Chương 939: Xâm nhập vòng cực Bắc
Đình Vũ
13/09/2017
Dựa vào thực lực đội quân tù nhân, phá hủy cứ điểm nhỏ như thế chỉ là chuyên đơn giản, cho dù quân đội đại lục cực bắc có gộp chung lại, cùng chỉ là một bữa sáng. Chẳng qua, Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân không muôn làm như vậy, tránh bứt dây động rừng, thứ duy nhất mà họ cần hiện giờ là trùng Lý Thác.
Vòng qua cứ điểm, đi qua dãy núi, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân đã đặt chân lên đại lục Bắc Cực, phóng mắt nhìn là sông băng liên miên, ở chân trời toát ra tia nắng sớm nhàn nhạt.
Chẳng qua Tiêu Hoằng không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp như thế, mà dẫn đội quân tù nhân cô gắng chọn khe băng sâu, hoặc là dùng núi băng che dấu, nhanh chóng đi tới đại khe sâu Kham Ba Lạp.
Về phần binh lính Cao Tương trong cực bắc, thì không phát hiện chút nào, chỉ là khi Tiêu Hoằng dần dần xâm nhập, rõ ràng phát giác ra binh lính Cao Tương đóng quân ở trong này có chút không giống với ở ngoài.
Theo binh lính trinh sát quận Hàn Thương kể lại, binh lính Cao Tương ở cực bắc rất lơi lỏng, bởi vì khí hậu rét lạnh, đều quanh năm trốn trong binh doanh, rất ít khi tuần tra.
Nhưng ngay vừa nãy, Tiêu Hoằng liên tục gặp 3 chiếc xe trượt tuyết Ma Văn, tuần tra trên báng nguyên.
Lúc này, sau 3 tiếng hành quân cao tốc, đám người Tiêu Hoằng đang ẩn nấp trên triền núi tuyết bao phủ, áo choàng trắng đủ khiên họ lặng yên ẩn nấp giữa màu trắng mênh mông này.
Ở đằng trước, trên mảnh băng nguyên là mười mấy chiếc xe trượt tuyết Ma Văn, xếp thành hàng ngang, chầm chậm đi tới, còn thường cắm cọc cảnh báo Ngự lực dài khoảng 1m xuống mặt băng.
Chỉ cần có người đi ngang qua, sẽ lập tức bị phát hiện.
- Không đúng mà, binh lính Cao Tương trên bắc cực ngày xưa không có chăm chỉ như thế? Bọn họ đang cảnh giác cái gì?
Thiết Nam khó hiểu, nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng kế bên.
- Không rõ lắm, dường như thật sự đang phòng bị cái gì, nhưng từ bây giờ, chúng ta phải cẩn thận hơn, chú ý làm việc.
Tiêu Hoằng nhìn đoàn xe trượt tuyết đi xa dần, nhỏ giọng nói.
Vài phút sau, đợi đoàn xe trượt tuyết biến mất, Tiêu Hoằng quay đầu, đánh mắt với Ốc Sư.
Ốc Sư không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó rút 2 cây Đồ Đằng Ma Văn, cùng dài 1m, sau đó vung tay ném 2 cây Đồ Đằng Ma Văn cắm ở gần cọc cảnh báo Ngự lực, khởi động sóng năng lượng quấy nhiễu.
Tiếp theo, đám người Tiêu Hoằng thoải mái đi qua bên cạnh Đồ Đằng Ma Văn và cọc cảnh báo Ngự lực.
Đi ra khoảng 50m, Ốc Sư nhấc tay, trong ốc tay bắn ra 2 sợi dây Ma Văn, hút 2 cây Ma Văn Đồ Đằng trở về.
Không ngừng tiến lên, đám người Tiêu Hoằng thấy được binh lính Cao Tương tuần tra bắc cực ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, 5000 binh lính Cao Tương ở bắc cực đều được phái ra.
Điều này càng khiến Tiêu Hoằng khó hiểu hơn, rốt cuộc muốn làm gì?
Đương nhiên, bởi vì bắc cực tương đối rộng lớn, 5000 người này muốn phát hiện đội quân tù nhân ngụy trang kỹ càng, gần như là điều không thể nào.
Binh lính Cao Tương bắc cực, cái gọi là cẩn thận, cũng chỉ là tương đối.
Hành quân cả ngày, xuyên qua địa hình phức tạp rét mướt, đến chạng vạng, Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân đã đi vào trong vòng cực Bắc.
Nhiệt độ hiện giờ đã -40 độ, bông tuyết trên trời bị gió lạnh thôi quay cuồng giữa không trung, mọi thứ trước mặt đều trở nên mờ ảo.
Lúc này, đám người Tiêu Hoằng đang ở dưới chân núi băng, phía trước là khe sâu lớn nhất trên Ma Duệ Tinh, khe sâu Kham Ba Lạp.
Phóng mắt nhìn, cả cái khe sâu rộng chừng mấy km, chiều dài xỏ xuyên qua vòng cực Bắc, bên trong khe sâu thăm thăm là một mảnh tối đen.
Khởi động hệ thống nhìn đêm, nhìn vào trong khe sâu, độ sâu cái khe này phải từ mấy trăm đến cả ngàn mét, bên trong có băng tuyết, đất bùn, dòng sông chảy ra từ khe đá, cùng với những thảm thực vật...
Nguyên nhân tạo ra hiện tượng này là địa nhiệt, rõ ràng nhiệt độ trong đó phải cao hơn ngoài này.
- Lão đại, vừa dò xét xong, gần đây không phát hiện có linh thú uy hiếp.
Mặt Thẹo báo cáo Tiêu Hoằng.
- Từ giờ trở đi, mọi người phải cẩn thận gấp đôi, chú ý phối hợp. Xuất phát. Tiêu Hoằng dặn dò một tiếng, khởi động Dực văn nhảy vào trong khe sâu.
Các thành viên đội quân tù nhân cũng trật tự trước sau nhảy xuống.
Đứng ở khe sâu Kham Ba Lạp, phía trên mặt đất ẩm thấp, Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn do nhiệt độ, từ dưới -40 độ kéo lên đến 0 độ, không cảm nhận được có gió ở xung quanh.
Ánh mắt nhìn xung quanh, có thể thấy dược băng tuyết trộn lẫn bùn đất ở khắp nơi, băng tan, hang động sâu không đáy, tùy ý thấy được.
Bản thân Tiêu Hoằng biết rõ, nơi này không phải chỗ an toàn, linh thú cấp Đại Ngự Sư bốn năm rất nhiều, nếu “may mắn”, gặp Vũ thú cấp Ngự hồn cũng không phải là điều không thể.
Đương nhiên, nếu hết sức cẩn thận, đội quân tù nhân vẫn có thể đối phó được, vấn đề lớn nhất ở chỗ không thể gây ra động tĩnh quá lớn, bằng không để cho binh lính Cao Tương biết được Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân ở trong này, sẽ có hậu quả gì?
Chắc chắn là cắt đứt con đường giữa Thiên Tế Tinh và vòng cực Bắc, sau đó điên cuồng tấn công Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân.
- Cố gắng không kinh động cái gì, xuất phát.
Tiêu Hoằng hạ giọng nói, liền cố gắng nhẹ bước, bắt đầu từ khe sâu, tiến vào bên trong.
Trên đường đi, phàm là hố băng có lẫn bùn, Tiêu Hoằng đều thăm dò cẩn thận, bởi vì hoàn cảnh này là chỗ trùng Thác Lý thích ở nhất.
Có điều, loại linh thú cực kỳ hiếm thấy lại quái dị như trùng Thác Lý, làm sao mà dễ tìm, thậm chí bản thân Tiêu Hoằng biết rõ, hy vọng tìm được là quá xa vời. Trừ khi... Có mấy chục ngàn người, không cần cố kỵ tìm tòi khắp nơi, nói không chừng còn có hy vọng.
Chỉ là làm sao mà thế được?
500 người thần không biết quỷ không hay đến đây, còn dễ nói, mấy chục ngàn người đồng thời ra trận, không bị phát hiện mới là chuyện lạ? Đến lúc đó, còn chưa tìm được trùng Thác Lý, khái chiến ngay mặt với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mới là sự thật.
Tiến lên chừng 2 giờ, không thấy một chút bóng dáng của trùng Thác Lý, ngược lại đội quân tù nhân bắt được mấy con sâu quý khác.
Trong đó còn có cả trùng Tuyết Linh, loại linh thú này cực kỳ hiếm thấy.
Lúc này đám người Tiêu Hoằng đi đến trước hang động to đến l0m, hơn nữa đang nhìn vào trong, muốn phán đoán tính an toàn của hang động này. Dù sao không ăn cả một ngày, phải cam đoan trạng thái tốt, đội quân tù nhân cần chỗ nghỉ ngơi ăn uống.
Bởi vì hang động này uốn lượn kéo dài xuống dưới, cho nên đám người Tiêu Hoằng không thể do thám được hang động này sâu cỡ nào, có tồn tại nguy hiểm gì không, chẳng qua, nơi này đúng là nơi trú ẩn lâm thời rất tốt.
- Ốc Sư.
Đánh giá tỉ mỉ hang động này, Tiêu Hoằng mới quay sang gọi Ốc Sư.
Ốc Sư hiểu ý, lập tức rút ra một cây Đồ Đằng Ma Văn thăm dò dài 1m, mở ra, ném sâu vào trong hang. Nháy mắt bị ném vào, Ma Văn thăm dò đột nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt, bay vụt vào trong hang động như mũi tên bắn ra, gặp phải chướng ngại vật, có thể tự động đổi hướng.
Đồng thời, Ma Văn hình ảnh trên tay Ốc Sư cũng bắt đầu vẽ ra hình ảnh phác thảo toàn bộ hang động, giống như ruột động vật, vòng vo ngoắt ngéo, khi lớn khi nhỏ, hơn nữa đi ra một khoảng cách, bắt đầu chui thẳng xuống.
Ngao!
Đồ Đằng thăm dò bay ra mười mấy giây, trong hang động đột ngột phát ra tiếng rít gào âm trầm, kế đó là tiếng bước chân nặng nề. Từ rất xa, Tiêu Hoằng cũng có thể cảm nhận được mặt đất chấn động.
- Chuẩn bị, mặc kệ là gì, tranh thủ dọn dẹp gọn gàng thứ trong hang động này.
Sắc mặt Tiêu Hoằng trở nên nghiêm túc, trầm giọng ra lệnh.
Đội quân tù nhân không đáp lại, mà mở Chiến Văn của mình, vòng xoáy trên ngón tay dần dần sáng lên, sắc mặt nghiêm nghị.
Không đến nửa phút, đám người Tiêu Hoằng nhìn thấy một con linh thú hình dạng như tê giác, hình thể khổng lồ, dài đến 7-8m, đang lao thẳng ra ngoài hang, ở trước đầu lôi lên, có tầng màng năng lượng bao bọc vỏ cứng.
Loài sinh vật này chính là Trùng Phong thú, phần đầu nhô lên, cứng gấp trăm lần kim cương, da dày trên người như tấm thép hợp kim, gặp phải con mồi hay kẻ thù sẽ trực tiếp đụng mạnh tới, đừng nhìn đơn giản, nhưng uy lực rất lớn.
Loại linh thú này gặp nhiều ở Thiên Tế Tinh, nhất là mấy hang động linh thú ở quận Hồng Phong, cho nên Tiêu Hoằng biết rõ phải đối phó thế nào.
- Nhắm ngay 2 chân nó, phát động tấn công.
Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói.
Theo lệnh của Tiêu Hoằng mười mấy người bắn chùm sáng về phía hai chân trước Trùng Phong thú, vài giày sau, hai chân trước Trùng Phong thú đã bị đục ra 2 cái lỗ, đang xông thẳng tới liền ngã xuống, còn quay cuồng mấy vòng như xe hơi gặp nạn, cuối cùng ngừng lại trước cửa hang. Nghênh đón Trùng Phong thú là một đòn chí mạng của Thiết Nam, Hứa Kính Uy, trực tiếp bẻ gãy trung khu thân kinh ở cổ Trùng Phong thú.
Đồng thời, bên Ốc Sư cũng thăm dò xong hang động này, hang động dài đến l000m, đầu bên kia trực tiếp nối liền với chân núi băng, hai đầu thông nhau, rõ ràng không phải hang động linh thú.
Vòng qua cứ điểm, đi qua dãy núi, Tiêu Hoằng dẫn đội quân tù nhân đã đặt chân lên đại lục Bắc Cực, phóng mắt nhìn là sông băng liên miên, ở chân trời toát ra tia nắng sớm nhàn nhạt.
Chẳng qua Tiêu Hoằng không có thời gian thưởng thức cảnh đẹp như thế, mà dẫn đội quân tù nhân cô gắng chọn khe băng sâu, hoặc là dùng núi băng che dấu, nhanh chóng đi tới đại khe sâu Kham Ba Lạp.
Về phần binh lính Cao Tương trong cực bắc, thì không phát hiện chút nào, chỉ là khi Tiêu Hoằng dần dần xâm nhập, rõ ràng phát giác ra binh lính Cao Tương đóng quân ở trong này có chút không giống với ở ngoài.
Theo binh lính trinh sát quận Hàn Thương kể lại, binh lính Cao Tương ở cực bắc rất lơi lỏng, bởi vì khí hậu rét lạnh, đều quanh năm trốn trong binh doanh, rất ít khi tuần tra.
Nhưng ngay vừa nãy, Tiêu Hoằng liên tục gặp 3 chiếc xe trượt tuyết Ma Văn, tuần tra trên báng nguyên.
Lúc này, sau 3 tiếng hành quân cao tốc, đám người Tiêu Hoằng đang ẩn nấp trên triền núi tuyết bao phủ, áo choàng trắng đủ khiên họ lặng yên ẩn nấp giữa màu trắng mênh mông này.
Ở đằng trước, trên mảnh băng nguyên là mười mấy chiếc xe trượt tuyết Ma Văn, xếp thành hàng ngang, chầm chậm đi tới, còn thường cắm cọc cảnh báo Ngự lực dài khoảng 1m xuống mặt băng.
Chỉ cần có người đi ngang qua, sẽ lập tức bị phát hiện.
- Không đúng mà, binh lính Cao Tương trên bắc cực ngày xưa không có chăm chỉ như thế? Bọn họ đang cảnh giác cái gì?
Thiết Nam khó hiểu, nhỏ giọng nói với Tiêu Hoằng kế bên.
- Không rõ lắm, dường như thật sự đang phòng bị cái gì, nhưng từ bây giờ, chúng ta phải cẩn thận hơn, chú ý làm việc.
Tiêu Hoằng nhìn đoàn xe trượt tuyết đi xa dần, nhỏ giọng nói.
Vài phút sau, đợi đoàn xe trượt tuyết biến mất, Tiêu Hoằng quay đầu, đánh mắt với Ốc Sư.
Ốc Sư không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, sau đó rút 2 cây Đồ Đằng Ma Văn, cùng dài 1m, sau đó vung tay ném 2 cây Đồ Đằng Ma Văn cắm ở gần cọc cảnh báo Ngự lực, khởi động sóng năng lượng quấy nhiễu.
Tiếp theo, đám người Tiêu Hoằng thoải mái đi qua bên cạnh Đồ Đằng Ma Văn và cọc cảnh báo Ngự lực.
Đi ra khoảng 50m, Ốc Sư nhấc tay, trong ốc tay bắn ra 2 sợi dây Ma Văn, hút 2 cây Ma Văn Đồ Đằng trở về.
Không ngừng tiến lên, đám người Tiêu Hoằng thấy được binh lính Cao Tương tuần tra bắc cực ngày càng nhiều, ngày càng dày đặc, 5000 binh lính Cao Tương ở bắc cực đều được phái ra.
Điều này càng khiến Tiêu Hoằng khó hiểu hơn, rốt cuộc muốn làm gì?
Đương nhiên, bởi vì bắc cực tương đối rộng lớn, 5000 người này muốn phát hiện đội quân tù nhân ngụy trang kỹ càng, gần như là điều không thể nào.
Binh lính Cao Tương bắc cực, cái gọi là cẩn thận, cũng chỉ là tương đối.
Hành quân cả ngày, xuyên qua địa hình phức tạp rét mướt, đến chạng vạng, Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân đã đi vào trong vòng cực Bắc.
Nhiệt độ hiện giờ đã -40 độ, bông tuyết trên trời bị gió lạnh thôi quay cuồng giữa không trung, mọi thứ trước mặt đều trở nên mờ ảo.
Lúc này, đám người Tiêu Hoằng đang ở dưới chân núi băng, phía trước là khe sâu lớn nhất trên Ma Duệ Tinh, khe sâu Kham Ba Lạp.
Phóng mắt nhìn, cả cái khe sâu rộng chừng mấy km, chiều dài xỏ xuyên qua vòng cực Bắc, bên trong khe sâu thăm thăm là một mảnh tối đen.
Khởi động hệ thống nhìn đêm, nhìn vào trong khe sâu, độ sâu cái khe này phải từ mấy trăm đến cả ngàn mét, bên trong có băng tuyết, đất bùn, dòng sông chảy ra từ khe đá, cùng với những thảm thực vật...
Nguyên nhân tạo ra hiện tượng này là địa nhiệt, rõ ràng nhiệt độ trong đó phải cao hơn ngoài này.
- Lão đại, vừa dò xét xong, gần đây không phát hiện có linh thú uy hiếp.
Mặt Thẹo báo cáo Tiêu Hoằng.
- Từ giờ trở đi, mọi người phải cẩn thận gấp đôi, chú ý phối hợp. Xuất phát. Tiêu Hoằng dặn dò một tiếng, khởi động Dực văn nhảy vào trong khe sâu.
Các thành viên đội quân tù nhân cũng trật tự trước sau nhảy xuống.
Đứng ở khe sâu Kham Ba Lạp, phía trên mặt đất ẩm thấp, Tiêu Hoằng nhìn Ma Văn do nhiệt độ, từ dưới -40 độ kéo lên đến 0 độ, không cảm nhận được có gió ở xung quanh.
Ánh mắt nhìn xung quanh, có thể thấy dược băng tuyết trộn lẫn bùn đất ở khắp nơi, băng tan, hang động sâu không đáy, tùy ý thấy được.
Bản thân Tiêu Hoằng biết rõ, nơi này không phải chỗ an toàn, linh thú cấp Đại Ngự Sư bốn năm rất nhiều, nếu “may mắn”, gặp Vũ thú cấp Ngự hồn cũng không phải là điều không thể.
Đương nhiên, nếu hết sức cẩn thận, đội quân tù nhân vẫn có thể đối phó được, vấn đề lớn nhất ở chỗ không thể gây ra động tĩnh quá lớn, bằng không để cho binh lính Cao Tương biết được Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân ở trong này, sẽ có hậu quả gì?
Chắc chắn là cắt đứt con đường giữa Thiên Tế Tinh và vòng cực Bắc, sau đó điên cuồng tấn công Tiêu Hoằng cùng đội quân tù nhân.
- Cố gắng không kinh động cái gì, xuất phát.
Tiêu Hoằng hạ giọng nói, liền cố gắng nhẹ bước, bắt đầu từ khe sâu, tiến vào bên trong.
Trên đường đi, phàm là hố băng có lẫn bùn, Tiêu Hoằng đều thăm dò cẩn thận, bởi vì hoàn cảnh này là chỗ trùng Thác Lý thích ở nhất.
Có điều, loại linh thú cực kỳ hiếm thấy lại quái dị như trùng Thác Lý, làm sao mà dễ tìm, thậm chí bản thân Tiêu Hoằng biết rõ, hy vọng tìm được là quá xa vời. Trừ khi... Có mấy chục ngàn người, không cần cố kỵ tìm tòi khắp nơi, nói không chừng còn có hy vọng.
Chỉ là làm sao mà thế được?
500 người thần không biết quỷ không hay đến đây, còn dễ nói, mấy chục ngàn người đồng thời ra trận, không bị phát hiện mới là chuyện lạ? Đến lúc đó, còn chưa tìm được trùng Thác Lý, khái chiến ngay mặt với Cao Tương Chân Nghĩa Quốc mới là sự thật.
Tiến lên chừng 2 giờ, không thấy một chút bóng dáng của trùng Thác Lý, ngược lại đội quân tù nhân bắt được mấy con sâu quý khác.
Trong đó còn có cả trùng Tuyết Linh, loại linh thú này cực kỳ hiếm thấy.
Lúc này đám người Tiêu Hoằng đi đến trước hang động to đến l0m, hơn nữa đang nhìn vào trong, muốn phán đoán tính an toàn của hang động này. Dù sao không ăn cả một ngày, phải cam đoan trạng thái tốt, đội quân tù nhân cần chỗ nghỉ ngơi ăn uống.
Bởi vì hang động này uốn lượn kéo dài xuống dưới, cho nên đám người Tiêu Hoằng không thể do thám được hang động này sâu cỡ nào, có tồn tại nguy hiểm gì không, chẳng qua, nơi này đúng là nơi trú ẩn lâm thời rất tốt.
- Ốc Sư.
Đánh giá tỉ mỉ hang động này, Tiêu Hoằng mới quay sang gọi Ốc Sư.
Ốc Sư hiểu ý, lập tức rút ra một cây Đồ Đằng Ma Văn thăm dò dài 1m, mở ra, ném sâu vào trong hang. Nháy mắt bị ném vào, Ma Văn thăm dò đột nhiên bùng lên ánh sáng chói mắt, bay vụt vào trong hang động như mũi tên bắn ra, gặp phải chướng ngại vật, có thể tự động đổi hướng.
Đồng thời, Ma Văn hình ảnh trên tay Ốc Sư cũng bắt đầu vẽ ra hình ảnh phác thảo toàn bộ hang động, giống như ruột động vật, vòng vo ngoắt ngéo, khi lớn khi nhỏ, hơn nữa đi ra một khoảng cách, bắt đầu chui thẳng xuống.
Ngao!
Đồ Đằng thăm dò bay ra mười mấy giây, trong hang động đột ngột phát ra tiếng rít gào âm trầm, kế đó là tiếng bước chân nặng nề. Từ rất xa, Tiêu Hoằng cũng có thể cảm nhận được mặt đất chấn động.
- Chuẩn bị, mặc kệ là gì, tranh thủ dọn dẹp gọn gàng thứ trong hang động này.
Sắc mặt Tiêu Hoằng trở nên nghiêm túc, trầm giọng ra lệnh.
Đội quân tù nhân không đáp lại, mà mở Chiến Văn của mình, vòng xoáy trên ngón tay dần dần sáng lên, sắc mặt nghiêm nghị.
Không đến nửa phút, đám người Tiêu Hoằng nhìn thấy một con linh thú hình dạng như tê giác, hình thể khổng lồ, dài đến 7-8m, đang lao thẳng ra ngoài hang, ở trước đầu lôi lên, có tầng màng năng lượng bao bọc vỏ cứng.
Loài sinh vật này chính là Trùng Phong thú, phần đầu nhô lên, cứng gấp trăm lần kim cương, da dày trên người như tấm thép hợp kim, gặp phải con mồi hay kẻ thù sẽ trực tiếp đụng mạnh tới, đừng nhìn đơn giản, nhưng uy lực rất lớn.
Loại linh thú này gặp nhiều ở Thiên Tế Tinh, nhất là mấy hang động linh thú ở quận Hồng Phong, cho nên Tiêu Hoằng biết rõ phải đối phó thế nào.
- Nhắm ngay 2 chân nó, phát động tấn công.
Tiêu Hoằng nhỏ giọng nói.
Theo lệnh của Tiêu Hoằng mười mấy người bắn chùm sáng về phía hai chân trước Trùng Phong thú, vài giày sau, hai chân trước Trùng Phong thú đã bị đục ra 2 cái lỗ, đang xông thẳng tới liền ngã xuống, còn quay cuồng mấy vòng như xe hơi gặp nạn, cuối cùng ngừng lại trước cửa hang. Nghênh đón Trùng Phong thú là một đòn chí mạng của Thiết Nam, Hứa Kính Uy, trực tiếp bẻ gãy trung khu thân kinh ở cổ Trùng Phong thú.
Đồng thời, bên Ốc Sư cũng thăm dò xong hang động này, hang động dài đến l000m, đầu bên kia trực tiếp nối liền với chân núi băng, hai đầu thông nhau, rõ ràng không phải hang động linh thú.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.