Chương 15
Len
22/09/2014
Sau khi làm một trận náo động ở hồ bơi vì cái kiểu sexy quyến rũ của mình thì Thảo Nguyên lại lững thững đi về phía cửa bí mật của khu B. Giờ này đọc sách thì tốt biết mấy.
Cửa không khoá? Có Đăng Khoa ở đây sao? Nó rón rén mở cửa từng chút...
Không gây ra nhiều động tĩnh, cứ thế mà tiến vào bên trong, căn phòng chật hẹp đó vảng vất hơi thở đều đều của Đăng Khoa, cậu ấy đang ngủ, tay vẫn nắm chặt một tấm ảnh cũ cùng với một cái váy trắng muốt mỏng tang... trong đó có lưu lại kỷ niệm của người con gái mà cậu đã cùng lớn lên.
Đến gần thêm một xíu nữa, ngồi nhẹ nhàng xuống mép giường. Trong trí nhớ của Thảo Nguyên... có khuôn mặt này... Rất đỗi quen thuộc!
Nhưng là ai? Là ai mà lại làm cho đầu nó đột nhiên đau thế này?
Savant Syndrome... Đúng, Thảo Nguyên bị mắc phải Hội Chứng này bẩm sinh... Thế nên ký ức mới dễ dàng bị phai tàn đi như thế!
Đưa nhẹ ngón trỏ của mình lên rồi khẽ khàng chạm vào tóc, vào mặt Đăng Khoa, vầng trán, chân mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi... tất cả đều khiến cho ruột gan nó đảo lộn đau thắt!
...
- Cậu đi đâu?
- Không biết... - Đáp lại câu hỏi lo lắng đó là thái độ thờ ơ quá cỡ của người đối diện.
- Sao lại không biết?
- Tránh ra...
- Cậu... sao vậy???
- Tránh ra...
- Không được đâu, cậu đừng đi... - Chàng trai đó cầm chặt lấy tay của cô gái, chặt đến nỗi... như chỉ cần nới lỏng ra một chút thì cô gái trước mặt đó sẽ tan ngay vào không khí vậy.
- Tại sao? - Cô gái se mắt lại, như muốn phô bày ra hết tất cả những gì xấu xa của mình ra cho người kia thấy. Để cậu ấy có thể dễ quên được cô hơn... - Cậu vẫn còn ảo tưởng hả? Cậu cũng biết tôi chỉ là con gái của một người lao công trong trường này thôi mà, bởi vậy nên tôi mới tìm mọi cạc để tiếp cận với cậu. Nói đúng hơn là muốn gia tài của cậu. Nhưng mà bây giờ tôi đã tìm được một người khác giàu có hơn, giỏi hơn rồi nên không cần cậu nữa. Với lại qua một thời gian tiếp xúc với cậu tôi thấy cậu quá tẻ nhạt! Chẳng có gì thú vị cả... Tôi đi đây...
Bàn tay nhỏ bé đó giằng mạnh tay của cậu ra, cái bóng trắng mờ ảo trong buổi tối chập chờn hoà thật nhanh vào màn đêm...
- Đồ xấu xa! Nếu cậu đi tớ sẽ không sống nổi...
...
Một giọt nước mắt chảy ra. Cậu vẫn sống rất tốt mà... Chỉ mới ba tháng thôi mà cậu đã quên được tớ rồi kìa!
...
Thấy nhồn nhột nơi tay, Đăng Khoa trở mình tỉnh dậy. Bỗng chốc lại đờ người ra vì thấy người trước mặt, nỗi uất hận lại dấy lên mạnh mẽ trong lòng cậu khi nhớ về người con gái trong quá khứ! Không phải, Thảo Nguyên, cô gái mà cậu biết trước đó không phải là người hiện tại đang trước mặt cậu đâu. Vì cô ấy không đẹp một cách kỳ lạ thế mà chỉ đẹp trong sáng và đơn thuần thôi! Và... Thảo Nguyên của cậu không tuỳ tiện mang áo người con trai khác vào người như vậy!
Nhưng mà... tại sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó?
- Trước đây, chúng ta có quen nhau không? - Không ngần ngại, Thảo Nguyên đưa bàn tay của mình lên áp vào má của Đăng Khoa, câu hỏi mang giọng điệu da diết vấn vương như đang cố xoáy sâu vào tâm can của cậu vậy...
Trước đây? Có quen nhau?
- Không. Tớ chưa hề gặp cậu bao giờ. - Trả lời dứt khoát và lẩn tránh bàn tay nhỏ bé ấy, Đăng Khoa bây giờ chỉ biết làm vậy thôi...
- Tại sao mỗi khi thấy cậu tớ lại có cảm giác... đau lòng?
Đau lòng sao? Nếu đúng vậy thì Đăng Khoa mới là người đau lòng hơn mà!
- Tớ không biết.
- Tớ muốn kiểm chứng...
Đột ngột, chưa để cho Đăng Khoa trả lời thì Thảo Nguyên đã nhướn người tới và ôm chầm lấy cậu, mi mắt cụp xuống rồi dần dần khép chặt lại. Nó đang cảm nhận một thứ gì đấy! Đăng Khoa đơ người, cậu như chết sững, tim đập liên tục như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Suốt ba tháng vừa qua cậu đã mong nhớ cái ôm này biết bao nhiêu... Rồi cũng như khi bắt đầu, Thảo Nguyên lại đột ngột buông cậu ra, ánh mắt chắc chắn:
- Cậu... rõ ràng là có thứ gì đấy liên quan đến tớ!
- Cậu có cảm giác căn phòng này quen thuộc không? - Đăng Khoa dần dần mất đi lý trí, trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn đưa ra một suy luận giống nhau: Thảo Nguyên này chính xác là Thảo Nguyên của cậu! Ngày sinh nhật giống nhau, tên hoàn toàn giống, dáng dấp người rất giống chỉ là người sau có vẻ lạnh nhạt hơn người trước thôi... Nhưng còn nhiều điều cần phải biết rõ ràng thêm chút xíu nữa...
- Không!
- Không? - Câu phủ nhận đầy tính chính xác!
- Ừ, không nhớ!
- Vậy ngoài cái trí nhớ siêu phàm của cậu ra thì cậu giỏi gì nữa không?
- Ngoại ngữ!
Thảo Nguyên trước đó của cậu cũng rất giỏi ngoại ngữ...
- Cậu mắc phải...
Reng reng reng...
Chưa kịp thốt ra những từ tiếp theo thì điện thoại của Đăng Khoa đã réo rắt bên cạnh, trên màn hình hiện chữ Yến Vy!
- Alo? ... Hả? - Ánh mắt của Đăng Khoa nhìn lên Thảo Nguyên, có vẻ hơi bất ngờ... - Được rồi bọn tớ sẽ đến ngay!
- ... chuyện gì vậy?
- Hải Du và Cẩm Tú đánh nhau với Như Ngọc... hình như là muốn bảo vệ cậu...
- Đánh nhau? ... Là gì?
- Nhanh đi! Đến đó cậu sẽ hiểu!
Nói rồi Đăng Khoa chộp lấy tay Thảo Nguyên đi, không quên khoá cửa cẩn thận. Cô gái này chắc chắn là Thảo Nguyên của cậu! Là cô gái kỳ lạ, mắc phải một Hội Chứng mà có nhiều người mơ ước đến. Đôi lúc đầu óc không bình thường, cứ ngu ngơ chẳng thể nào nhớ được gì với gì cả. Ngoài kiến thức lý thuyết thì Thảo Nguyên này hoàn toàn không có khả năng giao tiếp với xã hội! Vậy nên, suốt từ thời gian đó đến trước đây ba tháng, Đăng Khoa luôn là người bảo vệ cho cô gái kỳ lạ này!
Đến lớp, không ai nói thì mọi người cũng tự biết là tất cả mọi người có mặt ở đây đã ngạc nhiên đến mức nào. Chuyện Đăng Khoa với Thảo Nguyên đi cùng nhau thôi đã làm họ ngỡ ngàng lắm rồi nhưng nay lại là nắm tay nữa! Đăng Khoa đang cầm chặt lấy tay của Thảo Nguyên...
Bất giác hai người bỏ tay nhau ra trong chớp mắt, chắc là ngại! Hoặc là một lý do khác?!
- Có chuyện gì vậy Vy? - Đăng Khoa bình tĩnh chạy nhanh vào trong lớp học, cả ba người hằm hằm nhìn nhau ở trước mặt đều đầu tóc bù xù, mặt mũi có chút thương tích!
...
Trở lại cách đây 20 phút. Lúc đó thì chắc là Thảo Nguyên vẫn còn ngẩn tò te nhìn Đăng Khoa ngủ!
Thường ngày thì nhóm năm bà tám vẫn ngồi tám chuyện với nhau nào là bàn về buổi sinh hoạt buổi tối nên tổ chức những hoạt động gì hay là một vấn đề nào đó đang hot trên trang điện tử của trường chẳng hạn. Nhưng hôm nay thì khác, Cẩm Tú ngồi suy nghĩ mơ mộng gì đó một lúc rồi kéo Hải Du ra ngoài hành lang lớp để nói chuyện. Quế Chi với Hà My chán không biết tám gì nên mới lấy tạp chí thời trang ra ngồi đọc để giết thời gian. Chỉ còn mỗi Yến Vy ngồi vậy nên mới kéo Nhật chiền chiện và nhóm tụi con trai Hoàng Minh đến ngồi bàn bạc về buổi sinh hoạt lớp tối nay, tiện thể bàn luôn vụ sinh nhật tuần sau cho tiên nữ. Nghe đến đó mà ai cũng hào hứng hẳn ra. Nhất là tụi con trai, đứa nào đứa nấy mắt sáng rực.
- Ê mua quà gì để lấy lòng tiên nữ giờ?
- Hay là váy đi, tớ thấy tiên nữ mang váy trắng là đẹp nhất.
- Ồ hô, vậy thì đại nhân tư vấn và chỉ đường giúp đi. Tớ thấy trong lớp thì đại nhân đây với Hải Du là thân với Thảo Nguyên nhất đấy!
- Chuyện! Cứ để đó! Sáng thứ Bảy tuần sau tụi mình cúp cua, ra Quận Nhất mua quà cho tiên nữ.
- Haha, được đấy được đấy!
Cuộc bàn luận đang sôi nổi và càng lúc càng được nhiều người ủng hộ nữa thì đột nhiên Như Ngọc từ ngoài hành lang chạy vào, ngay sau đó là Hải Du. Hải Du chồm tới và chụp lấy đầu tóc của Như Ngọc mà day thật mạnh! Không lầm thì đối với hotgirl thì mái tóc dài đen nhánh đó là điều mà nó tự hào nhất trong cơ thể của mình đấy! Kiểu này là đánh nhau to thật rồi!
- Chết mày nè con ranh! Mày dám nói bạn tao như thế à? - Hải Du đay nghiến, dám nói những lời vô văn hoá như vậy mà còn muốn học ở cái trường này sao?
Đúng như mọi người phán đoán, hotgirl quay lại và cũng nhanh tay chộp lấy đầu tóc của Hải Du, hai mắt trợn trừng lên một cách đáng sợ!
- Cả này cũng đồng loại với con nhỏ bạn mày thôi! Suốt ngày chỉ biết bu bám đám con trai. Hết thằng này rồi đến thằng nọ!
Nghe vậy, Cẩm Tú cũng sôi máu lên, xông vào túm áo của Như Ngọc mà kéo ra. Dám ăn hiếp bạn bè của nó hả? Con cáo già đội lốt hotgirl này!
- Mày dám nói bạn tao nè! Thả ra nhanh! Buông Hải Du ra!!!
Cứ thế náo loạn vậy mà cả đám vẫn đứng im vì quá bất ngờ! Chuyện này trước đây cả học viện chưa từng xảy ra chứ đừng nói là lớp 10A4 vốn dĩ là một lớp nổi tiếng về tình đoàn kết!
- Nhanh, cản họ ra coi, nhanh!
Thế là nguyên cả đám con trai bu vào kéo ba đứa ra. Cả Quế Chi cũng xông xáo vào giúp đỡ. Cả lớp náo loạn thiên cung.
Nguyên do thì cũng chỉ là do lời qua tiếng lại. Lúc nãy, khi Cẩm Tú kéo Hải Du ra ngoài hành lang để "nhờ vả":
- Này, cậu thấy anh Thiên Minh nhà cậu có thích Thảo Nguyên không?
- Quá luôn í chứ! Ảnh lo cho cậu ấy từng ly từng tí. Cả cốc sữa thôi mà cậu ấy cũng ngồi yên một chỗ chờ ảnh đi pha cho. - Hải Du nhớ lại chiều hôm qua sau khi đưa Thảo nguyên và nó đến nhà dì Phương thì anh Minh đã hấp tấp đỡ Thảo Nguyên vào trong phòng rồi đi giặt khăn nước mát lau mặt, lau hai bàn tay cho nữa. Đấy! Vậy mà bảo không thích thì sao nữa đây?
- Thật vậy hả? Híc... Thế là tớ hết hy vọng huhu...
- Này, đừng có ủ rủ thế! Mặc dù rất thương anh hai nhưng mà Thảo Nguyên nhà tớ đã là hoa có chủ rồi! Cậu không cần phải lo đâu. - Hải Du cứ vô tư nói mà không hề để ý thấy Như Ngọc đang đi đến gần mà vô tình nghe được cậu nói khá hot đó! Con ranh đó là hoa đã có chủ?
- Hả? - Cẩm Tú há mồm ra chảy cả nước dã-i - Là ai thế?
- Trời, là Đăng Khoa thiếu gia đó. Haha, hai người họ quá ư là hợp với nhau!
Nghe đến đây thì không chịu nổi nữa, Như Ngọc nhảu xổ tới, phồng mang trợn má lên mà hỏi:
- Cậu nói cái gì? Sao lại liên quan đến Khoa chứ?
- Nghe được rồi hả? Đồ nghe lén!
- Mặc kệ tôi, cậu vừa nói gì? Con nhỏ đó với Đăng Khoa là thế nào?
- Là trong một mối quan hệ mà cậu không bao giờ chen vào giữa được ý!
Hải Du nói với vẻ mặt đắc thắng. Nhưng không, ngay từ đầu cái vị trí ở cạnh Đăng Khoa là Thảo Nguyên chứ đâu phải là hotgirl Như Ngọc.
- Cậu điên à? Con ranh này!
- Tôi sao?
- Tôi đây không thèm nói chuyện với mấy đứa con gái đi-ếm đàng như cậu và cậu ta nên tốt nhất là cẩn thận cái miệng thối của mình vào! Nếu không thì tôi sẽ không tha cho cái mạng của các cậu đâu!
Để lại lời đe doạ và ánh mắt cay độc, Như Ngọc đi nhanh vào lớp định bụng sẽ gặp Đăng Khoa nhưng mới vừa bước chân vào lớp thì sự việc trên đã xảy ra...
Cửa không khoá? Có Đăng Khoa ở đây sao? Nó rón rén mở cửa từng chút...
Không gây ra nhiều động tĩnh, cứ thế mà tiến vào bên trong, căn phòng chật hẹp đó vảng vất hơi thở đều đều của Đăng Khoa, cậu ấy đang ngủ, tay vẫn nắm chặt một tấm ảnh cũ cùng với một cái váy trắng muốt mỏng tang... trong đó có lưu lại kỷ niệm của người con gái mà cậu đã cùng lớn lên.
Đến gần thêm một xíu nữa, ngồi nhẹ nhàng xuống mép giường. Trong trí nhớ của Thảo Nguyên... có khuôn mặt này... Rất đỗi quen thuộc!
Nhưng là ai? Là ai mà lại làm cho đầu nó đột nhiên đau thế này?
Savant Syndrome... Đúng, Thảo Nguyên bị mắc phải Hội Chứng này bẩm sinh... Thế nên ký ức mới dễ dàng bị phai tàn đi như thế!
Đưa nhẹ ngón trỏ của mình lên rồi khẽ khàng chạm vào tóc, vào mặt Đăng Khoa, vầng trán, chân mày, đôi mắt, sống mũi, bờ môi... tất cả đều khiến cho ruột gan nó đảo lộn đau thắt!
...
- Cậu đi đâu?
- Không biết... - Đáp lại câu hỏi lo lắng đó là thái độ thờ ơ quá cỡ của người đối diện.
- Sao lại không biết?
- Tránh ra...
- Cậu... sao vậy???
- Tránh ra...
- Không được đâu, cậu đừng đi... - Chàng trai đó cầm chặt lấy tay của cô gái, chặt đến nỗi... như chỉ cần nới lỏng ra một chút thì cô gái trước mặt đó sẽ tan ngay vào không khí vậy.
