nhân chỉ có vài Chiến Văn cấp bậc Đại Ngự Sư, tầm bắn có thể chạm tới Ma Văn phi cơ trực thăng trên trời cao.
Ngoài ra, cũng chỉ có Thiết Nam khởi động Dực Văn, cùng với Tiêu Hoằng có Ma Dực là làm được.
Gần như ngay khi Tiêu Hoằng quyết tâm đánh một trận, thì hắn và Thiết Nam đã cùng lúc bay lên trên cao mấy ngàn thước, đây là lần đầu tiên Tiêu Hoằng chiến đấu tại độ cao như vậy, tuy nhiên, hiện tại đã không có thời gian để đi nhấm nháp cảm thụ mới mẻ này nữa.
Sau một lát, phía sau Tiêu Hoằng đã hình thành một luồng khí thế màu máu, lập tức trong luồng khí này đã hình thành một quang văn, bắt đầu xuất hiện băng thứ, sau đó các thanh băng thứ này đã đồng loạt bắn về phía Ma Văn phi cơ trực thăng.
Bên kia thì Thiết Nam cũng ra sức tìm kiếm cơ hội cận chiến với Ma Văn phi cơ trực thăng, một quyền lại một quyền đánh lên Ma Văn phi cơ trực thăng.
Đại khái trải qua năm phút đồng hồ ngắn ngủn giằng co.
Trên bầu trời, hai chiếc Ma Văn phi cơ trực thăng đã cùng lúc nổ tung, hình thành hai luồng lửa lớn, sau đó truyền tiếng nổ tung vang vọng.
Vương Quân trên mặt đất thì nhanh chóng ôm chặt tiểu nam hài mà Tiêu Hoằng ra sức cứu về kia, ngay cả Phất Lạc cực kỳ suy yếu cũng vươn bàn tay to lớn giống như cái ô, che chắn trước người tiểu nam hài.
Rất khó tưởng tượng, giờ khắc này, Phất Lạc, một người Lạc Đan Luân, còn trong tình trạng ý thức mơ hồ, vậy mà cũng chủ động bảo hộ đứa bé người Cao Tương, mà trong mất người Lạc Đan Luân thì đều như vậy, bất kể đã xảy ra chuyện gì, trẻ nhỏ vĩnh viễn đều là kẻ vô tội.
Điều đáng trào phúng chính là, người Cao Tương lại làm ngược lại, bán đám trẻ con Lạc Đan Luân bắt được kia tới các ngõ ngách khắp thế giới, hoặc là bắt làm phu khuân vác, hoặc là không ngừng giết hại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.