Ma Ngân

Chương 590: ra tay 2

Đình Vũ

05/05/2018

Nguyên vốn mọi người còn đang kỳ kèo với Đông Doanh Tương Nam, nghe được thanh âm ngọt ngào trong loa phát thanh, không ngừng lặp đi lặp lại tin tức Tiêu Hoằng gửi đi, trong lúc nhất thời mọi người đồng loạt sững sờ tại đương trường.

Ngay cả người không có liên quan tới việc này cũng thần sắc hơi biến đổi, Huyết sâm 50 ngân tệ một gam, trời ạ, đây không phải giá của củ cải trắng chứ?

Trong nháy mắt, gần như toàn bộ đại sảnh giao dịch đang rộn ràng nhốn nháo đều trở nên lặng ngắt như tờ.

Ước chừng trôi qua một phút đồng hồ, đại sảnh giao dịch liền hoàn toàn nổ tung.

Mọi người gần như đều thuần một sắc điều động ra tư liệu của đại sảnh giao dịch, dò tra tin tức về Huyết sâm và Vân anh thảo. Quả nhiên một thương gia tên là Hồng Lượng bán ra hai loại này, đồng thời ở mục số lượng được đánh dấu là: Không Giới Hạn.

Đại khái chỉ trôi qua vài giây thảng thốt, lại nhìn thương nhân nhu cầu cấp bách Huyết sâm và Vân anh thảo, liền như ong vỡ tổ chạy về phía phòng Tiêu Hoằng. Thậm chí mười mấy thương nhân còn xảy ra lôi kéo tranh giành ở ngay cửa, tranh nhau vào trước trong phòng Tiêu Hoằng.

Mãi đến nhân viên bảo vệ ra mặt, mới ổn định được tình thế tránh tiến thêm một bước chuyển biến xấu.

Tiêu Hoằng ở trong phòng mặt không đổi sắc, cứ như vậy ngồi bên một cái bàn hình trứng, lẳng lặng nhìn cảnh tranh chấp bên ngoài.

Ước chừng qua mười phút, toàn trường mới ổn định lại, ngay sau đó một nam nhân đầu trọc chừng hơn năm mươi tuổi mới đi vào với vẻ mặt cung kính.

Trái lại Tiêu Hoằng giống như một pho tượng, không hề nhúc nhích. Bác Sơn ở một bên ra dấu mời nam nhân đầu bóng lưởng ngồi. Sau đó lấy ra hai cây hàng mẫu Tiêu Hoằng cho mang tới, đặt ở trước mặt người đó, toàn bộ đều là đặt ở trong hộp gỗ tinh xảo.

Nhìn thấy Tiêu Hoằng thần sắc nghiêm nghị, nam nhân đầu bóng lưởng này đột nhiên lại có một loại cảm giác khẩn trương. Trên thực tế có gan ở mặt sau hàng hóa bán ra viết “không giới hạn”, đâu có người nào là người bình thường?

Tuy nhiên, mặc dù trong lòng khẩn trương, nam nhân này vẫn tỉ mỉ xét nghiệm một chút Huyết sâm và Vân anh thảo ở trước mặt: hình thể lớn đến biến thái, phẩm chất cực tốt, số năm cũng đủ lâu, là cực phẩm hiếm thấy.

Có phát hiện như vậy, trên mặt nam nhân đầu bóng lưởng thoáng hiện lên vẻ mặt vui mừng, đồng dạng cũng cực độ cung kính với Tiêu Hoằng. Trong mắt hắn, Tiêu Hoằng đã trở nên thần bí khó lường, có một điều có thể khẳng định: không phải là người địa phương nhưng lai lịch không nhỏ.

- Nói thử xem, muốn bao nhiêu?

Tiêu Hoằng khẽ ngẩng đầu, nâng lên gọng kính mắt, giọng điệu trầm trầm lên tiếng nói. Lời nói đơn giản rõ ràng, tuyệt không nói nhiều một chữ.

- Ái chà... một gốc cây này đại khái có 1000 gam đi, ta muốn mười! Không! Ta muốn hai mươi cây!

Người này suy nghĩ một chút, đột nhiên nghĩ tới giá cả của Tiêu Hoằng là một nửa thị trường, vội vàng sửa lời nói.

Tiêu Hoằng không có lên tiếng trả lời, chỉ là xử một ánh mắt với Bác Sơn.

Bác Sơn hiểu ý, tiếp theo liền cầm lấy hiệp nghị thư mua sắm, ý bảo song phương ký tên, sau đó xác định địa điểm, cùng với thời gian giao hàng.

Tiếp theo không hề nói nhiều, cũng không có yêu cầu trả tiền đặt cọc, liền tiếp đón người khác đi vào.

Đông Doanh Tương Nam ở trong đại sảnh giao dịch, nhìn thấy từng gã thương nhân bị chính mình bức bách đến cùng đường, lúc này một số cao hứng phấn chấn ôm hiệp nghị mua sắm đi ra, trên mặt hắn có thể nói biến sắc đến không thể biến đổi thêm nữa.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, thời điểm này lại có người xuất hiện quấy đảo kết cục, càng chết người hơn là thị trường tiến hành bán ra giảm một nửa giá. Điều này dường như tỏ rõ một điểm chính là dụng tâm kín đáo của Đông Doanh gia tộc, thu mua một lượng lớn Huyết sâm và Vân anh thảo, không thể nghi ngờ sẽ hoàn toàn trúng ở trong tay mình.

Giá mặt hàng bình thường của mình thu tới 1 kim tệ một gam, người ta thượng

phẩm đỉnh cấp giá chỉ 50 ngân tệ, điều này trong vô hình dường như khiến cho Đông Doanh gia tộc trực tiếp lỗ vốn tới mấy trăm vạn kim tệ.



Hơn nữa nếu loại hàng hóa này cũng đủ nhiều, như vậy tuyệt đối sẽ gây một lần chấn động thị trường cho Vĩnh Ngạn Tinh cùng với tinh cầu phụ cận, phàm là thiết kế Dược Văn cần tới hai loại nguyên liệu này, giá cả sẽ giảm mạnh.

Không thể nghi ngờ, vốn tính toán của Đông Doanh gia tộc chẳng những hoàn toàn thất bại, mà dường như còn rơi vào cục diện thua lỗ nặng.

về phần Tiêu Hoằng thì không có mảy may lo lắng, do vì thông qua Ma Văn thúc đẩy chế tạo, bởi vậy phí tổn gần như rất thấp, dù là 50 ngân tệ một gam, Tiêu Hoằng cũng đã kiếm được món lời lớn.

Ước chừng qua một buổi sáng giao dịch, Tiêu Hoằng tổng cộng bán đi ước chừng 500 vạn kim tệ Huyết sâm, và 300 vạn kim tệ Vân anh thảo. Trên thực tế, đây cũng chỉ mới hơn một nửa số lượng hàng hóa của Tiêu Hoằng mà thôi.

Số còn lại Tiêu Hoằng đơn giản trực tiếp mang tới chỗ gửi bán, tiến hành giao dịch tự do.

Nhìn xem thời gian đã tới một giờ chiều, nếm qua miếng thịt bò viên phục vụ đưa tới, sau đó Tiêu Hoằng đứng dậy lấy ra túi tiền ước chừng một trăm kim tệ, nhẹ giọng nói với tiểu thư hướng dẫn và viên phục vụ hầu hạ mình cả buổi sáng:

- Làm phiền giúp ta thanh toán phòng phí, còn lại các ngươi tự mình phân chia đi!

Nói xong, Tiêu Hoằng liền xách túi hành trang tùy thân, ngậm xỉ gà, chậm rãi đi ra ngoài.

Viên phục vụ và tiểu thư hướng dẫn còn lại bên trong phòng xa hoa, ánh mắt đều trợn tròn xoe, nhìn theo hướng Tiêu Hoằng rời đi, lại nhìn xem kim tệ trước mặt đã chất thành một đống, bên trong ánh mắt họ tràn ngập điểm sáng nhỏ.

Không thể phủ nhận, bọn họ làm việc cho Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc đã nhiều năm, đây còn là lần đầu tiên nhìn thấy thương nhân ra tay hào phóng như thế.

Một trăm kim tệ a, con số này gần như là người thường phấn đấu mười năm mới có thể đạt tới, nhưng Tiêu Hoằng thì sao? Một lần ra tay xem như tiền trà nước.

Không có dừng lại lâu ở Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, Tiêu Hoằng và Bác Sơn chậm rãi đi ra ngoài, chỉ là ngay lúc Tiêu Hoằng vừa mới ra tới cửa Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, chuẩn bị lên xe, Tiêu Hoằng thoáng hơi đổi sắc, nhìn thấy cách đó không xa. Đông Doanh Tương Nam mang theo bảy tám gã thuộc hạ, trực tiếp xuất hiện ở cách Tiêu Hoằng không tới mười thước. Một số lộ vẻ mặt hung ác.

- Ngươi kêu là Hồng Lượng phải không! Tiểu tử ngươi rốt cuộc là ai? Có phải cố ý đối địch với Đông Doanh gia tộc hay không?

Đông Doanh Tương Nam thần thái có vẻ dữ tợn, lên tiếng hỏi.

Trên thực tế lần này thoáng cái lỗ vốn mấy trăm vạn kim tệ, Đông Doanh Tương Nam có thể không cấp bách sao được? Mấy trăm vạn kim tệ này cũng không phải là một con số nhỏ.

Tiêu Hoằng thần sắc chưa động, quay đầu nhìn Đông Doanh Tương Nam, tươi cười:

- Đối địch với ngươi? Ngươi cũng xứng à!

Nghe Tiêu Hoằng nói lời này, sắc mặt Đông Doanh Tương Nam lập tức trở nên dữ tợn, bên trong ánh mắt toát ra vẻ phẫn nộ cùng cực!

- Ngươi nói cái gì, ngươi dám lặp lại lần nữa không? Xem ra ngươi hôm nay là cố ý tìm tới phá đám!

Đông Doanh Tương Nam nói mấy chữ qua kẽ răng.

Bác Sơn đứng bên cạnh Tiêu Hoằng, lập tức cảnh giác, một tay đặt lên túi Ma Văn. Ở Thánh Đàn cấp bậc Ngự lực của bọn họ không cao, nhưng ở Vĩnh Ngạn Tinh thì khác, hắn cùng với Tiêu Hoằng đều là Ngự Sư cấp bốn, thu phục mấy tên lâu la trước mắt này vẫn là rất dễ dàng.

Chỉ là không đợi Bác Sơn ra tay, chỉ thấy trong Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc ào ào xuất hiện hơn hai mươi nhân viên bảo vệ. Trong tay toàn bộ đều cầm Chiến Văn hoặc là Văn Khí.

Trên thực tế bọn họ đã nghe nói Tiêu Hoằng ra tay hào phóng, tiền trà nước một lần ném ra 100 kim tệ. Với đại gia như thế, bọn họ ước gì sớm được kéo gần quan hệ với Tiêu Hoằng đây.

Trái lại Đông Doanh Tương Nam, tuy rằng ngày thường cũng có cho tiền trà nước, nhưng thường thường còn có chút bủn xỉn, nhất là bọn họ những nhân viên bảo vệ này thường thường chính là không đáng quan tâm.

- Hồng gia! Thật ngại để cho ngài bị sợ hãi! Ngài yên tâm, ngài là đại khách hàng của Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, ở phụ cận Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc, không ai có thể làm thương tổn ngài!



Chủ quản bảo an vẻ mặt lấy lòng nói với Tiêu Hoằng.

Lại nhìn hai mươi mấy nhân viên bảo vệ, đã đồng loạt khởi động Chiến Văn hoặc Khí Văn, nhắm ngay vào đám người Đông Doanh Tương Nam.

Đồng dạng thời điểm này, Tiêu Hoằng dường như cũng hiểu được một chút câu nói trước kia của Vưu Kim, tiền tài rốt cuộc là cái gì?

- Phiền quý vị, thu phục bọn họ!

Tiêu Hoằng nói xong từ trong túi áo lấy ra một nắm kim tệ thảy vào trong tay Chủ quản bảo an, sau đó liền xoay mình cùng Bác Sơn bước lên Ma Văn Xa siêu xa hoa.

Thấy Tiêu Hoằng khởi động Ma Văn Xa siêu xa hoa, Đông Doanh Tương Nam thần sắc không kềm được vừa động, sau đó lạnh lùng nói:

- Muốn cứ như vậy rời đi? Đừng mơ tưởng!

- Đông Doanh Tương Nam tiên sinh! Mời ngài tự trọng! Các người xem nơi này trở thành địa phương nào? Hồng gia là khách quý nơi này, thỉnh không nên làm càn!

Chủ quản bảo an chắp tay sau lưng, giọng điệu coi như cung kính nói, nhưng sau lưng vẻ cung kính lại tràn ngập mùi vị uy hiếp.

Trên thực tế, tuy rằng nhân viên bảo vệ của Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc không tính là tinh binh cường tướng gì, nhưng Cửa hàng Ma Văn Hán Nặc có thể bỏ ra lương cao thỉnh bọn họ đến đây, đâu có người nào là hạng tầm thường? Nhất là Chủ quản bảo an, đã đạt tới thực lực Ngự Sư cấp ba, ở Vĩnh Ngạn Tinh này tuyệt đối là một người có sức chiến đấu rất cao.

Liếc mắt nhìn nhân viên bảo vệ một số thần sắc lạnh như băng, lại nhìn Ma Văn Xa siêu xa hoa của Tiêu Hoằng không chút vội vàng chạy đi, trong lòng Đông Doanh Tương Nam có thể nói đè nặng một cơn lửa giận.

Nhưng dường như không có biện pháp gì, trên thực tế một khi đánh nhau, thật đúng là hắn vị tất là đối thủ của Chủ quản bảo an.

- Không nghĩ tới đàn chó giữ cửa các ngươi, thấy tiền là sáng mắt, chẳng lẽ ngay cả ta đều muốn đối phó sao?

Đông Doanh Tương Nam giọng điệu lạnh như băng lên tiếng hỏi.

- Thỉnh Đông Doanh thiếu chủ nói chuyện khách sáo một chút! Bảo hộ an toàn cho khách nhân nơi này là chức trách của chúng ta. Mong rằng Đông Doanh thiếu chủ không nên làm khó dễ!

Chủ quản bảo an đáp lại từng chữ một, đồng thời hơi nắm chặt nắm tay, phát ra vài tiếng xương chạm nhau kêu “rốp rốp”.

-Hừ!

Thấy Ma Văn Xa của Tiêu Hoằng đã nghênh ngang chạy đi, Đông Doanh Tương Nam cũng không cần thiết tiếp tục giằng co, không kềm được hừ lạnh một tiếng cổ họng, rồi phẫn nộ bỏ đi.

Ngay sau đó, liền bắt đầu biểu tình nghiêm trọng phát ra lời kêu gọi phụ thân mình, cũng chính là tộc trưởng của Đông Doanh gia tộc.

Phụ thân của Đông Doanh Tương Nam tên là Đông Doanh Uyên, trên thực tế, kế hoạch lũng đoạn tài liệu cũng là một tay hắn thiết kế ra. Nếu lần này thành công, không thể nghi ngờ sẽ giúp cho tài phú của Đông Doanh gia tộc được tích lũy đến mức trước nay chưa từng có, đồng thời sẽ tạo thành một ít suy yếu cho các thế lực khác.

Tuy rằng không tính là vẻ vang lắm, nhưng muốn phát đại tài, muốn có thành tựu, chỉ trông vào quang mình lỗi lạc là không đủ.

Nhận được liên lạc của Đông Doanh Tương Nam, đồng thời nghe được Đông Doanh Tương Nam báo cáo chi tiết, sắc mặt Đông Doanh Uyên lập tức liền đen sậm xuống. Thân là tộc trưởng của Đông Doanh gia tộc, hắn tự nhiên hiểu được mối quan hệ lợi hại trong đó. Không nói đến tên Hồng Lượng kia có phải nhằm vào Đông Doanh gia tộc hay không, nhưng chính là lần này, không thể nghi ngờ khiến cho Đông Doanh gia tộc tổn thất tới mấy trăm vạn kim tệ, đây còn là ít nhất.

- Tên kêu là Hồng Lượng kia, ngươi hiểu biết bao nhiêu về hắn?

Cẩn thận trầm tư suy nghĩ một lát, Đông Doanh Uyên mới lên tiếng hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook