Chương 14: Bày Mưu Tính Kế
Tàm Tam Miên
27/03/2021
Tư Thời Vũ lẳng lặng trở về phòng, để tránh cho Hạ Hồng Yến phát hiện ra cô đang nghe lén.
Cô tính trong thời gian tới sẽ trở về Thủy Vân Đàm một chuyến, dù sao cô cũng phải tìm hiểu tung tích gia đình bên ngoại của mình, chắc chắn họ không phải là gia đình bình thường. Không biết sao mẹ cô lại giấu diếm thân phận của mình để một đứa trẻ như cô trở thành vô thừa nhận, phải dựa vào Tư gia để họ dễ dàng khinh rẻ cô như vậy?
Có quá nhiều điều Tư Thời Vũ vẫn không thể nào hiểu hết được, người duy nhất thân thiết với cô cũng đã bị Hạ Hồng Yến sát hại, cô vẫn không biết mình cần phải tìm kiếm manh mối từ đâu!
Ai có thể biết rõ về thân thế của Dao Sơ Nguyệt đây?
Khi Tư Thời Vũ vừa quay về phòng thì Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú cũng vừa đi dự tiệc về, cả hai lộng lẫy như công chúa, cả người ăn vận những chiếc váy được thiết kế riêng, đeo trang sức đắt tiền, mùi nước hoa bay khắp phòng ngay khi vừa bước vào cửa.
“Chịu về rồi đấy à?” Hạ Hồng Yến nhíu mày hỏi.
“Kìa mẹ, lâu lâu tụi con mới đi chơi một hôm mà, sao mẹ ngồi đây thế? Mẹ chưa dùng cơm tối à?”
Tư Nhã Thi đi đến ngồi xuống cạnh Hạ Hồng Yến.
“Tức quá không nuốt nổi cơm đây này!”
Tư Nhã Tú đang cởi giày nghe thấy thế liền ào tới ngồi cạnh Tư Nhã Thi.
“Có chuyện gì thế mẹ, con Tư Thời Vũ âm hồn bất tán đấy lại chọc tức mẹ yêu của con à?”
Hạ Hồng Yến gằng giọng.
“Hôm nay mẹ tính xử nó tội ăn cắp vặt thì Bạch gia đến…”
“Cái gì, Bạch gia đến nhà chúng ta sao? Có Nhị Thiếu gia – Bạch Hạc Ngôn nhà họ đến không mẹ?”
Tư Nhã Tú không giấu diếm nổi hào hứng hiện ra trên mặt. Cô ta vẫn luôn mê đắm ngoại hình hoàn hảo, soái ca nổi tiếng của Nhị Thiếu gia họ Bạch này kể từ khi vô tình gặp anh ta ở dạ tiệc Bạch gia năm ngoái.
“Dĩ nhiên là có. Bạch Hạc Ngôn cùng ông nội cậu ta – Bạch Hạc Ninh đến thương lượng chuyện liên hôn giữa hai nhà Bạch – Tư!”
“Mẹ nói thật chứ ạ? Vậy là con hay chị Nhã Thi, anh ta chọn ai?”
Tư Nhã Tú dường như không kìm được sự vui mừng, hấp tấp hỏi dồn.
Hạ Hồng Yến lắc đầu, vẻ mặt cau có.
“Không phải là hai đứa, là Thời Vũ!”
“Cái gì?” Tư Nhã Tú, Tư Nhã Thi đồng loạt hét lên.
“Thời Vũ, sao là đứa con hoang đó kia chứ? Bạch Hạc Ngôn đó bị mù à? Sao anh ta lại chọn nó? Lý do là gì chứ?”
“Mẹ không biết con Thời Vũ đã quen biết Bạch Hạc Ngôn từ lúc nào mà lại quyến rũ được Nhị Thiếu gia đó, trong khi những buổi tiệc tùng danh giá chúng ta đều cấm cửa nó cả! Nhưng mẹ đã hỏi rõ rồi, chính xác là Tư Thời Vũ, không phải là nhầm lẫn.”
“Đúng là con hồ ly tinh, chẳng khác gì con mẹ của nó cả! Sao không cưới nó cho gã què Bạch Hạc Vân kia chứ, nó chỉ xứng với tên tàn tật đó thôi!” Tư Nhã Thi hậm hực.
“Chúng ta đã quá nhân nhượng với nó rồi, đúng ra nên xử lý nó từ sớm thì hôm nay đâu phải chịu ấm ức thế này.”
Tư Nhã Tú đập ta xuống bàn.
Thần tượng Bạch Hạc Ngôn của cô ta vì sao lại để mắt đến con nhỏ xấu xa Tư Thời Vũ đó kia chứ, càng nghĩ cô ta càng không kìm được ghen tức dâng lên trong lòng.
“Mẹ tính làm thế nào chưa? Không thể cho nó được lợi dễ dàng như thế. Nếu nó thuận lợi gả cho Bạch Hạc Ngôn thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa. Bây giờ khắp thành phố C này đều biết người thừa kế Bạch gia đã nhắm tới chính là anh ta! Làm Nhị Thiếu Phu nhân Bạch gia không phải sau này nắm toàn bộ gia sản Bạch gia hay sao?” Tư Nhã Thi lên tiếng.
Hạ Hồng Yến lại nhíu mày.
Tư Nhã Thi nói đúng, Tư Thời Vũ gả cho Nhị Thiếu thì xem như “cá chép hóa rồng”, một bước lên tiên. Lúc đó mẹ con nhà bà sẽ bị coi thường, chính thất lại không bằng con vợ lẽ. Quan trọng hơn là những nhà gia thế trong thành phố C này đều không nhà nào thế lực bằng Bạch gia, Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú sao lại phải chịu thiệt thòi như thế chứ!
“Mẹ đang suy nghĩ đây!”
So với một Tư Nhã Tú nóng nảy, mạnh miệng, bộp chộp nhưng thiếu tính toán thì Tư Nhã Thi lại là một người tâm địa thâm sâu, nham hiểm. Trong đầu cô ta không biết đang nghĩ gì nhưng một nụ cười nham hiểm lóe lên trên khóe môi.
“Không phải mẹ đã từng nói chuyện với Tần Ý Lam, mẹ của Bạch Hạc Ngôn sao? Mẹ nghĩ bà ta có vui không khi con dâu tương lai lại là đứa con hoang của một con hồ ly tinh đi cướp chồng người khác?”
“Tần Ý Lam!” Hạ Hồng Yến nhớ người phụ nữ này - Bạch Phu nhân, vợ của Bạch Hạc Đỉnh, mẹ của Bạch Hạc Ngôn. Tuy bà ta luôn tỏ ra là một người phụ nữ thanh cao, quý tộc nhưng tâm tính lại cực kỳ nhỏ nhen, lại sĩ diện hão, lúc nào cũng muốn lợi cho mình, bà ta sợ nhất là bị làm cho mất mặt.
Tư Nhã Thi đúng là thông minh, bà ta chính là con át chủ bài để thay đổi cục diện này.
“Ừ, con nói có lý đấy! Tần Ý Lam có thể giúp chúng ta thay đổi cục diện. Nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng rồi. Chúng ta cần tạo cho Tư Thời Vũ một cái bẫy hoàn hảo nữa, như vậy mới triệt để diệt trừ mối hậu họa này!”
Tư Nhã Tú nhanh nhảu.
“Con sẽ tìm cách gài bẫy cô ta, lần này chắc chắn thành công, mẹ cứ bàn tính với Tần Ý Lam thử xem thế nào!”
Tư Thời Vũ ngả lưng xuống giường thì mệt mỏi ngủ một giấc say sưa, cô không hề biết mẹ con Hạ Hồng Yến đang tính mưu bàn kế tạo sẵn một cái bẫy khổng lồ cho mình.
Cô tính trong thời gian tới sẽ trở về Thủy Vân Đàm một chuyến, dù sao cô cũng phải tìm hiểu tung tích gia đình bên ngoại của mình, chắc chắn họ không phải là gia đình bình thường. Không biết sao mẹ cô lại giấu diếm thân phận của mình để một đứa trẻ như cô trở thành vô thừa nhận, phải dựa vào Tư gia để họ dễ dàng khinh rẻ cô như vậy?
Có quá nhiều điều Tư Thời Vũ vẫn không thể nào hiểu hết được, người duy nhất thân thiết với cô cũng đã bị Hạ Hồng Yến sát hại, cô vẫn không biết mình cần phải tìm kiếm manh mối từ đâu!
Ai có thể biết rõ về thân thế của Dao Sơ Nguyệt đây?
Khi Tư Thời Vũ vừa quay về phòng thì Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú cũng vừa đi dự tiệc về, cả hai lộng lẫy như công chúa, cả người ăn vận những chiếc váy được thiết kế riêng, đeo trang sức đắt tiền, mùi nước hoa bay khắp phòng ngay khi vừa bước vào cửa.
“Chịu về rồi đấy à?” Hạ Hồng Yến nhíu mày hỏi.
“Kìa mẹ, lâu lâu tụi con mới đi chơi một hôm mà, sao mẹ ngồi đây thế? Mẹ chưa dùng cơm tối à?”
Tư Nhã Thi đi đến ngồi xuống cạnh Hạ Hồng Yến.
“Tức quá không nuốt nổi cơm đây này!”
Tư Nhã Tú đang cởi giày nghe thấy thế liền ào tới ngồi cạnh Tư Nhã Thi.
“Có chuyện gì thế mẹ, con Tư Thời Vũ âm hồn bất tán đấy lại chọc tức mẹ yêu của con à?”
Hạ Hồng Yến gằng giọng.
“Hôm nay mẹ tính xử nó tội ăn cắp vặt thì Bạch gia đến…”
“Cái gì, Bạch gia đến nhà chúng ta sao? Có Nhị Thiếu gia – Bạch Hạc Ngôn nhà họ đến không mẹ?”
Tư Nhã Tú không giấu diếm nổi hào hứng hiện ra trên mặt. Cô ta vẫn luôn mê đắm ngoại hình hoàn hảo, soái ca nổi tiếng của Nhị Thiếu gia họ Bạch này kể từ khi vô tình gặp anh ta ở dạ tiệc Bạch gia năm ngoái.
“Dĩ nhiên là có. Bạch Hạc Ngôn cùng ông nội cậu ta – Bạch Hạc Ninh đến thương lượng chuyện liên hôn giữa hai nhà Bạch – Tư!”
“Mẹ nói thật chứ ạ? Vậy là con hay chị Nhã Thi, anh ta chọn ai?”
Tư Nhã Tú dường như không kìm được sự vui mừng, hấp tấp hỏi dồn.
Hạ Hồng Yến lắc đầu, vẻ mặt cau có.
“Không phải là hai đứa, là Thời Vũ!”
“Cái gì?” Tư Nhã Tú, Tư Nhã Thi đồng loạt hét lên.
“Thời Vũ, sao là đứa con hoang đó kia chứ? Bạch Hạc Ngôn đó bị mù à? Sao anh ta lại chọn nó? Lý do là gì chứ?”
“Mẹ không biết con Thời Vũ đã quen biết Bạch Hạc Ngôn từ lúc nào mà lại quyến rũ được Nhị Thiếu gia đó, trong khi những buổi tiệc tùng danh giá chúng ta đều cấm cửa nó cả! Nhưng mẹ đã hỏi rõ rồi, chính xác là Tư Thời Vũ, không phải là nhầm lẫn.”
