Chương 84: Bế tắc
Bát Thiên Tuế
26/06/2021
Khi màn đêm buông xuống đại mạc, trận bão cát này rốt cục đã hoàn toàn kết thúc.
Không gian yên tĩnh lại, trên bầu trời vầng trăng như tẩy, xung quanh khảm đầy những viên tinh thạch lấp lánh, đâu còn thấy chút khói mù di động nào.
Cũng bởi vì như vậy, ánh trăng đêm nay có vẻ đặc biệt sáng ngời, từ nền trời chiếu xuống kéo bóng người trải thật dài, mọi cử động đều hiện rõ trên mặt cát. Thế cho nên, lúc trốn sau lưng lạc đà để thay y phục, sẽ làm người ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Có điều, sợ rằng chỉ có mỗi tôi để ý loại cảm giác này. Sau lưng là âm thanh va chạm nhau, Luyện nhi cũng đang thay y phục, tiếng động tác vô cùng dứt khoát, đã biết nàng hoàn toàn sẽ không đặt vấn đề ảnh hay bóng gì ở trong lòng.
Nàng thay y phục là vì lặn trong hố cát, mà tôi thay y phục tất nhiên là bởi vì... ừm, toàn bộ đều đã bị cắt dùng làm...
Lúc bão cát đã suy yếu bớt thì chúng tôi cũng trở về, Luyện nhi oán hận đuổi đoàn người đã hảo tâm tới tìm chúng tôi, sau đó tự bản thân nàng che chở tôi suốt dọc đường. Khi đó cả người nàng đều là cát, còn trên người tôi chỉ khoác chiếc áo ngoài của nàng, cả hai đều chật vật vô cùng. Nàng cũng không khách sáo, vừa về liền đuổi một nhóm nam tử chạy ra ngoài lạc đà, tự mình dẫn tôi trốn bên trong.
Mặc dù bão cát lúc đó đã yếu đi rất nhiều, vẫn nghĩ nàng làm hơi quá rồi, cố tình người khác lại là nghe theo. Hai tên hướng đạo thì không cần nói đến, thậm chí Thiết lão gia tử tính tình nóng nảy cũng không nói gì nhiều, cười "ha ha" rời đi, chính là ánh mắt nhìn về phía tôi hiện ra một ít xấu hổ.
Có lẽ... ít nhiều đã bị thấy một chút rồi!... Khi ấy tôi cũng hơi ngại ngùng gãi gãi khuôn mặt, tuy thẹn thùng nhưng cũng không cảm thấy khó chịu quá mức. Dù sao mình đã đưa lưng về phía bọn họ, nhiều lắm chỉ bị thấy bóng lưng, vậy cứ xem như đang nằm trên bờ biển tắm nắng là được rồi.
Một bên tự an ủi chính mình, một bên nửa quỳ trên mặt cát run rẩy thay y phục, muốn phủi sạch sẽ hạt cát trên người thật sự rất phiền toái. Vốn tưởng đã phủi được không ít cát, kết quả lúc vải lụa mềm mại hơi dính người liền cảm thấy lưng bị cộm đến khó chịu, đành phải cởi áo ra, đưa tay ra sau sờ lưng.
Đúng lúc này, một chỗ trên lưng đột nhiên ấm áp, xúc cảm bất ngờ khiến người theo phản xạ căng thẳng, chợt nghe một giọng nói vang lên:
- Đừng lộn xộn.
Vì vậy liền bất động.
Xúc cảm này dường như đến từ lòng bàn tay, mềm mại trơn nhẵn mà khô ráo, tựa như gió mát thổi nhẹ qua lại trên lưng, sau đó tan biến, bên tai có người nhẹ giọng nói:
- Được rồi.
Nói xong, một bóng người đi lướt qua vai, vòng qua lạc đà, đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Từ sau khi thoát khỏi cát chảy, tâm tình Luyện nhi vẫn không tốt, tôi nhanh chóng mặc quần áo rồi cùng ra ngoài. Nàng vẫn chưa đi xa, bên cạnh con lạc đà đang nằm úp sấp, nàng ngồi dựa vào đó, tay đặt trên giá để hành lý, nâng cằm nhìn bầu trời, ngũ quan đẹp đẽ không chút biểu tình, chỉ là vẻ mặt hình như có hơi... thơ thẩn.
- ... Làm sao vậy?
Ngồi kề vai nàng, cẩn thận mở lời, đáp lại chỉ là một cái liếc mắt không rõ hàm nghĩa. Luyện nhi liếc một cái, mấp mấy môi, "hừ" một tiếng thật nhỏ, rồi lười biếng nhìn bầu trời đêm im lặng không nói.
Tự tìm lấy sự lạnh nhạt, tôi miễn cưỡng cười, cúi đầu tiện tay nắm cát, nhìn hạt cát chậm rãi chảy qua kẽ ngón tay. Nàng thật sự trưởng thành rồi, tâm tư càng ngày càng khó hiểu, cũng càng ngày càng khó suy đoán. Tuy là trước đó cũng đã từng có một ý niệm tương tự xẹt qua, nhưng lần này, lại chân chân thực thực đánh vào xúc cảm nơi đáy lòng.
Nếu không phải lúc đó bất tiện, nàng suýt nữa sẽ ra tay thật. Tôi cuộn tròn trong ngực nàng, có thể cảm nhận rõ ràng luồng sát ý lạnh thấu xương kia, không biết có tấn công Thiết lão gia tử hay không, nhưng hai tên hướng đạo e là chạy trời không khỏi nắng.
Cũng may Thiết lão gia tử phản ứng nhanh, thấy tình thế không ổn liền kéo người nhanh chóng quay đầu, mà tôi cũng là mượn cớ cần thân thể che chắn để níu giữ nàng lại, vậy sự tình mới xem như ổn thỏa đi qua.
Sau đó tâm tình Luyện nhi không tốt đến bây giờ.
Mà tôi không quá chắc chắn, nguyên nhân gì khiến tâm tình nàng không tốt.
Nếu suy đoán theo lẽ thường, khả năng lớn nhất, hẳn là ngay lúc bọn họ tìm tới đã thấy... bóng lưng của tôi. Dù sao Luyện nhi biết rõ chuyện này hơn là tôi, lúc ấy mặt nàng hướng về phía kia, thị lực lại cực tốt...
Nhưng cân nhắc tỉ mỉ, khả năng này tựa hồ không vững lắm. Luyện Nghê Thường không phải cô gái bình thường bởi vì được tôi và sư phụ giáo dục khác với thành kiến xã hội, xưa nay chính bản thân nàng còn không coi trọng phương diện này, huống chi là người khác? Lùi một bước mà nói, cho dù nàng để ý thì động thủ trả thù là tốt nhất, nếu không tiện động thủ, vậy cũng không nên canh cánh trong lòng cho đến giờ.
... Lẽ nào là vì hành động đuổi theo nước uống trước đó? Nhưng cũng không giống nhỉ...
Hoặc là không thể lấy được nước? Cái này lại càng không phải chuyện khiến nàng sẽ rầu rĩ...
Trong lòng không ngừng lật qua lật lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, vẫn không nghĩ ra điều gì làm cho thiếu nữ tính tình thẳng thắn sảng khoái yêu ghét rõ ràng phải tích tụ lâu như vậy, lẽ nào đây chính là cái gọi là người trong cuộc u mê?
Bồi bên người nàng, đoán rồi đoán, luôn cảm thấy không đúng, cuối cùng ngay cả mình cũng trở nên buồn bực.
Đang lúc hai chúng tôi ngồi kề vai không nói chuyện, không xa truyền đến một trận ồn ào. Nơi đó có một đống lửa, lúc đầu lão gia tử và hai tên hướng đạo vẫn ngồi trước lửa nói chuyện, chắc là đang thảo luận ứng phó tình huống trước mắt, nhưng không biết vì sao, tiếng trao đổi càng lúc càng lớn, cuối cùng dường như biến thành tranh chấp.
Bị tiếng ồn hấp dẫn lực chú ý, mới nhớ ra lúc này không nên chỉ lo tâm sự, cần phải quan tâm tình trạng bản thân hiện tại mới đúng. Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Luyện nhi, thấy nàng cũng đang nghiêng đầu nhìn tôi, chúng tôi gần như đứng lên cùng lúc, một trước một sau đi tới.
Thấy thiếu nữ hiên ngang bước lại, hai tên hướng đạo cùng lúc rụt cổ, giọng nói đều giảm xuống không ít, có lẽ câu thoại sát ý hung nghiêm kia đã để lại bóng ma không nhỏ cho bọn hắn, mà Luyện nhi cũng nheo mắt liếc bọn hắn, hiển nhiên có chút tâm tình vẫn chưa đi qua.
Sợ bầu không khí quá căng thẳng, tôi giành đi trước một bước, xen vào giữa, cười lấy lòng nói với Thiết Phi Long:
- Lão gia tử, đã xảy ra chuyện gì? Lớn tiếng đến nỗi chúng ta ở bên kia đều nghe được, có phải không hợp ý nhau gì không?
Lão gia tử tất nhiên nhìn ra tôi đang hòa giải, nhếch miệng cười cười, lập tức vuốt râu đi vào chủ đề chính:
- Đúng vậy, ý kiến không hợp, còn không phải là vì chuyện nước uống đây. Ba tên thợ giày thối cũng không góp ra Gia Cát Lượng, nói tới nói lui rồi lại cãi nhau.
Trước đó biết chắc chắn bọn họ đang phát sầu vì chuyện nước uống, hiện tại cái này là chuyện hàng đầu. Lúc nãy không tham dự vào, một nửa là vì Luyện nhi, một nửa là vì xấu hổ, dù sao cũng là bản thân không thể lấy nước về, trái lại thiếu chút nữa được một mất mười. Bây giờ mỗi người chỉ còn lại một ít nước ngọt trong túi da, ở nơi sa mạc mênh mông này, kỳ thực đã xem như là tình thế vạn phần nguy cấp.
Hai người hướng đạo đương nhiên lo lắng không thôi, sau khi cùng nhau thương lượng, mỗi người tự đưa ra một phương án giải quyết riêng. Một người già hơn ra chủ trương dựa vào một ít nước còn sót lại quay về Đại Trạch Hồ. Làm như vậy sẽ mất ba ngày đường về, mặc dù chắc chắn rất gian khổ, khô cạn khó khăn, thậm chí có thể sẽ xảy ra tình trạng bị cảm nắng vì mất nước, nhưng tỷ lệ thành công bảo toàn tính mạng tương đối cao, coi như lấy ổn thỏa làm trọng.
Mà người trẻ tuổi kia lại có chủ ý khác. Hắn tuyên bố đi hướng Đông Bắc khoảng một ngày sẽ tìm thấy một cái hồ nước ngọt nhỏ, hồ nước mát lạnh, xung quanh bao bọc bởi cỏ rêu, rất dễ phát hiện trong đại mạc mênh mông, chỉ có điều sẽ lệch đường đi của mình, cho nên hiếm ai biết. Chỉ cần tới đó lấy đầy nước, nguy cơ tự nhiên hóa giải, còn có thể tránh đường về cực khổ.
- Ta bảo đảm! Bằng hữu tôn quý.
Lúc Thiết lão gia tử giải thích, tên tiểu tử này còn cố ý nhấn mạnh:
- Hơn một năm trước ta và vài bằng hữu đã đi qua chỗ đó, lúc đó chỗ sâu nhất trong hồ cũng cao hơn đầu, cho dù khí hậu sa mạc thay đổi như ma quỷ, thì hiện tại nó chắc chắn vẫn ở đó. Thử hỏi tại sao chúng ta còn phải mạo hiểm đi ngược trở về, uổng phí mấy ngày này khổ cực?
Lúc hắn nói như vậy, tên hướng đạo già hơn có vẻ tức giận vô cùng, chắc đã tức giận rồi, nắm lấy bả vai hắn nói một tràng thổ ngữ địa phương, tiểu tử kia cũng không cam lòng yếu thế trả lời lại. Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cơ bản cũng biết bọn họ đang cãi nhau chuyện gì, Thiết lão gia tử bất đắc dĩ chà xát đôi bàn tay, cuối cùng mở bàn tay ra, nhìn tôi nói:
- Con xem, một người nói phải về, một người nói tiếp tục đi, mà hai người đều có điểm đạo lý riêng, tình thế khó xử, tình thế khó xử rồi.
Nghe rõ toàn bộ nguyên nhân xong, tôi cũng hiểu được hơi khó. Nếu dựa theo lão hướng đạo nói, hơn một nửa khả năng có thể sống, nhưng nhất định vạn phần gian nan, nguy hiểm cũng không ít, hơn nữa quả thật uổng phí mấy ngày qua bôn ba... Nhưng nếu nghe lời của tiểu tử kia, lệch đường đi khoảng một ngày đường, giả sử thành công tất nhiên mọi người đều vui vẻ, sợ nhất là nhất vạn có cái gì vạn nhất, chẳng hạn như không tìm được hồ, hoặc là hồ nước đã sớm khô cạn...
Suy đi nghĩ lại, tôi và Thiết lão gia tử đều im lặng, hai tên hướng đạo vẫn không ngừng tranh cãi, cũng rơi vào thế bí.
Lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói nghiêm nghị:
- Này có khó khăn gì?
Kinh ngạc quay đầu, người nói chuyện chính là thiếu nữ đang bị mình ngăn ở phía sau. Luyện nhi chắp tay tiến lên vài bước, thấy mọi người đều nhìn nàng, liền cười sảng khoái, đã quên trước đó không vui mà giương mày nói:
- Chuyện đơn giản như vậy, vì sao các ngươi đều ngốc rồi? Có phải là không dám xác định hồ nước ngọt còn ở đó hay không à? Cái này dễ dàng, nếu cưỡi lạc đà mất cả ngày, vậy chỉ cần một mình ta đi trước, nếu dùng hết sức, đi về cũng chỉ mất khoảng một đêm thời gian, đến lúc đó tra rõ tình huống rồi quyết định, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nghe nàng nói vậy, hai tên hướng đạo mờ mịt không hiểu, lão gia tử lại hiểu, đầu tiên là vui vẻ, sau đó ngẫm nghĩ lại nhíu mày nói:
- Không ổn không ổn, đại mạc mênh mông này, khắp nơi đều như nhau, con không biết cách đi lỡ lạc đường rồi ta biết đi đường nào để tìm lại con gái nuôi? Không được không được!
- Nghĩa phụ sai rồi. - Luyện nhi cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Thế nhưng thuở nhỏ ta lớn lên ở Tây Nhạc, không biết đạp qua bao nhiêu rừng sâu núi thẩm, có bao giờ lạc đường trong đó đâu? Không nói xa, ngày hôm nay đi tìm nàng, người nào nhanh hơn ta? Nghĩa phụ ngài cũng không thể quá xem thường người khác.
Lão đầu cũng không nể mặt, giơ bàn tay to chặn lại nói:
- Này, ai có thể khinh thường Ngọc La Sát con, chỉ là rừng núi là rừng núi, sa mạc là sa mạc, không thể so sánh hai cái, tìm được người thì sao, một dặm đường sẽ giống mười dặm đường à?
Bây giờ đổi lại, không phải hướng đạo ầm ĩ, mà đổi thành một già một trẻ nửa thật nửa giả bắt đầu đấu khẩu, không ai nhường ai. Cũng may đã quen cảnh này, tôi không để ý, nhân cơ hội đi xa hai bước tới bên cạnh hai người hướng đạo, cẩn thận dò hỏi, nhất là đối với tiểu tử kia. Sau khi ghi nhớ tỉ mỉ trong lòng, nhiều lần xác định không có sai, tôi đi vòng trở về, tới chỗ hai người già trẻ đang đấu đến hăng say.
- Được rồi được rồi, lão gia tử. - Xen vào giữa hai người, tôi nói với lão nhân trước:
- Thực ra Luyện nhi nói cũng đúng, thay vì bị giam trong hoang mang không xác định, không bằng tranh thủ dùng một đêm này giải quyết vấn đề cho tốt.
Thiếu nữ bên cạnh thấy tôi đứng về phía nàng, nhất thời sảng khoái vui vẻ, dường như đã quên đủ chuyện trước đó, nàng cười híp mắt nắm tay tôi. Mà Thiết lão gia tử hiển nhiên không phục, trợn tròn mắt nói:
- Trúc oa nhi con yên tâm để nàng đi? Trước giờ rõ ràng thấy con bảo hộ nàng kỹ nhất, giống như bảo hộ tâm can của chính mình, sao bây giờ lại không sợ? Đây là biển cát lớn, con lạc mất nàng sẽ không tìm về được!
Lão gia tử vô tâm nói, tôi lại chột dạ, cảm thấy hai tai đều nóng lên, may có bóng đêm yểm trợ, chắc là không ai nhìn thấy.
Sau khi ổn định, thân nhiệt giảm xuống, tự mình cầm ngược lại tay Luyện nhi, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ không để lạc mất nàng, nàng đi, ta cùng đi với nàng, có lạc cũng là cùng nhau lạc.
Không gian yên tĩnh lại, trên bầu trời vầng trăng như tẩy, xung quanh khảm đầy những viên tinh thạch lấp lánh, đâu còn thấy chút khói mù di động nào.
Cũng bởi vì như vậy, ánh trăng đêm nay có vẻ đặc biệt sáng ngời, từ nền trời chiếu xuống kéo bóng người trải thật dài, mọi cử động đều hiện rõ trên mặt cát. Thế cho nên, lúc trốn sau lưng lạc đà để thay y phục, sẽ làm người ta cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Có điều, sợ rằng chỉ có mỗi tôi để ý loại cảm giác này. Sau lưng là âm thanh va chạm nhau, Luyện nhi cũng đang thay y phục, tiếng động tác vô cùng dứt khoát, đã biết nàng hoàn toàn sẽ không đặt vấn đề ảnh hay bóng gì ở trong lòng.
Nàng thay y phục là vì lặn trong hố cát, mà tôi thay y phục tất nhiên là bởi vì... ừm, toàn bộ đều đã bị cắt dùng làm...
Lúc bão cát đã suy yếu bớt thì chúng tôi cũng trở về, Luyện nhi oán hận đuổi đoàn người đã hảo tâm tới tìm chúng tôi, sau đó tự bản thân nàng che chở tôi suốt dọc đường. Khi đó cả người nàng đều là cát, còn trên người tôi chỉ khoác chiếc áo ngoài của nàng, cả hai đều chật vật vô cùng. Nàng cũng không khách sáo, vừa về liền đuổi một nhóm nam tử chạy ra ngoài lạc đà, tự mình dẫn tôi trốn bên trong.
Mặc dù bão cát lúc đó đã yếu đi rất nhiều, vẫn nghĩ nàng làm hơi quá rồi, cố tình người khác lại là nghe theo. Hai tên hướng đạo thì không cần nói đến, thậm chí Thiết lão gia tử tính tình nóng nảy cũng không nói gì nhiều, cười "ha ha" rời đi, chính là ánh mắt nhìn về phía tôi hiện ra một ít xấu hổ.
Có lẽ... ít nhiều đã bị thấy một chút rồi!... Khi ấy tôi cũng hơi ngại ngùng gãi gãi khuôn mặt, tuy thẹn thùng nhưng cũng không cảm thấy khó chịu quá mức. Dù sao mình đã đưa lưng về phía bọn họ, nhiều lắm chỉ bị thấy bóng lưng, vậy cứ xem như đang nằm trên bờ biển tắm nắng là được rồi.
Một bên tự an ủi chính mình, một bên nửa quỳ trên mặt cát run rẩy thay y phục, muốn phủi sạch sẽ hạt cát trên người thật sự rất phiền toái. Vốn tưởng đã phủi được không ít cát, kết quả lúc vải lụa mềm mại hơi dính người liền cảm thấy lưng bị cộm đến khó chịu, đành phải cởi áo ra, đưa tay ra sau sờ lưng.
Đúng lúc này, một chỗ trên lưng đột nhiên ấm áp, xúc cảm bất ngờ khiến người theo phản xạ căng thẳng, chợt nghe một giọng nói vang lên:
- Đừng lộn xộn.
Vì vậy liền bất động.
Xúc cảm này dường như đến từ lòng bàn tay, mềm mại trơn nhẵn mà khô ráo, tựa như gió mát thổi nhẹ qua lại trên lưng, sau đó tan biến, bên tai có người nhẹ giọng nói:
- Được rồi.
Nói xong, một bóng người đi lướt qua vai, vòng qua lạc đà, đi thẳng ra ngoài mà không hề quay đầu lại.
Từ sau khi thoát khỏi cát chảy, tâm tình Luyện nhi vẫn không tốt, tôi nhanh chóng mặc quần áo rồi cùng ra ngoài. Nàng vẫn chưa đi xa, bên cạnh con lạc đà đang nằm úp sấp, nàng ngồi dựa vào đó, tay đặt trên giá để hành lý, nâng cằm nhìn bầu trời, ngũ quan đẹp đẽ không chút biểu tình, chỉ là vẻ mặt hình như có hơi... thơ thẩn.
- ... Làm sao vậy?
Ngồi kề vai nàng, cẩn thận mở lời, đáp lại chỉ là một cái liếc mắt không rõ hàm nghĩa. Luyện nhi liếc một cái, mấp mấy môi, "hừ" một tiếng thật nhỏ, rồi lười biếng nhìn bầu trời đêm im lặng không nói.
Tự tìm lấy sự lạnh nhạt, tôi miễn cưỡng cười, cúi đầu tiện tay nắm cát, nhìn hạt cát chậm rãi chảy qua kẽ ngón tay. Nàng thật sự trưởng thành rồi, tâm tư càng ngày càng khó hiểu, cũng càng ngày càng khó suy đoán. Tuy là trước đó cũng đã từng có một ý niệm tương tự xẹt qua, nhưng lần này, lại chân chân thực thực đánh vào xúc cảm nơi đáy lòng.
Nếu không phải lúc đó bất tiện, nàng suýt nữa sẽ ra tay thật. Tôi cuộn tròn trong ngực nàng, có thể cảm nhận rõ ràng luồng sát ý lạnh thấu xương kia, không biết có tấn công Thiết lão gia tử hay không, nhưng hai tên hướng đạo e là chạy trời không khỏi nắng.
Cũng may Thiết lão gia tử phản ứng nhanh, thấy tình thế không ổn liền kéo người nhanh chóng quay đầu, mà tôi cũng là mượn cớ cần thân thể che chắn để níu giữ nàng lại, vậy sự tình mới xem như ổn thỏa đi qua.
Sau đó tâm tình Luyện nhi không tốt đến bây giờ.
Mà tôi không quá chắc chắn, nguyên nhân gì khiến tâm tình nàng không tốt.
Nếu suy đoán theo lẽ thường, khả năng lớn nhất, hẳn là ngay lúc bọn họ tìm tới đã thấy... bóng lưng của tôi. Dù sao Luyện nhi biết rõ chuyện này hơn là tôi, lúc ấy mặt nàng hướng về phía kia, thị lực lại cực tốt...
Nhưng cân nhắc tỉ mỉ, khả năng này tựa hồ không vững lắm. Luyện Nghê Thường không phải cô gái bình thường bởi vì được tôi và sư phụ giáo dục khác với thành kiến xã hội, xưa nay chính bản thân nàng còn không coi trọng phương diện này, huống chi là người khác? Lùi một bước mà nói, cho dù nàng để ý thì động thủ trả thù là tốt nhất, nếu không tiện động thủ, vậy cũng không nên canh cánh trong lòng cho đến giờ.
... Lẽ nào là vì hành động đuổi theo nước uống trước đó? Nhưng cũng không giống nhỉ...
Hoặc là không thể lấy được nước? Cái này lại càng không phải chuyện khiến nàng sẽ rầu rĩ...
Trong lòng không ngừng lật qua lật lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, vẫn không nghĩ ra điều gì làm cho thiếu nữ tính tình thẳng thắn sảng khoái yêu ghét rõ ràng phải tích tụ lâu như vậy, lẽ nào đây chính là cái gọi là người trong cuộc u mê?
Bồi bên người nàng, đoán rồi đoán, luôn cảm thấy không đúng, cuối cùng ngay cả mình cũng trở nên buồn bực.
Đang lúc hai chúng tôi ngồi kề vai không nói chuyện, không xa truyền đến một trận ồn ào. Nơi đó có một đống lửa, lúc đầu lão gia tử và hai tên hướng đạo vẫn ngồi trước lửa nói chuyện, chắc là đang thảo luận ứng phó tình huống trước mắt, nhưng không biết vì sao, tiếng trao đổi càng lúc càng lớn, cuối cùng dường như biến thành tranh chấp.
Bị tiếng ồn hấp dẫn lực chú ý, mới nhớ ra lúc này không nên chỉ lo tâm sự, cần phải quan tâm tình trạng bản thân hiện tại mới đúng. Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Luyện nhi, thấy nàng cũng đang nghiêng đầu nhìn tôi, chúng tôi gần như đứng lên cùng lúc, một trước một sau đi tới.
Thấy thiếu nữ hiên ngang bước lại, hai tên hướng đạo cùng lúc rụt cổ, giọng nói đều giảm xuống không ít, có lẽ câu thoại sát ý hung nghiêm kia đã để lại bóng ma không nhỏ cho bọn hắn, mà Luyện nhi cũng nheo mắt liếc bọn hắn, hiển nhiên có chút tâm tình vẫn chưa đi qua.
Sợ bầu không khí quá căng thẳng, tôi giành đi trước một bước, xen vào giữa, cười lấy lòng nói với Thiết Phi Long:
- Lão gia tử, đã xảy ra chuyện gì? Lớn tiếng đến nỗi chúng ta ở bên kia đều nghe được, có phải không hợp ý nhau gì không?
Lão gia tử tất nhiên nhìn ra tôi đang hòa giải, nhếch miệng cười cười, lập tức vuốt râu đi vào chủ đề chính:
- Đúng vậy, ý kiến không hợp, còn không phải là vì chuyện nước uống đây. Ba tên thợ giày thối cũng không góp ra Gia Cát Lượng, nói tới nói lui rồi lại cãi nhau.
Trước đó biết chắc chắn bọn họ đang phát sầu vì chuyện nước uống, hiện tại cái này là chuyện hàng đầu. Lúc nãy không tham dự vào, một nửa là vì Luyện nhi, một nửa là vì xấu hổ, dù sao cũng là bản thân không thể lấy nước về, trái lại thiếu chút nữa được một mất mười. Bây giờ mỗi người chỉ còn lại một ít nước ngọt trong túi da, ở nơi sa mạc mênh mông này, kỳ thực đã xem như là tình thế vạn phần nguy cấp.
Hai người hướng đạo đương nhiên lo lắng không thôi, sau khi cùng nhau thương lượng, mỗi người tự đưa ra một phương án giải quyết riêng. Một người già hơn ra chủ trương dựa vào một ít nước còn sót lại quay về Đại Trạch Hồ. Làm như vậy sẽ mất ba ngày đường về, mặc dù chắc chắn rất gian khổ, khô cạn khó khăn, thậm chí có thể sẽ xảy ra tình trạng bị cảm nắng vì mất nước, nhưng tỷ lệ thành công bảo toàn tính mạng tương đối cao, coi như lấy ổn thỏa làm trọng.
Mà người trẻ tuổi kia lại có chủ ý khác. Hắn tuyên bố đi hướng Đông Bắc khoảng một ngày sẽ tìm thấy một cái hồ nước ngọt nhỏ, hồ nước mát lạnh, xung quanh bao bọc bởi cỏ rêu, rất dễ phát hiện trong đại mạc mênh mông, chỉ có điều sẽ lệch đường đi của mình, cho nên hiếm ai biết. Chỉ cần tới đó lấy đầy nước, nguy cơ tự nhiên hóa giải, còn có thể tránh đường về cực khổ.
- Ta bảo đảm! Bằng hữu tôn quý.
Lúc Thiết lão gia tử giải thích, tên tiểu tử này còn cố ý nhấn mạnh:
- Hơn một năm trước ta và vài bằng hữu đã đi qua chỗ đó, lúc đó chỗ sâu nhất trong hồ cũng cao hơn đầu, cho dù khí hậu sa mạc thay đổi như ma quỷ, thì hiện tại nó chắc chắn vẫn ở đó. Thử hỏi tại sao chúng ta còn phải mạo hiểm đi ngược trở về, uổng phí mấy ngày này khổ cực?
Lúc hắn nói như vậy, tên hướng đạo già hơn có vẻ tức giận vô cùng, chắc đã tức giận rồi, nắm lấy bả vai hắn nói một tràng thổ ngữ địa phương, tiểu tử kia cũng không cam lòng yếu thế trả lời lại. Mặc dù nghe không hiểu, nhưng cơ bản cũng biết bọn họ đang cãi nhau chuyện gì, Thiết lão gia tử bất đắc dĩ chà xát đôi bàn tay, cuối cùng mở bàn tay ra, nhìn tôi nói:
- Con xem, một người nói phải về, một người nói tiếp tục đi, mà hai người đều có điểm đạo lý riêng, tình thế khó xử, tình thế khó xử rồi.
Nghe rõ toàn bộ nguyên nhân xong, tôi cũng hiểu được hơi khó. Nếu dựa theo lão hướng đạo nói, hơn một nửa khả năng có thể sống, nhưng nhất định vạn phần gian nan, nguy hiểm cũng không ít, hơn nữa quả thật uổng phí mấy ngày qua bôn ba... Nhưng nếu nghe lời của tiểu tử kia, lệch đường đi khoảng một ngày đường, giả sử thành công tất nhiên mọi người đều vui vẻ, sợ nhất là nhất vạn có cái gì vạn nhất, chẳng hạn như không tìm được hồ, hoặc là hồ nước đã sớm khô cạn...
Suy đi nghĩ lại, tôi và Thiết lão gia tử đều im lặng, hai tên hướng đạo vẫn không ngừng tranh cãi, cũng rơi vào thế bí.
Lúc này, sau lưng bỗng nhiên vang lên một giọng nói nghiêm nghị:
- Này có khó khăn gì?
Kinh ngạc quay đầu, người nói chuyện chính là thiếu nữ đang bị mình ngăn ở phía sau. Luyện nhi chắp tay tiến lên vài bước, thấy mọi người đều nhìn nàng, liền cười sảng khoái, đã quên trước đó không vui mà giương mày nói:
- Chuyện đơn giản như vậy, vì sao các ngươi đều ngốc rồi? Có phải là không dám xác định hồ nước ngọt còn ở đó hay không à? Cái này dễ dàng, nếu cưỡi lạc đà mất cả ngày, vậy chỉ cần một mình ta đi trước, nếu dùng hết sức, đi về cũng chỉ mất khoảng một đêm thời gian, đến lúc đó tra rõ tình huống rồi quyết định, không phải là dễ như trở bàn tay sao?
Nghe nàng nói vậy, hai tên hướng đạo mờ mịt không hiểu, lão gia tử lại hiểu, đầu tiên là vui vẻ, sau đó ngẫm nghĩ lại nhíu mày nói:
- Không ổn không ổn, đại mạc mênh mông này, khắp nơi đều như nhau, con không biết cách đi lỡ lạc đường rồi ta biết đi đường nào để tìm lại con gái nuôi? Không được không được!
- Nghĩa phụ sai rồi. - Luyện nhi cũng không tức giận, chỉ cười nói:
- Thế nhưng thuở nhỏ ta lớn lên ở Tây Nhạc, không biết đạp qua bao nhiêu rừng sâu núi thẩm, có bao giờ lạc đường trong đó đâu? Không nói xa, ngày hôm nay đi tìm nàng, người nào nhanh hơn ta? Nghĩa phụ ngài cũng không thể quá xem thường người khác.
Lão đầu cũng không nể mặt, giơ bàn tay to chặn lại nói:
- Này, ai có thể khinh thường Ngọc La Sát con, chỉ là rừng núi là rừng núi, sa mạc là sa mạc, không thể so sánh hai cái, tìm được người thì sao, một dặm đường sẽ giống mười dặm đường à?
Bây giờ đổi lại, không phải hướng đạo ầm ĩ, mà đổi thành một già một trẻ nửa thật nửa giả bắt đầu đấu khẩu, không ai nhường ai. Cũng may đã quen cảnh này, tôi không để ý, nhân cơ hội đi xa hai bước tới bên cạnh hai người hướng đạo, cẩn thận dò hỏi, nhất là đối với tiểu tử kia. Sau khi ghi nhớ tỉ mỉ trong lòng, nhiều lần xác định không có sai, tôi đi vòng trở về, tới chỗ hai người già trẻ đang đấu đến hăng say.
- Được rồi được rồi, lão gia tử. - Xen vào giữa hai người, tôi nói với lão nhân trước:
- Thực ra Luyện nhi nói cũng đúng, thay vì bị giam trong hoang mang không xác định, không bằng tranh thủ dùng một đêm này giải quyết vấn đề cho tốt.
Thiếu nữ bên cạnh thấy tôi đứng về phía nàng, nhất thời sảng khoái vui vẻ, dường như đã quên đủ chuyện trước đó, nàng cười híp mắt nắm tay tôi. Mà Thiết lão gia tử hiển nhiên không phục, trợn tròn mắt nói:
- Trúc oa nhi con yên tâm để nàng đi? Trước giờ rõ ràng thấy con bảo hộ nàng kỹ nhất, giống như bảo hộ tâm can của chính mình, sao bây giờ lại không sợ? Đây là biển cát lớn, con lạc mất nàng sẽ không tìm về được!
Lão gia tử vô tâm nói, tôi lại chột dạ, cảm thấy hai tai đều nóng lên, may có bóng đêm yểm trợ, chắc là không ai nhìn thấy.
Sau khi ổn định, thân nhiệt giảm xuống, tự mình cầm ngược lại tay Luyện nhi, hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:
- Ta sẽ không để lạc mất nàng, nàng đi, ta cùng đi với nàng, có lạc cũng là cùng nhau lạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.