Ma Phi Khó Theo Đuổi

Quyển 2 - Chương 73: Bảo Thạch, ta đến đây…

Mặc Nhã

18/03/2016

Nếu là bảo thạch kháng tính thì có bán cũng chẳng sao, nhưng đây lại là bảo thạch có thuộc tính không tệ, Tô Linh Phong muốn giữ lại dùng. Nàng muốn làm luyện kim sư, trong tay sao có thể thiếu mấy viên nguyên liệu cho ra hình được chứ.

“Cái này là của ta! Của ta!! Trả lại cho ta, trả lại cho ta!!” Đại hán bỗng nhiên nổi điên, phóng tới chỗ Tô Linh Phong, đưa tay muốn cướp lại bảo thạch trong tay nàng!

Thân hình của Tô Linh Phong loáng cái đã tránh được vuốt của đại hán, góc áo cũng chẳng chừa cho hắn đụng!

Mặc Vấn Trần thu nguyên thạch vào nhẫn trữ vật, tiến lên một bước bắt lấy cổ tay đại hán, khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười mê người, “Huynh đệ, đồ đã bán sao còn là của huynh được.” Dứt lời, trên tay thoáng dùng lực một cái, chỉ nghe “rắc” một tiếng giòn tay, cánh tay đại hán đã vỡ vụn!

“A~~ Tay của ta~~! A A A~~~!” Đại hán há miệng rú lên không ngừng.

Mặc Vấn Trần tùy ý hất lên, ném đại hán kia ra ngoài.

Mọi người chung quanh bị tình huống đột nhiên phát sinh này dọa sợ ngây người, cả một đám mở to mắt hoảng sợ nhìn hai người, không biết nên phản ứng thế nào.

Tốc độ của cô gái áo trắng này thật kinh người! Khoảng cách gần như vậy mà cũng tránh được!

Nam tử áo màu mực này thật mạnh! Đại hán kia dù gì cũng là một võ sĩ trung cấp, ngay cả đấu khí còn chưa phát mà chỉ sờ nhẹ một cái đã bóp nát được cánh tay đại hán!

Trên mặt mọi người đã không thấy vẻ khinh bỉ lúc nãy nữa.

Mặt khác, người bên bàn đá khá nghe được động tĩnh cũng lục tục kéo qua, đám người vây quanh bàn đá hạ đẳng ngày càng đông.

“Chuyện gì đây?” Một đầu mục mang theo mấy tên to con chen vào nhíu mày hỏi.

Bồi bàn trông coi bàn đá này vội đi tới, đơn giản nói qua chuyện vừa xảy ra.

“Vứt ra ngoài!” Đầu mục tuần tràng liếc đại hán đang nằm co quắp trên mặt đất, bĩu môi nói với hai thủ hạ đứng sau lưng. Sau đó như có điều suy nghĩ nhìn Tô Linh Phong và Mặc Vấn Trần, cũng không nói gì mà chỉ quay lưng bỏ đi.

Đại hán bị khiêng ra ngoài, đám người chung quanh vẫn không tản ra, tò mò đánh giá một đôi nam nữ mặt không biểu tình, vẻ nước chảy mây trôi trước mặt.

Tô Linh Phong cho viên bảo thạch tăng tốc minh liệu kia vào nhẫn trữ vật rồi vươn bàn tay nhỏ bé ra trước mặt Mặc Vấn Trần, “Đưa đây.”

“Hử?”

“Hai viên nguyên thạch kia, chẳng lẽ huynh muốn nuốt làm của riêng?”

“…” Mặc Vấn Trần hết biết nói gì, lấy hai viên nguyên thạch lúc nãy cho vào nhẫn trữ vật vì tình thế cấp bách kia ra bỏ lên bàn đá.



Trên người bọn họ còn có nhẫn trữ vật quý giá sao?! Mắt của mọi người không ngừng trợn trừng, lúc nãy bọn họ quả thật nhìn nhầm rồi, thân phận của hai người trẻ tuổi này chỉ sợ là không đơn giản!

Tô Linh Phong cố định viên nguyên thạch thứ nhất lên bàn đá, chiếu theo vị trí mà Tiểu Bạch đang khoa chân múa tay, bắt đầu giải bảo.

Hình vẻ bên ngoài của viên nguyên thạch này quả là quá kém! Không ít người âm thầm lắc đầu, xem ra viên nguyên thạch trước đó hoàn toàn là dựa vào vận may mà lấy được của đại hán kia…

Nhưng rất nhanh sau đó, mắt của mọi người lại trợn trừng lên!

“Má ơi…!!1 Lộ nữa rồi!!!”

“Một viên đá vầy mà cũng lộ bảo sao??”

“Màu xanh lá!! Không biết là bảo thạch gì…”

“Vận may của cô bé này tốt thật…”

Mặc Vấn Trần nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh của Tô Linh Phong mà đăm chiêu, vận may tốt? Quả thật là vận may tốt sao?

“Tiểu cô nương, cái này có bán không?” Có người lên tiếng hỏi.

“Không bán, ta giải bảo hết.” Tô Linh Phong bình tĩnh nói.

Rất nhanh sau đó, bảo thạch minh liệu đã được Tô Linh Phong giải ra hoàn toàn, rửa sạch sẽ, chỉ lộ ra chút hoa văn phức tạp, là bảo thạch kháng tính.

Tô Linh Phong dùng thần lực dò xét một chút, nhàn nhạt nói: “Bảo thạch kháng chậm, độ tinh khiết sáu thành.”

“Minh liệu này bán không? Ba trăm kim tệ!”

“Ta ra ba trăm 3, bán ta đi!”

Đám người chuyên thu mua minh liệu ở sòng bạc hầu hết đều là người buôn bán bảo thạch, bảo thạch minh liệu này như chén cơm lớn vậy! Có thể gia công được không ít thành phẩm bảo thạch!

“Người trả giá cao sẽ mua được.” Bảo thạch kháng tính nàng cũng không có mấy hứng thú, giá tiền thỏa mãn thì bán đi cũng được.

“350!”

“400!”



“420..”

“…”

Cuối cùng bảo thạch được bán với giá 450 kim tệ!

“Nhiều kim tệ quá… A ha ha ha…” Tiểu Bạch không che nổi răng, khóe miệng toét đến mang tai.

Tô Linh Phong cất kỹ tiền rồi cố định viên nguyên thạch cuối cùng lên bàn giải bảo, bắt đầu thuần thục giải bảo.

Mọi người nín thở, nhìn chằm chằm vào động tác của Tô Linh Phong! Ai nấy đều chờ mong kỳ tích xuất hiện lần nữa.

Tô Linh Phong chỉ cắt một đao, trong nguyên thạch đã lộ ra vầng sáng màu vàng chói mắt!

Màu vàng ròng! Là màu vàng ròng đấy! Chỉ có một loại bảo thạch có màu vàng ròng, đó chính là bảo thạch công kích!

“Bà mẹ nó! Là bảo thạch công kích!”

“Không phải đâu, nguyên thạch rác rưởi như vậy sao có thể có bảo thạch công kích được?!!”

Mọi người đều tỏ vẻ không tin nổi.

Ngoài bảo thạch bạo kích ra cũng có một vài bảo thạch có công năng công kích khác, bảo thạch công kích được coi là bảo thạch quý giá nhất, có biểu tượng tốt nhất, rất khó giải được bảo thạch công kích!

“Có bán không? Có bán không?” Có người vội vàng hỏi.

“Không bán.” Tô Linh Phong lắc đầu, loại bảo thạch thuộc tính tốt này nàng muốn giữ lại.

Sau khi giải bảo toàn bộ, Tô Linh Phong cầm viên bảo thạch công kích minh liệu độ tinh khiết chín thành kia, thỏa mãn gật đầu.

Mọi người đều đỏ mắt nhìn theo, không biết ai dẫn đầu, toàn bộ đều như ong vỡ tổ xông vào bệ đá cấp thấp, tranh nhau như gà, điên cuồng cướp đoạt.

Mặc Vấn Trần nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Linh Phong, thở dài thườn thượt, quả nhiên, mặt co quắp là bệnh, là bệnh mà!

Tô Linh Phong nhìn đám người đang tranh cướp nhau, nhấc chân đi tới bệ nguyên thạch cấp cao, “Tiểu Bạch, đổi nơi.”

“Vâng chủ nhân, a ha ha ha… Bảo thạch, ta đến đây…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ma Phi Khó Theo Đuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook