Ma Pháp Cấm Thư

Chương 17: Ma sói.

Vô Danh

20/04/2013



Trần Sâm cúi người đem chủy thủ nhặt lên, hỏi: "Ngươi,đây là ý tứ gì?"

Đan Ni Nhĩ Tư chỉ chỉ phía sau Trần Sâm, nói: “Không ý tứ gì cả, chỉ có thể nói với ngươi, nếu như ngươi không học cách chiến đấu từ bây giờ, thì ngươi cũng không thể ly khai phiến sâm lâm này.”

Trần Sâm nhìn theo hướng lão chỉ, chỉ thấy một vùng tùng lâm đen kịt, một vài điểm hỏa quang không ngừng loe lóe chung quanh, thoạt nhìn giống như là ma trơi.

“Sói?” Trần sâm nhịn không được hỏi.

Đan Ni Nhĩ Tư lắc đầu nói: "Không phải sói, mà là ma sói, tuy rằng ở không đảo, ma thú này chỉ là ma thú cấp thấp, thế nhưng bây giờ nó là đối thủ của ngươi, ngươi là người được ta tuyển chon, nếu lần đầu tiên chiên đâu ngươi không lĩnh ngộ được kỹ năng, kỹ xảo, thì ngươi sẽ không bao giờ lĩnh ngộ được”

Trần Sâm bĩu môi, đem chủy thủ vung ngang trước ngực, thấy bên trong tùng lâm bắt đầu rung động, có mấy con sói trắng từ trong đó đi ra, trên môi bọn sói chảy ra đầy nước rãi, mắt xám ngắt dường như đói lắm vậy, tuy là có mấy con, nhưng phiền toái là Trần Sâm cảm thụ được trên thân thể chúng nhàn nhạt có ma lực ba động, giống như chúng có ma đạo thư dung nhập vào mình chúng vậy.

Đây là ma thú sao? Mới nhìn thì cũng không khác mấy với dã thú bình thường a?

Tuy là vậy, Trần Sâm cũng có cảm giác muốn khóc a, hắn mới có mười tuổi thôi mà! Một thiếu gia của gia tộc quý tộc, tuy từ nhỏ được rèn luyện thân thể thât là tốt, nhưng cũng đừng mong chờ gì ở khí lực của đứa trẻ mười tuổi chứ? Lực đại như ngưu? Nhất quyền phá sơn? Ta kháo (xạo)! Thật là chuyện trong truyền thuyết thôi, trong sinh hoạt bây giờ làm gì có chuyện này hả?

Cho nên Trần Sâm bây giờ rất là rầu, Đan Ni Nhĩ Tư vô luận thế nào cũng sẽ không xuất thủ trong trường hợp này, mà ma pháp, thât là chết tiệt ma pháp ở thời khắc then chốt này lại không phát huy được. Thật là giống như lính xe tăng mà ngồi trong taxi, đối diện quân thù tay không tất sắt a.

Ba con sói trằng đang ngày càng áp sát Trần Sâm, thậm chí có thể nghe được mùi tanh tưởi cùng với sát khí của nó, Trần Sâm tuyệt không hoài nghi, chúng phóng tới sẽ đem mình nhai nát thành từng mảnh nhỏ.

“Phải biết, những… ma sói này có bộ da lông có thể nói là cứng như sắt thép, ngươi phải tìm ra nhược điểm (điểm yếu) chết người của nó.”

Thanh âm Đan Ni Nhĩ Tư từ phía sau truyền tới, Trần Sâm rất nhanh nhìn về phía lão, trong lòng nhịn không được mắng lên, tên hỗn đản ngươi, là lão sư dạy vũ kỹ, bây giờ cư nhiên không biết trốn trên cây nào, nhàn nhã nhìn mình, với thái độ của lão thì tựa hồ như mình không phải đối mặt vói ba ma sói nguy hiểm, mà là ba cô gái đẹp thiên kiều bá mị vậy.

Tuy là lão đang tự nói, nhưng cũng ý như nhắc nhở, những… da thịt ma sói này không thể đối phó được, như vậy điểm yếu chỉ có thể là mắt , hoặc là nhắm vào mồm hạ thủ thôi.

Nghĩ tới đây Trần Sâm đem chủy thủ ngậm trên miệng, tay trái huy động, một quyển ma đạo thư xuất hiện, tức thì vung tay lên, bây giờ không phải là líu nhíu băng tiễn, trái lại là mấy con hỏa long thật lớn.



"Nga ——" Đan Ni Nhĩ Tư tán thưởng gật đầu, thì thào nói, "Quả nhiên thông minh, biết nguyên bản ma đạo thư ở chỗ này không phát huy uy lực, nhưng sách giả thì khác, rất có thể có tác dụng.”

Đan Ni Nhĩ Tư lời còn chưa dứt, chỉ thấy mấy con hỏa long nhắm về phía sau gáy của mấy ma sói đánh tới, mắt thây tưởng như đem mấy con ma sói thiêu rụi đi, thế nhưng lúc đó, ma sói hé miệng phun ra một vật thể băng trạng thật lớn trên khoảng không trước mặt, hướng về hỏa long nghênh đón.

Đây, cư nhiên là ma pháp! Tối thuần khiết ma pháp a!

Trần Sâm bị biến cố này làm hoảng sợ, nghĩ không thấu vì sao ma thú cư nhiên có thể sử dụng ma pháp, hơn nữa là tối thuần khiết ma lực, chỉ sợ là nếu có sử dụng được nguyên bản ma đạo thư, cũng không phải là đối thủ của chúng.

Điều then chốt là Đan Ni Nhĩ Tư cũng biết rõ chuyện này, nhưng lại không có nói ra, chỉ có nhắc nhở da lông cứng thôi, đối với tình cảnh bây giờ của mình thật không có chút ích lợi nào.

Còn lại hai ma sói kia, tựa hồ cũng cực kỳ xảo quyệt, chúng thấy Trần Sâm phóng ra hỏa long bị đồng bọn bức lui, vẫn hướng Trần Sâm tấn công, nhe nanh vuốt bén nhọn, hình như là bất cứ lúc nào cũng có thể xé người ta ra hàng trăm mảnh.

Thấy chúng nhào tới trước mặt, Trần Sâm rơi vào bước đường cùng, chỉ có tháo lui thôi, thế nhưng thấy ánh mắt giểu cợt của Đan Ni Nhĩ Tư, làm cho trong lòng Trần Sâm như muốn bốc hỏa.

Được lắm Đan Ni Nhĩ Tư! Người ngồi đó xem, chê cười ta, lẽ nào ngươi đợi ta cầu xin mới ra tay cứu ta ? Hay là ngươi muốn cho ta bị cắn chết tươi đây! Không có ngươi, Đan Ni Nhĩ Tư, không có ma pháp, chẳng lẻ ta không làm được gì sao?

Trong lòng Trần Sâm nỗi giận, thấy ma sói lần nữa tấn công tới, hắn không tránh né, lạnh lùng cầm chủy thủ đứng lên, cái mồm thật rộng của ma sói nhắm ngay hắn táp tới, thân thề Trần Sâm dừng lại, sau đó cánh tay trái cố sức vung về phía trước, đồng thời cánh tay có ma pháp cũng vừa thọc vào trong miệng ma sói.

"Phốc —— "

Một tiếng vang nhỏ, Trần Sâm có thể cảm giác được cơ thể mình bị ma sói cắn bị thương, thế nhưng chính chủy thủ cũng đâm vào miệng ma sói, ma sói rùng mình vài cái, rồi cả thân mình dịu hoặc đổ xuống, từ miệng, từ mũi chảy máu ồ ồ ra, cái mùi tanh hôi của niêm mạc khiến người ta muốn nôn mửa. Trần Sâm không nhúc nhích, vẫn chăm chú nhìn hai ma sói còn lại, tay trái chậm rãi ma sát chuyển nhiệt, đột nhiên thấy nột thanh Băng tuyết trường kiếm xuất hiện trên tay hắn, vung tay hoành kiếm ngang trước ngực, nhàn nhạt nhìn hai ma sói trước mặt.

Hình như, cảm nhận được sự tức giận cùng sát ý của Trần Sâm, hai ma sói còn lại trù trừ chốc lát rốt cuộc cũng cong đuôi đào tẩu, Trần Sâm buông lỏng trường kiếm trong tay, nắm lấy mồm ma sói cố gở lấy cánh tay bị ma sói tạp vào, sau đó đem ma sói bị giết tới trước mặt Đan Ni Nhĩ Tư.

Trong miệng còn đang ngậm cọng cỏ, trong mắt kỵ sỹ hiện lên một tia kinh ngạc, lão vỗ vỗ tay nói: “Á lịch khắc tư thiếu gia, bây giờ ngươi đã biết cái gì là vũ kỹ chưa? Quý tộc so kiếm, chỉ là tạp kỹ thôi, thế nhưng loại sinh tử chi chiến này mới là chân chính vũ kỹ, cũng chỉ có loại tình huống như vậy, mới thể hiện hết tài năng của con người.”

Trần Sâm "Phì ——" một tiếng, nắm lấy cánh tay phải bị thương, hung hăng nói: “Đan Ni Nhĩ Tư tên hỗn đãn nhà ngươi, ta xin thề là nếu mà ngươi không giúp ta chữa trị vết thương, ta sẽ đem xác ma sói nhét vào trong mắt ngươi đó.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Pháp Cấm Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook