Chương 736: Xử phạt
Đình Vũ
09/09/2017
Bịch!
Tiêu Hoằng lao tới như tia chớp, thẳng tới gần Nạp Ni, mọi người không nhìn rõ Tiêu Hoằng làm gì, chỉ thấy một cái bóng lóe lên trên tay Tiêu Hoằng.
Ngay sau đó, Nạp Ni hoảng sợ nhìn Tiêu Hoằng, ôm bụng, từ từ té xuống đất.
- Cái... Cái tốc độ gì thế này? Những tù phạm còn vây xem không khỏi hô lên, mắt trợn tròn, bọn họ không dám ngờ một người không dùng Lưu Văn vẫn có thể đạt tới tốc độ như vậy.
Binh lính Cao Tương tuần tra bên trên cũng chú ý tình hình phía dưới, sắc mặt cứng ngắc khẽ co giật, bọn họ cũng không ngờ ở trong những kẻ bị giam này lại có hàng hung ác như thế.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, kế đó Tiêu Hoằng cùng Ai Thác lại cùng xông lên, như hai con cá mập lao về phía bầy cá, điên cuồng tấn công người Á Tề Á.
Đối mặt Tiêu Hoằng Ngự sư đỉnh cao, những người Á Tề Á kia dù có chống trả, nhưng không đáng kể chút nào, căn bản không uy hiếp được Tiêu Hoằng.
Nhất thời, trong sân liền không ngừng vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, những tù phạm đứng nhìn cùng ngây ngốc, bọn họ mới lần đầu thấy được những kẻ xuống tay không nể tình như thế.
Thậm chí cả Vương Quân tàn tạ nằm dưới đất, phát hiện Tiêu Hoằng đá một tên Á Tế Á lăn tới cạnh mình, cùng yếu ớt nhất tay cầm khối đá nhọn, đập mạnh xuống tên Á Tế Á không hề phòng bị kia. Đừng nhìn Vương Quân thoáng có chút lưu manh, nhìn có vẻ nho nhã, nhưng xuống tay tuyệt đối hung ác độc địa, cục đá nhọn kia đâm vừa đúng vào mắt tên Á Tế Á này.
Nháy mắt, tên Á Tế Á kia liền rống to thảm thiết.
Nhưng không tiếng thét này không kéo dài lâu, Vương Quân lại đập xuống, lần này hòn đá nện lên huyệt thái dương của hắn, tiếng hét im bặt.
Vì bảo hiểm, Vương Quân lại đập thêm mấy cái, thẳng tới khi cả bộ mặt người Á Tế Á này đẫm máu mới ngừng tay, sau đó tiếp tục nằm xuống đất, “ngất xỉu”.
Mấy binh lính Cao Tương thấy cục diện càng lúc càng lớn, phía dưới phe Á Tế Á đã có xu thể toàn quân bị diệt, máu bắn tung tóe, cho nên không thể không cầm còi thôi lên cảnh cáo.
Nhưng Tiêu Hoằng chỉ liếc binh lính Cao Tương, căn bản không nghe lọt tai, nắm lấy một tên Á Tế Á ném xuống đất, tiếp theo là 3 đấm, tên Á Tế Á này liền câm nín.
Ai Thác bên kia cùng vậy, đánh ngã một tên Á Tế Á, nắm lấy mắt cá chân, dùng sức ném vào tường, ngoài một tiếng “bùm” ra, còn nghe được tiếng rôm rốp trầm muộn.
Những tù phạm khác thấy bộ dạng của Tiêu Hoằng và Ai Thác, cơ bản bất chấp đánh bạc hay không, đều dựa sát vào tường, sợ bị ngộ thương.
Binh lính Cao Tương thấy tiếng còi tràn đầy uy hiếp trước kia lúc này lại không hiệu quả, ánh mắt toát ra tia hung bạo:
- Đám heo chó này, đúng là to gan.
Binh lính Cao Tương hừ một tiếng, vác súng trường Ma Văn xuống thang, trong mắt họ, đám tù phạm này chỉ là tài liệu chế tạo con rối, chết một cái có nghĩa là tổn thất, từ đó làm Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, thần Áo Cách Tư cao quý bị tổn thất.
Mười mấy giây sau, có mươi mấy binh lính Cao Tương cầm súng trường Ma Văn vây quanh Tiêu Hoằng và Ai Thác, ánh mắt hung ác.
