Ma Pháp Cấm Thư

Chương 18: Vũ kỹ.

Vô Danh

20/04/2013



Đan Ni Nhĩ Tư thấy cũng không có gì quan trong, hắn ôm lấy cánh tay phải của Trần Sâm, sau đó nặn nặn trên đó vài cái, thấy một giòng máu bầm màu đen từ trong lỗ bốn dấu răng chảy ra, sau đó Đan Ni Nhĩ Tư nhai một cộng cỏ “căn nhu” (tên một loại thuốc) ra thật nhuyễn rồi đắp lên bề mặt bốn vết thương.

Trần Sâm cảm thấy nguyên bản nóng sốt của vết thương dần dần mát lại, máu chảy ra đã là huyết hồng.

Thấy một màn như vậy, Đan Ni Nhĩ Tư mới từ trên người xé một miếng vải bố, băng bó cho Trần Sâm, hỏi: “Thế nào? Có cảm tưởng gì không? Nếu như không nói, sợ sẽ không cơ hội lần sau đâu.”

Trần sâm trừng mắt hỏi: "Ngươi không dạy ta đấu khí?"

"Đấu khí?" Đan Ni Nhĩ Tư ngạc nhiên, "Đó là vật gì vậy?"

Trong đầu Trần Sâm ngỡ ngàng một chút, ta kháo, ta chỉ biết thế giới này có ma pháp và cũng không giống như tưởng tượng của ta , thì ra võ sĩ khẳng định là cũng không có đấu khí để mà học.

Trần Sâm suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Vậy ngươi có thể dạy ta cái gì? Nội công? Cửu âm chân kinh? Như lai thần chưởng? Dịch Cân kinh? Hay là ngươi dạy ta Độc cô cửu kiếm?"

Đan Ni Nhĩ Tư lần thứ hai ngây ngẩn cả người: “Đó là vật gì vậy? Vì sao chỉ cần nghe thấy tên thôi, là đã thấy rất lợi hại rồi a?”

Trần Sâm vỗ tay lên trán, ý nghĩ thoáng một chút, thế giới này không có đấu khí, vậy làm thế nào để có võ công đây?

Hắn bàng hoàng, lắc đầu, hỏi tiếp: "Vậy ngươi ở chỗ này rốt cuộc có thể dạy ta cái gì vậy?"

Đan Ni Nhĩ Tư trợn tròn con mắt: "Ngươi. . . Ngươi có phải là muốn cho ta dạy ngươi cái gì là đấu khí, gì đó là nội công phải không?"

Trần Sâm gật đầu, nghĩ thầm cũng không tồi, chỉ số thông minh của con người ở đây cũng không thấp, không cần ta phải giải thích một lần nữa.

Đan Ni Nhĩ Tư buồn cười lắc đầu, nói: “Ngươi nghe ai nói loại vũ kỹ kỳ lạ này đây? Chúng ta võ giả cùng ma pháp sư không có giống nhau, muốn thành một ma pháp sư, một quyển ma đạo thư là rất cần thiết, thế nhưng muốn làm một võ giả, đòi hỏi phài có ‘truyền thừa’, từ đời này đến đời sau tích lũy kinh nghiệm.”

Tiếp đó, Đan Ni Nhĩ Tư đứng lên giải thích cặn kẻ.



Cùng ma pháp sư có chỗ bất đồng, trên thế giới này, là võ giả, mặc kệ theo bất luận khởi đầu học như thế nào, đều có thể chia làm hai nhánh, một loại là tự mình học tập vũ kỹ, loại khác là ‘truyền thừa’ của gia tộc.

Từ đầu học tập vũ kỹ, tự nhiên là không trường lớp, không bài bản, phải học căn bản trung bình tấn, học một thế thức nào đó, thậm chí là phát lực như thế nào…v…v… như vậy mặc dù có hiệu quả, thế nhưng để một người luyện ra một thân hảo bản lãnh, tốn không ít thời gian, thậm chí là mãi đến khi già nua mới đạt được bản lãnh đó.

Còn loại thứ hai, chính là người được ‘Truyền thừa’, cái gọi là ‘Truyền thừa’ trên thực tế là được thừa hưỡng những lý giải, kinh nghiệm về vũ kỹ từng đời lưu truyền, một hài tử từ nhỏ đã thông qua phương pháp “chú nhập” (rót vào… mưa lâu thấm đất đây mà …ND) , như vậy ngay từ nhỏ đã “hơn” (đa liễu…) hẳn người khác về “Kinh nghiệm” cùng với “Chiêu thức”, khởi điểm là đã cao siêu hơn người rồi. Cách làm này thực ra kiếp trước Trần Sâm đã từng đọc qua trên tiểu thuyết rồi《 đạo tâm chủng ma 》cũng không sai biệt lắm. Bất đồng ở chỗ, loại “Truyền thừa” này, qua nhiều niên đại, có bề dày lịch sử vĩnh cửu, là càng lớn uy lực, gia thế càng lớn, gia tộc càng lâu đời, thì vũ kỹ lại càng cao siêu , điểm này, thì không thể nghi ngờ, làm người của gia tộc có bề dày lâu đời thì vũ kỹ thừa hưởng là vô địch…

"Được rồi. . . Đan Ni Nhĩ Tư lão sư, " Trần Sâm nghe xong tất cả, lộ ra mê hoặc biểu tình, "Như vậy, ta đây chính là loại ‘ truyền thừa’ này hả?"

"Đương nhiên, Á lịch khắc tư thiếu gia, " Đan Ni Nhĩ Tư cúi đầu cười, "Ngươi không chỉ chính là loại này truyền thừa, hơn nữa, là loại truyền thừa tốt nhất, tôt đỉnh của đế quốc Nặc Lạp…”

"Như vậy..." Trần Sâm hít một hơi thật sâu, "Ta vì sao lại chưa từng có cảm giác được chính mình là loại này ‘truyền thừa’ hả? Tỷ như là ma pháp mà nói, ta học cái gì, sử dụng làm sao…v…v… thế nhưng cái ‘truyền thừa’ chó má này thì một chút cũng không có cảm giác hả ?”

Đan Ni Nhĩ Tư mỉm cười, hắn nói: "Ngươi thực sự cho rằng ‘ truyền thừa ’ thì tùy tiện đều có thể lý giải được sao? Thực chất ‘truyền thừa’ chỉ là làm cho thân thể mình ngay từ đầu có ’ký ức’, điểm này so với mọi người thì ngươi là rất tốt, ta không cần chỉ cho ngươi cầm kiếm thế nào, thế nào là nhảy đi, bởi vì ngay từ đầu là ngươi đã biết làm rồi. Thế nhưng đây chỉ là cơ sở, cũng không phải là thực chất ‘truyền thừa’ , giống như là đang đứng trước một cánh cửa, những người khác trên tay không có chìa khóa ‘truyền thừa’, chỉ biết lay hoay đi tìm, còn ngươi có ‘truyền thừa’ , thì trên tay có một chùm chìa khóa, có thể từ từ sử dụng những chìa khóa trên tay để mở cánh cửa, vào trong tìm kiếm.”

Trần sâm gật đầu, rốt cuộc lý giải này đã làm hắn hài lòng, mình là người được ‘truyền thừa’ , kỳ thực ngay khởi điểm đã là cao rồi, thì khi đến đích cuối cùng, cũng là mau thôi.

Thế nhưng hắn nhịn không được hỏi: “Như vậy… Phía sau cửa (môn) là cái gì?”

"Môn phía..." Đan Ni Nhĩ Tư thần sắc lộ ra một tia mê man. Lão lắc đầu, nói: “Ta cũng không biết phía sau ‘cửa’ là cái gì, thế nhưng người ta gọi là—— Vương Bá khí... Tên gọi tắt khí phách... ”

Ách... Vương bát khí...

Trần Sâm sờ sờ mũi cười khổ rộ lên... Thế giới này gì đó, thật là. . . Tốt rất mạnh , cường đại a...

Nói chuyện một lát với Đan Ni Nhĩ Tư , Trần Sâm rốt cuộc lý giải khái niệm về vũ kỹ một cách triệt để, trên thế giới này vũ kỹ cùng với hắn suy đoán là có sai lệch như trong dự liệu, cũng không có gì là kỳ quái.

Đan Ni Nhĩ Tư dùng trường kiếm từ miệng của ma lang cắt xuống phía dưới, nhanh chóng lột lấy da ma lang, sau đó đem tất cả thịt của ma lang vứt trước mặt Trần Sâm, nhàn nhạt nói: “Thích ứng chứ, lúc nào ngươi thích ứng với quy luật sâm lâm, thông hiểu được đỉnh điểm tài nghệ, lúc bấy giờ ngươi có thể mang một thân vũ kỹ trở lại phủ công tước tiếp tục làm đại thiếu gia.”

Trần Sâm hít một hơi thât sâu, đem khối thịt đầy máu của ma lang cắt nhỏ, rồi ăn một miếng, một cổ tanh hôi nhưng có mùi vị đặc biệt xông lên đầu.



...

Ở sâu trong Lục quang sâm lâm, một thân ảnh mạnh mẽ lướt qua lướt lại trong rừng cây như thể chơi trốn tìm, miệng hắn đang ngậm một thanh chủy thủ màu xanh đồng, tay trái hơi huy động một chút, phía sau hắn ngay tức thì xuất hiện một mạng nhện băng tiễn, cùng lúc đó hắn thoát khỏi khu vực đó.

Đi theo phía sau hắn, vài ma lang đang đuổi theo, toàn bộ đều "Ba ——" một tiếng đánh vào băng tiễn trên, thân ảnh phía trước đột nhiên ngừng lại, tay phải bắt được cành cây, cả người rung động vụt bắn về hướng băng tiễn phóng tới.

Mấy ma lang này tựa hồ bị thiếu niên chọc giận, chúng nó la thét cuồng loạn, muốn phóng lên, thế nhưng ngay trong nháy mắt, thân ảnh thiếu niên với tốc độ cực nhanh, không biết lúc nào chủy thủ trong miệng đã nằm trong tay.

"Bá —— "

Đầu con ma lang đầu tiên đã bị chủy thủ cắt đứt, một màu huyết hồng nhất mạt tanh hôi tung tóe, con ma lang thứ hai thì bị một băng tiễn bắn vào trong miệng, rồi một tiếng nổ, nguyên bản da lông mềm mại trơn tuột xù lên như là lông nhím, thịt văng tứ tung, rất hiển nhiên, nó há mồm muốn phun ra ma pháp, nhưng bị thiếu niên dùng băng tiễn “Ngạnh tắc” trở lại.

Cuối cùng thiếu niên lại một lần nữa nhảy lên trên một nhánh cây, chủy thủ từ tay phải tuột ra, vừa lúc đem một ma lang còn lại ghim trên mặt đất.

Ma lang phát ra tiếng kêu thê lương, liều mạng giãy dụa, thế nhưng cũng không làm gì được, yết hầu đã bị chủy thủ xuyên qua, nên chỉ có thể giãy chết chốc lát. Không bao lâu sau, giãy dụa càng ngày càng yếu ớt, cuối cùng im lặng nằm yên.

Thân hình thiếu niên mạnh mẽ này chính là Trần Sâm, sáu năm trôi qua sinh hoạt tại lục quang sâm lâm hắn đã hoàn toàn nắm được quy luật của sâm lâm này, ở đây nếu mà yếu nhược thật khó mà sống sót, ma pháp phải sử dụng hợp lý, vũ kỹ kỹ xảo tính là lực lượng chính, toàn bộ phải nắm giữ thât vững vàng.

Đan Ni Nhĩ Tư dạy cho Trần Sâm gì đó rất đơn giản, muốn hảo hảo sống sót, thì có thể tận dụng bất cứ cái gì trên người, bất cứ lực lượng nào, cho dù là một quyển sách giả không tác dụng, có thể tại một thời điểm nào đó đều có thể bang trợ ngươi chuyển bại thành thắng.

"Ba —— ba —— ba —— "

Từ trong sâu của rừng tòng, một tiếng vỗ tay truyền tới, Đan Ni Nhĩ Tư đi ra từ đó, đứng bên Trần Sâm cạnh rừng cây, nhìn sắc trời mới nói: “Cũng không sai lắm, tốc độ lúc này so với dự đoán của ta đã nhanh hơn rất nhiều, ta cứ nghĩ phải mất mười năm thời gian mới học được tình độ vũ kỹ này, nghĩ không ra là chỉ tốn có sáu năm ngươi có thể học được nhiều như vậy, nếu như ta đoán không sai, còn không bao lâu nữa ngươi có thể trở về đế đô làm đại thiếu gia rồi a.”

“Đâu có dễ dàng như vậy,” Trần Sâm khoát khoát tay nói: “Nếu như ta không từ trên tay ngươi chiếm được một ít chỗ tốt, chỉ sợ là ngươi cũng không dễ để cho ta đi a.”

Đan Ni Nhĩ Tư gật đầu nói: “Thât ra thì tuy rằng ngươi đã nắm giữ được cách sử dụng ma pháp cùng với kỹ xảo vũ kỹ, thế nhưng ngươi hiện tại không thể đánh bại ta, thì ta sẽ không cho ngươi đi ra ngoài, hơn nữa năm đó công tước đại nhân đã hạ mệnh lệnh cho ta, đem ngươi tôi luyện thành một người’vượt lên trước’ ta, một võ giả.”

Trần Sâm im lặng không nói, chỉ là tiến lại rút chủy thủ cắm trên yết hầu của ma lang lại, mới cúi đầu nói: “Vậy bắt đầu chứ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Pháp Cấm Thư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook