Chương 735: Oan gia ngõ hẹp
Đình Vũ
09/09/2017
Ngay khi một đấm của Nặc Tÿ sắp đánh trúng, Tiêu Hoằng đưa Vương Quân sang cho Ai Thác, tiếp theo hơi nghiêng đầu, một đấm của Nặc Tÿ lướt qua vành tai Tiêu Hoằng, kế đó Tiêu Hoằng xiết nắm tay phải tản ra hào quang tím, ra tay như chớp, đánh thật mạnh vào bên hông Nặc Tÿ.
Tuy rằng so sánh với thân thể khổng lồ của Nặc Tÿ, một quyền của Tiêu Hoằng khiến người nhìn cảm thấy không đáng gì, nhưng Nặc Tÿ lại chợt cảm nhận được bên hông truyền tới đau đớn sôi trào, loại đau đớn này không phải từ ngoài vào trong, mà là từ trong ra ngoài, giống như gan của hắn đã bị thương.
Mọi người còn chưa phản ứng lại, Tiêu Hoằng đã khóa chặt bả vai Nặc Tÿ, xoay người, sau một cú ném qua lưng hoa lệ, lại đạp một cái lên bụng Nặc Tÿ. Lực lượng cực mạnh trực tiếp đá bay thân thể to lớn của Nặc Tÿ ra xa mười mấy mét, lăn mấy vòng trên đất, liền không nhúc nhích nữa, miệng không ngừng tràn máu.
Mọi người trước đó cảm thấy Tiêu Hoằng không biết thức thời, cùng bất ngờ không thôi, nhìn Nặc Tÿ thực lực xưa nay cũng không tệ đã bị đáng ngã gọn gàng như thế, liền ngẩn cả người, khiếp sợ hiện rõ trên mặt.
Cho dù trước kia có tới mấy tên hung ác, Nặc Tÿ cũng sẽ vật lộn được một trận, nháy mắt miễu sát như thế, mới là lần đầu tiên gặp phải.
- Tên tóc bạc kia từ đâu tới đây?
- Không biết, không giống thằng hiền đâu.
Các tù nhân liền xôn xao, ánh mắt không ngừng quét qua người Tiêu Hoằng. Ngoại trừ mái tóc bạc, đặc điểm rõ rệt nhất trên người chính là đôi mắt lạnh giá, khiển trong lòng người ta cảm thấy rét buốt.
Đồng thời những tù nhân cá biệt khác cũng không dám làm bừa nữa, chỉ là ánh mắt cũng không thân thiện gì. Thường nói, nơi này trải qua những đợt người nối tiếp, đã hình thành quy củ bắt nạt người mới, nếu bị ai đánh vỡ, kẻ đó chính là ngoại tộc.
- Tiêu Hoằng? Đúng lúc này, có một tiếng dò hỏi truyền ra từ trong đám tù nhân.
Nghe tiếng hỏi này, sắc mặt bình thản của Tiêu Hoằng chợt đổi, hắn có chút khó hiểu. Mình đã đến chỗ này rồi, thể liên hợp Gia Đô đã ở xa tít mù khơi, vậy mà vẫn bị nhận ra.
- Xem ra đúng là Tiêu Hoằng? Không ngờ, không ngờ có một ngày, lại có thể gặp được ngươi ở trong này.
Tiếng nói kia lại vang lên, kế đó Tiêu Hoằng nhìn tới góc tường, có một người đứng lên. Dáng người không cao, chỉ hơn 1,7m, hơi gầy yếu, nhưng rất rắn chắc.
Đôi mắt như chim ưng toát ra những tia hung tàn, chẳng qua so với hung ác kiểu máy móc của binh lính Cao Tương, tên này hung ác thuần túy hơn nhiều.
Tên kia vừa đứng lên, Tiêu Hoằng cùng đổi sắc, bởi vì hắn thấy được trên bả vai của hắn có hình xăm như chim đỗ uyên, hình xăm này thường thấy trong quân đội Duy Lâm công quốc.
Tên nay, tên là Nạp Ni, chính là sĩ quan Duy Lâm công quốc, về sau vì che giấu nữ tù binh mà bị giam giữ, sau đó đưa đến nơi này.
Quan trọng hơn, nhớ ngày đó khi Tiêu Hoằng còn là Tiêu tướng quân, đã từng ngược đãi quân đội Nạp Ni.
Cho đến giờ, Duy Lâm công quốc, thể liên hiệp Á Tế Á vẫn còn coi Tiêu Hoằng là tử thù, mặc kệ hiện giờ hắn có thân phận gì.
Nạp Ni vừa lên tiếng, xung quanh người hắn liền có khoảng 30 tên đứng dậy, những tù nhân này đều là sĩ quan ngày xưa của thể liên hiệp Á Tế Á.
Càng chết người, đó là những binh lính này có tới 80% từng có xung đột qua lại với Tiêu Hoằng trên chiến trường ngày xưa, chẳng qua lúc đó không phải là quân đoàn công kích chủ yếu của Tiêu Hoằng, cho nên Tiêu Hoằng căn bản không có ấn tượng với họ.
Chỉ là không ngờ tới, lại đụng mặt ở trong này.
Những thể liên hiệp khác ít nhiều không quá rõ ràng thanh danh của Tiêu Hoằng, nhưng vẫn cá biệt có người nghe qua, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Lần này Tiêu Hoằng gặp rắc rối to, 30 người đánh một mình Tiêu Hoằng, sức chiến đấu chênh lệch quá xa, huống chi Nạp Ni kia vốn là Tướng quân Duy Lâm công quốc, đã có thực lực Ngự sư cấp năm.
Những người khác gần như đều là Ngự sư cấp hai ba, khỏi phải nói chênh lệch rõ ràng cỡ nào.
- Nhớ khi đó, lúc còn ở thể liên hiệp Á Tế Á, ta thừa nhận chúng ta thua, không phải đối thủ của ngươi, nhưng ở trong này... Ha ha, Tiêu Hoằng, ngươi nói có phải ông trời ban cho chúng ta cơ hội hay không, xem ra trời cao là công bằng mà.
Nạp Ni nhẹ nhàng xiết nắm tay, phát ra tiếng rôm rốp, giọng điệu âm trầm hung ác.
Những tù nhân Á Tế Á khác cũng mắt lạnh lẽo, từ từ đi tới gần Tiêu Hoằng.
Những tù nhân trung lập thấy thế, đều dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tiêu Hoằng, bọn họ biết rõ ở trong khu lao tù này, thể lực thể liên hiệp Á Tế Á lớn cỡ nào, nhân số chiếm cứ gần 1/3, hơn nữa trước đó còn có một Ngự sư đỉnh phong, chẳng qua đã bị đưa đi, thật lâu không về, xem chừng đã đi vào Sở thí nghiệm linh hồn thần bí.
- Cái tên đầu bạc kia hình như từng có xung đột với người thể liên hiệp Á Tế Á.
- Lần này tám phần là tên đầu bạc kia sẽ bị phế rồi, đắc tội người Á Tế Á ở trong này? Đúng là tự tìm đường chết mà.
- Ai nói không chứ, huống chi vừa này còn đánh ngã Nặc Tÿ Á Tế Á, 36 đấu 1, làm sao mà đánh? Nhất thời, cả sân liền im phăng phắt, không khí lúc này như đông cứng lại, mọi người biết rõ hậu quả đắc tội người Á Tế Á. Bởi vì trước đó họ từng tận mắt thấy, có 2 người thể liên hiệp khác bị người Á Tế Á đánh chết tươi.
Nên biết, đối với hạng người Ngự lực cao thâm, nắm đấm chính là hung khí.
Ngay khi người Á Tế Á không ngừng áp sát, Ai Thác đặt Vương Quân sang một bên, cùng đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, nhấc tay sẵn sàng chiến đấu.
Không nói gì, không tỏ vẻ gì, Ai Thác dùng hành động của mình cho thấy lập trường vững vàng của mình, chiến đấu cùng Tiêu Hoằng, mặc kệ là ở nơi nào.
- A, lại thêm một tên, nhưng có tác dụng gì? Tiêu Hoằng, nhớ khi đó ngươi dựa vào binh lực, có thể muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ ngươi đã không còn gì hết, biến thành tư lệnh tay trắng, lần này ta muốn xem, cái danh hiệu tướng quân thép của ngươi cứng tới cỡ nào! Nạp Ni nhìn Ai Thác xuất hiện, cười lạnh khinh thường nói.
