Chương 11
Len
22/09/2014
Buổi tiệc vẫn cứ thế tiếp tục trong rôm rả, Thảo Nguyên định đến chỗ của Hoàng Tuệ để khoe với cậu ấy là hôm nay đã tìm được một quyển sách hay lắm, nhưng mà lại không nỡ bỏ rơi cái người kỳ cục ở bên cạnh ngồi một mình. Cậu ta nãy giờ cứ uống nước lọc liên tục, biểu hiện của triệu chứng "bối rối"!
- Không no sao? - Đành bắt chuyện trước một lần vậy!
- Hả? Ừ... Ừm, cũng hơi no.
Ừm cũng hơi no? Vậy mà lại tiếp tục làm thêm một hớp nước đầy nữa hả? Đúng là kỳ quái, haha.
- Ăn đi. - Thảo Nguyên đưa một cái bánh ngọt qua cho Vương, nếu uống nước hoài sẽ khó chịu ở bụng lắm.
- Chậc, ăn gì ba cái đồ ngọt này chứ! - Ngay lập tức Vương từ chối ngay, ấy vậy mà khi Nguyên vừa mới lơ đãng đi một chút thôi thì chàng ta đã bỏ tót cái bánh vào thẳng trong miệng, nhai ngồm ngoàm. May mà ở ngồi quay lưng với mấy người trong lớp chứ mà ngồi đối diện thì sẽ bị cười cho không biết cất mặt ở đâu luôn cho coi.
- Tớ qua chỗ Hoàng Tuệ. - Nhẹ nhàng quay lại nói với Vương, nhìn cậu ta chắc cũng tạm ổn rồi, không đến nổi "thẹn thùng" như lúc nãy nữa nên nó nghĩ là mình có thể đi. Với lại, Hoàng Tuệ dù sao cũng chẳng có nhiều người nói chuyện với cậu ấy lắm.
- Cứ tự nhiên. - Nói câu đó ra mà bức bối muốn chết, tên mọt sách chết tiệt!
Thảo Nguyên khá hài lòng về câu trả lời đó, hơi cười đi xuống chỗ Hoàng Tuệ đang ngồi một góc ôm quyển sách hồi sáng Nguyên tặng, nhưng không đọc. Chỉ ngồi thắc mắc nhìn xung quanh thôi! Có thể là Hoàng Tuệ cũng giống nó chút ít, thấy lạ lẫm với không khí ở đây. Nhưng mà có gẻ lý do hơi khác nhau, bản thân nó vì điều kiện và môi trường sống nên không được tiếp xúc, còn Hoàng Tuệ thì có đầy đủ cơ hội để tiếp xúc nhưng lại không hề quan tâm.
- Đã đọc chưa? - Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hoàng Tuệ, Thảo Nguyên ung dung hỏi, việc này cũng là khá quen mắt đối với mấy bạn trong lớp rồi!
- Chưa, tớ vẫn chưa đọc nó, quyển The Churchs tớ vẫn chưa đọc xong. - Hoàng Tuệ khá bối rồi, xen lẫn chút xấu hổ gãi đầu gãi tai loạn xạ, may mà ngày nào cũng tắm gội sạch sẽ đầu tóc chứ nếu không thì sẽ làm một lớp bụi gàu trên vai áo rồi haha.
- Cậu thử kết hợp đọc sách và nghe nhạc Baroque xem.
- Baroque? Tớ không quen nghe nhạc khi đang đọc sách lắm, nó sẽ mất tập trung.
- Baroque giúp cho não bộ tiếp thu thông tin nhanh hơn.
- Thật á?
- Có một quyển sách đã nói như vậy, tớ cũng áp dụng nó vào năm 6 tuổi.
- Hả??? - Nghe nói mà như sét đánh ngang tai, tiên nữ ngồi cạnh cậu đã biết suy nghĩ tìm hiểu những thứ như vậy từ năm 6 tuổi sao? Cậu bắt đầu ham đọc sách từ lớp 5, tức là hơn 10 tuổi, vậy mà cậu vẫn không hề biết gì về những thứ mà Nguyên đề cập đến. Thế Nguyên mới 6 tuổi đã biết thì đã bắt đầu đọc sách vào năm mấy tuổi đây?
- Cậu có biết về Savant Syndrome không?
Đó là gì? Là tên một quyển sách về Khoa Học? Hay là chỉ là một từ Tiếng Anh thông dụng? Ôi môn Tiếng Anh là môn mà cậu khó thuộc nhất! Trước mặt cô gái đó cậu thấy mình thật thấp kém, thật đáng xấu hổ.
- Đó là gì vậy? - Gặng mãi Tuệ mới có dũng khí để thốt lên câu đó, không biết cất mặt vào đâu.
- Có lẽ cậu không thích lĩnh vực đó. - Thảo Nguyên gật gù, nó không cố ý trêu Hoàng Tuệ, chỉ là muốn san sẻ chút ít thôi...
- Tớ... Sẽ thử tìm hiểu nó...
- Này, tiên nữ cậu qua đây, đến lúc cuối buổi tiệc rồi mà cậu chẳng chịu tham gia gì cả! - Yến Vy cắt ngang cuộc nói chuyên của hai đứa mọt sách, một tay kéo Nguyên đứng dậy tay còn lại kéo luôn cả Hoàng Tuệ nữa - Cả cậu nữa, nhanh qua đây!
Đến chiếc bàn gỗ to ở giữa phòng, chắc cũng vừa đủ cho 35 chỗ ngồi xoay vòng quanh, Yến Vy kéo Nguyên đến ngồi bên cạnh Hải Du, rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh tiên nữ, rồi kéo thêm Hoàng Tuệ xuống, tiếp đó là bạn bè trong lớp.
- Đó, nhiệm vụ của cậu bây giờ là phải trả lời những câu hỏi của mọi người đưa ra. Đây là quy luật để chào đón học sinh mới của lớp từ năm cấp 2. Okay? - Yến Vy quay sang, dõng dạc tuyên bố từng lời một, rồi quay lại đá lông nheo với đám bạn tinh quái. Haha, kỳ này chắc sẽ có nhiều tiền để ăn quà vặt lắm đây.
- Nếu... không?
- Thì tụi tớ sẽ cô lập cậu chứ sao. Tất cả mọi người đấy.
Mặc dù rất coi trọng tiên nữ nhưng mà ai cũng có rất nhiều thắc mắc muốn được giải đáp, bởi vậy nên đành bay về phe của Yến Vy đại nhân thôi.
Nghe từ cô lập mà Thảo Nguyên thoáng rùng mình, nó chấp nhận bằng cái gật đầu nhẹ nhàng.
- Haha, phải vậy chứ! - Cười thật tươi, rồi quay qua quay về tỏ vẻ chiến thắng - Rồi mọi người bắt đầu đi.
- Nhưng mà, không được nói dối đâu đấy, cậu mà nói dối là sẽ... ừm... sẽ bị mất danh dự! Biết chưa? - Cẩm Tú nghiêm giọng, vì chắc chắn mọi người ở đây đều nhắm vào chuyện riêng tư mà hỏi!
- ... - Không biết nói gì mà lại gật đầu ngay.
- Okay, hỏi đi, bắt đầu từ tớ, kết thúc là Hải Du. Haha.
- Ok cho lớp trưởng đại nhân hỏi trước!
- Ừm... Cậu từ đâu đến đây vậy? À, tức là quê cậu ở đâu ấy?
Yến Vy thắc mắc tại sao một người con gái đẹp, nhìn có vẻ tri thức và hiểu biết rộng nữa lại không ai phát hiện ra cho đến ngày hôm nay?
- Bãi đất hoang đường AA. - Câu trả lời không chút do dự làm mọi người vô cùng sửng sốt. Thảo Nguyên chỉ nhớ là đã được Thiên Minh cứu đi trong cái đêm đầy gió cuối xuân mà thôi, còn lại ký ức ở phía trước đó như một khoảng trống rỗng vậy.
- Bãi đất hoang? Nhà cậu ở đó?
- Phần của cậu xong rồi.
Không để tâm đến Yến Vy nữa, nó quay sang người kế tiếp. Là Hoàng Tuệ.
- Cậu... Đọc sách vào năm bao nhiêu tuổi?
- Tự tớ đọc thì năm 6 tuổi, nhưng được ba đọc cho nghe từ lúc 3 tuổi rưỡi.
- Woa! Bái phục bái phục!
