Chương 784: Vạch trần sẹo cũ
Đình Vũ
10/09/2017
- Không, ngươi nói ngược rồi, không phải ngươi đang giúp ta, mà là giúp chính ngươi. Nếu không sai, tài sản của ngươi ở chỗ ta hẳn là đến 100 triệu kim tệ rồi chứ, kỳ thật chút tiền cắc đó ta cùng chướng mắt, nhưng không còn cách nào. Đương nhiên, nếu ngươi nói ra chuyện hôm nay. Chính ngươi cũng không hay ho, ta hy vọng ngươi có thể hiểu rô.
Cách Lâm dùng giọng già nua nói.
Cách Lâm nói xong, bên cạnh đã có một người trung niên đi tới, cung kính đặt ly sữa tươi lên bàn làm việc của Cách Lâm, cúi người xuống, hết sức kính cần.
Đúng thế, người này là chính là Vưu Kim!
Siêu cấp phú thương ở trong mắt người ngoài, xếp hạng thứ bảy trên bảng phú hộ thể liên hiệp Á Bình Ninh, nhưng lúc này lại làm tư thế vãn bối trước mặt Cách Lâm.
- Cái này ta cũng biết, chỉ là... Không biết, Cách Lâm đại nhân... Khi nào có thể giải băng tài sản của ta?
Lý Thắng Quân hỏi tiếp.
- Để nói sau.
Cách Lâm nói xong, liền tắt liên lạc.
Hỉnh ảnh Cách Lâm biến mất, Lý Thắng Quân sắc mặt khó coi, dùng sức vỗ bàn, nhưng vẫn phải bó tay.
Hai tiếng trôi qua, ở trong khe nứt không gian của Cáp Thụy Sâm, Tiêu Hoằng đã mình đầy thương tích, tất cả công kích đều là thật sự, trên mặt, trên người, toàn là những khối xanh khối tím. Hơn nữa Cáp Thụy Sâm giả thuyết này giống như người máy, rất ít khi cho Tiêu Hoằng thở một hơi, chỉ cần Tiêu Hoằng vừa đứng lên, sẽ đi tới phát động tấn công.
Tuy rằng chỉ có 1/10.000 sức chiến đấu của Cáp Thụy Sâm, nhưng đối với Tiêu Hoằng là một cái khảo nghiêm không thể vượt qua.
Trên lôi đài, đã phân tán vô số Hàn băng vạn năm.
Thời gian lui ngược lại phút 59.
- Xem ra, ngươi vẫn không nắm giữ được chân lý của Hàn Võ. Nhớ kỹ, chỉ có khi ngươi chân chính cảm nhận được chân lý của Hàn Võ, hơn nữa thức tỉnh hoàn toàn được nó, mới có thể chiến thắng được phân thân giả thuyết của ta. Thăm dò cho thấy, hiện giờ ngươi là Đại Ngự Sư cấp một, vậy cách thức tỉnh là thả ra Ma Dực trong Hàn Võ.
Tiếng nói hư ảo của Cáp Thụy Sâm lại truyền tới, giống như thật sự nhắc nhở Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng đã lòng nóng nhừ lửa đốt, trong lòng Tiêu Hoằng biết rõ thế cục gấp gáp cỡ nào, trong vòng, 1 tiếng nữa mà không giải quyết được Cáp Thụy Sâm giả thuyết, vậy thì hậu quả là Tiều Hoàng cùng đồng bọn sẽ chôn thân nơi này.
Đã trải qua vô số lần kiếp nạn, Tiêu Hoằng vẫn dũng cảm còn sống, nếu chết ở trong này thì quả là ủy khuất. Còn các tù nhân quần đội, đó là quân đội siêu cấp do Tiêu Hoằng rất vất vả phát hiện và ngưng tụ thành, vậy mà chết hết? Quá đáng tiếc. Nhất là, Tiêu Hoằng đáp ứng mỗi người, dẫn bọn họ về nhà.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, chắc chắc có cách giải quyết.”
Trong lòng Tiêu Hoằng không ngừng nhắc nhở, đầu óc điên cuồng xoay chuyển, về phần Ma Dực, trước đó Tiêu Hoằng có đọc về Hàn Võ, cũng biết nó là gì, gần như cánh Ma Văn, thả ra từ bên trong Hàn Võ. Chỉ có dựa vào ý chí mạnh mẽ của bản thân mở ra nó, mới coi như chân chính đánh thức Hàn Võ, đạt đến ăn ý tuyệt đối với Hàn Võ.
Đúng lúc này, Cáp Thụy Sâm giả thuyết lại lao tới, tiếp đó điên cuồng công kích Tiêu Hoằng, không phải sử dụng Hàn Võ, chỉ là một cái Ma Văn hết sức đơn giản.
Tiêu Hoằng lại liên tục lui ra sau, không ngừng chống cự, đồng thời dốc hết sức tìm kiếm sơ hở của Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Nhưng muốn tìm ra sơ hở của Cáp Thụy Sâm giả thuyết phải khó đến mức nào, khỏi cần nói. Tuy rằng chỉ có 1/10.000 thực lực, nhưng thử nghĩ xem, lúc trước sáu đại Ngự Không tụ tập xông lên, mới miên cưỡng đẩy ngã được Cáp Thụy Sâm.
Bùm!
Giằng co khoảng 1 phút, Tiêu Hoằng lại bị một quyền đánh mạnh vào bụng, lực lượng lớn như cả một chiếc xe tải Ma Văn đụng thẳng tới.
Khiến cho Tiêu Hoằng trực tiếp bay ra ngoài.
Chỉ là lần đánh trúng này, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có vẻ đau đớn, ngược lại híp mắt, sắc mặt hung ác. Bay ra khoảng năm sáu mét, sau lưng Tiêu Hoằng trồi lên bức tường Hàn băng vạn năm màu đỏ, điều chỉnh tư thế bay, hai chân đạp lên tường hàn băng, bổ nhào về phía Cáp Thụy Sâm giả thuyết!
Cáp Thụy Sâm cũng không có biểu tình gì, nhanh chóng lách người, tránh né công kích của Tiêu Hoằng. Nhưng khi Cáp Thụy Sâm giả thuyết mới tránh né, lại phát hiện Tiêu Hoằng bay ra đột nhiên xoay người giữa không trung, trong tay hình thành lưỡi băng dài 5m, không chút cố kỵ chém thẳng vào Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Cáp Thụy Sâm giả thuyết vẫn không chút lùi bước, lắc mình một cái đã tránh né lưỡi bằng của Tiêu Hoằng, tiếp tục đánh tới.
- Bạo!
Ngay khi Cáp Thụy Sâm giả thuyết định lao về phía Tiêu Hoằng, bỗng nhiên Tiêu Hoằng quát lên.
Bùm!
Nháy mắt, lưỡi băng thật dài trong tay Tiêu Hoằng nổ tung, đánh bay Cáp Thụy Sâm ra ngoài!
Thành công!
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hoằng công kích thành công trong 2 tiếng qua.
Hai chân đạp xuống đất, Tiêu Hoằng không điều chỉnh, rống lên một tiếng, trước mặt Tiêu Hoằng hình thành sóng năng lượng tạo thành sóng âm, xen lẫn Hàn băng vạn năm màu đỏ, đánh thẳng về phía Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Cáp Thụy Sâm bị đánh ngã xuống đất, vẫn không đổi sắc, như người máy nhanh chóng đứng dậy tránh né, nhưng trên áo giáp vẫn có vô số vết trầy.
Theo sát sau sóng âm, là Tiêu Hoằng nhe nanh hung dữ, tiếp đó hai người lại đánh vào nhau.
Khác với trước kia, lần này Tiêu Hoằng bắt đầu cố ý vô tình dùng các loại biện pháp, mượn Hàn băng vạn năm, dùng bất cứ thủ đoạn nào phát động công kích điên cuồng lên Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Lúc này, chỉ có tấn công mới là đường ra duy nhất, còn không tới 1 tiếng nữa, thời gian không chờ người.
Đồng thời lúc này cũng đã nhìn ra được, Tiêu Hoằng dường như có ngộ ra, sử dụng Hàn Võ công kích dần dần liền mạch.
Chỉ là công kích cỡ này, muốn đánh đòn chí mạng vào Cáp Thụy Sâm giả thuyết, vẫn có vẻ không thực tế. Tuy rằng Tiêu Hoằng không còn như 2 tiếng trước, có khi tổn thương được tới Cáp Thụy Sâm giả thuyết, nhưng muốn tạo thành công kích chí mạng, hoàn toàn chiến thẳng Cáp Thụy Sâm giả thuyết, rõ ràng vẫn còn không đủ.
Nửa giờ lại trôi qua.
Lúc này Tiêu Hoằng cả người đầy vết thương, máu tươi nhỏ giọt ở khóe miệng, toàn ra từ cánh tay, lúc này đang nửa ngồi dưới đất, thở hồng hộc.
Cáp Thụy Sâm giả thuyết ở đối diện, áo giáp cũng rách nát, mái tóc trắng dài hơi lộn xộn, nhưng vẫn đứng thẳng tắp, sừng sững không ngã.
Nhìn thời gian chỉ còn không tới 25 phút, Tiêu Hoằng đã không có thời gian nữa, lòng nóng như lửa đốt, Tiêu Hoằng nhìn thấy trên bầu trời rộng lớn dần dần hiện ra văn năng lượng màu đỏ.
Nhìn kỹ một chút, trong lòng Tiêu Hoằng không khỏi cả kinh, đó là một cái văn nổ cực nóng, không cần phải nói tác dụng của nó.
- Đáng chết, ta không thể chết ở chỗ này!
Tiêu Hoằng khẽ mắng, lại dùng sức đứng lên, đối mặt với Cáp Thụy Sâm giả thuyết đánh tới.
Bùm!
Tiêu Hoằng vừa tới gần Cáp Thụy sấm giả thuyết, liền bị một đấm văng ra, chỉ là khi Tiêu Hoằng bay ra sau, lại thấy dưới chân Cáp Thụy Sâm giả thuyết xuất hiện văn ánh sáng, tiếp theo vô số Hàn băng vạn năm hình thành dưới chân Cáp Thụy Sâm.
Nháy mắt, một cái nhà tù bằng băng bao vây kín Cáp Thụy Sâm giả thuyết, kế đó nổ tung!
Sau tiếng nổ đỉnh tai nhức óc, áo giáp của Cáp Thụy Sâm giả thuyết trở nên rách rưới, nhưng lúc này Cáp Thụy Sâm không động đậy một cái, công kích của Tiêu Hoằng vẫn không chí mạng.
Nhưng còn Tiêu Hoằng, thấy cảnh này vẫn không kinh ngạc gì, ánh mắt nghiêm trọng vẫn toát ra những tia sắc bén.
Ngón tay vẽ vòng tròn giữa hư không, một cái vòng ánh sáng hiện ra trước mặt Tiêu Hoằng, bên trong hình thành đầy cọc băng nhọn màu đỏ, phủ đây trời bay về phía Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Chiến đấu thời gian dài, Tiêu Hoằng có thể đánh giá thực lực của Cáp Thụy Sâm giả thuyết, nếu bị đánh trúng, dù là không giết được hắn, cũng sẽ khiến bị thương nặng.
Đồng thời, Cáp Thụy Sâm giả thuyết đối mặt với những cọc băng nhọn này, không tránh né, xiết tay trái hình thành lốc xoáy màu lam, sau đó đánh thẳng về phía cọc băng đầy trời.
Nháy mắt, những cọc băng nhọn của Tiêu Hoằng bị vòng xoáy nắm đấm đánh văng ra khắp nơi, kế đó Cáp Thụy Sâm giả thuyết xuyên qua tầng băng vụn, lao về phía Tiêu Hoằng, hai người lại quấn lấy nhau...
Thời gian đếm lùi còn lại 10 phút, Ma Văn nổ nhiệt độ cực cao trên “bầu trời” đã bắt đầu sáng chói, rõ ràng nếu kích nổ, sẽ không phải là chuyện chơi.
Còn Tiêu Hoằng lúc này, đã ngã xuống lôi đài, cả người đầy máu, nhuộm xung quanh thành màu đỏ, chỉ có ngón tay còn run lên một chút.
Cho dù là Cáp Thụy Sâm giả thuyết, cho dù chỉ có 1/10.000 thực lực của Cáp Thụy Sâm chân thật, nhưng Tiêu Hoằng cùng phải lãnh đủ.
- Bây giờ bước vào đếm lùi 10 phút, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ cuộc?
Tiếng nói mờ ảo của Cáp Thụy Sâm lại vang lên.
Tiêu Hoằng nằm dưới đất, không trà lời.
- Bây giờ nếu ngươi bó cuộc, ngươi chết là chắc, còn kéo theo cả đồng bọn chôn cùng. Vừa này ta thông qua Duệ cốt ghi chép, xem những gì ngươi trải qua, rất là phấn khích. Ở bên ngoài hình như ngươi có rất nhiều kẻ thù, chết trong này, ngươi có phải rất không cam lòng hay không? Ví dụ như, Bệ Đô, lại ví như cô người yêu nhỏ của ngươi, Mộ Khê Nhi...
