Ma Ngân

Chương 891: Tươi cười, báo đáp!

Đình Vũ

13/09/2017

Sau đó Tiêu Hoằng dặn dò vài câu với Bá La Tư. Rồi cho Bá La Tư vội đi chuẩn bị.

Còn Tiêu Hoằng vẫn làm việc củng các Chế văn sư ưu tú, bắt đầu lấy ra dụng cụ chế văn, dựa theo bản thiết kẻ cua Tiêu Hoằng, được hắn chỉ đạo, điên cuồng chế tạo Ma Văn phụ trợ thúc đẩy.

Riêng Tiêu Hoằng thì thấy mọi người đã quen tay, liền quay về phòng ngủ, ngồi vào bàn nhanh chóng chế tạo Ma Văn thúc đẩy trung tâm.

Đã nói phải làm, thoáng cái lầu ba nơi ở của Tiêu Hoằng đã biến thành nhà xưởng chế văn lâm thời.

Về phần chức trách Quận trưởng, tạm thời có Phất Lạc thay mặt.

Bá La Tư rời ký túc xá quận Lý Hải, toàn thân hăng hái như trẻ lại vô số tuổi, ngồi lên xe ngựa, trực tiếp điều động thủ hạ tiến hành chuẩn bị mọi mặt.

Bắt đầu ra lệnh thuộc hạ nhanh chóng chuẩn bị, san phẳng những lúa non lùn tịt, sau đó điều chỉnh ruộng đất thành hình mạng nhện.

Nghe mệnh lệnh này, nông dân Lạc Đan Luân cùng ít nhiều có ý chống cự, nên biết qua 1 tháng nữa là có thể thu gặt ruộng lúa. Tuy răng sản lượng thấp đến đáng thương, nhưng đó cũng là lương thực mà, hiện giờ khắp Thiên Tế Tinh coi lương thực quý như châu báu.

Nhưng Bá La Tư cũng không vì những người này kháng nghị mà lúng túng, lập tức thay đôi sách lược, dốc hết sức thuyết phục một đám nông dân ở gân thành Phí Cổ, sau đó cải tạo 500 mẫu đất làm nhóm tạm thời đầu tiên.

Trong lòng Bá La Tư rất rõ ràng, chỉ cần để cho dân chúng nhìn thấy Ma Văn thúc đẩy của Tiêu Hoằng thần kỳ cỡ nào, khỏi cần nói, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tranh giành cải tạo đất nhà mình.

Còn Tiêu Hoằng cùng lập ra một loạt kế hoạch thu thuế, gieo trồng nửa năm đầu, trưng thu 50% lương thực, nửa năm sau thì giảm xuống còn 20%.

Ma Văn thúc đẩy là do Tiêu Hoằng cung cấp, mà trưng thu như thế cũng không chút quá đáng, thậm chí còn là ít. Nên biết, sản lượng một mẫu là 5-6 tấn lương thực, đây là chuyện không tường cỡ nào.

Cái này giống như nông dân Thiên Tế Tinh trước kia chỉ thu vào 1 kim tệ, vèo một cái, bây giờ thu nhập thành 10.000 kim tệ. Tiêu Hoằng muốn lấy 5000 kim tệ thôi, nông dân Thiên Tế Tinh vẫn kiếm lời to.

Hơn nữa bất cứ ai cùng có thể hiểu được, dù sao Tiêu Hoằng trưng thu lương thực cũng là cung cấp cho quân đội, xét đến cùng vẫn là phục vụ cho bọn họ.

Thoáng cái 3 ngày sau, 300 bộ Ma Văn thúc đẩy đầu tiên đã được chế tạo ra, ghi số xong, liền đưa 100 bộ được 50 thành viên đội quân tù nhân hộ tống, chuyển đến vùng đất cách thành Phí cổ khoảng l00 km.

Lúc này ở đó đã tụ tập đầy thôn dân Lạc Đan Luân, sở dĩ bọn họ nhổ ruộng lúa đã trông, chỉ đơn thuần tin vào Bá La Tư, còn có những người lớn tuổi tận tình khuyên bảo, bọn họ cũng ngại từ chối.

Đi ra cách thành đông l00 km, lúc này những mạ non héo quắt đã bị nhổ sạch, mặt đất được cải tạo từ hình vuông thành hình sáu cạnh theo yêu cầu của Tiêu Hoằng, hơn nữa đào ra những vùng trũng như mạng nhện. Nhìn từ trên cao xuống, nó giống như một cái tổ ong.

Đồng thời, đám người Hạ An Kỳ đi trước đội quân tù nhân đã vào thôn Phí Đông, bắt đầu giảng cách sử dụng Ma Văn thúc đẩy cùng những hạng mục chú ý.

