Chương 785: Sôi trào
Đình Vũ
10/09/2017
Những lời của Cáp Thụy Sâm truyền vào trong tai Tiêu Hoằng, thân thể suy yếu của hắn bỗng rung lên, những lời này như mũi kiếm nhọn từ lỗ tai Tiêu Hoằng, trực tiếp đâm xuyên thấu tâm linh của hắn!
- Câm miệng!
Tiêu Hoằng yếu ớt nói.
- Xem ra ngươi cùng có một mặt không dám nhớ lại, đúng là đáng thương. Ngươi có thể tưởng tượng thử xem, ngươi chết ở chỗ này, Bệ Đồ sề tiếp tục cuộc sống tốt đẹp của hắn, ngươi sẽ vĩnh viễn là một kẻ thất bại, kẻ thất bại... KẺ THẤT BẠI...
Những lời của Cáp Thụy Sâm không ngừng quanh quẩn bên tai Tiêu Hoằng.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Tiêu Hoằng suy yếu bỗng nhiên rít gào, đột nhiên vùng dậy, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo. Trong mắt tràn ngập hận thù, những lời của Cáp Thụy Sâm vạch trần những vết sẹo cũ phủ bụi của Tiêu Hoằng.
- Bệ Đồ, Mộ Khê Nhi, Bệ Đồ, Mộ Khê Nhi...
Tiếng nói của Cáp Thụy Sâm vẫn quanh quẩn xung quanh.
Còn Tiêu Hoằng lúc này, như bị những tiếng nói kia chọc giận hoàn toàn, hận thù, bất khuất và phẫn nộ vô tận lan tràn trong lòng.
Trước khi đếm lùi chấm dứt, còn 5 phút.
Tiêu Hoằng sắc mặt trở nên vẹo vẹo, miệng thở hổn hển nhìn Cáp Thụy Sâm giả thuyết trước mặt, liều lĩnh lao tới. Thân thể đẫm máu vào lúc này toát ra sương mù Ngự lực đỏ nhạt, Ngự lực lúc này đang sôi trào!
Đối diện Tiêu Hoằng nhào tới, sắc mặt Cáp Thụy Sâm không có gì thay đổi, càng không có e ngại hay thương hại gì, đối mặt Tiêu Hoằng xuất hiện một cái nắm đấm có chứa vòng xoáy, như muốn cho Tiêu Hoằng một đòn chí mạng!
- Aaaaaaa!
Ngay khi nắm đấm sắp nện lên mặt Tiêu Hoằng, đột nhiên Tiêu Hoằng gào lên, sắc mặt dữ tợn, hai tay rung lên!
Xoát!
Khoảng khắc, sau lưng Tiêu Hoằng đột nhiên lóe lên một đạo hào quang, đồng thời trên tay phải, văn ánh sáng Hàn Võ bao trùm như mạch máu trực tiếp biến thành màu đỏ như máu, lại đang thiêu đốt giống như ngọn lửa đỏ. Đồng thời, vật thể hình trứng trong người Tiêu Hoằng cũng bắt đầu xao động, hai sợi tơ Ngự lực màu vàng trực tiếp xuyên ra từ trong vật thể hình trứng kia.
Xoạt!
Ngay sau đó, sau lưng Tiêu Hoằng có một đôi cánh như ác ma, duỗi ra trong hào quang, tinh xảo hoa lệ. Trên đôi cánh đỏ như máu đó phủ kín những chiếc vảy bằng Hàn băng vạn năm, bờ rìa là những cây gai băng sáng chói.
Đôi cánh đó hoa lệ hơn không biết bao nhiêu lần những đôi Dực văn bình thường, hơn nữa phát ra cỗ khí thế khiếp người, giống như ngưng kết bằng thù hận và bất khuất!
Nhìn nắm đấm của Cáp Thụy Sâm giả thuyết, lại nhìn Tiêu Hoằng, sắc mặt hung ác, mắt đỏ rực, trực tiếp nắm lấy cú đấm của Cáp Thụy Sâm giả thuyết, thân mình xoay chuyển, Ma Dực trên người như áo choàng, quét ngang qua cổ họng Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Cáp Thụy Sâm giả thuyết chỉ có thể dùng tay kia để phòng ngự.
