Chương 4: Nhân vật yêu thích nhất
Cấm Ma
04/11/2024
Hai ngày sau, lúc này Khương Mênh đang ngồi trên Vương toạ của mình, Ma Linh Nhi cùng Ma Thanh Thanh phân biệt đứng hai bên.
Ở bên dưới đứng đấy bốn tên là Ma Tàn, Ma Táng, Ma Khang cùng với Ma Lục.
Lúc này Ma Tàn bước lên kính cẩn nói:
"Bẩm chủ thượng, nhiệm vụ mà ngài giao thuộc hạ đã hoàn thành."
Vừa dứt lời trên tay của Ma Tàn liền hiện lên một vật, đó là một thanh kiếm gỉ sét, thoạt nhìn không có gì là lợi hại cả nhưng để lấy được thanh kiếm này Ma Tàn cùng Ma Táng phải ăn thiệt thòi không nhỏ mới lấy được.
"Không tồi!" Khương Mệnh hài lòng đưa tay hút lấy thanh kiếm, là một kẻ biết trước cốt truyện nên hắn biết thanh kiếm này lợi hại thế nào.
Đây phải nói là vũ khí mạnh nhất của tên nam chính, chỉ tiếc đến tận cuối truyện cũng không hề rõ lai lịch của thanh kiếm này.
"Phát hiện ký chủ cướp đoạt cơ duyên của Tần Thiên Phàm, chúc mừng ký chủ nhận được 300 triệu vàng."
Kiếm vừa vào tay, Khương Mệnh còn chưa kịp xem xét thì âm thanh hệ thống vang lên.
"300 triệu ?" nghe số vàng nhận được khiến Khương Mệnh hoàn toàn mộng, mặc dù hắn biết sẽ nhận được nhiều nhưng không nghĩ là nhiều như thế.
Phải biết các món đồ Chí Tôn Cảnh trong hệ thống bắt đầu từ 100 triệu, với 300 triệu hắn cũng mua được khá nhiều rồi.
"Thanh kiếm này là gì vậy hệ thống?" Khương Mệnh nghi hoặc hỏi.
" Thiên địa sát binh Nghịch Thiên Kiếm, đệ nhất sát phạt binh khí." Hệ thống ngắn gọi nói.
Khương Mệnh nghe mà không cách nào bình tĩnh được.
Nghịch Thiên Kiếm, đệ nhất sát phạt binh khí.
Chỉ cần nghe là biết lợi hại thế nào rồi.
"Cũng may là thanh kiếm này đang bị hư hại nên ký chủ mới cầm vào được, nếu không ngài đến chết thế nào cũng không biết, đương nhiên cũng do nó hư nên mới còn 300 triệu vàng." Hệ thống lạnh lùng nói.
"Thế làm thế nào để sửa được nó?" Khương Mệnh hỏi.
"Chuyện này ngài biết cũng không có ý nghĩa gì, Thương Huyền Đại Lục là không có thứ để sửa được nó, thậm chí bây giờ trong của hàng hệ thống cũng không có."
Khương Mệnh cũng không quan tâm nữa, cho dù không cần sửa thì có cũng đủ hắn sử dụng để quét ngang Thương Huyền Đại Lục rồi.
Để thanh kiếm vào không gian hệ thống, Khương Mệnh nhìn xuống một người.
Đây là một nữ nhân, nàng có mái tóc đen dài, lúc này đang cúi mặt xuống đất nên không nhìn rõ dung mạo, cả ngươi hơi có chút run rẩy.
"Thưa chủ thượng, người đã mang cho ngài rồi ạ." Ma Khang chắp tay nói.
Khương Mệnh không để ý đến hắn nói mà nhìn chằm chằm nàng, ngay sau đó hắn liền ra hiệu cho bốn người đi ra ngoài.
Lúc này trong căn phòng chỉ còn Khương Mệnh, Ma Thanh Thanh, Ma Linh Nhi cùng với nữ nhân trước mắt mày.
"Ngươi có biết ta vì sao bắt ngươi đến đây không?" Khương Mệnh ánh mắt nhu hoà nói.
"Tiểu nữ không biết ạ!" Mạc Tâm Tuyết cúi đầu sợ hãi nói.
Khương Mệnh nhìn nàng mà lắc đầu cười, ở Ma Vực này hắn chính là trời, không có bất kỳ ai có can đảm chống lại hắn.
Mạc Tâm Tuyết chính là nữ nhân mà hắn thích nhất trong truyện này, phải nói là cuộc đời nàng toàn bi kịch.
Ách Vận Ma Thể, đây chính là thể chất mà nàng nắm giữ, nó có thể điều khiển được vận xui của đối phương. Nếu Mạc Tâm Tuyết nắm giữ được thể chất này, nàng muốn ngươi chết, ngươi sẽ gặp phải đủ sự cố mà chết.
Nhưng nếu không nắm giữ được thể này, ngươi sẽ trở thành thiên sát cô tinh.
Khương Mệnh đọc truyện nên biết rất rõ hoàn cảnh của Mạc Tâm Tuyết, nàng bề ngoài luôn nở nụ cười vui vẻ, lạc quan nhưng sâu bên trong nàng lại vô cùng khát khao được hạnh phúc.
Từ bé đến lớn nàng chỉ có một mình, bất kỳ ai tiếp xúc với nàng đều chết.
Không những thế Mạc Tâm Tuyết còn không thể tu luyện được, thậm chí cuộc sống của nàng về sau còn tuyệt vọng hơn nữa, chỉ có bóng tối vô tận nuốt chửng lấy nàng.
Khương Mệnh bây giờ đã có cơ hội bảo vệ nàng thì hắn đương nhiên sẽ không để bi kịch đến với nàng.
"Không cần phải sợ, lại đây!" Khương Mệnh nhu hoà nói.
"Nhưng..." Mạc Tâm Tuyết do dự, nàng biết mình vận xui nên mới ở một mình cách xa tất cả, nàng không muốn mình phải liên lụy đến bất cứ ai.
Khương Mệnh nhìn ra Mạc Tâm Tuyết do dự, hắn cười nhẹ rồi đứng dậy bước xuống.
"Mình chẳng lẽ phải chết rồi sao?" Mạc Tâm Tuyết thấy Khương Mệnh bước gần đến mình liền sợ hãi nghĩ.
Từ lâu nàng đã thấy cuộc sống của mình chẳng có ý nghĩa gì, cô độc là thứ duy nhất làm bạn với nàng.
Nàng cũng không biết vì lý do gì mà nàng còn sống đến hiện tại.
"Có lẽ chết cũng là một loại giải thoát đi?" Mạc Tâm Tuyết nghĩ lại cuộc đời của mình liền cảm thấy chết cũng không đáng sợ như vậy.
Nhìn Mạc Tâm Tuyết nhắm chặt mắt cúi đầu khiến Khương Mệnh thở dài, không chút do dự hắn kéo nàng vào trong lòng mình mà ôm lấy.
"Ngài..." Mạc Tâm Tuyết thấy thế liền kinh ngạc thốt lên.
"Không cần nói gì hết, có ta ở đây rồi!"
Mạc Tâm Tuyết nghe thế liền im lặng lại, do Khương Mệnh cao hơn nàng nhiều nên đầu Mạc Tâm Tuyết vừa vặn tựa vào trong ngực hắn.
Khương Mệnh có thể cảm nhận được cơ thể Mạc Tâm Tuyết run lên khi hắn nói câu đó cùng với sau đó là một âm thanh nức nở nhỏ bé.
Khương Mệnh thở dài rồi ôm Mạc Tâm Tuyết chặt hơn.
Một lát sau, cảm nhận được Mạc Tâm Tuyết hết run hắn mới thả lỏng ra rồi nhìn xuống nàng.
Lúc này Mạc Tâm Tuyết cũng đang nhìn hắn, từ lúc vào trong này nàng luôn trong trạng thái sợ hãi nên cúi đầu không dám nhìn lung tung.
Bây giờ khoảng cách gần nhìn Khương Mệnh khiến nàng thẫn thờ.
Khuôn mặt đẹp trai cùng ma mị của Khương Mệnh khiến nàng bị cuốn hút, si ngốc nhìn chằm chằm lấy hắn, đặc biệt là ánh mắt ôn nhu kia như khiến nàng trầm luân trong đó.
"Thế nào, bị ta cuốn hút rồi à?" Khương Mệnh đưa tay lên lau đi nước mắt của Mạc Tâm Tuyết nhẹ nhàng nói.
Mạc Tâm Tuyết sở hữu khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp của nàng không sao tả hết, đôi mắt to tròn lúc này đang rơm rớm nước mắt, chiếc mũi cao thon gọn kết hợp với đôi môi trái tim.
Mạc Tâm Tuyết có thể nói là nữ nhân sinh đẹp nhất trong cả bộ truyện.
"Tiểu nữ xin lỗi đại nhân!" Cảm thấy mình thất thố khiến nàng cúi gằm mặt xuống sợ hãi xin lỗi.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng khiến Khương Mệnh buồn cười.
"Nàng có muốn ở cạnh ta không?" Vừa nói Khương Mệnh vừa nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn Mạc Tâm Tuyết.
Mạc Tâm Tuyết rất muốn nói có, cái cảm giác yên bình cùng với trái tim đập thình thịch khi Khương Mệnh ôm nàng khiến Mạc Tâm Tuyết rất mê luyến, nhưng nghĩ đến thân phận của mình ánh mắt nàng liền ảm đạm.
"Xin lỗi đại nhân nhưng tiểu nữ không thể ở cạnh ngài được ạ!" Mạc Tâm Tuyết có chút nức nở nói.
"Nàng không cần phải lo, Ách Vận Ma Thể không có tác dụng với ta!" Khương Mệnh vuốt tóc nàng dịu dàng nói.
Hệ thống có nói với hắn Tối Thượng Sinh Linh hoàn toàn không bị những thứ như thế này ảnh hưởng nên hắn chẳng có gì mà lo.
Thấy Mạc Tâm Tuyết vẫn lo sợ phân vân, Khương Mệnh không chút chần chờ nào mà cúi xuống hôn lấy nàng.
"Ưm..." Cảm nhận được nụ hôn đầu của mình bị cướp mất khiến Mạc Tâm Tuyết trợn tròn mắt nhưng rất nhanh nàng liền đắm chìm vào kỹ năng của Khương Mệnh.
Hôn một hồi lâu Khương Mệnh liền nhả ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt mê li nhìn mình của Mạc Tâm Tuyết, đưa tay lên xoa đầu nàng nhẹ nhàng nói:" Bây giờ nàng thuộc về ta, nhớ chưa?"
Mạc Tâm Tuyết nghe thế mới tỉnh táo lại, đầu dựa vào trong ngực Khương Mệnh nhẹ ừm một cái, lúc này trong lòng nàng chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cảm giác này khiến nàng chỉ muốn đắm chìm trong đó.
-------
Nếu nói Ma Thần Giới chiếm cứ phía nam thì Thánh Thần Giới chiếm cứ phía bắc Thương Huyền Đại Lục.
Sáu tháp nơi đầy lần lượt là: Quang Minh Tháp, Sinh Mệnh Tháp, Cửu Thải Tháp, Chiến Tháp, Tinh Thần Tháp cùng với Thánh Tháp trong đó Thánh Tháp mạnh nhất.
Già La Thanh.
Lúc này Khương Mệnh đang dắt tay Mạc Tâm Tuyết đi dạo, phía sau là hai hộ vệ của hắn Ma Thanh Thanh cùng Ma Linh Nhi.
Ba nàng đều đeo lên khăn che mặt, đơn giản là nhan sắc của cả ba quá xinh đẹp, nếu không che thì quá phiền phức. Mặc dù là che mặt nhưng cả ba vẫn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
"Anh yêu, chúng ta giờ đi đâu đây?" Mạc Tâm Tuyết vui vẻ nói, nụ cười của nàng còn đâu sự cô đơn, lạc lõng nữa, giờ đây nhìn nàng tràn đầy sức sống.
Cũng đã được một tuần trôi qua từ khi gặp Mạc Tâm Tuyết, mới đầu khi ở trong Ma Tháp thì nàng còn không quen cùng sợ hãi nhưng dưới sự tiếp súc cùng chăm sóc của Khương Mệnh thì mọi chuyện liền khác.
Khương Mệnh có thể cảm nhận được Mạc Tâm Tuyết thật sự yêu hắn, yêu sâu đậm, yêu không đổi. Khương Mệnh có thể hiểu được dù sao bây giờ hắn cũng là người đã kéo nàng khỏi địa ngục của nỗi cơ đơn.
Đương nhiên Khương Mệnh còn có chút không biết, Mạc Tâm Tuyết yêu hắn như vậy cũng là do từ bé đến lớn nàng không hề được hạnh phúc.
Chính Khương Mệnh cho nàng biết nàng cũng được chiều chuộng, cho nàng biết nàng cũng đáng được yêu thương, cho nàng biết nàng cũng có một nơi để nàng dựa vào.
Có thể nói Khương Mệnh chính là tất cả của Mạc Tâm Tuyết, nếu Khương Mệnh mà từ bỏ nàng thì không biết Mạc Tâm Tuyết sẽ tuyệt vọng đến mức độ nào, đương nhiên điều này sẽ không xảy ra.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc Tâm Tuyết, chẳng cần biết mệt mỏi thế nào nhưng chỉ cần nhìn thấy Mạc Tâm Tuyết cười là Khương Mệnh đều cảm thấy mọi buồn phiền đều bay đi mất.
"Đi gặp nhân vật vô cùng quan trọng với chúng ta." Khương Mệnh nhẹ nhàng trả lời, cách xưng hô anh yêu là do Khương Mệnh bảo nàng nói vậy, hắn vẫn thích cách gọi ở thế giới trước hơn.
"Nhân vật vô cùng quan trọng?" Mạc Tâm Tuyết tràn đầy nghi hoặc, anh yêu đường đường là Ma Vương, ai mà có tư cách khiến anh yêu coi trọng như thế chứ.
Khương Mệnh nhìn khuôn mặt tràn đầy dấu chấm hỏi của Mạc Tâm Tuyết mà không khỏi cảm thấy buồn cười, không nhịn được hắn liền véo nhẹ má Mạc Tâm Tuyết nói:
"Lát nữa nàng sẽ biết thôi.".
"Hừm, không nói thì thôi, em đi chơi với hai chị trước đây!" Mạc Tâm Tuyết bĩu môi nói, quay người dắt tay Ma Thanh Thanh cùng Ma Linh Nhi đi mua đồ.
Khương Mệnh cũng để nàng tự do đi chơi, có Ma Thanh Thanh cùng Ma Linh Nhi thì việc an toàn của Mạc Tâm Tuyết là hoàn toàn không có vấn đề.
"Tần Thiên Phàm! Ác mộng của ngươi từ hôm nay bắt đầu!" Khương Mệnh ánh mắt sâu xa nhìn về một phía, nở một nụ cười tràn đầy nguy hiểm lẩm bẩm.
Ở bên dưới đứng đấy bốn tên là Ma Tàn, Ma Táng, Ma Khang cùng với Ma Lục.
Lúc này Ma Tàn bước lên kính cẩn nói:
"Bẩm chủ thượng, nhiệm vụ mà ngài giao thuộc hạ đã hoàn thành."
Vừa dứt lời trên tay của Ma Tàn liền hiện lên một vật, đó là một thanh kiếm gỉ sét, thoạt nhìn không có gì là lợi hại cả nhưng để lấy được thanh kiếm này Ma Tàn cùng Ma Táng phải ăn thiệt thòi không nhỏ mới lấy được.
"Không tồi!" Khương Mệnh hài lòng đưa tay hút lấy thanh kiếm, là một kẻ biết trước cốt truyện nên hắn biết thanh kiếm này lợi hại thế nào.
Đây phải nói là vũ khí mạnh nhất của tên nam chính, chỉ tiếc đến tận cuối truyện cũng không hề rõ lai lịch của thanh kiếm này.
"Phát hiện ký chủ cướp đoạt cơ duyên của Tần Thiên Phàm, chúc mừng ký chủ nhận được 300 triệu vàng."
Kiếm vừa vào tay, Khương Mệnh còn chưa kịp xem xét thì âm thanh hệ thống vang lên.
"300 triệu ?" nghe số vàng nhận được khiến Khương Mệnh hoàn toàn mộng, mặc dù hắn biết sẽ nhận được nhiều nhưng không nghĩ là nhiều như thế.
Phải biết các món đồ Chí Tôn Cảnh trong hệ thống bắt đầu từ 100 triệu, với 300 triệu hắn cũng mua được khá nhiều rồi.
"Thanh kiếm này là gì vậy hệ thống?" Khương Mệnh nghi hoặc hỏi.
" Thiên địa sát binh Nghịch Thiên Kiếm, đệ nhất sát phạt binh khí." Hệ thống ngắn gọi nói.
Khương Mệnh nghe mà không cách nào bình tĩnh được.
Nghịch Thiên Kiếm, đệ nhất sát phạt binh khí.
Chỉ cần nghe là biết lợi hại thế nào rồi.
"Cũng may là thanh kiếm này đang bị hư hại nên ký chủ mới cầm vào được, nếu không ngài đến chết thế nào cũng không biết, đương nhiên cũng do nó hư nên mới còn 300 triệu vàng." Hệ thống lạnh lùng nói.
"Thế làm thế nào để sửa được nó?" Khương Mệnh hỏi.
"Chuyện này ngài biết cũng không có ý nghĩa gì, Thương Huyền Đại Lục là không có thứ để sửa được nó, thậm chí bây giờ trong của hàng hệ thống cũng không có."
Khương Mệnh cũng không quan tâm nữa, cho dù không cần sửa thì có cũng đủ hắn sử dụng để quét ngang Thương Huyền Đại Lục rồi.
Để thanh kiếm vào không gian hệ thống, Khương Mệnh nhìn xuống một người.
Đây là một nữ nhân, nàng có mái tóc đen dài, lúc này đang cúi mặt xuống đất nên không nhìn rõ dung mạo, cả ngươi hơi có chút run rẩy.
"Thưa chủ thượng, người đã mang cho ngài rồi ạ." Ma Khang chắp tay nói.
Khương Mệnh không để ý đến hắn nói mà nhìn chằm chằm nàng, ngay sau đó hắn liền ra hiệu cho bốn người đi ra ngoài.
Lúc này trong căn phòng chỉ còn Khương Mệnh, Ma Thanh Thanh, Ma Linh Nhi cùng với nữ nhân trước mắt mày.
"Ngươi có biết ta vì sao bắt ngươi đến đây không?" Khương Mệnh ánh mắt nhu hoà nói.
"Tiểu nữ không biết ạ!" Mạc Tâm Tuyết cúi đầu sợ hãi nói.
Khương Mệnh nhìn nàng mà lắc đầu cười, ở Ma Vực này hắn chính là trời, không có bất kỳ ai có can đảm chống lại hắn.
Mạc Tâm Tuyết chính là nữ nhân mà hắn thích nhất trong truyện này, phải nói là cuộc đời nàng toàn bi kịch.
Ách Vận Ma Thể, đây chính là thể chất mà nàng nắm giữ, nó có thể điều khiển được vận xui của đối phương. Nếu Mạc Tâm Tuyết nắm giữ được thể chất này, nàng muốn ngươi chết, ngươi sẽ gặp phải đủ sự cố mà chết.
Nhưng nếu không nắm giữ được thể này, ngươi sẽ trở thành thiên sát cô tinh.
Khương Mệnh đọc truyện nên biết rất rõ hoàn cảnh của Mạc Tâm Tuyết, nàng bề ngoài luôn nở nụ cười vui vẻ, lạc quan nhưng sâu bên trong nàng lại vô cùng khát khao được hạnh phúc.
Từ bé đến lớn nàng chỉ có một mình, bất kỳ ai tiếp xúc với nàng đều chết.
Không những thế Mạc Tâm Tuyết còn không thể tu luyện được, thậm chí cuộc sống của nàng về sau còn tuyệt vọng hơn nữa, chỉ có bóng tối vô tận nuốt chửng lấy nàng.
Khương Mệnh bây giờ đã có cơ hội bảo vệ nàng thì hắn đương nhiên sẽ không để bi kịch đến với nàng.
"Không cần phải sợ, lại đây!" Khương Mệnh nhu hoà nói.
"Nhưng..." Mạc Tâm Tuyết do dự, nàng biết mình vận xui nên mới ở một mình cách xa tất cả, nàng không muốn mình phải liên lụy đến bất cứ ai.
Khương Mệnh nhìn ra Mạc Tâm Tuyết do dự, hắn cười nhẹ rồi đứng dậy bước xuống.
"Mình chẳng lẽ phải chết rồi sao?" Mạc Tâm Tuyết thấy Khương Mệnh bước gần đến mình liền sợ hãi nghĩ.
Từ lâu nàng đã thấy cuộc sống của mình chẳng có ý nghĩa gì, cô độc là thứ duy nhất làm bạn với nàng.
Nàng cũng không biết vì lý do gì mà nàng còn sống đến hiện tại.
"Có lẽ chết cũng là một loại giải thoát đi?" Mạc Tâm Tuyết nghĩ lại cuộc đời của mình liền cảm thấy chết cũng không đáng sợ như vậy.
Nhìn Mạc Tâm Tuyết nhắm chặt mắt cúi đầu khiến Khương Mệnh thở dài, không chút do dự hắn kéo nàng vào trong lòng mình mà ôm lấy.
"Ngài..." Mạc Tâm Tuyết thấy thế liền kinh ngạc thốt lên.
"Không cần nói gì hết, có ta ở đây rồi!"
Mạc Tâm Tuyết nghe thế liền im lặng lại, do Khương Mệnh cao hơn nàng nhiều nên đầu Mạc Tâm Tuyết vừa vặn tựa vào trong ngực hắn.
Khương Mệnh có thể cảm nhận được cơ thể Mạc Tâm Tuyết run lên khi hắn nói câu đó cùng với sau đó là một âm thanh nức nở nhỏ bé.
Khương Mệnh thở dài rồi ôm Mạc Tâm Tuyết chặt hơn.
Một lát sau, cảm nhận được Mạc Tâm Tuyết hết run hắn mới thả lỏng ra rồi nhìn xuống nàng.
Lúc này Mạc Tâm Tuyết cũng đang nhìn hắn, từ lúc vào trong này nàng luôn trong trạng thái sợ hãi nên cúi đầu không dám nhìn lung tung.
Bây giờ khoảng cách gần nhìn Khương Mệnh khiến nàng thẫn thờ.
Khuôn mặt đẹp trai cùng ma mị của Khương Mệnh khiến nàng bị cuốn hút, si ngốc nhìn chằm chằm lấy hắn, đặc biệt là ánh mắt ôn nhu kia như khiến nàng trầm luân trong đó.
"Thế nào, bị ta cuốn hút rồi à?" Khương Mệnh đưa tay lên lau đi nước mắt của Mạc Tâm Tuyết nhẹ nhàng nói.
Mạc Tâm Tuyết sở hữu khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành, vẻ đẹp của nàng không sao tả hết, đôi mắt to tròn lúc này đang rơm rớm nước mắt, chiếc mũi cao thon gọn kết hợp với đôi môi trái tim.
Mạc Tâm Tuyết có thể nói là nữ nhân sinh đẹp nhất trong cả bộ truyện.
"Tiểu nữ xin lỗi đại nhân!" Cảm thấy mình thất thố khiến nàng cúi gằm mặt xuống sợ hãi xin lỗi.
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng khiến Khương Mệnh buồn cười.
"Nàng có muốn ở cạnh ta không?" Vừa nói Khương Mệnh vừa nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, ánh mắt tràn đầy ôn nhu nhìn Mạc Tâm Tuyết.
Mạc Tâm Tuyết rất muốn nói có, cái cảm giác yên bình cùng với trái tim đập thình thịch khi Khương Mệnh ôm nàng khiến Mạc Tâm Tuyết rất mê luyến, nhưng nghĩ đến thân phận của mình ánh mắt nàng liền ảm đạm.
"Xin lỗi đại nhân nhưng tiểu nữ không thể ở cạnh ngài được ạ!" Mạc Tâm Tuyết có chút nức nở nói.
"Nàng không cần phải lo, Ách Vận Ma Thể không có tác dụng với ta!" Khương Mệnh vuốt tóc nàng dịu dàng nói.
Hệ thống có nói với hắn Tối Thượng Sinh Linh hoàn toàn không bị những thứ như thế này ảnh hưởng nên hắn chẳng có gì mà lo.
Thấy Mạc Tâm Tuyết vẫn lo sợ phân vân, Khương Mệnh không chút chần chờ nào mà cúi xuống hôn lấy nàng.
"Ưm..." Cảm nhận được nụ hôn đầu của mình bị cướp mất khiến Mạc Tâm Tuyết trợn tròn mắt nhưng rất nhanh nàng liền đắm chìm vào kỹ năng của Khương Mệnh.
Hôn một hồi lâu Khương Mệnh liền nhả ra, nhìn khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt mê li nhìn mình của Mạc Tâm Tuyết, đưa tay lên xoa đầu nàng nhẹ nhàng nói:" Bây giờ nàng thuộc về ta, nhớ chưa?"
Mạc Tâm Tuyết nghe thế mới tỉnh táo lại, đầu dựa vào trong ngực Khương Mệnh nhẹ ừm một cái, lúc này trong lòng nàng chỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, cảm giác này khiến nàng chỉ muốn đắm chìm trong đó.
-------
Nếu nói Ma Thần Giới chiếm cứ phía nam thì Thánh Thần Giới chiếm cứ phía bắc Thương Huyền Đại Lục.
Sáu tháp nơi đầy lần lượt là: Quang Minh Tháp, Sinh Mệnh Tháp, Cửu Thải Tháp, Chiến Tháp, Tinh Thần Tháp cùng với Thánh Tháp trong đó Thánh Tháp mạnh nhất.
Già La Thanh.
Lúc này Khương Mệnh đang dắt tay Mạc Tâm Tuyết đi dạo, phía sau là hai hộ vệ của hắn Ma Thanh Thanh cùng Ma Linh Nhi.
Ba nàng đều đeo lên khăn che mặt, đơn giản là nhan sắc của cả ba quá xinh đẹp, nếu không che thì quá phiền phức. Mặc dù là che mặt nhưng cả ba vẫn hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người.
"Anh yêu, chúng ta giờ đi đâu đây?" Mạc Tâm Tuyết vui vẻ nói, nụ cười của nàng còn đâu sự cô đơn, lạc lõng nữa, giờ đây nhìn nàng tràn đầy sức sống.
Cũng đã được một tuần trôi qua từ khi gặp Mạc Tâm Tuyết, mới đầu khi ở trong Ma Tháp thì nàng còn không quen cùng sợ hãi nhưng dưới sự tiếp súc cùng chăm sóc của Khương Mệnh thì mọi chuyện liền khác.
Khương Mệnh có thể cảm nhận được Mạc Tâm Tuyết thật sự yêu hắn, yêu sâu đậm, yêu không đổi. Khương Mệnh có thể hiểu được dù sao bây giờ hắn cũng là người đã kéo nàng khỏi địa ngục của nỗi cơ đơn.
Đương nhiên Khương Mệnh còn có chút không biết, Mạc Tâm Tuyết yêu hắn như vậy cũng là do từ bé đến lớn nàng không hề được hạnh phúc.
Chính Khương Mệnh cho nàng biết nàng cũng được chiều chuộng, cho nàng biết nàng cũng đáng được yêu thương, cho nàng biết nàng cũng có một nơi để nàng dựa vào.
Có thể nói Khương Mệnh chính là tất cả của Mạc Tâm Tuyết, nếu Khương Mệnh mà từ bỏ nàng thì không biết Mạc Tâm Tuyết sẽ tuyệt vọng đến mức độ nào, đương nhiên điều này sẽ không xảy ra.
Nhìn khuôn mặt tươi cười của Mạc Tâm Tuyết, chẳng cần biết mệt mỏi thế nào nhưng chỉ cần nhìn thấy Mạc Tâm Tuyết cười là Khương Mệnh đều cảm thấy mọi buồn phiền đều bay đi mất.
"Đi gặp nhân vật vô cùng quan trọng với chúng ta." Khương Mệnh nhẹ nhàng trả lời, cách xưng hô anh yêu là do Khương Mệnh bảo nàng nói vậy, hắn vẫn thích cách gọi ở thế giới trước hơn.
"Nhân vật vô cùng quan trọng?" Mạc Tâm Tuyết tràn đầy nghi hoặc, anh yêu đường đường là Ma Vương, ai mà có tư cách khiến anh yêu coi trọng như thế chứ.
Khương Mệnh nhìn khuôn mặt tràn đầy dấu chấm hỏi của Mạc Tâm Tuyết mà không khỏi cảm thấy buồn cười, không nhịn được hắn liền véo nhẹ má Mạc Tâm Tuyết nói:
"Lát nữa nàng sẽ biết thôi.".
"Hừm, không nói thì thôi, em đi chơi với hai chị trước đây!" Mạc Tâm Tuyết bĩu môi nói, quay người dắt tay Ma Thanh Thanh cùng Ma Linh Nhi đi mua đồ.
Khương Mệnh cũng để nàng tự do đi chơi, có Ma Thanh Thanh cùng Ma Linh Nhi thì việc an toàn của Mạc Tâm Tuyết là hoàn toàn không có vấn đề.
"Tần Thiên Phàm! Ác mộng của ngươi từ hôm nay bắt đầu!" Khương Mệnh ánh mắt sâu xa nhìn về một phía, nở một nụ cười tràn đầy nguy hiểm lẩm bẩm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.