Chương 397: Thương nghị trong bóng tối!!
Đình Vũ
11/07/2017
Sau khi quyết định phương án, Tiêu Hoằng liền ra khỏi phòng, không kềm được mà vặn lưng một cái.
Trong gian thủy tinh đối diện là một loại hộ giáp chiến đấu kiểu mới, nhưng vẫn đang tiến hành thí nghiệm.
Bởi vì kỹ thuật truyền dẫn thần kinh đã được tập đoàn Thiên Xà thành thạo hoàn toàn nên hộ giáp mới nghiên cứu chế tạo cũng sử dụng loại kỹ thuật này. Hai cây Ma Văn châm đâm vào phần eo và phần cổ, có thể thông qua thần kinh khống chế, đạt tới hiệu quả trợ lực cao.
Đồng thời phía sau hộ giáp còn có hai lỗ phun khí, có thể giúp cho người mặc vượt qua những vách đá cao hoặc những chướng ngại vật như tường phòng hộ.
Kỹ thuật như vậy Lưu Văn cũng có thể đạt được nhưng ở bên trong quân đội, ít nhất đối với quân đoàn cấp B, nhân vật cấp Ngự Sư cũng chỉ là số ít, thế nên thứ này cũng tương đối thực dụng.
Chỉ là giá trị chế tạo của nó có hơi cao. Một bộ trang bị như vậy cần tới 1000 kim tệ. Tuy nhiên đối với tập đoàn Thiên Xà dồi dào tài chính như hiện giờ thì nó cũng không thành vấn đề nữa.
Ngoài ra ở vài phòng thủy tinh khác cũng có đủ loại vũ khí chiến đấu, ví dụ như Sa Trùng của Duy Lâm Công Quốc cũng đang được cải tiến, cùng với Ma Văn chiến đấu cơ không người lái, bù lại tổn thất do rất nhiều phi công đều chuyển tới điều khiển khung máy móc Ma Văn.
Loại chiến đấu cơ Ma Văn này không cần người lái, cơ sở đều dựa vào Ngự lực tồn trữ lô, nếu không thì không có Ngự lực tức là không có năng lượng.
Nếu có thể phát triển kỹ thuật này tới một quy mô nhất định thì thậm chí chế tạo ra Ma Văn chiến hạm cũng không phải là giấc mơ nữa.
Cùng lúc đó, đả kích của Duy Lâm Công Quốc nhằm vào chiến tuyến Tây Cương trong một tháng gần đây đã yếu bớt rõ ràng.
Chiến tuyến Tây Cương trong dĩ vãng gần như không lúc nào không chịu đựng tấn công điên cuồng giờ cứ hai ngày mới phát sinh một lần chiến đấu, chẳng qua chỉ là bảo trì áp lực mang tính tượng trưng mà thôi.
Nếu nói đơn thuần về thực lực thì Duy Lâm Công Quốc và Phục Thản Đế Quốc không thể đánh đồng được. Giờ khắc này, không nghi ngờ gì nữa, Duy Lâm Công Quốc đã lộ rõ sự mệt mỏi.
Mà người khởi xướng tất cả chuyện này lại là một người, đó là Tiêu Hoằng.
Giờ phút này Bệ Đồ đang ở trong sở tổng chỉ huy An Đồ Tinh của Duy Lâm Công Quốc, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
Quân đội chủ lực của Duy Lâm Công Quốc ở chiến tuyến với Phục Thản Đế Quốc đều đã bị ngăn cản. Nguyên nhân của việc này là bởi cả ba chiến tuyến, ngoài chiến tuyến Tây Cương thì hai nơi còn lại cũng đều xuất hiện khung máy móc Ma Văn, cùng Hôi Hùng Ma Văn và chiến đấu cơ Ngân Điêu, tùy ý có thể thấy được.
Năng lực chiến đấu trên mặt đất được đẩy mạnh cùng quyền khống chế bầu trời khiến ưu thế của Duy Lâm Công Quốc gần như mất linh, thậm chí sau đó sẽ là bại lui.
Quân đoàn Long Kỳ không nghi ngờ gì nữa đã cho quân đoàn Bối La một không gian phát triển lớn, bắt đầu trang bị vũ khí chiến đấu toàn diện tại Nam Du Quận.
Mà trong lòng Bệ Đồ hiểu rất rõ, nếu cứ như vậy thì hậu quả trực tiếp sẽ là quân đoàn Bối La sẽ phát triển với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Mà quan trọng hơn là Bệ Đồ, thậm chí là toàn bộ Duy Lâm Công Quốc đã đâm lao là phải theo lao. Nếu rút lui, để cho Tiêu Hoằng có thời gian phát triển hơn thì sớm hay muộn cũng sẽ phản công. Đến lúc đó thì kết cục tuyệt đối là khủng bố.
Giờ khắc này Bệ Đồ thực sự hận không thể quay lại một năm rưỡi trước kia, thừa dịp Tiêu Hoằng vẫn còn là một tên nhãi ranh mà giết chết. Nhưng giờ nghĩ thế có ích gì?
Ngay khi Bệ Đồ đang vắt óc nghĩ biện pháp thì một gã trợ thủ bỗng nhiên đi đến bên cạnh hắn, nói nhỏ:
- Bệ Đồ đại nhân, Trung tướng Kiều Cáp Đặc của Thụy Lạp Tinh quốc đến thăm. Hắn nói mang lễ vật đặc biệt tới tặng cho ngài.
Bệ Đồ vốn đang nhăn tít trán nghe thấy lời này, ánh mắt hơi biến đổi, lông mày vừa nhíu chặt giãn hẳn ra.
Từ phản ứng của Bệ Đồ có thể nhận ra Kiều Cáp Đặc không phải là người bình thường.
Trên thực tế đúng là như vậy. Kiều Cáp Đặc này là quan tổng chỉ huy của Thiên Dực sư đoàn. Mà sư đoàn Thiên Dực là quân đoàn nổi tiếng nhất chính là quân đoàn số 5, là quân đoàn cấp A hiếm thấy, ước chừng 3000 binh sĩ đều là cấp bậc Ngự Sư!
Không nói cái khác, chỉ bằng điểm này đã đủ để nói lên sự khủng bố của quân đoàn Thiên Dực số 5.
Mà quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cũng là một trong những quân đội vương bài hiếm thấy của Thụy Lạp tinh quốc.
-Hiện giờ hắn đang ở đâu?
Bệ Đồ rất cẩn thận hỏi trợ thủ.
-Chuyên hạm của hắn vừa tới sở tổng chỉ huy An Đồ Tinh. Ta đã ra lệnh cho sĩ quan đưa Kiều Cáp Đặc tướng quân vào chờ trong phòng khách.
Trợ thủ hơi cung kính nói.
Bệ Đồ không đáp lại, vội vàng đứng dậy, đi khỏi văn phòng, đi thẳng về hướng phòng khách.
Đại khái chỉ mười mấy phút, Bệ Đồ liền đi tới lầu các chỗ phòng khách, nhẹ nhàng đẩy cửa. Bệ Đồ liền thấy một gã nam nhân dáng người tiêu chuẩn chừng năm mươi tuổi đang đứng cạnh cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài, lưng chắp tay, mang một đôi bao tay do da đen che thành.
Hắn đúng là Kiều Cáp Đặc, cấp bậc Đại Ngự Sư, bất kể là ở Thụy Lạp tinh quốc hay là Duy Lâm Công Quốc đều có thể tính là tồn tại ưu tú, có thể nói là nhân vật cấp trung tâm.
ở cạnh hắn còn có hai gã sĩ quan mặc quân trang cấp thượng tá. Trong đó có một người đang cầm một hộp kim loại do thợ khéo chế tạo cực kỳ tinh xảo. Mặt hai người không hề thay đổi, đứng bên cạnh Kiều Cáp Đặc không nhúc nhích, giống như hai bức tượng vậy.
-Sư ca, nhiều ngày không gặp rồi.
Thấy Bệ Đồ mặc thường phục, chậm rãi đi tới, Kiều Cáp Đặc hơi biểu lộ vẻ nhu hòa thân thiết, lên tiếng nói.
Dù sao thì Thụy Lạp tinh quốc vẫn cùng thuộc liên minh Á Tê Á. Quan hệ của hai nước cũng không kém lắm, giống như Phục Thản Đế Quốc và Tân Cách Công Quốc.
Hơn nữa Bệ Đồ và Kiều Cáp Đặc cũng có quan hệ không bình thường, đều là đồ đệ của Đỗ Lý Sa. Đỗ Lý Sa cũng là một trong sáu lão đại quái vật cấp Ngự Không, là trụ cột vững vàng của liên minh Á Tê Á.
Bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa hai người.
-Sư đệ đường xa tới đây, không biết có chuyện gì?
Bệ Đồ chậm rãi ngồi xuống ghế, đồng thời đưa tay mời về phía ghế đối diện.
Kiều Cáp Đặc cũng không khách khí, gọn gàng dứt khoát ngồi đối diện với Bệ Đồ.
-Nghe nói thương thế Ngự lực trong cơ thể của sư ca đã có chuyển biến tốt, sư phụ và sư đệ ta đều mừng rỡ vô cùng. Hơn nữa trước đây quân đoàn Thiên Dực thứ 5 huấn luyện ở Lý Á Tinh vô tình giết được một thứ, do đó mới mang tới cho sư ca.
Kiều Cáp Đặc nói khẽ liền vẫy tay gọi sĩ quan thượng tá mang cái hộp bằng kim loại tinh xảo tới.
Người sĩ quan này hiểu ý liền cẩn thận đặt trên bàn giữa hai người.
-Đây là gì?
Bệ Đồ hơi kinh ngạc hòi.
Kiều Cáp Đặc không đáp trực tiếp mà nhẹ nhàng mở hộp kim loại ra. Ngay sau đó, thi thể một con vật trông như con heo, toàn thân đầy lông tơ vàng hiện ra trước mặt Bệ Đồ.
Nhìn thấy thứ này, thần sắc Bệ Đồ đột nhiên căng thẳng, tuy rằng đã cực lực khống chế nhưng ánh mắt vẫn sáng bừng lên.
Bệ Đồ tất nhiên nhận ra thứ này. Đây là một loại Vũ thú gần như đã tuyệt tích, tên là Kim dong trư, hơn nữa từ bàn chân như hoàng kim kia, Bệ Đồ có thể nhận ra đây là một con biến dị.
Loại Vũ thú đạt tới cấp Ngự Hồn này trong cơ thể chứa một loại Ngự lực kỳ dị. Loại Ngự lực này dường như thiên tài địa bảo dùng để chữa trị Ngự lực, có hiệu quả trị bệnh khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Không nghi ngờ gì nữa, có thứ này Bệ Đồ sẽ hoàn toàn khôi phục được Ngự lực, sắp tới giống như người bình thường vậy.
-Không thể tưởng tượng được là sư đệ ngàn dặm xa xôi mang vật này tới đây, khiến ta cảm kích vô cùng.
Vẻ mặt Bệ Đồ lộ chút vui mừng.
Một khi Ngự lực hoàn toàn khôi phục, Bệ Đồ lại một lần nữa đạt tới cấp Đại Ngự Sư cấp năm, sức chiến đấu không nhỏ. Mà quan trọng hơn hắn lại có thể tiếp tục tu luyện Ngự lực, bước nhập cấp bậc Ngự Hồn, do đó được Đỗ Lý Sa trọng dụng.
Đây tuyệt đối là khát vọng vô cùng của một số người.
Hàn huyên vài câu, Kiều Cáp Đặc liền hơi đánh giá Bệ Đồ một chút, mở miệng hỏi:
-Khí sắc sư ca không tốt lắm, xin hỏi cuối cùng là vì sao?
-Sư đệ, thực không dám dấu. Kế hoạch tấn công Phục Thản Đế Quốc bị phá, liên tục gặp phiền toái.
Bệ Đồ cũng không dám dấu giếm Kiều Cáp Đặc.
-Quan tổng chỉ huy Nam Du Quận của Phục Thản Đế Quốc này tên là Cổ Hoành Thần, nghe nói là một người bảo thủ, đấu pháp cố chấp khô khan, không hề mới lạ, đám Tướng quân dưới tay đều không được, sao lại có thể ngăn sư ca chứ?
Kiều Cáp Đặc cũng không hiểu rõ chiến sự của Duy Lâm Công Quốc liền tò mò hỏi.
Dựa theo lý giải của hắn, Duy Lâm Công Quốc xuất kích cả tuyến này, dưới tình huống chưa có tiếp viện thì đánh xuyên qua Nam Du Quận hẳn là chuyện năm chắc trong tay, lại bị kéo vào vũng bùn chiến tranh sao? Mà quan trọng hơn là Thủy Lạp Tinh quốc đã chế phục toàn bộ quân chủ lực của Phục Thản Đế Quốc rồi.
-Tướng quân tuy nhiều nhưng chỉ cần có một tướng quân có thể nắm thực quyền, hơn nữa sáng ý vô cùng là được rồi.
Bệ Đồ đáp nhỏ.
-Nam Du Quận có Tướng quân như vậy sao? Không biết sư ca nói ai?
Kiều Cáp Đặc hơi tò mò.
-Một người tên là Tiêu Hoằng, năm nay hai mươi tuổi, hành sự quyết đoán, lạnh lùng, quả là một ma đầu. Hơn nữa trong tay hắn có rất nhiều kỹ thuật tiên tiến, ít nhất Nam Du Quận không thể khống chế được hắn, quân đoàn Liệp ưng, quân đoàn Kim Ti Tước và quân đoàn Long Kỳ đều bị hắn lần lượt tiêu diệt. Nghe nói trước đây hắn mới vừa thăng chức chuẩn tướng.
Bệ Đồ nói chi tiết. Có thể nói ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin vào lời nói của mình.
-Nam Du Quận lại có nhân tài như vậy sao? Thật đúng là chuyện mới mẻ mà.
Giọng nói của Kiều Cáp Đặc cũng không nghiêm trọng, chỉ tiện miệng nói thôi.
-Hiện giờ ta hận không thể chém hắn vạn đao, chỉ hận lúc trước đã nhân từ nương tay, xem thường hắn.
Bệ Đồ xoa mũi, hối hận nói.
-Hóa ra là một thằng nhãi khiến sư ca bận tâm. Có phải xử lý hắn xong là mọi chuyện tốt đẹp cả không?
Kiều Cáp Đặc có vẻ khinh thường nói.
-Ngươi có biện pháp sao?
Bệ Đồ hơi nhìn Kiều Cáp Đặc, hỏi khẽ.
-Cũng chưa phải là biện pháp. Chờ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 của ta tới, trực tiếp dẹp yên quân đoàn kia không phải là xong rồi sao?
Giọng Kiều Cáp Đặc khinh miệt nói.
Trong gian thủy tinh đối diện là một loại hộ giáp chiến đấu kiểu mới, nhưng vẫn đang tiến hành thí nghiệm.
Bởi vì kỹ thuật truyền dẫn thần kinh đã được tập đoàn Thiên Xà thành thạo hoàn toàn nên hộ giáp mới nghiên cứu chế tạo cũng sử dụng loại kỹ thuật này. Hai cây Ma Văn châm đâm vào phần eo và phần cổ, có thể thông qua thần kinh khống chế, đạt tới hiệu quả trợ lực cao.
Đồng thời phía sau hộ giáp còn có hai lỗ phun khí, có thể giúp cho người mặc vượt qua những vách đá cao hoặc những chướng ngại vật như tường phòng hộ.
Kỹ thuật như vậy Lưu Văn cũng có thể đạt được nhưng ở bên trong quân đội, ít nhất đối với quân đoàn cấp B, nhân vật cấp Ngự Sư cũng chỉ là số ít, thế nên thứ này cũng tương đối thực dụng.
Chỉ là giá trị chế tạo của nó có hơi cao. Một bộ trang bị như vậy cần tới 1000 kim tệ. Tuy nhiên đối với tập đoàn Thiên Xà dồi dào tài chính như hiện giờ thì nó cũng không thành vấn đề nữa.
Ngoài ra ở vài phòng thủy tinh khác cũng có đủ loại vũ khí chiến đấu, ví dụ như Sa Trùng của Duy Lâm Công Quốc cũng đang được cải tiến, cùng với Ma Văn chiến đấu cơ không người lái, bù lại tổn thất do rất nhiều phi công đều chuyển tới điều khiển khung máy móc Ma Văn.
Loại chiến đấu cơ Ma Văn này không cần người lái, cơ sở đều dựa vào Ngự lực tồn trữ lô, nếu không thì không có Ngự lực tức là không có năng lượng.
Nếu có thể phát triển kỹ thuật này tới một quy mô nhất định thì thậm chí chế tạo ra Ma Văn chiến hạm cũng không phải là giấc mơ nữa.
Cùng lúc đó, đả kích của Duy Lâm Công Quốc nhằm vào chiến tuyến Tây Cương trong một tháng gần đây đã yếu bớt rõ ràng.
