Chương 14
Len
22/09/2014
Suốt cả ngày hôm đó ai cũng thấy lạ, Hoàng Tuệ không hứng thú với sách vở nữa hay sao mà cứ cắm đầu vào cái laptop thế kia? Không những thế trên laptop toàn là chữ, chi chít chữ! Bây giờ đã chuyển sang thể loại đọc sách trực tuyến rồi hay sao vậy trời?
Sau buổi ăn nhẹ ở lầu hai khu F thì cả đám chán nản không biết nên chơi gì nên suy nghĩ một hồi lại quyết định kéo nhau sang khu E, tập trung tại khu vực bể bơi. Chà, chiều nay trời tắt nắng sớm nên học viên vào đây cũng khá đông. Thảo Nguyên nhìn quanh nhìn quất, toàn là bikini hai mảnh cứ lượn lờ xung quanh. Còn tụi con trai thì chỉ mang mỗi cái quần... nhỏ!!!
- Sao... sao... sao ghê vậy?
- Con nhỏ này! Hồi trước chắc là cậu bị tự kỷ nặng hay là bị cô lập trường kỳ mà bây giờ cứ như là trên Sao Hoả rơi xuống vậy hả? - Yến Vy tay chống nạnh ngang hông, đứng nhìn Thảo Nguyên trừng trừng như muốn dạy dỗ con bé. Kiểu này phải tu luyện thêm mới được!
Khi nghe xong hai chữ đó thì cơn cơn rùng mình lại thoáng qua, Thảo Nguyên hơi mất bình tĩnh. Nó đã cố gắng hết mức vượt qua mặc để hoà đồng với mọi người rồi mà, nhưng sao lại trông như dư thừa thế? Đúng vậy! Vì tự kỷ nặng nên mới không muốn tiếp xúc với ai và vì không muốn tiếp xúc với ai nên mới bị coi là tự cô lập bản thân bởi thế giới bên ngoài! Nhiều năm qua tất cả mọi chuyện xảy ra nó đã quên hết, quên hết tất cả đến nổi còn không nhớ được những người đã bỏ rơi mình là ai nữa, trong đầu chỉ toàn là chữ nghĩa, nó lưu hết tất cả những con chữ được đánh máy rồi in bài bản của một quyển sách. Chỉ chờ người ta chạm đến và thổi bùng ra thôi!
Quả thật mà nói rằng, hồi sáng khi dành trả lời hết 100 câu hỏi của Yến Vy đọc ra thì nó đột nhiên lại thấy như trút được một chút xíu nhỏ của gánh nặng! Cuối cùng thì cũng có lối thoát cho mấy dòng chữ đó thoát ra bớt rồi! Nặng não lắm!
Mãi suy nghĩ mông lung mà Thảo Nguyên không biết rằng mình đang bị năm cô gái kia kéo đi vào phòng thay đồ, trước khi đẩy nó vào phòng riêng thì Yến Vy còn kịp dúi vào tay Thảo Nguyên một bộ bikini hai mảnh màu hồng dạ quang kèm một câu hăm doạ nữa chứ: - Nếu không thay ra thì bọn tớ sẽ giận cậu!
Biết là đánh trúng điểm yếu của tiên nữ nên mấy cô bạn kia cười hí hửng đi về phòng thay đồ của mình.
Thảo Nguyên cẩm bộ đồ nhỏ xíu trên tay mà thở dài ngao ngán! Mặc thì mặc, dù sao cái thân hình này cũng không quan trọng! Đối với Thảo Nguyên thì thứ quan trọng nhất vẫn là bộ não của mình. Nhưng mà... Sau khi mặc vào mới biết! Nó có chút... mát lạnh quá đáng!
5 phut sau, bốn cô nàng kia đã đi ra rồi, vì quá quen với cảnh ăn vận này của nhau nên thấy rất là bình thường! Tất cả đều nhìn nhau chờ đợi, không biết tiên nữ sẽ đẹp như thế nào khi bước ra đây nữa!