Trong mắt Nạp Ni, đời này còn có thể tự tay giết Tiêu Hoằng, tuyệt đối là vận may lớn nhất.
Về phần những tên lâu năm lõi đời trung lập khác, đã bắt đầu tụ tập với nhau.
- Đặt đi, đặt cược đi. Đoán xem ai sẽ thắng.
Trong đó có một tên có thâm niên bắt đầu lên làm nhà cái.
- 36 đấu 2? Tên tóc trắng kia sẽ thắng? Nói chơi cái gì thế? Ta đặt Nạp Ni sẽ thắng, 5 con châu chấu.
Có một tên tù nhân trung lập lên tiếng, lấy ra 5 con châu chấu không cam lòng ăn hết, đặt xuống đất.
- Lần này ta làm nhà cái đền chết luôn, ta đặt 20 con châu chấu, cộng thêm 2 hạt bắp, ta cá Nạp Ni sẽ thắng.
Lại một tên tù nhân trung lập nói.
Còn ở giữa sân, người của Nạp Ni đã vây quanh Tiêu Hoằng cùng Ai Thác.
Về phần binh lính Cao Tương đứng trên cao, lại làm như không thấy những chuyện này, chuyện kiểu này không lúc nào không xảy ra ở trại tập trung Tín Nghĩa, đã là chuyện cơm bữa rồi.
Tiêu Hoằng cùng Ai Thác dựa lưng vào nhau, sắc mặt không thay đổi.
Khoảng khắc, khóe miệng Nạp Ni cong lên, nháy mắt ra hiệu với mấy tên Á Tế Á, lập tức có 7-8 tên Á Tế Á từ mọi hướng xông về phía Tiêu Hoằng, một đám hung ác, đối với bọn họ, đây là cơ hội báo thù khó có.
Bùm! Bùm! Bùm...
Ngay khi 7-8 tên Á Tế Á xông tới gần, Tiêu Hoằng cùng Ai Thác đồng loạt ra tay, tay chân cùng tung ra.
Tiêu Hoằng được chân truyền của Đại trưởng giả, mỗi chiêu đều đánh vào vị trí chí mạng, Ai Thác trước đó luôn giấu nghề, cùng hết sức hung hãn, tốc độ nắm đấm cực nhanh. Thực ra bản thân Ai Thác cũng rất thích đấu tay đôi, lần này coi như trúng nghề rồi.
Bịch! Bịch! Bịch...
Chỉ 10 giây ngắn ngủi, 7-8 tên Á Tế Á đã ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng và Ai Thác, không động đậy được, có người ôm cổ họng như đang khó thở, không ngừng giãy giụa.
Những tù nhân trung lập đang liều mạng đặt cược nhìn 7-8 tên Á Tế Á bị Tiêu Hoằng đánh ngã chỉ trong 10 giây, liền nghẹn họng nhìn trân trối.
Cả đám trợn to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng không thể hiểu nổi cách đó không xa. Đúng thế, dù cho hạng người Ngự lực cao thâm, cũng không thể nào đạt tới hiệu quả như thế trong vòng 10 giây được, còn có Ai Thác kia, cũng không giống hạng hiền lành gì.
Dưới tình huống không có Chiến Văn nào, lực sát thương như vậy tuyệt đối làm cho mọi người khiếp sợ, thậm chí những tên lão thành cũng không khỏi co rút khóe miệng, tiếp đó ném 2 con châu chấu còn sót lại sang bên Tiêu Hoằng, tối thiểu không nên mất luôn cả vốn gốc.
Còn bên phía đội ngũ Nạp Ni, nhìn cảnh này, trong lòng lạnh giá, vốn hắn muốn bắt Tiêu Hoằng khi đang lạc đàn, đánh rắn giập đầu, nhưng không ngờ Tiêu Hoằng dẫn binh đánh trận hung hãn không thôi, đánh tay đôi cũng không kém gì.
Hơn nữa từ tình thế khi này, Nạp Ni chân thật cảm nhận được thực lực của Tiêu Hoằng mạnh mẽ hơn lúc còn ở Phục Thản Đế Quốc.
- Nói cho ngươi, Tiêu Hoằng ta ở Phục Thản Đế Quốc có thể đánh các ngươi, ở trong này, cùng có thể đánh được các ngươi.