- Tên tóc bạc kia, còn tên da đen kia. Ngừng ngay lại, lập tức! Có một Thượng úy hung hãng quát lớn. Ra lệnh cưỡng chế.
Còn Tiêu Hoằng chỉ quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên Thượng úy kia, một tay dùng sức. Trực tiếp đánh tên Á Tế Á cuối cùng xuống đất.
Ai Thác cùng vậy, một tay dùng sức, ném tên A Tế Á đang nắm xuống mặt đất, tên Á Tế Á này rung rung một hồi. Liền không nhúc nhích.
- Thằng khốn đáng chết.
Binh lính Cao Tương rít lên, trực tiếp dùng báng súng đánh lên lưng Tiêu Hoằng. Chẳng qua báng súng đánh lên, binh lính này lại cảm giác như đập vào tấm thép, không có chút phản ứng.
Ngược lại Tiêu Hoằng quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào binh lính Cao Tương này.
Trong lòng hắn không khỏi phát lạnh, cảm thấy một cỗ khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người Tiêu Hoằng. Lùi bước ra sau.
Những binh lính Cao Tương khác lại bất chấp, đồng loạt xông lên, vây chặt Tiêu Hoằng và Ai Thác Sau đó lập tức đẩy Tiêu Hoằng và Ai Thác vào trong nhà tù, chỉ để lại 36 người Á Tế Á lăn lộn dưới đất, giống như chiến trường sau cuộc đồ sát.
Các tù phạm trung lập nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Vừa này, ở trong mắt họ, Tiêu Hoằng làm sao mà là con người, đúng là một con quái tóc lông bạc mà, Ai Thác cùng thế, mức độ tàn bạo không thua gì Tiêu Hoằng.
Không cần Chiến Văn, hai người trực tiếp đánh ngã 36 người, lực lượng này biến thái cỡ nào vậy chứ.
- Đi vào! Đi tới khu kiến trúc bẩn thỉu, tên binh lính Cao Tương quát, thô lỗ đẩy Tiêu Hoằng vào trong nhà tù.
Đồng thời, nhân viên y tế cùng chạy đến chỗ xảy ra chuyện, bắt đầu điều trị, nhưng lúc này đã có 8 người Á Tế Á chưa trị mà chết, đủ thấy Tiêu Hoằng xuống tay độc ác cỡ nào.
Còn Tiêu Hoằng ở trong nhà tù, sắc mặt không đổi, cầm lấy chén nước soi mặt mình, má cùng khóe miệng đều xanh tím, 2 người đấu 36 người thực lực không kém, không bị thương chút nào, sao được chứ? Chỉ dùng tay xử lý vết thương một chút, Tiêu Hoằng quay ra nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối sầm, những ngọn đèn mờ nhạt, chỉ có 2 cửa ra vào là sáng rực, nhưng căn bản không chiếu tới chỗ Tiêu Hoằng.
Chỉ có thể nghe được âm thanh duy nhất, là nhân viên y tế Cao Tương đang không ngừng bận rộn.
Nhìn qua song sắt nhỏ, thấy không có binh lính Cao Tương ở gần đó, Tiêu Hoằng mới cẩn thận lấy từ trong túi quần raa khối nguyên thạch Tái thạch hình bẹp to cỡ nắm tay.
Đây là một khối Bạch ngọc thạch cấp thấp nhất, phẩm chất cũng không tốt, nhưng vẫn có thể chế tạo một cái Ma Văn đơn giản. Tiêu Hoằng lập tức nhét khối nguyên thạch này vào khe đá, sau đó nhắm mắt lẳng lặng đợi.
Chủ quản khu nhà giam Bính tên là Trương Chí Binh, diện mạo người Cao Tương tiêu chuẩn, mắt nhỏ, mặt phẳng, nhưng ánh mắt vô cùng hung ác.
Lúc này hắn đang ngồi trên bàn làm việc cũ kỹ. Theo dõi sự kiện quần ẩu mới xảy ra trong nhà giam số 4, sắc mặt trở nên khó coi.
Chỉ đánh nhau có 10 phút, lại chết 8 tù phạm Á Tế Á, 28 người còn lại đều bị thương nặng nhẹ.
- Thượng úy Khoa Mã, ngươi có biết không, sự cố lần này đã gây ra bao nhiêu tổn thất cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vĩ đại? Tù nhân trại tập trung Tín Nghía đều là tinh hoa, nếu chế tạo thành con rối, mỗi cái bán ít nhất 100 kim tệ, như vậy tính ra chúng ta đã mất đi 1000 kim tệ. Có nghĩa là, cung phụng thần Áo Cách Tư thiếu đi 1000 kim tệ.
Trương Chí Binh nghiêm mặt nói với Khoa Mà phía trước.
Khoa Mã chính là sĩ quan quản lý phòng giam số 4.
- Hạ quan thẹn với thần Áo Cách Tư, thẹn với Thần phụ Cao Triết Cơ nhân ái, ta có tội.
Khoa Mà nghe Trương Chí Binh nói thế, không khỏi cúi đầu thật sâu, tỏ vẻ áy náy, hắn cũng biết đây là thất trách.
- Vậy hiện giờ tình huống 28 người kia thế nào rồi? Trương Chí Binh hỏi tiếp.
- Trong đó có 10 người thương thế nghiêm trọng, những người khác còn được. Khoa Mà trả lời rõ ràng, giọng tràn đầy sám hối.
- 10 tên thương thế quá nặng, dù có trị khỏi, xem ra cũng không thu được phí tổn, bỏ đi, xử tử 10 tên kia cho rồi.
Trương Chí Binh không ngẫm nghĩ gì, dứt khoát nói.
Khiến người ta cảm thấy như tù nhân trong trại tập trung căn bản không phải là tù nhân, mà là gia súc do họ chăn nuôi.
- Vậy cái tên Tiêu Hoằng kia phải xử lý thế nào? Có phải lập tức xử tử, để biểu hiện quyền uy của thần Áo Cách Tư.
Khoa Mà nói tiếp.
- Có thể đánh thắng nhiều người như vậy, theo ta thấy, cũng có chút bản lĩnh. Giết như thế, còn không phải phá hoại tài nguyên? Giam giữ kín hắn trong 5 ngày, trước tiên xóa lệ khí của hắn rồi nói sau, hơn nữa ta sẽ thông báo Sở thí nghiệm linh hồn, xem ra Tiêu Hoằng kia có thể bán được giá tốt.
Trương Chí Binh sắc mặt nghiêm nghị nói.
- Đã rõ.
Khoa Mã thưa một tiếng, lại lễ bái thần Áo Cách Tư trước bàn làm việc của Trương Chí Binh, liền chầm chậm lui ra.
Cùng lúc đó, đã là 8 giờ tối, bầu trời tối mịt, nhà tù chỗ Tiêu Hoằng đã trở nên u ám.
Binh lính Cao Tương đứng trước 2 cửa ra vào, đã không tuần tra nữa, kỳ thật dù có tuần tra, cũng không thấy được gì chỉ cần không có động tĩnh quá lớn, lúc này gần như sẽ không để ý.
Còn Tiêu Hoằng ở bên trong nhà tù, ánh mắt đeo kính nhìn đêm Ma Văn, ở bên cạnh là thùng kim loại.
Lúc này Tiêu Hoằng cố gắng hành động thật nhẹ nhàng, lỗ tai không ngừng chú ý động tĩnh bên ngoài, trong tay cắt mài nguyên thạch nhặt được trước đó thành Tái thạch, tuy rằng hơi thô sơ, nhưng hoàn toàn có thể sử dụng được.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng lấy ra mấy bình tinh hóa nhỏ cỡ ngón cái trong thùng kim loại, bên trong chứa những tài liệu khác nhau đã được xử lý xong.
Sau đó Tiêu Hoằng bắt đầu phối hợp từng chút, chế thành Ma Văn dịch, bởi vì đây là Ma Văn Ngự đồ cấp ba, lại thêm cấu tạo hết sức đơn giản, cho nên chế tạo không quá phức tạp, chỉ cần 2 loại Ma Văn dịch là được, càng không cần sử dụng kỹ thuật phức tạp như văn trong văn, Để Văn...
Chỉ là liên quan tới tính mạng, Tiêu Hoằng phải cam đoan tuyệt đối 100%, cho nên mỗi một bước đều cẩn thận 200%. Không dám sơ sẩy.
Tiêu Hoằng lao tới như tia chớp, thẳng tới gần Nạp Ni, mọi người không nhìn rõ Tiêu Hoằng làm gì, chỉ thấy một cái bóng lóe lên trên tay Tiêu Hoằng.
Ngay sau đó, Nạp Ni hoảng sợ nhìn Tiêu Hoằng, ôm bụng, từ từ té xuống đất.
- Cái... Cái tốc độ gì thế này? Những tù phạm còn vây xem không khỏi hô lên, mắt trợn tròn, bọn họ không dám ngờ một người không dùng Lưu Văn vẫn có thể đạt tới tốc độ như vậy.
Binh lính Cao Tương tuần tra bên trên cũng chú ý tình hình phía dưới, sắc mặt cứng ngắc khẽ co giật, bọn họ cũng không ngờ ở trong những kẻ bị giam này lại có hàng hung ác như thế.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu, kế đó Tiêu Hoằng cùng Ai Thác lại cùng xông lên, như hai con cá mập lao về phía bầy cá, điên cuồng tấn công người Á Tề Á.
Đối mặt Tiêu Hoằng Ngự sư đỉnh cao, những người Á Tề Á kia dù có chống trả, nhưng không đáng kể chút nào, căn bản không uy hiếp được Tiêu Hoằng.
Nhất thời, trong sân liền không ngừng vang lên tiếng quỷ khóc sói tru, những tù phạm đứng nhìn cùng ngây ngốc, bọn họ mới lần đầu thấy được những kẻ xuống tay không nể tình như thế.
Thậm chí cả Vương Quân tàn tạ nằm dưới đất, phát hiện Tiêu Hoằng đá một tên Á Tế Á lăn tới cạnh mình, cùng yếu ớt nhất tay cầm khối đá nhọn, đập mạnh xuống tên Á Tế Á không hề phòng bị kia. Đừng nhìn Vương Quân thoáng có chút lưu manh, nhìn có vẻ nho nhã, nhưng xuống tay tuyệt đối hung ác độc địa, cục đá nhọn kia đâm vừa đúng vào mắt tên Á Tế Á này.
Nháy mắt, tên Á Tế Á kia liền rống to thảm thiết.
Nhưng không tiếng thét này không kéo dài lâu, Vương Quân lại đập xuống, lần này hòn đá nện lên huyệt thái dương của hắn, tiếng hét im bặt.
Vì bảo hiểm, Vương Quân lại đập thêm mấy cái, thẳng tới khi cả bộ mặt người Á Tế Á này đẫm máu mới ngừng tay, sau đó tiếp tục nằm xuống đất, “ngất xỉu”.
Mấy binh lính Cao Tương thấy cục diện càng lúc càng lớn, phía dưới phe Á Tế Á đã có xu thể toàn quân bị diệt, máu bắn tung tóe, cho nên không thể không cầm còi thôi lên cảnh cáo.
Nhưng Tiêu Hoằng chỉ liếc binh lính Cao Tương, căn bản không nghe lọt tai, nắm lấy một tên Á Tế Á ném xuống đất, tiếp theo là 3 đấm, tên Á Tế Á này liền câm nín.
Ai Thác bên kia cùng vậy, đánh ngã một tên Á Tế Á, nắm lấy mắt cá chân, dùng sức ném vào tường, ngoài một tiếng “bùm” ra, còn nghe được tiếng rôm rốp trầm muộn.
Những tù phạm khác thấy bộ dạng của Tiêu Hoằng và Ai Thác, cơ bản bất chấp đánh bạc hay không, đều dựa sát vào tường, sợ bị ngộ thương.
Binh lính Cao Tương thấy tiếng còi tràn đầy uy hiếp trước kia lúc này lại không hiệu quả, ánh mắt toát ra tia hung bạo:
- Đám heo chó này, đúng là to gan.
Binh lính Cao Tương hừ một tiếng, vác súng trường Ma Văn xuống thang, trong mắt họ, đám tù phạm này chỉ là tài liệu chế tạo con rối, chết một cái có nghĩa là tổn thất, từ đó làm Cao Tương Chân Nghĩa Quốc, thần Áo Cách Tư cao quý bị tổn thất.
Mười mấy giây sau, có mươi mấy binh lính Cao Tương cầm súng trường Ma Văn vây quanh Tiêu Hoằng và Ai Thác, ánh mắt hung ác.
