Chương 181: Viện quân
Đình Vũ
16/10/2015
Đi vào lầu một ký túc xá, Tiêu Hoằng cũng không có đi thẳng ra, mà tiến
vào trong hành lang bên trái, thân là thủ tịch giáo sư của Phân viện Tây Tân, Thôi Uyển Bác ngày thường ở nơi này.
Đi tới bên ngoài ký túc xá của Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng tạm dừng một lát, tiếp theo nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, đồng thời thật thận trọng cung kính.
- Ai đó?
Trong cửa truyền ra một thanh âm già nua, đúng là Thôi Uyển Bác.
- Lão sư, là ta, Tiêu Hoằng!
Đứng ở ngoài cửa, Tiêu Hoằng cung kính nói.
- Tiêu Hoằng à, vào đi!
Thôi Uyển Bác đáp lại.
Tiếp theo cửa phòng đóng chặt trước mặt Tiêu Hoằng, đã mở ra một khe hở.
Đẩy cửa bước vào bên trong phòng, Tiêu Hoằng nhìn thấy Thôi Uyển Bác đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh lão nhân đang ngồi một lão thái tóc hoa râm, tuy rằng tuổi cao, nhưng nhìn qua vẫn rất có khí chất.
Lão thái này, Tiêu Hoằng không cần đoán cùng biết hẳn là lão bà của Thôi Uyển Bác.
- Lão sư, sư mẫu!
Đứng ở bên cạnh, Tiêu Hoằng cung kính gật gật đầu, nhẹ giọng chào.
- Tiêu Hoằng, có chuyện gì?
Thôi Uyển Bác khẽ buông quvển sách trên tay, nâng lên kính viễn thị trước mắt, nhẹ giọng hỏi, trong mắt lộ ra vẻ hiền lành, đồng thời ra ý bảo Tiêu Hoằng ngồi xuống.
- À... Lão sư! Ta muốn đi thư viện cấp cao của Học viện Tây Tân Ma Vãn, nhưng là học sinh của Phân viện thì không thể đi vào. Trước đây nghe nói Lão sư có thẻ khi dạy học ở Học viện Tâv Tân Ma Văn, cho nên ta muốn... mượn dùng một chút.
Tiêu Hoằng nói giọng điệu ấp a ấp úng. ít nhiều có vẻ hơi ngượng ngùng. Có thể nói, ở Thái Ngô Thành, Tiêu Hoằng chỉ xem Thôi Uyển Bác trở thành Lão sư, về phần Tang Hoành Vân chi có thể tính một nửa. dù sao từ trên thân phận ở Thái Ngô Thành, Tang Hoành Vân như trước là nhân vật cao cao tại thượng.
Lão thái vẫn ngồi ở bên cạnh Thôi Uyển Bác, đồng dạng thằn sắc từ ái, rót đầy một ly nước chè xanh đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng, đồng thời cười cười.
- Việc này à, đâu có gì mà ngại!
Thôi Uyển Bác cười nói, tiếp theo liền thò bàn tay già nua từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ có vẻ cổ xưa, đặt trên tay Tiêu Hoằng.
- Cảm ơn Lão sư, ta sẽ đúng lúc trả lại!
Tiêu Hoằng đầy lòng biết ơn nói.
- Không vội! Cái thẻ này đối với ta đã vô dụng, có thể phát huy chút tác dụng còn thừa lại, cố nhiên rất tốt!
Thôi Uyển Bác cười cười nói.
Tiếp theo, sau mấy câu trao đổi ngắn ngủi, Tiêu Hoằng liền cung kính cáo từ.
- Đây là kẻ có tài trong miệng ông đó à? Đứa nhỏ này nhìn qua rất bình thường!
Thấy cửa phòng một lần nữa khép kín, lão bà của Thỏi Uyên Bác cười nói.
- Hãy nhớ kỹ, người này vĩnh viễn không thể dựa vào tướng mạo, không có ai có thể chuẩn xác đoán trước người bên cạnh ngươi sẽ biến thành bộ dáng gì!
Thôi Uyển Bác nói với giọng điệu sâu sắc.
Rời nhà của Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng lập tức như ngựa không dừng vó, đi thẳng đến thư viện cấp cao.
Thư viện của Học viện Tây Tân Ma Văn chiếm diện tích thật lớn, bên trong ngoại trừ cho mượn sách, còn có phòng đọc độc lập chuyên môn.
Tiến vào đến thư viện Tiêu Hoằng, không có tạm dừng, bắt đầu ở phía trên một giá sách, tìm kiếm bộ sách cần thiết, sau đó đi vào phòng đọc độc lập, điên cuồng đọc sách và nghiên cứu.
Mà trọng tâm nghiên cứu chính là kỹ thuật “nén ép”, cùng với các loại kỹ thuật thu được từ A Di La nơi đó.
Vẫn là câu nói kia, lúc này Tiêu Hoằng chỉ có tiến bộ, mới có thể tìm được cơ hội sống sót.
Cùng lúc đó, ở trong khu ký túc xá số 1, Lạc Tuyết Ninh trải qua cả ngày đi dạo, rốt cục quay về trụ sở. Một ngày đi dạo này, Lạc Tuyết Ninh chỉ có hai mục đích: một là biểu hiện mình không có sợ hãi, chính là muốn để cho quân đội của Duy Lâm Công Quốc nhìn thấy, có Quyền Tàng ở đây nên không sợ ai; thứ hai là đi khắp nơi nhìn thử xem, có thể tìm thấy dấu vết “bóng đen” để lại hay không.
Tuy nhiên, khiến Lạc Tuyết Ninh cảm thấy mất mát là “bóng đen” dường như bốc hơi khỏi nhân gian, không có mảy may tin tức.
Điều này làm cho tâm tình Lạc Tuyết Ninh trầm xuống, Duệ cốt rơi vào tay “bóng đen”, thậm chí càng khó lấy lại hơn so với lúc còn ở Tiêu Gia Thôn chưa lấy ra.
Dù sao ở Tiêu Gia Thôn còn có cơ hội tìm thấy, nhưng trước mắt dường như đã biến thành một con ruồi bọ không đầu.
Tùy tay ném thẻ trọng tài Sài Tang cấp cho nàng lên trên bàn trà ở trước mặt, Lạc Tuyết Ninh liền tựa cả người vào trường kỷ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Mà thẻ trọng tài trên bàn trà kia chính là mời Lạc Tuyết Ninh đảm nhiệm trọng tài chính của trận đấu Dã Huấn. Cái goi là trận đấu Dã Huấn, có thể nói là một truyền thống của Học viện Tây Tân Ma Vãn, hàng năm tổ chức một lần, cử hành vào cuối thu, chính là để xem xét trình độ tiến bộ của tân sinh.
Đại khái phương thức là; đưa học sinh cấp một và hai năm ra dã ngoại, rồi do học sinh cấp hai năm “đuổi giết” cấp một năm. Học sinh cấp một năm phải tìm sống sót trong quá trình “đuổi giết”; còn cấp hai năm tìm “đánh chết” càng nhiều học sinh cấp một năm. Kẻ có thành tích nổi trội xuất sắc nhất, sẽ được học viện tưởng thưởng rất phong phú.
Cách ngày bắt đầu Dã Huấn chỉ còn có hơn nửa tháng.
Đương nhiên, đối với Dã Huấn này, Lạc Tuyết Ninh vốn cũng không quan tâm lắm, hiện tại đầy đầu óc nàng đều là “bóng đen” và Duệ cốt.
Cộp, cộp, cộp...”
Đúng lúc này, một tràng tiếng đập cửa rất nhỏ truyền vào tai Lạc Tuyết Ninh.
-Vào đi!
Lạc Tuyết Ninh tùy ý nói, thân mình như trước tựa vào trên trườg kỷ, hai chân mang giày da, đang đặt trên bàn trà.
Theo cửa phòng chậm rãi mở ra. Hứa Quốc Hào mặt mày hồng hào đi vào, hai mất sáng rực.
- Hứa tướng quân! Có chuyện gì?
Lạc Tuyết Ninh khẽ liếc mắt nhìn Hứa Quốc Hào, hỏi.
- Trưởng quan, có tin tức tốt! Vừa mới nhận được tin tức, Thánh điện kỵ sĩ đoàn đã thoát vây, đang dùng tốc độ cao nhất chạy tới Vũ Nhuận Tinh, dự tính sau một tuần đã có thể đến đây hiệp trợ chúng ta!
Hứa Quốc Hào hưng phấn nói.
-Hả?
Nghe nói như thế, thần sắc Lạc Tuyết Ninh lập tức biến đổi, bộ dáng lười nhác trước đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Không hề nghi ngờ, có Thánh điện kỵ sĩ đoàn to lớn duy trì, đối với Lạc Tuyết Ninh tuyệt đối là một tin tức tốt. Dù sao Thánh điện kỵ sĩ đoàn là bộ đội tinh nhuệ siêu câp của Phục Thản Đế Quốc, có bọn họ chẳng những có thể dễ dàng đối phó với Bệ Đồ, dò tra tung tích của “bóng đen”, đồng thời đối phó với “bóng đen” có lẽ cũng không phải chuyện khó.
- Là thật sự, Trưởng quan!
Hứa Quốc Hào nhắc lại.
- Tốt lắm, đây đúng là nhu cầu cấp bách của chúng ta!
Lạc Tuyết Ninh thì thào lẩm bẩm.
Tuy rằng lần này, đến đây chỉ là một bộ phận nhỏ của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đại khái chừng 200 người, nhưng bằng vào sức chiến đấu cường đại của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, vậy là đủ rồi.
Đảo mất đã tới đêm khuya, lúc này Tiêu Hoằng vẫn còn như đói khát đọc sách, nuốt mỗi một văn tự trong sách.
Tiêu Hoằng đọc sách tốc độ rất nhanh, chừng năm tiếng đã xem xong ba quyển, toàn bộ đều là kỹ thuật hữu dụng Tiêu Hoằng cần phải nắm giữ.
Mà những quyển sách này không thể nghi ngờ cũng đã tạo thành bộ phận trọng yếu phi thường trong hệ thống tri thức khổng lồ của Tiêu Hoằng. Hiện tại phương châm học tập của Tiêu Hoằng cùng xác định rất rõ ràng: chính là học tập về kỹ thuật “nén ép”, cùng với kỹ thuật có liên quan với Thần Âm trước đó.
Thẳng đến nửa đêm về sáng một chút, thư viện tới gần giờ khóa cửa, Tiêu Hoằng mới không thể không rời đi, trước khi đi còn không quên mượn mấy quyển sách, đồng thời lưu lại tiền thế chấp.
Đương nhiên, trước mất thẻ dạy học Tiêu Hoằng đang sử dụng, cũng không làm cho người ta hoài nghi, nhất là Miêu gia hiện đã tập trung toàn bộ lực chú ý vào thẻ đặc quyền của Mộ Khê Nhi, mà không biết là Tiêu Hoằng đã đổi mới.
Trở lại ký túc xá, Tiêu Hoằng cũng không có lập tức nghỉ ngơi, mà cầm lấy phấn dung dịch Huyết Luyện tiến hành tu luyện Ngự lực. Hiện tại Tiêu Hoằng là Ngự Giả cấp ba, chỉ cần tới Ngự Giả cấp bốn, với Chiến Văn ưu tú phốii hợp tương ứng, Tiêu Hoằng cũng không cần phải... e ngại Miêu Thần nữa.
Mà ở Miêu gia, trừ Miêu Đông Thăng vị Chế Văn Sư này cũng không am hiểu Chiến Văn, thì thực lực cừng hãn nhất cùng chỉ có Miêu Thần.
Bởi vậy, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, ngự Giả cấp bốn khẳng định sẽ thay đổi bản chất cục diện đối với bản thân.
Sáng sớm, trải qua cả ngày điên cuồng học tập, vừa cảm giác tỉnh lại trên giường xốp ở ký túc xá. Chuyện thứ nhất Tiêu Hoằng phải làm là rất nhanh đi vào phòng khách, ngồi trên trường kỷ, chuẩn bị thăng cấp Ma Văn châu màu lam đậm, điều này Tiêu Hoằng đã chờ mong thật lâu rồi.
Chuẩn bị tốt Ma Văn châu màu xanh đen, Tiêu Hoằng liền khoanh chân ngồi trên trường kỷ, một tay bám vào Ma Văn châu màu lam đậm, bắt đầu tĩnh tâm, hết sức chuyên chú rót Ngự lực trong cơ thể vào Ma Văn châu màu lam đậm.
Theo ngự lực rót vào, văn lộ màu vàng trên Ma Văn châu màu lam đậm lại lần nữa phát ra ánh sáng chói mắt, Tiêu Hoằng đột nhiên cảm giác được, Ngự lực trong cơ thể bắt đầu rất nhanh tiêu hao theo tỉ lệ nhất định.
Tuy nhiên, có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, Tiêu Hoằng không có mảy may bất ngờ, vẫn hết sức chuyên chú thông qua Ngự lực thúc đẩy Ma Văn châu màu lam đậm tiến hành thăng cấp.
Đại khái qua gần hai mươi giây, đợi đến khi Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng tiêu hao hầu như không còn, Tiêu Hoằng liền phi thường nhanh chóng ngậm Ma Vãn châu màu xanh đen vào miệng, Ngự lực trong nháy mắt bổ sung tràn đầy.
Về phần Ma Văn châu màu lam đậm thăng cấp, cùng có vẻ phi thường thuận lợi. Vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng luôn luôn có một loại cảm giác, Ma Văn châu màu lam đậm dường như đã từng được người khác thăng cấp qua, bản thân hắn chi là dọc theo tuyến thăng cấp của Ma Văn châu màu lam đậm mà đi.
Lại trải qua một lúc lâu, Ma Văn châu màu lam đậm đột nhiên chợt lóe sáng một cái, tiếp theo chậm rãi ảm đạm xuống: Ma Văn châu màu lam đậm thăng cấp hoàn thành.
Cẩn thận thu hồi Ma Văn châu màu xanh đen, Tiêu Hoằng hơi đánh giá một chút Ma Văn châu màu lam đậm trong tay, rồi Tiêu Hoằng không chút do dự lập tức khu động.
Lúc này, Tiêu Hoằng vô cùng kinh ngạc, nguyên vốn đường cong màu lam vòng quanh nơi tay bắt đầu tăng nhiều, đồng thời trở nên càng thêm sáng ngời, thậm chí những chỗ chính yếu còn có chứa đường cong màu đỏ giống như sợi mạch máu li ti.
Bước nhanh đi vào phòng chế văn, Tiêu Hoằng liền vận dụng toàn lực phát động một lần tiến công vào Ma Văn tấm bia.
Trong nháy mắt một cái hàn băng màu lam sẫm bằng cỡ bàn tay, hình thái bất quy tắc, liền lập tức đánh lên Ma Văn tấm bia, Hàn băng vạn năm dạng băng trong nháy mắt vỡ vụn, rơi xuống chỗ ụ băng nhỏ chôn vùi thanh Tập Tố chiến đao, đồng thời đưa ra giá trị uy lực là 2011 điểm.
- Chỉ là uy lực lớn hơn một ít so với khối Hàn băng cùng thể tích?
Tiêu Hoằng nhìn số liệu Ma Văn tấm bia đưa ra trước mặt. thì thào tư nói, trên mật hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng chi phút chốc, sắc mặt Tiêu Hoằng bỗng nhiên biến đổi, dường như hắn cảm nhận được một lực lượng kỳ dị, đang chạy qua lại trên tay phải mình.
- Đây là cái gì ?
Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng. Trong nháy mắt, hắn có một loại cảm giác, dường như có thể khống chế Hàn băng vạn năm càng thêm tự nhiên dễ dàng, bao gồm hình dạng này của nó.
Đi tới bên ngoài ký túc xá của Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng tạm dừng một lát, tiếp theo nhẹ nhàng gõ vài cái lên cửa, đồng thời thật thận trọng cung kính.
- Ai đó?
Trong cửa truyền ra một thanh âm già nua, đúng là Thôi Uyển Bác.
- Lão sư, là ta, Tiêu Hoằng!
Đứng ở ngoài cửa, Tiêu Hoằng cung kính nói.
- Tiêu Hoằng à, vào đi!
Thôi Uyển Bác đáp lại.
Tiếp theo cửa phòng đóng chặt trước mặt Tiêu Hoằng, đã mở ra một khe hở.
Đẩy cửa bước vào bên trong phòng, Tiêu Hoằng nhìn thấy Thôi Uyển Bác đang ngồi trong phòng khách, bên cạnh lão nhân đang ngồi một lão thái tóc hoa râm, tuy rằng tuổi cao, nhưng nhìn qua vẫn rất có khí chất.
Lão thái này, Tiêu Hoằng không cần đoán cùng biết hẳn là lão bà của Thôi Uyển Bác.
- Lão sư, sư mẫu!
Đứng ở bên cạnh, Tiêu Hoằng cung kính gật gật đầu, nhẹ giọng chào.
- Tiêu Hoằng, có chuyện gì?
Thôi Uyển Bác khẽ buông quvển sách trên tay, nâng lên kính viễn thị trước mắt, nhẹ giọng hỏi, trong mắt lộ ra vẻ hiền lành, đồng thời ra ý bảo Tiêu Hoằng ngồi xuống.
- À... Lão sư! Ta muốn đi thư viện cấp cao của Học viện Tây Tân Ma Vãn, nhưng là học sinh của Phân viện thì không thể đi vào. Trước đây nghe nói Lão sư có thẻ khi dạy học ở Học viện Tâv Tân Ma Văn, cho nên ta muốn... mượn dùng một chút.
Tiêu Hoằng nói giọng điệu ấp a ấp úng. ít nhiều có vẻ hơi ngượng ngùng. Có thể nói, ở Thái Ngô Thành, Tiêu Hoằng chỉ xem Thôi Uyển Bác trở thành Lão sư, về phần Tang Hoành Vân chi có thể tính một nửa. dù sao từ trên thân phận ở Thái Ngô Thành, Tang Hoành Vân như trước là nhân vật cao cao tại thượng.
Lão thái vẫn ngồi ở bên cạnh Thôi Uyển Bác, đồng dạng thằn sắc từ ái, rót đầy một ly nước chè xanh đặt ở trước mặt Tiêu Hoằng, đồng thời cười cười.
- Việc này à, đâu có gì mà ngại!
Thôi Uyển Bác cười nói, tiếp theo liền thò bàn tay già nua từ trong túi áo lấy ra một tấm thẻ có vẻ cổ xưa, đặt trên tay Tiêu Hoằng.
- Cảm ơn Lão sư, ta sẽ đúng lúc trả lại!
Tiêu Hoằng đầy lòng biết ơn nói.
- Không vội! Cái thẻ này đối với ta đã vô dụng, có thể phát huy chút tác dụng còn thừa lại, cố nhiên rất tốt!
Thôi Uyển Bác cười cười nói.
Tiếp theo, sau mấy câu trao đổi ngắn ngủi, Tiêu Hoằng liền cung kính cáo từ.
- Đây là kẻ có tài trong miệng ông đó à? Đứa nhỏ này nhìn qua rất bình thường!
Thấy cửa phòng một lần nữa khép kín, lão bà của Thỏi Uyên Bác cười nói.
- Hãy nhớ kỹ, người này vĩnh viễn không thể dựa vào tướng mạo, không có ai có thể chuẩn xác đoán trước người bên cạnh ngươi sẽ biến thành bộ dáng gì!
Thôi Uyển Bác nói với giọng điệu sâu sắc.
Rời nhà của Thôi Uyển Bác, Tiêu Hoằng lập tức như ngựa không dừng vó, đi thẳng đến thư viện cấp cao.
Thư viện của Học viện Tây Tân Ma Văn chiếm diện tích thật lớn, bên trong ngoại trừ cho mượn sách, còn có phòng đọc độc lập chuyên môn.
Tiến vào đến thư viện Tiêu Hoằng, không có tạm dừng, bắt đầu ở phía trên một giá sách, tìm kiếm bộ sách cần thiết, sau đó đi vào phòng đọc độc lập, điên cuồng đọc sách và nghiên cứu.
Mà trọng tâm nghiên cứu chính là kỹ thuật “nén ép”, cùng với các loại kỹ thuật thu được từ A Di La nơi đó.
Vẫn là câu nói kia, lúc này Tiêu Hoằng chỉ có tiến bộ, mới có thể tìm được cơ hội sống sót.
Cùng lúc đó, ở trong khu ký túc xá số 1, Lạc Tuyết Ninh trải qua cả ngày đi dạo, rốt cục quay về trụ sở. Một ngày đi dạo này, Lạc Tuyết Ninh chỉ có hai mục đích: một là biểu hiện mình không có sợ hãi, chính là muốn để cho quân đội của Duy Lâm Công Quốc nhìn thấy, có Quyền Tàng ở đây nên không sợ ai; thứ hai là đi khắp nơi nhìn thử xem, có thể tìm thấy dấu vết “bóng đen” để lại hay không.
Tuy nhiên, khiến Lạc Tuyết Ninh cảm thấy mất mát là “bóng đen” dường như bốc hơi khỏi nhân gian, không có mảy may tin tức.
Điều này làm cho tâm tình Lạc Tuyết Ninh trầm xuống, Duệ cốt rơi vào tay “bóng đen”, thậm chí càng khó lấy lại hơn so với lúc còn ở Tiêu Gia Thôn chưa lấy ra.
Dù sao ở Tiêu Gia Thôn còn có cơ hội tìm thấy, nhưng trước mắt dường như đã biến thành một con ruồi bọ không đầu.
Tùy tay ném thẻ trọng tài Sài Tang cấp cho nàng lên trên bàn trà ở trước mặt, Lạc Tuyết Ninh liền tựa cả người vào trường kỷ, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Mà thẻ trọng tài trên bàn trà kia chính là mời Lạc Tuyết Ninh đảm nhiệm trọng tài chính của trận đấu Dã Huấn. Cái goi là trận đấu Dã Huấn, có thể nói là một truyền thống của Học viện Tây Tân Ma Vãn, hàng năm tổ chức một lần, cử hành vào cuối thu, chính là để xem xét trình độ tiến bộ của tân sinh.
Đại khái phương thức là; đưa học sinh cấp một và hai năm ra dã ngoại, rồi do học sinh cấp hai năm “đuổi giết” cấp một năm. Học sinh cấp một năm phải tìm sống sót trong quá trình “đuổi giết”; còn cấp hai năm tìm “đánh chết” càng nhiều học sinh cấp một năm. Kẻ có thành tích nổi trội xuất sắc nhất, sẽ được học viện tưởng thưởng rất phong phú.
Cách ngày bắt đầu Dã Huấn chỉ còn có hơn nửa tháng.
Đương nhiên, đối với Dã Huấn này, Lạc Tuyết Ninh vốn cũng không quan tâm lắm, hiện tại đầy đầu óc nàng đều là “bóng đen” và Duệ cốt.
Cộp, cộp, cộp...”
Đúng lúc này, một tràng tiếng đập cửa rất nhỏ truyền vào tai Lạc Tuyết Ninh.
-Vào đi!
Lạc Tuyết Ninh tùy ý nói, thân mình như trước tựa vào trên trườg kỷ, hai chân mang giày da, đang đặt trên bàn trà.
Theo cửa phòng chậm rãi mở ra. Hứa Quốc Hào mặt mày hồng hào đi vào, hai mất sáng rực.
- Hứa tướng quân! Có chuyện gì?
Lạc Tuyết Ninh khẽ liếc mắt nhìn Hứa Quốc Hào, hỏi.
- Trưởng quan, có tin tức tốt! Vừa mới nhận được tin tức, Thánh điện kỵ sĩ đoàn đã thoát vây, đang dùng tốc độ cao nhất chạy tới Vũ Nhuận Tinh, dự tính sau một tuần đã có thể đến đây hiệp trợ chúng ta!
Hứa Quốc Hào hưng phấn nói.
-Hả?
Nghe nói như thế, thần sắc Lạc Tuyết Ninh lập tức biến đổi, bộ dáng lười nhác trước đó biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Không hề nghi ngờ, có Thánh điện kỵ sĩ đoàn to lớn duy trì, đối với Lạc Tuyết Ninh tuyệt đối là một tin tức tốt. Dù sao Thánh điện kỵ sĩ đoàn là bộ đội tinh nhuệ siêu câp của Phục Thản Đế Quốc, có bọn họ chẳng những có thể dễ dàng đối phó với Bệ Đồ, dò tra tung tích của “bóng đen”, đồng thời đối phó với “bóng đen” có lẽ cũng không phải chuyện khó.
- Là thật sự, Trưởng quan!
Hứa Quốc Hào nhắc lại.
- Tốt lắm, đây đúng là nhu cầu cấp bách của chúng ta!
Lạc Tuyết Ninh thì thào lẩm bẩm.
Tuy rằng lần này, đến đây chỉ là một bộ phận nhỏ của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, đại khái chừng 200 người, nhưng bằng vào sức chiến đấu cường đại của Thánh điện kỵ sĩ đoàn, vậy là đủ rồi.
Đảo mất đã tới đêm khuya, lúc này Tiêu Hoằng vẫn còn như đói khát đọc sách, nuốt mỗi một văn tự trong sách.
Tiêu Hoằng đọc sách tốc độ rất nhanh, chừng năm tiếng đã xem xong ba quyển, toàn bộ đều là kỹ thuật hữu dụng Tiêu Hoằng cần phải nắm giữ.
Mà những quyển sách này không thể nghi ngờ cũng đã tạo thành bộ phận trọng yếu phi thường trong hệ thống tri thức khổng lồ của Tiêu Hoằng. Hiện tại phương châm học tập của Tiêu Hoằng cùng xác định rất rõ ràng: chính là học tập về kỹ thuật “nén ép”, cùng với kỹ thuật có liên quan với Thần Âm trước đó.
Thẳng đến nửa đêm về sáng một chút, thư viện tới gần giờ khóa cửa, Tiêu Hoằng mới không thể không rời đi, trước khi đi còn không quên mượn mấy quyển sách, đồng thời lưu lại tiền thế chấp.
Đương nhiên, trước mất thẻ dạy học Tiêu Hoằng đang sử dụng, cũng không làm cho người ta hoài nghi, nhất là Miêu gia hiện đã tập trung toàn bộ lực chú ý vào thẻ đặc quyền của Mộ Khê Nhi, mà không biết là Tiêu Hoằng đã đổi mới.
Trở lại ký túc xá, Tiêu Hoằng cũng không có lập tức nghỉ ngơi, mà cầm lấy phấn dung dịch Huyết Luyện tiến hành tu luyện Ngự lực. Hiện tại Tiêu Hoằng là Ngự Giả cấp ba, chỉ cần tới Ngự Giả cấp bốn, với Chiến Văn ưu tú phốii hợp tương ứng, Tiêu Hoằng cũng không cần phải... e ngại Miêu Thần nữa.
Mà ở Miêu gia, trừ Miêu Đông Thăng vị Chế Văn Sư này cũng không am hiểu Chiến Văn, thì thực lực cừng hãn nhất cùng chỉ có Miêu Thần.
Bởi vậy, Tiêu Hoằng rất rõ ràng, ngự Giả cấp bốn khẳng định sẽ thay đổi bản chất cục diện đối với bản thân.
Sáng sớm, trải qua cả ngày điên cuồng học tập, vừa cảm giác tỉnh lại trên giường xốp ở ký túc xá. Chuyện thứ nhất Tiêu Hoằng phải làm là rất nhanh đi vào phòng khách, ngồi trên trường kỷ, chuẩn bị thăng cấp Ma Văn châu màu lam đậm, điều này Tiêu Hoằng đã chờ mong thật lâu rồi.
Chuẩn bị tốt Ma Văn châu màu xanh đen, Tiêu Hoằng liền khoanh chân ngồi trên trường kỷ, một tay bám vào Ma Văn châu màu lam đậm, bắt đầu tĩnh tâm, hết sức chuyên chú rót Ngự lực trong cơ thể vào Ma Văn châu màu lam đậm.
Theo ngự lực rót vào, văn lộ màu vàng trên Ma Văn châu màu lam đậm lại lần nữa phát ra ánh sáng chói mắt, Tiêu Hoằng đột nhiên cảm giác được, Ngự lực trong cơ thể bắt đầu rất nhanh tiêu hao theo tỉ lệ nhất định.
Tuy nhiên, có kinh nghiệm từ lần đầu tiên, Tiêu Hoằng không có mảy may bất ngờ, vẫn hết sức chuyên chú thông qua Ngự lực thúc đẩy Ma Văn châu màu lam đậm tiến hành thăng cấp.
Đại khái qua gần hai mươi giây, đợi đến khi Ngự lực trong cơ thể Tiêu Hoằng tiêu hao hầu như không còn, Tiêu Hoằng liền phi thường nhanh chóng ngậm Ma Vãn châu màu xanh đen vào miệng, Ngự lực trong nháy mắt bổ sung tràn đầy.
Về phần Ma Văn châu màu lam đậm thăng cấp, cùng có vẻ phi thường thuận lợi. Vẫn là câu nói kia, Tiêu Hoằng luôn luôn có một loại cảm giác, Ma Văn châu màu lam đậm dường như đã từng được người khác thăng cấp qua, bản thân hắn chi là dọc theo tuyến thăng cấp của Ma Văn châu màu lam đậm mà đi.
Lại trải qua một lúc lâu, Ma Văn châu màu lam đậm đột nhiên chợt lóe sáng một cái, tiếp theo chậm rãi ảm đạm xuống: Ma Văn châu màu lam đậm thăng cấp hoàn thành.
Cẩn thận thu hồi Ma Văn châu màu xanh đen, Tiêu Hoằng hơi đánh giá một chút Ma Văn châu màu lam đậm trong tay, rồi Tiêu Hoằng không chút do dự lập tức khu động.
Lúc này, Tiêu Hoằng vô cùng kinh ngạc, nguyên vốn đường cong màu lam vòng quanh nơi tay bắt đầu tăng nhiều, đồng thời trở nên càng thêm sáng ngời, thậm chí những chỗ chính yếu còn có chứa đường cong màu đỏ giống như sợi mạch máu li ti.
Bước nhanh đi vào phòng chế văn, Tiêu Hoằng liền vận dụng toàn lực phát động một lần tiến công vào Ma Văn tấm bia.
Trong nháy mắt một cái hàn băng màu lam sẫm bằng cỡ bàn tay, hình thái bất quy tắc, liền lập tức đánh lên Ma Văn tấm bia, Hàn băng vạn năm dạng băng trong nháy mắt vỡ vụn, rơi xuống chỗ ụ băng nhỏ chôn vùi thanh Tập Tố chiến đao, đồng thời đưa ra giá trị uy lực là 2011 điểm.
- Chỉ là uy lực lớn hơn một ít so với khối Hàn băng cùng thể tích?
Tiêu Hoằng nhìn số liệu Ma Văn tấm bia đưa ra trước mặt. thì thào tư nói, trên mật hơi lộ ra vẻ nghi hoặc.
Nhưng chi phút chốc, sắc mặt Tiêu Hoằng bỗng nhiên biến đổi, dường như hắn cảm nhận được một lực lượng kỳ dị, đang chạy qua lại trên tay phải mình.
- Đây là cái gì ?
Tiêu Hoằng thầm nghĩ trong lòng. Trong nháy mắt, hắn có một loại cảm giác, dường như có thể khống chế Hàn băng vạn năm càng thêm tự nhiên dễ dàng, bao gồm hình dạng này của nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.