Chương 1104: Sinh mệnh rực rỡ
Đình Vũ
16/09/2017
- Hàn Thượng Đức à? Phòng chừng đời này, ngươi không thấy được hắn rồi. Hơn nữa chỉ là một Thị trưởng nho nhỏ thì có thể làm được gì chứ?
Tiêu Hoằng chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Địch, nói gần từng chữ. Ánh mắt bình tĩnh của hắn ở trong mắt Hàn Địch, có vẻ vô cùng lạnh giá.
- Ngươi... Ngươi...
Hàn Địch đã bắt đầu run run không ngừng, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
- Biết vì sao ta không động tới ngươi trước không? Đó là bởi vì ta có thói quen dành lại bữa tiệc lớn ở phút cuối cùng!
Tiêu Hoằng căn bản không có để ý tới lời nói của Hàn Địch, ôn hòa nói với Hàn Địch.
“Phù phù!”
Ngay trong nháy mắt lời này mới vừa ra khỏi miệng Tiêu Hoằng, Hàn Địch trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng:
- Ca... Không, không... Gia... Gia gia tha mạng! Hy vọng đại nhân ngài không chấp nhứt tiểu nhân, tha cho ta một đường sống! Như vậy... Chỉ cần ngài buông tha ta, ta sẽ bảo cha ta cho ngài tiền, cho ngài rất nhiều rất nhiều tiền. Hay là, không phải ngài và Trần lão bản mong muốn Cửa hàng Dược Văn Trần Thị một lần nữa khai trương sao? Ngài yên tâm, cha ta nói một câu là có thể phục hồi!
- Ha ha... Ngươi cho rằng mấy vấn đề này ở trong mắt ta đều là vấn đề sao? Giờ khắc này, ta cảm thấy hứng thú nhất, chính là cho Hàn Thượng Đức các ngươi đoạn tử tuyệt tôn, cho ngươi vô cùng thống khổ chết đi, chết không toàn thây! Hạng người như ngươi còn sống chính là tai họa cho nhân loại, ngươi nói xem có đúng không?
Tiêu Hoằng nói giọng điệu rất bình thản, sau đó từng chút từng chút đạp trên mu bàn tay Hàn Địch, dùng sức nghiền một cái, lập tức truyền ra liên tiếp tiếng vang xương cốt vỡ vụn!
- A!
Hàn Địch không kìm được phát ra tiếng gào cực độ bi thương, cả người ngã xuống mặt đất, bàn tay thon dài sạch sẽ liền bị Tiêu Hoằng đạp dập nát, toàn bộ tay phải lập tức vặn vẹo nắm lấy phía trên cổ tay.
Nghe Hàn Địch kêu rên như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng dần dần trở nên âm trầm lên, khóe miệng hơi nhếch lộ ra một độ cong có vẻ tàn nhẫn, dường như đang nghe một tràng tiếng nhạc cực độ du dương.
Tiếp theo Tiêu Hoằng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hàn Địch, nắm lên cổ tay trái của hắn, sau đó liền bẻ gãy một ngón tiếp theo một ngón tay của Hàn Địch, giống như bẻ nhánh cây. Sau khi bẻ gãy năm ngón tay của Hàn Địch, liền mạnh mẽ từ trên tay rứt ra.
Gần như mỗi một lần tiếng kêu giòn tan, kèm theo tiếng gào cực độ thảm thiết của Hàn Địch. Tuy nhiên, trừ Tiêu Hoằng gần như không ai có thể nghe được.
- Kỳ thật cái chết cũng không đáng sợ, mà đáng sợ chính là quá trình đó sẽ như thế nào, ngươi nói xem có đúng không?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói với Hàn Địch. Ngón tay hơi dùng một chút lực, trực tiếp bóp cổ tay hắn một cái dập nát. ',
Cứ như vậy, ngắn ngủn năm phút qua đi, lại nhìn Hàn Địch đã bị Tiêu Hoằng tra tấn thành hình người tàn tật, toàn bộ tứ chi bị bóp gãy dập nốt. Đầu lưỡi cũng bị rút ra ném xuống dưới, phần còn lại của chân tay cụt, rơi khắp hơi trên mặt đất.
Có thể nói, sự xuất hiện của Hàn Địch, đã một lần nữa hoàn toàn kích phát lên sự tàn bạo tận đáy lòng của Tiêu Hoằng.
Lại nhìn Hàn Địch, mặc dù đối mặt với Tiêu Hoằng tàn phá như thế, như trước vẫn duy trì thanh tĩnh tuyệt đối. Đây mới là điều đáng sợ nhất, bởi vì hắn phải trơ mắt đối mặt với cái chết trong thống khổ.
Mà Tiêu Hoằng cũng không có nói gì, chỉ nhẹ nhàng rút ra Ma Văn Đao của Hàn Địch, sau đó tự mình mổ bụng của Hàn Địch, đồng thời vươn ngón tay kéo ra, cho Hàn Địch tận mắt nhìn thấy nội tạng của hắn rốt cuộc là hình dáng thế nào.
Không thể phủ nhận, mức độ tàn bạo của Tiêu Hoằng gần như có chút biến thái, nhưng Hàn Địch chẳng lẽ lại là người tốt ở chỗ nào chứ?
Lại nhìn Hàn Địch, đã nói không ra lời, chỉ có thể nhìn Tiêu Hoằng đưa ruột gan của hắn đùa nghịch ở trước mặt hắn.
Lại trôi qua một phút đồng hồ. Tiêu Hoằng liền không hề để ý tới Hàn Địch đang hấp hối, càng không có cho hắn một kích chí mạng, mà là tùy tiện tìm một mảnh vải áo trên người chết lưu lại, lau máu dính trên tay. Sau đó từ trong túi áo lấy ra một lọ bột phấn màu đen.
Vòng qua một mảnh thi thể tạo thành đồng hỗn độn này, lại đi ra đại khái trăm bước, Tiêu Hoằng liền tiện tay ném cái lọ nhỏ cầm trong tay về phía sau.
“Ầm ầm...”
Ngay khoảnh khắc cái lọ nhỏ rơi xuống mặt đất vỡ tan, bột phấn màu đen vừa tiếp xúc với không khí, đột nhiên cháy bùng lên, hình thành một quả cầu lửa vô cùng to lớn, trực tiếp cắn nuốt toàn bộ đám người Hàn Địch, cùng với Ma Văn Xa trong đó.
Độ nóng cực độ, thậm chí có thể đạt tới 2000 độ.
Ba chiếc Ma Văn Xa trong nháy mắt liền tan chảy thành nước thép, đồng thời cũng hoàn toàn thiêu đốt cây cối bốn phía, hình thành trận cháy rừng mãnh liệt.
[ truyen cua tui . net 】 http://truye
ncuatui.net/ Trong khoảnh khắc, ở phía sau Tiêu Hoằng, ngọn lửa đã bốc lên cao hơn trăm thước, giống như một biển lửa to lớn.
Tiêu Hoằng đối với chuyện này hoàn toàn làm như không thấy, rời đi một khoảng cách nhất định, liền mở ra khe nứt không gian, thân ảnh hoàn toàn biến mất không thấy.
Tiến vào bên trong sân nhà mình, Tiêu Hoằng đầy người là máu, nhưng mặt không đổi sắc, đẩy cửa đi vào phòng khách.
Trân Trân đang cuộn mình ở trên trường kỷ, thấy Tiêu Hoằng đi vào cả người là máu, ánh mắt không kìm được biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
- Ngài...
- Yên tâm được rồi! Bóng đè của cô đã xong, sau này sẽ không có người nào tìm tới gây phiền toái cho cô nữa, nếu có ta cũng sẽ giết bọn họ!
Tiêu Hoằng chậm rãi khép lại cưa phòng nói.
- Tiên sinh tóc bạc...
Trân Trân dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, trên mặt cũng không biết là vẻ mặt gì nữa, động dung? Không yên? Lo âu? Có lẽ đều có một chút.
- Mau mau! Tiên sinh tóc bạc, ngài đừng đứng sững đó! Cởi quần áo dính máu đi!
Trân Trân nói xong, vội vàng đứng dậy, cởi áo trên người Tiêu Hoằng, sau đó cởi hết quân áo ướt đẫm máu trên người Tiêu Hoằng xuống. Đồng thời giờ khắc này, thân thể tràn ngập cứng cỏi và đầy cảm xúc của Tiêu Hoằng cũng loã lồ ở trước mặt Trân Trân.
Không khỏi làm cho trên mặt Trân Trân hiện lên màu ửng đỏ, sau đó đứng ở trước mặt Tiêu Hoằn, lặng lẽ dùng đôi bàn tay nhỏ xinh, cẩn thận lau lau vết máu trên cổ Tiêu Hoằng, sau đó hơi hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, bên trong gương mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng kia có chứa một chút nhu tình.
Tiêu Hoằng nhìn hai mắt tinh thuần của Trân Trân, trái tim băng giá mơ hồ cảm nhận được một luồng hơi ấm, Tiêu Hoằng chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc Trân Trân, vén ra sau tai.
Cặp mắt trong suốt sáng ngời của Trân Trân kia, giống như ánh sáng lúc rạng đông chiếu rọi trong bóng tối.
Chậm rãi vươn tay, Tiêu Hoằng bỗng nhiên ôm vòng eo Trân Trân, kéo dựa sát vào thân mình.
Đối mặt với cảnh này, gương mặt xinh đẹp của Trân Trân bỗng nhiển lộ vẻ kinh sợ, giống như một con thỏ nhỏ giật mình hoảng sợ. Tuy nhiên, rất nhanh Trân Trân liền dịu ngoan trở lại, mặt đỏ hồng như một quả táo, trái tim bắt đầu đập thình thịch, trong lòng có sợ hãi, nhưng cũng tràn ngập một loại chờ mong khó hiểu.
- Nguyện ý đi theo ta không? Có lẽ rất nguy hiểm!
Tiêu Hoằng dán sát bên tai Trân Trân, nhỏ giọng nói.
Trân Trân rất nhanh gật gật đầu, mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói:
- Ta không sợ đâu!
Ngay trong nháy mắt Trân Trân vừa nói lời này ra khỏi miệng, lại nhìn Tiêu Hoằng đã nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Trân Trân, sau đó là chóp mũi, tiếp sau là khóe môi...
Nhìn lại Trân Trân, thời điểm bắt đầu liền giật nảy mình, tiếp theo liền hoàn toàn mềm nhũn không nhúc nhích ở trong lòng Tiêu Hoằng, giống như một mảnh lông chim, lại giống như một bao bông.
Tiêu Hoằng không có nói gì thêm nữa, nhẹ nhàng ôm Trân Trân lên, sau đó đặt Trân Trân trên giường gỗ trong phòng, thân thể khổng lồ cường tráng nằm xuống bên thân thể nhỏ xinh, đồng thời dịu dàng vươn tay từng chút từng chút cởi bỏ quần áo trên người Trân Trân.
Lần đầu đối mặt với cảnh tượng như vậy, đáy lòng Trân Trân khẩn trương đến không chịu nổi, đồng thời bắt đầu hơi run run. Tuy nhiên, Trân Trân cũng không có mảy may phản kháng, nàng đã định chuẩn bị hiến thân cho Tiêu Hoằng, nên thân thể mềm mại để mặc cho Tiêu Hoằng hôn môi, vuốt ve...
Mà ở mặt phía tây Thạch Đông Thôn, ngọn lửa cháy hừng hực đã bắt đầu lan tràn, bởi vì hướng gió nên thể lửa lan tràn thẳng tới hướng Tiểu Lung Thành, Thạch Đông Thôn không rơi vào tình hình nguy hiểm.