Tiêu Hoằng liếc Nạp Ni, không nháy mắt một cái liền lao thẳng tới Nạp Ni như tia chớp.
Tuy rằng so sánh với thân thể khổng lồ của Nặc Tÿ, một quyền của Tiêu Hoằng khiến người nhìn cảm thấy không đáng gì, nhưng Nặc Tÿ lại chợt cảm nhận được bên hông truyền tới đau đớn sôi trào, loại đau đớn này không phải từ ngoài vào trong, mà là từ trong ra ngoài, giống như gan của hắn đã bị thương.
Mọi người còn chưa phản ứng lại, Tiêu Hoằng đã khóa chặt bả vai Nặc Tÿ, xoay người, sau một cú ném qua lưng hoa lệ, lại đạp một cái lên bụng Nặc Tÿ. Lực lượng cực mạnh trực tiếp đá bay thân thể to lớn của Nặc Tÿ ra xa mười mấy mét, lăn mấy vòng trên đất, liền không nhúc nhích nữa, miệng không ngừng tràn máu.
Mọi người trước đó cảm thấy Tiêu Hoằng không biết thức thời, cùng bất ngờ không thôi, nhìn Nặc Tÿ thực lực xưa nay cũng không tệ đã bị đáng ngã gọn gàng như thế, liền ngẩn cả người, khiếp sợ hiện rõ trên mặt.
Cho dù trước kia có tới mấy tên hung ác, Nặc Tÿ cũng sẽ vật lộn được một trận, nháy mắt miễu sát như thế, mới là lần đầu tiên gặp phải.
- Tên tóc bạc kia từ đâu tới đây?
- Không biết, không giống thằng hiền đâu.
Các tù nhân liền xôn xao, ánh mắt không ngừng quét qua người Tiêu Hoằng. Ngoại trừ mái tóc bạc, đặc điểm rõ rệt nhất trên người chính là đôi mắt lạnh giá, khiển trong lòng người ta cảm thấy rét buốt.
Đồng thời những tù nhân cá biệt khác cũng không dám làm bừa nữa, chỉ là ánh mắt cũng không thân thiện gì. Thường nói, nơi này trải qua những đợt người nối tiếp, đã hình thành quy củ bắt nạt người mới, nếu bị ai đánh vỡ, kẻ đó chính là ngoại tộc.
- Tiêu Hoằng? Đúng lúc này, có một tiếng dò hỏi truyền ra từ trong đám tù nhân.
Nghe tiếng hỏi này, sắc mặt bình thản của Tiêu Hoằng chợt đổi, hắn có chút khó hiểu. Mình đã đến chỗ này rồi, thể liên hợp Gia Đô đã ở xa tít mù khơi, vậy mà vẫn bị nhận ra.
- Xem ra đúng là Tiêu Hoằng? Không ngờ, không ngờ có một ngày, lại có thể gặp được ngươi ở trong này.
Tiếng nói kia lại vang lên, kế đó Tiêu Hoằng nhìn tới góc tường, có một người đứng lên. Dáng người không cao, chỉ hơn 1,7m, hơi gầy yếu, nhưng rất rắn chắc.
Đôi mắt như chim ưng toát ra những tia hung tàn, chẳng qua so với hung ác kiểu máy móc của binh lính Cao Tương, tên này hung ác thuần túy hơn nhiều.
Tên kia vừa đứng lên, Tiêu Hoằng cùng đổi sắc, bởi vì hắn thấy được trên bả vai của hắn có hình xăm như chim đỗ uyên, hình xăm này thường thấy trong quân đội Duy Lâm công quốc.
Tên nay, tên là Nạp Ni, chính là sĩ quan Duy Lâm công quốc, về sau vì che giấu nữ tù binh mà bị giam giữ, sau đó đưa đến nơi này.
Quan trọng hơn, nhớ ngày đó khi Tiêu Hoằng còn là Tiêu tướng quân, đã từng ngược đãi quân đội Nạp Ni.
Cho đến giờ, Duy Lâm công quốc, thể liên hiệp Á Tế Á vẫn còn coi Tiêu Hoằng là tử thù, mặc kệ hiện giờ hắn có thân phận gì.
Nạp Ni vừa lên tiếng, xung quanh người hắn liền có khoảng 30 tên đứng dậy, những tù nhân này đều là sĩ quan ngày xưa của thể liên hiệp Á Tế Á.
Càng chết người, đó là những binh lính này có tới 80% từng có xung đột qua lại với Tiêu Hoằng trên chiến trường ngày xưa, chẳng qua lúc đó không phải là quân đoàn công kích chủ yếu của Tiêu Hoằng, cho nên Tiêu Hoằng căn bản không có ấn tượng với họ.
Chỉ là không ngờ tới, lại đụng mặt ở trong này.
Những thể liên hiệp khác ít nhiều không quá rõ ràng thanh danh của Tiêu Hoằng, nhưng vẫn cá biệt có người nghe qua, sắc mặt liền trở nên khó coi.
Lần này Tiêu Hoằng gặp rắc rối to, 30 người đánh một mình Tiêu Hoằng, sức chiến đấu chênh lệch quá xa, huống chi Nạp Ni kia vốn là Tướng quân Duy Lâm công quốc, đã có thực lực Ngự sư cấp năm.
Những người khác gần như đều là Ngự sư cấp hai ba, khỏi phải nói chênh lệch rõ ràng cỡ nào.
- Nhớ khi đó, lúc còn ở thể liên hiệp Á Tế Á, ta thừa nhận chúng ta thua, không phải đối thủ của ngươi, nhưng ở trong này... Ha ha, Tiêu Hoằng, ngươi nói có phải ông trời ban cho chúng ta cơ hội hay không, xem ra trời cao là công bằng mà.
Nạp Ni nhẹ nhàng xiết nắm tay, phát ra tiếng rôm rốp, giọng điệu âm trầm hung ác.
Những tù nhân Á Tế Á khác cũng mắt lạnh lẽo, từ từ đi tới gần Tiêu Hoằng.
Những tù nhân trung lập thấy thế, đều dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn Tiêu Hoằng, bọn họ biết rõ ở trong khu lao tù này, thể lực thể liên hiệp Á Tế Á lớn cỡ nào, nhân số chiếm cứ gần 1/3, hơn nữa trước đó còn có một Ngự sư đỉnh phong, chẳng qua đã bị đưa đi, thật lâu không về, xem chừng đã đi vào Sở thí nghiệm linh hồn thần bí.
- Cái tên đầu bạc kia hình như từng có xung đột với người thể liên hiệp Á Tế Á.
- Lần này tám phần là tên đầu bạc kia sẽ bị phế rồi, đắc tội người Á Tế Á ở trong này? Đúng là tự tìm đường chết mà.
- Ai nói không chứ, huống chi vừa này còn đánh ngã Nặc Tÿ Á Tế Á, 36 đấu 1, làm sao mà đánh? Nhất thời, cả sân liền im phăng phắt, không khí lúc này như đông cứng lại, mọi người biết rõ hậu quả đắc tội người Á Tế Á. Bởi vì trước đó họ từng tận mắt thấy, có 2 người thể liên hiệp khác bị người Á Tế Á đánh chết tươi.
Nên biết, đối với hạng người Ngự lực cao thâm, nắm đấm chính là hung khí.
Ngay khi người Á Tế Á không ngừng áp sát, Ai Thác đặt Vương Quân sang một bên, cùng đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, nhấc tay sẵn sàng chiến đấu.
Không nói gì, không tỏ vẻ gì, Ai Thác dùng hành động của mình cho thấy lập trường vững vàng của mình, chiến đấu cùng Tiêu Hoằng, mặc kệ là ở nơi nào.
- A, lại thêm một tên, nhưng có tác dụng gì? Tiêu Hoằng, nhớ khi đó ngươi dựa vào binh lực, có thể muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ ngươi đã không còn gì hết, biến thành tư lệnh tay trắng, lần này ta muốn xem, cái danh hiệu tướng quân thép của ngươi cứng tới cỡ nào! Nạp Ni nhìn Ai Thác xuất hiện, cười lạnh khinh thường nói.
Trong mắt Nạp Ni, đời này còn có thể tự tay giết Tiêu Hoằng, tuyệt đối là vận may lớn nhất.
Về phần những tên lâu năm lõi đời trung lập khác, đã bắt đầu tụ tập với nhau.
- Đặt đi, đặt cược đi. Đoán xem ai sẽ thắng.
Trong đó có một tên có thâm niên bắt đầu lên làm nhà cái.
- 36 đấu 2? Tên tóc trắng kia sẽ thắng? Nói chơi cái gì thế? Ta đặt Nạp Ni sẽ thắng, 5 con châu chấu.
Có một tên tù nhân trung lập lên tiếng, lấy ra 5 con châu chấu không cam lòng ăn hết, đặt xuống đất.
- Lần này ta làm nhà cái đền chết luôn, ta đặt 20 con châu chấu, cộng thêm 2 hạt bắp, ta cá Nạp Ni sẽ thắng.
Lại một tên tù nhân trung lập nói.
Còn ở giữa sân, người của Nạp Ni đã vây quanh Tiêu Hoằng cùng Ai Thác.
Về phần binh lính Cao Tương đứng trên cao, lại làm như không thấy những chuyện này, chuyện kiểu này không lúc nào không xảy ra ở trại tập trung Tín Nghĩa, đã là chuyện cơm bữa rồi.
Tiêu Hoằng cùng Ai Thác dựa lưng vào nhau, sắc mặt không thay đổi.
Khoảng khắc, khóe miệng Nạp Ni cong lên, nháy mắt ra hiệu với mấy tên Á Tế Á, lập tức có 7-8 tên Á Tế Á từ mọi hướng xông về phía Tiêu Hoằng, một đám hung ác, đối với bọn họ, đây là cơ hội báo thù khó có.
Bùm! Bùm! Bùm...
Ngay khi 7-8 tên Á Tế Á xông tới gần, Tiêu Hoằng cùng Ai Thác đồng loạt ra tay, tay chân cùng tung ra.
Tiêu Hoằng được chân truyền của Đại trưởng giả, mỗi chiêu đều đánh vào vị trí chí mạng, Ai Thác trước đó luôn giấu nghề, cùng hết sức hung hãn, tốc độ nắm đấm cực nhanh. Thực ra bản thân Ai Thác cũng rất thích đấu tay đôi, lần này coi như trúng nghề rồi.
Bịch! Bịch! Bịch...
Chỉ 10 giây ngắn ngủi, 7-8 tên Á Tế Á đã ngã xuống dưới chân Tiêu Hoằng và Ai Thác, không động đậy được, có người ôm cổ họng như đang khó thở, không ngừng giãy giụa.
Những tù nhân trung lập đang liều mạng đặt cược nhìn 7-8 tên Á Tế Á bị Tiêu Hoằng đánh ngã chỉ trong 10 giây, liền nghẹn họng nhìn trân trối.
Cả đám trợn to mắt, kinh ngạc nhìn cảnh tượng không thể hiểu nổi cách đó không xa. Đúng thế, dù cho hạng người Ngự lực cao thâm, cũng không thể nào đạt tới hiệu quả như thế trong vòng 10 giây được, còn có Ai Thác kia, cũng không giống hạng hiền lành gì.
Dưới tình huống không có Chiến Văn nào, lực sát thương như vậy tuyệt đối làm cho mọi người khiếp sợ, thậm chí những tên lão thành cũng không khỏi co rút khóe miệng, tiếp đó ném 2 con châu chấu còn sót lại sang bên Tiêu Hoằng, tối thiểu không nên mất luôn cả vốn gốc.
Còn bên phía đội ngũ Nạp Ni, nhìn cảnh này, trong lòng lạnh giá, vốn hắn muốn bắt Tiêu Hoằng khi đang lạc đàn, đánh rắn giập đầu, nhưng không ngờ Tiêu Hoằng dẫn binh đánh trận hung hãn không thôi, đánh tay đôi cũng không kém gì.
Hơn nữa từ tình thế khi này, Nạp Ni chân thật cảm nhận được thực lực của Tiêu Hoằng mạnh mẽ hơn lúc còn ở Phục Thản Đế Quốc.
- Nói cho ngươi, Tiêu Hoằng ta ở Phục Thản Đế Quốc có thể đánh các ngươi, ở trong này, cùng có thể đánh được các ngươi.
Tiêu Hoằng liếc Nạp Ni, không nháy mắt một cái liền lao thẳng tới Nạp Ni như tia chớp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.