Chỉ là lúc này, lại đột nhiên phát hiện thân hình Tiêu Hoằng chợt lóe lên, trước mặt Cáp Thụy Sâm giả thuyết hình thành một tia màu đỏ, chớp nhoáng xuất hiện sau lưng Cáp Thụy Sâm, một bàn tay hình thành gai nhọn Hàn băng vạn năm màu đỏ, bên trên có những tầng khí đỏ khiến người ta cảm giác giống như lưỡi lửa nóng.
Nhắm trúng thời cơ, Tiêu Hoằng vung tay phải, động tác nhanh hơn trước không biết bao nhiều lần, lập tức không lưu tình, mang theo phẫn nộ vô tận đâm vào sau ót Cáp Thụy Sâm giả thuyết, tiếp đó, xuyên thấu qua từ cổ họng.
Một đòn mất mạng!
Bịch!
❤T
ruyện Của Tui . net
Kế đó, thân thể Cáp Thụy Sâm giả thuyết liền ngừng động đậy, quỳ xuống sàn lôi đài, tiếp theo chầm chậm tiêu tán.
Còn Tiêu Hoằng, lại không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ là cảm nhận được đau đớn trong nội tâm, lại như có cảm xúc, khóe mắt đỏ máu lại rơi ra giọt nước mắt, không ngừng thở dốc.
Ngay trong nháy mắt thân thể Cáp Thụy Sâm tiêu tán, trong hư không rộng lớn biến thành khuôn mặt Cáp Thụy Sâm, tiếp theo khẽ mỉm cười với Tiêu Hoằng, giống như dụng tâm lương khổ, kế đó một giọt nước mắt cũng lóe qua trong hình ảnh Cáp Thụy Sâm, phảng phất biểu lộ nội tâm khổ sở.
Sau đó hình ảnh này tiêu tán từng chút một, thời gian cuối cùng ngừng lại ở 3 phút 29 giây.
Tuy rằng vừa rồi Tiêu Hoằng vô cùng phẫn nộ, nhưng lúc này hắn cũng lập tức cảm nhận được Cáp Thụy Sâm cố tình, dùng phương thức này bức bách Tiêu Hoằng đột phá bản thân ở thời điểm mấu chốt, thức tỉnh Hàn Võ, thả ra Ma Dực.
Lúc này, Tiêu Hoằng hết sức cảm khái với Cáp Thụy Sâm, không biết là cảm ơn hay là gì khác, trong mơ hồ. Tiêu Hoằng lại có cảm giác như mình đang đi trên con đường mà Cáp Thụy Sâm đã đi qua.
Giống như quỹ tích vận mệnh trùng hợp, Tiêu Hoằng lại có quan hệ gì với Cáp Thụy Sâm? Đây vẫn là điều bí ẩn, cần phải vạch trần từ từ.
- Cảm ơn.
Tiêu Hoằng nói.
- Nhớ kỹ, ngươi kế thừa mọi thứ của ta, cũng có nghĩa là kế thừa toàn bộ chức trách của ta, hy vọng ngươi đi xa hơn ta.
Đây là lời nói cuối cùng của Cáp Thụy Sâm, tiếp theo trước mặt Tiêu Hoằng cũng hình thành cánh cửa ảnh sáng.
Tiêu Hoằng lập tức bước vào trong khe nứt không gian, trong nháy mắt, Tiêu Hoằng lại nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh.
Đồng thời cánh cửa kim loại sau lưng Tiêu Hoằng lại khép kín, Duệ cốt cắm trên đó đã biến thành màu đỏ máu.
Nhìn Tiêu Hoằng bị đánh bầm dập đi ra, tất cả tù nhân đang nhàn nhã chợt biến sắc, Tiêu Hoằng xuất hiện với bộ dạng này, quả thật khiến họ chấn động.
Càng làm họ giật mình, đó là Ma Dực ngưng kết bằng Hàn băng vạn năm, hết sức hoa lệ ở trên lưng Tiêu Hoằng, cùng cánh tay phải như ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Lão đại, ngài đây...
Thiết Nam nhìn bộ dạng của Tiêu Hoằng, vội đứng dậy, kinh ngạc hỏi.
Còn Phất Lạc ở một bên, trong mắt lấp lánh những tia sáng hưng phấn, ấp úng như muốn nói gì đó. Nhưng không nói ra lời, cuối cũng chỉ vào trụ Ma Văn ở trung tâm.
Tiêu Hoằng không trả lời những người khác, thật ra, ngây người ở trong đó đã 20 ngày, Tiêu Hoằng thật sự có cảm giác kiệt sức.
Rút Duệ Cốt màu đỏ ra khỏi cửa kim loại, Tiêu Hoằng nhìn trên đó lấp lánh ánh sáng, giống như đã được kích hoạt, đồng thời cầm nó trên tay, Tiêu Hoằng không còn cảm giác khác thường nữa, rất là bình thường.
Thu hồi Ma Dực, bỏ Duệ cốt vào trong ba lô, Tiêu Hoằng theo hướng Phất Lạc chỉ, đi ra trung tâm đại sảnh.
Lúc này, trên đỉnh trụ Ma Văn chỉ còn một tầng màng năng lượng nhàn nhạt, bên trong là chìa khóa Ma Văn dài 10mm, to bằng ngón út, dưới chìa khóa Ma Văn là một tờ giấy dầu, loại giấy này có thể ngàn năm không mục nát.
Vươn tay qua màng năng lượng, Tiêu Hoằng chầm chậm lấy ra chìa khóa Ma Văn cùng tờ giấy dầu kia.
Vừa lấy tờ giấy dầu ra, một chùm tia sáng đỏ bay vụt lên chân trời, sau đó chỗ Ma Đỉnh Sơn tản mát ra một trận ánh sáng đỏ.
Ánh sáng đó kia lại đưa tới người Lạc Đan Luân chú ý, thậm chí cúng bái, mơ hồ cảm nhận được gì đó khác thường.
Ở hang động Tử Tinh, Tiêu Hoằng không biết những chuyện này, đương nhiên Tiêu Hoằng có thể dự cảm được, mọi thứ từ khi mình ra khỏi khe nứt không gian của Cáp Thụy Sâm, đã bắt đầu trở nên không giống.
Mở tờ giấy dầu ra, Tiêu Hoằng nhìn ra nó là một tấm bản đồ, giống như bản đồ kho tàng, “bảo tàng” giấu ở một góc trong hang động Tử Tinh.
Trong đó góc tây nam hang động Tử Tinh, đánh dấu một cái chấm đỏ.
Nhìn bản đồ này, lại nhìn chìa khóa Ma Văn, Tiêu Hoằng như hiểu được, tiếp theo cất kỹ hai thứ này vào trong ba lô.
- Nghỉ ngơi 1 giờ, sau đó chúng ta xuất phát.
Tiêu Hoằng ra lệnh, sau đó ngồi xuống dựa vào vách tường đại sảnh, nhận thịt nướng Ai Thác đưa qua, cắn xé ngấu nghiến. Suốt 20 ngày không ăn gì, Tiêu Hoằng đói đến xẹp cả bụng.
Vừa cắn thịt nướng, Ốc Sư cũng đi tới, dùng Dược văn mình chế tạo chữa thương cho Tiêu Hoằng.
Trước kia đều là Tiêu Hoằng tự chữa thương cho mình, được người ngoài chữa thương, quả thật là lần đầu tiên.
- Lão đại, trong đó có cái gì? Làm sao ngài biến thành thế này.
Thiết Nam hơi tò mò hỏi.
- Ta bị Cáp Thụy Sâm giả thuyết đánh một trận, sau đó thông qua thử thách của hắn, là thế.
Tiêu Hoằng nói thật đơn giản, cũng không cảm thấy có gì dọa người.
Mà những lời của Tiêu Hoằng, lại làm mọi người chân chính ý thức được Tiêu Hoằng có ngàn vạn mối liên hệ với Cáp Thụy Sâm, gần như chính là người kế thừa trọng trách của Cáp Thụy Sâm. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, không ai có đáp án cụ thể.
Đợi vết thương trên mặt khôi phục gần hết, Tiêu Hoằng cũng no bụng, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Phất Lạc. Trải qua 20 ngày khôi phục, Tiêu Hoằng nhìn hắn tuy rằng vẫn còn suy yếu, nhưng thần trí đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhất là nhìn đến Tiêu Hoằng đi tới gần, trong mắt Phất Lạc lấp lánh ánh sáng tôn kính, giống như đối đãi Cáp Thụy Sâm thứ hai.
Kiểm tra thân thể Phất Lạc lần nữa, Tiêu Hoằng lại pha chế nước thuốc, chích vào người Phất Lạc.
Ở thêm 20 phút, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân thu dọn hành trang, dập tắt lửa trại, sau đó rời khỏi khu kiến trúc ngầm này.
Mọi người vừa mới ra ngoài, đám người Tiêu Hoằng liền thấy khu kiến trúc trồi lên này lại chìm xuống lòng đất.
- Câm miệng!
Tiêu Hoằng yếu ớt nói.
- Xem ra ngươi cùng có một mặt không dám nhớ lại, đúng là đáng thương. Ngươi có thể tưởng tượng thử xem, ngươi chết ở chỗ này, Bệ Đồ sề tiếp tục cuộc sống tốt đẹp của hắn, ngươi sẽ vĩnh viễn là một kẻ thất bại, kẻ thất bại... KẺ THẤT BẠI...
Những lời của Cáp Thụy Sâm không ngừng quanh quẩn bên tai Tiêu Hoằng.
- Ngươi câm miệng cho ta!
Tiêu Hoằng suy yếu bỗng nhiên rít gào, đột nhiên vùng dậy, sắc mặt dữ tợn vặn vẹo. Trong mắt tràn ngập hận thù, những lời của Cáp Thụy Sâm vạch trần những vết sẹo cũ phủ bụi của Tiêu Hoằng.
- Bệ Đồ, Mộ Khê Nhi, Bệ Đồ, Mộ Khê Nhi...
Tiếng nói của Cáp Thụy Sâm vẫn quanh quẩn xung quanh.
Còn Tiêu Hoằng lúc này, như bị những tiếng nói kia chọc giận hoàn toàn, hận thù, bất khuất và phẫn nộ vô tận lan tràn trong lòng.
Trước khi đếm lùi chấm dứt, còn 5 phút.
Tiêu Hoằng sắc mặt trở nên vẹo vẹo, miệng thở hổn hển nhìn Cáp Thụy Sâm giả thuyết trước mặt, liều lĩnh lao tới. Thân thể đẫm máu vào lúc này toát ra sương mù Ngự lực đỏ nhạt, Ngự lực lúc này đang sôi trào!
Đối diện Tiêu Hoằng nhào tới, sắc mặt Cáp Thụy Sâm không có gì thay đổi, càng không có e ngại hay thương hại gì, đối mặt Tiêu Hoằng xuất hiện một cái nắm đấm có chứa vòng xoáy, như muốn cho Tiêu Hoằng một đòn chí mạng!
- Aaaaaaa!
Ngay khi nắm đấm sắp nện lên mặt Tiêu Hoằng, đột nhiên Tiêu Hoằng gào lên, sắc mặt dữ tợn, hai tay rung lên!
Xoát!
Khoảng khắc, sau lưng Tiêu Hoằng đột nhiên lóe lên một đạo hào quang, đồng thời trên tay phải, văn ánh sáng Hàn Võ bao trùm như mạch máu trực tiếp biến thành màu đỏ như máu, lại đang thiêu đốt giống như ngọn lửa đỏ. Đồng thời, vật thể hình trứng trong người Tiêu Hoằng cũng bắt đầu xao động, hai sợi tơ Ngự lực màu vàng trực tiếp xuyên ra từ trong vật thể hình trứng kia.
Xoạt!
Ngay sau đó, sau lưng Tiêu Hoằng có một đôi cánh như ác ma, duỗi ra trong hào quang, tinh xảo hoa lệ. Trên đôi cánh đỏ như máu đó phủ kín những chiếc vảy bằng Hàn băng vạn năm, bờ rìa là những cây gai băng sáng chói.
Đôi cánh đó hoa lệ hơn không biết bao nhiêu lần những đôi Dực văn bình thường, hơn nữa phát ra cỗ khí thế khiếp người, giống như ngưng kết bằng thù hận và bất khuất!
Nhìn nắm đấm của Cáp Thụy Sâm giả thuyết, lại nhìn Tiêu Hoằng, sắc mặt hung ác, mắt đỏ rực, trực tiếp nắm lấy cú đấm của Cáp Thụy Sâm giả thuyết, thân mình xoay chuyển, Ma Dực trên người như áo choàng, quét ngang qua cổ họng Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Cáp Thụy Sâm giả thuyết chỉ có thể dùng tay kia để phòng ngự.
Chỉ là lúc này, lại đột nhiên phát hiện thân hình Tiêu Hoằng chợt lóe lên, trước mặt Cáp Thụy Sâm giả thuyết hình thành một tia màu đỏ, chớp nhoáng xuất hiện sau lưng Cáp Thụy Sâm, một bàn tay hình thành gai nhọn Hàn băng vạn năm màu đỏ, bên trên có những tầng khí đỏ khiến người ta cảm giác giống như lưỡi lửa nóng.
Nhắm trúng thời cơ, Tiêu Hoằng vung tay phải, động tác nhanh hơn trước không biết bao nhiều lần, lập tức không lưu tình, mang theo phẫn nộ vô tận đâm vào sau ót Cáp Thụy Sâm giả thuyết, tiếp đó, xuyên thấu qua từ cổ họng.
Một đòn mất mạng!
Bịch!
❤T
ruyện Của Tui . net
Kế đó, thân thể Cáp Thụy Sâm giả thuyết liền ngừng động đậy, quỳ xuống sàn lôi đài, tiếp theo chầm chậm tiêu tán.
Còn Tiêu Hoằng, lại không biết xảy ra chuyện gì, có lẽ là cảm nhận được đau đớn trong nội tâm, lại như có cảm xúc, khóe mắt đỏ máu lại rơi ra giọt nước mắt, không ngừng thở dốc.
Ngay trong nháy mắt thân thể Cáp Thụy Sâm tiêu tán, trong hư không rộng lớn biến thành khuôn mặt Cáp Thụy Sâm, tiếp theo khẽ mỉm cười với Tiêu Hoằng, giống như dụng tâm lương khổ, kế đó một giọt nước mắt cũng lóe qua trong hình ảnh Cáp Thụy Sâm, phảng phất biểu lộ nội tâm khổ sở.
Sau đó hình ảnh này tiêu tán từng chút một, thời gian cuối cùng ngừng lại ở 3 phút 29 giây.
Tuy rằng vừa rồi Tiêu Hoằng vô cùng phẫn nộ, nhưng lúc này hắn cũng lập tức cảm nhận được Cáp Thụy Sâm cố tình, dùng phương thức này bức bách Tiêu Hoằng đột phá bản thân ở thời điểm mấu chốt, thức tỉnh Hàn Võ, thả ra Ma Dực.
Lúc này, Tiêu Hoằng hết sức cảm khái với Cáp Thụy Sâm, không biết là cảm ơn hay là gì khác, trong mơ hồ. Tiêu Hoằng lại có cảm giác như mình đang đi trên con đường mà Cáp Thụy Sâm đã đi qua.
Giống như quỹ tích vận mệnh trùng hợp, Tiêu Hoằng lại có quan hệ gì với Cáp Thụy Sâm? Đây vẫn là điều bí ẩn, cần phải vạch trần từ từ.
- Cảm ơn.
Tiêu Hoằng nói.
- Nhớ kỹ, ngươi kế thừa mọi thứ của ta, cũng có nghĩa là kế thừa toàn bộ chức trách của ta, hy vọng ngươi đi xa hơn ta.
Đây là lời nói cuối cùng của Cáp Thụy Sâm, tiếp theo trước mặt Tiêu Hoằng cũng hình thành cánh cửa ảnh sáng.
Tiêu Hoằng lập tức bước vào trong khe nứt không gian, trong nháy mắt, Tiêu Hoằng lại nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh.
Đồng thời cánh cửa kim loại sau lưng Tiêu Hoằng lại khép kín, Duệ cốt cắm trên đó đã biến thành màu đỏ máu.
Nhìn Tiêu Hoằng bị đánh bầm dập đi ra, tất cả tù nhân đang nhàn nhã chợt biến sắc, Tiêu Hoằng xuất hiện với bộ dạng này, quả thật khiến họ chấn động.
Càng làm họ giật mình, đó là Ma Dực ngưng kết bằng Hàn băng vạn năm, hết sức hoa lệ ở trên lưng Tiêu Hoằng, cùng cánh tay phải như ngọn lửa đang thiêu đốt.
- Lão đại, ngài đây...
Thiết Nam nhìn bộ dạng của Tiêu Hoằng, vội đứng dậy, kinh ngạc hỏi.
Còn Phất Lạc ở một bên, trong mắt lấp lánh những tia sáng hưng phấn, ấp úng như muốn nói gì đó. Nhưng không nói ra lời, cuối cũng chỉ vào trụ Ma Văn ở trung tâm.
Tiêu Hoằng không trả lời những người khác, thật ra, ngây người ở trong đó đã 20 ngày, Tiêu Hoằng thật sự có cảm giác kiệt sức.
Rút Duệ Cốt màu đỏ ra khỏi cửa kim loại, Tiêu Hoằng nhìn trên đó lấp lánh ánh sáng, giống như đã được kích hoạt, đồng thời cầm nó trên tay, Tiêu Hoằng không còn cảm giác khác thường nữa, rất là bình thường.
Thu hồi Ma Dực, bỏ Duệ cốt vào trong ba lô, Tiêu Hoằng theo hướng Phất Lạc chỉ, đi ra trung tâm đại sảnh.
Lúc này, trên đỉnh trụ Ma Văn chỉ còn một tầng màng năng lượng nhàn nhạt, bên trong là chìa khóa Ma Văn dài 10mm, to bằng ngón út, dưới chìa khóa Ma Văn là một tờ giấy dầu, loại giấy này có thể ngàn năm không mục nát.
Vươn tay qua màng năng lượng, Tiêu Hoằng chầm chậm lấy ra chìa khóa Ma Văn cùng tờ giấy dầu kia.
Vừa lấy tờ giấy dầu ra, một chùm tia sáng đỏ bay vụt lên chân trời, sau đó chỗ Ma Đỉnh Sơn tản mát ra một trận ánh sáng đỏ.
Ánh sáng đó kia lại đưa tới người Lạc Đan Luân chú ý, thậm chí cúng bái, mơ hồ cảm nhận được gì đó khác thường.
Ở hang động Tử Tinh, Tiêu Hoằng không biết những chuyện này, đương nhiên Tiêu Hoằng có thể dự cảm được, mọi thứ từ khi mình ra khỏi khe nứt không gian của Cáp Thụy Sâm, đã bắt đầu trở nên không giống.
Mở tờ giấy dầu ra, Tiêu Hoằng nhìn ra nó là một tấm bản đồ, giống như bản đồ kho tàng, “bảo tàng” giấu ở một góc trong hang động Tử Tinh.
Trong đó góc tây nam hang động Tử Tinh, đánh dấu một cái chấm đỏ.
Nhìn bản đồ này, lại nhìn chìa khóa Ma Văn, Tiêu Hoằng như hiểu được, tiếp theo cất kỹ hai thứ này vào trong ba lô.
- Nghỉ ngơi 1 giờ, sau đó chúng ta xuất phát.
Tiêu Hoằng ra lệnh, sau đó ngồi xuống dựa vào vách tường đại sảnh, nhận thịt nướng Ai Thác đưa qua, cắn xé ngấu nghiến. Suốt 20 ngày không ăn gì, Tiêu Hoằng đói đến xẹp cả bụng.
Vừa cắn thịt nướng, Ốc Sư cũng đi tới, dùng Dược văn mình chế tạo chữa thương cho Tiêu Hoằng.
Trước kia đều là Tiêu Hoằng tự chữa thương cho mình, được người ngoài chữa thương, quả thật là lần đầu tiên.
- Lão đại, trong đó có cái gì? Làm sao ngài biến thành thế này.
Thiết Nam hơi tò mò hỏi.
- Ta bị Cáp Thụy Sâm giả thuyết đánh một trận, sau đó thông qua thử thách của hắn, là thế.
Tiêu Hoằng nói thật đơn giản, cũng không cảm thấy có gì dọa người.
Mà những lời của Tiêu Hoằng, lại làm mọi người chân chính ý thức được Tiêu Hoằng có ngàn vạn mối liên hệ với Cáp Thụy Sâm, gần như chính là người kế thừa trọng trách của Cáp Thụy Sâm. Đương nhiên đây chỉ là suy đoán, không ai có đáp án cụ thể.
Đợi vết thương trên mặt khôi phục gần hết, Tiêu Hoằng cũng no bụng, sau đó đứng dậy đi tới chỗ Phất Lạc. Trải qua 20 ngày khôi phục, Tiêu Hoằng nhìn hắn tuy rằng vẫn còn suy yếu, nhưng thần trí đã tốt hơn trước rất nhiều.
Nhất là nhìn đến Tiêu Hoằng đi tới gần, trong mắt Phất Lạc lấp lánh ánh sáng tôn kính, giống như đối đãi Cáp Thụy Sâm thứ hai.
Kiểm tra thân thể Phất Lạc lần nữa, Tiêu Hoằng lại pha chế nước thuốc, chích vào người Phất Lạc.
Ở thêm 20 phút, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân thu dọn hành trang, dập tắt lửa trại, sau đó rời khỏi khu kiến trúc ngầm này.
Mọi người vừa mới ra ngoài, đám người Tiêu Hoằng liền thấy khu kiến trúc trồi lên này lại chìm xuống lòng đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.