Chương 11: Hiểu lầm
Stupidgirl2610
18/10/2013
Chap 11: Hiểu lầm.
1 tháng sau…..
Bốn đứa tụi nó đều về làm cho tập đoàn của nhà mình.Công việc quá nhiều nên bây giờ tụi nó rất ít khi gặp nhau.Vào 1 ngày, hắn đang ngồi làm việc thì tiếng chuông điện thoại reo là 1 tin nhắn.Hắn dường như say sẩm mặt mày mặt thì đầy tức giận trước mặt hắn là hình nó đang ôm ấp 1 thằng con trai và đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa nó và thằng đó.
_Anh nghĩ sao mà nói em yêu Minh Quân đối với em anh ta chỉ là 1 con rối mà thôi chơi xong rồi bỏ có gì đâu anh ta cũng xem con gái bọn em là như thế mà.-Cái giọng lạnh lùng của nó vang rõ trong điện thoại.Hắn tức giận vì từ trước giờ hắn luôn thật lòng với nó mà nó lại coi hắn là 1 con rối là 1 món hàng không thích sài nữa thì quăng vào sọt rác đối với hắn nó là người con gái mà hắn yêu thương nhất.Không tìm hiểu xem ai là người gửi tin nhắn đó hắn phóng xe lao thẳng tới công ty nhà nó nắm tay lôi nó đi.
Tại 1 nơi yên tĩnh và khá vắng…..
_Buông tay em ra anh bị cái gì vậy?Sao không làm việc mà lại ra đây hay là nhớ em quá nên mới như vậy.-Nó vừa tức giận vừa châm chọc.
_Giờ này mà cô con giả vờ được à.Xem đi.-Hắn ném cái điện thoại vào mặt nó.Nó cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm vì đây là lần đầu tiên có người dám ném 1 vật gì đó vào người nó nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nhặt chiếc điện thoại lên và 2 con mắt nó như muốn lồi ra ngoài và tai của nó như muốn điếc luôn.Nó không thể tin vào mắt và tai mình nữa.Những việc này nó không có làm thực sự nó cũng không biết người con trai này là ai vì từ trước tới giờ hắn là thằng con trai đầu tiên nó quen biết.
_Sao bất ngờ đến nỗi không nói được gì phải không?Uổng công tôi tin tưởng cô thế mà cô lại coi tôi là 1 món đồ chơi.-Hắn cười khẩy.
_Anh nghĩ em đã làm những chuyện này ư?-Nó thấy nghèn nghẹn ở cuống họng nhưng vẫn nói dứt khoát.
_Đúng sao quá đúng chứ gì?Không ngờ cô lại là hạng con gái lẳng lơ tôi tưởng cô là người mạnh mẽ bền lòng và sắc bén không có đứa con trai nào có thể làm gì được cô vậy mà cô lại ngã vào lòng 1 thằng con trai còn thua cả tôi rồi còn để nó ghi âm lời nói và chụp hình nữa chứ.-Hắn nói trong tức giận.
_Vậy thì được rồi.Anh cứ tin theo những gì anh nghĩ đi.-Nó nói xong bỏ đi làm hắn tức điên lên hắn không ngờ nó có thể bình tĩnh đến như vậy nhưng hắn đâu biết rằng trái tim nó đang rĩ máu những lời nói của hắn như 1 vết dao cứa vào tim nó.Hắn không tin tưởng nó hắn cho nó là hạng con gái lẳng lơ rồi có vẻ bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ như là 1 cái mặt nạ để che lấp bản thân.Nó tức giận không thèm về công ty mà lao thẳng tới sân đua xe của nhà và nó phóng phóng như 1 con điên nó chẳng thèm để ý tới mọi người xung quang đang nhìn nó với cặp mắt khiếp sợ.Tuyết gọi điện cho nó chẳng thấy bắt máy nên gọi cho hắn.
_Chuyện gì?-Hắn quát.
_Trời ơi làm gì mà nổi nóng dữ vậy tôi muốn hư cả tai luôn nè.Sáng giờ anh có gặp Băng không?Tôi gọi mãi chẳng thấy nó trả lời.-Tuyết châm chọc.
_Đừng nhắc tên cô ta trước mặt tôi nữa.-Hắn cúp máy.
_Ê…..anh…..-Tuyết chưa nói hết thì đã nghe tiếng tút….tút….lạnh lùng từ đầu dây bên kia.
Tuyết đang đăm chiêu suy nghĩ tại sao hắn lại có thái độ như vậy thì điện thoại reo.Là bác Lê-quản gia nhà nó.
_Alo có chuyện gì vậy bác?
_Cô Tuyết ơi!Cô mau đến sân đua xe mau đi.Cô Băng….cô ấy…-Bác Lê ngập ngừng.
_Có chuyện gì với Băng à?Bác nói nhanh xem nào.-Tuyết quát.
_Cô….chủ cô ấy….đang chạy xe….rất nhanh…..cô ấy cứ chạy mãi chẳng chịu ngừng mọi người đều ngăn cản nhưng đều bị cô ấy….tông dẫn đến trọng thương.-Bác Lê hoảng loạn.
_Tôi biết rồi.-Tuyết gập máy rồi phóng xe tới sân đua.Vừa thắng xe trước cổng thì Tuyết thấy hàng chục xe cứu thương đang gấp rút đưa những người bị thương vào bệnh viện.Tuyết chạy vào thì thấy nó đang phóng như 1 con ma dại chẳng biết đến mọi người xung quanh nữa.
_Băng như thế này bao lâu rồi?-Tuyết quay sang bác Lê.
_Dạ đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi.Bọn tôi đã ngăn cản nhưng cô ấy không chịu dừng.
_Chuẩn bị xe cho tôi.
Bác Lê cho người đem xe tới cho Tuyết.Tuyết phóng xe theo nó biết là Tuyết đang cố kêu nó dừng lại nhưng nó không thèm quan tâm cứ như thế mà chạy qua mặt luôn.Tuyết đạp ga phóng qua mặt rồi chặn xe chắn đường nó.
_Xuống xe.-Tuyết quát.
_…..-Nó im lặng không nói gì.
_Chị nói em xuống xe có nghe không hả?
_…..-Nó vẫn im lặng.
Tuyết đạp tung cánh cửa xe ra rồi lôi nó ra ngoài.
_Em làm sao thế hả?Đang sống vui vẻ sao lại ra đây chạy xe như 1 con ma dại thế.-Tuyết lay lay nó.
Nó thẫn thờ không nói gì cứ như người mất hồn.
_Em với Minh Quân có chuyện gì phải không?
Nghe tới 2 chữ Minh Quân nó dường như tỉnh dậy.
_Chị đừng có nhắc 2 chữ Minh Quân trước mặt em nghe chưa?-Nó giận dữ.
_Có chuyện gì nói chị nghe.-Tuyết dịu dàng.
_Chị không cần biết làm gì.-Nó nói xong leo lên xe của Tuyết phóng luôn.
Và cứ như thế 1 tuần trôi qua……
Nó thì cứ phóng xe suốt ngày đêm chẳng biết tới công việc nữa còn hắn thì rượu chè be bét.
Tại quán bar Sky hắn đang ngồi ôm ấp 1 con nhỏ thiếu vải thì Anh Khoa bước vào.
_Cô đi ra ngoài cho tôi.-Anh Khoa đưa tiền cho con nhỏ đó rồi ngồi xuống.
_Mày làm sao thế hả?
_Mày là ai thế?À…..Anh Khoa….là bạn….của….tao….-Hắn chỉ chỉ vào mặt Khoa.
_Mày với Băng có chuyện gì à?
_Chả có chuyện gì cả mày đừng có nói cái tên đó trước mặt tao nữa.Cô ta chỉ xem tao như 1 món hàng thôi uổng công tao thật lòng với cô ta.Đúng là hạng con gái lẳng lơ.-Hắn cười khẩy.
_Nhưng mà tại sao tao thấy Băng cũng rất thương mày mà.
_Thương?Thương tao ư?Mày cứ xem cái này đi rồi sẽ biết mọi chuyện.-Hắn ném cái điện thoại vào mặt Khoa rồi gục luôn.
Anh Khoa xem và nghe đoạn ghi âm hắn đưa thì cũng không thể tin được nó lại là con người như vậy nhưng theo trí nhớ của Khoa thì ngày hình ảnh được chụp là ngày Khoa và hắn đi dự hội thảo bên Mỹ hôm đó nó sang nhà Tuyết chơi mà làm gì có chuyện đi vào khách sạn được.Anh Khoa đưa hắn về nhà Tuyết rồi 2 đứa cùng ngồi điều tra xem tin nhắn đó là của ai?
Sáng hôm sau…..
_Ủa sao tôi lại ở đây?-Hắn từ trên lầu bước xuống.
_Hôm qua mày say quá nên tao đưa mày về đây.Lại đây bọn tao có chuyện muốn nói với mày.
_Nếu là chuyện của tao và Băng thì tao không nghe đâu.-Hắn xua xua tay định bỏ đi.
_Anh đã hiểu lầm nhỏ Băng rồi.-Tuyết khoanh tay nói.
_Hiểu lầm?-Hắn quay lại nhìn Tuyết.
_Hôm đó Băng sang nhà tôi ngủ hai chị em tôi làm việc đến tận sáng có đi đâu đâu mà tin nhắn này thì lại nói Băng vào khách sạn lúc 9h tối thì làm gì có chuyện đó.-Tuyết giải thích.
_Bọn tao cũng đã điều tra xem ai là thủ phạm luôn rồi.Đó là nhỏ Hà hotgirl No2 cũ trường mình đó.Mày sai rồi đó mau đi xin lỗi Băng đi.-Anh Khoa cười.
_Nhưng…..tại sao….Băng không….giải thích….cho tôi nghe….?-Hắn lắp bắp.
_Giải thích và năn nỉ không có trong từ điển của chị em chúng tôi.Bọn tôi không muốn giải thích với 1 người về 1 chuyện nào đó trong khi người đó cứ khăng khăng việc đó là đúng lại càng không muốn năn nỉ vì đó chỉ làm cho người đó nghĩ chuyện họ hiểu lầm về chúng tôi là đúng.Anh lo mà đi xin lỗi Băng đi nó buồn lắm đó dạo này nó không lo cho công việc mà chỉ trốn mình trong khu đua xe của nhà thôi.
_Băng ơi!Anh xin lỗi em.-Hắn ôm đầu.
Cả ba tụi nó đang định sang nhà nó thì điện thoại reo.
_Alo Băng à có chuyện gì vậy em?
_Chị Tuyết à!Em sắp sửa ra sân bay đi Mỹ em sẽ sang chi nhánh bên đó làm luôn em gọi điện chào tạm biệt chị cho em gửi lời chào đến Khoa và…..-Nó ngập ngừng.
_Anh Quân luôn nhé.
_Khoan nhưng em định đi tới bao giờ?-Tuyết hốt hoảng.
_Em không biết nữa thôi em tắt máy đây.
_Em chờ chị 1 tí nha.-Tuyết gập máy rồi chạy ra lấy xe.
_Nhanh lên Băng nó đang ở sân bay nó định sang Mỹ làm việc luôn có lẽ sẽ không về nữa đâu.-Tuyết lôi bọn hắn vào xe và phóng.
1 tháng sau…..
Bốn đứa tụi nó đều về làm cho tập đoàn của nhà mình.Công việc quá nhiều nên bây giờ tụi nó rất ít khi gặp nhau.Vào 1 ngày, hắn đang ngồi làm việc thì tiếng chuông điện thoại reo là 1 tin nhắn.Hắn dường như say sẩm mặt mày mặt thì đầy tức giận trước mặt hắn là hình nó đang ôm ấp 1 thằng con trai và đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa nó và thằng đó.
_Anh nghĩ sao mà nói em yêu Minh Quân đối với em anh ta chỉ là 1 con rối mà thôi chơi xong rồi bỏ có gì đâu anh ta cũng xem con gái bọn em là như thế mà.-Cái giọng lạnh lùng của nó vang rõ trong điện thoại.Hắn tức giận vì từ trước giờ hắn luôn thật lòng với nó mà nó lại coi hắn là 1 con rối là 1 món hàng không thích sài nữa thì quăng vào sọt rác đối với hắn nó là người con gái mà hắn yêu thương nhất.Không tìm hiểu xem ai là người gửi tin nhắn đó hắn phóng xe lao thẳng tới công ty nhà nó nắm tay lôi nó đi.
Tại 1 nơi yên tĩnh và khá vắng…..
_Buông tay em ra anh bị cái gì vậy?Sao không làm việc mà lại ra đây hay là nhớ em quá nên mới như vậy.-Nó vừa tức giận vừa châm chọc.
_Giờ này mà cô con giả vờ được à.Xem đi.-Hắn ném cái điện thoại vào mặt nó.Nó cảm thấy mình bị xúc phạm ghê gớm vì đây là lần đầu tiên có người dám ném 1 vật gì đó vào người nó nhưng vẫn giữ được bình tĩnh nhặt chiếc điện thoại lên và 2 con mắt nó như muốn lồi ra ngoài và tai của nó như muốn điếc luôn.Nó không thể tin vào mắt và tai mình nữa.Những việc này nó không có làm thực sự nó cũng không biết người con trai này là ai vì từ trước tới giờ hắn là thằng con trai đầu tiên nó quen biết.
_Sao bất ngờ đến nỗi không nói được gì phải không?Uổng công tôi tin tưởng cô thế mà cô lại coi tôi là 1 món đồ chơi.-Hắn cười khẩy.
_Anh nghĩ em đã làm những chuyện này ư?-Nó thấy nghèn nghẹn ở cuống họng nhưng vẫn nói dứt khoát.
_Đúng sao quá đúng chứ gì?Không ngờ cô lại là hạng con gái lẳng lơ tôi tưởng cô là người mạnh mẽ bền lòng và sắc bén không có đứa con trai nào có thể làm gì được cô vậy mà cô lại ngã vào lòng 1 thằng con trai còn thua cả tôi rồi còn để nó ghi âm lời nói và chụp hình nữa chứ.-Hắn nói trong tức giận.
_Vậy thì được rồi.Anh cứ tin theo những gì anh nghĩ đi.-Nó nói xong bỏ đi làm hắn tức điên lên hắn không ngờ nó có thể bình tĩnh đến như vậy nhưng hắn đâu biết rằng trái tim nó đang rĩ máu những lời nói của hắn như 1 vết dao cứa vào tim nó.Hắn không tin tưởng nó hắn cho nó là hạng con gái lẳng lơ rồi có vẻ bề ngoài lạnh lùng mạnh mẽ như là 1 cái mặt nạ để che lấp bản thân.Nó tức giận không thèm về công ty mà lao thẳng tới sân đua xe của nhà và nó phóng phóng như 1 con điên nó chẳng thèm để ý tới mọi người xung quang đang nhìn nó với cặp mắt khiếp sợ.Tuyết gọi điện cho nó chẳng thấy bắt máy nên gọi cho hắn.
_Chuyện gì?-Hắn quát.
_Trời ơi làm gì mà nổi nóng dữ vậy tôi muốn hư cả tai luôn nè.Sáng giờ anh có gặp Băng không?Tôi gọi mãi chẳng thấy nó trả lời.-Tuyết châm chọc.
_Đừng nhắc tên cô ta trước mặt tôi nữa.-Hắn cúp máy.
_Ê…..anh…..-Tuyết chưa nói hết thì đã nghe tiếng tút….tút….lạnh lùng từ đầu dây bên kia.
Tuyết đang đăm chiêu suy nghĩ tại sao hắn lại có thái độ như vậy thì điện thoại reo.Là bác Lê-quản gia nhà nó.
_Alo có chuyện gì vậy bác?
_Cô Tuyết ơi!Cô mau đến sân đua xe mau đi.Cô Băng….cô ấy…-Bác Lê ngập ngừng.
_Có chuyện gì với Băng à?Bác nói nhanh xem nào.-Tuyết quát.
_Cô….chủ cô ấy….đang chạy xe….rất nhanh…..cô ấy cứ chạy mãi chẳng chịu ngừng mọi người đều ngăn cản nhưng đều bị cô ấy….tông dẫn đến trọng thương.-Bác Lê hoảng loạn.
_Tôi biết rồi.-Tuyết gập máy rồi phóng xe tới sân đua.Vừa thắng xe trước cổng thì Tuyết thấy hàng chục xe cứu thương đang gấp rút đưa những người bị thương vào bệnh viện.Tuyết chạy vào thì thấy nó đang phóng như 1 con ma dại chẳng biết đến mọi người xung quanh nữa.
_Băng như thế này bao lâu rồi?-Tuyết quay sang bác Lê.
_Dạ đã hơn 3 tiếng đồng hồ rồi.Bọn tôi đã ngăn cản nhưng cô ấy không chịu dừng.
_Chuẩn bị xe cho tôi.
Bác Lê cho người đem xe tới cho Tuyết.Tuyết phóng xe theo nó biết là Tuyết đang cố kêu nó dừng lại nhưng nó không thèm quan tâm cứ như thế mà chạy qua mặt luôn.Tuyết đạp ga phóng qua mặt rồi chặn xe chắn đường nó.
_Xuống xe.-Tuyết quát.
_…..-Nó im lặng không nói gì.
_Chị nói em xuống xe có nghe không hả?
_…..-Nó vẫn im lặng.
Tuyết đạp tung cánh cửa xe ra rồi lôi nó ra ngoài.
_Em làm sao thế hả?Đang sống vui vẻ sao lại ra đây chạy xe như 1 con ma dại thế.-Tuyết lay lay nó.
Nó thẫn thờ không nói gì cứ như người mất hồn.
_Em với Minh Quân có chuyện gì phải không?
Nghe tới 2 chữ Minh Quân nó dường như tỉnh dậy.
_Chị đừng có nhắc 2 chữ Minh Quân trước mặt em nghe chưa?-Nó giận dữ.
_Có chuyện gì nói chị nghe.-Tuyết dịu dàng.
_Chị không cần biết làm gì.-Nó nói xong leo lên xe của Tuyết phóng luôn.
Và cứ như thế 1 tuần trôi qua……
Nó thì cứ phóng xe suốt ngày đêm chẳng biết tới công việc nữa còn hắn thì rượu chè be bét.
Tại quán bar Sky hắn đang ngồi ôm ấp 1 con nhỏ thiếu vải thì Anh Khoa bước vào.
_Cô đi ra ngoài cho tôi.-Anh Khoa đưa tiền cho con nhỏ đó rồi ngồi xuống.
_Mày làm sao thế hả?
_Mày là ai thế?À…..Anh Khoa….là bạn….của….tao….-Hắn chỉ chỉ vào mặt Khoa.
_Mày với Băng có chuyện gì à?
_Chả có chuyện gì cả mày đừng có nói cái tên đó trước mặt tao nữa.Cô ta chỉ xem tao như 1 món hàng thôi uổng công tao thật lòng với cô ta.Đúng là hạng con gái lẳng lơ.-Hắn cười khẩy.
_Nhưng mà tại sao tao thấy Băng cũng rất thương mày mà.
_Thương?Thương tao ư?Mày cứ xem cái này đi rồi sẽ biết mọi chuyện.-Hắn ném cái điện thoại vào mặt Khoa rồi gục luôn.
Anh Khoa xem và nghe đoạn ghi âm hắn đưa thì cũng không thể tin được nó lại là con người như vậy nhưng theo trí nhớ của Khoa thì ngày hình ảnh được chụp là ngày Khoa và hắn đi dự hội thảo bên Mỹ hôm đó nó sang nhà Tuyết chơi mà làm gì có chuyện đi vào khách sạn được.Anh Khoa đưa hắn về nhà Tuyết rồi 2 đứa cùng ngồi điều tra xem tin nhắn đó là của ai?
Sáng hôm sau…..
_Ủa sao tôi lại ở đây?-Hắn từ trên lầu bước xuống.
_Hôm qua mày say quá nên tao đưa mày về đây.Lại đây bọn tao có chuyện muốn nói với mày.
_Nếu là chuyện của tao và Băng thì tao không nghe đâu.-Hắn xua xua tay định bỏ đi.
_Anh đã hiểu lầm nhỏ Băng rồi.-Tuyết khoanh tay nói.
_Hiểu lầm?-Hắn quay lại nhìn Tuyết.
_Hôm đó Băng sang nhà tôi ngủ hai chị em tôi làm việc đến tận sáng có đi đâu đâu mà tin nhắn này thì lại nói Băng vào khách sạn lúc 9h tối thì làm gì có chuyện đó.-Tuyết giải thích.
_Bọn tao cũng đã điều tra xem ai là thủ phạm luôn rồi.Đó là nhỏ Hà hotgirl No2 cũ trường mình đó.Mày sai rồi đó mau đi xin lỗi Băng đi.-Anh Khoa cười.
_Nhưng…..tại sao….Băng không….giải thích….cho tôi nghe….?-Hắn lắp bắp.
_Giải thích và năn nỉ không có trong từ điển của chị em chúng tôi.Bọn tôi không muốn giải thích với 1 người về 1 chuyện nào đó trong khi người đó cứ khăng khăng việc đó là đúng lại càng không muốn năn nỉ vì đó chỉ làm cho người đó nghĩ chuyện họ hiểu lầm về chúng tôi là đúng.Anh lo mà đi xin lỗi Băng đi nó buồn lắm đó dạo này nó không lo cho công việc mà chỉ trốn mình trong khu đua xe của nhà thôi.
_Băng ơi!Anh xin lỗi em.-Hắn ôm đầu.
Cả ba tụi nó đang định sang nhà nó thì điện thoại reo.
_Alo Băng à có chuyện gì vậy em?
_Chị Tuyết à!Em sắp sửa ra sân bay đi Mỹ em sẽ sang chi nhánh bên đó làm luôn em gọi điện chào tạm biệt chị cho em gửi lời chào đến Khoa và…..-Nó ngập ngừng.
_Anh Quân luôn nhé.
_Khoan nhưng em định đi tới bao giờ?-Tuyết hốt hoảng.
_Em không biết nữa thôi em tắt máy đây.
_Em chờ chị 1 tí nha.-Tuyết gập máy rồi chạy ra lấy xe.
_Nhanh lên Băng nó đang ở sân bay nó định sang Mỹ làm việc luôn có lẽ sẽ không về nữa đâu.-Tuyết lôi bọn hắn vào xe và phóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.