Chương 83: Thắt dây
Bát Thiên Tuế
26/06/2021
Từ phương diện nào đó mà nói, lúc Luyện nhi nổi giận chưa bao giờ đe dọa ai, dù nàng muốn ra vẻ ta đây, cũng sẽ không vì vậy mà nói dối dọa người. Nàng luôn nghiêm túc, sau mỗi một câu tuyên ngôn đều sẽ dùng hành động biến chúng thành sự thật, chỉ cần có thời cơ thích hợp.
Chính vì hiểu rõ, nên mới hiểu được phân lượng thực sự trong lời ngoan tuyệt mà nàng vừa nói.
... Đáng giá sao?
Nội tâm tức đến nổ phổi cuồn cuộn như thủy triều ập xuống nhanh chóng bị tiêu tan. Trong tiếng gió rít gào, đầu óc thanh tỉnh trở lại. Tôi nghĩ có lẽ mình đã bị chấn động, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ bình tĩnh nhìn thiếu nữ vẫn đang cười lạnh. Nhưng nhìn không được bao lâu, đã nhíu mày quay đầu vì đôi mắt đau rát, nhắm mắt rơi lệ.
Nhưng mà, động tác này hình như gây ra hiểu lầm nho nhỏ.
- Này...
Ngừng một lúc, đến lần tiếp theo nàng cất tiếng, không biết có phải mình nghe lầm hay không, cảm xúc lạnh lẽo đã giảm đi rất nhiều, lại thêm một chút... lúng túng không tự nhiên:
- Ngươi, đang tốt lành, khóc làm gì? Vài ngày trước cũng vậy, ở bên ngoài khóc một mình, vì sao càng sống càng trẻ con rồi? Lúc nhỏ cũng không phải như vậy, nếu không thích chặt đầu thì nói là được rồi, này!
Rơi lệ là phản ứng sinh lý khi cát bay vào mắt, có lẽ cũng xen lẫn một chút tâm tình ở trong, mặc kệ là gì, một câu vừa nãy của nàng đã đánh tan tâm tình gì đó, gần như muốn nín khóc mỉm cười, nhưng sợ chọc giận nàng, chỉ đành miễn cưỡng nhịn xuống, nhắm mắt quay đầu lại, nói:
- Luyện nhi, ống tay áo của ngươi vẫn sạch chứ?
- Làm gì? Thời tiết quỷ quái kiểu này, còn chỗ nào có thể sạch sẽ? - Tức giận trả lời, giữ chặt tay người đang lần mò tìm kiếm.
- Chỉ cần sạch hơn ta là được.
Nhắm mắt cười gượng, giơ tay còn lại lên, không cần nhìn cũng cảm giác được tay dính đầy cát, hiện tại cả người chắc đều ở tình trạng này nhỉ, thật không biết có bao nhiêu chật vật:
- Không có cách nào lau mắt, không mở mắt được, giúp ta một chút được không?
Bên tai là một tiếng "hừ" lạnh, dường như là không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại có chút xúc cảm ngứa ngáy.
Động tác của Luyện nhi hơi loạn xạ, hẳn là chưa quen lắm, lúc trái lúc phải, nhưng rất nhẹ nhàng, nhất là ở gần hai mắt, mềm nhẹ đến nỗi có thể cảm giác được đầu ngón tay lướt qua từng sợi lông mi.
Lý trí đang nhắc nhở phải nhanh lên, phía trước là cục diện cửu tử nhất sinh (chín phần chết một phần sống), chúng tôi đều bị vùi lấp bên trong cát nhảy mênh mông, bên cạnh là bão cát như đổ thêm dầu vào lửa, mặc dù không biết tiếp theo phải làm gì, nhưng không nên lãng phí từng giây từng phút quý báu như vậy, loại thân mật này là lấy mạng sống ra đánh đổi, ngươi không nên lưu luyến.
Nhưng mà chỉ nâng mặt lên, yên lặng mặc nàng lung tung lau chùi, không nói tiếng nào.
Luyện nhi cũng không nói tiếng nào, dường như vô cùng chăm chú làm việc này. Qua một hồi lâu, xúc cảm mềm nhẹ mới rời khỏi khuôn mặt, nghe nàng nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ngươi mở mắt thử xem.
Mở mắt ra, tâm tư lập tức quay về với hiện thực.
Không còn mơ hồ, tầm mắt sáng rõ, tình thế gay gắt hiện ra trước mắt, vẫn bão cát, so với cảnh khốn khó vừa rồi, lúc này bên cạnh xuất hiện thêm một người mới càng khiến mình lo lắng không thôi.
Luyện nhi kéo tôi lên một ít, đánh đổi lại bản thân nàng cũng chìm xuống rất nhiều, hai chân đã hoàn toàn lún vào trong cát. Theo lý thuyết thì phải chìm vào càng sâu, chỉ là không biết nàng đã dùng cách gì mà thân thể không bị lún thêm. Bây giờ chìm sâu như vậy, e rằng phần lớn là vì cứu người.
- Luyện nhi, ngươi...
Trong lòng cảm động, lại tò mò, không biết nàng làm cách nào để không bị hút vào, đây có lẽ là nguyên nhân nàng không sợ hãi? Đang định mở miệng hỏi cho ra, lại nhìn vị trí của nàng, trong lòng sáng tỏ, đỡ trán sửa lời nói:
- Ngươi, ngươi làm sao... đã dùng hành lý làm đồ lót à?
- Ừ, lúc ta lại đây, thấy nó trên mặt cát, cảm thấy có thể đỡ người, nên nhảy lên trên.
Ngược lại nàng không cảm thấy có gì không đúng, còn giải thích mạch lạc rõ ràng:
- Tuy nói thực ra không hiệu quả mấy, nhưng vẫn đỡ hơn là trực tiếp rơi vào trong cát này chứ? Sao vậy?
- ... Không, không có gì.
Bất đắc dĩ xoa xoa hàng lông mày đang nhíu lại, trong lòng hiểu rõ việc này là đúng, Luyện nhi không hiểu sức nâng diện tích bề mặt gì đó, nhưng động tác này chính là hành động vô cùng thông minh. Chỉ là chính mình không kiềm được ảo não, sau khi phủ định, lại thuận miệng nói ra suy nghĩ trong đầu:
- Thực ra Luyện nhi... so với giẫm nước cứu ta, chẳng thà ngươi giẫm ta cứu nước mới thiết thực hơn...
Câu này không có ý gì khác, chỉ là xuất phát từ đại cục, lẽ ra nên như vậy, mặc dù tôi lãnh huyết đối với bản thân là có chút kỳ quái.
Không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, không khí xung quanh liền trầm xuống, thậm chí có thể hoảng hốt cảm nhận được hàn ý vô hình tràn ra.
Tôi hơi kinh hãi, mới phản ứng được lời vừa rồi làm cho một mảnh lòng tốt của Luyện nhi biến thành lòng lang dạ thú, chợt cảm thấy không ổn, vội vã nắm chặt tay nàng, thừa dịp Tiểu Sát Tinh còn chưa nổi giận, giành nói trước:
- Phải rồi, Luyện nhi, không bàn với ta mà ngươi nhảy vào thoải mái như vậy, đã tính toán làm sao ra ngoài rồi?
Dời sang chủ đề này thật sự gượng gạo, có điều thật sự đây mới là vấn đề khẩn yếu trước mắt, cho dù hiện tại gió đã yếu đi một chút, nhưng cát chảy vẫn còn hút xuống, thậm chí vừa rồi nhẹ nắm tay nàng cũng đều khiến cho bản thân lại lún xuống một chút. Nếu tiếp tục như vậy, bị nuốt chửng một lần nữa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Có lẽ Luyện nhi cũng hiểu được, dù nàng không thích nhưng vẫn không nổi giận, chỉ mặt lạnh không nói lời nào, rồi lại cúi người tiếp tục đào xới cát vàng bên cạnh tôi, từng chút kéo người ra ngoài.
Lo lắng lại chọc giận nàng, cho nên lúc đầu cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cắn môi phối hợp động tác của nàng. Nhưng mắt thấy chính mình từng tấc từng tấc đi ra ngoài là nàng lại từng tấc từng tấc lún xuống, làm sao còn có thể tiếp tục phối hợp? Không quan tâm chọc nàng tức giận gì nữa, tôi giữ Luyện nhi ngăn cản nàng tiếp tục làm, sốt ruột la lên:
- Ngươi trước tiên nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã nghĩ ra biện pháp gì? Đừng nói với ta ngươi chỉ là đến đồng quy vu tận (chết cùng), làm như vậy căn bản là vô tích sự!
Lúc này nàng mới ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói:
- Ta là tới giúp ngươi ra ngoài.
- Cho nên? - Tôi cau mày hỏi ngược lại, cảm thấy cuộc đối thoại này vẫn không đi đúng điểm.
Vẫn tự cho là hiểu rõ nàng, lúc này đây lại thật sự không biết nàng nghĩ gì. Còn định tiếp tục truy hỏi, Luyện nhi đã thoát khỏi tay tôi, đột nhiên đến gần, duỗi hai ta xuyên dưới nách tôi, vòng tay ôm sát, vẻ mặt vốn lạnh nhạt bỗng nhiên hiện ra một nụ cười như có như không.
Sau đó, nàng nói tiếp:
- Cho nên chuyện còn lại, ta mặc kệ đây.
Chúng tôi vốn cao gần bằng nhau, nửa thân thể của mình lại đang chôn trong cát, nàng ở gần nói chuyện hơi có khí thế trên cao nhìn xuống. Tôi thoáng hoảng hốt, mới hiểu được ý tứ trong câu nói kia, nội tâm căng thẳng, còn đang hoài nghi có lẽ mình lý giải sai lầm, đợi cho đến khi trợn tròn mắt định nói tiếp gì đó thì đã chậm.
- Không sai.
Cánh tay trên người siết chặt, tầm mắt chuyển động, một lát, cảm giác thiếu nữ trước mắt cười vô cùng gian xảo:
- Ta là tới giúp ngươi ra ngoài, còn tiếp theo ta ra ngoài bằng cách nào, đổi lại ngươi nghĩ biện pháp!
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy mình được một luồng sức mạnh đột nhiên nâng lên ném ra ngoài!
Trong chớp mắt, chỉ muốn túm lấy nàng nghiêm khắc mắng cho một trận!
Thế nhưng không bắt được nàng, trong phút chốc tầm nhìn đã cách xa dung nhan kia, tiếng gió vang vọng bên tai, quay đầu lại thấy thanh trường kiếm cắm thẳng trong cát vàng xa xa, sừng sững hiện rõ giữa cát bụi tung bay, mà chính mình đang rơi về phía nó, lấy kiếm làm mốc, trước là cát chảy sau là thực địa, vượt qua thanh kiếm kia thì sẽ ổn, ngay từ lúc bắt đầu nàng đã có ý định ném người!
Một hơi thở nghẹn trong lồng ngực, lập tức nuốt xuống, nhanh chóng điều chỉnh hô hấp. Luyện nhi làm một mạch, nhưng lôi người từ trong cát chảy ra đã mất quá nhiều lực, cho nên lực ném không đủ cao, chưa tới mốc kiếm đã bắt đầu sà xuống. Cơ hội chớp mắt là mất, tức giận thì tức giận, nhưng làm sao có thể uổng phí tâm sức này của nàng?
Tôi ở giữa không trung nhanh chóng xoay eo, khống chế lại thân thể trước khi rơi xuống đất, mặt hướng xuống, thân thể nằm ngang, lúc tiếp xúc với cát vàng thì nín thở xuất ra hai chưởng liên tục đập lên bề mặt cát chảy tựa như đánh tựa như chống đỡ, mượn phản lực yếu ớt vận khí, lúc gần như dán vào mặt cát lại trượt ra một khoảng cách, cuối cùng mới tự quăng mình ra sau thanh kiếm.
Sau khi ngã ra sau thanh trường kiếm, tiếp tục lăn thêm hai vòng mới dừng lại, bên dưới vẫn là cát vàng, nhưng cũng không xốp lún khác thường.
Nhưng vẫn không có một chút cảm giác an toàn nào, trong lúc lảo đảo đứng chưa vững hoàn toàn, tôi lập tức quay đầu nhìn xa ra mấy trượng, mà vừa nhìn thấy cơ hồ làm người như rơi vào hầm băng.
Ở đầu bên kia, động tác quăng người gần như khiến nàng lún xuống hơn một nửa, lúc này đây xa xa nhìn thấy chỉ là một chấm trắng chôn giữa biển cát, cát đã cao hơn ngực, gần như tái hiện lại nguyên vẹn một màn phía trước, chỉ có điều đã đảo nhân vật rồi.
Lúc chính mình vùi lấp ở nơi đó, tôi cảm thấy thân đã rơi vào tử cục không thể tưởng tượng được, nhưng bây giờ...
Phải nghĩ ra biện pháp!
Nhất định phải!
Tưởng rằng bản thân sẽ tận lực vắt óc suy nghĩ, sốt ruột như con kiến chạy quanh chảo nóng, nhưng không có, thậm chí ngay cả cơ hội do dự cũng không, thân thể đã bắt đầu hành động.
Dưới loại tình huống này, muốn cứu người thoát hiểm thì phương pháp triệt để nhất có lẽ là dùng dây thừng, đòi hỏi dây thừng phải đủ dài. Nhưng giống như trước đó đã suy tính, quay về lấy dụng cụ tuyệt đối không kịp, huống chi mình không phải Luyện nhi, căn bản không thể cam đoan còn có thể tìm được hướng về chính xác giữa bão cát này, vì vậy con đường kia là không được.
Nếu đã vậy, sao lại không lấy tài nguyên ngay tại chỗ!
Hiện tại khoảng cách tới chỗ Luyện nhi khoảng hơn mười mét, đầu tiên tôi cởi dây thắt lưng bên hông trước, rút thanh trường kiếm chém dọc thành hai mảnh, thắt chặt hai sợi với nhau, sau đó lại tháo từng vòng băng phòng cát trên cổ tay cổ chân rồi nối chúng lại.
Cho dù như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều, gió quá lớn, tôi ngậm sợi dây vải trong miệng, không chút nào do dự đã bắt đầu cởi quần áo trên người. Áo lông cáo ngắn chống rét lúc này chỉ là vật vô dụng, tôi cởi ra ném xuống đất, trong lòng cực kỳ vui mừng vì mình đang mặc trang phục nữ tử ngày thường, mặc dù chất liệu vải lụa mỏng không phải lý tưởng nhất, nhưng chung quy cũng coi như tạm được.
Đón gió mở rộng áo khoác, vung kiếm cắt xéo để được ba đoạn dài nhất, cột từng cái vào sợi dây dài đang ngậm trong miệng, lại cởi quần áo bên trong rồi làm theo giống vậy, trong chốc lát đã chắp nối được một sợi dây dài, tôi dùng tay ước chừng độ dài, lại nhìn Luyện nhi bên kia, không dám nôn nóng, lặng lẽ ước lượng khoảng cách và độ dài, cảm thấy còn chưa đủ, liền quyết định cởi luôn tầng áo lót cuối cùng xuống, cũng cắt xéo rồi nối lại với nhau.
Cuồng phong mang theo cát mịn đánh vào tấm lưng trần, da thịt không che không đậy giống như đang bị giấy nhám đánh bóng, cố gắng quên đi cảm giác đau rát này, tôi nhanh chóng cẩn thận kiểm tra các nút thắt một lần cuối, xác định sẽ không bị tuột, mới hướng phía cát chảy lấy hơi gào lớn:
- Luyện nhi! Bắt lấy!
Vận nội lực vung mạnh cánh tay, quăng sợi dây tới!
Vốn dĩ sợ khoảng cách quá xa sẽ ném không đúng nơi, nhưng may mắn nhờ hướng gió, sợi dây như con rắn bạc xé không khí rơi vững vàng trên mặt cát, cách mục tiêu chỉ hơn vài tấc!
Trong lòng vui vẻ, sau đó lại ngẩn ra, không biết vì sao thiếu nữ bên trong hố cát kia lại không hề nhúc nhích, cũng không duỗi tay ra.
- Luyện nhi!
Không hiểu chuyện gì xảy ra, mắt thấy sợi dây bị gió thổi lệch đi một chút, tôi sốt ruột nói:
- Luyện nhi ngươi sao vậy? Nắm lấy sợi dây đi! Không nhìn thấy à!
Gọi một lần nữa, thiếu nữ trong hố cát mới cử động, giống như vừa tỉnh đại mộng. Thấy nàng có thể với tới nắm chặt đầu dây, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, sợ nàng không biết nặng nhẹ, lại đề khí hô một tiếng:
- Đừng gấp gáp! Coi chừng kéo đứt, chúng ta cứ từ từ, được chứ?
Thấy nàng gật đầu, tôi đây mới bắt đầu chậm rãi dùng lực.
Luyện nhi nhẹ thế nào đi nữa cũng là người trưởng thành, cộng thêm lực hút của cát chảy, trọng lượng bên kia cũng không thể khinh thường, mà khuyết điểm của dây thừng làm bằng quần áo chính là khả năng chịu lực không giống nhau, vạn nhất dùng quá sức sẽ có thể làm đứt ở đoạn yếu nhất, đó là chuyện bất kể như thế nào tôi cũng không thể tiếp thụ nổi, vì lẽ đó chỉ phải cẩn thận từng li từng tí dùng lực vừa khéo, từng chút kéo nàng về mới là biện pháp an toàn.
Vốn dĩ lo lắng bão cát quá lớn giải thích không rõ, tính tình Luyện nhi lại nóng nảy không hiểu được nỗi khổ này, cũng may nàng vẫn chưa sốt ruột, vẫn cùng tôi phối hợp vận lực, từng chút từng chút đi ra khỏi cát chảy cắn nuốt này.
Mà theo quá trình kéo dài, sợi dây chắp vá kia cũng càng ngày càng căng, tiếng vải vóc thu xoắn truyền vào trong tai, khiến thần kinh người khác kéo căng sợ hãi.
Ngay vào lúc này, hình như còn chê chưa đủ loạn, bên trong tiếng gió lại phảng phất một chút âm thanh.
Nhận ra đầu tiên chính là Luyện nhi, tôi thấy nàng dừng động tác trước, dường như sửng sốt một lát, sau đó ánh mắt nhìn rất xa phía sau lưng tôi, lúc này tôi mới chú ý tới âm thanh trong gió, đó là tiếng kêu gọi lờ mờ, đang từ từ đến gần, hình như không chỉ một người.
Trong lòng nhanh chóng phán đoán, hẳn là nhóm người Thiết lão gia tử.
Nếu bọn họ đến sớm một chút, chắc chắn sẽ làm người vui mừng khôn xiết, nhưng hiện tại... cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn trực tiếp dán vào da thịt, nhắc nhở trạng thái thân thể lúc này. Tôi cắn chặt môi, quyết định xem nhẹ tất cả nhân tố bên ngoài, chuyên tâm tiếp tục động tác trên tay, dù sao có bị nhìn thấy cũng sẽ không mất miếng da, đầu bên kia chính là sinh mệnh của Luyện nhi, bất cứ chuyện gì cũng không đáng nhắc đến trước việc này.
Nhưng mà không có cách nào truyền đạt quyết định này cho đầu bên kia biết, tôi không khẩn trương, Luyện nhi lại dường như nóng nảy, động tác giãy dụa càng lúc càng mạnh, tiếng vải vóc "tất tát" ngày càng kịch liệt, tôi lo lắng không thôi, cũng không quản sẽ dẫn người tới, liên tục kêu nàng chậm một chút, nào có biết càng kêu thì nàng càng sốt ruột giãy dụa thân mình.
Mà tiếng gọi phía sau cũng ngày càng gần, nếu không nhờ bão cát che chắn, chỉ sợ đã sớm lọt vào tầm mắt bọn họ.
Cuối cùng, lúc có thể nghe rõ ràng tiếng gọi, dường như Luyện nhi không chịu được nữa, bỗng dưng bật nhảy lên từ trong hố cát, mà đồng thời, sợi dậy dưới lực kéo mạnh rốt cục không chịu nổi nữa, phát sinh một tiếng "roẹt roẹt" rồi đứt đoạn.
Khoảnh khắc này tim gần như ngừng đập, thấy người kia mượn điểm lực cuối cùng phi thân bay lên, tựa như cầu vồng lướt không mà đến, nhanh chóng dứt khoát, trong nháy mắt đã vững vàng rơi xuống trước mặt.
Những chuyển biến cuối cùng phát sinh quá nhanh, tôi không bắt kịp, lúc thấy nàng rơi xuống mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bỗng nhiên rơi vào một cái ôm.
Trên người Luyện nhi tất nhiên đều là cát, nhưng kỳ lạ là không cộm người, có lẽ là lõa thân ở trong gió quá lâu, cảm thấy ở trong lòng nàng dị thường ấm áp. Nàng ôm tôi, tay kia rút thanh trường kiếm trong cát lên, lạnh lùng nói:
- Đừng tới đây!
Nhớ tới khi đó, giọng của nàng là lạnh buốt thấu xương, mang theo đáng sợ và ám ảnh, sợ rằng bão cát đầy trời cũng đều thua kém:
- Ai dám lại đây, ta lập tức móc mắt hắn! Cắt lưỡi hắn! Chặt ngón tay hắn! Luyện Nghê Thường ta nói, chưa bao giờ nuốt lời!
*** Editor: Tiêm nhi chỉ là bán khỏa thân thôi nha!
Chính vì hiểu rõ, nên mới hiểu được phân lượng thực sự trong lời ngoan tuyệt mà nàng vừa nói.
... Đáng giá sao?
Nội tâm tức đến nổ phổi cuồn cuộn như thủy triều ập xuống nhanh chóng bị tiêu tan. Trong tiếng gió rít gào, đầu óc thanh tỉnh trở lại. Tôi nghĩ có lẽ mình đã bị chấn động, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, chỉ bình tĩnh nhìn thiếu nữ vẫn đang cười lạnh. Nhưng nhìn không được bao lâu, đã nhíu mày quay đầu vì đôi mắt đau rát, nhắm mắt rơi lệ.
Nhưng mà, động tác này hình như gây ra hiểu lầm nho nhỏ.
- Này...
Ngừng một lúc, đến lần tiếp theo nàng cất tiếng, không biết có phải mình nghe lầm hay không, cảm xúc lạnh lẽo đã giảm đi rất nhiều, lại thêm một chút... lúng túng không tự nhiên:
- Ngươi, đang tốt lành, khóc làm gì? Vài ngày trước cũng vậy, ở bên ngoài khóc một mình, vì sao càng sống càng trẻ con rồi? Lúc nhỏ cũng không phải như vậy, nếu không thích chặt đầu thì nói là được rồi, này!
Rơi lệ là phản ứng sinh lý khi cát bay vào mắt, có lẽ cũng xen lẫn một chút tâm tình ở trong, mặc kệ là gì, một câu vừa nãy của nàng đã đánh tan tâm tình gì đó, gần như muốn nín khóc mỉm cười, nhưng sợ chọc giận nàng, chỉ đành miễn cưỡng nhịn xuống, nhắm mắt quay đầu lại, nói:
- Luyện nhi, ống tay áo của ngươi vẫn sạch chứ?
- Làm gì? Thời tiết quỷ quái kiểu này, còn chỗ nào có thể sạch sẽ? - Tức giận trả lời, giữ chặt tay người đang lần mò tìm kiếm.
- Chỉ cần sạch hơn ta là được.
Nhắm mắt cười gượng, giơ tay còn lại lên, không cần nhìn cũng cảm giác được tay dính đầy cát, hiện tại cả người chắc đều ở tình trạng này nhỉ, thật không biết có bao nhiêu chật vật:
- Không có cách nào lau mắt, không mở mắt được, giúp ta một chút được không?
Bên tai là một tiếng "hừ" lạnh, dường như là không kiên nhẫn, nhưng trên mặt lại có chút xúc cảm ngứa ngáy.
Động tác của Luyện nhi hơi loạn xạ, hẳn là chưa quen lắm, lúc trái lúc phải, nhưng rất nhẹ nhàng, nhất là ở gần hai mắt, mềm nhẹ đến nỗi có thể cảm giác được đầu ngón tay lướt qua từng sợi lông mi.
Lý trí đang nhắc nhở phải nhanh lên, phía trước là cục diện cửu tử nhất sinh (chín phần chết một phần sống), chúng tôi đều bị vùi lấp bên trong cát nhảy mênh mông, bên cạnh là bão cát như đổ thêm dầu vào lửa, mặc dù không biết tiếp theo phải làm gì, nhưng không nên lãng phí từng giây từng phút quý báu như vậy, loại thân mật này là lấy mạng sống ra đánh đổi, ngươi không nên lưu luyến.
Nhưng mà chỉ nâng mặt lên, yên lặng mặc nàng lung tung lau chùi, không nói tiếng nào.
Luyện nhi cũng không nói tiếng nào, dường như vô cùng chăm chú làm việc này. Qua một hồi lâu, xúc cảm mềm nhẹ mới rời khỏi khuôn mặt, nghe nàng nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ngươi mở mắt thử xem.
Mở mắt ra, tâm tư lập tức quay về với hiện thực.
Không còn mơ hồ, tầm mắt sáng rõ, tình thế gay gắt hiện ra trước mắt, vẫn bão cát, so với cảnh khốn khó vừa rồi, lúc này bên cạnh xuất hiện thêm một người mới càng khiến mình lo lắng không thôi.
Luyện nhi kéo tôi lên một ít, đánh đổi lại bản thân nàng cũng chìm xuống rất nhiều, hai chân đã hoàn toàn lún vào trong cát. Theo lý thuyết thì phải chìm vào càng sâu, chỉ là không biết nàng đã dùng cách gì mà thân thể không bị lún thêm. Bây giờ chìm sâu như vậy, e rằng phần lớn là vì cứu người.
- Luyện nhi, ngươi...
Trong lòng cảm động, lại tò mò, không biết nàng làm cách nào để không bị hút vào, đây có lẽ là nguyên nhân nàng không sợ hãi? Đang định mở miệng hỏi cho ra, lại nhìn vị trí của nàng, trong lòng sáng tỏ, đỡ trán sửa lời nói:
- Ngươi, ngươi làm sao... đã dùng hành lý làm đồ lót à?
- Ừ, lúc ta lại đây, thấy nó trên mặt cát, cảm thấy có thể đỡ người, nên nhảy lên trên.
Ngược lại nàng không cảm thấy có gì không đúng, còn giải thích mạch lạc rõ ràng:
- Tuy nói thực ra không hiệu quả mấy, nhưng vẫn đỡ hơn là trực tiếp rơi vào trong cát này chứ? Sao vậy?
- ... Không, không có gì.
Bất đắc dĩ xoa xoa hàng lông mày đang nhíu lại, trong lòng hiểu rõ việc này là đúng, Luyện nhi không hiểu sức nâng diện tích bề mặt gì đó, nhưng động tác này chính là hành động vô cùng thông minh. Chỉ là chính mình không kiềm được ảo não, sau khi phủ định, lại thuận miệng nói ra suy nghĩ trong đầu:
- Thực ra Luyện nhi... so với giẫm nước cứu ta, chẳng thà ngươi giẫm ta cứu nước mới thiết thực hơn...
Câu này không có ý gì khác, chỉ là xuất phát từ đại cục, lẽ ra nên như vậy, mặc dù tôi lãnh huyết đối với bản thân là có chút kỳ quái.
Không ngờ lời vừa ra khỏi miệng, không khí xung quanh liền trầm xuống, thậm chí có thể hoảng hốt cảm nhận được hàn ý vô hình tràn ra.
Tôi hơi kinh hãi, mới phản ứng được lời vừa rồi làm cho một mảnh lòng tốt của Luyện nhi biến thành lòng lang dạ thú, chợt cảm thấy không ổn, vội vã nắm chặt tay nàng, thừa dịp Tiểu Sát Tinh còn chưa nổi giận, giành nói trước:
- Phải rồi, Luyện nhi, không bàn với ta mà ngươi nhảy vào thoải mái như vậy, đã tính toán làm sao ra ngoài rồi?
Dời sang chủ đề này thật sự gượng gạo, có điều thật sự đây mới là vấn đề khẩn yếu trước mắt, cho dù hiện tại gió đã yếu đi một chút, nhưng cát chảy vẫn còn hút xuống, thậm chí vừa rồi nhẹ nắm tay nàng cũng đều khiến cho bản thân lại lún xuống một chút. Nếu tiếp tục như vậy, bị nuốt chửng một lần nữa chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Có lẽ Luyện nhi cũng hiểu được, dù nàng không thích nhưng vẫn không nổi giận, chỉ mặt lạnh không nói lời nào, rồi lại cúi người tiếp tục đào xới cát vàng bên cạnh tôi, từng chút kéo người ra ngoài.
Lo lắng lại chọc giận nàng, cho nên lúc đầu cũng không lên tiếng, chỉ lặng lẽ cắn môi phối hợp động tác của nàng. Nhưng mắt thấy chính mình từng tấc từng tấc đi ra ngoài là nàng lại từng tấc từng tấc lún xuống, làm sao còn có thể tiếp tục phối hợp? Không quan tâm chọc nàng tức giận gì nữa, tôi giữ Luyện nhi ngăn cản nàng tiếp tục làm, sốt ruột la lên:
- Ngươi trước tiên nói cho rõ ràng, rốt cuộc đã nghĩ ra biện pháp gì? Đừng nói với ta ngươi chỉ là đến đồng quy vu tận (chết cùng), làm như vậy căn bản là vô tích sự!
Lúc này nàng mới ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói:
- Ta là tới giúp ngươi ra ngoài.
- Cho nên? - Tôi cau mày hỏi ngược lại, cảm thấy cuộc đối thoại này vẫn không đi đúng điểm.
Vẫn tự cho là hiểu rõ nàng, lúc này đây lại thật sự không biết nàng nghĩ gì. Còn định tiếp tục truy hỏi, Luyện nhi đã thoát khỏi tay tôi, đột nhiên đến gần, duỗi hai ta xuyên dưới nách tôi, vòng tay ôm sát, vẻ mặt vốn lạnh nhạt bỗng nhiên hiện ra một nụ cười như có như không.
Sau đó, nàng nói tiếp:
- Cho nên chuyện còn lại, ta mặc kệ đây.
Chúng tôi vốn cao gần bằng nhau, nửa thân thể của mình lại đang chôn trong cát, nàng ở gần nói chuyện hơi có khí thế trên cao nhìn xuống. Tôi thoáng hoảng hốt, mới hiểu được ý tứ trong câu nói kia, nội tâm căng thẳng, còn đang hoài nghi có lẽ mình lý giải sai lầm, đợi cho đến khi trợn tròn mắt định nói tiếp gì đó thì đã chậm.
- Không sai.
Cánh tay trên người siết chặt, tầm mắt chuyển động, một lát, cảm giác thiếu nữ trước mắt cười vô cùng gian xảo:
- Ta là tới giúp ngươi ra ngoài, còn tiếp theo ta ra ngoài bằng cách nào, đổi lại ngươi nghĩ biện pháp!
Bỗng nhiên trời đất quay cuồng, chỉ cảm thấy mình được một luồng sức mạnh đột nhiên nâng lên ném ra ngoài!
Trong chớp mắt, chỉ muốn túm lấy nàng nghiêm khắc mắng cho một trận!
Thế nhưng không bắt được nàng, trong phút chốc tầm nhìn đã cách xa dung nhan kia, tiếng gió vang vọng bên tai, quay đầu lại thấy thanh trường kiếm cắm thẳng trong cát vàng xa xa, sừng sững hiện rõ giữa cát bụi tung bay, mà chính mình đang rơi về phía nó, lấy kiếm làm mốc, trước là cát chảy sau là thực địa, vượt qua thanh kiếm kia thì sẽ ổn, ngay từ lúc bắt đầu nàng đã có ý định ném người!
Một hơi thở nghẹn trong lồng ngực, lập tức nuốt xuống, nhanh chóng điều chỉnh hô hấp. Luyện nhi làm một mạch, nhưng lôi người từ trong cát chảy ra đã mất quá nhiều lực, cho nên lực ném không đủ cao, chưa tới mốc kiếm đã bắt đầu sà xuống. Cơ hội chớp mắt là mất, tức giận thì tức giận, nhưng làm sao có thể uổng phí tâm sức này của nàng?
Tôi ở giữa không trung nhanh chóng xoay eo, khống chế lại thân thể trước khi rơi xuống đất, mặt hướng xuống, thân thể nằm ngang, lúc tiếp xúc với cát vàng thì nín thở xuất ra hai chưởng liên tục đập lên bề mặt cát chảy tựa như đánh tựa như chống đỡ, mượn phản lực yếu ớt vận khí, lúc gần như dán vào mặt cát lại trượt ra một khoảng cách, cuối cùng mới tự quăng mình ra sau thanh kiếm.
Sau khi ngã ra sau thanh trường kiếm, tiếp tục lăn thêm hai vòng mới dừng lại, bên dưới vẫn là cát vàng, nhưng cũng không xốp lún khác thường.
Nhưng vẫn không có một chút cảm giác an toàn nào, trong lúc lảo đảo đứng chưa vững hoàn toàn, tôi lập tức quay đầu nhìn xa ra mấy trượng, mà vừa nhìn thấy cơ hồ làm người như rơi vào hầm băng.
Ở đầu bên kia, động tác quăng người gần như khiến nàng lún xuống hơn một nửa, lúc này đây xa xa nhìn thấy chỉ là một chấm trắng chôn giữa biển cát, cát đã cao hơn ngực, gần như tái hiện lại nguyên vẹn một màn phía trước, chỉ có điều đã đảo nhân vật rồi.
Lúc chính mình vùi lấp ở nơi đó, tôi cảm thấy thân đã rơi vào tử cục không thể tưởng tượng được, nhưng bây giờ...
Phải nghĩ ra biện pháp!
Nhất định phải!
Tưởng rằng bản thân sẽ tận lực vắt óc suy nghĩ, sốt ruột như con kiến chạy quanh chảo nóng, nhưng không có, thậm chí ngay cả cơ hội do dự cũng không, thân thể đã bắt đầu hành động.
Dưới loại tình huống này, muốn cứu người thoát hiểm thì phương pháp triệt để nhất có lẽ là dùng dây thừng, đòi hỏi dây thừng phải đủ dài. Nhưng giống như trước đó đã suy tính, quay về lấy dụng cụ tuyệt đối không kịp, huống chi mình không phải Luyện nhi, căn bản không thể cam đoan còn có thể tìm được hướng về chính xác giữa bão cát này, vì vậy con đường kia là không được.
Nếu đã vậy, sao lại không lấy tài nguyên ngay tại chỗ!
Hiện tại khoảng cách tới chỗ Luyện nhi khoảng hơn mười mét, đầu tiên tôi cởi dây thắt lưng bên hông trước, rút thanh trường kiếm chém dọc thành hai mảnh, thắt chặt hai sợi với nhau, sau đó lại tháo từng vòng băng phòng cát trên cổ tay cổ chân rồi nối chúng lại.
Cho dù như vậy vẫn còn thiếu rất nhiều, gió quá lớn, tôi ngậm sợi dây vải trong miệng, không chút nào do dự đã bắt đầu cởi quần áo trên người. Áo lông cáo ngắn chống rét lúc này chỉ là vật vô dụng, tôi cởi ra ném xuống đất, trong lòng cực kỳ vui mừng vì mình đang mặc trang phục nữ tử ngày thường, mặc dù chất liệu vải lụa mỏng không phải lý tưởng nhất, nhưng chung quy cũng coi như tạm được.
Đón gió mở rộng áo khoác, vung kiếm cắt xéo để được ba đoạn dài nhất, cột từng cái vào sợi dây dài đang ngậm trong miệng, lại cởi quần áo bên trong rồi làm theo giống vậy, trong chốc lát đã chắp nối được một sợi dây dài, tôi dùng tay ước chừng độ dài, lại nhìn Luyện nhi bên kia, không dám nôn nóng, lặng lẽ ước lượng khoảng cách và độ dài, cảm thấy còn chưa đủ, liền quyết định cởi luôn tầng áo lót cuối cùng xuống, cũng cắt xéo rồi nối lại với nhau.
Cuồng phong mang theo cát mịn đánh vào tấm lưng trần, da thịt không che không đậy giống như đang bị giấy nhám đánh bóng, cố gắng quên đi cảm giác đau rát này, tôi nhanh chóng cẩn thận kiểm tra các nút thắt một lần cuối, xác định sẽ không bị tuột, mới hướng phía cát chảy lấy hơi gào lớn:
- Luyện nhi! Bắt lấy!
Vận nội lực vung mạnh cánh tay, quăng sợi dây tới!
Vốn dĩ sợ khoảng cách quá xa sẽ ném không đúng nơi, nhưng may mắn nhờ hướng gió, sợi dây như con rắn bạc xé không khí rơi vững vàng trên mặt cát, cách mục tiêu chỉ hơn vài tấc!
Trong lòng vui vẻ, sau đó lại ngẩn ra, không biết vì sao thiếu nữ bên trong hố cát kia lại không hề nhúc nhích, cũng không duỗi tay ra.
- Luyện nhi!
Không hiểu chuyện gì xảy ra, mắt thấy sợi dây bị gió thổi lệch đi một chút, tôi sốt ruột nói:
- Luyện nhi ngươi sao vậy? Nắm lấy sợi dây đi! Không nhìn thấy à!
Gọi một lần nữa, thiếu nữ trong hố cát mới cử động, giống như vừa tỉnh đại mộng. Thấy nàng có thể với tới nắm chặt đầu dây, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống, sợ nàng không biết nặng nhẹ, lại đề khí hô một tiếng:
- Đừng gấp gáp! Coi chừng kéo đứt, chúng ta cứ từ từ, được chứ?
Thấy nàng gật đầu, tôi đây mới bắt đầu chậm rãi dùng lực.
Luyện nhi nhẹ thế nào đi nữa cũng là người trưởng thành, cộng thêm lực hút của cát chảy, trọng lượng bên kia cũng không thể khinh thường, mà khuyết điểm của dây thừng làm bằng quần áo chính là khả năng chịu lực không giống nhau, vạn nhất dùng quá sức sẽ có thể làm đứt ở đoạn yếu nhất, đó là chuyện bất kể như thế nào tôi cũng không thể tiếp thụ nổi, vì lẽ đó chỉ phải cẩn thận từng li từng tí dùng lực vừa khéo, từng chút kéo nàng về mới là biện pháp an toàn.
Vốn dĩ lo lắng bão cát quá lớn giải thích không rõ, tính tình Luyện nhi lại nóng nảy không hiểu được nỗi khổ này, cũng may nàng vẫn chưa sốt ruột, vẫn cùng tôi phối hợp vận lực, từng chút từng chút đi ra khỏi cát chảy cắn nuốt này.
Mà theo quá trình kéo dài, sợi dây chắp vá kia cũng càng ngày càng căng, tiếng vải vóc thu xoắn truyền vào trong tai, khiến thần kinh người khác kéo căng sợ hãi.
Ngay vào lúc này, hình như còn chê chưa đủ loạn, bên trong tiếng gió lại phảng phất một chút âm thanh.
Nhận ra đầu tiên chính là Luyện nhi, tôi thấy nàng dừng động tác trước, dường như sửng sốt một lát, sau đó ánh mắt nhìn rất xa phía sau lưng tôi, lúc này tôi mới chú ý tới âm thanh trong gió, đó là tiếng kêu gọi lờ mờ, đang từ từ đến gần, hình như không chỉ một người.
Trong lòng nhanh chóng phán đoán, hẳn là nhóm người Thiết lão gia tử.
Nếu bọn họ đến sớm một chút, chắc chắn sẽ làm người vui mừng khôn xiết, nhưng hiện tại... cảm giác lạnh lẽo cùng đau đớn trực tiếp dán vào da thịt, nhắc nhở trạng thái thân thể lúc này. Tôi cắn chặt môi, quyết định xem nhẹ tất cả nhân tố bên ngoài, chuyên tâm tiếp tục động tác trên tay, dù sao có bị nhìn thấy cũng sẽ không mất miếng da, đầu bên kia chính là sinh mệnh của Luyện nhi, bất cứ chuyện gì cũng không đáng nhắc đến trước việc này.
Nhưng mà không có cách nào truyền đạt quyết định này cho đầu bên kia biết, tôi không khẩn trương, Luyện nhi lại dường như nóng nảy, động tác giãy dụa càng lúc càng mạnh, tiếng vải vóc "tất tát" ngày càng kịch liệt, tôi lo lắng không thôi, cũng không quản sẽ dẫn người tới, liên tục kêu nàng chậm một chút, nào có biết càng kêu thì nàng càng sốt ruột giãy dụa thân mình.
Mà tiếng gọi phía sau cũng ngày càng gần, nếu không nhờ bão cát che chắn, chỉ sợ đã sớm lọt vào tầm mắt bọn họ.
Cuối cùng, lúc có thể nghe rõ ràng tiếng gọi, dường như Luyện nhi không chịu được nữa, bỗng dưng bật nhảy lên từ trong hố cát, mà đồng thời, sợi dậy dưới lực kéo mạnh rốt cục không chịu nổi nữa, phát sinh một tiếng "roẹt roẹt" rồi đứt đoạn.
Khoảnh khắc này tim gần như ngừng đập, thấy người kia mượn điểm lực cuối cùng phi thân bay lên, tựa như cầu vồng lướt không mà đến, nhanh chóng dứt khoát, trong nháy mắt đã vững vàng rơi xuống trước mặt.
Những chuyển biến cuối cùng phát sinh quá nhanh, tôi không bắt kịp, lúc thấy nàng rơi xuống mới thở phào nhẹ nhõm, vừa định mở miệng nói chuyện, lại bỗng nhiên rơi vào một cái ôm.
Trên người Luyện nhi tất nhiên đều là cát, nhưng kỳ lạ là không cộm người, có lẽ là lõa thân ở trong gió quá lâu, cảm thấy ở trong lòng nàng dị thường ấm áp. Nàng ôm tôi, tay kia rút thanh trường kiếm trong cát lên, lạnh lùng nói:
- Đừng tới đây!
Nhớ tới khi đó, giọng của nàng là lạnh buốt thấu xương, mang theo đáng sợ và ám ảnh, sợ rằng bão cát đầy trời cũng đều thua kém:
- Ai dám lại đây, ta lập tức móc mắt hắn! Cắt lưỡi hắn! Chặt ngón tay hắn! Luyện Nghê Thường ta nói, chưa bao giờ nuốt lời!
*** Editor: Tiêm nhi chỉ là bán khỏa thân thôi nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.