- Ba cậu muốn cho cậu làm thiên tài hả? - Hoàng Minh gật gật gù gù, cô gái này còn hơn cả em trai mọt sách của cậu nữa, lúc cả hai 10 tuổi, cậu ngày nào cũng chỉ muốn coi tivi, chơi game trong khi đó thì em trai cậu cứ suốt ngày ôm lấy quyển sách, tất cả những quyển sách của ba về chuyên môn Vật lý học nó đều cặm cụi nghiên cứu, cứ hai ngày hết một quyển hai ngày hết một quyển làm cậu muốn choáng. Cho đến năm nó 14 tuổi thì đã đọc hết những sách của ba. Sau đó lại chuyển qua thể loại văn chương. Những tưởng trên đời này chẳng còn thêm một sinh vật nào sống "ngu ngốc" như vậy nữa nhưng mà hôm nay mới có dịp chứng kiến! Tiên nữ giáng trần haha. Hay là người ngoài hành tinh?
- Lát nữa đến lượt cậu thì tớ sẽ trả lời.
Thảo Nguyên mỉm cười nhẹ, nó biết mọi người sẽ thắc mắc nhiều điều về nó lắm.
- Bây giờ đến tớ! - Quế Chi dành ngay sau khi liếc Hoàng Minh một cái cháy da, cô nàng vẫn có tức anh ách chuyện bẽ mặt lúc nãy, báo hại người ta nãy giờ không được ngồi thoải mái mà phải thẳng lưng và hóp bụng lại muốn xỉu!
- Ừ. - Thảo Nguyên hơi chúm chím làn môi hồng của mình lại, tỏ ý thuận.
- Làm cách nào mà cậu làm được những chuyện mà không ai làm được vậy? Ví như Vương kỳ quái trở nên hiền lành, Hoàng Tuệ mọt sách ngưng dí mắt vào quyển sách hay cậu ấm Vĩnh Long cất cái máy chơi game?
Ồ, đây là đa số những lời thắc mắc của tụi con gái, ai cũng muốn được biết bí kíp để chống ế cả, hihi.
- Anh Minh bảo tớ đẹp!
Ồ! Một tiếng ồ lớn cả căn phòng, như vỡ lẽ! Lý do chỉ đơn giản như vậy thôi nhỉ?
- Tới lượt tớ! - Hà My có vẻ bức xúc, phải làm cho rõ ràng chuyện này mới được - Cậu hãy nói thật... Có đi phẫu thuật thẩm mỹ không?
- Hả? ... Haha... Hihi... Hehe... - Tụi con trai thi nhau ôm bụng cười, tiên nữ là đồ giả sao? Thật đáng buồn cười quá. Con bé Hà My này rõ ràng đang ganh tỵ với tiên nữ xinh đẹp xuất chúng có mắt phượng đây mà.
- Phẫu thuật thẩm mỹ? Có phải là làm cho con người ta trở nên như ý muốn không?
- Hả??? - Lần này thì tiếng hả to hơn hẳn. Cả lớp đều há hốc mồm nhìn sinh vật lạ trước mặt, thật sự ngây thơ như vậy sao?
Cái này Nguyên mới chỉ đọc được từ sách chứ chưa bao giờ thấy ngoài đời, định bụng lúc nào sẽ bảo anh Minh dẫn đi đến nơi đó để tham quan một chút.
- Ôi giời, là hàng thật hết hả? Ôi đôi mắt phượng đầy mơ ước của tôi!!! - Hà My đập vào bàn rầm rầm, có vẻ bức bối vì bị tranh chức mắt đẹp nhất lớp. Suốt từ ngày đầu học chung với nhau từ hồi cấp hai thì nó luôn được mặc định là người có đôi mắt to và sáng nhất lớp, nay tự dưng đùng một cái lại có thêm một tiên nữ từ trên trời à không, là từ bãi đất hoang đi tới và cướp mất vị trí đó vì có đôi mắt phượng quý hiếm. Huhu, không chịu đâu không chịu đâu!
- Cẩm Tú mơ mộng, nói nghe xem cậu muốn hỏi gì? - Yến Vy là người đầu tiên kết thúc tràng cười vì thái độ ngốc nghếch trẻ con của Hà My, để người khác hỏi tiếp vậy.
- Tớ... Tớ... Cậu có thể làm mai cho tớ và anh Thiên Minh không?
Đó! Cẩm Tú! Chỉ cần nói vậy là được mà! Câu đó đơn giản chứ có gì khó khăn đâu, mày phải dũng cảm lên mới có cơ hội làm quen được với anh Minh chứ! Nào, nói đi!
