Quyển 2 - Chương 72: Lộ bảo rồi!
Mặc Nhã
18/03/2016
“Tiểu cô nương, không phải là cô thương hại đại hán này đso chứ? Đánh bạc cơ mà, thua bạc thắng bạc đều là chuyện bình thường…”
“Ha ha, tiểu cô nương, nếu thật sự đồng tình thì một kim tệ cũng quá khó coi rồi…”
Mọi người nghe thấy nàng ra giá đều cười rộ lên.
Đồng tình? Mặc Vấn Trần buồn cười lắc đầu, nha đầu máu lạnh này mà biết đồng tính ấy hả? Đùa gì nghe ghê quá vậy! Nhưng hắn cũng có phần tò mò, khi không nàng lại mua khối phế liệu này làm gì? Đừng nói là nhiều tiền quá không có chỗ nào tiêu nhé…
“Bán hay không?” Tô Linh Phong chẳng buồn để ý đến những ánh mắt chung quanh, chỉ nhìn đại hán rồi lặp lại.
“Bán!” Đại hán nhét một chữ qua kẽ răng. Nếu không bán, e rằng ngày mai đến cơm cũng chẳng có mà ăn mất.
Tô Linh Phong cũng chẳng buồn nói nhảm, ném cho đại hán một kim tệ rồi mang tới trước bàn giải bảo, cầm khối nguyên thạch kia tinh tế mà đánh bóng.
Nhìn thấy hành động của nàng, ánh mắt mọi người nhìn nàng lại chuyển thành như nhìn một kẻ ngu vậy.
Chưa mài được bao lâu, “Phế vật” trong tay Tô Linh Phong bỗng nhiên tản mát ánh sáng màu xanh da trời! Còn sáng hơn vầng sáng lúc nãy đại hán cắt ra!
“Không phải chứ? Tình huống gì vậy?”
“Lộ… Lộ bảo rồi hả??”
“Bà mẹ nó. Tí teo phế liệu vậy mà cũng lộ bảo được hả??!”
“…”
Mọi người không thể tin nổi.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần cũng lộ vẻ kinh ngạc, là vận may của tiểu nha đầu này quá tốt sao? Hay là… nàng đã sớm biết bên trong khối nguyên thạch này có bảo thạch?
Nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn khoong có bất cứ biểu tình gì của Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần càng thêm nghi ngờ khả năng thứ hai…
Mọi người nghểnh cổ, mở to hai mắt nhìn Tô Linh Phong giải bảo.
Đại hán nắm chặt miếng kim tệ Tô Linh Phong trả cho hắn, khuôn mặt tím tái, biểu lộ vô cùng đặc sắc.
Độc tác của Tô Linh Phong rất thành thạo, căn bản không hề giống người giải bảo lần đầu tiên, chỉ mất chút thời gian đã lấy được bảo thạch minh liệu(*).
(*)Bảo thạch vừa mài ra từ đá, chưa qua đánh bóng, gia công chế tác được gọi là bảo thạch minh liệu
Bồi bàn vội mang một chậu nước qua, Tô Linh Phong thả bảo thạch minh liệu vào trong nước rửa qua, bảo thạch lập tức trở nên tinh khiết sáng bóng, xinh đẹp chói mắt!
“Oa ngao ngao… Bảo Thạch…” Tiểu Bạch kích động bay vòng vòng quanh Tô Linh Phong, “Chủ nhân, tôi không lừa cô nha, có bảo thật đó, đẹp quá đẹp quá đi, la lá là la…”
Đại hán kia vừa hạ một đao, tiểu bạch đã chui tọt vào nhìn qua rồi, nếu đại hán kiên trì tới cùng hoặc ăn may hạ đao trúng bảo thạch này, bảo thạch minh liệu này cũng chẳng rơi vào tay Tô Linh Phong.
Chỉ có thể nói gã không có mệnh phát tài!
“Không có hoa văn, không phải thạch kháng tính!” Có người thấp giọng nói.
“Bên trên không có sương mù hay phủ băng, không phải hệ thủy hay tụ linh hệ băng!” Có người nói tiếp.
“A! Là bảo thạch tăng tốc sao?”
Tô Linh Phong nắm lấy bảo thạch mình liệu, ngưng thần cảm giác thuộc tính của bảo thạch, một lát sau, nàng nở nụ cười nhạt nói: “Đúng, là bảo thạch tăng tốc, có độ tinh khiết bảy thành.”
“Tiểu cô nương thật may mắn!”
“A! Độ tinh khiết bảy thành, tì lệ thật không tồi!”
“Một viên này có thể chế tác được vài đôi giày gia tốc đấy!”
“Tiểu cô nương, bảo thạch này cô có bán không?”
“Bán cho ta đi, ta ra giá 2000 kim tệ!”
“Không bán.” Tô Linh Phong dứt khoát từ chối.
“Ha ha, tiểu cô nương, nếu thật sự đồng tình thì một kim tệ cũng quá khó coi rồi…”
Mọi người nghe thấy nàng ra giá đều cười rộ lên.
Đồng tình? Mặc Vấn Trần buồn cười lắc đầu, nha đầu máu lạnh này mà biết đồng tính ấy hả? Đùa gì nghe ghê quá vậy! Nhưng hắn cũng có phần tò mò, khi không nàng lại mua khối phế liệu này làm gì? Đừng nói là nhiều tiền quá không có chỗ nào tiêu nhé…
“Bán hay không?” Tô Linh Phong chẳng buồn để ý đến những ánh mắt chung quanh, chỉ nhìn đại hán rồi lặp lại.
“Bán!” Đại hán nhét một chữ qua kẽ răng. Nếu không bán, e rằng ngày mai đến cơm cũng chẳng có mà ăn mất.
Tô Linh Phong cũng chẳng buồn nói nhảm, ném cho đại hán một kim tệ rồi mang tới trước bàn giải bảo, cầm khối nguyên thạch kia tinh tế mà đánh bóng.
Nhìn thấy hành động của nàng, ánh mắt mọi người nhìn nàng lại chuyển thành như nhìn một kẻ ngu vậy.
Chưa mài được bao lâu, “Phế vật” trong tay Tô Linh Phong bỗng nhiên tản mát ánh sáng màu xanh da trời! Còn sáng hơn vầng sáng lúc nãy đại hán cắt ra!
“Không phải chứ? Tình huống gì vậy?”
“Lộ… Lộ bảo rồi hả??”
“Bà mẹ nó. Tí teo phế liệu vậy mà cũng lộ bảo được hả??!”
“…”
Mọi người không thể tin nổi.
Khuôn mặt tuấn tú của Mặc Vấn Trần cũng lộ vẻ kinh ngạc, là vận may của tiểu nha đầu này quá tốt sao? Hay là… nàng đã sớm biết bên trong khối nguyên thạch này có bảo thạch?
Nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn khoong có bất cứ biểu tình gì của Tô Linh Phong, Mặc Vấn Trần càng thêm nghi ngờ khả năng thứ hai…
Mọi người nghểnh cổ, mở to hai mắt nhìn Tô Linh Phong giải bảo.
Đại hán nắm chặt miếng kim tệ Tô Linh Phong trả cho hắn, khuôn mặt tím tái, biểu lộ vô cùng đặc sắc.
Độc tác của Tô Linh Phong rất thành thạo, căn bản không hề giống người giải bảo lần đầu tiên, chỉ mất chút thời gian đã lấy được bảo thạch minh liệu(*).
(*)Bảo thạch vừa mài ra từ đá, chưa qua đánh bóng, gia công chế tác được gọi là bảo thạch minh liệu
Bồi bàn vội mang một chậu nước qua, Tô Linh Phong thả bảo thạch minh liệu vào trong nước rửa qua, bảo thạch lập tức trở nên tinh khiết sáng bóng, xinh đẹp chói mắt!
“Oa ngao ngao… Bảo Thạch…” Tiểu Bạch kích động bay vòng vòng quanh Tô Linh Phong, “Chủ nhân, tôi không lừa cô nha, có bảo thật đó, đẹp quá đẹp quá đi, la lá là la…”
Đại hán kia vừa hạ một đao, tiểu bạch đã chui tọt vào nhìn qua rồi, nếu đại hán kiên trì tới cùng hoặc ăn may hạ đao trúng bảo thạch này, bảo thạch minh liệu này cũng chẳng rơi vào tay Tô Linh Phong.
Chỉ có thể nói gã không có mệnh phát tài!
“Không có hoa văn, không phải thạch kháng tính!” Có người thấp giọng nói.
“Bên trên không có sương mù hay phủ băng, không phải hệ thủy hay tụ linh hệ băng!” Có người nói tiếp.
“A! Là bảo thạch tăng tốc sao?”
Tô Linh Phong nắm lấy bảo thạch mình liệu, ngưng thần cảm giác thuộc tính của bảo thạch, một lát sau, nàng nở nụ cười nhạt nói: “Đúng, là bảo thạch tăng tốc, có độ tinh khiết bảy thành.”
“Tiểu cô nương thật may mắn!”
“A! Độ tinh khiết bảy thành, tì lệ thật không tồi!”
“Một viên này có thể chế tác được vài đôi giày gia tốc đấy!”
“Tiểu cô nương, bảo thạch này cô có bán không?”
“Bán cho ta đi, ta ra giá 2000 kim tệ!”
“Không bán.” Tô Linh Phong dứt khoát từ chối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.