“Đúng là con hồ ly tinh, chẳng khác gì con mẹ của nó cả! Sao không cưới nó cho gã què Bạch Hạc Vân kia chứ, nó chỉ xứng với tên tàn tật đó thôi!” Tư Nhã Thi hậm hực.
“Chúng ta đã quá nhân nhượng với nó rồi, đúng ra nên xử lý nó từ sớm thì hôm nay đâu phải chịu ấm ức thế này.”
Tư Nhã Tú đập ta xuống bàn.
Thần tượng Bạch Hạc Ngôn của cô ta vì sao lại để mắt đến con nhỏ xấu xa Tư Thời Vũ đó kia chứ, càng nghĩ cô ta càng không kìm được ghen tức dâng lên trong lòng.
“Mẹ tính làm thế nào chưa? Không thể cho nó được lợi dễ dàng như thế. Nếu nó thuận lợi gả cho Bạch Hạc Ngôn thì chúng ta sẽ không còn cơ hội nữa. Bây giờ khắp thành phố C này đều biết người thừa kế Bạch gia đã nhắm tới chính là anh ta! Làm Nhị Thiếu Phu nhân Bạch gia không phải sau này nắm toàn bộ gia sản Bạch gia hay sao?” Tư Nhã Thi lên tiếng.
Hạ Hồng Yến lại nhíu mày.
Tư Nhã Thi nói đúng, Tư Thời Vũ gả cho Nhị Thiếu thì xem như “cá chép hóa rồng”, một bước lên tiên. Lúc đó mẹ con nhà bà sẽ bị coi thường, chính thất lại không bằng con vợ lẽ. Quan trọng hơn là những nhà gia thế trong thành phố C này đều không nhà nào thế lực bằng Bạch gia, Tư Nhã Thi, Tư Nhã Tú sao lại phải chịu thiệt thòi như thế chứ!
“Mẹ đang suy nghĩ đây!”
So với một Tư Nhã Tú nóng nảy, mạnh miệng, bộp chộp nhưng thiếu tính toán thì Tư Nhã Thi lại là một người tâm địa thâm sâu, nham hiểm. Trong đầu cô ta không biết đang nghĩ gì nhưng một nụ cười nham hiểm lóe lên trên khóe môi.
“Không phải mẹ đã từng nói chuyện với Tần Ý Lam, mẹ của Bạch Hạc Ngôn sao? Mẹ nghĩ bà ta có vui không khi con dâu tương lai lại là đứa con hoang của một con hồ ly tinh đi cướp chồng người khác?”
“Tần Ý Lam!” Hạ Hồng Yến nhớ người phụ nữ này - Bạch Phu nhân, vợ của Bạch Hạc Đỉnh, mẹ của Bạch Hạc Ngôn. Tuy bà ta luôn tỏ ra là một người phụ nữ thanh cao, quý tộc nhưng tâm tính lại cực kỳ nhỏ nhen, lại sĩ diện hão, lúc nào cũng muốn lợi cho mình, bà ta sợ nhất là bị làm cho mất mặt.
Tư Nhã Thi đúng là thông minh, bà ta chính là con át chủ bài để thay đổi cục diện này.
“Ừ, con nói có lý đấy! Tần Ý Lam có thể giúp chúng ta thay đổi cục diện. Nhưng chắc chắn sẽ không dễ dàng rồi. Chúng ta cần tạo cho Tư Thời Vũ một cái bẫy hoàn hảo nữa, như vậy mới triệt để diệt trừ mối hậu họa này!”
Tư Nhã Tú nhanh nhảu.
“Con sẽ tìm cách gài bẫy cô ta, lần này chắc chắn thành công, mẹ cứ bàn tính với Tần Ý Lam thử xem thế nào!”
Tư Thời Vũ ngả lưng xuống giường thì mệt mỏi ngủ một giấc say sưa, cô không hề biết mẹ con Hạ Hồng Yến đang tính mưu bàn kế tạo sẵn một cái bẫy khổng lồ cho mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.