Quyển 1 - Chương 12: Hắn cứ như vậy đã làm người ta yên tâm rồi sao?
Mặc Nhã
12/01/2016
“Cô đừng lên tiếng, ta sẽ thả cô ra.” Người kia nói.
Tô Linh Phong lại gật đầu lần nữa, nàng không kêu, đương nhiên bây giờ không điên gì mà kêu, với thân thủ của người này, hắn muốn đi thì hẳn không chờ người tới hắn đã mất dạng rồi, hoặc nếu hắn có ý đồ gì với Tô gia, gọi người tới chẳng phải dễ dàng để hắn bắt nàng làm tin sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thứ con tin như nàng trong mắt Tô gia có đáng giá gì không…
Người nọ chớp mắt, bàn tay bịt lấy miệng Tô Linh Phong bỗng nhiên chuyển xuống dưới, dùng sức mở miệng nàng ra, bắn thứ gì đó vào cổ họng của nàng, ngay sau đó lại dùng sức vô cùng chuẩn xác khiến vật kia trượt xuống dưới cổ họng nàng mới buông lỏng tay.
Lúc này, đầu rắn quấn trên người Tô Linh Phong bỗng nhiên kề sát vào mặt nàng, đôi mắt to sáng lóe lên, cái lưỡi thò ra như muốn chụp lên môi nàng…
Đầu Tô Linh Phong nhanh chóng né tránh “miệng rắn” bất thình lình kia, giọng nói lạnh lùng: “Quản cho tốt sủng vật của ngươi đi!”
“Tiểu Trùng(*), xuống.” Người nọ vỗ đầu rắn, giọng nói không che hết được sự vui vẻ.
(*)Tiểu trùng: con sâu nhỏ.
Con rắn to bự tên “con sâu nhỏ” kia không cam lòng liếc qua miệng của Tô Linh Phong, cuối cùng vẫn nghe lời buông lỏng nàng ra, nịnh nọt qua cọ người người kia.
Người nọ không rảnh đùa với con sâu nhỏ đang làm nũng này, vẫy tay một cái, trực tiếp gọi nó về không gian ma sủng.
“Tiểu nha đầu, cô vừa ăn phải kịch độc, trong ba ngày nếu không ăn giải dược… thì sẽ chết vì độc phát tác, nhưng nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó cô.”
Mặt Tô Linh Phong không đổi sắc gật đầu: “Biết rồi.”
Lông mi người nọ khẽ giương lên, hứng thú trong đáy mắt càng đậm…
“Thị nữ của ta còn sống chứ?” Tô Linh Phong đột nhiên hỏi. Vừa rồi tiếng đánh nhau không quá lớn nhưng cũng đủ để đánh thức Liễu Nhi ở phòng bên cạnh, nhưng bây giờ chút động tĩnh bên kia cũng không có, đoán chừng đã bị người này động tay động chân gì rồi.
“Còn sống, chỉ ngất đi thôi.” Tô Linh Phong đoán không sai, Liễu Nhi đã bị hắn đánh cho bất tỉnh rồi, hắn vốn chỉ muốn đánh ngất Tô Linh Phong, lại không ngờ vừa tới đầu giường đã bị nàng phát hiện.
“Ồ.” Không chết là được rồi, nàng cũng không quá để ý tính mạng của Liễu Nhi, nhưng nếu thị nữ của nàng chẳng hiểu sao mà chết trong phòng, muốn giải thích rõ ra cũng rất phiền phức.
Chỗ Tô Linh Phong ở vườn lê sát đường, lúc này nàng đã mang máng nghe thấy tiếng người ầm ĩ bên ngoài, mà người đối diện đã ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng nàng lập tức đã hiểu ra, xem ra người này không phải đến tìm phiền phức cho Tô gia mà chỉ vì né tránh ai đó mới xâm nhập gian phòng nàng.
Lúc này, âm thanh bên ngoài đã rõ ràng hơn, những người kia dường như cũng chỉ cách vườn lê một vách tường.
Tô Linh Phong mím môi, ánh mắt chớp chớp nhìn người nọ.
“Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không tới điều tra Tô Phủ đâu.” Ban ngày lúc hắn ở trên đường nghe mọi người bàn tán mới biết nàng là tiểu thư Tô gia, không ngờ hắn đánh bậy đánh bạ lại chạy vào Tô phủ,
Tô gia là một trong tứ đại môn phiệt gia tộc đứng đầu, những người kia đương nhiên không dám mạo muội xông vào điều tra.
Tô Linh Phong không nói gì, tới bên giường ngồi xuống, lấy một cái khăn tùy tiện lau lau bàn chân trần trụi, sau đó mới vén chăn lên nằm xuống.
Người bên ngoài đã không vào, vậy hắn cứ trốn đây cũng được, nàng bây giờ mệt lắm, chỉ muốn ngủ.
“…” Người nọ tức cười.
Một người đàn ông lạ lẫm ở trong phòng ngủ của nàng, vậy mà nàng lại yên tâm đi ngủ?! Hắn đưa tay sờ sờ cằm, nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ hắn cứ như vậy mà để người ta yên tâm rồi sao?
Tô Linh Phong lại gật đầu lần nữa, nàng không kêu, đương nhiên bây giờ không điên gì mà kêu, với thân thủ của người này, hắn muốn đi thì hẳn không chờ người tới hắn đã mất dạng rồi, hoặc nếu hắn có ý đồ gì với Tô gia, gọi người tới chẳng phải dễ dàng để hắn bắt nàng làm tin sao?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thứ con tin như nàng trong mắt Tô gia có đáng giá gì không…
Người nọ chớp mắt, bàn tay bịt lấy miệng Tô Linh Phong bỗng nhiên chuyển xuống dưới, dùng sức mở miệng nàng ra, bắn thứ gì đó vào cổ họng của nàng, ngay sau đó lại dùng sức vô cùng chuẩn xác khiến vật kia trượt xuống dưới cổ họng nàng mới buông lỏng tay.
Lúc này, đầu rắn quấn trên người Tô Linh Phong bỗng nhiên kề sát vào mặt nàng, đôi mắt to sáng lóe lên, cái lưỡi thò ra như muốn chụp lên môi nàng…
Đầu Tô Linh Phong nhanh chóng né tránh “miệng rắn” bất thình lình kia, giọng nói lạnh lùng: “Quản cho tốt sủng vật của ngươi đi!”
“Tiểu Trùng(*), xuống.” Người nọ vỗ đầu rắn, giọng nói không che hết được sự vui vẻ.
(*)Tiểu trùng: con sâu nhỏ.
Con rắn to bự tên “con sâu nhỏ” kia không cam lòng liếc qua miệng của Tô Linh Phong, cuối cùng vẫn nghe lời buông lỏng nàng ra, nịnh nọt qua cọ người người kia.
Người nọ không rảnh đùa với con sâu nhỏ đang làm nũng này, vẫy tay một cái, trực tiếp gọi nó về không gian ma sủng.
“Tiểu nha đầu, cô vừa ăn phải kịch độc, trong ba ngày nếu không ăn giải dược… thì sẽ chết vì độc phát tác, nhưng nếu cô ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm khó cô.”
Mặt Tô Linh Phong không đổi sắc gật đầu: “Biết rồi.”
Lông mi người nọ khẽ giương lên, hứng thú trong đáy mắt càng đậm…
“Thị nữ của ta còn sống chứ?” Tô Linh Phong đột nhiên hỏi. Vừa rồi tiếng đánh nhau không quá lớn nhưng cũng đủ để đánh thức Liễu Nhi ở phòng bên cạnh, nhưng bây giờ chút động tĩnh bên kia cũng không có, đoán chừng đã bị người này động tay động chân gì rồi.
“Còn sống, chỉ ngất đi thôi.” Tô Linh Phong đoán không sai, Liễu Nhi đã bị hắn đánh cho bất tỉnh rồi, hắn vốn chỉ muốn đánh ngất Tô Linh Phong, lại không ngờ vừa tới đầu giường đã bị nàng phát hiện.
“Ồ.” Không chết là được rồi, nàng cũng không quá để ý tính mạng của Liễu Nhi, nhưng nếu thị nữ của nàng chẳng hiểu sao mà chết trong phòng, muốn giải thích rõ ra cũng rất phiền phức.
Chỗ Tô Linh Phong ở vườn lê sát đường, lúc này nàng đã mang máng nghe thấy tiếng người ầm ĩ bên ngoài, mà người đối diện đã ngưng thần lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng nàng lập tức đã hiểu ra, xem ra người này không phải đến tìm phiền phức cho Tô gia mà chỉ vì né tránh ai đó mới xâm nhập gian phòng nàng.
Lúc này, âm thanh bên ngoài đã rõ ràng hơn, những người kia dường như cũng chỉ cách vườn lê một vách tường.
Tô Linh Phong mím môi, ánh mắt chớp chớp nhìn người nọ.
“Không cần lo lắng, bọn họ sẽ không tới điều tra Tô Phủ đâu.” Ban ngày lúc hắn ở trên đường nghe mọi người bàn tán mới biết nàng là tiểu thư Tô gia, không ngờ hắn đánh bậy đánh bạ lại chạy vào Tô phủ,
Tô gia là một trong tứ đại môn phiệt gia tộc đứng đầu, những người kia đương nhiên không dám mạo muội xông vào điều tra.
Tô Linh Phong không nói gì, tới bên giường ngồi xuống, lấy một cái khăn tùy tiện lau lau bàn chân trần trụi, sau đó mới vén chăn lên nằm xuống.
Người bên ngoài đã không vào, vậy hắn cứ trốn đây cũng được, nàng bây giờ mệt lắm, chỉ muốn ngủ.
“…” Người nọ tức cười.
Một người đàn ông lạ lẫm ở trong phòng ngủ của nàng, vậy mà nàng lại yên tâm đi ngủ?! Hắn đưa tay sờ sờ cằm, nhìn lên trần nhà, chẳng lẽ hắn cứ như vậy mà để người ta yên tâm rồi sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.