Chương 1103: Sát giới
Đình Vũ
16/09/2017
Cùng lúc đó, Hàn Địch mang theo đồng bạn đã điên cuồng chạy ra Thạch Đông Thôn, một đường xe chạy tốc độ cực nhanh, ba chiếc Ma Văn Xa hai lớn một nhỏ, có thể nói đấu đá lung tung ở trên đường, nếu có lái xe nào tỏ vẻ không vừa lòng, trực tiếp kéo xuống đánh cho một trận, hoàn toàn không kiêng nể gì.
- Lão đại! Con bé kia chúng ta thật sự buông tha à? Nếu như thế này, trước đây ngài giữ kim thân, coi trọng ưa thích liền trực tiếp ghi nhớ đẩy ngã, cũng sẽ phá vỡ!
Ngồi ở cạnh người lái xe, một gã nam nhân vẻ mặt gian giảo nói, mà hắn đúng là Hàn Giang con của Hàn Vinh, giờ phút này đang là vẻ mặt nịnh nọt.
- Hừ! Chỉ là tạm thời tha cho nàng một con ngựa mà thôi, 250 kim tệ này cũng không phải là số nhỏ, tiền này mà không xài thì uổng phí! Còn nhiều thời gian, cô bé kia không chạy thoát được đâu!
Hàn Địch hừ lạnh một tiếng trong cổ họng, khinh thường nói, tốc độ xe đã trực tiếp vọt lên tới 200 cây số giờ.
- Hơn nữa không thể tưởng được, mặt cô bé kia chẳng những không bị hủy, thậm chí càng thêm trắng mịn so với trước kia đấy!
Hàn Giang phụ họa theo.
Hàn Địch không có nói thêm, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên một cái độ cong, bản thân thì lái Ma Văn Xa chạy thẳng vào đường nhỏ trong một khu rừng u tĩnh, tốc độ xe cũng không thể không bắt đầu chậm lại. Không có sai, tuy rằng Hàn Địch điên cuồng, nhưng còn chưa tới mức vong mạng.
Nhưng mà, ngay lúc Ma Văn Xa của đám người Hàn Địch vừa mới chạy vào chỗ sâu trong đường nhỏ, thần sắc Hàn Địch đột nhiên vừa động, chỉ thấy một cây đại thụ che trời ở bên đường từng chút từng chút bắt đầu nghiêng xuống, tiếp theo ầm ầm đổ sụp, trực tiếp vắt ngang phía trên con đường, cắt đứt lối đi.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng mặc một thân áo bố, chắp tay sau lưng, chậm rãi từ bên trong rừng rậm đi ra, đứng ở phía trước cây đại thụ vắt ngang đường, mặt nhìn về hướng ba chiếc Ma Văn Xa cấp tốc chạy đến, sắc mặt bình thản, đồng thời lặng lẽ đưa tay đẩy gọng mắt kính to trên mặt.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, đối mặt với chỉ là một người bình dân chặn đường, khẳng định Hàn Địch sẽ không hề cố kỵ cán luôn chạy đi, nhưng cây cổ thụ thô to ở phía sau Tiêu Hoằng kia lại không khỏi làm cho Hàn Địch có điều cố kỵ.
- Chết tiệt!
Hàn Địch liếc mắt nhìn cây to vắt ngang đường, cùng với Tiêu Hoằng một thân áo bố, không kìm được phát ra thanh âm chửi thề như thế.
Ngay sau đó, ba chiếc Ma Văn Xa liền trước sau ngừng lại.
Đối với khuôn mặt Tiêu Hoằng này, ở văn phòng phụ thân cùng với vừa rồi, tự nhiên Hàn Địch đã nhìn thấy, chỉ là không nghĩ tới, tên phía trước này không biết sống chết, tự nhiên dám đến gây sự!
- Tên khốn chết tiệt! Ngươi có phải chán sống hay không, mà lại chạy tới cản đường lão tử!
Hàn Địch buớc xuống Ma Văn Xa, thái độ vô cùng kiêu ngạo, nhìn Tiêu Hoằng nói.
Đồng thời ở phía sau Hàn Địch, từng gã đồng bạn cũng đều bước xuống Ma Văn Xa!
- Vậy thì thế nào?
Tiêu Hoằng nhướng mắt, nhìn một vòng những người trước mắt này, trầm giọng nói, trong ánh mắt bình thản đã mơ hồ toát ra sát ý.
- A!
Nghe Tiêu Hoằng nói lời này, Hàn Địch bỗng nhiên bật thốt ra như thế. Từ nhỏ đến lớn ở Tiểu Lung Thành hắn còn là lần đầu tiên nghe được có người dám nói ra câu nói cuồng vọng như thế trước mặt hắn.
- Xem ra ngươi đúng thật là không biết sống chết. Hơn nữa ở chỗ bốn phía không người này, hôm nay để xem ta làm thế nào giết chết ngươi đây!
Hàn Địch mắt trợn trừng bật thốt ra như thế, đồng thời chậm rãi từ sau ghế trong Ma Văn Xa lấy ra một cái túi Ma Văn vô cùng hoa lệ, bên trong toàn bộ đều là Chiến Văn Ngự Đồ cấp bảy cấp tám.
Đồng thời lại nhìn hai mươi tên đồng bạn của Hàn Địch, cũng đều từ trong cốp chứa phía sau hoặc là hòm trữ vật lấy ra một số túi Ma Văn, bên trong toàn bộ đều là Chiến Văn.
- Ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tư nhân tàng trữ Chiến Văn có vẻ ít nhất phải giam giữ mười năm lao tù!
Tiêu Hoằng thấy đám tiểu súc sinh Hàn Địch này đều lấy ra Chiến Văn, đồng thời khởi động, ánh mắt không đổi sắc nói.
- Hừ! Vậy thì có thể làm gì chứ? Có bản lĩnh, ngươi đi tìm người của Sở cảnh vệ bắt ta đi! Tuy nhiên, dường như ngươi không có cơ hội nữa rồi!
Hàn Địch nói xong, liền hất đầu với Hàn Giang, lạnh lùng nói:
- Lên cho ta! Đánh chết nó! Xảy ra chuyện gì ta chịu!
- Hiểu rồi, lão đại!
Hàn Giang đáp lại. Trên mặt đồng dạng hiện lên vẻ tàn khốc, lập tức chậm rãi rút ra Ma Văn Đao của Ngự Đồ cấp năm, tăng tốc một cái giơ lên Ma Văn Đao trong tay, chạy tới chém thẳng xuống đầu Tiêu Hoằng. Hiển nhiên, một lần này chính là muốn chém chết.
Đối mặt với cảnh này, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có toát ra vẻ hung ác, như trước là một bộ dáng bình thản, thân hình chưa động:
- Ta giết người như ma, đi vào viên tinh cầu này, vốn là muốn nghỉ một chút, nhưng hiện tại xem ra là không được rồi!
Nói xong, Tiêu Hoằng chậm rãi giơ tay lên, từ cây cổ thụ phía sau bẻ một đoạn nhánh cây ngắn bằng cỡ ngón út, dài một thước rất bình thường.
Gần như ngay lúc Ma Văn Đao của Hàn Giang bắt đầu chém xuống Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng nắm cành cây trong tay, trực tiếp từ phía dưới quét lên.
“Leng keng cạch!”
Ngay lúc cành cây trong tay Tiêu Hoằng chạm trên Ma Văn Đao, cùng với một tràng tiếng vang giòn tan, lại nhìn cành cây trong tay Tiêu Hoằng đã đánh thanh Ma Văn Đao Ngự Đồ cấp năm kia gãy thành hai đoạn.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, thân mình Tiêu Hoằng chưa nhích động mảy may, cành cây trong tay đảo ngược quét ngang một cái. Trong nháy mắt, người bình thường gần như không thể thấy rõ, cành cây trong tay Tiêu Hoằng mang theo máu tươi, trực tiếp từ cổ Hàn Giang lướt ra.
Ngay sau đó, chỉ thấy hai mắt vốn cực kỳ hưng ác của Hàn Giang, trực tiếp ngưng đọng lại ở bên trong hốc mắt, thân mình hắn hơi nhảy lên, rồi cùng thẳng tấp bay qua bên cạnh Tiêu Hoằng, đánh vào phía trên thân cây vắt ngang đường, cái đầu trên cổ lúc này mới chậm rãi chia lìa thân mình, vết cắt chỗ cổ thậm chí còn bóng loáng hơn so với Ma Văn Đao vạt đi.
“Phốc!
Tiếp theo một luồng máu tươi từ chỗ cổ Hàn Giang phun tràn ra, Hàn Giang đã hoàn toàn không còn sinh cơ.
Nhìn thấy một màn như thế, Hàn Địch trước đó còn đang cố sức kêu gào, đã hoàn toàn có chút phát mộng. Từ nhỏ đến lớn, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, có người dám ở trước mặt hắn không hề cố kỵ giết chết đồng bạn của hắn.
Hơn nữa vừa rồi Tiêu Hoằng sử dụng chính là một cành cây, đây là khái niệm gì chứ?
Làm cho người ta có cảm giác, cành cây ở trong tay Tiêu Hoằng còn cường đại hơn so với Văn Khí của cấp bậc Ngự Giả.
- Sao... Sao có thể như vậy? Người kia rốt cuộc là ai vậy?
Hàn Địch không kìm được lòng bật thốt ra như thế.
Lại nhìn trước đầu cành cây trong tay Tiêu Hoằng, còn đang không ngừng nhỏ giọt máu tươi.
Không chỉ là Hàn Địch, sau lung Hàn Địch, những quý tử quyền quý cùng hung cực ác kia, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Ngày xưa dựa vào Chiến Văn, dựa vào nhiều người, dựa vào quyền thế trong nhà, bọn họ có thể không chuyện ác nào không làm, dù sao bình dân là không có Chiến Văn, có thể tùy ý khi dễ, nhưng trước mắt...
- Ngươi mang mắt kính này! Ngươi có biết cha ta là ai hay không? Ngươi làm vậy, ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời!
Hàn Địch cố ổn định tâm thần nói tiếp, ý đồ đem phụ thân ra hù dọa Tiêu Hoằng.
- Haha...
Tiêu Hoằng cười một tràng, mặt đầy vẻ khinh thường:
- Vậy thì có thể làm gì chứ? '
Không thể phủ nhận, giờ khắc này trông lòng Hàn Địch đã có phần sợ hãi. Tuy nhiên, từ khi còn nhỏ đã được bồi dưỡng tính tình cuồng ngạo, như thế nào Hàn Địch có thể dễ dàng cúi đầu, huống chi phía sau hắn còn có hơn hai mươi người nữa.
- Nơi này là địa bàn của chúng a có người dám cả gan lỗ mãng, giết chết hắn!
Hàn Địch quay lại đồng bạn phía sau, phát ra mệnh lệnh.
Nhưng mà, những tên đồng bạn này đều sửng sốt ngây người, nhìn Hàn Giang chết thảm ở bên cạnh Tiêu Hoằng, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt. Bọn chúng không phải quân nhân, càng không phải hạng người vong mạng, mà chỉ là một số công tử bột ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, bọn họ sinh ra tới nay chỉ có nhiệm vụ duy nhất là phá sản, dựa vào quyền lực hoặc là tiền tài của bậc cha chú muôn làm gì thì làm, phung phí vô độ.
Đối mặt với mệnh lệnh của Hàn Địch, không có người nào dám động thủ, ngược lại đều cứng đơ tại chỗ, cánh tay hơi run run.
- Chết tiệt! Ta nói chuyện với các ngươi, chẳng lẽ các ngươi điếc hết rồi sao? Đều ra tay cho ta, ai dám cãi lời, tin hay không ta sẽ cho nhà các ngươi táng gia bại sản!
Hàn Địch tiếp theo hung hăng nói.
Nghe nói như thế, những công tử bột này không kìm được liền càng thêm phát mộng, cố gắng trấn định, đồng thời chậm rãi nâng lên cánh tay, chuẩn bị phát động tấn công Tiêu Hoằng.
- Phản kháng hay không phản kháng đều như nhau, nếu ta đã quyết định ra tay, như vậy hôm nay các ngươi ai cũng không trốn thoát, chờ đợi chết thảm đi! Tuy nhiên tỷ lệ như vậy rất nhỏ!
Tiêu Hoằng chậm rãi tiến lên từng bước, tiếp theo đột nhiên tăng tốc giống như một tia chớp.
Chỉ bằng những cấp bậc Ngự Đồ non nớt này, nếu muốn thấy rõ động tác của Đại Ngự Sư cấp năm quả thực chính là si tâm vọng tưởng, chỉ chớp mắt Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở trước mặt một gã công tử, không có chút lưu tình, cành cây trong tay trực tiếp hóa thành vô số đạo tàn ảnh ở trước mặt gã công tử này.
Ngay sau đó, lại nhìn gã công tử này, cánh tay, đầu, đùi, thân thể đều xuất hiện từng vết máu, tiếp theo thân mình liền trực tiếp sụm xuống, bị tách thành tám mảnh.
Hàn Địch ở một bên, cùng với những người khác nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng không kìm được chính là căng thẳng, trong mơ hồ bọn họ dường như đã cảm nhận được, bọn họ đã chọc phải người không nên dây vào.
Tên mặc áo bố kia hoàn toàn không phải người bình dân bình thường.
Nhưng mà, ngay lúc đám người này đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đồng thời ý thức được mình sẽ có uy hiếp sinh mệnh, Tiêu Hoằng đã đi tới trước mặt một thanh niên khác, không hề phân trần chụp lấy đầu hắn mạnh mẽ bóp nát...
Trong nháy mắt, đại khái chỉ trôi qua thời gian không đến một phút đồng hồ, hơn hai mươi tên đồng bạn của Hàn Địch, đã toàn bộ chết thảm trên đường nhỏ trong khu rừng rậm, khắp mặt đất toàn bộ nhiễm đỏ máu tươi, không có một thi thể nào còn nguyên vẹn, hoặc là đầu bị bóp nổ tung, hoặc là chia thành tám mảnh... Duy chỉ còn lại Hàn Địch.
Nhìn Tiêu Hoằng một thân dính đầy máu giống như ác ma, Hàn Địch đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu run lên, cả người rét run, nổi da gà khắp toàn thản.
Sợ hãi, vô tận sợ hãi đã bắt đầu lan tràn trong lòng Hàn Địch, hắn hiểu được thực lực của Tiêu Hoằng cũng không phải hơn hắn chút xíu nửa điểm, hắn càng thêm hiểu được Tiêu Hoằng đây rõ ràng chính là đại khai sát giới.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám động tới một sợi lông của ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thấy Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, từng chút từng chút đi tới gần mình, Hàn Địch run run nói, vẻ kiêu ngạo ngang ngược trước đó đã không còn sót lại chút gì.
- Lão đại! Con bé kia chúng ta thật sự buông tha à? Nếu như thế này, trước đây ngài giữ kim thân, coi trọng ưa thích liền trực tiếp ghi nhớ đẩy ngã, cũng sẽ phá vỡ!
Ngồi ở cạnh người lái xe, một gã nam nhân vẻ mặt gian giảo nói, mà hắn đúng là Hàn Giang con của Hàn Vinh, giờ phút này đang là vẻ mặt nịnh nọt.
- Hừ! Chỉ là tạm thời tha cho nàng một con ngựa mà thôi, 250 kim tệ này cũng không phải là số nhỏ, tiền này mà không xài thì uổng phí! Còn nhiều thời gian, cô bé kia không chạy thoát được đâu!
Hàn Địch hừ lạnh một tiếng trong cổ họng, khinh thường nói, tốc độ xe đã trực tiếp vọt lên tới 200 cây số giờ.
- Hơn nữa không thể tưởng được, mặt cô bé kia chẳng những không bị hủy, thậm chí càng thêm trắng mịn so với trước kia đấy!
Hàn Giang phụ họa theo.
Hàn Địch không có nói thêm, chỉ là khóe miệng hơi nhếch lên một cái độ cong, bản thân thì lái Ma Văn Xa chạy thẳng vào đường nhỏ trong một khu rừng u tĩnh, tốc độ xe cũng không thể không bắt đầu chậm lại. Không có sai, tuy rằng Hàn Địch điên cuồng, nhưng còn chưa tới mức vong mạng.
Nhưng mà, ngay lúc Ma Văn Xa của đám người Hàn Địch vừa mới chạy vào chỗ sâu trong đường nhỏ, thần sắc Hàn Địch đột nhiên vừa động, chỉ thấy một cây đại thụ che trời ở bên đường từng chút từng chút bắt đầu nghiêng xuống, tiếp theo ầm ầm đổ sụp, trực tiếp vắt ngang phía trên con đường, cắt đứt lối đi.
Ngay sau đó, Tiêu Hoằng mặc một thân áo bố, chắp tay sau lưng, chậm rãi từ bên trong rừng rậm đi ra, đứng ở phía trước cây đại thụ vắt ngang đường, mặt nhìn về hướng ba chiếc Ma Văn Xa cấp tốc chạy đến, sắc mặt bình thản, đồng thời lặng lẽ đưa tay đẩy gọng mắt kính to trên mặt.
Nếu đổi lại là lúc bình thường, đối mặt với chỉ là một người bình dân chặn đường, khẳng định Hàn Địch sẽ không hề cố kỵ cán luôn chạy đi, nhưng cây cổ thụ thô to ở phía sau Tiêu Hoằng kia lại không khỏi làm cho Hàn Địch có điều cố kỵ.
- Chết tiệt!
Hàn Địch liếc mắt nhìn cây to vắt ngang đường, cùng với Tiêu Hoằng một thân áo bố, không kìm được phát ra thanh âm chửi thề như thế.
Ngay sau đó, ba chiếc Ma Văn Xa liền trước sau ngừng lại.
Đối với khuôn mặt Tiêu Hoằng này, ở văn phòng phụ thân cùng với vừa rồi, tự nhiên Hàn Địch đã nhìn thấy, chỉ là không nghĩ tới, tên phía trước này không biết sống chết, tự nhiên dám đến gây sự!
- Tên khốn chết tiệt! Ngươi có phải chán sống hay không, mà lại chạy tới cản đường lão tử!
Hàn Địch buớc xuống Ma Văn Xa, thái độ vô cùng kiêu ngạo, nhìn Tiêu Hoằng nói.
Đồng thời ở phía sau Hàn Địch, từng gã đồng bạn cũng đều bước xuống Ma Văn Xa!
- Vậy thì thế nào?
Tiêu Hoằng nhướng mắt, nhìn một vòng những người trước mắt này, trầm giọng nói, trong ánh mắt bình thản đã mơ hồ toát ra sát ý.
- A!
Nghe Tiêu Hoằng nói lời này, Hàn Địch bỗng nhiên bật thốt ra như thế. Từ nhỏ đến lớn ở Tiểu Lung Thành hắn còn là lần đầu tiên nghe được có người dám nói ra câu nói cuồng vọng như thế trước mặt hắn.
- Xem ra ngươi đúng thật là không biết sống chết. Hơn nữa ở chỗ bốn phía không người này, hôm nay để xem ta làm thế nào giết chết ngươi đây!
Hàn Địch mắt trợn trừng bật thốt ra như thế, đồng thời chậm rãi từ sau ghế trong Ma Văn Xa lấy ra một cái túi Ma Văn vô cùng hoa lệ, bên trong toàn bộ đều là Chiến Văn Ngự Đồ cấp bảy cấp tám.
Đồng thời lại nhìn hai mươi tên đồng bạn của Hàn Địch, cũng đều từ trong cốp chứa phía sau hoặc là hòm trữ vật lấy ra một số túi Ma Văn, bên trong toàn bộ đều là Chiến Văn.
- Ở Thượng Bang Chân Nghĩa Quốc, tư nhân tàng trữ Chiến Văn có vẻ ít nhất phải giam giữ mười năm lao tù!
Tiêu Hoằng thấy đám tiểu súc sinh Hàn Địch này đều lấy ra Chiến Văn, đồng thời khởi động, ánh mắt không đổi sắc nói.
- Hừ! Vậy thì có thể làm gì chứ? Có bản lĩnh, ngươi đi tìm người của Sở cảnh vệ bắt ta đi! Tuy nhiên, dường như ngươi không có cơ hội nữa rồi!
Hàn Địch nói xong, liền hất đầu với Hàn Giang, lạnh lùng nói:
- Lên cho ta! Đánh chết nó! Xảy ra chuyện gì ta chịu!
- Hiểu rồi, lão đại!
Hàn Giang đáp lại. Trên mặt đồng dạng hiện lên vẻ tàn khốc, lập tức chậm rãi rút ra Ma Văn Đao của Ngự Đồ cấp năm, tăng tốc một cái giơ lên Ma Văn Đao trong tay, chạy tới chém thẳng xuống đầu Tiêu Hoằng. Hiển nhiên, một lần này chính là muốn chém chết.
Đối mặt với cảnh này, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có toát ra vẻ hung ác, như trước là một bộ dáng bình thản, thân hình chưa động:
- Ta giết người như ma, đi vào viên tinh cầu này, vốn là muốn nghỉ một chút, nhưng hiện tại xem ra là không được rồi!
Nói xong, Tiêu Hoằng chậm rãi giơ tay lên, từ cây cổ thụ phía sau bẻ một đoạn nhánh cây ngắn bằng cỡ ngón út, dài một thước rất bình thường.
Gần như ngay lúc Ma Văn Đao của Hàn Giang bắt đầu chém xuống Tiêu Hoằng, Tiêu Hoằng nắm cành cây trong tay, trực tiếp từ phía dưới quét lên.
“Leng keng cạch!”
Ngay lúc cành cây trong tay Tiêu Hoằng chạm trên Ma Văn Đao, cùng với một tràng tiếng vang giòn tan, lại nhìn cành cây trong tay Tiêu Hoằng đã đánh thanh Ma Văn Đao Ngự Đồ cấp năm kia gãy thành hai đoạn.
Không đợi mọi người kịp phản ứng, thân mình Tiêu Hoằng chưa nhích động mảy may, cành cây trong tay đảo ngược quét ngang một cái. Trong nháy mắt, người bình thường gần như không thể thấy rõ, cành cây trong tay Tiêu Hoằng mang theo máu tươi, trực tiếp từ cổ Hàn Giang lướt ra.
Ngay sau đó, chỉ thấy hai mắt vốn cực kỳ hưng ác của Hàn Giang, trực tiếp ngưng đọng lại ở bên trong hốc mắt, thân mình hắn hơi nhảy lên, rồi cùng thẳng tấp bay qua bên cạnh Tiêu Hoằng, đánh vào phía trên thân cây vắt ngang đường, cái đầu trên cổ lúc này mới chậm rãi chia lìa thân mình, vết cắt chỗ cổ thậm chí còn bóng loáng hơn so với Ma Văn Đao vạt đi.
“Phốc!
Tiếp theo một luồng máu tươi từ chỗ cổ Hàn Giang phun tràn ra, Hàn Giang đã hoàn toàn không còn sinh cơ.
Nhìn thấy một màn như thế, Hàn Địch trước đó còn đang cố sức kêu gào, đã hoàn toàn có chút phát mộng. Từ nhỏ đến lớn, hắn còn là lần đầu tiên nhìn thấy, có người dám ở trước mặt hắn không hề cố kỵ giết chết đồng bạn của hắn.
Hơn nữa vừa rồi Tiêu Hoằng sử dụng chính là một cành cây, đây là khái niệm gì chứ?
Làm cho người ta có cảm giác, cành cây ở trong tay Tiêu Hoằng còn cường đại hơn so với Văn Khí của cấp bậc Ngự Giả.
- Sao... Sao có thể như vậy? Người kia rốt cuộc là ai vậy?
Hàn Địch không kìm được lòng bật thốt ra như thế.
Lại nhìn trước đầu cành cây trong tay Tiêu Hoằng, còn đang không ngừng nhỏ giọt máu tươi.
Không chỉ là Hàn Địch, sau lung Hàn Địch, những quý tử quyền quý cùng hung cực ác kia, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh hãi.
Ngày xưa dựa vào Chiến Văn, dựa vào nhiều người, dựa vào quyền thế trong nhà, bọn họ có thể không chuyện ác nào không làm, dù sao bình dân là không có Chiến Văn, có thể tùy ý khi dễ, nhưng trước mắt...
- Ngươi mang mắt kính này! Ngươi có biết cha ta là ai hay không? Ngươi làm vậy, ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời!
Hàn Địch cố ổn định tâm thần nói tiếp, ý đồ đem phụ thân ra hù dọa Tiêu Hoằng.
- Haha...
Tiêu Hoằng cười một tràng, mặt đầy vẻ khinh thường:
- Vậy thì có thể làm gì chứ? '
Không thể phủ nhận, giờ khắc này trông lòng Hàn Địch đã có phần sợ hãi. Tuy nhiên, từ khi còn nhỏ đã được bồi dưỡng tính tình cuồng ngạo, như thế nào Hàn Địch có thể dễ dàng cúi đầu, huống chi phía sau hắn còn có hơn hai mươi người nữa.
- Nơi này là địa bàn của chúng a có người dám cả gan lỗ mãng, giết chết hắn!
Hàn Địch quay lại đồng bạn phía sau, phát ra mệnh lệnh.
Nhưng mà, những tên đồng bạn này đều sửng sốt ngây người, nhìn Hàn Giang chết thảm ở bên cạnh Tiêu Hoằng, sắc mặt ai nấy đều tái nhợt. Bọn chúng không phải quân nhân, càng không phải hạng người vong mạng, mà chỉ là một số công tử bột ngang ngược kiêu ngạo ương ngạnh, bọn họ sinh ra tới nay chỉ có nhiệm vụ duy nhất là phá sản, dựa vào quyền lực hoặc là tiền tài của bậc cha chú muôn làm gì thì làm, phung phí vô độ.
Đối mặt với mệnh lệnh của Hàn Địch, không có người nào dám động thủ, ngược lại đều cứng đơ tại chỗ, cánh tay hơi run run.
- Chết tiệt! Ta nói chuyện với các ngươi, chẳng lẽ các ngươi điếc hết rồi sao? Đều ra tay cho ta, ai dám cãi lời, tin hay không ta sẽ cho nhà các ngươi táng gia bại sản!
Hàn Địch tiếp theo hung hăng nói.
Nghe nói như thế, những công tử bột này không kìm được liền càng thêm phát mộng, cố gắng trấn định, đồng thời chậm rãi nâng lên cánh tay, chuẩn bị phát động tấn công Tiêu Hoằng.
- Phản kháng hay không phản kháng đều như nhau, nếu ta đã quyết định ra tay, như vậy hôm nay các ngươi ai cũng không trốn thoát, chờ đợi chết thảm đi! Tuy nhiên tỷ lệ như vậy rất nhỏ!
Tiêu Hoằng chậm rãi tiến lên từng bước, tiếp theo đột nhiên tăng tốc giống như một tia chớp.
Chỉ bằng những cấp bậc Ngự Đồ non nớt này, nếu muốn thấy rõ động tác của Đại Ngự Sư cấp năm quả thực chính là si tâm vọng tưởng, chỉ chớp mắt Tiêu Hoằng đã xuất hiện ở trước mặt một gã công tử, không có chút lưu tình, cành cây trong tay trực tiếp hóa thành vô số đạo tàn ảnh ở trước mặt gã công tử này.
Ngay sau đó, lại nhìn gã công tử này, cánh tay, đầu, đùi, thân thể đều xuất hiện từng vết máu, tiếp theo thân mình liền trực tiếp sụm xuống, bị tách thành tám mảnh.
Hàn Địch ở một bên, cùng với những người khác nhìn thấy hình ảnh như vậy, trong lòng không kìm được chính là căng thẳng, trong mơ hồ bọn họ dường như đã cảm nhận được, bọn họ đã chọc phải người không nên dây vào.
Tên mặc áo bố kia hoàn toàn không phải người bình dân bình thường.
Nhưng mà, ngay lúc đám người này đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi, đồng thời ý thức được mình sẽ có uy hiếp sinh mệnh, Tiêu Hoằng đã đi tới trước mặt một thanh niên khác, không hề phân trần chụp lấy đầu hắn mạnh mẽ bóp nát...
Trong nháy mắt, đại khái chỉ trôi qua thời gian không đến một phút đồng hồ, hơn hai mươi tên đồng bạn của Hàn Địch, đã toàn bộ chết thảm trên đường nhỏ trong khu rừng rậm, khắp mặt đất toàn bộ nhiễm đỏ máu tươi, không có một thi thể nào còn nguyên vẹn, hoặc là đầu bị bóp nổ tung, hoặc là chia thành tám mảnh... Duy chỉ còn lại Hàn Địch.
Nhìn Tiêu Hoằng một thân dính đầy máu giống như ác ma, Hàn Địch đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy da đầu bắt đầu run lên, cả người rét run, nổi da gà khắp toàn thản.
Sợ hãi, vô tận sợ hãi đã bắt đầu lan tràn trong lòng Hàn Địch, hắn hiểu được thực lực của Tiêu Hoằng cũng không phải hơn hắn chút xíu nửa điểm, hắn càng thêm hiểu được Tiêu Hoằng đây rõ ràng chính là đại khai sát giới.
- Ngươi... Ngươi đừng tới đây, ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám động tới một sợi lông của ta, cha ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Thấy Tiêu Hoằng mặt không đổi sắc, từng chút từng chút đi tới gần mình, Hàn Địch run run nói, vẻ kiêu ngạo ngang ngược trước đó đã không còn sót lại chút gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.