Ma Nghịch

Chương 5: Nhân vật chính Tần Thiên Phàm

Cấm Ma

05/11/2024

Tần gia, một nơi nào đó trên núi.

Bịch

"Haaa phế vật, đến cả một cú đấm của lão tử mà ngươi cũng không đỡ được, thế mà ngươi cũng dám đánh trả, ai cho cho ngươi gan chó đấy?" Một thiếu niên cười to khinh thường nói.

"Đúng đấy, phế vật thì mãi chỉ là phế vật thôi, ngươi còn cố tu luyện làm gì!" Một tên khác tiếp lời.

Tần Thiên Phàm bị đánh ngã xuống dưới đất, mặt mũi hắn lúc này bị thâm tím, khoé môi chảy máu, ánh mắt tức giận nhìn mấy tên bắt nạt đang cười đùa mình.

Cầm đầu là một thiếu niên tầm 14 tuổi, khuôn mặt có chút tuấn tú, hắn tên Tần Hào, là biểu ca của Tần Thiên Phàm.

Tần Hào thấy Tần Thiên Phàm nhìn với ánh mắt căm giận thì càng sảng khoái hơn, khinh bỉ nói:

"Ngươi nghĩ ngươi còn là thiên tài của Tần gia nữa sao, ca ca ta mới là hi vọng của Tần gia chúng ta."

"Tần Lâm Quyết chỉ là bại tướng dưới tay ta mà đòi đệ nhất thiên tài Tần gia, hắn xứng ?". Tần Thiên Phàm khinh thường nói.

Hồi thiên phú hắn vẫn còn, Tần Lâm Quyết ở đâu?

Bây giờ thiên phú hắn bỗng nhiên biến mất liền nhảy ra múa, đối với Tần Thiên Phàm mà nói, Tần Lâm Quyết chỉ là một tên hề.

"Dám xúc phạm ca ca của ta, ngươi muốn chết!" Tần Hào nghe thế liền tức giận, khuôn mặt dữ dằn muốn lao vào cho tên không biết trời cao đất rộng này một bài học thì có tiếng nói đằng xa vang lên:

"Dừng lại!"

Hướng ánh mắt nhìn về phía giọng nói, một thiếu nữ xinh đẹp bước đến, nàng tầm 16 tuổi, sở hữu khuôn mặt cũng gọi là xinh đẹp, đôi mắt to tròn, chiếc mũi cao cùng đôi môi chúm chím.

Thiếu nữ khoác trên mình bộ quần áo dài bó màu đỏ, hiển lộ ra vóc người đầy đặn, bộ ngực vừa phải cùng vòng eo thon gọn kết hợp với bờ mông cong khiến nàng càng trở nên quyến rũ hơn.

"Biểu tỷ, sao ngài lại tới đây?" Tần Hào nhìn thấy người tới liền sợ hãi lùi lại sau lo lắng hỏi.

"Thế nào? Ta không được phép đến ư?" Tần Tố Trinh giọng điệu nguy hiểm nhìn Tần Hào nói.

"Đâu có, biểu tỷ thích đến lúc nào cũng được." Tần Hào sợ hãi khua tay nói, thật sự là từ bé đến lớn hắn bị Tần Tố Trinh đánh ra bóng ma, chỉ cần gặp nàng là theo bản năng hắn liền muốn chạy.

Tần Tố Trinh lườm bọn Tần Hào một cái rồi đi tới đỡ Tần Thiên Phàm lên.

"Lần trước ta bảo không được bắt nạt tiểu Phàm nữa, các ngươi không nghe được à?" Tần Tố Trình nhìn chằm chằm Tần Hào nói.

"Là do tên tiểu tử này chủ động đánh ta trước chứ, ta cũng có muốn đâu." Tần Hào bĩu môi nói.

Tần Thiên Phàm nghe vậy chỉ cảm thấy muốn tức điên lên, rõ ràng là hắn chỉ đang tập luyện một mình, tự nhiên bọn này xông đến, nếu chỉ nói hắn thì không sao nhưng bọn hắn lại dám nói cha hắn là phế vật, hắn sao mà nhịn được.

"Có phải thế không tiểu Phàm?" Tần Tố Trinh nghi ngờ nhìn Tần Thiên Phàm.

Thấy Tần Thiên Phàm không chịu trả lời, nàng cũng hết cách, tính cách của Tần Thiên Phàm nàng biết, trầm mặc và cứng đầu, nhiều lần nàng muốn giúp nhưng đều không giúp được.

"Các ngươi biến đi!" Tần Tố Trinh nhìn Tần Hào rồi quát, doạ bọn chúng vắt chân lên chạy.