Cách Lâm dùng giọng già nua nói.
Cách Lâm nói xong, bên cạnh đã có một người trung niên đi tới, cung kính đặt ly sữa tươi lên bàn làm việc của Cách Lâm, cúi người xuống, hết sức kính cần.
Đúng thế, người này là chính là Vưu Kim!
Siêu cấp phú thương ở trong mắt người ngoài, xếp hạng thứ bảy trên bảng phú hộ thể liên hiệp Á Bình Ninh, nhưng lúc này lại làm tư thế vãn bối trước mặt Cách Lâm.
- Cái này ta cũng biết, chỉ là... Không biết, Cách Lâm đại nhân... Khi nào có thể giải băng tài sản của ta?
Lý Thắng Quân hỏi tiếp.
- Để nói sau.
Cách Lâm nói xong, liền tắt liên lạc.
Hỉnh ảnh Cách Lâm biến mất, Lý Thắng Quân sắc mặt khó coi, dùng sức vỗ bàn, nhưng vẫn phải bó tay.
Hai tiếng trôi qua, ở trong khe nứt không gian của Cáp Thụy Sâm, Tiêu Hoằng đã mình đầy thương tích, tất cả công kích đều là thật sự, trên mặt, trên người, toàn là những khối xanh khối tím. Hơn nữa Cáp Thụy Sâm giả thuyết này giống như người máy, rất ít khi cho Tiêu Hoằng thở một hơi, chỉ cần Tiêu Hoằng vừa đứng lên, sẽ đi tới phát động tấn công.
Tuy rằng chỉ có 1/10.000 sức chiến đấu của Cáp Thụy Sâm, nhưng đối với Tiêu Hoằng là một cái khảo nghiêm không thể vượt qua.
Trên lôi đài, đã phân tán vô số Hàn băng vạn năm.
Thời gian lui ngược lại phút 59.
- Xem ra, ngươi vẫn không nắm giữ được chân lý của Hàn Võ. Nhớ kỹ, chỉ có khi ngươi chân chính cảm nhận được chân lý của Hàn Võ, hơn nữa thức tỉnh hoàn toàn được nó, mới có thể chiến thắng được phân thân giả thuyết của ta. Thăm dò cho thấy, hiện giờ ngươi là Đại Ngự Sư cấp một, vậy cách thức tỉnh là thả ra Ma Dực trong Hàn Võ.
Tiếng nói hư ảo của Cáp Thụy Sâm lại truyền tới, giống như thật sự nhắc nhở Tiêu Hoằng.
Lúc này Tiêu Hoằng đã lòng nóng nhừ lửa đốt, trong lòng Tiêu Hoằng biết rõ thế cục gấp gáp cỡ nào, trong vòng, 1 tiếng nữa mà không giải quyết được Cáp Thụy Sâm giả thuyết, vậy thì hậu quả là Tiều Hoàng cùng đồng bọn sẽ chôn thân nơi này.
Đã trải qua vô số lần kiếp nạn, Tiêu Hoằng vẫn dũng cảm còn sống, nếu chết ở trong này thì quả là ủy khuất. Còn các tù nhân quần đội, đó là quân đội siêu cấp do Tiêu Hoằng rất vất vả phát hiện và ngưng tụ thành, vậy mà chết hết? Quá đáng tiếc. Nhất là, Tiêu Hoằng đáp ứng mỗi người, dẫn bọn họ về nhà.
“Bình tĩnh, bình tĩnh, chắc chắc có cách giải quyết.”
Trong lòng Tiêu Hoằng không ngừng nhắc nhở, đầu óc điên cuồng xoay chuyển, về phần Ma Dực, trước đó Tiêu Hoằng có đọc về Hàn Võ, cũng biết nó là gì, gần như cánh Ma Văn, thả ra từ bên trong Hàn Võ. Chỉ có dựa vào ý chí mạnh mẽ của bản thân mở ra nó, mới coi như chân chính đánh thức Hàn Võ, đạt đến ăn ý tuyệt đối với Hàn Võ.
Đúng lúc này, Cáp Thụy Sâm giả thuyết lại lao tới, tiếp đó điên cuồng công kích Tiêu Hoằng, không phải sử dụng Hàn Võ, chỉ là một cái Ma Văn hết sức đơn giản.
Tiêu Hoằng lại liên tục lui ra sau, không ngừng chống cự, đồng thời dốc hết sức tìm kiếm sơ hở của Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Nhưng muốn tìm ra sơ hở của Cáp Thụy Sâm giả thuyết phải khó đến mức nào, khỏi cần nói. Tuy rằng chỉ có 1/10.000 thực lực, nhưng thử nghĩ xem, lúc trước sáu đại Ngự Không tụ tập xông lên, mới miên cưỡng đẩy ngã được Cáp Thụy Sâm.
Bùm!
Giằng co khoảng 1 phút, Tiêu Hoằng lại bị một quyền đánh mạnh vào bụng, lực lượng lớn như cả một chiếc xe tải Ma Văn đụng thẳng tới.
Khiến cho Tiêu Hoằng trực tiếp bay ra ngoài.
Chỉ là lần đánh trúng này, trên mặt Tiêu Hoằng cũng không có vẻ đau đớn, ngược lại híp mắt, sắc mặt hung ác. Bay ra khoảng năm sáu mét, sau lưng Tiêu Hoằng trồi lên bức tường Hàn băng vạn năm màu đỏ, điều chỉnh tư thế bay, hai chân đạp lên tường hàn băng, bổ nhào về phía Cáp Thụy Sâm giả thuyết!
Cáp Thụy Sâm cũng không có biểu tình gì, nhanh chóng lách người, tránh né công kích của Tiêu Hoằng. Nhưng khi Cáp Thụy Sâm giả thuyết mới tránh né, lại phát hiện Tiêu Hoằng bay ra đột nhiên xoay người giữa không trung, trong tay hình thành lưỡi băng dài 5m, không chút cố kỵ chém thẳng vào Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Cáp Thụy Sâm giả thuyết vẫn không chút lùi bước, lắc mình một cái đã tránh né lưỡi bằng của Tiêu Hoằng, tiếp tục đánh tới.
- Bạo!
Ngay khi Cáp Thụy Sâm giả thuyết định lao về phía Tiêu Hoằng, bỗng nhiên Tiêu Hoằng quát lên.
Bùm!
Nháy mắt, lưỡi băng thật dài trong tay Tiêu Hoằng nổ tung, đánh bay Cáp Thụy Sâm ra ngoài!
Thành công!
Đây là lần đầu tiên Tiêu Hoằng công kích thành công trong 2 tiếng qua.
Hai chân đạp xuống đất, Tiêu Hoằng không điều chỉnh, rống lên một tiếng, trước mặt Tiêu Hoằng hình thành sóng năng lượng tạo thành sóng âm, xen lẫn Hàn băng vạn năm màu đỏ, đánh thẳng về phía Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Cáp Thụy Sâm bị đánh ngã xuống đất, vẫn không đổi sắc, như người máy nhanh chóng đứng dậy tránh né, nhưng trên áo giáp vẫn có vô số vết trầy.
Theo sát sau sóng âm, là Tiêu Hoằng nhe nanh hung dữ, tiếp đó hai người lại đánh vào nhau.
Khác với trước kia, lần này Tiêu Hoằng bắt đầu cố ý vô tình dùng các loại biện pháp, mượn Hàn băng vạn năm, dùng bất cứ thủ đoạn nào phát động công kích điên cuồng lên Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Lúc này, chỉ có tấn công mới là đường ra duy nhất, còn không tới 1 tiếng nữa, thời gian không chờ người.
Đồng thời lúc này cũng đã nhìn ra được, Tiêu Hoằng dường như có ngộ ra, sử dụng Hàn Võ công kích dần dần liền mạch.
Chỉ là công kích cỡ này, muốn đánh đòn chí mạng vào Cáp Thụy Sâm giả thuyết, vẫn có vẻ không thực tế. Tuy rằng Tiêu Hoằng không còn như 2 tiếng trước, có khi tổn thương được tới Cáp Thụy Sâm giả thuyết, nhưng muốn tạo thành công kích chí mạng, hoàn toàn chiến thẳng Cáp Thụy Sâm giả thuyết, rõ ràng vẫn còn không đủ.
Nửa giờ lại trôi qua.
Lúc này Tiêu Hoằng cả người đầy vết thương, máu tươi nhỏ giọt ở khóe miệng, toàn ra từ cánh tay, lúc này đang nửa ngồi dưới đất, thở hồng hộc.
Cáp Thụy Sâm giả thuyết ở đối diện, áo giáp cũng rách nát, mái tóc trắng dài hơi lộn xộn, nhưng vẫn đứng thẳng tắp, sừng sững không ngã.
Nhìn thời gian chỉ còn không tới 25 phút, Tiêu Hoằng đã không có thời gian nữa, lòng nóng như lửa đốt, Tiêu Hoằng nhìn thấy trên bầu trời rộng lớn dần dần hiện ra văn năng lượng màu đỏ.
Nhìn kỹ một chút, trong lòng Tiêu Hoằng không khỏi cả kinh, đó là một cái văn nổ cực nóng, không cần phải nói tác dụng của nó.
- Đáng chết, ta không thể chết ở chỗ này!
Tiêu Hoằng khẽ mắng, lại dùng sức đứng lên, đối mặt với Cáp Thụy Sâm giả thuyết đánh tới.
Bùm!
Tiêu Hoằng vừa tới gần Cáp Thụy sấm giả thuyết, liền bị một đấm văng ra, chỉ là khi Tiêu Hoằng bay ra sau, lại thấy dưới chân Cáp Thụy Sâm giả thuyết xuất hiện văn ánh sáng, tiếp theo vô số Hàn băng vạn năm hình thành dưới chân Cáp Thụy Sâm.
Nháy mắt, một cái nhà tù bằng băng bao vây kín Cáp Thụy Sâm giả thuyết, kế đó nổ tung!
Sau tiếng nổ đỉnh tai nhức óc, áo giáp của Cáp Thụy Sâm giả thuyết trở nên rách rưới, nhưng lúc này Cáp Thụy Sâm không động đậy một cái, công kích của Tiêu Hoằng vẫn không chí mạng.
Nhưng còn Tiêu Hoằng, thấy cảnh này vẫn không kinh ngạc gì, ánh mắt nghiêm trọng vẫn toát ra những tia sắc bén.
Ngón tay vẽ vòng tròn giữa hư không, một cái vòng ánh sáng hiện ra trước mặt Tiêu Hoằng, bên trong hình thành đầy cọc băng nhọn màu đỏ, phủ đây trời bay về phía Cáp Thụy Sâm giả thuyết.
Chiến đấu thời gian dài, Tiêu Hoằng có thể đánh giá thực lực của Cáp Thụy Sâm giả thuyết, nếu bị đánh trúng, dù là không giết được hắn, cũng sẽ khiến bị thương nặng.
Đồng thời, Cáp Thụy Sâm giả thuyết đối mặt với những cọc băng nhọn này, không tránh né, xiết tay trái hình thành lốc xoáy màu lam, sau đó đánh thẳng về phía cọc băng đầy trời.
Nháy mắt, những cọc băng nhọn của Tiêu Hoằng bị vòng xoáy nắm đấm đánh văng ra khắp nơi, kế đó Cáp Thụy Sâm giả thuyết xuyên qua tầng băng vụn, lao về phía Tiêu Hoằng, hai người lại quấn lấy nhau...
Thời gian đếm lùi còn lại 10 phút, Ma Văn nổ nhiệt độ cực cao trên “bầu trời” đã bắt đầu sáng chói, rõ ràng nếu kích nổ, sẽ không phải là chuyện chơi.
Còn Tiêu Hoằng lúc này, đã ngã xuống lôi đài, cả người đầy máu, nhuộm xung quanh thành màu đỏ, chỉ có ngón tay còn run lên một chút.
Cho dù là Cáp Thụy Sâm giả thuyết, cho dù chỉ có 1/10.000 thực lực của Cáp Thụy Sâm chân thật, nhưng Tiêu Hoằng cùng phải lãnh đủ.
- Bây giờ bước vào đếm lùi 10 phút, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ cuộc?
Tiếng nói mờ ảo của Cáp Thụy Sâm lại vang lên.
Tiêu Hoằng nằm dưới đất, không trà lời.
- Bây giờ nếu ngươi bó cuộc, ngươi chết là chắc, còn kéo theo cả đồng bọn chôn cùng. Vừa này ta thông qua Duệ cốt ghi chép, xem những gì ngươi trải qua, rất là phấn khích. Ở bên ngoài hình như ngươi có rất nhiều kẻ thù, chết trong này, ngươi có phải rất không cam lòng hay không? Ví dụ như, Bệ Đô, lại ví như cô người yêu nhỏ của ngươi, Mộ Khê Nhi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.