- Ơ, sao không nói gì?
- Chờ tớ xíu... À mà cho tớ để đó hỏi sau nha, tớ không biết nên hỏi gì nữa đâu.
- Ừ Ừ thôi được rồi, bây giờ đến...
- Không no sao? - Đành bắt chuyện trước một lần vậy!
- Hả? Ừ... Ừm, cũng hơi no.
Ừm cũng hơi no? Vậy mà lại tiếp tục làm thêm một hớp nước đầy nữa hả? Đúng là kỳ quái, haha.
- Ăn đi. - Thảo Nguyên đưa một cái bánh ngọt qua cho Vương, nếu uống nước hoài sẽ khó chịu ở bụng lắm.
- Chậc, ăn gì ba cái đồ ngọt này chứ! - Ngay lập tức Vương từ chối ngay, ấy vậy mà khi Nguyên vừa mới lơ đãng đi một chút thôi thì chàng ta đã bỏ tót cái bánh vào thẳng trong miệng, nhai ngồm ngoàm. May mà ở ngồi quay lưng với mấy người trong lớp chứ mà ngồi đối diện thì sẽ bị cười cho không biết cất mặt ở đâu luôn cho coi.
- Tớ qua chỗ Hoàng Tuệ. - Nhẹ nhàng quay lại nói với Vương, nhìn cậu ta chắc cũng tạm ổn rồi, không đến nổi "thẹn thùng" như lúc nãy nữa nên nó nghĩ là mình có thể đi. Với lại, Hoàng Tuệ dù sao cũng chẳng có nhiều người nói chuyện với cậu ấy lắm.
- Cứ tự nhiên. - Nói câu đó ra mà bức bối muốn chết, tên mọt sách chết tiệt!
Thảo Nguyên khá hài lòng về câu trả lời đó, hơi cười đi xuống chỗ Hoàng Tuệ đang ngồi một góc ôm quyển sách hồi sáng Nguyên tặng, nhưng không đọc. Chỉ ngồi thắc mắc nhìn xung quanh thôi! Có thể là Hoàng Tuệ cũng giống nó chút ít, thấy lạ lẫm với không khí ở đây. Nhưng mà có gẻ lý do hơi khác nhau, bản thân nó vì điều kiện và môi trường sống nên không được tiếp xúc, còn Hoàng Tuệ thì có đầy đủ cơ hội để tiếp xúc nhưng lại không hề quan tâm.
- Đã đọc chưa? - Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hoàng Tuệ, Thảo Nguyên ung dung hỏi, việc này cũng là khá quen mắt đối với mấy bạn trong lớp rồi!
- Chưa, tớ vẫn chưa đọc nó, quyển The Churchs tớ vẫn chưa đọc xong. - Hoàng Tuệ khá bối rồi, xen lẫn chút xấu hổ gãi đầu gãi tai loạn xạ, may mà ngày nào cũng tắm gội sạch sẽ đầu tóc chứ nếu không thì sẽ làm một lớp bụi gàu trên vai áo rồi haha.
- Cậu thử kết hợp đọc sách và nghe nhạc Baroque xem.
- Baroque? Tớ không quen nghe nhạc khi đang đọc sách lắm, nó sẽ mất tập trung.
- Baroque giúp cho não bộ tiếp thu thông tin nhanh hơn.
- Thật á?
- Có một quyển sách đã nói như vậy, tớ cũng áp dụng nó vào năm 6 tuổi.
- Hả??? - Nghe nói mà như sét đánh ngang tai, tiên nữ ngồi cạnh cậu đã biết suy nghĩ tìm hiểu những thứ như vậy từ năm 6 tuổi sao? Cậu bắt đầu ham đọc sách từ lớp 5, tức là hơn 10 tuổi, vậy mà cậu vẫn không hề biết gì về những thứ mà Nguyên đề cập đến. Thế Nguyên mới 6 tuổi đã biết thì đã bắt đầu đọc sách vào năm mấy tuổi đây?
- Cậu có biết về Savant Syndrome không?
Đó là gì? Là tên một quyển sách về Khoa Học? Hay là chỉ là một từ Tiếng Anh thông dụng? Ôi môn Tiếng Anh là môn mà cậu khó thuộc nhất! Trước mặt cô gái đó cậu thấy mình thật thấp kém, thật đáng xấu hổ.
- Đó là gì vậy? - Gặng mãi Tuệ mới có dũng khí để thốt lên câu đó, không biết cất mặt vào đâu.
- Có lẽ cậu không thích lĩnh vực đó. - Thảo Nguyên gật gù, nó không cố ý trêu Hoàng Tuệ, chỉ là muốn san sẻ chút ít thôi...
- Tớ... Sẽ thử tìm hiểu nó...
- Này, tiên nữ cậu qua đây, đến lúc cuối buổi tiệc rồi mà cậu chẳng chịu tham gia gì cả! - Yến Vy cắt ngang cuộc nói chuyên của hai đứa mọt sách, một tay kéo Nguyên đứng dậy tay còn lại kéo luôn cả Hoàng Tuệ nữa - Cả cậu nữa, nhanh qua đây!
Đến chiếc bàn gỗ to ở giữa phòng, chắc cũng vừa đủ cho 35 chỗ ngồi xoay vòng quanh, Yến Vy kéo Nguyên đến ngồi bên cạnh Hải Du, rồi tự mình ngồi xuống bên cạnh tiên nữ, rồi kéo thêm Hoàng Tuệ xuống, tiếp đó là bạn bè trong lớp.
- Đó, nhiệm vụ của cậu bây giờ là phải trả lời những câu hỏi của mọi người đưa ra. Đây là quy luật để chào đón học sinh mới của lớp từ năm cấp 2. Okay? - Yến Vy quay sang, dõng dạc tuyên bố từng lời một, rồi quay lại đá lông nheo với đám bạn tinh quái. Haha, kỳ này chắc sẽ có nhiều tiền để ăn quà vặt lắm đây.
- Nếu... không?
- Thì tụi tớ sẽ cô lập cậu chứ sao. Tất cả mọi người đấy.
Mặc dù rất coi trọng tiên nữ nhưng mà ai cũng có rất nhiều thắc mắc muốn được giải đáp, bởi vậy nên đành bay về phe của Yến Vy đại nhân thôi.
Nghe từ cô lập mà Thảo Nguyên thoáng rùng mình, nó chấp nhận bằng cái gật đầu nhẹ nhàng.
- Haha, phải vậy chứ! - Cười thật tươi, rồi quay qua quay về tỏ vẻ chiến thắng - Rồi mọi người bắt đầu đi.
- Nhưng mà, không được nói dối đâu đấy, cậu mà nói dối là sẽ... ừm... sẽ bị mất danh dự! Biết chưa? - Cẩm Tú nghiêm giọng, vì chắc chắn mọi người ở đây đều nhắm vào chuyện riêng tư mà hỏi!
- ... - Không biết nói gì mà lại gật đầu ngay.
- Okay, hỏi đi, bắt đầu từ tớ, kết thúc là Hải Du. Haha.
- Ok cho lớp trưởng đại nhân hỏi trước!
- Ừm... Cậu từ đâu đến đây vậy? À, tức là quê cậu ở đâu ấy?
Yến Vy thắc mắc tại sao một người con gái đẹp, nhìn có vẻ tri thức và hiểu biết rộng nữa lại không ai phát hiện ra cho đến ngày hôm nay?
- Bãi đất hoang đường AA. - Câu trả lời không chút do dự làm mọi người vô cùng sửng sốt. Thảo Nguyên chỉ nhớ là đã được Thiên Minh cứu đi trong cái đêm đầy gió cuối xuân mà thôi, còn lại ký ức ở phía trước đó như một khoảng trống rỗng vậy.
- Bãi đất hoang? Nhà cậu ở đó?
- Phần của cậu xong rồi.
Không để tâm đến Yến Vy nữa, nó quay sang người kế tiếp. Là Hoàng Tuệ.
- Cậu... Đọc sách vào năm bao nhiêu tuổi?
- Tự tớ đọc thì năm 6 tuổi, nhưng được ba đọc cho nghe từ lúc 3 tuổi rưỡi.
- Woa! Bái phục bái phục!
- Ba cậu muốn cho cậu làm thiên tài hả? - Hoàng Minh gật gật gù gù, cô gái này còn hơn cả em trai mọt sách của cậu nữa, lúc cả hai 10 tuổi, cậu ngày nào cũng chỉ muốn coi tivi, chơi game trong khi đó thì em trai cậu cứ suốt ngày ôm lấy quyển sách, tất cả những quyển sách của ba về chuyên môn Vật lý học nó đều cặm cụi nghiên cứu, cứ hai ngày hết một quyển hai ngày hết một quyển làm cậu muốn choáng. Cho đến năm nó 14 tuổi thì đã đọc hết những sách của ba. Sau đó lại chuyển qua thể loại văn chương. Những tưởng trên đời này chẳng còn thêm một sinh vật nào sống "ngu ngốc" như vậy nữa nhưng mà hôm nay mới có dịp chứng kiến! Tiên nữ giáng trần haha. Hay là người ngoài hành tinh?
- Lát nữa đến lượt cậu thì tớ sẽ trả lời.
Thảo Nguyên mỉm cười nhẹ, nó biết mọi người sẽ thắc mắc nhiều điều về nó lắm.
- Bây giờ đến tớ! - Quế Chi dành ngay sau khi liếc Hoàng Minh một cái cháy da, cô nàng vẫn có tức anh ách chuyện bẽ mặt lúc nãy, báo hại người ta nãy giờ không được ngồi thoải mái mà phải thẳng lưng và hóp bụng lại muốn xỉu!
- Ừ. - Thảo Nguyên hơi chúm chím làn môi hồng của mình lại, tỏ ý thuận.
- Làm cách nào mà cậu làm được những chuyện mà không ai làm được vậy? Ví như Vương kỳ quái trở nên hiền lành, Hoàng Tuệ mọt sách ngưng dí mắt vào quyển sách hay cậu ấm Vĩnh Long cất cái máy chơi game?
Ồ, đây là đa số những lời thắc mắc của tụi con gái, ai cũng muốn được biết bí kíp để chống ế cả, hihi.
- Anh Minh bảo tớ đẹp!
Ồ! Một tiếng ồ lớn cả căn phòng, như vỡ lẽ! Lý do chỉ đơn giản như vậy thôi nhỉ?
- Tới lượt tớ! - Hà My có vẻ bức xúc, phải làm cho rõ ràng chuyện này mới được - Cậu hãy nói thật... Có đi phẫu thuật thẩm mỹ không?
- Hả? ... Haha... Hihi... Hehe... - Tụi con trai thi nhau ôm bụng cười, tiên nữ là đồ giả sao? Thật đáng buồn cười quá. Con bé Hà My này rõ ràng đang ganh tỵ với tiên nữ xinh đẹp xuất chúng có mắt phượng đây mà.
- Phẫu thuật thẩm mỹ? Có phải là làm cho con người ta trở nên như ý muốn không?
- Hả??? - Lần này thì tiếng hả to hơn hẳn. Cả lớp đều há hốc mồm nhìn sinh vật lạ trước mặt, thật sự ngây thơ như vậy sao?
Cái này Nguyên mới chỉ đọc được từ sách chứ chưa bao giờ thấy ngoài đời, định bụng lúc nào sẽ bảo anh Minh dẫn đi đến nơi đó để tham quan một chút.
- Ôi giời, là hàng thật hết hả? Ôi đôi mắt phượng đầy mơ ước của tôi!!! - Hà My đập vào bàn rầm rầm, có vẻ bức bối vì bị tranh chức mắt đẹp nhất lớp. Suốt từ ngày đầu học chung với nhau từ hồi cấp hai thì nó luôn được mặc định là người có đôi mắt to và sáng nhất lớp, nay tự dưng đùng một cái lại có thêm một tiên nữ từ trên trời à không, là từ bãi đất hoang đi tới và cướp mất vị trí đó vì có đôi mắt phượng quý hiếm. Huhu, không chịu đâu không chịu đâu!
- Cẩm Tú mơ mộng, nói nghe xem cậu muốn hỏi gì? - Yến Vy là người đầu tiên kết thúc tràng cười vì thái độ ngốc nghếch trẻ con của Hà My, để người khác hỏi tiếp vậy.
- Tớ... Tớ... Cậu có thể làm mai cho tớ và anh Thiên Minh không?
Đó! Cẩm Tú! Chỉ cần nói vậy là được mà! Câu đó đơn giản chứ có gì khó khăn đâu, mày phải dũng cảm lên mới có cơ hội làm quen được với anh Minh chứ! Nào, nói đi!
- Ơ, sao không nói gì?
- Chờ tớ xíu... À mà cho tớ để đó hỏi sau nha, tớ không biết nên hỏi gì nữa đâu.
- Ừ Ừ thôi được rồi, bây giờ đến...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.