- Chà, da cậu ấy trắng vậy chắc là đẹp dữ lắm ha! - Hà My gật gù, tay mân mê vài sợi tóc nâu xoăn của mình rủ trước mặt, có vẻ rất hiếu kỳ.
- Nhưng mà mấy cậu thấy bụng tớ bữa nay to hơn thật hả? - Quế Chi vẫn đang còn trong tình trạng tự ti về thân thể, hơn nữa ngoài đó còn có nhóm của chẳng cha Hoàng Minh, gì gì tụi nó cũng bày trò chọc quê cho mà thôi!
- Chậc, đẹp mà. Chỉ là công nhận bữa nay eo bà hơi... bự thiệt hihi. - Cẩm Tú tay cầm cánh hoa bẻ bẻ nhẹ nhàng, mắt chớp chớp và phán một câu không thể phũ phàng hơn. Quế Chi nghe vậy nên ủ rủ hẳn. Chà, thật tội nghiệp bé con, ai bảo cái tội ăn đêm cho lắm làm chi! Ngày nào gọi điện thoại đến cũng bảo là đang ăn đang ăn suốt. Vậy mà bây giờ cứ động đến là càm ràm càm ram.
- Haha, không sao, cậu chỉ cần tham gia nhóm nhảy của tớ vài bữa nữa sẽ lấy lại vóc dáng liền mà.
- Thật nha?
- Tất nhiên hihi.
- Chậc, hai người lo kêu cổ cái con nhỏ trong đó ra cho tớ! Lâu quá trời! - Hà My cắt dứt cuộc bình luận, cô sắp nóng phát khùng lên rồi đây!
- Ờ ha. Này, Thảo Nguyên? Cậu xong chưa? - Im lặng. Thảo Nguyên đang bận suy nghĩ về một việc khác, cô mang thế này có được không nhỉ?
- Cậu không trả lời hả? Xong chưa vậy? - Yến Vy đập mạnh tay vào cửa, hối thúc bạn mình. Phải để cho mọi người thấy cả dáng dấp thì tiên nữ cũng vượt trội hơn so với hotgirl làm mưa làm bão mấy bữa nay!
- Xong... Xong rồi! - Thảo Nguyên đứng trong suy nghĩ một hồi rồi lại quyết định hỏi ý kiến Thiên Minh, nhưng lại sợ bạn mình chờ lâu nên đã bảo mấy bạn đi trước - Các cậu ra trước đi nhé...
- Tại sao vậy? Nhanh ra đây xem nào!
- Ừ đúng rồi đó, ra đây ra đây!
- Tiên nữ cậu không cần phải ngại, nếu tên nào dám chọc ghẹo cậu thì để tớ ra tay cho nha. - Hải Du sốt ruột, chắc là do mới mẻ nên chưa quen đấy mà. Không sao, một thời gian nữa sẽ quen ngay thôi mà.
- Không phải đâu, các cậu cứ ra trước đi...
- Để cậu chạy trốn hả nhóc?
- Tớ hứa sẽ không chạy mà. 10 phút sau tớ sẽ ra. Thật đấy!
Câu khẳng định chắc chắn của Thảo Nguyên làm mấy người kia nhìn nhau phân vân, có nên không nhỉ?
- Lát tớ sẽ ra ngay á.
- Ok thôi được rồi, cậu nhớ nhé! Phải ra đó đấy không là bọn tớ giận luôn á!
- Ừm, tớ biết rồi...
Chờ cho bọn bạn đi hết thì Thảo Nguyên mới từ tốn dọn dẹp váy áo đồng phục của mình vào hộc tủ. Sau đó lấy dây chìa khoá vào cổ chân?!?
...
Ngoài bể bơi, bây giờ đã có thêm đa số nhiều học sinh đến tắm nữa. Người xuống nước thả mình trên cái phao để chờ từng lượt sóng trôi nổi. Người thì ngồi trên mấy cái ghế trên bờ, nằm ườn ra hoặc là tụm lại một nhóm thích thú bình luận về người này hay người nọ. Không khí rất nhộn nhịp.
Nhưng bỗng dưng, sự xuất hiện của năm cô gái xinh đẹp làm mọi người đồng loạt chú ý đến. Màu dạ quang mùa này rất hot, rất đắt và cũng rất hợp với các cô gái kia. Lớp trưởng Yến Vy không lạc đi đâu được với cái màu dạ quang xanh lá, Cẩm Tú màu đỏ, Hà My sau khi dành giật cái bộ màu hồng của Thảo Nguyên mà không thành xong thì cũng chịu mặc bộ màu cam, Hải Du thì vẫn trung thành với màu tím nhạt còn Quế Chi thì màu vàng chanh, vì da của Quế Chi rất trắng nên mặc vào đẹp tuyệt!
- Chà, chúng ta dáng dấp ngời ngời thế này thì thằng nào chả phải chết!
- Haha, lại chỗ đằng kia ngồi một lát đi rồi chờ Thảo Nguyên ra rồi xuống tắm. Đằng nào cũng chưa có sóng mà.
- Ừ ừ.
Yến Vy nhìn xung quanh nhu vực của mình xem có ai cho ngồi ké được không nhưng mà hình như chỗ sắp hết thì phải!
- A, tụi con trai lớp mình kìa, nhanh đến đó đi!
- Ừ ừ nhanh nhanh.
Tử đằng xa đã thấy nhóm Hoàng Minh rồi, nhưng mà không ngờ lại có thêm rất nhiều người nữa. Có hotgirl Như Ngọc ngồi lọt thỏm giữa bọn con trai và điều đặc biệt là cũng đang mang bộ bikini màu hồng dạ quang.
Như Ngọc cười thầm, cũng may mà không có đứa nào trùng màu hồng của nó cả nên nó có thể ăn ngon ngủ yên tự tin là mình vẫn đẹp nhất rồi.
- Ủa? Tiên nữ không đi với các cậu hả? - Hoàng Minh thắc mắc, mọi người cố ý ra đây cũng chỉ để được ngắm tiên nữ sexy trong bộ bikini hai mảnh mà.
Đăng Khoa cũng ngồi im vậy, có chút chờ đợi trong khi cậu cảm thấy là Như Ngọc càng ngày càng ngồi sát đến cậu hơn...?
- Đụng hàng rồi!
- Thôi ngồi xuống đây đi các người đẹp, ngồi xuống đây nào...
Quyết định ngồi chung luôn, ai cũng chướng mắt khi cái con nhỏ hotgirl cứ bám riết lấy Đăng Khoa như vậy. Con gái con đứa gì mà trơ trẽn!
Đang bận lườm huýt nhau nên chẳng ai để ý ở cửa nối từ phòng thay đồ nữ ra đây đang bắt đầu nhốn nháo lên. Còn có nhiều tiếng la hét thảm thiết nữa...
- Chuyện gì vậy?
- OH MY GOD! Tiên nữ tiên nữ!
- Ôi... Máu mũi của tớ...
- Đưa cậu ta lên phòng y tế nhanh...
Bây giờ mọi người mới kịp nhận ra sự xuất hiện của Thảo Nguyên. Chưa hết, với cái áo đang mặc trên người nữa thì càng làm cho tụi con trai điêu đứng.
- Ôi trời, cậu ấy lấy đâu ra áo trắng của anh hai tớ thế? - Hải Du ôm mặt, kiểu này bị hiểu lầm chết luôn!
- ÁO CỦA ANH TRAI CẬU? - Cả đám đồng thanh hét thẳng lại vào mặt Hải Du, rồi lại nhìn sang phía tiên nữ đang lơ ngơ lóng ngóng ở ngoài kia mà không biết làm gì.
- Thảo Nguyên, ở đây! - Ngay cả Yến Vy luôn tự tin vào cơ thể toả sáng của mình mà bây giờ cũng chẳng dám đến đó kéo Thảo Nguyên đến. Bởi vì khi đứng với Nguyên thì chắc chắn tất cả khuyết điểm của Yến Vy bị phô ra hết! Ở đâu ra cái thân thể ngọc ngà đó chứ!