- Tại sao? - Cô gái se mắt lại, như muốn phô bày ra hết tất cả những gì xấu xa của mình ra cho người kia thấy. Để cậu ấy có thể dễ quên được cô hơn... - Cậu vẫn còn ảo tưởng hả? Cậu cũng biết tôi chỉ là con gái của một người lao công trong trường này thôi mà, bởi vậy nên tôi mới tìm mọi cạc để tiếp cận với cậu. Nói đúng hơn là muốn gia tài của cậu. Nhưng mà bây giờ tôi đã tìm được một người khác giàu có hơn, giỏi hơn rồi nên không cần cậu nữa. Với lại qua một thời gian tiếp xúc với cậu tôi thấy cậu quá tẻ nhạt! Chẳng có gì thú vị cả... Tôi đi đây...
Bàn tay nhỏ bé đó giằng mạnh tay của cậu ra, cái bóng trắng mờ ảo trong buổi tối chập chờn hoà thật nhanh vào màn đêm...
- Đồ xấu xa! Nếu cậu đi tớ sẽ không sống nổi...
...
Một giọt nước mắt chảy ra. Cậu vẫn sống rất tốt mà... Chỉ mới ba tháng thôi mà cậu đã quên được tớ rồi kìa!
...
Thấy nhồn nhột nơi tay, Đăng Khoa trở mình tỉnh dậy. Bỗng chốc lại đờ người ra vì thấy người trước mặt, nỗi uất hận lại dấy lên mạnh mẽ trong lòng cậu khi nhớ về người con gái trong quá khứ! Không phải, Thảo Nguyên, cô gái mà cậu biết trước đó không phải là người hiện tại đang trước mặt cậu đâu. Vì cô ấy không đẹp một cách kỳ lạ thế mà chỉ đẹp trong sáng và đơn thuần thôi! Và... Thảo Nguyên của cậu không tuỳ tiện mang áo người con trai khác vào người như vậy!
Nhưng mà... tại sao lại nhìn cậu bằng ánh mắt đó?
- Trước đây, chúng ta có quen nhau không? - Không ngần ngại, Thảo Nguyên đưa bàn tay của mình lên áp vào má của Đăng Khoa, câu hỏi mang giọng điệu da diết vấn vương như đang cố xoáy sâu vào tâm can của cậu vậy...
Trước đây? Có quen nhau?
- Không. Tớ chưa hề gặp cậu bao giờ. - Trả lời dứt khoát và lẩn tránh bàn tay nhỏ bé ấy, Đăng Khoa bây giờ chỉ biết làm vậy thôi...
- Tại sao mỗi khi thấy cậu tớ lại có cảm giác... đau lòng?
Đau lòng sao? Nếu đúng vậy thì Đăng Khoa mới là người đau lòng hơn mà!
- Tớ không biết.
- Tớ muốn kiểm chứng...
Đột ngột, chưa để cho Đăng Khoa trả lời thì Thảo Nguyên đã nhướn người tới và ôm chầm lấy cậu, mi mắt cụp xuống rồi dần dần khép chặt lại. Nó đang cảm nhận một thứ gì đấy! Đăng Khoa đơ người, cậu như chết sững, tim đập liên tục như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Suốt ba tháng vừa qua cậu đã mong nhớ cái ôm này biết bao nhiêu... Rồi cũng như khi bắt đầu, Thảo Nguyên lại đột ngột buông cậu ra, ánh mắt chắc chắn:
- Cậu... rõ ràng là có thứ gì đấy liên quan đến tớ!
- Cậu có cảm giác căn phòng này quen thuộc không? - Đăng Khoa dần dần mất đi lý trí, trong đầu cậu bây giờ chỉ toàn đưa ra một suy luận giống nhau: Thảo Nguyên này chính xác là Thảo Nguyên của cậu! Ngày sinh nhật giống nhau, tên hoàn toàn giống, dáng dấp người rất giống chỉ là người sau có vẻ lạnh nhạt hơn người trước thôi... Nhưng còn nhiều điều cần phải biết rõ ràng thêm chút xíu nữa...
- Không!
- Không? - Câu phủ nhận đầy tính chính xác!
- Ừ, không nhớ!
- Vậy ngoài cái trí nhớ siêu phàm của cậu ra thì cậu giỏi gì nữa không?
- Ngoại ngữ!
Thảo Nguyên trước đó của cậu cũng rất giỏi ngoại ngữ...
- Cậu mắc phải...
Reng reng reng...
Chưa kịp thốt ra những từ tiếp theo thì điện thoại của Đăng Khoa đã réo rắt bên cạnh, trên màn hình hiện chữ Yến Vy!
- Alo? ... Hả? - Ánh mắt của Đăng Khoa nhìn lên Thảo Nguyên, có vẻ hơi bất ngờ... - Được rồi bọn tớ sẽ đến ngay!
- ... chuyện gì vậy?
- Hải Du và Cẩm Tú đánh nhau với Như Ngọc... hình như là muốn bảo vệ cậu...
- Đánh nhau? ... Là gì?
- Nhanh đi! Đến đó cậu sẽ hiểu!
Nói rồi Đăng Khoa chộp lấy tay Thảo Nguyên đi, không quên khoá cửa cẩn thận. Cô gái này chắc chắn là Thảo Nguyên của cậu! Là cô gái kỳ lạ, mắc phải một Hội Chứng mà có nhiều người mơ ước đến. Đôi lúc đầu óc không bình thường, cứ ngu ngơ chẳng thể nào nhớ được gì với gì cả. Ngoài kiến thức lý thuyết thì Thảo Nguyên này hoàn toàn không có khả năng giao tiếp với xã hội! Vậy nên, suốt từ thời gian đó đến trước đây ba tháng, Đăng Khoa luôn là người bảo vệ cho cô gái kỳ lạ này!
Đến lớp, không ai nói thì mọi người cũng tự biết là tất cả mọi người có mặt ở đây đã ngạc nhiên đến mức nào. Chuyện Đăng Khoa với Thảo Nguyên đi cùng nhau thôi đã làm họ ngỡ ngàng lắm rồi nhưng nay lại là nắm tay nữa! Đăng Khoa đang cầm chặt lấy tay của Thảo Nguyên...
Bất giác hai người bỏ tay nhau ra trong chớp mắt, chắc là ngại! Hoặc là một lý do khác?!
- Có chuyện gì vậy Vy? - Đăng Khoa bình tĩnh chạy nhanh vào trong lớp học, cả ba người hằm hằm nhìn nhau ở trước mặt đều đầu tóc bù xù, mặt mũi có chút thương tích!
...
Trở lại cách đây 20 phút. Lúc đó thì chắc là Thảo Nguyên vẫn còn ngẩn tò te nhìn Đăng Khoa ngủ!
Thường ngày thì nhóm năm bà tám vẫn ngồi tám chuyện với nhau nào là bàn về buổi sinh hoạt buổi tối nên tổ chức những hoạt động gì hay là một vấn đề nào đó đang hot trên trang điện tử của trường chẳng hạn. Nhưng hôm nay thì khác, Cẩm Tú ngồi suy nghĩ mơ mộng gì đó một lúc rồi kéo Hải Du ra ngoài hành lang lớp để nói chuyện. Quế Chi với Hà My chán không biết tám gì nên mới lấy tạp chí thời trang ra ngồi đọc để giết thời gian. Chỉ còn mỗi Yến Vy ngồi vậy nên mới kéo Nhật chiền chiện và nhóm tụi con trai Hoàng Minh đến ngồi bàn bạc về buổi sinh hoạt lớp tối nay, tiện thể bàn luôn vụ sinh nhật tuần sau cho tiên nữ. Nghe đến đó mà ai cũng hào hứng hẳn ra. Nhất là tụi con trai, đứa nào đứa nấy mắt sáng rực.
- Ê mua quà gì để lấy lòng tiên nữ giờ?
- Hay là váy đi, tớ thấy tiên nữ mang váy trắng là đẹp nhất.
- Ồ hô, vậy thì đại nhân tư vấn và chỉ đường giúp đi. Tớ thấy trong lớp thì đại nhân đây với Hải Du là thân với Thảo Nguyên nhất đấy!
- Chuyện! Cứ để đó! Sáng thứ Bảy tuần sau tụi mình cúp cua, ra Quận Nhất mua quà cho tiên nữ.
- Haha, được đấy được đấy!
Cuộc bàn luận đang sôi nổi và càng lúc càng được nhiều người ủng hộ nữa thì đột nhiên Như Ngọc từ ngoài hành lang chạy vào, ngay sau đó là Hải Du. Hải Du chồm tới và chụp lấy đầu tóc của Như Ngọc mà day thật mạnh! Không lầm thì đối với hotgirl thì mái tóc dài đen nhánh đó là điều mà nó tự hào nhất trong cơ thể của mình đấy! Kiểu này là đánh nhau to thật rồi!
- Chết mày nè con ranh! Mày dám nói bạn tao như thế à? - Hải Du đay nghiến, dám nói những lời vô văn hoá như vậy mà còn muốn học ở cái trường này sao?
Đúng như mọi người phán đoán, hotgirl quay lại và cũng nhanh tay chộp lấy đầu tóc của Hải Du, hai mắt trợn trừng lên một cách đáng sợ!
- Cả này cũng đồng loại với con nhỏ bạn mày thôi! Suốt ngày chỉ biết bu bám đám con trai. Hết thằng này rồi đến thằng nọ!
Nghe vậy, Cẩm Tú cũng sôi máu lên, xông vào túm áo của Như Ngọc mà kéo ra. Dám ăn hiếp bạn bè của nó hả? Con cáo già đội lốt hotgirl này!
- Mày dám nói bạn tao nè! Thả ra nhanh! Buông Hải Du ra!!!
Cứ thế náo loạn vậy mà cả đám vẫn đứng im vì quá bất ngờ! Chuyện này trước đây cả học viện chưa từng xảy ra chứ đừng nói là lớp 10A4 vốn dĩ là một lớp nổi tiếng về tình đoàn kết!
- Nhanh, cản họ ra coi, nhanh!
Thế là nguyên cả đám con trai bu vào kéo ba đứa ra. Cả Quế Chi cũng xông xáo vào giúp đỡ. Cả lớp náo loạn thiên cung.
Nguyên do thì cũng chỉ là do lời qua tiếng lại. Lúc nãy, khi Cẩm Tú kéo Hải Du ra ngoài hành lang để "nhờ vả":
- Này, cậu thấy anh Thiên Minh nhà cậu có thích Thảo Nguyên không?
- Quá luôn í chứ! Ảnh lo cho cậu ấy từng ly từng tí. Cả cốc sữa thôi mà cậu ấy cũng ngồi yên một chỗ chờ ảnh đi pha cho. - Hải Du nhớ lại chiều hôm qua sau khi đưa Thảo nguyên và nó đến nhà dì Phương thì anh Minh đã hấp tấp đỡ Thảo Nguyên vào trong phòng rồi đi giặt khăn nước mát lau mặt, lau hai bàn tay cho nữa. Đấy! Vậy mà bảo không thích thì sao nữa đây?
- Thật vậy hả? Híc... Thế là tớ hết hy vọng huhu...
- Này, đừng có ủ rủ thế! Mặc dù rất thương anh hai nhưng mà Thảo Nguyên nhà tớ đã là hoa có chủ rồi! Cậu không cần phải lo đâu. - Hải Du cứ vô tư nói mà không hề để ý thấy Như Ngọc đang đi đến gần mà vô tình nghe được cậu nói khá hot đó! Con ranh đó là hoa đã có chủ?
- Hả? - Cẩm Tú há mồm ra chảy cả nước dã-i - Là ai thế?
- Trời, là Đăng Khoa thiếu gia đó. Haha, hai người họ quá ư là hợp với nhau!
Nghe đến đây thì không chịu nổi nữa, Như Ngọc nhảu xổ tới, phồng mang trợn má lên mà hỏi:
- Cậu nói cái gì? Sao lại liên quan đến Khoa chứ?
- Nghe được rồi hả? Đồ nghe lén!
- Mặc kệ tôi, cậu vừa nói gì? Con nhỏ đó với Đăng Khoa là thế nào?
- Là trong một mối quan hệ mà cậu không bao giờ chen vào giữa được ý!
Hải Du nói với vẻ mặt đắc thắng. Nhưng không, ngay từ đầu cái vị trí ở cạnh Đăng Khoa là Thảo Nguyên chứ đâu phải là hotgirl Như Ngọc.
- Cậu điên à? Con ranh này!
- Tôi sao?
- Tôi đây không thèm nói chuyện với mấy đứa con gái đi-ếm đàng như cậu và cậu ta nên tốt nhất là cẩn thận cái miệng thối của mình vào! Nếu không thì tôi sẽ không tha cho cái mạng của các cậu đâu!
Để lại lời đe doạ và ánh mắt cay độc, Như Ngọc đi nhanh vào lớp định bụng sẽ gặp Đăng Khoa nhưng mới vừa bước chân vào lớp thì sự việc trên đã xảy ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.