Đối với chuyện này một phương Tiểu Lung Thành tự nhiên không dám chậm trễ, từng chiếc từng chiếc Ma Văn thủy xa đã đều xuất động, rất nhanh chạy ra ngoại thành phía đông Tiểu Lung Thành, toàn lực tiến hành dập lửa.
Trên thực tế, đây cũng không phải Tiểu Lung Thành lần đầu tiên đối mặt với loại tình huống này. Tháng tư tháng năm hàng năm, tiết trời ấm lại, đồng thời gió xuân thôi mạnh, cháy rừng là không thể tránh được. Chỉ có điều là lần này đối với Tiểu Lung Thành mà nói, thể lửa quả thật có hơi lớn, làm cho người ta có cảm giác, mới trong nháy mắt thế lửa đã hoàn toàn lan rộng ra.
Hai giờ qua đi, thế lửa mới hơi khống chế được một chút, ngăn chặn được lan tràn.
Cùng lúc đó, ở trong nhà Tiêu Hoằng, lại nhìn Trân Trân đã có chút thở hồng hộc, lẳng lặng vùi đầu trên vai Tiêu Hoằng, còn Tiêu Hoằng thì một tay ôm Trân Trân, đồng thời ánh mắt nhìn lên trần nhà. Có thể nói, giờ này khắc này, tâm tình Tiêu Hoằng cũng rất phức tạp, hắn không biết làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai. Hơn nữa Tiêu Hoằng rất rõ ràng, tương lai của mình vẫn còn đang rất gian nguy.
- Trân Trân, ta...
Tiêu Hoằng khẽ quay đầu lại nhìn Trân Trân, dịu dàng nói.
- Tiên sinh tóc bạc! Không cần phải nói gì nữa, Trân Trân trao thân mình cho tiên sinh tóc bạc, về sau chính là người của tiên sinh tóc bạc, bất kể lên núi đao hay xuống biển lửa, Trân Trân đều đi theo tiên sinh tóc bạc. Nếu tiên sinh tóc bạc ghét bỏ Trân Trân, xem Trân Trân như tiểu nha hoàn cũng được, Trân Trân rất chịu khó!
Trân Trân tựa đầu phía trên bả vai Tiêu Hoằng, hết sức mau lẹ nói.
- Nha hoàn? Sao có thể vậy chứ?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Trân Trân dịu dàng nói, sau đó chậm rãi ôm lấy thân mình mềm nhũn của Trân Trân.
Đảo mắt thời gian tới chạng vạng, Trân Trân nhìn thoáng qua Ma Văn thời gian, liền vội vàng từ bên trong ổ chăn nhảy ra, sau đó xuân tình hơn hớn đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều cho Tiêu Hoằng.
Vẻ mặt nhát gan sợ sệt khi đối mặt Hàn Địch lúc trước đã không thấy, lại biến thành chính là vui sướng, cùng với vẻ hạnh phúc trên mặt kia, dường như giờ khắc này rốt cục nàng tìm được chốn nương thân.
Mà Tiêu Hoằng nhìn Trân Tràn đặt ở bên nành bộ quần áo, cũng không có quá nhiều “lời”, chậm rãi đứng dậy thay quần áo sạch, đồng thời thu lấy quần áo đẫm máu ném xuống đất kia, gom thành một đống rồi thông qua Ngự lực cực nóng, hoàn toàn đốt cháy thành tro tàn. Nói tóm lại, không lưu lại chút manh mối nào.
Thời điểm này, tiếng bận rộn của Trân Trân ở trong phòng bếp, cùng với tiếng nồi niêu bát chén va chạm nhau một lần nữa truyền vào tới tai Tiêu Hoằng, chi tử tiếng động nghe ra liền biết tâm tình của Trân Trân đang rất tốt.
Tiêu Hoằng chậm rãi đi tới trước mặt Hàn Địch, nói gần từng chữ. Ánh mắt bình tĩnh của hắn ở trong mắt Hàn Địch, có vẻ vô cùng lạnh giá.
- Ngươi... Ngươi...
Hàn Địch đã bắt đầu run run không ngừng, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
- Biết vì sao ta không động tới ngươi trước không? Đó là bởi vì ta có thói quen dành lại bữa tiệc lớn ở phút cuối cùng!
Tiêu Hoằng căn bản không có để ý tới lời nói của Hàn Địch, ôn hòa nói với Hàn Địch.
“Phù phù!”
Ngay trong nháy mắt lời này mới vừa ra khỏi miệng Tiêu Hoằng, Hàn Địch trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tiêu Hoằng:
- Ca... Không, không... Gia... Gia gia tha mạng! Hy vọng đại nhân ngài không chấp nhứt tiểu nhân, tha cho ta một đường sống! Như vậy... Chỉ cần ngài buông tha ta, ta sẽ bảo cha ta cho ngài tiền, cho ngài rất nhiều rất nhiều tiền. Hay là, không phải ngài và Trần lão bản mong muốn Cửa hàng Dược Văn Trần Thị một lần nữa khai trương sao? Ngài yên tâm, cha ta nói một câu là có thể phục hồi!
- Ha ha... Ngươi cho rằng mấy vấn đề này ở trong mắt ta đều là vấn đề sao? Giờ khắc này, ta cảm thấy hứng thú nhất, chính là cho Hàn Thượng Đức các ngươi đoạn tử tuyệt tôn, cho ngươi vô cùng thống khổ chết đi, chết không toàn thây! Hạng người như ngươi còn sống chính là tai họa cho nhân loại, ngươi nói xem có đúng không?
Tiêu Hoằng nói giọng điệu rất bình thản, sau đó từng chút từng chút đạp trên mu bàn tay Hàn Địch, dùng sức nghiền một cái, lập tức truyền ra liên tiếp tiếng vang xương cốt vỡ vụn!
- A!
Hàn Địch không kìm được phát ra tiếng gào cực độ bi thương, cả người ngã xuống mặt đất, bàn tay thon dài sạch sẽ liền bị Tiêu Hoằng đạp dập nát, toàn bộ tay phải lập tức vặn vẹo nắm lấy phía trên cổ tay.
Nghe Hàn Địch kêu rên như thế, sắc mặt Tiêu Hoằng dần dần trở nên âm trầm lên, khóe miệng hơi nhếch lộ ra một độ cong có vẻ tàn nhẫn, dường như đang nghe một tràng tiếng nhạc cực độ du dương.
Tiếp theo Tiêu Hoằng chậm rãi ngồi xuống bên cạnh Hàn Địch, nắm lên cổ tay trái của hắn, sau đó liền bẻ gãy một ngón tiếp theo một ngón tay của Hàn Địch, giống như bẻ nhánh cây. Sau khi bẻ gãy năm ngón tay của Hàn Địch, liền mạnh mẽ từ trên tay rứt ra.
Gần như mỗi một lần tiếng kêu giòn tan, kèm theo tiếng gào cực độ thảm thiết của Hàn Địch. Tuy nhiên, trừ Tiêu Hoằng gần như không ai có thể nghe được.
- Kỳ thật cái chết cũng không đáng sợ, mà đáng sợ chính là quá trình đó sẽ như thế nào, ngươi nói xem có đúng không?
Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói với Hàn Địch. Ngón tay hơi dùng một chút lực, trực tiếp bóp cổ tay hắn một cái dập nát. ',
Cứ như vậy, ngắn ngủn năm phút qua đi, lại nhìn Hàn Địch đã bị Tiêu Hoằng tra tấn thành hình người tàn tật, toàn bộ tứ chi bị bóp gãy dập nốt. Đầu lưỡi cũng bị rút ra ném xuống dưới, phần còn lại của chân tay cụt, rơi khắp hơi trên mặt đất.