Còn Như Ngọc tội nghiệp hơn nữa... Mặc dù Thảo Nguyên đã lấy cái áo sơ mi trắng của Thiên Minh mặc choàng vào người rồi nhưng vẫn không thể che được cái màu hồng dạ quang sáng bưng bên trong. Hơn nữa, cái áo sơ mi chỉ che được vừa quá mông thôi nên để lộ ra cả một đôi chân trần tuyệt hảo, trắng muốt và nuột nà khiến nhiều người thèm khát đến tê dại! Cúc áo cũng chỉ cài vài ba nút thôi, để cho người đối diện thấy được xương quai xanh cũng một mảng da đầy quyến rũ. Kiểu này Như Ngọc mang đồ giống thì có mà thêm xấu hổ hơn thôi!
Đăng Khoa nhìn, cười nhẹ chua chát như tự chế nhạo bản thân rồi thôi. Cậu bỏ đi và Như Ngọc cũng lẽo đẽo theo sau. Hải Du nhìn theo với ánh mắt tràn đầy ái ngại.
Tách tách tách... Mọi thằng con trai xung quanh đều chộp điện thoại ra nhanh như chớp, kể cả Hoàng Minh và Vĩnh Long đang ngồi ở vị trí hơi khó chụp nhưng vẫn cố nhấn điện thoại liên miên.
Như tìm được bạn rồi nên tiên nữ cười hẳn ra. Sao lại có nụ cười đẹp đến vậy?
Khi càng đến gần thì mới thấy được, đằng sau tấm áo mỏng manh đó là cái eo thon gọn trắng muốt cũng với lỗ rốn sâu thu hút anh nhìn. Phải nói, tất cả những thứ tạo nên cơ thể của tiên nữ đều là tuyệt đỉnh.
- Thảo Nguyên, cậu ngồi xuống đây. - Hải Du đập đập cái ghế cạnh mình và Yến Vy cho Thảo Nguyên ngồi. Tiên nữ cũng lơ ngơ ngồi xuống như cái máy. Có gì mà ai cũng nhìn mình hết vậy?
- Thảo Nguyên, cậu nói xem, cậu lấy cái áo này ở đâu? - Cẩm Tú hùng dũng mở lời trước. Nhìn cái vẻ đẹp đó toát lên khỏi cái áo sơ mi trắng mà Cẩm Tú không cầm lòng nổi. Bây giờ nó mới biết được cảm giác của Như Ngọc là thế nào khi mà Đăng Khoa ngang nhiên chú ý đến Thảo Nguyên, anh Thiên Minh cũng vậy cả mà!
- Áo của anh Minh... - Thảo Nguyên thờ ơ trả lời, có gì quan trọng đâu.
- Tại sao cậu lại mang nó?
- Lúc nãy anh ấy đến mang cho tớ... Anh ấy nói phải mang vào.
- Anh Thiên Minh... mang cho cậu?
- Ừ. - Gật đầu rất chắc chắn.
Lúc nãy, khi đang ở bên phòng thay đồ thì Thảo Nguyên đã gọi cho Hoàng Minh. Sau khi nghe nói là Thảo Nguyên bị ép mang đồ bơi nên Minh chạy nhanh qua chỗ đó liền, mặc kệ là phòng vệ sinh nam hay nữ cứ vào cái đã. Cậu chắc chắn rằng Thảo Nguyên sẽ vô cùng... vô cùng khiến người khác sửng sốt.
Đúng thật vậy, khi vừa nhìn thấy Thảo Nguyên trong bộ đồ màu hồng dạ quang thì Minh không sao ngưng há miệng được! Đẹp quá!
Không được, đẹp thế này thì không thể nào ra ngoài đó được. Nhưng tuyệt nhiên Minh cũng biết rõ là mình không thể nào ngăn cấm được cô gái hơi cứng đầu này nên chẳng cần suy nghĩ gì thêm mà lấy trong balo ra cái áo sơ mi dự trữ khoác thêm vào cho Thảo Nguyên liền... Là thế đấy!
...
Nhìn xung quanh, bỗng dưng chẳng thấy người con trai đó nữa, làm cho Thảo Nguyên có chút hụt hẫng... Nhìn ra đằng xa thì thấy cậu ấy đi cùng một đứa con gái... trong lòng bỗng thấy khó chịu!
Sau buổi ăn nhẹ ở lầu hai khu F thì cả đám chán nản không biết nên chơi gì nên suy nghĩ một hồi lại quyết định kéo nhau sang khu E, tập trung tại khu vực bể bơi. Chà, chiều nay trời tắt nắng sớm nên học viên vào đây cũng khá đông. Thảo Nguyên nhìn quanh nhìn quất, toàn là bikini hai mảnh cứ lượn lờ xung quanh. Còn tụi con trai thì chỉ mang mỗi cái quần... nhỏ!!!
- Sao... sao... sao ghê vậy?
- Con nhỏ này! Hồi trước chắc là cậu bị tự kỷ nặng hay là bị cô lập trường kỳ mà bây giờ cứ như là trên Sao Hoả rơi xuống vậy hả? - Yến Vy tay chống nạnh ngang hông, đứng nhìn Thảo Nguyên trừng trừng như muốn dạy dỗ con bé. Kiểu này phải tu luyện thêm mới được!
Khi nghe xong hai chữ đó thì cơn cơn rùng mình lại thoáng qua, Thảo Nguyên hơi mất bình tĩnh. Nó đã cố gắng hết mức vượt qua mặc để hoà đồng với mọi người rồi mà, nhưng sao lại trông như dư thừa thế? Đúng vậy! Vì tự kỷ nặng nên mới không muốn tiếp xúc với ai và vì không muốn tiếp xúc với ai nên mới bị coi là tự cô lập bản thân bởi thế giới bên ngoài! Nhiều năm qua tất cả mọi chuyện xảy ra nó đã quên hết, quên hết tất cả đến nổi còn không nhớ được những người đã bỏ rơi mình là ai nữa, trong đầu chỉ toàn là chữ nghĩa, nó lưu hết tất cả những con chữ được đánh máy rồi in bài bản của một quyển sách. Chỉ chờ người ta chạm đến và thổi bùng ra thôi!
Quả thật mà nói rằng, hồi sáng khi dành trả lời hết 100 câu hỏi của Yến Vy đọc ra thì nó đột nhiên lại thấy như trút được một chút xíu nhỏ của gánh nặng! Cuối cùng thì cũng có lối thoát cho mấy dòng chữ đó thoát ra bớt rồi! Nặng não lắm!
Mãi suy nghĩ mông lung mà Thảo Nguyên không biết rằng mình đang bị năm cô gái kia kéo đi vào phòng thay đồ, trước khi đẩy nó vào phòng riêng thì Yến Vy còn kịp dúi vào tay Thảo Nguyên một bộ bikini hai mảnh màu hồng dạ quang kèm một câu hăm doạ nữa chứ: - Nếu không thay ra thì bọn tớ sẽ giận cậu!
Biết là đánh trúng điểm yếu của tiên nữ nên mấy cô bạn kia cười hí hửng đi về phòng thay đồ của mình.
Thảo Nguyên cẩm bộ đồ nhỏ xíu trên tay mà thở dài ngao ngán! Mặc thì mặc, dù sao cái thân hình này cũng không quan trọng! Đối với Thảo Nguyên thì thứ quan trọng nhất vẫn là bộ não của mình. Nhưng mà... Sau khi mặc vào mới biết! Nó có chút... mát lạnh quá đáng!
5 phut sau, bốn cô nàng kia đã đi ra rồi, vì quá quen với cảnh ăn vận này của nhau nên thấy rất là bình thường! Tất cả đều nhìn nhau chờ đợi, không biết tiên nữ sẽ đẹp như thế nào khi bước ra đây nữa!
- Chà, da cậu ấy trắng vậy chắc là đẹp dữ lắm ha! - Hà My gật gù, tay mân mê vài sợi tóc nâu xoăn của mình rủ trước mặt, có vẻ rất hiếu kỳ.
- Nhưng mà mấy cậu thấy bụng tớ bữa nay to hơn thật hả? - Quế Chi vẫn đang còn trong tình trạng tự ti về thân thể, hơn nữa ngoài đó còn có nhóm của chẳng cha Hoàng Minh, gì gì tụi nó cũng bày trò chọc quê cho mà thôi!
- Chậc, đẹp mà. Chỉ là công nhận bữa nay eo bà hơi... bự thiệt hihi. - Cẩm Tú tay cầm cánh hoa bẻ bẻ nhẹ nhàng, mắt chớp chớp và phán một câu không thể phũ phàng hơn. Quế Chi nghe vậy nên ủ rủ hẳn. Chà, thật tội nghiệp bé con, ai bảo cái tội ăn đêm cho lắm làm chi! Ngày nào gọi điện thoại đến cũng bảo là đang ăn đang ăn suốt. Vậy mà bây giờ cứ động đến là càm ràm càm ram.
- Haha, không sao, cậu chỉ cần tham gia nhóm nhảy của tớ vài bữa nữa sẽ lấy lại vóc dáng liền mà.
- Thật nha?
- Tất nhiên hihi.
- Chậc, hai người lo kêu cổ cái con nhỏ trong đó ra cho tớ! Lâu quá trời! - Hà My cắt dứt cuộc bình luận, cô sắp nóng phát khùng lên rồi đây!
- Ờ ha. Này, Thảo Nguyên? Cậu xong chưa? - Im lặng. Thảo Nguyên đang bận suy nghĩ về một việc khác, cô mang thế này có được không nhỉ?
- Cậu không trả lời hả? Xong chưa vậy? - Yến Vy đập mạnh tay vào cửa, hối thúc bạn mình. Phải để cho mọi người thấy cả dáng dấp thì tiên nữ cũng vượt trội hơn so với hotgirl làm mưa làm bão mấy bữa nay!
- Xong... Xong rồi! - Thảo Nguyên đứng trong suy nghĩ một hồi rồi lại quyết định hỏi ý kiến Thiên Minh, nhưng lại sợ bạn mình chờ lâu nên đã bảo mấy bạn đi trước - Các cậu ra trước đi nhé...
- Tại sao vậy? Nhanh ra đây xem nào!
- Ừ đúng rồi đó, ra đây ra đây!
- Tiên nữ cậu không cần phải ngại, nếu tên nào dám chọc ghẹo cậu thì để tớ ra tay cho nha. - Hải Du sốt ruột, chắc là do mới mẻ nên chưa quen đấy mà. Không sao, một thời gian nữa sẽ quen ngay thôi mà.
- Không phải đâu, các cậu cứ ra trước đi...
- Để cậu chạy trốn hả nhóc?
- Tớ hứa sẽ không chạy mà. 10 phút sau tớ sẽ ra. Thật đấy!
Câu khẳng định chắc chắn của Thảo Nguyên làm mấy người kia nhìn nhau phân vân, có nên không nhỉ?
- Lát tớ sẽ ra ngay á.
- Ok thôi được rồi, cậu nhớ nhé! Phải ra đó đấy không là bọn tớ giận luôn á!
- Ừm, tớ biết rồi...
Chờ cho bọn bạn đi hết thì Thảo Nguyên mới từ tốn dọn dẹp váy áo đồng phục của mình vào hộc tủ. Sau đó lấy dây chìa khoá vào cổ chân?!?
...
Ngoài bể bơi, bây giờ đã có thêm đa số nhiều học sinh đến tắm nữa. Người xuống nước thả mình trên cái phao để chờ từng lượt sóng trôi nổi. Người thì ngồi trên mấy cái ghế trên bờ, nằm ườn ra hoặc là tụm lại một nhóm thích thú bình luận về người này hay người nọ. Không khí rất nhộn nhịp.
Nhưng bỗng dưng, sự xuất hiện của năm cô gái xinh đẹp làm mọi người đồng loạt chú ý đến. Màu dạ quang mùa này rất hot, rất đắt và cũng rất hợp với các cô gái kia. Lớp trưởng Yến Vy không lạc đi đâu được với cái màu dạ quang xanh lá, Cẩm Tú màu đỏ, Hà My sau khi dành giật cái bộ màu hồng của Thảo Nguyên mà không thành xong thì cũng chịu mặc bộ màu cam, Hải Du thì vẫn trung thành với màu tím nhạt còn Quế Chi thì màu vàng chanh, vì da của Quế Chi rất trắng nên mặc vào đẹp tuyệt!
- Chà, chúng ta dáng dấp ngời ngời thế này thì thằng nào chả phải chết!
- Haha, lại chỗ đằng kia ngồi một lát đi rồi chờ Thảo Nguyên ra rồi xuống tắm. Đằng nào cũng chưa có sóng mà.
- Ừ ừ.
Yến Vy nhìn xung quanh nhu vực của mình xem có ai cho ngồi ké được không nhưng mà hình như chỗ sắp hết thì phải!
- A, tụi con trai lớp mình kìa, nhanh đến đó đi!
- Ừ ừ nhanh nhanh.
Tử đằng xa đã thấy nhóm Hoàng Minh rồi, nhưng mà không ngờ lại có thêm rất nhiều người nữa. Có hotgirl Như Ngọc ngồi lọt thỏm giữa bọn con trai và điều đặc biệt là cũng đang mang bộ bikini màu hồng dạ quang.
Như Ngọc cười thầm, cũng may mà không có đứa nào trùng màu hồng của nó cả nên nó có thể ăn ngon ngủ yên tự tin là mình vẫn đẹp nhất rồi.
- Ủa? Tiên nữ không đi với các cậu hả? - Hoàng Minh thắc mắc, mọi người cố ý ra đây cũng chỉ để được ngắm tiên nữ sexy trong bộ bikini hai mảnh mà.
Đăng Khoa cũng ngồi im vậy, có chút chờ đợi trong khi cậu cảm thấy là Như Ngọc càng ngày càng ngồi sát đến cậu hơn...?
- Đụng hàng rồi!
- Thôi ngồi xuống đây đi các người đẹp, ngồi xuống đây nào...
Quyết định ngồi chung luôn, ai cũng chướng mắt khi cái con nhỏ hotgirl cứ bám riết lấy Đăng Khoa như vậy. Con gái con đứa gì mà trơ trẽn!
Đang bận lườm huýt nhau nên chẳng ai để ý ở cửa nối từ phòng thay đồ nữ ra đây đang bắt đầu nhốn nháo lên. Còn có nhiều tiếng la hét thảm thiết nữa...
- Chuyện gì vậy?
- OH MY GOD! Tiên nữ tiên nữ!
- Ôi... Máu mũi của tớ...
- Đưa cậu ta lên phòng y tế nhanh...
Bây giờ mọi người mới kịp nhận ra sự xuất hiện của Thảo Nguyên. Chưa hết, với cái áo đang mặc trên người nữa thì càng làm cho tụi con trai điêu đứng.
- Ôi trời, cậu ấy lấy đâu ra áo trắng của anh hai tớ thế? - Hải Du ôm mặt, kiểu này bị hiểu lầm chết luôn!
- ÁO CỦA ANH TRAI CẬU? - Cả đám đồng thanh hét thẳng lại vào mặt Hải Du, rồi lại nhìn sang phía tiên nữ đang lơ ngơ lóng ngóng ở ngoài kia mà không biết làm gì.
- Thảo Nguyên, ở đây! - Ngay cả Yến Vy luôn tự tin vào cơ thể toả sáng của mình mà bây giờ cũng chẳng dám đến đó kéo Thảo Nguyên đến. Bởi vì khi đứng với Nguyên thì chắc chắn tất cả khuyết điểm của Yến Vy bị phô ra hết! Ở đâu ra cái thân thể ngọc ngà đó chứ!
Còn Như Ngọc tội nghiệp hơn nữa... Mặc dù Thảo Nguyên đã lấy cái áo sơ mi trắng của Thiên Minh mặc choàng vào người rồi nhưng vẫn không thể che được cái màu hồng dạ quang sáng bưng bên trong. Hơn nữa, cái áo sơ mi chỉ che được vừa quá mông thôi nên để lộ ra cả một đôi chân trần tuyệt hảo, trắng muốt và nuột nà khiến nhiều người thèm khát đến tê dại! Cúc áo cũng chỉ cài vài ba nút thôi, để cho người đối diện thấy được xương quai xanh cũng một mảng da đầy quyến rũ. Kiểu này Như Ngọc mang đồ giống thì có mà thêm xấu hổ hơn thôi!
Đăng Khoa nhìn, cười nhẹ chua chát như tự chế nhạo bản thân rồi thôi. Cậu bỏ đi và Như Ngọc cũng lẽo đẽo theo sau. Hải Du nhìn theo với ánh mắt tràn đầy ái ngại.
Tách tách tách... Mọi thằng con trai xung quanh đều chộp điện thoại ra nhanh như chớp, kể cả Hoàng Minh và Vĩnh Long đang ngồi ở vị trí hơi khó chụp nhưng vẫn cố nhấn điện thoại liên miên.
Như tìm được bạn rồi nên tiên nữ cười hẳn ra. Sao lại có nụ cười đẹp đến vậy?
Khi càng đến gần thì mới thấy được, đằng sau tấm áo mỏng manh đó là cái eo thon gọn trắng muốt cũng với lỗ rốn sâu thu hút anh nhìn. Phải nói, tất cả những thứ tạo nên cơ thể của tiên nữ đều là tuyệt đỉnh.
- Thảo Nguyên, cậu ngồi xuống đây. - Hải Du đập đập cái ghế cạnh mình và Yến Vy cho Thảo Nguyên ngồi. Tiên nữ cũng lơ ngơ ngồi xuống như cái máy. Có gì mà ai cũng nhìn mình hết vậy?
- Thảo Nguyên, cậu nói xem, cậu lấy cái áo này ở đâu? - Cẩm Tú hùng dũng mở lời trước. Nhìn cái vẻ đẹp đó toát lên khỏi cái áo sơ mi trắng mà Cẩm Tú không cầm lòng nổi. Bây giờ nó mới biết được cảm giác của Như Ngọc là thế nào khi mà Đăng Khoa ngang nhiên chú ý đến Thảo Nguyên, anh Thiên Minh cũng vậy cả mà!
- Áo của anh Minh... - Thảo Nguyên thờ ơ trả lời, có gì quan trọng đâu.
- Tại sao cậu lại mang nó?
- Lúc nãy anh ấy đến mang cho tớ... Anh ấy nói phải mang vào.
- Anh Thiên Minh... mang cho cậu?
- Ừ. - Gật đầu rất chắc chắn.
Lúc nãy, khi đang ở bên phòng thay đồ thì Thảo Nguyên đã gọi cho Hoàng Minh. Sau khi nghe nói là Thảo Nguyên bị ép mang đồ bơi nên Minh chạy nhanh qua chỗ đó liền, mặc kệ là phòng vệ sinh nam hay nữ cứ vào cái đã. Cậu chắc chắn rằng Thảo Nguyên sẽ vô cùng... vô cùng khiến người khác sửng sốt.
Đúng thật vậy, khi vừa nhìn thấy Thảo Nguyên trong bộ đồ màu hồng dạ quang thì Minh không sao ngưng há miệng được! Đẹp quá!
Không được, đẹp thế này thì không thể nào ra ngoài đó được. Nhưng tuyệt nhiên Minh cũng biết rõ là mình không thể nào ngăn cấm được cô gái hơi cứng đầu này nên chẳng cần suy nghĩ gì thêm mà lấy trong balo ra cái áo sơ mi dự trữ khoác thêm vào cho Thảo Nguyên liền... Là thế đấy!
...
Nhìn xung quanh, bỗng dưng chẳng thấy người con trai đó nữa, làm cho Thảo Nguyên có chút hụt hẫng... Nhìn ra đằng xa thì thấy cậu ấy đi cùng một đứa con gái... trong lòng bỗng thấy khó chịu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.