"Được rồi, để tỷ đưa đệ về." Tần Tố Trinh đưa một tay Tần Thiên Phàm qua vai mình rồi vác về nhà, cũng không phải là lần đầu nên Tần Thiên Phàm cũng mặc kệ nàng.

"Đệ đừng để ý lời nói của mấy tên kia, chỉ cần đệ cố gắng thì chẳng mấy chốc thiên phú sẽ trở về thôi." Tần Tố Trinh nhẹ nhàng khuyên.



"Đệ biết." Tần Thiên Phàm lạnh lùng nói.

Tần Tố Trinh thấy vậy cũng chỉ lắc đầu, nàng cũng không biết giúp gì cho Tần Thiên Phàm.

Cũng đã hai năm từ khi thiên phú của Tần Thiên Phàm biến mất.

Tần Thiên Phàm từ đầu vốn là một thiên tài tu luyện, chỉ với 12 tuổi đã đột phá Khí Hải cảnh, đã thế còn là tử sắc khí hải.

Tần gia ở Già La Thành chỉ là một chi nhánh nhỏ của Tần tộc ở Vương Thành tuy nhiên chỉ cần Tần Thiên Phàm hắn có biểu hiện tốt ở cuộc tỉ thí tông tộc thì Tần gia hắn sẽ có cơ hội quay về chủ mạch.

Với thiên phú của Tần Thiên Phàm thì vốn là có cơ hội nhưng không hiểu sao vào gần hai năm trước, tu vi của hắn bỗng dưng biến mất sạch sau một đêm.

Tần Thiên Phàm sao mà chịu được, hắn đã rất cố gắng tu luyện nhưng chính là không có tí tiến bộ gì.

Mấy tên từng nịnh nọt hắn cũng nhao nhao quay sang bắt nạt, có mỗi biểu tỷ Tần Tố Trinh là vẫn giúp đỡ hắn.

"Về đến nhà đệ rồi, tỷ về trước đây, lần sau đệ cẩn thận chút đừng để đám Tần Hào bắt nạt, có gì tìm tỷ, tỷ bảo vệ ngươi." Đưa đến nơi, Tần Tố Trinh quay sang nói với Tần Thiên Phàm, thấy Tần Thiên Phàm chỉ gật đầu nàng cũng bất đắc dĩ mà xoay người rời đi.

"Khụ... khụ..."

"Khiếu ca, huynh đừng làm muội sợ!"

Vừa bước vào trong nhà Tần Thiên Phàm liền nhìn thấy cha mình Tần Khiếu đang liên tục ho, thậm chí hắn còn nhìn thấy máu trên lòng bàn tay của cha hắn.

Mẹ hắn Lý Mộng Y đang ở bên cạnh đỡ lấy cha hắn, khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ cùng lo lắng.

"Phụ thân ngài bị sao vậy?" Tần Thiên Phàm chạy vội đến đỡ cùng mẹ hắn, hoảng hốt hỏi.

Phụ thân hắn Tần Khiếu vốn cũng là một thiên tài, trước khi thiên phú của Tần Thiên Phàm được bộc lộ thì Tần Khiếu chính là thiên tài xuất chúng nhất của Tần gia, chỉ mới 16 tuổi đã mở được Khí hải.

Lúc đấy Tần Khiếu chính là niềm hi vọng trở lại Tần tộc của Tần gia hắn, nhưng hi vọng bao nhiêu thì tuyệt vọng bấy nhiêu.

Trong cuộc thi tông tộc, Tần Khiếu bị thiên tài trẻ tuổi của Tần tộc lúc bấy giờ là Tần Hạo Thiên phế bỏ.

Khí hải bị hủy khiến tu vi của Tần Khiếu triệt để biến mất mà trở thành phế vật, hơn thế vết thương từ trận chiến hôm đấy khiến cơ thể Tần Khiếu trở nên suy yếu hơn.

Đến bây giờ đã được tám năm từ khi Tần Khiếu bị phế bỏ, cơ thể của Tần Khiếu mặc dù yếu đi trông thấy nhưng đây là lần đầu hắn thấy phụ thân ho ra máu.

"Phàm nhi con trông phụ thân để nương đi nói với gia gia con." Lý Mông Y vội vàng nói rồi muốn chạy đi.

"Y nhi, đừng nói với phụ thân, ta không muốn làm phiền phụ thân nữa!" Đúng lúc này Tần Khiếu lên tiếng ngăn cản.

"Nhưng vết thương của huynh..."

Nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Lý Mộng Y, Tần Khiếu nhẹ nhàng nói: "Chỉ là vết thương cũ bộc phát thôi, đợi mấy hôm là được... nếu không đỡ thì lúc đó nói với phụ thân cũng không muộn.".

Tần Khiếu vốn định nói không sao nhưng nhìn đến khuôn mặt của Lý Mộng Ý liền nói thêm.

"Nhưng huynh bắt buộc phải uống thuốc mới được!". Lý Mộng Y mặc dù rất lo lắng nhưng nàng biết tính cách của phu quân mình, tiến tới đỡ lấy Tần Khiếu ngồi xuống ghế, nàng nhìn hắn nghiêm túc nói.

"Nhưng linh dược đấy ta định để Phàm nhi tu luyện..."



"Huynh như thế này rồi còn tu luyện cái gì nữa!" Lý Mộng Y tức giận nói.

"Phụ thân vết thương của ngài quan trọng hơn, dù sao linh dược cũng không có tác dụng gì với con." Tần Thiên Phàm ở bên cạnh vội vàng khuyên.

Tần Khiếu thấy vậy cũng biết nói thêm cũng không ích gì, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta nghe theo hai người."

Lý Mộng Y thấy thế liền vui vẻ, chạy vội vào bên trong bếp để chuẩn bị nước thuốc.

Tần Khiếu lúc này mới có thời gian quan sát con trai cưng của mình, nhìn khuôn mặt Tần Thiên Phàm có vài chỗ tím bầm hắn liền trầm mặc.

"Con lại đánh nhau nữa à?" Một lát sau Tần Khiếu mở miệng hỏi.

"Dạ, vâng!" Tần Thiên Phàm cúi đầu đáp.

"Tại sao?"

"Tại chúng bảo phụ thân là phế vật, con làm sao mà chịu đựng được, chúng có thể xúc phạm con nhưng không được phép xúc phạm phụ thân ngài." Tần Thiên Phàm không phục nói.

Nhìn hài tử của mình như vậy Tần Khiếu vừa vui cũng vừa buồn, vui là vì con mình quan tâm đến mình mà buồn thì do mình mà hại con mình bị đánh.

"Dù sao bọn họ nói cũng không sai, ta đúng là một phế vật..."

"Không phải, phụ thân không phải là phế vật" Tần Thiên Phàm vội vàng cắt ngang nói.

"Ta không thể tu luyện, đó là sự thật." Tần Khiếu lắc đầu nói, vết thương năm đó chỉ là một phần khiến hắn không thể tu luyện được.

Hắn nhớ lúc đó mình mang theo sự hi vọng của Tần gia tới cuộc tỉ thí tông tộc, nhưng ngay trong trận đầu hắn liền gặp Tần Hạo Thiên.

Chỉ với đúng một chiêu Tần Khiếu hắn liền bị Tần Hạo Thiên phế, hắn còn nhớ như in cái ánh mắt đầy khinh thường của Tần Hạo Thiên lúc đó.

Về đến Tần gia, cái ánh mắt thất vọng cùng vài ánh mắt khinh thường của mọi người khiến Tần Khiếu không chịu nổi,ngay trong đêm hắn mang theo gia đình của mình lên sau núi sinh sống.

Cứ mỗi lần nhớ về chuyện cũ lại khiến Tần Khiếu nổi cáu, nhưng nghĩ đến nhi tử của mình hắn lại bình tĩnh.

" Mặc dù ta đã bị phế nhưng con vẫn còn tương lai, con chính là niềm hi vọng của ta!" Tần Khiếu xoa đầu Tần Thiên Phàm nói.

"Nhưng con..."

"Việc tu vi con biến mất chắc chắn là có bí ẩn gì đấy, chỉ cần con còn cố gắng thì ta tin thiên phú của con sẽ sớm trở lại." Tần Khiếu trầm ngâm nói.

"Phụ thân yên tâm, con sẽ không để ngài phải thất vọng!" Tần Thiên Phàm ánh mắt vô cùng kiên định nhìn Tần Khiếu.

"Ha ha tốt, thế mới là con trai của Tần Khiếu ta, khụ khụ." Tần Khiếu nhìn con trai mình mà vô cùng thoả mãn cười lớn đến mức lại tiếp tục ho.

Tần Thiên Phàm thấy thế vội khuyên Tần Khiếu.

Cả hai không hề hay biết mọi việc từ nãy đến giờ đều được Khương Mệnh từ xa chứng kiến, với cảnh giới của hắn thì phát hiện hắn là điều không thể.

"Chậc chậc, đúng là cha từ con hiếu mà!" Khương Mệnh tấm tắc nói, nhưng nghĩ đến điều gì đó khiến hắn nở một nụ cười nguy hiểm, nhìn Tần Thiên Phàm cùng Tần Khiếu lẩm bẩm:

"Nhưng phế vật thì mãi cũng là phế vật mà thôi. Cứ từ từ tận hưởng món quà mà ta chuẩn bị tặng cho các ngươi nhé!"

Nói xong Khương Mệnh liền rời đi, cuộc vui chuẩn bị bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Nghịch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook