Chương 15: Bị Theo Dõi
Tàm Tam Miên
27/03/2021
Hôm nay trời đã vào thu, không khí trong lành và mát mẻ, bầu trời trong xanh cao vòi vọi không một gợn mây. Tư Thời Vũ đi thong thả trên lề đường, dưới tàng cổ thụ đang tỏa bóng râm mát. Sáng nay cô có tiết nhưng lại là hai tiết sau nên không cần vội vã đến sớm như mọi khi.
“Thời Vũ, em đi sớm thế à!”
Nghe tiếng giọng quen thuộc gọi tên mình, Tư Thời Vũ bất giác quay lại, là Mặc Hi Thần.
“A, chào anh, anh đang đến trường à, trùng hợp quá!”
Mặc Hi Thần mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng với quần tây đen, tóc được chải lên gọn gàng trông rất thư sinh. So với dáng vẻ thâm trầm, lạnh lẽo có phần xa cách của Bạch Hạc Ngôn thì Mặc Hi Thần lại có vẻ giản dị, gần gũi hơn.
Tư Thời Vũ bất giác bật cười, chẳng hiểu sao tự dưng cô lại nhớ đến cái gã Bạch Hạc Ngôn tùy tiện đó nữa!
“Sao em lại cười? Mặt anh dính mực à?” Mặc
Hi Thần ngại ngùng nhìn Tư Thời Vũ.
Cô bối rối xua tay, biết giải thích với anh thế nào đây nhỉ? Cô đang nghĩ tới một người khác khi đang đi với anh.
“Không có gì đâu, em nhớ lại một chuyện cũ hồi còn ở Thủy Vân Đàm ấy mà!”
Mặc Hi Thần mỉm cười với Tư Thời Vũ, từ khi còn học ở trường làng anh đã để ý đến cô rồi. Ở Tư Thời Vũ toát ra vẻ bí ẩn gì đó khiến anh bị thu hút, nhất là sau khi cùng cô tham gia cuộc thi văn nghệ ở trường anh lại càng thích cô nhiều hơn.
Từ nhỏ, Mặc Hi Thần đã ham mê đọc sách, trong những câu chuyện anh từng đọc qua anh ấn tượng nhất là câu chuyện về những mỹ nhân ngư với tiếng hát mê hoặc lòng người vốn sinh sống ở đại dương bao la. Tiếng hát được miêu tả trong trẻo và kì bí như tiếng sóng vỗ rì rào khiến bất kỳ ai nghe thấy đều bị quyến rũ.
Lần đầu tiên tập hát với Tư Thời Vũ, anh đã vô cùng kinh ngạc trước giọng hát của cô, nó ma mị đến mức anh như bị thôi miên. Nếu như không phải là một Tư Thời Vũ bình thường bằng xương bằng thịt đứng trước mặt chắc anh còn nghĩ cô chính là mỹ nhân ngư trong câu chuyện cổ tích đó!
“Lên xe đi, anh chở em đến trường!”
Tư Thời Vũ ngại ngùng.
“Em tự đi bộ được ấy, anh cứ đến trường trước đi!”
“Em đừng ngại, trời bắt đầu nắng rồi đấy!”
Mặc Hi Thần cười dịu dàng với cô. Hai má cô ửng đỏ như quả đào vì đi bộ một đoạn đường dài.
“Dạ”
Lần đầu đi chung với Mặc Hi Thần khiến Tư Thời Vũ cảm thấy rất vui, trước giờ cô luôn rụt rè nhìn anh từ xa, chưa bao giờ thấy anh gần gũi đến thế này. Bên cạnh lúc nào cũng có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh mà Tư Thời Vũ luôn tự tin là mình không bằng họ nên cô có phần bất ngờ khi anh nhận ra cô, đã vậy còn tỏ ra rất quý mến cô.
“Anh rất thích giọng hát của em, dạo này em có tham gia cuộc thi nào nữa không?”
Tư Thời Vũ nắm khẽ vạt áo của anh, nhỏ nhẹ trả lời.
“Không ạ, từ dạo thi với anh ở trường thôi!”
“Tiếc quá nhỉ! Giọng hát của em rất có mị lực!”
“Không đâu, em thấy mình còn yếu lắm, anh cứ trêu em!”
Tư Thời Vũ đang vừa trò chuyện vừa cười nói với Mặc Hi Thần thì đột nhiên cảm giác có một luồng sát khí lạnh lẽo phía sau, cô bất giác quay đầu lại con đường vừa đi qua. Hình như vừa có một bóng người khuất sau những lùm cây um tùm, rậm rạp! Ai đó đang theo dõi bọn họ, Tư Thời Vũ cảm thấy hơi lo lắng.
Giữa ban ngày ban mặt mà có người dám bám theo người khác lộ liễu như vậy ư! Người có khả năng nhắm vào nhất chắc chắn là cô. Không biết có phải là người của mẹ con Hạ Hồng Yến phái đến hay không?
Tư Thời Vũ liền kéo áo Mặc Hi Thần, anh cũng rất tốt với cô, hơn nữa vừa gặp lại chưa được bao lâu. Cô không muốn lôi anh vào ân oán của bản thân cô với nhà họ Tư. Dù sao cô vẫn nên tự mình chống chọi là tốt nhất.
“Sao vậy Thời Vũ, có chuyện gì à?”
Mặc Hi Thần bị sự im lặng của Tư Thời Vũ dọa sợ, anh ngoái lại nhìn cô.
“Em quên mất vở bài tập ở nhà rồi, anh cho em xuống ở đây được không? Em phải quay trở về nhà lấy ấy! Làm phiền anh quá rồi!”
Tư Thời Vũ áy náy nhìn Mặc Hi Thần.
“Để anh chở em về lấy nhé, em đi bộ cả một đoạn đường dài như thế thì muộn học mất!”
Mặc Hi Thần lo lắng nhìn Tư Thời Vũ.
Cô liền nhanh chóng xua tay.
“Em học hai tiết sau, đến gần mười giờ sáng mới phải vào lớp, em quay về rồi trở lại vẫn kịp mà. Anh mau đến trường đi, kẻo trễ giờ đấy, thầy còn điểm danh đầu giờ nữa!”
Mặc Hi Thần do dự, anh nhìn Tư Thời Vũ rồi nhìn đồng hồ, đúng là cận giờ học quá rồi.
“Xin lỗi em, Thời Vũ. Anh không đưa em trở về được rồi! Hẹn em bữa khác đi ăn nhé!”
Mặc Hi Thần gãi đầu, vẻ mặt anh áy náy không giấu diếm. Ngày đầu tiên đi cùng với cô vậy mà lại gặp rắc rối. Anh vốn dĩ còn rất nhiều chuyện cũ muốn hàn huyên với cô, vậy mà…
“Lỗi của em mà, anh không cần phải áy náy đâu! Anh cứ đi đi.”
Tư Thời Vũ đưa tay lên tạm biệt Mặc Hi Thần rồi quay về hướng cũ họ đã đi qua, chạy lại chỗ kẻ khả nghi ban nãy vừa nấp vào.
Là kẻ nào thì cô cũng muốn nhìn cho rõ.
Mặc Hi Thần nuối tiếc chạy xe đi, anh thầm nghĩ có lẽ bài tập này rất quan trọng nên Tư Thời Vũ mới phải vội vã chạy về như thế để lấy.
“Ai đấy, mau ra đây! Tại sao lại theo dõi tôi?”
Tư Thời Vũ đưa tay vào túi, nắm chặt con dao rọc giấy trong tay. Từ khi rời khỏi Thủy Vân Đàm, cô luôn mang theo bên mình vũ khí phòng thân này. Cảm giác bất an luôn thường trực đeo bám, nhất là sau khi bị xô xuống biển thì cô càng đề phòng hơn nữa.
“Thời Vũ, em đi sớm thế à!”
Nghe tiếng giọng quen thuộc gọi tên mình, Tư Thời Vũ bất giác quay lại, là Mặc Hi Thần.
“A, chào anh, anh đang đến trường à, trùng hợp quá!”
Mặc Hi Thần mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng với quần tây đen, tóc được chải lên gọn gàng trông rất thư sinh. So với dáng vẻ thâm trầm, lạnh lẽo có phần xa cách của Bạch Hạc Ngôn thì Mặc Hi Thần lại có vẻ giản dị, gần gũi hơn.
Tư Thời Vũ bất giác bật cười, chẳng hiểu sao tự dưng cô lại nhớ đến cái gã Bạch Hạc Ngôn tùy tiện đó nữa!
“Sao em lại cười? Mặt anh dính mực à?” Mặc
Hi Thần ngại ngùng nhìn Tư Thời Vũ.
Cô bối rối xua tay, biết giải thích với anh thế nào đây nhỉ? Cô đang nghĩ tới một người khác khi đang đi với anh.
“Không có gì đâu, em nhớ lại một chuyện cũ hồi còn ở Thủy Vân Đàm ấy mà!”
Mặc Hi Thần mỉm cười với Tư Thời Vũ, từ khi còn học ở trường làng anh đã để ý đến cô rồi. Ở Tư Thời Vũ toát ra vẻ bí ẩn gì đó khiến anh bị thu hút, nhất là sau khi cùng cô tham gia cuộc thi văn nghệ ở trường anh lại càng thích cô nhiều hơn.
Từ nhỏ, Mặc Hi Thần đã ham mê đọc sách, trong những câu chuyện anh từng đọc qua anh ấn tượng nhất là câu chuyện về những mỹ nhân ngư với tiếng hát mê hoặc lòng người vốn sinh sống ở đại dương bao la. Tiếng hát được miêu tả trong trẻo và kì bí như tiếng sóng vỗ rì rào khiến bất kỳ ai nghe thấy đều bị quyến rũ.
Lần đầu tiên tập hát với Tư Thời Vũ, anh đã vô cùng kinh ngạc trước giọng hát của cô, nó ma mị đến mức anh như bị thôi miên. Nếu như không phải là một Tư Thời Vũ bình thường bằng xương bằng thịt đứng trước mặt chắc anh còn nghĩ cô chính là mỹ nhân ngư trong câu chuyện cổ tích đó!
“Lên xe đi, anh chở em đến trường!”
Tư Thời Vũ ngại ngùng.
“Em tự đi bộ được ấy, anh cứ đến trường trước đi!”
“Em đừng ngại, trời bắt đầu nắng rồi đấy!”
Mặc Hi Thần cười dịu dàng với cô. Hai má cô ửng đỏ như quả đào vì đi bộ một đoạn đường dài.
“Dạ”
Lần đầu đi chung với Mặc Hi Thần khiến Tư Thời Vũ cảm thấy rất vui, trước giờ cô luôn rụt rè nhìn anh từ xa, chưa bao giờ thấy anh gần gũi đến thế này. Bên cạnh lúc nào cũng có nhiều cô gái xinh đẹp vây quanh mà Tư Thời Vũ luôn tự tin là mình không bằng họ nên cô có phần bất ngờ khi anh nhận ra cô, đã vậy còn tỏ ra rất quý mến cô.
“Anh rất thích giọng hát của em, dạo này em có tham gia cuộc thi nào nữa không?”
Tư Thời Vũ nắm khẽ vạt áo của anh, nhỏ nhẹ trả lời.
“Không ạ, từ dạo thi với anh ở trường thôi!”
“Tiếc quá nhỉ! Giọng hát của em rất có mị lực!”
“Không đâu, em thấy mình còn yếu lắm, anh cứ trêu em!”
Tư Thời Vũ đang vừa trò chuyện vừa cười nói với Mặc Hi Thần thì đột nhiên cảm giác có một luồng sát khí lạnh lẽo phía sau, cô bất giác quay đầu lại con đường vừa đi qua. Hình như vừa có một bóng người khuất sau những lùm cây um tùm, rậm rạp! Ai đó đang theo dõi bọn họ, Tư Thời Vũ cảm thấy hơi lo lắng.
Giữa ban ngày ban mặt mà có người dám bám theo người khác lộ liễu như vậy ư! Người có khả năng nhắm vào nhất chắc chắn là cô. Không biết có phải là người của mẹ con Hạ Hồng Yến phái đến hay không?
Tư Thời Vũ liền kéo áo Mặc Hi Thần, anh cũng rất tốt với cô, hơn nữa vừa gặp lại chưa được bao lâu. Cô không muốn lôi anh vào ân oán của bản thân cô với nhà họ Tư. Dù sao cô vẫn nên tự mình chống chọi là tốt nhất.
“Sao vậy Thời Vũ, có chuyện gì à?”
Mặc Hi Thần bị sự im lặng của Tư Thời Vũ dọa sợ, anh ngoái lại nhìn cô.
“Em quên mất vở bài tập ở nhà rồi, anh cho em xuống ở đây được không? Em phải quay trở về nhà lấy ấy! Làm phiền anh quá rồi!”
Tư Thời Vũ áy náy nhìn Mặc Hi Thần.
“Để anh chở em về lấy nhé, em đi bộ cả một đoạn đường dài như thế thì muộn học mất!”
Mặc Hi Thần lo lắng nhìn Tư Thời Vũ.
Cô liền nhanh chóng xua tay.
“Em học hai tiết sau, đến gần mười giờ sáng mới phải vào lớp, em quay về rồi trở lại vẫn kịp mà. Anh mau đến trường đi, kẻo trễ giờ đấy, thầy còn điểm danh đầu giờ nữa!”
Mặc Hi Thần do dự, anh nhìn Tư Thời Vũ rồi nhìn đồng hồ, đúng là cận giờ học quá rồi.
“Xin lỗi em, Thời Vũ. Anh không đưa em trở về được rồi! Hẹn em bữa khác đi ăn nhé!”
Mặc Hi Thần gãi đầu, vẻ mặt anh áy náy không giấu diếm. Ngày đầu tiên đi cùng với cô vậy mà lại gặp rắc rối. Anh vốn dĩ còn rất nhiều chuyện cũ muốn hàn huyên với cô, vậy mà…
“Lỗi của em mà, anh không cần phải áy náy đâu! Anh cứ đi đi.”
Tư Thời Vũ đưa tay lên tạm biệt Mặc Hi Thần rồi quay về hướng cũ họ đã đi qua, chạy lại chỗ kẻ khả nghi ban nãy vừa nấp vào.
Là kẻ nào thì cô cũng muốn nhìn cho rõ.
Mặc Hi Thần nuối tiếc chạy xe đi, anh thầm nghĩ có lẽ bài tập này rất quan trọng nên Tư Thời Vũ mới phải vội vã chạy về như thế để lấy.
“Ai đấy, mau ra đây! Tại sao lại theo dõi tôi?”
Tư Thời Vũ đưa tay vào túi, nắm chặt con dao rọc giấy trong tay. Từ khi rời khỏi Thủy Vân Đàm, cô luôn mang theo bên mình vũ khí phòng thân này. Cảm giác bất an luôn thường trực đeo bám, nhất là sau khi bị xô xuống biển thì cô càng đề phòng hơn nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.