Chiến tuyến Tây Cương trong dĩ vãng gần như không lúc nào không chịu đựng tấn công điên cuồng giờ cứ hai ngày mới phát sinh một lần chiến đấu, chẳng qua chỉ là bảo trì áp lực mang tính tượng trưng mà thôi.
Nếu nói đơn thuần về thực lực thì Duy Lâm Công Quốc và Phục Thản Đế Quốc không thể đánh đồng được. Giờ khắc này, không nghi ngờ gì nữa, Duy Lâm Công Quốc đã lộ rõ sự mệt mỏi.
Mà người khởi xướng tất cả chuyện này lại là một người, đó là Tiêu Hoằng.
Giờ phút này Bệ Đồ đang ở trong sở tổng chỉ huy An Đồ Tinh của Duy Lâm Công Quốc, vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt tràn ngập vẻ nghiêm trọng.
Quân đội chủ lực của Duy Lâm Công Quốc ở chiến tuyến với Phục Thản Đế Quốc đều đã bị ngăn cản. Nguyên nhân của việc này là bởi cả ba chiến tuyến, ngoài chiến tuyến Tây Cương thì hai nơi còn lại cũng đều xuất hiện khung máy móc Ma Văn, cùng Hôi Hùng Ma Văn và chiến đấu cơ Ngân Điêu, tùy ý có thể thấy được.
Năng lực chiến đấu trên mặt đất được đẩy mạnh cùng quyền khống chế bầu trời khiến ưu thế của Duy Lâm Công Quốc gần như mất linh, thậm chí sau đó sẽ là bại lui.
Quân đoàn Long Kỳ không nghi ngờ gì nữa đã cho quân đoàn Bối La một không gian phát triển lớn, bắt đầu trang bị vũ khí chiến đấu toàn diện tại Nam Du Quận.
Mà trong lòng Bệ Đồ hiểu rất rõ, nếu cứ như vậy thì hậu quả trực tiếp sẽ là quân đoàn Bối La sẽ phát triển với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi.
Mà quan trọng hơn là Bệ Đồ, thậm chí là toàn bộ Duy Lâm Công Quốc đã đâm lao là phải theo lao. Nếu rút lui, để cho Tiêu Hoằng có thời gian phát triển hơn thì sớm hay muộn cũng sẽ phản công. Đến lúc đó thì kết cục tuyệt đối là khủng bố.
Giờ khắc này Bệ Đồ thực sự hận không thể quay lại một năm rưỡi trước kia, thừa dịp Tiêu Hoằng vẫn còn là một tên nhãi ranh mà giết chết. Nhưng giờ nghĩ thế có ích gì?
Ngay khi Bệ Đồ đang vắt óc nghĩ biện pháp thì một gã trợ thủ bỗng nhiên đi đến bên cạnh hắn, nói nhỏ:
- Bệ Đồ đại nhân, Trung tướng Kiều Cáp Đặc của Thụy Lạp Tinh quốc đến thăm. Hắn nói mang lễ vật đặc biệt tới tặng cho ngài.
Bệ Đồ vốn đang nhăn tít trán nghe thấy lời này, ánh mắt hơi biến đổi, lông mày vừa nhíu chặt giãn hẳn ra.
Từ phản ứng của Bệ Đồ có thể nhận ra Kiều Cáp Đặc không phải là người bình thường.
Trên thực tế đúng là như vậy. Kiều Cáp Đặc này là quan tổng chỉ huy của Thiên Dực sư đoàn. Mà sư đoàn Thiên Dực là quân đoàn nổi tiếng nhất chính là quân đoàn số 5, là quân đoàn cấp A hiếm thấy, ước chừng 3000 binh sĩ đều là cấp bậc Ngự Sư!
Không nói cái khác, chỉ bằng điểm này đã đủ để nói lên sự khủng bố của quân đoàn Thiên Dực số 5.
Mà quân đoàn Thiên Dực thứ 5 cũng là một trong những quân đội vương bài hiếm thấy của Thụy Lạp tinh quốc.
-Hiện giờ hắn đang ở đâu?
Bệ Đồ rất cẩn thận hỏi trợ thủ.
-Chuyên hạm của hắn vừa tới sở tổng chỉ huy An Đồ Tinh. Ta đã ra lệnh cho sĩ quan đưa Kiều Cáp Đặc tướng quân vào chờ trong phòng khách.
Trợ thủ hơi cung kính nói.
Bệ Đồ không đáp lại, vội vàng đứng dậy, đi khỏi văn phòng, đi thẳng về hướng phòng khách.
Đại khái chỉ mười mấy phút, Bệ Đồ liền đi tới lầu các chỗ phòng khách, nhẹ nhàng đẩy cửa. Bệ Đồ liền thấy một gã nam nhân dáng người tiêu chuẩn chừng năm mươi tuổi đang đứng cạnh cửa sổ, ngắm phong cảnh bên ngoài, lưng chắp tay, mang một đôi bao tay do da đen che thành.
Hắn đúng là Kiều Cáp Đặc, cấp bậc Đại Ngự Sư, bất kể là ở Thụy Lạp tinh quốc hay là Duy Lâm Công Quốc đều có thể tính là tồn tại ưu tú, có thể nói là nhân vật cấp trung tâm.
ở cạnh hắn còn có hai gã sĩ quan mặc quân trang cấp thượng tá. Trong đó có một người đang cầm một hộp kim loại do thợ khéo chế tạo cực kỳ tinh xảo. Mặt hai người không hề thay đổi, đứng bên cạnh Kiều Cáp Đặc không nhúc nhích, giống như hai bức tượng vậy.
-Sư ca, nhiều ngày không gặp rồi.
Thấy Bệ Đồ mặc thường phục, chậm rãi đi tới, Kiều Cáp Đặc hơi biểu lộ vẻ nhu hòa thân thiết, lên tiếng nói.
Dù sao thì Thụy Lạp tinh quốc vẫn cùng thuộc liên minh Á Tê Á. Quan hệ của hai nước cũng không kém lắm, giống như Phục Thản Đế Quốc và Tân Cách Công Quốc.
Hơn nữa Bệ Đồ và Kiều Cáp Đặc cũng có quan hệ không bình thường, đều là đồ đệ của Đỗ Lý Sa. Đỗ Lý Sa cũng là một trong sáu lão đại quái vật cấp Ngự Không, là trụ cột vững vàng của liên minh Á Tê Á.
Bởi vậy có thể thấy được quan hệ giữa hai người.
-Sư đệ đường xa tới đây, không biết có chuyện gì?
Bệ Đồ chậm rãi ngồi xuống ghế, đồng thời đưa tay mời về phía ghế đối diện.
Kiều Cáp Đặc cũng không khách khí, gọn gàng dứt khoát ngồi đối diện với Bệ Đồ.
-Nghe nói thương thế Ngự lực trong cơ thể của sư ca đã có chuyển biến tốt, sư phụ và sư đệ ta đều mừng rỡ vô cùng. Hơn nữa trước đây quân đoàn Thiên Dực thứ 5 huấn luyện ở Lý Á Tinh vô tình giết được một thứ, do đó mới mang tới cho sư ca.
Kiều Cáp Đặc nói khẽ liền vẫy tay gọi sĩ quan thượng tá mang cái hộp bằng kim loại tinh xảo tới.
Người sĩ quan này hiểu ý liền cẩn thận đặt trên bàn giữa hai người.
-Đây là gì?
Bệ Đồ hơi kinh ngạc hòi.
Kiều Cáp Đặc không đáp trực tiếp mà nhẹ nhàng mở hộp kim loại ra. Ngay sau đó, thi thể một con vật trông như con heo, toàn thân đầy lông tơ vàng hiện ra trước mặt Bệ Đồ.
Nhìn thấy thứ này, thần sắc Bệ Đồ đột nhiên căng thẳng, tuy rằng đã cực lực khống chế nhưng ánh mắt vẫn sáng bừng lên.
Bệ Đồ tất nhiên nhận ra thứ này. Đây là một loại Vũ thú gần như đã tuyệt tích, tên là Kim dong trư, hơn nữa từ bàn chân như hoàng kim kia, Bệ Đồ có thể nhận ra đây là một con biến dị.
Loại Vũ thú đạt tới cấp Ngự Hồn này trong cơ thể chứa một loại Ngự lực kỳ dị. Loại Ngự lực này dường như thiên tài địa bảo dùng để chữa trị Ngự lực, có hiệu quả trị bệnh khiến người ta khó có thể tưởng tượng được.
Không nghi ngờ gì nữa, có thứ này Bệ Đồ sẽ hoàn toàn khôi phục được Ngự lực, sắp tới giống như người bình thường vậy.
-Không thể tưởng tượng được là sư đệ ngàn dặm xa xôi mang vật này tới đây, khiến ta cảm kích vô cùng.
Vẻ mặt Bệ Đồ lộ chút vui mừng.
Một khi Ngự lực hoàn toàn khôi phục, Bệ Đồ lại một lần nữa đạt tới cấp Đại Ngự Sư cấp năm, sức chiến đấu không nhỏ. Mà quan trọng hơn hắn lại có thể tiếp tục tu luyện Ngự lực, bước nhập cấp bậc Ngự Hồn, do đó được Đỗ Lý Sa trọng dụng.
Đây tuyệt đối là khát vọng vô cùng của một số người.
Hàn huyên vài câu, Kiều Cáp Đặc liền hơi đánh giá Bệ Đồ một chút, mở miệng hỏi:
-Khí sắc sư ca không tốt lắm, xin hỏi cuối cùng là vì sao?
-Sư đệ, thực không dám dấu. Kế hoạch tấn công Phục Thản Đế Quốc bị phá, liên tục gặp phiền toái.
Bệ Đồ cũng không dám dấu giếm Kiều Cáp Đặc.
-Quan tổng chỉ huy Nam Du Quận của Phục Thản Đế Quốc này tên là Cổ Hoành Thần, nghe nói là một người bảo thủ, đấu pháp cố chấp khô khan, không hề mới lạ, đám Tướng quân dưới tay đều không được, sao lại có thể ngăn sư ca chứ?
Kiều Cáp Đặc cũng không hiểu rõ chiến sự của Duy Lâm Công Quốc liền tò mò hỏi.
Dựa theo lý giải của hắn, Duy Lâm Công Quốc xuất kích cả tuyến này, dưới tình huống chưa có tiếp viện thì đánh xuyên qua Nam Du Quận hẳn là chuyện năm chắc trong tay, lại bị kéo vào vũng bùn chiến tranh sao? Mà quan trọng hơn là Thủy Lạp Tinh quốc đã chế phục toàn bộ quân chủ lực của Phục Thản Đế Quốc rồi.
-Tướng quân tuy nhiều nhưng chỉ cần có một tướng quân có thể nắm thực quyền, hơn nữa sáng ý vô cùng là được rồi.
Bệ Đồ đáp nhỏ.
-Nam Du Quận có Tướng quân như vậy sao? Không biết sư ca nói ai?
Kiều Cáp Đặc hơi tò mò.
-Một người tên là Tiêu Hoằng, năm nay hai mươi tuổi, hành sự quyết đoán, lạnh lùng, quả là một ma đầu. Hơn nữa trong tay hắn có rất nhiều kỹ thuật tiên tiến, ít nhất Nam Du Quận không thể khống chế được hắn, quân đoàn Liệp ưng, quân đoàn Kim Ti Tước và quân đoàn Long Kỳ đều bị hắn lần lượt tiêu diệt. Nghe nói trước đây hắn mới vừa thăng chức chuẩn tướng.
Bệ Đồ nói chi tiết. Có thể nói ngay cả hắn cũng cảm thấy khó tin vào lời nói của mình.
-Nam Du Quận lại có nhân tài như vậy sao? Thật đúng là chuyện mới mẻ mà.
Giọng nói của Kiều Cáp Đặc cũng không nghiêm trọng, chỉ tiện miệng nói thôi.
-Hiện giờ ta hận không thể chém hắn vạn đao, chỉ hận lúc trước đã nhân từ nương tay, xem thường hắn.
Bệ Đồ xoa mũi, hối hận nói.
-Hóa ra là một thằng nhãi khiến sư ca bận tâm. Có phải xử lý hắn xong là mọi chuyện tốt đẹp cả không?
Kiều Cáp Đặc có vẻ khinh thường nói.
-Ngươi có biện pháp sao?
Bệ Đồ hơi nhìn Kiều Cáp Đặc, hỏi khẽ.
-Cũng chưa phải là biện pháp. Chờ quân đoàn Thiên Dực thứ 5 của ta tới, trực tiếp dẹp yên quân đoàn kia không phải là xong rồi sao?
Giọng Kiều Cáp Đặc khinh miệt nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.