Quyển 1 - Chương 11: Thì ra là nàng…
Mặc Nhã
12/01/2016
“Ai?” Tô Linh Phong khẽ quát một tiếng, xoay người nhảy dựng lên, đánh tới bóng đen đầu giường.
Người nọ hiển nhiên không ngờ được Tô Linh Phong lại phát hiện ra hắn sớm như vậy, ngoài ý muốn ngưng thần một chút, lại nhanh chóng phản ứng lại mà tránh qua một bên, né được công kích của Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong thấy người kia ngây người một chút mà vẫn có thể phản ứng lại nhanh như thế mà né công kích của nàng, trong lòng liền trầm xuống, quả nhiên là cao thủ! Mà nàng vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với cơ thể mới này, chỉ sợ lại phải chịu thiệt, nếu người này lại phát ra cái gì mà đấu khí, pháp thuật gì đó, vậy lại càng nguy!
Xem ra chỉ có thể sử dụng kỹ xảo khiến hắn không có cơ hội thi triển đấu khí hay linh thuật gì, hợp thời mà bắt hắn…
Tô Linh Phong lại tấn công người nọ, thi triển toàn chiêu thức đánh giáp lá cà, không có chút động tác dư thừa nào, gọn gàng mà linh hoạt, lặng lệ ác liệt hung mãnh!
Người nọ nhất thời bị những xảo chiêu này của Tô Linh Phong khiến cho tay chân luống cuống, hắn còn chưa thấy những động tác cổ quái như thế bao giờ, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn.
Tô Linh Phong đấu với hắn nửa ngày vẫn không bắt được hắn, trong lòng sốt ruột nhưng đồng thời cũng âm thầm bội phục… Nàng ra tay đã không lưu tình chút nào rồi, người nọ lại chỉ tránh rồi né, vẫn chưa chính thức ra tay, xem ra nàng không phải là đối thủ của hắn!
Đáng tiếc nàng không có sức mạnh quỷ dị gì, đánh không được người ta, càng không thể bắt được hắn.
Người nọ phát hiện Tô Linh Phong dùng xảo chiêu hung mãnh nhưng chỉ áp dụng cho việc đánh nhau cận thân, hơn nữa nàng dường như không phát đấu khí, trong lòng thầm than may mắn một tiếng, người lợi hại như thế còn dùng thêm đấu khí, sợ rằng hôm nay hắn té ngã một lần rồi…
Người nọ thăm dò cung cách tấn công của Tô Linh Phong rồi cũng không dây dưa với nàng nữa, dưới chân dùng sức một chút, nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, trong miệng trầm thấp niệm một câu chú ngữ, một khe hở màu xanh da trời bắn lên từ dưới chân hắn, phát sáng lên!
Trong lòng Tô Linh Phong thầm nghĩ không tốt, thân hình nhoáng một cái, dùng tốc độ cực nhanh phóng tới chỗ người nọ, muốn phá vỡ trận pháp, duy trì khoảng cách, không ngờ lại bị ánh sáng màu lam kia bắn trở về…
Là triệu hoán thuật! Hắn muốn triệu hoán ma thú?! Trong “ma thú chí” có ghi triệu hoán thuật là trận pháp duy nhất không thể đánh gãy lúc thi pháp.
Ở giữa khe hở kia, một con rắn to bự bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, người nọ vung tay trái lên, con rắn liền phun lưỡi tiến thẳng tới chỗ Tô Linh Phong!
Tô Linh Phong đối mặt với đôi mắt rắn kia, trong lòng không khỏi run lên, lập tức có một luồng hơi lạnh âm trầm bỗng nhiên lan toàn thân, Tô Linh Phong muốn tránh lại phát hiện cơ thể như bị khống chế, động tác như đang quay chậm, căn bản không theo kịp suy nghĩ của đại não.
Đây là cái quái gì vậy? Trong “Ma thú chí” làm gì có loại ma thú nào làm chậm kỹ năng chứ! Chẳng lẽ không may lại đụng trúng ma thú biến dị?
Cơ thể Tô Linh Phong hơi ngừng một chút, con băng xà kia đã quấn nàng thành một vòng như cái bánh tét…
Người nọ bắt được Tô Linh Phong liền vọt tới trước mặt nàng, đưa tay bịt miệng nàng, trầm thấp nói bên tai nàng: “Đừng nhúc nhích!” Đây là một giọng nói nam trẻ tuổi rất dễ nghe.
Tô Linh Phong không giãy dụa nữa, chần chờ một chút rồi gật đầu phối hợp.
Phản ứng của người này quả thật tỉnh táo! Người nọ nhướn mày, hôm nay thật không ít việc ngoài ý muốn.
Lúc này, hai người đang mặt đối mặt, hai khuôn mặt rất gần nhau, dưới ánh trăng, người nọ nhìn chằm chằm vào cánh mũi của Tô Linh Phong, chỉ ngưng thần nhìn như thế một chốc, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt, thì ra là nàng, khó trách thân thủ lại quỷ dị như vậy.
Ban ngày hắn theo tiểu thử thúi Hạo Thiên kia và tên tiểu thiếu gia Lâm phủ vào quán trà, trên chỗ cửa sổ trên cao, vừa hay lại gặp kịch vui, một cú đá kia của tiểu nha đầu này quả nhiên vô cùng tàn nhẫn!
Tuy ban ngày cách khá xa, bây giờ sắc trời lại tối, nhưng hắn vẫn dễ dàng nhận ra nàng…
“Yên tâm, ta sẽ không làm cô bị thương.”
“…” Tô Linh Phong chỉ muốn biết người này nửa đêm nửa hôm chui vào phòng nàng làm cái gì? Trộm đồ hả? Nàng rất rất rất là nghèo mà!
Người nọ hiển nhiên không ngờ được Tô Linh Phong lại phát hiện ra hắn sớm như vậy, ngoài ý muốn ngưng thần một chút, lại nhanh chóng phản ứng lại mà tránh qua một bên, né được công kích của Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong thấy người kia ngây người một chút mà vẫn có thể phản ứng lại nhanh như thế mà né công kích của nàng, trong lòng liền trầm xuống, quả nhiên là cao thủ! Mà nàng vẫn chưa hoàn toàn quen thuộc với cơ thể mới này, chỉ sợ lại phải chịu thiệt, nếu người này lại phát ra cái gì mà đấu khí, pháp thuật gì đó, vậy lại càng nguy!
Xem ra chỉ có thể sử dụng kỹ xảo khiến hắn không có cơ hội thi triển đấu khí hay linh thuật gì, hợp thời mà bắt hắn…
Tô Linh Phong lại tấn công người nọ, thi triển toàn chiêu thức đánh giáp lá cà, không có chút động tác dư thừa nào, gọn gàng mà linh hoạt, lặng lệ ác liệt hung mãnh!
Người nọ nhất thời bị những xảo chiêu này của Tô Linh Phong khiến cho tay chân luống cuống, hắn còn chưa thấy những động tác cổ quái như thế bao giờ, trong lòng lại càng kinh ngạc hơn.
Tô Linh Phong đấu với hắn nửa ngày vẫn không bắt được hắn, trong lòng sốt ruột nhưng đồng thời cũng âm thầm bội phục… Nàng ra tay đã không lưu tình chút nào rồi, người nọ lại chỉ tránh rồi né, vẫn chưa chính thức ra tay, xem ra nàng không phải là đối thủ của hắn!
Đáng tiếc nàng không có sức mạnh quỷ dị gì, đánh không được người ta, càng không thể bắt được hắn.
Người nọ phát hiện Tô Linh Phong dùng xảo chiêu hung mãnh nhưng chỉ áp dụng cho việc đánh nhau cận thân, hơn nữa nàng dường như không phát đấu khí, trong lòng thầm than may mắn một tiếng, người lợi hại như thế còn dùng thêm đấu khí, sợ rằng hôm nay hắn té ngã một lần rồi…
Người nọ thăm dò cung cách tấn công của Tô Linh Phong rồi cũng không dây dưa với nàng nữa, dưới chân dùng sức một chút, nhảy ra khỏi vòng chiến đấu, trong miệng trầm thấp niệm một câu chú ngữ, một khe hở màu xanh da trời bắn lên từ dưới chân hắn, phát sáng lên!
Trong lòng Tô Linh Phong thầm nghĩ không tốt, thân hình nhoáng một cái, dùng tốc độ cực nhanh phóng tới chỗ người nọ, muốn phá vỡ trận pháp, duy trì khoảng cách, không ngờ lại bị ánh sáng màu lam kia bắn trở về…
Là triệu hoán thuật! Hắn muốn triệu hoán ma thú?! Trong “ma thú chí” có ghi triệu hoán thuật là trận pháp duy nhất không thể đánh gãy lúc thi pháp.
Ở giữa khe hở kia, một con rắn to bự bỗng nhiên xuất hiện trên không trung, người nọ vung tay trái lên, con rắn liền phun lưỡi tiến thẳng tới chỗ Tô Linh Phong!
Tô Linh Phong đối mặt với đôi mắt rắn kia, trong lòng không khỏi run lên, lập tức có một luồng hơi lạnh âm trầm bỗng nhiên lan toàn thân, Tô Linh Phong muốn tránh lại phát hiện cơ thể như bị khống chế, động tác như đang quay chậm, căn bản không theo kịp suy nghĩ của đại não.
Đây là cái quái gì vậy? Trong “Ma thú chí” làm gì có loại ma thú nào làm chậm kỹ năng chứ! Chẳng lẽ không may lại đụng trúng ma thú biến dị?
Cơ thể Tô Linh Phong hơi ngừng một chút, con băng xà kia đã quấn nàng thành một vòng như cái bánh tét…
Người nọ bắt được Tô Linh Phong liền vọt tới trước mặt nàng, đưa tay bịt miệng nàng, trầm thấp nói bên tai nàng: “Đừng nhúc nhích!” Đây là một giọng nói nam trẻ tuổi rất dễ nghe.
Tô Linh Phong không giãy dụa nữa, chần chờ một chút rồi gật đầu phối hợp.
Phản ứng của người này quả thật tỉnh táo! Người nọ nhướn mày, hôm nay thật không ít việc ngoài ý muốn.
Lúc này, hai người đang mặt đối mặt, hai khuôn mặt rất gần nhau, dưới ánh trăng, người nọ nhìn chằm chằm vào cánh mũi của Tô Linh Phong, chỉ ngưng thần nhìn như thế một chốc, bỗng nhiên nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt, thì ra là nàng, khó trách thân thủ lại quỷ dị như vậy.
Ban ngày hắn theo tiểu thử thúi Hạo Thiên kia và tên tiểu thiếu gia Lâm phủ vào quán trà, trên chỗ cửa sổ trên cao, vừa hay lại gặp kịch vui, một cú đá kia của tiểu nha đầu này quả nhiên vô cùng tàn nhẫn!
Tuy ban ngày cách khá xa, bây giờ sắc trời lại tối, nhưng hắn vẫn dễ dàng nhận ra nàng…
“Yên tâm, ta sẽ không làm cô bị thương.”
“…” Tô Linh Phong chỉ muốn biết người này nửa đêm nửa hôm chui vào phòng nàng làm cái gì? Trộm đồ hả? Nàng rất rất rất là nghèo mà!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.