Có thể nói, sự xuất hiện của Hàn Địch, đã một lần nữa hoàn toàn kích phát lên sự tàn bạo tận đáy lòng của Tiêu Hoằng.
Lại nhìn Hàn Địch, mặc dù đối mặt với Tiêu Hoằng tàn phá như thế, như trước vẫn duy trì thanh tĩnh tuyệt đối. Đây mới là điều đáng sợ nhất, bởi vì hắn phải trơ mắt đối mặt với cái chết trong thống khổ.
Mà Tiêu Hoằng cũng không có nói gì, chỉ nhẹ nhàng rút ra Ma Văn Đao của Hàn Địch, sau đó tự mình mổ bụng của Hàn Địch, đồng thời vươn ngón tay kéo ra, cho Hàn Địch tận mắt nhìn thấy nội tạng của hắn rốt cuộc là hình dáng thế nào.
Không thể phủ nhận, mức độ tàn bạo của Tiêu Hoằng gần như có chút biến thái, nhưng Hàn Địch chẳng lẽ lại là người tốt ở chỗ nào chứ?
Lại nhìn Hàn Địch, đã nói không ra lời, chỉ có thể nhìn Tiêu Hoằng đưa ruột gan của hắn đùa nghịch ở trước mặt hắn.
Lại trôi qua một phút đồng hồ. Tiêu Hoằng liền không hề để ý tới Hàn Địch đang hấp hối, càng không có cho hắn một kích chí mạng, mà là tùy tiện tìm một mảnh vải áo trên người chết lưu lại, lau máu dính trên tay. Sau đó từ trong túi áo lấy ra một lọ bột phấn màu đen.
Vòng qua một mảnh thi thể tạo thành đồng hỗn độn này, lại đi ra đại khái trăm bước, Tiêu Hoằng liền tiện tay ném cái lọ nhỏ cầm trong tay về phía sau.
“Ầm ầm...”
Ngay khoảnh khắc cái lọ nhỏ rơi xuống mặt đất vỡ tan, bột phấn màu đen vừa tiếp xúc với không khí, đột nhiên cháy bùng lên, hình thành một quả cầu lửa vô cùng to lớn, trực tiếp cắn nuốt toàn bộ đám người Hàn Địch, cùng với Ma Văn Xa trong đó.
Độ nóng cực độ, thậm chí có thể đạt tới 2000 độ.
Ba chiếc Ma Văn Xa trong nháy mắt liền tan chảy thành nước thép, đồng thời cũng hoàn toàn thiêu đốt cây cối bốn phía, hình thành trận cháy rừng mãnh liệt.
[ truyen cua tui . net 】 http://truye
ncuatui.net/ Trong khoảnh khắc, ở phía sau Tiêu Hoằng, ngọn lửa đã bốc lên cao hơn trăm thước, giống như một biển lửa to lớn.
Tiêu Hoằng đối với chuyện này hoàn toàn làm như không thấy, rời đi một khoảng cách nhất định, liền mở ra khe nứt không gian, thân ảnh hoàn toàn biến mất không thấy.
Tiến vào bên trong sân nhà mình, Tiêu Hoằng đầy người là máu, nhưng mặt không đổi sắc, đẩy cửa đi vào phòng khách.
Trân Trân đang cuộn mình ở trên trường kỷ, thấy Tiêu Hoằng đi vào cả người là máu, ánh mắt không kìm được biến sắc, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi.
- Ngài...
- Yên tâm được rồi! Bóng đè của cô đã xong, sau này sẽ không có người nào tìm tới gây phiền toái cho cô nữa, nếu có ta cũng sẽ giết bọn họ!
Tiêu Hoằng chậm rãi khép lại cưa phòng nói.
- Tiên sinh tóc bạc...
Trân Trân dời ánh mắt nhìn ngay Tiêu Hoằng, trên mặt cũng không biết là vẻ mặt gì nữa, động dung? Không yên? Lo âu? Có lẽ đều có một chút.
- Mau mau! Tiên sinh tóc bạc, ngài đừng đứng sững đó! Cởi quần áo dính máu đi!
Trân Trân nói xong, vội vàng đứng dậy, cởi áo trên người Tiêu Hoằng, sau đó cởi hết quân áo ướt đẫm máu trên người Tiêu Hoằng xuống. Đồng thời giờ khắc này, thân thể tràn ngập cứng cỏi và đầy cảm xúc của Tiêu Hoằng cũng loã lồ ở trước mặt Trân Trân.
Không khỏi làm cho trên mặt Trân Trân hiện lên màu ửng đỏ, sau đó đứng ở trước mặt Tiêu Hoằn, lặng lẽ dùng đôi bàn tay nhỏ xinh, cẩn thận lau lau vết máu trên cổ Tiêu Hoằng, sau đó hơi hơi ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Tiêu Hoằng một cái, bên trong gương mặt lạnh như băng của Tiêu Hoằng kia có chứa một chút nhu tình.
Tiêu Hoằng nhìn hai mắt tinh thuần của Trân Trân, trái tim băng giá mơ hồ cảm nhận được một luồng hơi ấm, Tiêu Hoằng chậm rãi vươn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc Trân Trân, vén ra sau tai.
Cặp mắt trong suốt sáng ngời của Trân Trân kia, giống như ánh sáng lúc rạng đông chiếu rọi trong bóng tối.
Chậm rãi vươn tay, Tiêu Hoằng bỗng nhiên ôm vòng eo Trân Trân, kéo dựa sát vào thân mình.
Đối mặt với cảnh này, gương mặt xinh đẹp của Trân Trân bỗng nhiển lộ vẻ kinh sợ, giống như một con thỏ nhỏ giật mình hoảng sợ. Tuy nhiên, rất nhanh Trân Trân liền dịu ngoan trở lại, mặt đỏ hồng như một quả táo, trái tim bắt đầu đập thình thịch, trong lòng có sợ hãi, nhưng cũng tràn ngập một loại chờ mong khó hiểu.
- Nguyện ý đi theo ta không? Có lẽ rất nguy hiểm!
Tiêu Hoằng dán sát bên tai Trân Trân, nhỏ giọng nói.
Trân Trân rất nhanh gật gật đầu, mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói:
- Ta không sợ đâu!
Ngay trong nháy mắt Trân Trân vừa nói lời này ra khỏi miệng, lại nhìn Tiêu Hoằng đã nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Trân Trân, sau đó là chóp mũi, tiếp sau là khóe môi...
Nhìn lại Trân Trân, thời điểm bắt đầu liền giật nảy mình, tiếp theo liền hoàn toàn mềm nhũn không nhúc nhích ở trong lòng Tiêu Hoằng, giống như một mảnh lông chim, lại giống như một bao bông.
Tiêu Hoằng không có nói gì thêm nữa, nhẹ nhàng ôm Trân Trân lên, sau đó đặt Trân Trân trên giường gỗ trong phòng, thân thể khổng lồ cường tráng nằm xuống bên thân thể nhỏ xinh, đồng thời dịu dàng vươn tay từng chút từng chút cởi bỏ quần áo trên người Trân Trân.
Lần đầu đối mặt với cảnh tượng như vậy, đáy lòng Trân Trân khẩn trương đến không chịu nổi, đồng thời bắt đầu hơi run run. Tuy nhiên, Trân Trân cũng không có mảy may phản kháng, nàng đã định chuẩn bị hiến thân cho Tiêu Hoằng, nên thân thể mềm mại để mặc cho Tiêu Hoằng hôn môi, vuốt ve...
Mà ở mặt phía tây Thạch Đông Thôn, ngọn lửa cháy hừng hực đã bắt đầu lan tràn, bởi vì hướng gió nên thể lửa lan tràn thẳng tới hướng Tiểu Lung Thành, Thạch Đông Thôn không rơi vào tình hình nguy hiểm.
Đối với chuyện này một phương Tiểu Lung Thành tự nhiên không dám chậm trễ, từng chiếc từng chiếc Ma Văn thủy xa đã đều xuất động, rất nhanh chạy ra ngoại thành phía đông Tiểu Lung Thành, toàn lực tiến hành dập lửa.
Trên thực tế, đây cũng không phải Tiểu Lung Thành lần đầu tiên đối mặt với loại tình huống này. Tháng tư tháng năm hàng năm, tiết trời ấm lại, đồng thời gió xuân thôi mạnh, cháy rừng là không thể tránh được. Chỉ có điều là lần này đối với Tiểu Lung Thành mà nói, thể lửa quả thật có hơi lớn, làm cho người ta có cảm giác, mới trong nháy mắt thế lửa đã hoàn toàn lan rộng ra.
Hai giờ qua đi, thế lửa mới hơi khống chế được một chút, ngăn chặn được lan tràn.
Cùng lúc đó, ở trong nhà Tiêu Hoằng, lại nhìn Trân Trân đã có chút thở hồng hộc, lẳng lặng vùi đầu trên vai Tiêu Hoằng, còn Tiêu Hoằng thì một tay ôm Trân Trân, đồng thời ánh mắt nhìn lên trần nhà. Có thể nói, giờ này khắc này, tâm tình Tiêu Hoằng cũng rất phức tạp, hắn không biết làm như vậy rốt cuộc là đúng hay sai. Hơn nữa Tiêu Hoằng rất rõ ràng, tương lai của mình vẫn còn đang rất gian nguy.
- Trân Trân, ta...
Tiêu Hoằng khẽ quay đầu lại nhìn Trân Trân, dịu dàng nói.
- Tiên sinh tóc bạc! Không cần phải nói gì nữa, Trân Trân trao thân mình cho tiên sinh tóc bạc, về sau chính là người của tiên sinh tóc bạc, bất kể lên núi đao hay xuống biển lửa, Trân Trân đều đi theo tiên sinh tóc bạc. Nếu tiên sinh tóc bạc ghét bỏ Trân Trân, xem Trân Trân như tiểu nha hoàn cũng được, Trân Trân rất chịu khó!
Trân Trân tựa đầu phía trên bả vai Tiêu Hoằng, hết sức mau lẹ nói.
- Nha hoàn? Sao có thể vậy chứ?
Tiêu Hoằng nhẹ nhàng vuốt vuốt tóc Trân Trân dịu dàng nói, sau đó chậm rãi ôm lấy thân mình mềm nhũn của Trân Trân.
Đảo mắt thời gian tới chạng vạng, Trân Trân nhìn thoáng qua Ma Văn thời gian, liền vội vàng từ bên trong ổ chăn nhảy ra, sau đó xuân tình hơn hớn đi vào phòng bếp, bắt đầu chuẩn bị cơm chiều cho Tiêu Hoằng.
Vẻ mặt nhát gan sợ sệt khi đối mặt Hàn Địch lúc trước đã không thấy, lại biến thành chính là vui sướng, cùng với vẻ hạnh phúc trên mặt kia, dường như giờ khắc này rốt cục nàng tìm được chốn nương thân.
Mà Tiêu Hoằng nhìn Trân Tràn đặt ở bên nành bộ quần áo, cũng không có quá nhiều “lời”, chậm rãi đứng dậy thay quần áo sạch, đồng thời thu lấy quần áo đẫm máu ném xuống đất kia, gom thành một đống rồi thông qua Ngự lực cực nóng, hoàn toàn đốt cháy thành tro tàn. Nói tóm lại, không lưu lại chút manh mối nào.
Thời điểm này, tiếng bận rộn của Trân Trân ở trong phòng bếp, cùng với tiếng nồi niêu bát chén va chạm nhau một lần nữa truyền vào tới tai Tiêu Hoằng, chi tử tiếng động nghe ra liền biết tâm tình của Trân Trân đang rất tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.