Quyển 1 - Chương 23: Thứ này là rồng thật hả?
Mặc Nhã
12/01/2016
“Được rồi, đừng gào thét nữa!” Thứ tạp âm nhao nhác này khiến nàng đau hết cả dầu, To Linh Phong ném “thi thể” kia xuống chân hồn rồng con: “Trả cho
ngươi trả cho ngươi, trả lại cho ngươi!”
Liễu Nhi bên cạnh bị nàng đánh ngất xỉu rồi, nhưng lê viên này còn có hai bà già để sai sử nữa, cứ để thứ gì gì này gào thét thế này sẽ kéo người tới mất.
“Xác rồng” rơi xuống đất, kêu “bẹp” một tiếng, hồn rồng con ngừng khóc, giơ mấy cái vuốt tới, nhìn thấy thân thể bị ngã chổng cả bốn vó lên trời, trong lòng vô cùng khổ sở, hai mắt đẫm lệ mở to, chỉ vào mũi của Tô Linh Phong, dùng giọng nói như của trẻ con đang tuổi bú lên án: “Đồ nữ nhân xấu xí nhà ngươi! Rõ ràng… Rõ ràng là ngươi vừa hành hạ rồng!”
“…” Khóe miệng Tô Linh Phong giật như đọng kinh, còn đâu là Cự long uy nghiêm trong đầu nàng nữa, nó là “cự” ở chỗ nào vậy hả???
Nhìn “xác rồng” với tư thế bất nhã trên mặt đất, trong lòng Tô Linh Phong nói thầm: Tuy tay nàng có hơi nhiệt tình tẹo, nhưng cũng ném chưa tới mười mét mà nhỉ, sao ngã xí quá vậy? Thật ra thì cũng không phải nàng cố ý liệng “xác rồng” kia đi đâu, chỉ có điều nghe nó cứ gào như điên vậy, nhất thời nhịn không nổi… Lỡ tay chút!
Hồn rồng thút tha thút thít, dùng móng vuốt lau nước mắt, sau đó cúi đầu xuống thân thể, cố gắng lật lật thân thể kia, muốn nhục thể của mình được “ngủ” thoải mái chút, đáng tiếc, móng vuốt của nó mỗi lần đều xuyên qua thân thể một cách vô ích…
Tô Linh Phong nhìn không đặng, đành giơ tay chụp lấy xác rồng kia.
“Nữ nhân xấu xa, ngươi lại muốn làm gì?! Không được làm nhục long thể của ta, bỏ xuống, bỏ xuống ngay!” Hồn rồng nóng nảy xoay quanh nhục thể của mình, móng vuốt cào qua cào lại.
“Im miệng!” Tô Linh Phong cầm lấy “xác rồng”, nhét mấy tiếng qua kẽ răng: “Nếu không ta…”
“Ngươi đừng có hầm cách thủy ta mà, đừng có hầm cách thủy…” Tô Linh Phong còn chưa nói xong, con rồng con đã bị dọa mềm nhũn cả chân, vừa gào vừa khóc một bên: “Ta không ăn được đâu thật mà, thịt ta chua lắm, ngao hu oa… Thật mà…”
“…” Tô Linh Phong thật muốn liệng luôn xuống đất, đây là rồng hả? Đây là rồng thật hả? Thứ này mà là rồng hả? Không có uy phong của Cự Long thì chớ, còn lắm lời cỡ vầy! Lắm lời thì thôi đi, còn bé có mỗi tẹo! Mà bé thì cũng thôi cho xong đi, còn thích khóc như vầy! Thích khóc không tính, còn bày vẻ tội nghiệp như vầy là sao…
Tô Linh Phong liệng hai mảnh vỏ trứng qua hai bên, đặt “thi thể” đoan đoan chính chính lên đệm, liếc qua mỗ hồn rồng một tẹo, cắn răng hỏi: “Được chưa?”
Nhìn thấy hành động của Tô Linh Phong, hồn rồng ngây người, nửa ngày sau mới hồi phục nổi, gật cái đầu nhỏ.
“Vậy nói chuyện tử tế cho ta, không được khóc!”
Rồng con bị giọng nói âm hàn của Tô Linh Phong dọa run lên, lập tức cố gắng bình tĩnh lại, giả bộ lộ vẻ cao ngạo, hít hít mũi, ngẩng cao đầu nhỏ nói: “Ngươi, ngươi muốn nói gì với bổn long?”
“Ngươi còn trí nhớ từ khi rời bụng mẹ không?”
Từ lúc con rồng này há miệng nói câu đầu tiên, Tô Linh Phong đã phát hiện ra tư duy của con rồng này rất rõ ràng, tuyệt đối không phải con thú con không biết gì.
“Hừ, đương nhiên!” Rồng con khinh thường liếc Tô Linh Phong, cao ngạo ngẩng cái đầu nhỏ: “Hơn nữa, ta còn là một con rồng Ngũ Hành Ngân cao quý nữa đấy! Là loài rồng được truyền thừa trí nhớ của Hoàng Tộc Cự Long!”
“Được truyền thừa trí nhớ?” Đôi mắt của Tô Linh Phong không dễ gì mà sáng bừng lên, lời nói lại cố ý đả kích: “Nói vậy, toàn bộ chuyện đời trước của bề trên ngươi đều nhớ hả?”
“Chuyện này… Sao có thể được!” Rồng con trừng to đôi mắt xanh biếc đầm đìa nước: “Truyền thừa trí nhớ chỉ là kế thừa tri thức thôi! Những thứ lông gà vỏ tỏi vô dụng kia, nhớ tới không phải phí hết cả đầu óc sao?!” Dừng một chút, nó lại chép miệng: “Chỉ có đám người… buồn cười như các ngươi mới chứa mấy thứ rác rưởi đó trong đầu thôi!”
Liễu Nhi bên cạnh bị nàng đánh ngất xỉu rồi, nhưng lê viên này còn có hai bà già để sai sử nữa, cứ để thứ gì gì này gào thét thế này sẽ kéo người tới mất.
“Xác rồng” rơi xuống đất, kêu “bẹp” một tiếng, hồn rồng con ngừng khóc, giơ mấy cái vuốt tới, nhìn thấy thân thể bị ngã chổng cả bốn vó lên trời, trong lòng vô cùng khổ sở, hai mắt đẫm lệ mở to, chỉ vào mũi của Tô Linh Phong, dùng giọng nói như của trẻ con đang tuổi bú lên án: “Đồ nữ nhân xấu xí nhà ngươi! Rõ ràng… Rõ ràng là ngươi vừa hành hạ rồng!”
“…” Khóe miệng Tô Linh Phong giật như đọng kinh, còn đâu là Cự long uy nghiêm trong đầu nàng nữa, nó là “cự” ở chỗ nào vậy hả???
Nhìn “xác rồng” với tư thế bất nhã trên mặt đất, trong lòng Tô Linh Phong nói thầm: Tuy tay nàng có hơi nhiệt tình tẹo, nhưng cũng ném chưa tới mười mét mà nhỉ, sao ngã xí quá vậy? Thật ra thì cũng không phải nàng cố ý liệng “xác rồng” kia đi đâu, chỉ có điều nghe nó cứ gào như điên vậy, nhất thời nhịn không nổi… Lỡ tay chút!
Hồn rồng thút tha thút thít, dùng móng vuốt lau nước mắt, sau đó cúi đầu xuống thân thể, cố gắng lật lật thân thể kia, muốn nhục thể của mình được “ngủ” thoải mái chút, đáng tiếc, móng vuốt của nó mỗi lần đều xuyên qua thân thể một cách vô ích…
Tô Linh Phong nhìn không đặng, đành giơ tay chụp lấy xác rồng kia.
“Nữ nhân xấu xa, ngươi lại muốn làm gì?! Không được làm nhục long thể của ta, bỏ xuống, bỏ xuống ngay!” Hồn rồng nóng nảy xoay quanh nhục thể của mình, móng vuốt cào qua cào lại.
“Im miệng!” Tô Linh Phong cầm lấy “xác rồng”, nhét mấy tiếng qua kẽ răng: “Nếu không ta…”
“Ngươi đừng có hầm cách thủy ta mà, đừng có hầm cách thủy…” Tô Linh Phong còn chưa nói xong, con rồng con đã bị dọa mềm nhũn cả chân, vừa gào vừa khóc một bên: “Ta không ăn được đâu thật mà, thịt ta chua lắm, ngao hu oa… Thật mà…”
“…” Tô Linh Phong thật muốn liệng luôn xuống đất, đây là rồng hả? Đây là rồng thật hả? Thứ này mà là rồng hả? Không có uy phong của Cự Long thì chớ, còn lắm lời cỡ vầy! Lắm lời thì thôi đi, còn bé có mỗi tẹo! Mà bé thì cũng thôi cho xong đi, còn thích khóc như vầy! Thích khóc không tính, còn bày vẻ tội nghiệp như vầy là sao…
Tô Linh Phong liệng hai mảnh vỏ trứng qua hai bên, đặt “thi thể” đoan đoan chính chính lên đệm, liếc qua mỗ hồn rồng một tẹo, cắn răng hỏi: “Được chưa?”
Nhìn thấy hành động của Tô Linh Phong, hồn rồng ngây người, nửa ngày sau mới hồi phục nổi, gật cái đầu nhỏ.
“Vậy nói chuyện tử tế cho ta, không được khóc!”
Rồng con bị giọng nói âm hàn của Tô Linh Phong dọa run lên, lập tức cố gắng bình tĩnh lại, giả bộ lộ vẻ cao ngạo, hít hít mũi, ngẩng cao đầu nhỏ nói: “Ngươi, ngươi muốn nói gì với bổn long?”
“Ngươi còn trí nhớ từ khi rời bụng mẹ không?”
Từ lúc con rồng này há miệng nói câu đầu tiên, Tô Linh Phong đã phát hiện ra tư duy của con rồng này rất rõ ràng, tuyệt đối không phải con thú con không biết gì.
“Hừ, đương nhiên!” Rồng con khinh thường liếc Tô Linh Phong, cao ngạo ngẩng cái đầu nhỏ: “Hơn nữa, ta còn là một con rồng Ngũ Hành Ngân cao quý nữa đấy! Là loài rồng được truyền thừa trí nhớ của Hoàng Tộc Cự Long!”
“Được truyền thừa trí nhớ?” Đôi mắt của Tô Linh Phong không dễ gì mà sáng bừng lên, lời nói lại cố ý đả kích: “Nói vậy, toàn bộ chuyện đời trước của bề trên ngươi đều nhớ hả?”
“Chuyện này… Sao có thể được!” Rồng con trừng to đôi mắt xanh biếc đầm đìa nước: “Truyền thừa trí nhớ chỉ là kế thừa tri thức thôi! Những thứ lông gà vỏ tỏi vô dụng kia, nhớ tới không phải phí hết cả đầu óc sao?!” Dừng một chút, nó lại chép miệng: “Chỉ có đám người… buồn cười như các ngươi mới chứa mấy thứ rác rưởi đó trong đầu thôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.