- Tên tóc bạc kia, còn tên da đen kia. Ngừng ngay lại, lập tức! Có một Thượng úy hung hãng quát lớn. Ra lệnh cưỡng chế.
Còn Tiêu Hoằng chỉ quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên Thượng úy kia, một tay dùng sức. Trực tiếp đánh tên Á Tế Á cuối cùng xuống đất.
Ai Thác cùng vậy, một tay dùng sức, ném tên A Tế Á đang nắm xuống mặt đất, tên Á Tế Á này rung rung một hồi. Liền không nhúc nhích.
- Thằng khốn đáng chết.
Binh lính Cao Tương rít lên, trực tiếp dùng báng súng đánh lên lưng Tiêu Hoằng. Chẳng qua báng súng đánh lên, binh lính này lại cảm giác như đập vào tấm thép, không có chút phản ứng.
Ngược lại Tiêu Hoằng quay đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào binh lính Cao Tương này.
Trong lòng hắn không khỏi phát lạnh, cảm thấy một cỗ khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người Tiêu Hoằng. Lùi bước ra sau.
Những binh lính Cao Tương khác lại bất chấp, đồng loạt xông lên, vây chặt Tiêu Hoằng và Ai Thác Sau đó lập tức đẩy Tiêu Hoằng và Ai Thác vào trong nhà tù, chỉ để lại 36 người Á Tế Á lăn lộn dưới đất, giống như chiến trường sau cuộc đồ sát.
Các tù phạm trung lập nhìn mà kinh hồn bạt vía.
Vừa này, ở trong mắt họ, Tiêu Hoằng làm sao mà là con người, đúng là một con quái tóc lông bạc mà, Ai Thác cùng thế, mức độ tàn bạo không thua gì Tiêu Hoằng.
Không cần Chiến Văn, hai người trực tiếp đánh ngã 36 người, lực lượng này biến thái cỡ nào vậy chứ.
- Đi vào! Đi tới khu kiến trúc bẩn thỉu, tên binh lính Cao Tương quát, thô lỗ đẩy Tiêu Hoằng vào trong nhà tù.
Đồng thời, nhân viên y tế cùng chạy đến chỗ xảy ra chuyện, bắt đầu điều trị, nhưng lúc này đã có 8 người Á Tế Á chưa trị mà chết, đủ thấy Tiêu Hoằng xuống tay độc ác cỡ nào.
Còn Tiêu Hoằng ở trong nhà tù, sắc mặt không đổi, cầm lấy chén nước soi mặt mình, má cùng khóe miệng đều xanh tím, 2 người đấu 36 người thực lực không kém, không bị thương chút nào, sao được chứ? Chỉ dùng tay xử lý vết thương một chút, Tiêu Hoằng quay ra nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời đã tối sầm, những ngọn đèn mờ nhạt, chỉ có 2 cửa ra vào là sáng rực, nhưng căn bản không chiếu tới chỗ Tiêu Hoằng.
Chỉ có thể nghe được âm thanh duy nhất, là nhân viên y tế Cao Tương đang không ngừng bận rộn.
Nhìn qua song sắt nhỏ, thấy không có binh lính Cao Tương ở gần đó, Tiêu Hoằng mới cẩn thận lấy từ trong túi quần raa khối nguyên thạch Tái thạch hình bẹp to cỡ nắm tay.
Đây là một khối Bạch ngọc thạch cấp thấp nhất, phẩm chất cũng không tốt, nhưng vẫn có thể chế tạo một cái Ma Văn đơn giản. Tiêu Hoằng lập tức nhét khối nguyên thạch này vào khe đá, sau đó nhắm mắt lẳng lặng đợi.
Chủ quản khu nhà giam Bính tên là Trương Chí Binh, diện mạo người Cao Tương tiêu chuẩn, mắt nhỏ, mặt phẳng, nhưng ánh mắt vô cùng hung ác.
Lúc này hắn đang ngồi trên bàn làm việc cũ kỹ. Theo dõi sự kiện quần ẩu mới xảy ra trong nhà giam số 4, sắc mặt trở nên khó coi.
Chỉ đánh nhau có 10 phút, lại chết 8 tù phạm Á Tế Á, 28 người còn lại đều bị thương nặng nhẹ.
- Thượng úy Khoa Mã, ngươi có biết không, sự cố lần này đã gây ra bao nhiêu tổn thất cho Cao Tương Chân Nghĩa Quốc vĩ đại? Tù nhân trại tập trung Tín Nghía đều là tinh hoa, nếu chế tạo thành con rối, mỗi cái bán ít nhất 100 kim tệ, như vậy tính ra chúng ta đã mất đi 1000 kim tệ. Có nghĩa là, cung phụng thần Áo Cách Tư thiếu đi 1000 kim tệ.
Trương Chí Binh nghiêm mặt nói với Khoa Mà phía trước.
Khoa Mã chính là sĩ quan quản lý phòng giam số 4.
- Hạ quan thẹn với thần Áo Cách Tư, thẹn với Thần phụ Cao Triết Cơ nhân ái, ta có tội.
Khoa Mà nghe Trương Chí Binh nói thế, không khỏi cúi đầu thật sâu, tỏ vẻ áy náy, hắn cũng biết đây là thất trách.
- Vậy hiện giờ tình huống 28 người kia thế nào rồi? Trương Chí Binh hỏi tiếp.
- Trong đó có 10 người thương thế nghiêm trọng, những người khác còn được. Khoa Mà trả lời rõ ràng, giọng tràn đầy sám hối.
- 10 tên thương thế quá nặng, dù có trị khỏi, xem ra cũng không thu được phí tổn, bỏ đi, xử tử 10 tên kia cho rồi.
Trương Chí Binh không ngẫm nghĩ gì, dứt khoát nói.
Khiến người ta cảm thấy như tù nhân trong trại tập trung căn bản không phải là tù nhân, mà là gia súc do họ chăn nuôi.
- Vậy cái tên Tiêu Hoằng kia phải xử lý thế nào? Có phải lập tức xử tử, để biểu hiện quyền uy của thần Áo Cách Tư.
Khoa Mà nói tiếp.
- Có thể đánh thắng nhiều người như vậy, theo ta thấy, cũng có chút bản lĩnh. Giết như thế, còn không phải phá hoại tài nguyên? Giam giữ kín hắn trong 5 ngày, trước tiên xóa lệ khí của hắn rồi nói sau, hơn nữa ta sẽ thông báo Sở thí nghiệm linh hồn, xem ra Tiêu Hoằng kia có thể bán được giá tốt.
Trương Chí Binh sắc mặt nghiêm nghị nói.
- Đã rõ.
Khoa Mã thưa một tiếng, lại lễ bái thần Áo Cách Tư trước bàn làm việc của Trương Chí Binh, liền chầm chậm lui ra.
Cùng lúc đó, đã là 8 giờ tối, bầu trời tối mịt, nhà tù chỗ Tiêu Hoằng đã trở nên u ám.
Binh lính Cao Tương đứng trước 2 cửa ra vào, đã không tuần tra nữa, kỳ thật dù có tuần tra, cũng không thấy được gì chỉ cần không có động tĩnh quá lớn, lúc này gần như sẽ không để ý.
Còn Tiêu Hoằng ở bên trong nhà tù, ánh mắt đeo kính nhìn đêm Ma Văn, ở bên cạnh là thùng kim loại.
Lúc này Tiêu Hoằng cố gắng hành động thật nhẹ nhàng, lỗ tai không ngừng chú ý động tĩnh bên ngoài, trong tay cắt mài nguyên thạch nhặt được trước đó thành Tái thạch, tuy rằng hơi thô sơ, nhưng hoàn toàn có thể sử dụng được.
Tiếp theo, Tiêu Hoằng lấy ra mấy bình tinh hóa nhỏ cỡ ngón cái trong thùng kim loại, bên trong chứa những tài liệu khác nhau đã được xử lý xong.
Sau đó Tiêu Hoằng bắt đầu phối hợp từng chút, chế thành Ma Văn dịch, bởi vì đây là Ma Văn Ngự đồ cấp ba, lại thêm cấu tạo hết sức đơn giản, cho nên chế tạo không quá phức tạp, chỉ cần 2 loại Ma Văn dịch là được, càng không cần sử dụng kỹ thuật phức tạp như văn trong văn, Để Văn...
Chỉ là liên quan tới tính mạng, Tiêu Hoằng phải cam đoan tuyệt đối 100%, cho nên mỗi một bước đều cẩn thận 200%. Không dám sơ sẩy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.