[ truyen cua tui @@ Net ]

Trong đó trọng yếu nhất là nghiêm cấm làm mất.

Giảng xong, các thành viên đội quân tù nhân bắt đầu phát từng bộ Ma Văn thúc đẩy vào trong tay thôn dân, mỗi hộ một bộ, sau đó là hạt giống tốt, đăng ký danh sách, những hạt giống này là của Tiêu Hoằng gieo trồng 3 ngày trước.



Lúc này thôn dân Phí Đông có phần ngây ra, đến giờ họ còn không thể tin nổi, trên đời này lại có chuyện 3 ngày thu hoạch lúa, quá đáng đi chứ.

Nhưng tuyệt đối tín nhiệm Bá La Tư, cùng với tôn sùng Cáp Thụy Sâm, bọn họ mới bằng lòng làm. Chỉ là hy vọng người kế thừa Cáp Thụy Sâm, Tiêu Hoằng cùng Bá La Tư đừng làm họ thất vọng.

Các thôn dân nhận được hạt giống và Ma Văn thúc đẩy, bắt đầu đi ra ruộng đất nhà mình.

Tiếp theo bắt đầu đào lên, lắp đặt, gieo hạt trên mảnh đất hoang vẳng.

Khoảng 3 tiếng sau khi phát xuống Ma Văn thúc đẩy, thôn Phí Đông đã biến thành một mảnh hoan hô, những mạ non màu xanh nhạt trồi lên.

Màu xanh nhạt hiếm thấy, lại xuất hiện ở trong Thiên Tế Tinh.

Thậm chí có một số thôn dân nhìn cảnh tượng này, hưng phấn xúc động đã hóa thành nước mắt tràn mi.

Vào lúc này, họ cảm tạ nhất là người nào? Khỏi nói, đó là Tiêu Hoằng, người kế thừa Cáp Thụy Sâm.

Ở trong lòng người Lạc Đan Luân, ba chữ “Cáp Thụy Sâm” chính là hy vọng, lúc này cũng thế, bọn họ tin chắc Tiêu Hoằng có thể dẫn dắt bọn họ ra khỏi hoàn cảnh khốn khó.

Tương lai, Tiêu Hoằng sẽ trở thành lãnh tụ không kém.

Đứng ở đỉnh núi, Bá La Tư nhìn mặt đất tràn đầy màu xanh, màu xanh tràn ngập hy vọng, ánh mắt hưng phấn cùng trở nên ẩm ướt.

- Đi, chúng ta đến thôn tiếp theo.

Bá La Tư nói một tiếng với Hạ An Kỳ cùng 50 thành viên đội quân tù nhân, đi thẳng đến thôn xóm tiếp theo.

Có ví dụ rõ ràng ở thôn Phí Đông, chuyện tiếp theo như nước chảy thành sông.

Vào lúc này, Thiên Tế Tinh cũng như những mạ non kia, giữa tuyệt vọng, xuất hiện ra sức sống mới.

Cứ như vậy, lại một tuần vội vã trôi qua.

1000 bộ Ma Văn thúc đẩy đầu tiên đã được hoàn thành.

Đồng thời trong 10 ngày này, vấn đề lương thực quận Lý Hải đã được giải quyết hoàn toàn, tiếp theo là tồn trữ lương thực, sau đó đưa đi những quận khác, giải quyết vấn đề khẩn cấp cho Thiên Tế Tinh.

Nhưng muốn đưa thì cũng chỉ đưa một số, còn phải bỏ tiền đi quận Lý Hải thu mua. Không phải Tiêu Hoằng keo kiệt, lại càng không phải có ý kiến gì với Tống Táng kỵ sĩ đoàn, mà là Tiêu Hoằng muốn khôi phục kinh tế Thiên Tế Tinh, muốn cho tất cả người Thiên Tế Tinh biết, trên đời này không có bữa ăn miễn phí, muốn được sống tốt, chỉ có phấn đấu mà thôi.

Sau khi Hạ An Kỳ đưa đi số Ma Văn thúc đẩy cuối cùng, tất cả Chế văn sư mới thở phào nhẹ nhõm. Trải qua ngày đêm chế văn, ngón tay các Chế văn sư đều nổi vết chai.

Chỉ là khi Tiêu Hoằng cùng các Chế văn sư đứng ở cửa sổ, nhìn trên phố có những đứa nhỏ đang cầm cơm trắng bóng, cười vui vẻ ăn thả cửa, mỗi người đều lộ ra tươi cười nhàn nhạt.



Tất cả vất vả, vào lúc này đều là đáng giá.

- Mọi người tạm thời nghỉ ngơi vài ngày đã, qua vài ngày nữa tiến hành đợt chế tạo thứ hai, bắt đầu phát triển gieo trồng tài liệu, cùng với các loại rau cải cho Lạc Đan Luân.

Tiêu Hoằng dặn dò.

Khi Tiêu Hoằng đang nói, Hạ An Kỳ tươi cười đầy mặt đang đẩy những chén cơm lớn đi vào. Thoáng cái, mùi cơm tràn ra khắp phòng, không khỏi khiến các Chế văn sư trào nước miếng.

Tiếp đó mười mấy Chế văn sư này gật đầu với Tiêu Hoằng, tỏ vẻ đã nghe, sau đó lao thẳng với cơm, nhồm nhoàm mà nhai.

Những người này đã rất nhiều năm không ăn được cơm canh ra hồn, lúc này bọn họ biết rõ có thể được ăn thả cửa.

Cầm đũa, kẹp cơm tơi xốp, đặt vào miệng, lúc này các Chế văn sư cảm thấy như bước vào thiên đường. So với những hạt gạo bé xíu khô quắt trước kia, loại cơm “vừa mập vừa béo” này đúng là mỹ vị nhân gian mà.

Dù là một tên Chế văn sư còm nhom, cùng trực tiếp ăn luôn 3 tô lớn, thẳng đến khi bụng phình tròn vo mới luyến tiếc buông đũa, ăn thêm nữa thì chắc sẽ xảy ra tai nạn chết người mất.

Tiêu Hoằng càng ăn như hổ đói, đến đây đã nửa tháng, đây là lần đầu Tiêu Hoằng ăn được bữa ra trò.

Chỉ là lúc ăn, trong đầu Tiêu Hoằng đang suy nghĩ vấn đề khác. Có lương thực, chỉ là kéo Thiên Tế Tinh từ bờ vực bấp bênh đi ra, nhưng còn xa mới đủ, uy hiếp lớn nhất của Thiên Tế Tinh là Cao Tương Chân Nghĩa Quốc.

Nói trắng ra là, xét đến cùng vẫn là vấn đề sức chiến đấu, mà muốn đề cao sức chiến đấu, ngoại trừ tố chất binh lính, thì là trang bị chiến đấu.

Tình huống quận Lý Hải hiện giờ, ngoại trừ quân đội tù nhân cùng 200 thành viên Ty cảnh sát bảo trì trật tự, đã không còn một binh sĩ, gần như tờ giấy trắng.

Ngoài nhân viên chiến đấu, tiếp theo còn phải suy xét trang bị chiến đấu. Tạm thời không cần nghĩ tới xe tăng Ma Văn, chiến đấu cơ, chỉ cần ở dưới tầng mây dày kia, phàm là vật thể máy móc sẽ trực tiếp vỡ nát. Biện pháp thực tế nhất chính là đầu tư vào áo giáp, Chiến Văn cùng Văn khí, nâng cao tố chất binh lính.

Mà mọi thứ đều cần có nguồn tài liệu, cùng với đông đảo Chế văn sư ưu tú. Chế văn sư thì có, Thiên Tế Tinh không thiếu các loại người tài, mấu chốt là tài liệu.

Đương nhiên, ngoài những loại chuyện quân sự khẩn cấp, trong những chuyện cần thiết, Tiêu Hoằng coi trọng nhất đối với Thiên Tế Tinh, tạm thời là quận Lý Hải, chính là giáo dục!

Nếu một đời trẻ tuổi của một quốc gia là thế hệ có trí tuệ, vậy quốc gia này chắc chắn sẽ trở thành quốc gia trí tuệ. Nếu đời trẻ tuổi của quốc gia này là thế hệ suy sụp, vậy thì quốc gia đó chắc chắc suy yếu, đây là sự thật không cần tranh cãi.

Giáo dục, nông nghiệp, công nghiệp, quân sự, trong đó trọng yếu nhất chính là giáo dục. Bởi vì nó có hoàn thiện ưu tú hay không, trực tiếp quyết định trong tương lai phát triển của 3 hạng mục sau.

- Tiểu Hạ, gọi chủ quản giáo dục quận Lý Hải tới đây.

Đợi các Chế văn sư no say đi nghỉ ngơi, Tiêu Hoằng ngồi vào ghế, nói với Hạ An Kỳ đang thu dọn.

- Quận trưởng lão đại, mười ngày qua ngài không nghỉ ngơi gì, ta đề nghị ngài nên nghỉ ngơi thì tốt hơn. Ngày còn dài, còn có nhiều thời gian mà.

Hạ An Kỳ cố ý khuyên bảo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Ngân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook